Hai ngày sau cuộc gặp đầu tiên, Lothar lại đang ở trong phòng của nhà vua và bàn chuyện với người trị vì Lordaeron. Khadgar cũng đi theo ông, và Lothar rất vui vì sự có mặt của người bạn này. Terenas là một người chủ nhà tử tế và tốt bụng, nhưng người bạn trẻ này là người duy nhất mà ông biết từ khi còn ở Azeroth. Mặc dù quê hương của anh không phải ở Stormwind, nhưng sự có mặt của anh luôn làm ông gợi nhớ về quê nhà.
Quê hương. Một nơi đã không còn tồn tại nữa. Lothar biết mình phải chấp nhận sự thật này ở một khía cạnh nào đó. Ông vẫn có cảm giác như đó không phải là thực tế. Ông vẫn hy vọng được thấy vua Llane cười, hay nhìn lên cao và thấy một cặp Gryphon bay ngang qua, hay nghe được những âm thanh quen thuộc mà binh sĩ của ông đang luyện tập ngoài sân. Nhưng tất cả đã không còn nữa. Bạn bè ông đã chết. Quê hương ông đã bị đánh chiếm. Và ông thề sẽ làm mọi thứ để mảnh đất này không chìm vào bóng tối, cho dù điều đó lấy đi mạng sống của mình.
Ngay lúc này đây ông thấy như điều đó đang lấy đi sự tỉnh táo của mình. Lothar chưa bao giờ đủ kiên nhẫn để theo dõi những sự việc chính trị, và rất ngưỡng mộ Llane trong suốt thời gian qua khi thấy người phân tích những lý lẽ, hòa giải những bất đồng, giải quyết những cuộc tranh luận, tất cả những điều đó không bao giờ bị suy nghĩ cá nhân ảnh hưởng đến. Tất cả chúng là một trò chơi, Llane đã không biết bao nhiêu lần nói với ông như vậy, một trò chơi của quyền lực và sự ảnh hưởng. Không ai thật sự thắng, và mục tiêu là giữ được vị trí cao nhất có thể trong một khoảng thời gian dài nhất có thể.
Qua những gì Lothar chứng kiến, thì các nhà quý tộc ở đây thật sự rất thành thạo trò chơi này. Và bị ép buộc phải tham gia cùng họ, với tư cách ngang hàng, là điều khiến ông rất mệt mỏi.
Sau bữa trưa hôm đầu tiên, họ trở về phòng của nhà vua để bàn bạc tiếp. Người nào dường như cũng chấp nhận ý nghĩ rằng lũ Horde sắp đến, ngay cả gã ẻo lả Perenolde cũng vậy. Câu hỏi bây giờ là phải làm gì với việc đó.
Phải mất hết cả phần còn lại của ngày hôm đó, mọi người mới bị thuyết phục bởi ý nghĩ rằng câu trả lời duy nhất cho việc này là sự hợp nhất. Terenas đồng ý việc này ngay lập tức,
may
mắn
thay,
cả
Trollbane
và
Proudmoore
cũng
không
phản
đối.
Nhưng Perenolde và Greymane thì khó khăn hơn. Lothar không ngạc nhiên vì phản ứng của Perenolde. Ông biết vài người như vậy ở Stormwind, ẻo lả, điệu đàng và luôn muốn cái gì có lợi cho mình trước tiên. Hầu hết chúng đều thể hiện sự hèn nhát của mình. Perenolde chắc hẳn rất sợ chiến tranh và thật ra thì có rất nhiều người bình thường nhưng can đảm hơn hắn. Tuy nhiên, với Greymane thì hơi bất ngờ. Nhìn hình dáng thì chắc chắn hắn là một chiến binh, với thân hình vạm vỡ và bộ giáp trụ. Hắn cũng chưa bao giờ nói rằng sẽ không chiến đấu. Nhưng hắn luôn nhanh nhẹn lái câu chuyện sang một sự lựa chọn khác hơn là chiến tranh, và Perenolde đương nhiên khoét sâu vào việc tán dương những sự lựa chọn như vậy. Chỉ đến khi Proudmoore và Trollbane cùng chỉ trích Greymane là kẻ hèn nhát thì lão già này mới chịu đưa quân đội của mình vào liên minh.
