World of Warcraft

chương 06

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gul’dan giận điếng người.

“Tại sao ngươi vẫn chưa làm xong?”, hắn hỏi. Tên Orc kia trông rất sợ sệt. Chúng đã từng thấy thủ lĩnh Warlock tức giận, và chúng biết rằng hắn sẽ có thể xả hết những sức mạnh trong người lên bọn chúng nếu hắn không vừa ý điều gì.

“Chúng tôi đang cố gắng, thưa ngài Gul’dan,” Rakmar trả lời. Tên thầy pháp già nhất sau Gul’dan, Rakmar Sharpfang là thủ lĩnh không chính thức của lũ thầy pháp và thường đóng vai trò là người truyền đạt lại thông tin cho thủ lĩnh Gul’dan. “Chúng tôi đã có thể khiến những cái xác di chuyển, nhưng chưa thể tạo cho chúng những ý niệm. Giờ chúng giống như những cái vỏ thôi. Chúng ta có thể điều khiển chúng như những con rối, nhưng động tác thì còn chậm. Chúng vẫn chưa thể làm hại ai được.”

Gul’dan liếc nhìn cái xác gần phía Rakmar. Họ là những chiến binh loài Người, bị giết trong cuộc chiến ở Stormwind, và sẽ là một thế lực đáng kể của quân đội Horde, đó là những gì Gul’dan đã hứa với Doomhammer. Nhưng đó là khi thuộc hạ của hắn có thể biến chúng thành những sinh vật nguy hiểm chứ không phải cái lũ vô dụng yếu đuối mà hắn đang nhìn thấy ở đây!

“Tìm cách đi!” Gul’dan thét lên, nước bọt bắn tung tóe. Hắn nắm chặt bàn tay, định ra một đòn về phía lũ thầy pháp đang đứng, nhưng điều này không đem lại gì tốt lành cho hắn cả. Nếu chúng chết rồi, chúng sẽ không thể giúp hắn được nữa – Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, và Gul’dan ngồi xuống, choáng váng vì trí tuệ của hắn. Đúng rồi! Đây chính là câu trả lời!

“Ngươi nói đúng, Rakmar,” nói đoạn hắn buông tay xuống và lướt nhẹ trên vạt áo của mình. “Ngươi đang cố gắng. Ta hiểu. Đây là một thứ rất mới mà chúng ta đang theo đuổi, và đương nhiên là một thử thách lớn cho bất cứ ai. Ta không có quyền tức giận với ngươi khi ngươi chưa hoàn thành. Thôi nào, hãy quay về làm việc đi. Ta sẽ để các ngươi yên tĩnh làm thí nghiệm một lần nữa.”

“Xin cảm ơn ngài,” Rakmar nói, mắt mở to. Gul’dan có thể thấy tên Orc bé nhỏ kia đang ngạc nhiên vì sự thay đổi thái độ của mình, và cả lũ Warlock phía sau cũng vậy. Hắn cười, gật đầu với chúng rồi quay bước đi. Cứ để chúng nghĩ như vậy đi, thậm chí cứ nghĩ rằng hắn bị phân tâm bởi một việc khác và không màng đến việc tức giận với bọn chúng nữa. Cứ để chúng nghĩ những gì chúng thích.

Sẽ sớm thôi, đó không còn là vấn đề nữa.

Trong khi đi, Gul’dan nhìn xung quanh. Cho’gall vẫn ở bên cạnh, như mọi khi. Tên Ogre nằm chờ ở một căn lều phía xa, nhưng đủ gần để có mặt ngay lập tức nếu Gul’dan cần và đủ xa để lũ thầy pháp không bị khiếp sợ vì sự có mặt của hắn. Gul’dan ra hiệu và tên Ogre hai đầu đứng dậy, tiến về phía hắn, cái bóng đồ sộ của hắn ngay lập tức trùm lên người Gul’dan.

“Những tên thầy pháp này đã phục vụ chúng ta đủ rồi,” Gul’dan nói với tên cận vệ của mình. “Giờ là lúc chúng ta cần những thứ lớn lao hơn.” Hắn cười, mân mê bộ râu ra vẻ ngẫm nghĩ. “Tập hợp lũ lâu la lại. Chúng ta sẽ làm lễ tế thần.”

