Trong khi Doomhammer đang nói chuyện với một vị tướng của mình, Rend Blackhand của tộc Black Tooth Grin, thì một lính đưa tin chạy tới. Mặc dù chiến binh này hẳn là có điều rất gấp muốn thông báo, nhưng vẫn dừng lại một vài bước trước họ, và kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến khi Doomhammer quay sang và gật đầu.
“Troll”, hắn vừa nói vừa thở dốc. “Một đạo quân, rất đông, theo những gì tôi vừa thấy.”
“Troll ư?” Rend phá lên cười. “Gì thế, chúng định tấn công chúng ta à? Ta nghĩ là chúng khôn hơn lũ Ogre chứ, sao lại ngu ngốc thế?”
Doomhammer cũng đồng ý như vậy. Ông đã từng chạm trán với lũ Troll này và rất ấn tượng
và cả một chút lo lắng bởi sự khôn ngoan của chúng. Mặc dù chúng cao hơn Orc nhưng thân hình gầy hơn và nhanh nhẹn hơn, đặc biệt là trong rừng, và chính điều này biến chúng trở nên một mối đe dọa khủng khiếp trong những nơi đó. Tuy nhiên, vượt qua sông để đến nơi này, thì lại không phù hợp chút nào với truyền thống của chúng.
Nhưng chiến binh Orc vội lắc đầu. “Không phải tấn công. Chúng đã lên bờ và đã bị bắt giữ, bởi quân đội loài Người.”
Điều này làm Doomhammer chú ý. “Ở đâu?”, ông hỏi.
“Không xa lắm từ bãi biển, dọc theo sườn đồi, trong khu rừng. Chúng đang đi về phía tây, và đi khá chậm.”
“Bao nhiêu người?”
“Gần bốn mươi người,” hắn nói, “và mười Troll”
Doomhammer gật đầu và quay về phía Rend. “Tập hợp những chiến binh giỏi nhất của ngươi.” Ông ra lệnh. “Và đi ngay.” Trừng mắt về phía Rend, ông nói “Nghe rõ đây. Đó là chỉ là một đội quân nhỏ. Nhiệm vụ của ngươi là cứu được lũ Troll và đem về đây. Hãy tránh bị phát hiện, và giết ngay bất cứ ai theo dõi. Ta không muốn trận chiến quyết định bị thất bại vì sự bất cẩn của ngươi!”
Tên tộc trưởng gật đầu và lập tức cất bước mà không nói thêm một lời nào, chạy nhanh đến nơi các binh sĩ đang tụ tập. Rend bắt đầu ra lệnh trước khi chạy đến một tên Orc khác, và chiến binh này gật đầu, rồi lại chạy đi tìm thêm lính. Doomhammer kiên nhẫn chờ đợi, và cũng ra hiệu cho người đưa tin đứng chờ. Hai tay ông xoa vào nhau ra vẻ đang cân nhắc một điều gì đó, nhưng suy nghĩ của ông thì đang ở rất xa hiện tại, quay trở về cái lần đầu tiên ông chạm trán tộc Troll.
Thời đó, khi còn ở thế giới của họ, Blackhand đã từng làm mọi người sốc với tuyên bố liên minh với lũ Ogre. Điều đó cũng đã chứng tỏ được sự đúng đắn của nó, khi lũ sinh vật cục súc kia giúp đỡ loài Orc bằng sức mạnh man rợ của mình, tuy nhiên, điều này vẫn đi ngược lại truyền thống. Vì vậy mà nhiều người tỏ ra e dè khi được thông báo rằng có một vài tên như vậy đang ở đây, trên mảnh đất màu mỡ khi ấy, và Blackhand cũng tuyên bố sẽ thu thập được lũ sinh vật đó về chiến đấu dưới cờ hiệu của mình.
Hắn cử Doomhammer và một vài chiến binh Blackrock đến để liên lạc, một động thái cho
thấy
hắn
tin
tưởng
tuyệt
đối
vào
Doomhammer.
