“Nhanh hơn nữa nào! nhanh nữa đi!” Alleria liên tay đập vào đùi mình, như thể động tác đó có thể khiến quân đội đi nhanh hơn. Cô giảm tốc một chút, rồi lại nhanh chóng tăng tốc, không thể đi chậm hơn được nữa. Trong vài giây, cô lại vượt qua nhiều lớp bộ binh và đuổi kịp đội kỵ binh. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm một mái tóc ngắn vàng ở phía trước. Kia rồi!
“Cậu phải nói binh sĩ tiến quân nhanh hơn nữa!” cô quát về phía Turalyon khi vượt lên bên cạnh anh. Người Paladin trẻ nhìn và giật mình, nhưng anh biết lúc này cô không thể bình tĩnh hơn được nữa.
“Chúng tôi đang đi nhanh hết sức có thể đây,” anh bình tĩnh trả lời, quay về phía sau để thăm dò tốc độ binh sĩ. “Cô biết rằng binh lính của tôi không thể đọ tốc độ được với cô. Một đội quân bao giờ cũng chậm hơn một người chứ.”
“Vậy tôi sẽ đi một mình, lẽ ra tôi đã phải làm vậy ngay từ đầu,” cô kiên quyết, định lao lên phía trước và phi về phía khu rừng.
“Không!” Có một điều gì đó trong âm thanh của anh đã níu chân cô lại, còn bản thân cô thì đang rủa thầm. Tại sao cô lại không thể cãi lại lời của anh? Anh ta không có cái uy như của Lothar, và cô cũng hợp tác với quân đội Alliance trên tư cách tự nguyện, không phải vì một mệnh lệnh nào cả. Nhưng giờ đây khi anh ra lệnh cho cô, cô không thể không nghe theo. Nhưng không phải là cô không thể tranh luận.
“Để tôi đi!” Cô cứng đầu. “Tôi phải báo động cho họ!” Tim cô sôi sục khi nghĩ về những người chị em, bạn bè, giống loài của mình đang bất ngờ trước trận tấn công này của quân Horde.
“Chúng ta sẽ báo động cho họ,” Turalyon trấn an cô, và cô cũng cảm nhận được sự quả quyết trong lời nói của anh. “Và chúng ta sẽ giúp họ đánh bại lũ Horde. Nhưng nếu cô đi một mình thì sẽ có thể bị bắt, bị giết, điều đó thì… không hay chút nào.” Lời cuối cùng được nói ra như thể anh định nói một cái gì khác, và cô bỗng cảm thấy một luồng cảm xúc – có thể nói là hạnh phúc? – chảy xuyên qua lồng ngực mình, nhưng giờ không phải lúc nghĩ về chuyện đó.
“Tôi là Elf, là một Ranger!” cô vẫn kiên định. “Tôi có thể biến mất sau những tán cây, không ai có thể phát hiện ra.”
“Loài Troll cũng không ư?” Cô quay lại và nhìn về phía người phù thủy, người đang đi bên kia của Turalyon. “Vì chúng ta đã biết rằng chúng đang liên minh với quân Horde,” anh tiếp tục nói. “Và chúng ta cũng biết rằng chúng rất thông thạo cánh rừng này như loài Elf.”
“Cũng gần như vậy,” Cô thừa nhận. “Nhưng tôi vẫn giỏi hơn.”
“Điều này là đương nhiên rồi,” Khadgar đồng ý một cách rất ngoại giao, mặc dù cô có thể cảm nhận được sự cười cợt đằng sau thái độ bình tĩnh đó. “Nhưng chúng ta không biết chính xác có bao nhiêu bọn chúng đang ẩn nấp trong khu rừng. Và mười tên như vậy có thể sẽ gây khó khăn cho kỹ năng tuyệt vời của cô đấy.”
Alleria lại tiếp tục rủa thầm. Đương nhiên, anh ta nói đúng. Nhưng điều đó cũng không thể làm cô dịu đi ham muốn được chạy hết sức của mình, không cần quan tâm tới những việc khác. Cô đã thấy quân đội Horde, thấy được khả năng của chúng. Cô biết phía trước rất nguy hiểm. Và giờ mối hiểm họa này đang đến rất gần quê hương của cô! Trong khi đó, mọi người trong thành có lẽ vẫn chưa hay biết chút gì về chuyện này!