Ngày thứ hai cũng gần như chẳng có gì khác. Nhưng ít nhất thì mọi người cũng đã chung ý nghĩ rằng sẽ phải có chiến tranh, nhưng giờ thì còn nhiều việc hậu cần phải bàn. Quân đội nào cung cấp lính gì, có cần phải dựng doanh trại không, họ sẽ được cung ứng như thế nào – những việc mà Lothar đã làm suốt nhiều năm qua nhưng chỉ với quân đội của một nước. Còn bây giờ là năm, chưa kể đến Stormwind và những người ông đem theo, và mỗi người đứng đầu lại có một ý nghĩ và phương thức riêng.
Và tất nhiên, câu hỏi lớn nhất là ai sẽ là người lãnh đạo.
Mỗi thủ lĩnh đều có ý nghĩ rằng tốt nhất mình nên là người lãnh đạo đội quân liên minh này. Terenas chỉ ra rằng Lordaeron là vương quốc lớn nhất với số lượng binh lính đông đảo nhất. Ngoài ra ông cũng là người mời các thủ lĩnh còn lại đến đây. Trollbane nói rằng ông có nhiều kinh nghiệm chinh chiến nhất, và khi nhìn vào người này thì Lothar tin rằng điều đó là sự thật. Proudmoore thì đề cập đến uy lực của đội thủy quân, và sự quan trọng của tàu bè trong chiến trận và hậu cần. Graymane là người cai trị của vương quốc phía nam, và ông nghĩ rằng ông phải là người lãnh đạo bởi vì vương quốc của ông là nơi lũ Orc sẽ đặt chân lên đầu tiên – mặc dù đó chưa chắc là sự thật, vì Stromgarde mới là thành lũy đầu tiên mà quân đội Horde chạm phải nếu chúng đi đường bộ từ Khaz Modan qua Dun Modr. Perenolde có ý kiến về việc người lãnh đạo không chỉ cần sức mạnh mà cần cả trí thông minh và có tầm nhìn, những thứ mà hắn nghĩ hắn đang sở hữu.
Và còn hai người nữa, không chính thức được phong tước vua, nhưng cũng là những người đứng đầu. Tổng giám mục Faol, người mà hầu hết thần dân đều kính trọng, bất kể là người ở vương quốc nào, và Đại Phù Thủy Antonidas, người cai trị một vương quốc riêng, nơi mà sức mạnh phép thuật của mỗi con người là tương đương với cả một đạo quân. Tuy nhiên, hai người này, một người thấp bé và thân thiện, người kia cao và nghiêm nghị, dường như không có hứng thú với chuyện lãnh đạo đại quân. Cả hai đều giữ vai trò là người gây ảnh hưởng đến các nhà vua, giúp cho họ tập trung hơn về sự thật là lũ Horde có thể đến đây bất cứ lúc nào, và cũng nhắc họ rằng một đại quân mà không có người lãnh đạo là vô dụng, bất kể số lượng đông đến đâu đi chăng nữa.
Lothar theo dõi cuộc tranh luận với nhiều cảm xúc vui vẻ và lo lắng lẫn lộn, càng ngày càng bước đến gần bàn họp vì tên ông được mọi người nhắc đi nhắc lại suốt lúc thảo luận. Ông được mọi người nói đến như một chuyên gia chiến đấu với loài Orc. Lần khác, họ lại muốn hỏi ý kiến của ông với tư cách một người ngoài cuộc. Một vài lần thậm chí họ còn để cho ông quyền quyết định, và đề cập đến chuyện gia đình ông từng là người trị vì vùng đất này và vì vậy, ông cũng nên có một số quyền nhất định. Lothar cũng không rõ họ đang mỉa mai ông hay thật sự ngưỡng mộ ông, và ông biết một số nhà vua muốn cái gì đó từ ông, nhưng cái đó cứ thay đổi liên tục từ lúc này qua lúc khác. Ông sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi cuộc tranh luận kết thúc và ông có thể quay trở lại với những người từ Stormwind mà ông đem theo và cố gắng tập hợp một nhóm nhỏ để trợ giúp cuộc chiến này.
Khi đang chờ vua Terenas ra lệnh cho hội đồng, Lothar nhận ra các vị thủ lĩnh khác đang nhìn chằm chằm vào ông. Một vài người, như Trollbane, làm việc đó không ngại ngùng và che dấu. Người khác, như Perenolde và Graymane, thì có vẻ lén lút, liếc nhìn rồi lại quay đi. Lothar không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông thật sự không thích điều này chút nào.