Thậm
chí
đến
lúc
này, Doomhammer vẫn cảm thấy tội lỗi vì điều này, vì ông đã phản lại sự tin tưởng của thủ lĩnh và đối đầu với hắn, giết hắn và soán ngôi. Dù sao, đó cũng là truyền thống của các bộ tộc, và cũng vì Blackhand đã dẫn dắt người của mình đến cái chết và sự hủy diệt. Doomhammer buộc phải hành động để cứu họ. Ông lùi lại và ngồi xuống, lướt nhẹ ngón tay qua đầu chiếc chiến búa đang đeo sau lưng, phần chuôi nhô lên ngang vai còn phần đầu thì hơi quá thắt lưng. Từ ngày xưa, các Shaman đã nói rằng vũ khí mạnh mẽ này một ngày nào sẽ là vật hộ mệnh của cả dân tộc. Họ cũng nói, người đeo vũ khí này sẽ là đấng cứu rỗi cho mọi người, nhưng cũng vừa là người dẫn tộc mình đến con đường diệt vong. Doomhammer là hậu duệ cuối cùng của dòng họ. Ông đã luôn lo lắng về điều này, và nỗi lo ngày một lớn hơn khi ông trở thành thủ lĩnh tối cao của tất cả quân đội Horde. Phải chăng việc soán ngôi của ông sẽ dẫn mọi người tới thành công? Ông luôn tin tưởng như vậy. Nhưng phải chăng chính ông cũng sẽ là người dẫn họ vào con đường tội lỗi? Và dòng họ của ông sẽ chấm dứt ở đây? Ông không hy vọng điều đó xảy ra.
Vào lúc đó, Doomhammer vẫn không bận tâm đến những vấn đề này. Ông vẫn tin vào Blackhand, và ít ra tên thủ lĩnh này vẫn một lòng trung thành với dân tộc và muốn họ thống trị thế giới. Vì vậy ông vẫn nghe theo lệnh của gã, và làm mọi cách để giảm thiểu những sự chết chóc không đáng có. Nhưng không vì điều đó mà Doomhammer ngần ngại trong những trận đánh, và cũng như những chiến binh Orc khác, ông thật sự vui sướng khi được đắm mình trong sự hoành tráng của chiến tranh, nhưng cũng có lúc cần một cách khác để có được chiến thắng. Nhiệm vụ lần này nghiêng về phía đàm phán nhiều hơn là bạo lực, và Doomhammer cảm thấy rất phấn khích, kiêu hãnh, và ẩn sâu trong lòng là một chút hoảng sợ. Cho tới bây giờ, họ mới chỉ chạm trán loài Người trên thế giới này, ngoài ra còn một vài sinh vật thấp bé nhưng mạnh mẽ khác có tên gọi là Dwarf. Nếu thế giới này cũng có loài Ogre, thì quân đội Horde sẽ càng đáng sợ hơn nữa.
Phải mất hai tuần Doomhammer mới gặp được con Troll đầu tiên. Ông và những chiến binh của mình lang thang trong khu rừng nơi được thông báo là đã phát hiện ra tộc này, và không làm bất cứ hành động gì để che giấu tung tích của mình. Thời gian dần trôi, ông đã có lúc nghĩ rằng tên báo tin đã nói dối, hoặc nhìn nhầm, chạy trốn bóng tối và bịa ra câu chuyện này nhằm che dấu sự nhút nhát của hắn. Bỗng một tối, khi chiều tà buông xuống và trải bóng qua những hàng cây, một hình dáng nhảy từ trên cành cây xuống, tiếp đất nhẹ nhàng ngay trước đống lửa trại. Một tên khác xuất hiện âm thầm ngay sau đó, và một tên nữa, cho đến khi phe Orc nhận thấy rằng mình đang bị bao vây bởi sáu thân hình lặng lẽ của bóng tối.