“Vậy cứ tiếp tục nói quân lính đi nhanh đi,” cô liếc Turalyon, rồi tăng tốc, đi trước dò đường. Cô hy vọng sẽ nhìn thấy một vài tên Orc hoặc Troll, nhưng cô biết mình vẫn còn ở rất xa chúng. Lực lượng Horde hiện giờ đã bỏ khá xa họ, và nếu quân đội Alliance không đẩy cao tốc độ tiến quân thì khoảng cách ấy lại càng lớn hơn nữa.
“Cô ấy rất lo lắng!” Khadgar nói thầm khi họ nhìn Alleria khuất khỏi tầm nhìn.
“Tôi biết,” Turalyon trả lời. “Không thể đổ lỗi cho cô ấy được. Tôi cũng sẽ rất lo lắng, nếu quân Horde đang tấn công quê nhà mình. Tôi đã từng như vậy khi nghĩ rằng chúng sẽ hành quân về phía thủ đô, đó như là quê hương thứ hai của tôi sau mười năm gắn bó.” Anh thở dài. “Cộng thêm việc cô chỉ có khoảng nửa số quân Alliance ở đây, và người thủ lĩnh lại là tôi nữa chứ.”
“Đừng tự ti về mình như vậy chứ,” người bạn nói. “Cậu là một chỉ huy tốt và là một Paladin cao quý, một trong số ít người thuộc hội SilverHand, những người giỏi nhất Lordaeron. Cô ta thật may mắn vì có cậu.”
Turalyon nhìn bạn mình, cười hiền, biết ơn những gì cậu ta vừa nói. Anh ước mình thật sự được như vậy. Oh, anh biết mình cũng không tệ lắm trong chiến đấu – anh đã được luyện tập đầy đủ, và lần chạm trán đầu tiên với quân Horde đã chứng minh anh có thể phát huy rất tốt những gì đã học. Nhưng một chỉ huy ư? Trước trận chiến này anh chưa bao giờ chỉ huy một ai, thậm chí đó là những tu sĩ. Anh có thể biết gì về việc chỉ huy cơ chứ?
Phải, khi còn là một cậu bé anh cũng có lần hưỡng dẫn các bạn chơi trò chơi, hoặc làm thủ lĩnh của một phe khi anh và các bạn chơi trò đánh trận giả. Nhưng từ khi anh gia nhập Nhà thờ thì mọi thứ đã đổi thay. Anh luôn nghe lệnh của những tu sĩ già, và sau khi họ đưa anh đến gặp Faol anh đã luôn nghe theo lời căn dặn của người. Khi anh tham gia tập luyện với tư cách là những người Paladin đầu tiên, anh lại nghe lệnh của Uther, như tất cả mọi người còn lại – Uther có một tính cách mạnh mẽ khiến mọi người đều phải nghe theo. Ông cũng là người già nhất trong số họ, và là người thân cận nhất của Tổng giám mục Faol.
Turalyon đã rất ngạc nhiên khi Lothar không chọn Uther làm phó tướng của mình, mặc dù anh cũng nghĩ rằng lòng mộ đạo quá lớn của ông có thể khiến ông khó tiếp xúc với những người ngoại đạo. Turalyon đã rất vinh dự nhưng cũng rất sốc với vị trí hiện nay của mình, và luôn tự hỏi mình có thể làm gì để xứng đáng với vị trí này.
Lothar có vẻ như cũng nghĩ như vậy. Và người đại tướng của Stormwind ấy thừa đủ kinh nghiệm và trí tuệ để biết được điều này. Ông là một chiến binh vĩ đại và là một thủ lĩnh tuyệt vời, người luôn có những người tự động đi theo, người luôn khiến kẻ đối diện phải kính trọng và phục tùng. Những chiến binh Alliance thường gọi ông với biệt hiệu “Sư tử của Azeroth” sau khi thấy chiếc khiên của ông lấp lánh trong trận chiến với quân Orc ở Hillbrad. Turalyon tự hỏi không biết khi nào mình mới có thể được một phần nhỏ trong sự oai phong này.
Anh cũng tự hỏi không biết khi nào mình mới có được một phần của lòng mộ đạo lớn lao như Uther và sức mạnh đáng ngưỡng mộ của ông.
Turalyon vẫn đương nhiên rất tin tưởng vào Ánh sáng thiêng liêng. Điều này đã có từ khi anh còn rất nhỏ, và quá trình làm tu sĩ đã càng khiến anh được gần với đức tin huy hoàng này. Nhưng anh chưa bao giờ trực tiếp cảm thấy Người, hay tiếp thu được sức mạnh của Người. Sau trận chiến với quân Horde, anh cảm thấy lòng tin của mình yếu hơn bao giờ hết.