“Chúng ta đã đến đầy đủ rồi phải không?” Terenas hỏi, mặc dù ông có thể thấy được điều đó. Vua của Lordaeron đi ngay vào vấn đề. “Tốt, giờ đây, chúng ta đều đồng ý rằng thời gian là rất cấp bách cho việc liên minh và đối đầu với lũ Horde một khi chúng đến. Và chúng ta cũng đã đồng ý cách thức hành động.” Mỗi vị vua khác đều gật đầu, điều này làm Lothar ngạc nhiên và hơn thế nữa, lo lắng. Họ vẫn đang cãi nhau trong khi ông chịu đựng không nổi và bỏ về phòng khuya hôm qua. Họ đã thỏa thuận xong khi nào thế? Và thỏa thuận đó là gì? Nhưng câu nói tiếp theo của nhà vua khiến Lothar giật mình khi nghe rõ: “Vậy ta xin phép được tuyên bố sự thành lập của quân đội Alliance của vùng Lordaeron! Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau, như tổ tiên chúng ta đã từng làm ở triều đại Arathi.” Những người khác gật đầu, còn Terenas thì tiếp tục. “Và điều này chỉ có ý nghĩa, khi người lãnh đạo chúng ta thừa hưởng dòng máu anh hùng ấy. Chúng ta, những vị vua của Lordaeron, tuyên bố chọn Ngài Anduin Lothar, Thủ lĩnh của quân đội thành Stormwind, là Chỉ huy tối cao!”
Lothar nhìn chằm chằm vào Terenas, người đang nháy mắt với ông. “Đây là cách duy nhất, thật sự là như vậy,” nhà vua nhẹ nhàng giải thích, giọng rất nhỏ và Lothar biết rằng chỉ một mình ông nghe được. “Ai cũng muốn nhận trách nhiệm này, và họ sẽ không phục khi nhìn một nhà vua khác có được vị trí này. Ngươi không phải vua, và chính vì điều đó khiến họ nghĩ không có một sự đối xử đặc biệt nào, cũng chính ngươi là người kế thừa dòng máu anh hùng, và vì điều đó khiến họ không cảm thấy bẽ mặt.” Nhà vua bước tới trước. “Ta biết đây là một đòi hỏi lớn đối với ngươi, và ta xin lỗi vì điều đó. Nhưng ta đã không làm như vậy nếu đó không phải vì sự sống còn của chúng ta, như ngươi đã cảnh báo. Ngươi có muốn đảm đương trách nhiệm này không?” Câu cuối cùng được nói to, giọng của Terenas trở lại bình thường, không khí im ắng bao trùm căn phòng trong lúc chờ đợi câu trả lời của Lothar.
Ông không suy nghĩ quá lâu. Không có sự lựa chọn nào khác, và Terenas cũng biết như vậy. Ông không thể lẩn tránh nó, không phải lúc này, sau tất cả những gì đã xảy ra. “Tôi xin nhận trách nhiệm này,” ông trả lời, giọng vang vọng khắp căn phòng. “Tôi sẽ lãnh đạo đại quân Alliance chiến đấu chống lại lũ Horde!”
“Tốt lắm,” Terenas vỗ tay. “Nhiệm vụ của mỗi người chúng ta bây giờ là quay về vương quốc của mình, tập hợp quân đội, vũ khí và lương thực. Ta nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong vòng một tuần nữa để báo cáo với Ngài Lothar, để ông biết những gì mình đang có trong tay và chuẩn bị kế hoạch tác chiến.”
Các vị vua khác thì thầm và gật đầu đồng ý. Từng người một tiến đến phía Lothar để chúc mừng vị trí mới của ông và nguyện sẽ ủng hộ hết mình. Duy chỉ có Perenolde và Greymane có vẻ không được thiện chí cho lắm. Sau đó tất cả các vị vua đều đi hết, để lại bốn người trong căn phòng. Lothar nhìn về phía Khadgar, người đang cười với ông.
“Ngoài sức tưởng tượng hả?” Người phù thủy trẻ-già hỏi ông, lắc đầu. “Và chúng đã đẩy ông lên vị trí này, quả thật là một nước cờ thông minh. Chúng chấp nhận hy sinh tính mạng của bất cứ ai để giành được thậm chí chỉ một mảnh nhỏ của vùng đất này! Tôi rất khoái cách mà họ coi như ông đã nhận lời! Nhưng đó là những gì đang diễn ra, dù quyền lực của ông giờ đây đã cao hơn bọn họ, thì lời nói của ông lại chẳng được trọng dụng gì mấy.”