Lúc đầu, Doomhammer nghĩ rằng tên đưa tin đã đúng và họ đang phải đối đầu với lũ Ogre, mặc dù bọn này có vẻ nhỏ người hơn và di chuyển với một sự nhẹ nhàng ông chưa bao giờ thấy được ở lũ cục mịch kia. Nhưng khi tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà chiếu lên thân hình đang bước đến phía trước, Doomhammer thấy da chúng màu xanh, giống hệt màu da của mình, giống hệt màu lá trên cành cây. Điều đó giải thích tại sao ông lại không phát hiện chúng lúc nãy – màu da này đã giúp chúng ẩn trong những tán lá, và cũng giúp chúng khi di chuyển từ cành này sang cành khác. Ông cũng thấy bọn này cao hơn Orc nhưng nhỏ hơn lũ Ogre, và gọn gàng hơn. Và cái nhìn của tên đang tiến lại gần này, ánh mắt hắn rực cháy khi hắn đưa mũi giáo về phía Doomhammer, đã thể hiện một sự thông minh nhất định.
“Chúng tôi không phải là kẻ thù của các ngươi!” Doomhammer hét lớn, xé toang màn đêm tĩnh lặng. Ông gạt ngọn giáo sang bên bằng một cánh tay, để ý thấy đầu mũi giáo được đẽo từ đá rất sắc. “Ta tìm thủ lĩnh của các ngươi!”
Một âm thanh rền rã vang lên từ phía sinh vật kia, và Doomhammer nhận ra ngay là hắn đang cười.
“Ngươi đang chờ đợi gì ở thủ lĩnh của ta vậy, tên kia?” Tên cầm đầu hỏi, miệng ngoác ra. Chúng cũng có răng nanh, Doomhammer thấy, dài hơn và to hơn loài Orc, khiến chúng nhìn khá ngu ngốc. Ông cũng để ý tóc của chúng, mọc thành túm thẳng đứng trên đầu. Đương nhiên không phải tự nhiên mà nó như vậy, rõ ràng đã có sự chăm chút ở đây. Vậy thì, lũ này không phải là những con quái vật tầm thường.
“Tôi muốn nói chuyện với hắn, thay mặt cho thủ lĩnh của chúng tôi,” Doomhammer trả lời. Ông vẫn buông thõng hai tay, cho chúng thấy ông không mang theo vũ khí. Nhưng giờ ông lại rất cảnh giác. Thật ngu ngốc khi coi thường chúng.
Sau cùng, tên Troll lại cười lớn. “Thủ lĩnh ta không nói chuyện với những miếng mồi”, hắn nói, “ta sẽ ăn chúng”. Và chúng lia ngọn giáo tới, lần này không phải để hỏi han, mà là một cú đánh mạnh và nhanh. Doomhammer sẽ bị xuyên qua như một con cá. Nếu ông đứng im. Nhưng ông đã lùi lại, lập tức rút chiếc chiến búa ra nghênh đón, và hét lớn tiếng xung trận. Tiếng thét phần nào làm tên Troll nao núng, vì hắn dừng lại một lúc mà không tung ra tiếp đòn thứ hai. Doomhammer không cho hắn thời gian. Ông lao đến, cùng một đường búa cực mạnh, trúng vào đầu gối của kẻ thù. Hắn gào lên trong đau đớn, ôm lấy cái chân bị thương, và Doomhammer một lần nữa chém xuống, một cú đánh đầy uy lực với ý định đập nát sọ của sinh vật kia.
“Ta nói lại lần nữa, ta tìm thủ lĩnh của các ngươi!” Ông hét lớn, đưa mắt nhìn quanh những tên còn lại đang đứng bất động vì cuộc chiến quá nhanh này. “Đưa ta đến gặp hắn hoặc các ngươi sẽ chết hết và ta sẽ tiếp tục đi tìm kẻ nào nhận lời đề nghị này!” Ông đưa cao chiến búa ra hiệu, và kinh nghiệm của ông nói rằng hình ảnh phiến đá đen tuyền trên đầu búa hòa lẫn màu máu tươi là đủ để làm kinh sợ bất cứ kẻ thù nào.