Ánh sáng thiêng liêng, theo cái cách mà anh được dạy, ngự trị trong tất cả vật thể sống, trong tất cả những trái tim và tâm hồn. Ánh sáng ở khắp mọi nơi, nguồn năng lượng của Người gắn kết tất cả. Nhưng lũ Horde quá tồi tệ, khủng khiếp. Chúng làm những việc không một người lý trí nào có thể làm, những việc quá xấu xa. Chúng thật sự không thể được cứu rỗi. Vậy thì làm cách nào chúng lại có thể là một phần của Ánh Sáng thiêng liêng được? Làm cách nào sự thông thái chói lọi ấy lại có thể cư ngụ trong những bóng tối hoàn toàn như vậy? Và nếu có, thì sức mạnh, sự thông thái ấy làm sao có thể bị nhấn chìm? Nhưng nếu không phải như vậy, nếu lũ Horde không phải là một phần của Ánh Sáng thiêng liêng, thì chúng không phải là những vật thể sống, theo như những gì Turalyon được dạy. Vậy điều gì tạo nên sự có mặt của chúng, sức mạnh của chúng, và mối liên hệ giữa chúng với vạn vật là ở đâu?
Anh không biết. Và đó chính là vấn đề. Lòng tin của anh đang bị lung lay. Anh đã cố gắng cầu nguyện khi đối đầu với lũ Horde, nhưng đó chỉ là những lời sáo rỗng. Trái tim anh không có ở đó. Và thiếu đi điều này, mọi câu chữ đều trở nên vô nghĩa. Turalyon biết rằng các Paladin khác có thể phù hộ cho quân sĩ, cảm nhận được quỷ dữ, chữa lành những vết thương chỉ với một cái chạm tay. Nhưng anh không thể làm như vậy. Anh cũng chưa bao giờ chắc rằng mình có thể có những kỹ năng này hay không, nhưng giờ đây thì chắc chắn anh vẫn chưa lĩnh hội được. Anh tự nghĩ không biết khi nào mình mới làm được như vậy.
“Cậu lại trầm tư rồi,” Khadgar lại gần và vỗ vào vai anh. “Đừng nghĩ vẩn vơ nữa, không thì cậu ngã khỏi ngựa đấy.” Giọng nói của anh rất chân thành, và Turalyon cố gắng lắm mới có thể đáp trả bằng một nụ cười gượng gạo.
“Mình ổn mà,” anh trấn an người phù thủy. “Chỉ là đang nghĩ bước tiếp theo nên làm gì thôi.”
“Ý cậu là sao?” Khadgar đảo mắt xung quanh, nhìn lại phía sau nơi binh sĩ đang hành quân. “Cậu đang làm tốt rồi. Cứ tiếp tục dẫn quân tiến lên, nhanh nhất có thể, hy vọng chúng ta gặp lũ Horde trước khi chúng đã tàn phá được quá nhiều thứ.”
“Mình biết rồi.” Turalyon bỗng nghiêm nghị. “Giá mà chúng ta có cách nào đó vượt qua chúng và đến Quel’thalas trước. Có thể Alleria đúng – lẽ ra ta nên để cô ấy đi một mình trước. Nhưng nếu cô bị bắt, nếu có điều gì xảy ra với cô ấy…” Anh bỗng nhìn về phía Khadgar và thấy bạn mình đang cười. “Gì thế?”
“Không có gì,” người bạn ấy trả lời. “Nhưng nếu cậu cũng có sự quan tâm như vậy đến từng người lính ở đây, thì tốt nhất chúng ta nên dừng lại thôi, vì cậu sẽ không dám cho ai lao vào chiến trận vì sợ họ sẽ bị thương.” Turalyon với tay đập về phía cậu phù thủy, nhưng anh ta đã kịp tránh, và vẫn đang cười. Sau đó họ tiếp tục tiến bước, cả đoàn quân ở phía sau họ.
“Gần đến rồi,” Turalyon trấn an Alleria, người đang vỗ ầm ầm vào ngựa của mình như thể nó đang đứng yên.
“Tôi biết!” cô đáp lời, chẳng thèm nhìn lên. “Đây là nhà của tôi, anh nhớ không! Tôi biết địa bàn này rõ hơn anh chứ!”