“E hèm..”, tiếng đằng hắng cắt ngang những gì mà người phù thủy định nói tiếp, và anh nhìn lên phía đó, chút xấu hổ thoáng qua gương mặt. “Không phải ai cũng thủ đoạn và ích kỷ như vậy đâu, chàng trai trẻ,” Tổng giám mục Faol nói với nét mặt nghiêm trang. “Cũng có những người sinh ra là để lãnh đạo, như người bạn Lothar của chúng ta đây.”
“Đương nhiên rồi, thưa Cha. Xin thứ lỗi, con không có ý xúc phạm… Con chỉ muốn nói… đương nhiên Cha…” Đây là lần đầu tiên Lothar thấy một Khadgar bình thường rất trôi chảy bây giờ lại ấp úng nói không nên lời, và ông không nhịn được cười khi nhìn thấy người bạn của mình như vậy. Faol cũng cười, và một cách tự nhiên, Khadgar cũng vậy.
“Được rồi, người bạn trẻ.” Faol nói, giơ một bàn tay lên. “Ta không trách ngươi vì sự kích động lúc nãy. Và Ngài Lothar đây cũng đủ tỉnh táo để không phạm vào cái bẫy đó. Ta cũng thú thực rằng, chính ta cũng cảm thấy rất khó xử trong quyết định này. Ngài là một người tốt, và ta tin tưởng ngài sẽ là sự lựa chọn đúng đắn nhất cho vị trí Chỉ huy của quân đội Alliance. Cá nhân ta cũng cảm thấy yên tâm hơn khi biết ông sẽ là người lên kế hoạch và lãnh đạo lực lượng của chúng ta.”
“Cảm ơn Cha.” Lothar chưa bao giờ tôn sung một tín ngưỡng nào nhưng có một sự kính trọng rất lớn đối với Nhà thờ Ánh sáng, và tất cả những gì ông thấy được từ Faol cho tới lúc này hoàn toàn gây ấn tượng với ông. Được nghe ngài cầu nguyện cho mình khiến ông có chút không thoải mái nhưng thấy rất tự hào.
“Cả hai người đều sẽ được thử thách với những xung đột này,” Faol cảnh báo, giọng có phần sâu lắng và đầy đặn hơn khi nãy. “Các người sẽ được đẩy tới giới hạn của mình, không chỉ giới hạn của tài năng mà còn của sự dũng cảm và cách giải quyết vấn đề. Ta tin rằng cả hai ngươi đều có khả năng vượt qua được khó khăn này để tới cái đích của sự chiến thắng. Ta sẽ cầu xin Ánh Sáng thiêng liêng ban cho các người sức mạnh và sự thuần khiết, và các người sẽ tìm thấy niềm vui chiến thắng từ đó.” Tay ngài đưa cao để cầu nguyện, và Lothar thấy như một tia sáng ánh lên từ cánh tay, lan tỏa về phía ông và Khadgar. Ông cảm nhận được sự yên bình, thanh thản hòa cùng những niềm vui không thể lý giải được.
“Bây giờ, đến vấn đề khác.” Faol trở lại bình thường. “Đầu tiên, các người có thể nói cho ta biết tình hình của tu viện ở Northshire không? Nó còn tồn tại không?”
“Tôi e là không, thưa Cha,” Lothar trả lời. “Tu viện đã mất, đã bị phá tan thành nhiều mảnh. Có một vài giáo sĩ sống sót và đã theo tôi đến Southshore. Số còn lại….” Ông lắc đầu.
“Ta hiểu.” Gương mặt Faol biến sắc, nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. “Ta sẽ cầu nguyện cho họ.” Ông im lặng, chắc hẳn đang chìm trong suy nghĩ, Khadgar và Lothar kiên nhẫn chờ đợi. Sau một hồi, người Tổng giám mục nhìn về phía hai người, ánh mắt như ánh lên một tia hy vọng.