Cử chỉ này quả thật có tác dụng. Các sinh vật kia lùi lại, giương cao vũ khí ra hiệu rằng chúng sẽ không tấn công nữa. Và một trong số đó tiến lên phía trước. Tóc của tên này được tết lại chứ không tỉa tót như những tên khác, trên cổ hắn đeo một vòng trang sức bằng xương.
“Ngươi muốn gặp Zul’jin?” Hắn hỏi ông. Doomhammer gật đầu, không rõ đó là tên hay là tước hiệu của kẻ cầm đầu. “Chúng tôi sẽ đưa ông ta tới đây.” Nó quay người lại và lập tức biến mất vào bóng tối không một tiếng động, để những tên khác ở lại. Chúng nhìn nhau, và nhìn phía Orc, gần như không biết làm gì khác nữa.
“Chúng ta sẽ chờ.” Doomhammer trấn an người của mình, và cả lũ Troll kia. Ông đặt búa xuống, ngồi nghỉ nhưng vẫn rất cảnh giác. Khi chúng thấy ông không có ý định tấn công nữa, lũ sinh vật kia cũng thả lỏng, và buông vũ khí. Một tên trong bọn chúng còn nằm ườn ra đất, nhưng mắt thì vẫn không rời phía Orc.
“Ngươi tên gì?”, Doomhammer hỏi hắn sau một lúc im lặng.
“Ta là Krul’tan”, hắn trả lời.
“Orgrim Doomhammer.” Doomhammer chỉ vào mình và nói. “Chúng ta là Orc, thuộc tộc Blackrock. Các ngươi thì sao?”
“Chúng ta là Troll.” Một câu trả lời bất ngờ, như thể Krul’tan cũng không ngờ rằng bọn họ lại có thể không biết điều này. “Tộc Amani.”
Doomhammer gật đầu. Chúng là Troll. Và chúng có bộ tộc. Điều đó có nghĩa là chúng có nền văn minh riêng. Hơn xa lũ Ogre. Lần đầu tiên ông nghĩ rằng suy nghĩ của Blackhand có thể là một ý kiến hay. Các sinh vật này có vẻ giống Orc hơn là loài Ogre, nếu không tính đến thân hình và sức mạnh của chúng. Thật là một đồng minh lý tưởng. Và chúng lại thân thuộc với thế giới này, nghĩa là chúng biết địa hình, thói quen và cả những hiểm nguy nơi đây.
Một giờ trôi qua. Và rồi, không có một sự báo trước nào, những cái bóng tách ra từ bóng cây và tiến về phía trước. Đó chính là tên Troll lúc nãy đã dời đi và ba tên khác nữa.
“Ngươi đang chờ Zul’jin?” Một trong số chúng hỏi, bước rất gần đến Doomhammer khiến ông thấy rõ được những hạt trang sức và nhiều mảnh kim loại va vào nhau từ chiếc vòng cổ. “Ta đã tới đây.” Zul’jin nhìn còn cao lớn hơn lũ kia và cũng mảnh khảnh hơn. Hắn mặc một loại vải dày quấn quanh thắt lưng và một chiếc áo khoác bằng da. Một chiếc khăn choàng được đeo quanh cổ hắn và che bớt nửa khuôn mặt, khiến cho sự xuất hiện của hắn trở nên đầy nham hiểm. Với khoảng cách gần như vậy, Doomhammer thấy được trên da hắn phủ một lớp lông, trông rất giống những đám rêu. Hóa ra chúng màu xanh vì được bao phủ bởi một lớp rêu phong. Quả là một lũ sinh vật kỳ lạ.