Turalyon thở dài. Hai tuần vừa qua thật sự dài như vô tận. Dẫn dắt một đội quân đã là một thử thách lớn rồi, mặc dù đó cũng không nhiều hơn bao nhiêu so với trách nhiệm của anh ở những trận đánh trước. Điều khác biệt duy nhất là, ở các lần trước, Lothar luôn là người đưa ra quyết định cuối cùng. Lần này tất cả phụ thuộc vào anh, và điều này làm anh mất ngủ nhiều đêm. Và còn Alleria nữa chứ. Tất cả quân Elf đều đứng ngồi không yên trong suốt hành trình, lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Quel’thalas của họ. Những người còn lại thì im lặng, vì biết rằng nếu họ nói ra những lo lắng lúc này chỉ khiến quân đội hoang mang và làm chậm tiến độ cứu viện. Alleria thì không như vậy. Cô bắt bẻ tất cả những quyết định của anh: tại sao họ lại phải đi qua thung lũng này thay vì thung lũng kia, tại sao họ phải đốt lửa trại chứ không ăn và ngủ trong giá lạnh, tại sao lại dừng lại khi chiều tà mà không đi tiếp vào buổi đêm. Turalyon đã quá đủ căng thẳng khi phải đưa ra những mệnh lệnh, nhưng sự cứng đầu của Alleria khiến anh đau đầu gấp nhiều lần hơn. Anh cảm thấy như mình đang bị soi mói quá mức, và cô chỉ chờ anh đưa ra mệnh lệnh để cãi lại.
“Chúng ta sẽ tới chốt chặn ở sườn đồi sớm thôi,” anh nói với cô. “Khi đó chúng ta có thể quan sát được biên giới của Quel’thalas. Và chúng ta có thể biết được lũ Orc đã đi đến đâu. Có thể chúng bị chậm vì phải trèo qua những ngọn núi, và chưa thể đến được đó vào lúc này.” Đó như là một sự cầu nguyện. Lothar đã thuyết phục được tộc Wildhammer cử một số người về vùng Alterac. Quân Dwarf đem những mệnh lệnh đến cho
Đô
đốc
Proudmoore,
người
chỉ
huy
của
những
chiếc
tàu
đang
neo
tại
hồ Darrowmere.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Proudmoore gửi đội thuyền của mình đi ngay lập tức ra phía
cửa
sông.
Họ
đã
gặp
quân
của
Turalyon
ngay
chỗ
bến
cảng
gần
thành Stromgarde. Họ đã đi theo đường sông vòng qua những ngọn núi, thay vì trèo qua chúng như lũ Horde đã làm. Điều này tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Turalyon hy vọng điều này là đủ. Anh đã từng muốn đi thuyền thẳng về Quel’thals, nhưng Alleria đã bác bỏ ý kiến này. Đồng loại của cô sẽ không cho phép bất cứ thuyền lạ nào xâm nhập lãnh thổ. Họ buộc lòng phải cập bờ gần Stratholme và đi bộ tiếp.
“Khi nào cánh rừng hiện ra trước mắt, tôi sẽ đi trước,” Alleria nói. “Đừng cản tôi nữa.”
“Tôi không muốn cản trở cô,” Turalyon trả lời, hài lòng vì thấy một nụ cười thoáng qua trên gương mặt cô cùng một nét thoáng ngạc nhiên. “Tôi muốn cô và các Ranger nhanh chóng tìm thấy đồng loại và báo động cho họ,” anh nhắc lại. “Tôi chỉ không muốn cô chẳng may lạc vào giữa trung tâm của quân đội Horde. Nhưng giờ chúng tôi đã ở gần rồi, và nếu lũ Horde đã đến trước, thì tôi vẫn có thể đánh lạc hướng chúng cho cô tranh thủ vượt qua hàng rào và đem tin về cho người của mình. Khi đó, cô sẽ tấn công từ phía sau, còn chúng tôi từ phía còn lại, đè bẹp lũ Horde ở giữa.”
Alleria gật đầu. Cô nhìn lên phía anh, im lặng, rồi đặt bàn tay mình lên đùi anh. Với Turalyon, điều này tạo nên sức nóng như từ mặt trời, khiến tim anh loạn nhịp và đùi anh tê dại. “Cảm ơn,” cô nhẹ nhàng nói. Anh gật, hoàn toàn không có khả năng trả lời.
Nhưng một trong số những Ranger đã phá tan bầu không khí đó khi lao nhanh về phía họ. “Phía trước là quả đồi cuối cùng.” Anh ta nhanh chóng nói. “Tôi đã có thể thấy được cánh rừng phía xa rồi!”
Alleria liếc nhìn Turalyon, anh gật đầu, thấy vui vì đây là lần đầu tiên cô hỏi ý anh trước khi hành động. Cô quay lại và lao đi như tên bắn, Ranger kia theo ngay bên cạnh cô. Nhưng họ chưa đi được bao xa. Hai người bỗng khựng lại, và đứng nhìn. Sau đó là một tiếng hét từ Alleria, tiếng hét của nỗi tiếc thương mà Turalyon chưa bao giờ nghe thấy trước đây.