“Ngài sẽ cần những tướng lĩnh dưới trướng.” Ông tuyên bố. “Và ta nghĩ tốt nhất họ nên đến từ Nhà thờ thay vì từ một vương quốc nào đó. Ta có một số người, và một Hội mới mà ta tin tưởng sẽ chứng minh được giá trị của mình với quân đội Alliance. Ta cần vài ngày để tìm hiểu thêm và chọn ra những ứng cử viên phù hợp. Vậy bốn ngày nữa, ở sân lớn, sau bữa ăn trưa nhé? Ta tin rằng ngài sẽ không phải thất vọng đâu.” Ông gật đầu hài lòng và quay bước đi, chậm, nhưng chắc chắn.
Một người đã đi. Antonidas đã chăm chú theo dõi tất cả mọi chuyện mà không nói một lời, và giờ đây ngươi phù thủy già tiến lại gần họ. “Sức mạnh và trí tuệ của Kirin Tor nguyện theo phục vụ ngài, thưa Chỉ huy.” Ông nói với Lothar. “Tôi biết ông đã từng sử dụng một vài phù thủy ở Stormwind, vì vậy ông hiểu năng lực của chúng tôi. Tôi sẽ sắp xếp để một vài học trò của mình theo sát ngài.” Người phù thủy đầy uy lực dừng lại, nháy mắt về phía bên cạnh của Lothar, và ông cười.
“Ta muốn hỏi liệu có thể để Khadgar đóng vai trò đó được không,” Lothar nói, và nhìn thấy nụ cười trên môi người phù thủy. “Hắn là một người bạn tin cậy và đã cùng ta chính chiến chống loài Orc nhiều trận rồi.”
“Đương nhiên rồi.” Antonidas quay về phía chàng trai trẻ. Và, thật bất ngờ, ông đưa tay về phía trước, nâng cằm Khadgar lên để nhìn rõ hơn khuôn mặt này. “Con đã chịu quá nhiều đau khổ,” người phù thủy già nói, và Lothar có thể thấy được nỗi buồn và sự thương cảm trong mắt người phù thủy già. “Kinh nghiệm đã làm con thay đổi, tệ hơn, là chúng đã để lại dấu vết trên vẻ bề ngoài của con.”
Rất từ tốn, Khadgar quay đầu đi chỗ khác. “Con chỉ làm những gì phải làm,” anh trả lời nhẹ nhàng, khiến tay của Antonidas vô tình chạm vào bộ râu bạc phơ của anh.
Antonidas đanh giọng. “Vì đó là điều tất cả chúng ta cần phải làm.” Ông thở dài, sau đó dường như đã loại bỏ được những ý nghĩ nặng nề trong đầu, quay lại vấn đề trước mắt. “Con sẽ thông báo cho chúng ta tình hình chiến sự ngoài mặt trận, Khadgar, cũng như truyền đạt lại những nguyện vọng của ngài Lothar càng nhanh càng tốt. Con cũng cần phải phối hợp với các phù thủy khác để tác chiến. Ta tin con làm được điều này chứ?” Khadgar gật đầu. “Tốt lắm. Ta sẽ chờ con ở Dalaran, và chúng ta sẽ bàn tới vấn đề làm thế nào để hỗ trợ quân đội Alliance tốt nhất có thể.” Viên ngọc ở đỉnh mũi gậy của người phù thủy tỏa ra một luồng sáng nhảy múa quanh cây gậy và bao trùm lấy người phù thủy, ngay trước mặt họ. Sau đó, hình ảnh Antonidas nhòa dần và bỗng biến mất.
“Ông ta muốn biết về Medivh.” Khadgar nói sau khi người phù thủy biến mất.
“Đương nhiên rồi.” Lothar quay lại và dẫn người bạn ra khỏi phòng, về phía sau của cung điện. Và họ bắt đầu đi về phía phòng ăn.
“Tôi phải nói gì đây?”, người phù thủy trẻ hỏi.
“Hãy nói với ông ấy sự thật,” Lothar trả lời, cố gắng để vẫn giữ được vẻ bình thường trên khuôn mặt. Trong lòng ông, mọi thứ cũng đang đảo lộn. “Họ cần phải biết những gì đã diễn ra.”
Khadgar gật đầu, mặc dù có vẻ miễn cưỡng. “Vậy tôi sẽ nói hết với họ,” anh nói. “Nhưng cũng phải đợi đến sau bữa trưa.” Anh cười, một nụ cười thể hiện tuổi tác thật sự của anh bất chấp mái tóc và bộ râu bạc. “Lũ Horde giờ đây cũng không thể cản bước tôi đến với bữa ăn.”
