“Nekros!”
Zuluhed, thủ lĩnh và cũng là Shaman của tộc Dragonmaw phi nước đại dọc hành lang, liếc nhìn những tên Orc dám cản đường mình. “Nekros!” hắn gọi to.
“Đây, tôi ở đây!” Nekros Skullcrusher chui ra từ một cái hang gần đó, cái chân gỗ của hắn đạp lách cách trên sàn đá thô, khom người để tránh đụng đầu khi bước ra cửa. “Gì thế?”
Zuhuled dừng lại bên cạnh rồi nhìn hắn.
“Vũ khí thế nào rồi?” Zuhuled hỏi, ép sát vào hắn. “Đã xong chưa?”
Nekros cười ngoác, nhe hàm răng nanh vàng khè. “Hãy vào và tự xem đi.” Hắn quay đi và chui lại vào hang, Zuhuled đi theo, lèm bèm. Hắn ghét chỗ này. Đây là Grim Batol, bọn Dwarf đã đặt tên như vậy, ngày xưa là một pháo đài của bọn chúng. Giờ thì nó thuộc về Dragonmaw, và mặc dù trong hang cũng khá rộng nhưng hắn thấy ghét cái trần quá thấp và cửa cũng vậy, chỉ đủ cho tụi lùn Dwarf chứ làm sao đủ cho Orc. Họ định cơi nới lại nơi này nhưng đá quá cứng và điều đó cũng không phải là quá cần thiết. Pháo đài này rất chắc chắn, lại một bề là vách núi, nên rất dễ phòng thủ, và đó là điều quan trọng nhất.
Nekros dẫn Zuhuled xuống sâu hơn trong lòng pháo đài, đến một hầm rộng hơn. Và ở đó, đang bị trói lại bởi những sợi xích làm từ kim loại đen, là một cảnh tượng khiến Zuhuled như ngưng thở. Che phủ cả căn phòng từ đầu này tới đầu kia là một thân hình to lớn, đang cuộn tròn lại có lẽ vì không được thoải mái, cũng có lẽ vì đau khổ, tuy vậy đầu cánh của nó vẫn chạm tới trần còn đuôi thì duỗi ra phía tường bên kia. Những ngọn đuốc cháy rực theo bờ tường, ánh sáng của chúng phản chiếu lên làn da đầy vẩy, bóng lên màu đỏ của máu, của lửa.
Một con rồng.
Không chỉ là một con rồng. Đây là Alexstrasza, thủ lĩnh rồng đỏ, nữ hoàng của chủng tộc này. Có lẽ là sinh vật mạnh nhất trên thế giới này, sức mạnh ấy có thể tàn phá một bộ tộc Orc chỉ với một lần vẫy cánh hay nuốt gọn cả một đàn Ogre với một cái ngáp.
Nhưng giờ họ đang bắt giữ được nó.
Phải, Nekros đã làm điều này. Toàn bộ mọi người đã tìm những con rồng suốt một thời gian dài, và cuối cùng đã tìm thấy một con rồng đỏ bay ngang rừng, với một bên cánh bị thương. Zuhuled cũng chẳng thể nghĩ được thế lực nào có thể làm loài sinh vật oai phong này bị thương như vậy, nhưng điều đó đã làm cho nhiệm vụ của họ trở nên đơn giản hơn. Họ đã theo dấu con rồng ấy về hang ổ, một ngọn núi cao nơi rồng bay lượn xung quanh như những chú chim. Họ đã quan sát đỉnh núi nhiều ngày, mà vẫn chưa biết nên làm gì tiếp theo, cho tới khi Nekros nói rằng hắn đã thuần phục được Demon Soul. Và họ chậm rãi, nhẹ nhàng trèo lên đỉnh núi, tại đó họ gặp Alexstrasza cùng ba con rồng nữa. Nữ hoàng loài rồng phát hiện ra họ ngay lập tức, và giết chết ngay bốn tên Orc bằng một đòn phun lửa. Nhưng rồi Nekros đứng ra phía trước và khuất phục nó. Một mình hắn. Hắn đã ra lệnh cho Alexstrasza và đồng loại theo tới đây, và chúng đã làm vậy. Toàn bộ tộc Dragonmaw đã ca ngợi Nekros hết lời, một tên Orc duy nhất đánh bại được cả loài rồng.