“Hỡi Ánh sáng!” Thúc vào ngựa phi nước đại, Turalyon lao về phía cô ta. Rồi anh sửng sốt, kìm ngựa khi thấy được điều gì đã làm cô đau khổ như vậy. Đã đi qua ngọn đồi cuối cùng, và trước mặt là khu rừng oai phong của Quel’thalas đang trải dài. Những tán cây lớn lung lay như thể đang nhảy múa với một giai điệu thầm lặng nào đó, những chiếc bóng cây che phủ khắp dải đất, tạo nên một cảm giác yên bình hơn là điềm xấu. Đó là một quang cảnh tuyệt đẹp, đầy vẻ hiền hòa và uy phong.
Nhưng quang cảnh ấy bị phá vỡ bởi những vệt khói bay lên từ một vài địa điểm. Nhìn chéo sang góc bên kia, Turalyon có thể thấy những thân hình đen tối túa ra từ những tán cây, và những lỗ hổng to dọc theo bức màn xanh lá. Anh cũng cảm nhận được âm thanh của lửa đang cháy từ những khoảng rỗng đó, và mùi gỗ cháy làm anh thấy ngột ngạt.
Quân đội Horde đã đến trước anh.
Và chúng đang đốt cháy Quel’thalas.
“Phải ngăn chúng lại!” Alleria thét lớn. Cô quay về phía Turalyon. “Cần phải ngăn chúng lại!”
“Chúng ta sẽ làm vậy,” anh nói với cô. Sau khi nhìn về phía lửa cháy môt lần nữa để xác định những gì mình thấy là sự thật, anh ra lệnh cho người lính ngay bên cạnh mình. “Thông báo cho các đội trưởng,” anh nói. “Chúng ta sẽ đi về hướng bắc, xuyên qua những ngọn đồi, cho tới khi nào chúng ta ở ngay trên đầu lũ Orc. Khi đó chúng ta sẽ lao xuống, làm chúng bất ngờ. Hãy lệnh cho các binh sĩ đem theo nhiều nước nhất có thể, và phân công ra ai sẽ là người dập lửa. Ta không muốn bị bao quanh bởi một rừng cháy như vậy.” Người lính gật đầu, cúi chào, rồi lập tức quay ngựa đi. Turalyon quay sang bên Khadgar. “Cậu có thể làm gì để ngăn ngọn lửa kia lại không?”
Người bạn anh cười. “Một cơn bão sấm sét nhé, đủ không?”
“Được, nếu như sấm sét của cậu không đốn ngã thêm những cái cây còn lại.” Turalyon hướng về phía Alleria gọi. “Alleria!”. Cô không trả lời, vẫn chưa rời mắt khỏi đụn khói phía xa, nét mặt cô nhợt nhạt. “Alleria!”. Lần này cô giật mình quay về phía anh. “Tập hợp các Ranger lại và đi đi. Đi! Người của cô chắc chắn đang chiến đấu với lũ Orc ở một nơi nào đó trong khu rừng. Tìm gặp họ và nói rằng chúng ta đã đến. Chúng ta phải lên kế hoạch tấn công, nếu không lũ Orc sẽ nghiền nát họ phía trong rừng cây và ào ra đè bẹp hết tất cả chúng ta ở phía ngoài này.” Cô nhìn anh, gật đầu nhưng vẫn rất sốc. “Đi ngay đi!”, anh quát, giận mình phải nói với cô thô lỗ như vậy, nhưng giờ đó là cách duy nhất. “Hay cô quá chậm để có thể an toàn tới được rừng cây?”
Câu nói đó được đáp trả bằng một ánh mắt sắc lạnh, và anh cũng đang hy vọng điều này, cô nhìn anh chằm chằm rồi lại quay đi. Sau một loạt những mệnh lệnh và những động tác dứt khoát để điều chỉnh lại cây cung phía sau lưng, cô thoát đi như tên bắn xuống chân đồi, về phía khu rừng. Các Ranger khác theo sát cô, và chỉ một thoáng sau đó họ đã đến được ven rừng và biến mất vào bóng tối.
“Cầu cho Ánh sáng thiêng liêng phù hộ các người,” Turalyon thì thầm, nhìn họ đi.
“Cầu cho Người phù hộ tất cả chúng ta,” Khadgar nói. “Chúng ta sẽ rất cần điều này đấy!”