Lothar cười. “Hy vọng là chuyện sẽ không đến mức như vậy.”
Một vài ngày sau, Lothar và Khadgar trở lại đại sảnh. Họ vừa ăn uống no nê xong, và giờ đang đợi sự có mặt của Tổng giám mục Faol. Ông xuất hiện một vài phút sau đó và bước từng bước khoan thai về phía họ.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi ta,” người Tổng giám mục nói khi ông đến. “Ta sẽ không lãng phí thời gian của mọi người đâu, nhưng ta tin rằng điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho quân đội Alliance. Nhưng trước tiên,” ông nói, “ta muốn ngài biết rằng Nhà thờ nguyện sẽ trợ giúp cho Stormwind. Chúng ta sẽ quyên góp tiền để xây dựng lại vương quốc của ngài, một khi qua khỏi cuộc khủng hoảng này.”
Lothar cười, một nụ cười thật lòng nhất mà Khadgar thấy từ sau khi Stormwind thất thủ. “Cảm ơn, thưa Cha,” ông nói, giọng run run cảm động. “Điều này thật có ý nghĩa lớn lao với con, và cả với hoàng tử Varian.”
Faol gật đầu. “Ánh sáng thiêng liêng sẽ lại một lần nữa tràn ngập vương quốc ngài,” ông hứa chắc chắn. Nói đoạn, ông dừng lại và nhìn lần lượt cả hai người. “Lần trước chúng ta nói chuyện,” Faol bắt đầu nói, “ngài đã kể với ta về việc tu viện ở Northshire bị tàn phá. Ta thật sự đã mất hết tinh thần, và nghĩ rằng làm cách nào những tu sĩ có thể sống qua cuộc chiến này khi mà nó đến quá nhanh như vậy. Thật sự lũ Orc là những thử thách quá khó khăn ngay cả với những chiến binh cứng cáp như ngài đây – làm thế nào để một tu sĩ yếu đuối có thể tự vệ, ngay cả khi họ đi với số đông?” Ông cười, một nụ cười mãn nguyện. “Và khi ta suy nghĩ về điều đó, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, như thể Ánh sáng thiêng liêng đã đem nó đến cho ta. Phải có một cách nào đó để các chiến binh chiến đấu vì Ánh Sáng và với Ánh Sáng, sử dụng được cả quyền năng của Người và sức mạnh chiến đấu của bản thân, mà vẫn giữ được sự đúng mực với những gì Nhà thờ đã dạy dỗ.”
“Và ngài đã tìm ra cách ấy?” Lothar hỏi.
“Đúng vậy.” Faol đồng tình.”Ta sẽ lập nên một nhánh khác của Nhà thờ, đó là những Paladin. Ta đã chọn xong những ứng viên đầu tiên cho hội này. Một vài người trước đây từng là hiệp sĩ, số còn lại là những tu sĩ. Ta chọn họ vì cả hai tiêu chí, năng lực chiến đấu và lòng mộ đạo. Họ sẽ được đào tạo, không chỉ với kỹ năng chiến đấu mà còn với cách cầu nguyện cùng quyền năng chữa lành những vết thương. Và những người này sẽ sở hữu cả sức mạnh vật lý cũng như sức mạnh tinh thần, đặc biệt là sự che chở phù hộ của họ lên những người xung quanh bằng quyền năng của Ánh Sáng thiêng liêng.
Ông quay lại và ra hiệu, và bốn người khác xuất hiện, mạnh mẽ bước đến bên người Tổng giám mục. Mỗi người trong số họ đều mặc áo giáp sáng loáng, với một hình khắc biểu tượng Nhà thờ trên ngực, trên khiên, và giữa mũ giáp của họ. Họ đều đem theo kiếm và theo cách Lothar nhìn, thì họ thật sự biết sử dụng nó. Nhưng cả bộ giáp lẫn vũ khí đều quá mới, chưa có một vết trầy xước nào. Họ có trình độ, và đã được khổ luyện, nhưng Lothar lo rằng không hiểu những người này đã từng chiến đấu thật sự chưa. Những người trước kia là chiến binh thì đương nhiên rồi, mặc dù đó chỉ là chiến đấu với loài Người, nhưng còn những người trước đây là tu sĩ thì chỉ quen với việc cầu nguyện và ban phước cho người xung quanh. Và họ sẽ phải đối đầu với loài Orc ngay bây giờ.