“Ta là Doomhammer, và đúng vậy, ta muốn được nói chuyện với ngươi.” Doomhammer nhìn lên thủ lĩnh của loài Troll mà không lộ ra một vẻ sợ hãi nào. “Thủ lĩnh của ta, Blackhand, là người cai trị loài Orc. Chắc hẳn là ngươi đã từng thấy chúng ta hành quân qua những cánh rừng kia.”
Zul’jin gật đầu. “Chúng ta thấy bọn ngươi đốn cây, phải. Các ngươi trông vụng về hơn loài Người,” hắn nói, “nhưng khỏe mạnh hơn, và được trang bị để chiến đấu. Vậy các ngươi cần gì ở bọn ta?” Ngay cả khi chiếc khăn choàng cổ đã che đi một phần gương mặt kia, Doomhammer vẫn nhận ra là nó đang cười, và cảm giác lúc này không dễ chịu chút nào. “Ngươi muốn khu rừng của chúng ta ư? Vậy ngươi phải chiến đấu để có được nó.” Hai tay hắn buông xuống đôi rìu đeo bên hông. “Và các người sẽ thảm bại.” Doomhammer cũng cho rằng hắn nói đúng. Quân số phe Horde có thể nhiều hơn, nhưng nếu tất cả lũ Troll đều khỏe mạnh và nhanh nhẹn như bọn này, chúng có thể đánh từ bất cứ đâu trong khu rừng, và biến mất. Chúng sẽ hạ ngay những ai bước chân vào khu rừng này, trong khi phía Horde không thể đưa quá đông người vào khu rừng để chiến đấu được.
May mắn thay, đó lại không phải là mục đích của ông.
“Chúng ta không muốn khu rừng của các ngươi,” Doomhammer trấn an thủ lĩnh phía Troll. “Chúng ta muốn sức mạnh của các người. Chúng ta cần chinh phạt thế giới này, và cần một đồng minh mạnh mẽ như các ngươi đây.”
Zul’jin bất ngờ. “Đồng minh? Tại sao? Chúng ta được gì?”
“Các ngươi muốn gì?”
Một tên Troll lên tiếng, nói với một thứ ngôn ngữ khó hiểu, nhưng Zul’jin đã cắt ngang bằng một giọng sắc lẹm. “Chúng ta chẳng cần gì cả.” Hắn trả lời dứt khoát. “Chúng ta đã có khu rừng này. Không ai dám xâm phạm, ngoại trừ lũ Elf đáng nguyền rủa kia. Nhưng với chúng, ta sẽ có cách riêng của mình.”
“Ngươi chắc chứ?” Doomhammer hỏi, cảm thấy rằng đây chính là cơ hội để bắt đầu. “Lũ Elf ấy, cũng là một dân tộc? Một dân tộc mạnh mẽ?”
“Phải, mạnh mẽ.” Tên Troll trả lời với vẻ khó chịu. “Nhưng chúng ta đã giết chúng từ thời xa xưa, từ lần đầu tiên chúng xuất hiện trên mảnh đất này. Với chúng, ta chẳng cần sự giúp đỡ nào cả.”
“Thế tại sao lại phải giết từng tên một như thế?” Doomhammer hỏi. “Tại sao không tiến quân thẳng lên quê hương chúng và tiêu diệt toàn bộ bọn chúng? Ta sẽ giúp các người! Với quân đội Horde bên cạnh, các người có thể đập nát lũ Elf một lần và mãi mãi và thật sự làm chủ những cánh rừng mà không phải trăn trở nữa.”
Zul’jin có vẻ như đang suy nghĩ về điều đó, và trong một khoảnh khắc, Doomhammer nghĩ rằng tên thủ lĩnh của tộc Troll này sẽ đồng ý với đề nghị ấy. Nhưng cuối cùng hắn lắc đầu. “Chúng ta sẽ chiến đấu với Elf bằng sức mạnh của mình,” hắn giải thích. “Chúng ta không cần sự giúp đỡ nào cả. Và chúng ta cũng không muốn phần còn lại của thế giới. Vì vậy chiến đấu với chủng loài khác sẽ chẳng đem lại cho chúng ta điều gì cả.”