Nhưng tên chiến binh Warlock tàn tật này không thể làm được điều đó nếu không có Zuhuled, nếu không có bảo vật mà Zuhuled đã tìm thấy. Zuhuled ước gì hắn có thể tự sử dụng được bảo vật ấy, nhưng Demon Soul đã không trả lời hắn, vì hắn là một Shaman. Nó lại có tác dụng với Nekros, và giờ đây tên Orc tàn tật này là người duy nhất có thể điều khiển nó.
Nhưng điều đó cũng tạm chấp nhận được. Vì dù hắn là người tìm thấy Demon Soul, Zuhuled lại không thể sử dụng nó. Hắn cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn trong chiếc đĩa này, ngay cả trước khi tìm thấy nó ở sâu trong lòng một ngọn núi. Nhưng sức mạnh ấy vẫn bị khóa sâu trong chiếc đĩa vàng kia. Rõ ràng là một sức mạnh khác chứ không phải phép thuật của Shaman mới tiếp xúc được với nó. Zuhuled đã nghĩ tới việc đem vật này – vật mà hắn đặt tên là Linh Hồn Quỷ Dữ (Demon Soul) vì nó ẩn chứa nguồn năng lượng bóng tối trong đó cùng một nguồn sức mạnh khác mà hắn cũng không xác định được – đến chỗ Doomhammer, nhưng cuối cùng lại đổi ý. Thủ lĩnh là một chiến binh mạnh mẽ và là một người cao quý nhưng lại không có kinh nghiệm hay kiến thức nhiều về phép thuật. Gul’dan là sự lựa chọn tiếp theo, nhưng Zuhuled không tin vào gã thủ lĩnh Warlock này. Hắn nhớ lại khi Gul’dan còn là học trò của Ner’zhul, khi đó còn là một Shaman! Thông thái và cao quý, được mọi người kính nể, Ner’zhul đã cống hiến không mệt mỏi cho không riêng gì bộ tộc của hắn mà còn cho tất cả loài Orc. Chính hắn đã chỉ cho mọi người những kiến thức lạ lùng và sức mạnh từ linh hồn của tổ tiên, và cũng chính người này đã ủng hộ cũng như liên kết các thị tộc lẻ thành một khối thống nhất.
Trong suốt một thời gian dài, hắn rất tốt. Nhưng rồi mọi chuyện đều tan vỡ. Những linh hồn đã chứng minh được sự sai trái của hắn, và linh hồn tổ tiên đã không còn nói chuyện với hắn nữa, chỉ còn sự tức giận. Các Shaman đều mất hết quyền năng, khiến thị tộc của họ không có gì để chống trả những đòn phép thuật. Và khi đó Gul’dan xuất hiện. Gã học trò lên tiếng sỉ nhục thầy mình và nói rằng đã tìm ra được một con đường mới, một nguồn phép thuật mới. Hắn muốn truyền lại điều này cho các Shaman. Và rất nhiều người đã nhận lời, trở thành Warlock.
Tuy vậy, Zuhuled thì không. Hắn không tin tưởng Gul’dan. Và cái thứ phép thuật kia rõ ràng có mùi của ma quỷ. Đã quá tồi tệ khi tổ tiên không còn nói chuyện với hắn, và các nguyên tố cũng không nghe theo lời gọi của hắn. Hắn sẽ không tiếp tục lún sâu hơn bằng cách thỏa hiệp với phép thuật kỳ dị mà Gul’dan đang mời gọi.