“Cho ta được giới thiệu Uther, Saidan Dathrohan, Tirion Fording và Turalyon.” Faol rạng ngời như một người cha kiêu hãnh. Đây là những hiệp sĩ của hội Silverhand”. Ông cũng giới thiệu Khadgar và Lothar với họ. “Đây là ngài Lothar, Chỉ huy toàn quân của Stormwind và là Chỉ Huy Tối Cao của quân đội Alliance. Còn đây là bạn ông ta, phù thủy Khadgar từ Dalaran.” Faol cười. “Ta sẽ để sáu người trò chuyện nhé.”
Và ông quay đi, để lại Lothar và Khadgar được bao quanh bởi bốn người Paladin. Một số người trong bọn họ, như Turalyon, có vẻ hơi quá căng thẳng. Người khác, như Uther và Tirion, lại rất bình tĩnh.
Uther bắt đầu câu chuyện, nói với Lothar khi mà ông chưa biết nói gì vào lúc này. “Thưa ngài, Tổng giám mục đã kể với chúng tôi về cuộc chiến sắp tới, và về sự càn quét của loài Horde. Chúng tôi nguyện phục vụ ngài, và thần dân của mình. Hãy sử dụng chúng tôi theo ý ngài muốn, vì chúng tôi sẽ đập tan kẻ thù và đẩy chúng đến bước đường cùng, bảo vệ vùng đất này với quyền năng của Ánh Sáng thiêng liêng.” Ông là một người cao lớn, khỏe mạnh, với đôi mắt xanh biếc mang màu của đại dương. Lothar cảm thấy được lòng mộ đạo và sự dũng mãnh từ người này, rất giống như những gì ông thấy từ Faol, chỉ thiếu sự ấm áp của người Tổng giám mục ấy.
“Ngươi trước đây đã từng là hiệp sĩ?” Ông hỏi.
“Vâng, thưa ngài.” Người Paladin trả lời. “Nhưng chúng tôi là những người đi theo Nhà thờ từ hồi còn trẻ. Tôi gặp Tổng giám mục từ khi người còn là mục sư Faol, và tôi rất biết ơn vì người đã dạy dỗ tôi như một người cha tinh thần và một người thầy. Tôi rất vinh dự khi được ông kể về kế hoạch chiến đấu lần này, và được trở thành một người trong số đó.” Uther nghiêm trang nói. “Với sự xâm lược của những sinh vật ngu ngốc này, tôi biết chúng ta cần sự phù hộ của Ánh Sáng để đánh bại chúng và bảo vệ vùng đất của chúng ta, quê hương của chúng ta, những con người của chúng ta.”
Lothar gật đầu. Ông hiểu tại sao người này dùng niềm tin như một câu trả lời, hoặc ít ra như một phần của câu trả lời. Và ông không nghi ngờ về việc Uther sẽ trở thành một thế lực mạnh mẽ trên mặt trận. Nhưng có một điều gì đó từ lòng nhiệt thành của người này khiến ông lo lắng. Theo ông, người này quá chú trọng đến danh dự và niềm tin và sẽ không bao giờ dùng những phương pháp không chính quy để thành công, và đó chính là điểm yếu. Lothar đã học được nhiều qua những trận đánh với loài Orc rằng, danh dự thôi là không đủ. Để sống sót trước chúng thì ta cần phải sử dụng mọi phương pháp có thể.
Ông và Khadgar nói chuyện với các Paladin một vài giờ, và Lothar hài lòng khi thấy người bạn phù thủy của mình cũng đã hiểu họ. Sau khi các chiến binh thần thánh này quay về nhà thờ để kịp buổi cầu nguyện trưa, Lothar quay sang người bạn phù thủy.
“Thế nào? Cậu có ý kiến gì về bọn họ không?”
Khadgar lo lắng. “Tôi nghĩ rằng họ không quá hữu dụng đối với chúng ta.”
“À, tại sao vậy?”
“Họ không có thời gian chuẩn bị,” người phù thủy trả lời. “Chúng ta dự tính rằng lũ Horde sẽ đặt chân lên đây trong một tuần nữa, có khi còn nhanh hơn thế, trong khi chưa ai trong số họ đã từng thực sự chiến đấu với chúng – ít nhất với tư cách như là một Paladin. Đương nhiên họ biết chiến đấu, nhưng chúng ta cũng có hàng tá các chiến binh khác. Nếu Tổng giám mục chờ đợi một phép lạ nào đó từ họ, thì tôi nghĩ ông ta sẽ thất vọng.”