“Chúng ta gọi dậy những chiến binh đã chết à?” Rakmar nhẹ nhàng hỏi. Hắn và các pháp sư khác đang đứng cạnh đền thờ mà Gul’dan và Cho’gall đã ra lệnh xây lên, nhưng Gul’dan lại thấy chúng có vẻ như đoán biết được điều gì. Cứ mặc chúng, khi chúng nhận ra, thì mọi thứ đã quá muộn rồi.

“Phải,” Gul’dan nói, tập trung cao độ vào câu thần chú hắn đang lẩm nhẩm. “Doomhammer đã giết chết các Warlock nhưng linh hồn chúng vẫn còn đâu đây. Chúng ta sẽ gọi chúng dậy và nhập vào thân thể các binh sĩ loài Người đã chết.” Hắn cười. “Chúng sẽ rất háo hức được trở lại thế giới này, để phục vụ quân đội Horde một lần nữa.”

Rakmar gật đầu. “Đúng là chúng có thể làm những các xác này cử động,” hắn đồng tình, “nhưng liệu chúng có cho ta sức mạnh không? Hay chúng cũng chẳng hơn gì một lũ xác biết đi?”

Gul’dan giận dữ, có phần ngạc nhiên và khó chịu khi tên pháp sư đã biết sự thật này quá nhanh. “Im ngay!”, hắn ra lệnh. “Chúng ta bắt đầu nào.”

Hắn bắt đầu cuộc gọi hồn, gọi lên các phép thuật và bao bọc xung quanh người mình. Chưa đủ mạnh, nhưng rồi mọi sứ sẽ sớm thay đổi. Cùng lúc đó, hắn cũng tập trung vào nhiệm vụ của mình, truyền năng lượng vào đền thờ để làm cơ sở cho sự biến đổi mà hắn đang muốn tạo ra.

Rakmar và các pháp sư khác cũng tham gia, truyền những năng lượng của mình bằng lẩm bẩm những câu bùa chú. Vì vậy, họ đã không để ý thấy Gul’dan từ từ bước ra xa khỏi vị trí của hắn cho đến khi điều đó là quá muộn.

“Rrargh!”, Gul’dan không thể kiềm chế được tiếng gầm của mình, nhưng điều đó cũng không quan trọng. Hắn đã xuất hiện ngay phía sau Rakmar, tay lăm lăm vũ khí, và khi Rakmar quay lại, lưỡi dao lập tức được vung lên, trúng ngay cổ họng của hắn. Máu bắn ra thành một đường vòng cung, dính lên cả hai người, và Rakmar lùi lại, loạng choạng, thở dốc. Hắn ngã xuống bệ thờ, và thét lên một tiếng kinh hoàng khi cố gắng lăn mình ra khỏi nơi ấy. Nhưng Gul’dan đã nhanh hơn, dùng chân chặn hắn lại, và nắm lấy tay hắn. Rồi Gul’dan đâm thẳng con dao vào ngực tên pháp sư, tạo một lỗ sâu hoắm. Hắn đưa tay vào và lấy ra quả tim đang còn thoi thóp của Rakmar. Ngay trước mặt tên phụ tá đang hấp hối của mình, Gul’dan làm phép và ma thuật của hắn bao quanh quả tim đẫm máu kia, phong ấn linh hồn của Rakmar vào đó. Lúc này, phép thuật từ đền thờ bay vút ra, làm biến đổi hình dạng quả tim, khiến nó co rút lại, cứng cáp hơn và khiến nó rực rỡ hơn. Khi tên pháp sư đã gục hoàn toàn, thân thể chỉ còn là cái xác không hồn, Gul’dan nhìn xuống và đưa viên ngọc chói lọi lên cao.

“Đừng sợ, Rakmar.” Hắn nói với tên Orc đã chết. “Đây không phải là sự kết thúc của ngươi. Mà ngược lại. Ngươi sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình với sự giúp đỡ của ta. Ngươi sẽ lại được chiến đấu cho quân đội Horde. Và Doomhammer sẽ có những chiến binh Undead.” Hắn cười. “Đây là một tin vui cho lũ pháp sư đấy – chúng ta sẽ không bỏ sót bất cứ gì.”