Zuhuled đương nhiên không phải là Shaman duy nhất từ chối. Nhưng phần lớn đều đã nhận lời. Và chúng thay đổi, thân hình cao lớn hơn, tối tăm hơn, như thể vẻ ngoài chính là sự phản chiếu của sức mạnh đen tối bên trong. Thế giới của họ cũng phải chịu sự phá phách, đất thì chết mòn theo năm tháng, còn trời thì chỉ một màu đỏ. Loài Orc buộc phải đến thế giới này, và họ phải chinh phục được nó để cả dân tộc lại được thấy hòa bình một lần nữa.
Nekros đã cho thấy hắn rất có năng khiếu trở thành một Shaman, và Zuhuled đã hy vọng rất nhiều vào hắn. Nhưng khi Gul’dan vừa nói về loại phép thuật đen tối kia, Nekros đã nhảy bổ vào. Tên Orc trẻ tuổi đã học rất nhanh những phép thuật Warlock, nhưng một điều gì đó đã khiến hắn bỏ ngang, quay lại với con đường là một chiến binh như ngày xưa. Điều này làm sống lại lòng tin của Zuhuled đối với gã Orc trẻ này. Zuhuled không bao giờ hỏi điều gì đã làm hắn thay đổi, nhưng biết rằng nó có liên quan đến lòng trung thành, hoặc Gul’dan cùng Shadow Council, hoặc Dragonmaw. Nekros đã chọn thị tộc của mình. Sau đó Zuhuled bắt đầu rất tín nhiệm Nekros, và luôn hỏi ý kiến hắn trước khi phải đối đầu với lũ Warlock. Cuối cùng, người mà Zuhuled đem chiếc đĩa vàng tới chính là Nekros, và gã này đã không làm hắn thất vọng. Hắn rất biết ơn Nekros vì ngày hôm nay, khi hai người có thể hài lòng đứng đây và thực hiện kế hoạch này.
“Vậy thì,” Zuhuled nói, từ từ đi lại gần con quái vật khổng lồ. “Chúng ta đã –“ Hắn dừng lại vì Nekros đã giương tay ra chặn đường.
“Đợi đã!” Tên Orc xám căn dặn. Hắn lấy Demon Soul ra từ trong túi ở thắt lưng, đưa chiếc đĩa vàng sáng chóa lên cao. “Đến đây,” hắn gọi.
Zuhuled thấy những ánh sáng lấp lóa khắp phòng và quyện vào nhau, tạo nên một hình hài. Hình hài đó dần dần rõ nét với chiều sâu, chiều dài và nhiều chi tiết, biến thành một dáng người cao, uy nghi, khoác một chiếc áo choàng như được làm từ xương. Phần trên như một cái đầu lâu đang bốc cháy, ánh mắt thẳm sâu màu lửa địa ngục. Thân hình vươn cao, cao gần bằng một tên Ogre nhưng trông đỡ đần độn, nguy hiểm hơn.
“Chúng ta sẽ vào,” Nekros nói với nó, vẫn cầm Demon Soul đưa ra phía trước. Hình hài kỳ quái kia, nổ tung thành những tia sáng như lúc đầu, tung tóe khắp phòng, và tên Orc tàn tật gật đầu để thủ lĩnh của mình bước tiếp.
Zuhuled lại tiến lên, có vẻ thận trọng đề phòng sinh vật kia chưa rời đi. Mặc kệ nó là gì đi nữa, Nekros cũng đang kiểm soát được nó. Điều này là rất tốt, vì họ đều thấy kết quả có thể sẽ khác nếu không phải như vậy. Một tên lính bỗng lao vào hang động, mang theo một thông điệp từ Doomhammer, và không chờ Nekros thu lại sinh vật kỳ dị kia. Nó xuất hiện bất thình lình, và cánh tay to lớn, xương xẩu của nó nắm lấy đầu tên lính Orc kia. Lửa bùng lên, thiêu cháy tên lính không may ấy. Chỉ trong vài giây đã không còn tiếng la hét nào nữa, thân hình cũng như phần đầu của tên lính gục xuống, như một cột than vừa cháy hết.