Lothar gật đầu. “Ta cũng đồng ý như vậy.” Ông thú nhận. “Nhưng Tổng giám mục Faol đã tin tưởng nơi họ, và chúng ta cũng nên như vậy.” Ông cười. “Vậy giả sử như họ đã được chuẩn bị đầy đủ, ý kiến của cậu về bọn họ là gì?”
“Uther sẽ khiến bọn Horde rất vất vả, điều đó là không thể bàn cãi,” Khadgar trả lời. “Nhưng tôi không nghĩ rằng ông ta có thể lãnh đạo được ai khác ngoài những Paladin. Lòng sùng đạo của ông quá lớn, quá rõ ràng, và không mấy chiến sĩ đồng lòng với điều này.” Lothar gật đầu ra hiệu cho người bạn của mình tiếp tục. “Saidan và Tirion cũng vậy. Saidan từng là một hiệp sĩ, còn Tirion là một chiến binh, nhưng họ cũng có lòng mộ đạo rất cao. Họ có lẽ sẽ ngần ngại khi sử dụng những biện pháp quá đơn giản như một chiến sĩ bình thường.”
Lothar cười. “Còn Turalyon?”
“Là người có ít lòng mộ đạo nhất, và được đánh giá cao nhất trong mắt tôi.” Khadgar vừa nói vừa cười. “Anh ta được đào tạo để trở thành một mục sư và là một con chiên ngoan đạo của Nhà thờ, nhưng lại không có sự nhiệt thành mù quáng như những người khác. Anh ta có tầm nhìn hơn những người còn lại, và cũng lanh lợi hơn.”
“Ta đồng ý.” Chàng trai trẻ ấy cũng đã để lại ấn tượng trong Lothar. Turalyon có vẻ ngần ngại lần đầu tiên nói chuyện, nhưng sau một vài phút thì lý do ấy đã rõ. Anh đã nghe danh tiếng của Lothar từ Stormwind, và vì vậy, có chút gì đó ngại ngùng khi nói chuyện với ông, một sự thật khiến ông không lấy làm thoải mái cho lắm mặc dù ông đã gặp trường hợp này rất nhiều. Rất nhiều chiến binh trẻ ở quê nhà đã rất tôn thờ ông, và năn nỉ được làm học trò của ông hay xin được làm người bảo vệ cho ông. Nhưng sau khi qua được những ngại ngùng ban đầu, chàng trai trẻ Turalyon đã chứng minh cho ông thấy sự thông minh của mình và cũng không ngần ngại làm những việc bị coi là thấp hèn hoặc mờ ám hơn là những Paladin khác. Lothar thích anh ngay từ lúc ấy, và sự thật là Khadgar cũng có chung ý kiến, khiến Lothar vững tin hơn về sự lựa chọn của mình.
“Ta sẽ nói chuyện với Faol!” Lothar nói. “Những Paladin này chắc chắn sẽ là tài sản vô giá của chúng ta, và ta sẽ để Uther làm người lãnh đạo họ hay tất cả những gì liên quan đến Nhà thờ.” Một ý nghĩ lóe lên trong Lothar. “Ta cũng sẽ đề xuất một người nữa,” ông nói. “Gavinrad. Anh ta là một trong những tướng dưới quyền ta ở Azeroth, người mà ta rất tin tưởng, và là một người tốt. Ta nghĩ anh sẽ trở thành một Paladin giỏi.” Ông cười. “Còn Turalyon, ta sẽ giữ lại như một phó tướng bên mình.”
Khadgar gật đầu. “Một sự lựa chọn hoàn hảo đấy.” Anh lắc đầu. “Giờ chỉ còn hy vọng lũ Horde cho chúng ta thêm thời gian để chuẩn bị lực lượng thôi.”
“Chúng ta sẽ chuẩn bị tốt nhất có thể,” Lothar trả lời, và trong đầu ông đã hình thành ý tưởng quân nào sẽ được phân bổ ở đâu. “Và chúng ta sẽ đối đầu với chúng khi chúng ta phải như vậy. Cũng chẳng thể làm gì hơn được nữa!”