Hắn nhìn lên. Cho’gall đã giết thêm một vài tên nữa, cũng đã moi tim chúng ra như cách Gul’dan đã làm. Lũ còn lại sợ hãi, không cử động, quá sợ hãi để có thể chạy trốn và đánh trả. Lũ vô dụng! Nếu là hắn thì hắn sẽ chiến đấu. Nhưng điều này dù sao cũng đã làm mọi việc trở nên suôn sẻ hơn. Hắn cười và bước về phía những tên Warlock còn lại, liếm nốt chỗ máu trên cán dao. Sẽ sớm thôi, lũ này sẽ trở thành những chiến binh đáng sợ thậm chí đối với cả những chỉ huy kinh nghiệm nhất.

“Sao rồi?”, Doomhammer hỏi khi ông đến. “Ngươi đã thành công chưa?”. Câu hỏi này giống hệt như khi nãy Gul’dan hỏi lũ pháp sư đã chết của mình. Nhưng lần này câu trả lời thì khác.

“Dạ rồi, thưa Doomhammer cao quý.” Hắn trả lời, ra dấu về phía những cái xác sau lưng. Doomhammer bỏ qua hắn để nhìn về phía những cái xác đang nằm bất động trên mặt đất.

“Những chiến binh đã chết của Stormwind,” Doomhammer tỏ ra khó chịu. “Chúng thì sao? Hay nhà ngươi mời ta đến đây chỉ để khoe rằng ngươi có tài xếp những xác chết ngay ngắn và thẳng hàng?” Ông mỉa mai. “Đây là năng lực đặc biệt của ngươi à, Gul’dan? Tập trung những xác chết để chôn cất sao?”

Gul’dan rất háo hức để được dập tắt vẻ kiêu ngạo mỉa mai đang hiện rõ trên khuôn mặt thủ lĩnh của hắn, háo hức được cho người chiến binh ngạo mạn kia thấy được sức mạnh thật sự của hắn. Nhưng giờ chưa phải lúc.

“Đương nhiên là không phải, thưa ngài.” Hắn trả lời, giọng điệu rất sắc bén khiến Doomhammer phải nhíu mày. “Hãy xem đây.” Hắn gật đầu với Cho’gall, lúc này đang ngồi cạnh một cái xác và đặt lên tay lạnh ngắt ấy một chiếc gậy nạm đá quý. Thứ vũ khí được truyền năng lượng đó là cái đã làm Gul’dan mất thời gian nhiều nhất nhưng hắn cũng biết nếu không có chúng, lũ chiến binh mới này cũng là vô dụng thôi, như Rakmar đã nói. May mắn thay, hắn và Cho’gall đã làm rất nhiều thí nghiệm với vật này vì những mục đích riêng của bọn chúng, và vì vậy hắn đã biến đổi phép thuật này đi một chút để tạo ra những thứ vũ khí như hiện nay.

Trong lúc hắn và Doomhammer đang quan sát, cái xác bắt đầu lay động. Những ngón tay nắm chặt chiếc gậy đá quý ấy, và tỏa sáng. Ánh sáng ấy lan tỏa ra cả bàn tay, rồi lên đến cánh tay, từ từ ôm lấy toàn bộ cơ thể với một vầng hào quang màu xanh. Sau đó, cái xác thức dậy.

Doomhammer nhìn chằm chằm, dù không nói một lời nào, còn Gul’dan thì không thể kiềm chế bản thân bằng một câu cảm thán. Dù sao thì cũng không thể trách người thủ lĩnh cứ nhìn chằm chằm như vậy được. Chính hắn cũng cảm thấy hơi bất ổn, mặc dù người tạo nên những thứ này là hắn.

Cái xác từ từ đứng dậy. Bước đầu tiên còn hơi loạng choạng, nhưng bước thứ hai đã trở nên vững chãi hơn. Nó lia ánh mắt đỏ ngầu về phía Gul’dan, và tên Warlock cũng đáp trả.