Giờ đây, người thủ lĩnh có thể đi xuống phía sâu hơn dưới hang mà không bị ai để ý, và hắn tiến về phía Nữ hoàng của loài rồng, dừng lại ngay trước tầm với của nó. Cái đầu khổng lồ của con rồng quay sang nhìn hắn, đôi mắt như hai viên ngọc bằng đồng nhìn chằm chằm về phía tên Orc cũng như cái cách mà hắn đang quan sát con rồng.
“Ngươi đến đây để nhìn ư, tên Orc bé nhỏ kia? Ngươi đã tra tấn ta và các con của ta đủ rồi à?” Alexstrasza lớn tiếng hỏi. Hàm nó ngoác rộng trong giận dữ, nhưng các sợi xích đã kìm nó lại với sức mạnh được lấy từ bảo vật kia.
“Chẳng phải để nhìn,” Zuhuled nói, vẫn còn đang bàng hoàng trước sức mạnh và sự đồ sộ của con rồng, “chỉ để chắc rằng mọi thứ vẫn đang được sắp xếp. Ngươi hiểu được những gì sẽ xảy ra với ngươi nếu không nghe theo lời chúng ta chứ?”
“Điều đó đã quá rõ ràng rồi,” con rồng trả lời, giọng sắc lạnh và giận dữ, rồi nó quay sang nhìn vào một góc khác của hang động. Một số vật tái nhợt đang chất đống ở đó, và mặc dù Zuhuled không thể nhìn rõ từ khoảng cách này, nhưng hắn biết chúng có vỏ mỏng và đốm vằn vàng. Chúng là tất cả những gì còn lại từ những quả trứng khổng lồ với kích cỡ gần bằng cái đầu của một con Orc. Một quả trứng rồng.
Khi họ vừa bắt được Alexstrasza nó đã từ chối không chịu hợp tác. Nekros đã giải quyết vấn đề bằng cách cầm một quả trứng rồng, đưa ra trước mặt nó và đập vỡ bằng nắm đấm của mình, khiến lòng trứng bắn tung tóe lên hắn và cả con rồng. Tiếng thét của nó lúc đó như muốn làm nổ tung bất cứ đôi tai nào, uy lực ấy đốn ngã vài tên Orc và làm gẫy chân hai tên trong số đó. Nhưng sợi xích đã giữ nó lại, và sau đó thì nữ hoàng rồng buộc phải đồng ý, mặc dù bị ép buộc. Bất cứ thứ gì khiến nó không phải thấy cảnh những đứa con của mình bị giết trước khi được sinh ra.
“Ngươi sẽ không thành công đâu!” Alexstrazsa nói. “Ngươi đã nhốt được ta nhưng các đứa con của ta sẽ không phục ngươi, và sẽ tự tìm lại được tự do cho chúng.”
“Điều đó là không thể khi chúng ta đang có thứ này,” Nekros trả lời, đưa cao chiếc đĩa. Hắn lạnh lùng, rất tập trung, và con rồng quằn mình vì đau đớn, những tiếng rít phát ra từ kẽ răng của nó.
“Ta… ta… sẽ… giết ngươi… một ngày nào đó,” nó dọa, thân mình vẫn đang quằn quại, còn cặp mắt khép lại với sự tức giận khôn nguôi.
Nekros cười. “Có thể,” hắn đồng ý. “Nhưng từ giờ cho tới khi đó, ngươi và các con ngươi sẽ phải phục vụ quân Horde.” Zuhuled ra hiệu và Nekros gật đầu, theo hắn đi ra khỏi hang. Nữ hoàng loài rồng thở dài, những sự kháng cự đều là vô nghĩa trước nguồn sức mạnh kia.
Zuhuled dẫn đường xuống hành lang thứ hai, rộng hơn nữa. Hành lang này nằm dọc sườn núi, và ở đó có những hình hài quái dị khác đang vẫy cánh.