Doomhammer thở dài. Ông thấy rằng tên Troll đã quyết định. Và ông biết rằng gượng ép chỉ gây nên sự phản tác dụng nơi hắn. “Ta hiểu.” Ông nói. “Thủ lĩnh của ta sẽ rất thất vọng, và ta cũng vậy. Nhưng ta tôn trọng quyết định của ngươi.”
Zul’jin gật đầu. “Hãy đi đi, Orc,” hắn thì thào, lùi lại và hòa vào bóng tối. “Không tên Troll nào theo sau ngươi đâu.” Và sau đó hắn biến mất, tất cả tên Troll còn lại cũng theo hắn chìm vào bóng đêm.
Blackhand đương nhiên là rất thất vọng, và cũng khiển trách Doomhammer cùng người của ông đã không hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng cơn giận cũng nguôi ngoai, và đồng ý với Doomhammer rằng ép buộc tộc Troll có thể sẽ khiến chúng quay ngược lại đối địch với mình chứ không phải là một phe trung lập như bây giờ. Điều đó thì chẳng ai muốn cả.
Doomhammer vẫn nuối tiếc về quyết định của thủ lĩnh tộc Troll, tuy nhiên, ông cũng ra lệnh cho binh lính cảnh giác và để ý bất cứ khi nào thấy Troll trong khu rừng. Và giờ đây thì sự canh gác đó đã đem lại kết quả.
Doomhammer trông thấy hai chiếc thuyền nhỏ cập bến ở bờ biển phía bắc. Rend lập tức nhảy lên bờ, tiếp theo sau là một tên Troll với mái tóc được thắt lại thành từng dây. Một chiếc khăn choàng cổ quấn cao, che nửa khuôn mặt, và Doomhammer cười trong vui mừng. Đó chính là Zul’jin!
“Họ bị nhốt và xích lại,” Rend thông báo, dừng lại trước Doomhammer một vài bước chân. “Loài Người đã bất cẩn, vì chúng nghĩ rằng mối họa duy nhất trong rừng đã bị chúng thao túng.” Thủ lĩnh của tộc Black Tooth Grin cười lớn. “Không một ai trông thấy chúng tôi mà sống sót cả.”
“Tốt lắm.” Họ đứng chờ gã thủ lĩnh tộc Troll đi đến. Trông hắn vẫn y hệt lần trước họ gặp, và Doomhammer cũng nhận ra từ gương mặt tên Troll kia rằng hắn cũng vẫn nhớ họ là ai.
“Các chiến binh của ngươi đã cứu chúng ta,” tên Troll nói, tiến đến bên cạnh Doomhammer và gật đầu, một cái gật đầu của những người ngang hàng. “Chúng quá đông, và đã dùng lửa để cầm chân bọn ta tại vịnh này.
Doomhammer gật đầu. “Ta rất vui mừng vì đã trợ giúp đúng lúc,” ông nói. “Khi ta nghe các ngươi bị bắt giữ ta lập tức cử các chiến binh đi ngay.”
Zul’jin cười, “Vậy thủ lĩnh của ngươi cử ngươi đến đây sao?”
“Ta, bây giờ là thủ lĩnh,” Doomhammer cười lớn.
Tên Troll cân nhắc một hồi rồi nói, “các người vẫn đang muốn thống trị thế giới này chứ?”
Doomhammer gật đầu không nói.
“Vậy, chúng ta sẽ giúp sức.” Zul’jin nói sau một hồi lâu suy nghĩ. “Như ngươi đã giúp ta, người đồng minh.” Nói đoạn, Zul’jin đưa tay ra.
“Phải, đồng minh.” Doomhammer vỗ mạnh. Trong lòng rất phấn khích nghĩ đến tương lai. Một tương lai rạng ngời trong sự liên minh của Troll, của Orc và của một lực lượng mới mà Zuluhed đang tạo nên. Không ai có thể cản bước họ nữa.