“Ngươi đã thành công rồi, Gul’dan,” sinh vật ấy nói, giọng nói hơi khó nghe vì phải sử dụng một bộ hàm lạ lẫm cũng những cái răng quá nhỏ. Nó tự nhìn lại mình, và đưa tay sờ lên mặt để cảm nhận nó.

“Ngươi đã đưa linh hồn ta trở lại thế giới này.” Nó cười, một âm thanh chói tai gần giống với loài Orc hơn là loài Người. “Tuyệt vời!”

“Chào mừng ngươi trở lại, Teron Gorefiend,” Gul’dan trả lời. “Phải, chính ta đã đem ngươi trở lại, để được một lần nữa phục vụ cho quân đội Horde.”

Doomhammer tiến lên phía trước, quan sát rất kỹ sinh vật lạ kia. “Gorefiend? Một trong những Warlock của Shadow Council? Ta đã chính tay mình giết nó rồi cơ mà.”

“Chúng tôi nguyện cống hiến thân mình cho quân đội Horde,” Gul’dan mỉa mai, cúi thấp người xuống khiến Doomhammer không thể thấy được cảm xúc trên khuôn mặt hắn. “Linh hồn của Gorefiend vẫn chưa rời bỏ thế giới này – tôi chỉ gọi nó về và chỉ cho nó một ngôi nhà mới. Toàn thân hắn giờ được bao bọc bởi ma thuật. Hắn giờ đây mạnh hơn bao giờ hết, và lũ Warlock kia cũng vậy.” Cho’gall vẫn đang miệt mài làm công việc của mình, và những cái xác khác cũng đang đứng dậy.

“Cái này, là cái mà ngươi muốn đưa cho ta ư?” Doomhammer gầm vang. “Những cái xác của các chiến binh, được hồi sinh bởi cái chết của lũ pháp sư của ngươi?” Mặt ông lộ rõ sự khinh bỉ.

“Ngài đã yêu cầu những chiến binh,” Gul’dan trả lời sắc gọn. “Và tôi đã cung cấp chúng. Chúng sẽ là một lực lượng đáng sợ. Mặc dù chúng dưới hình dạng những cái xác thối rữa của loài Người, linh hồn của chúng vẫn là loài Orc. Và chúng vẫn còn sử dụng được những phép thuật lúc xưa! Hãy nghĩ xem, chúng sẽ lợi hại như thế nào khi xung trận?”

Doomhammer gật đầu chậm rãi, rõ ràng là đang cân nhắc. “Nhà ngươi sẽ phục tùng ta chứ?”, Doomhammer hỏi, và đây chính là điều mà Gul’dan coi như một điểm yếu lớn nhất. Một thủ lĩnh là không bao giờ hỏi, mà phải ra lệnh, dù cho đối tượng có là những sinh vật ghê gớm đến mức không nên chọc giận đi chăng nữa.

Gorefiend suy nghĩ một hồi lâu, đối mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào người thủ lĩnh. Cuối cùng hắn gật đầu. “Gul’dan nói đúng,” hắn thì thầm. “Tôi vẫn là một tên Orc, mặc dù hình dạng bề ngoài có như thế nào đi chăng nữa. Tôi sống vì quân đội Horde, và sẽ phục vụ ngài và mọi người.” Nó cười, một nụ cười nham nhở. “Ngài đã giết tôi nhưng tôi chẳng bận tâm vì điều đó, vì chính như vậy tôi mới được hồi sinh trong đầy quyền lực như lúc này. Thật sự tôi rất hài lòng về cuộc trao đổi này.” Những cái xác phía sau cũng gật đầu đồng tình.

“Được lắm.” Doomhammer tiến về phía trước và vỗ lên vai Gorefiend, một cử chỉ thể hiện sự ngang hàng hơn là của một thủ lĩnh với một thuộc cấp. “Ngươi sẽ là những Death Knight, lính tiên phong của quân đội Horde vĩ đại.” Ông ra lệnh cho những các xác còn lại: “Chúng ta hãy cùng nhau đè bẹp loài Người và chiếm lấy đất của họ, bảo vệ người của chúng ta!” Nói đoạn, ông quay về phía Gul’dan và gật đầu với hắn, mặc dù giọng nói vẫn hằn học. “Ngươi đã hoàn thành lời hứa của mình, Gul’dan.” Ông thừa nhận. “Ngươi đã tạo ra những chiến binh mạnh mẽ chiến đấu với quân địch. Ta cảm ơn ngươi vì điều này.”