“Hãy thả ra!” một trong số đó nói, sà xuống sát đất, vươn móng vuốt, miệng mở rộng. “Hãy thả Mẹ ta ra!”
“Không bao giờ!” Nekros đưa Demon Soul lên cao, và những con rông đang sà xuống rít lên trong đau đớn, thân hình chúng chao đảo và lên cơn co giật. Những con khác lùi lại, dù vẫn bay thành vòng tròn trên cao.
“Mẹ các người đã bị ta bắt giữ,” Zuhuled nói to, biết rằng chúng sẽ nghe được điều mình nói mặc dù đang bay khá cao. Sẽ luôn như vậy, tất cả bọn ngươi phải phục vụ cho quân Horde, hoặc nó sẽ chết với những sự đau đớn như các ngươi vừa trải qua. Và điều đó cũng là dấu chấm hết cho bọn ngươi. Không có Alexstrasza thì sẽ không có trứng rồng đỏ nữa. Các ngươi sẽ là những sinh vật cuối cùng của chủng loài này.”
Những con rồng rít lên trong giận dữ, nhưng Zuhuled biết chúng sẽ nghe lời. Hắn đã từng thấy sự liên kết chặt chẽ giữa bầy rồng và Mẹ chúng, mật thiết tới mức mà chúng bắt buộc phải phục tùng. Cho đến khi nào Alexstrasza vẫn nghĩ rằng vẫn còn cơ hội cho những đứa con của nó thì Nữ hoàng loài rồng vẫn tiếp tục ấp thêm trứng. Cho đến khi nào Nữ hoàng rồng và các đối tác phối ngẫu vẫn bị bắt giữ thì lũ con của chúng sẽ phải phục tùng, vì nghĩ rằng sẽ có ngày mình cứu được Mẹ.
Zuhuled cười, nhìn những con rồng đang lượn quanh phía trên hắn. Giờ đây quân lính của hắn đang làm việc rất cật lực. Sẽ sớm thôi, hắn có thể đem con rồng đầu tiên xuống hang này, gắn vào chúng những bộ yên cương. Hắn cũng không thích điều đó lắm, đương nhiên rồi, vì loài rồng vốn rất độc lập, và trước đây không ai dám nghĩ đến chuyện cưỡi chúng. Nhưng bộ tộc của hắn thì khác.
Đó cũng là những gì hắn đã hứa với Doomhammer, và thủ lĩnh cũng đã rất kiên nhẫn với kế hoạch này. Đây chính là vũ khí bí mật của chúng. Quân đội loài Người có bộ binh và thủy quân, nhưng chưa có không quân. Với những con rồng trong quyền kiểm soát, và những tên Orc trung thành phía trên chúng, Zuhuled có thể tấn công từ phía trên và bay ra khỏi tầm với của quân địch. Rồng là những sinh vật rất uy lực, với hàm răng, móng vuốt và chiếc đuôi của chúng, nhưng chính những đòn phun lửa sẽ là vũ khí tối thượng thiêu hủy hết loài Người. Lửa sẽ rơi xuống đầu quân địch, tiêu diệt toàn bộ, và loài Người không thể làm gì chống lại điều này. Với những con rồng bên cạnh, quân đội Horde sẽ là bất khả chiến bại.
Và hắn, Zuhuled của Dragonmaw, là người mang trọng trách này. Nếu không nhìn thấy được những ảo cảnh của mình, Zuhuled đã không bao giờ tìm được Demon Soul, và biết chúng có liên quan đến loài rồng. Nếu không có năng lực của hắn – và Nekros, chúng sẽ không bao giờ khuất phục được Alexstrasza. Nhưng hắn đã làm được, và sẽ rất sớm thôi, lính cưỡi rồng đầu tiên sẽ xuất hiện trên bầu trời này, hòa cùng đại quân Horde, chờ lệnh của thủ lĩnh Doomhammer.
Zuhuled cười lớn. Mọi thứ đều đang đúng theo kế hoạch.