“Đương nhiên rồi, thưa Doomhammer cao quý,” Gul’dan trả lời, hy vọng giọng nói của mình chân thành hết mức có thể. “Tất cả vì dân tộc của chúng ta.”

Đồ ngu, hắn nghĩ khi nhìn thấy Doomhammer khuất bóng phía xa, còn lũ Death Knight thì đang đứng bên cạnh. Hãy cứ lấy chúng đi, đem chúng tới cuộc chiến của ngươi đi. Ta còn có nhiều việc khác phải làm, và giờ đi khi ngươi đã thoả mãn, ta mới có thể có tự do để làm những việc mình muốn. Ta sẽ đóng vai là một Warlock trung thành thêm một thời gian nữa, hắn tự hứa, nhưng sẽ không phải là mãi mãi. Sẽ sớm thôi, ta sẽ có được những thứ mình cần, và khi đó thì ngươi và cả lũ Horde của nhà ngươi sẽ tan biến thành từng mảnh vụn. Ta sẽ thành lập một chủng loài mới để thay thế bọn ngươi, chủng loài chỉ biết trung thành với mình ta, và chúng ta sẽ tái tạo lại cả thế giới này theo suy nghĩ của mình!

Một tuần sau đó, Doomhammer đang đứng trước một đám đông quân đội Horde. Họ tụ tập trước một pháo đài mà Zul’jin từng nói với ông rằng đây là Blackrock Spire, một thành trì đồ sộ được xây dựng từ những phiến đá đen ở xung quanh vùng này. Nơi đây nằm trên đỉnh núi Blackrock, ngọn núi cao nhất trong dãy Burning Steppes trải dài lục địa này, chia cắt giữa phía đông và phía tây. Zuluhed đã dẫn mọi người đến đây vì cảm nhận được sức mạnh trong lòng núi, và sau khi đánh bại một nhóm Dwarf ở đây, Doomhammer đã chiếm đóng nơi này. Ông nghĩ rằng đây sẽ là một nơi rất thích hợp để tạo dựng đại bản doanh của mình, vì nó có cùng cái tên với thị tộc của ông.

Phía dưới, tất cả Orc của các thị tộc khác đang tụ họp, háo hức chờ đợi những lời nói từ Doomhammer. Họ đã chinh phạt toàn bộ vùng đất này và dù nó cũng đem lại cho họ những mồi săn tốt hơn, những mảnh đất màu mỡ hơn, nhưng dường như vẫn chưa đủ để chứa toàn bộ chủng loài của họ. Ngoài ra còn có những lo ngại về sự phản công – họ đã đánh bại loài Người nơi này, nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng họ sẽ không quay trở lại cùng với viện binh hay đồng minh. Nhưng giờ ông cũng đang có đồng minh của mình.

“Mọi người!”, ông thét lớn, giương cao chiếc búa chiến của mình. “Hãy nghe ta nói!” Đám đông lập tức im lặng, tất cả mọi khuôn mặt đều hướng về phía ông. “Chúng ta đã chiếm

được

mảnh

đất

này,

điều

đó

quá

tốt!”

Những

tiếng

thét

vỡ

oà,

và Doomhammer chờ cho chúng dịu đi rồi mới tiếp tục. “Thế giới này có sự sống, và chúng ta có thể an cư lạc nghiệp nơi đây!” Những âm thanh ủng hộ khác lại vang lên. “Nhưng chỉ khi có những người bảo vệ chúng! Loài Người rất mạnh và có kinh nghiệm, và họ đã làm tất cả trong khả năng để giữ lại những gì của họ.” Những tiếng thì thầm đồng tình vang lên trong đám đông Orc. Không bao giờ được đánh giá thấp đối thủ của mình, và loài Người quả thật đúng như vậy. Tất cả những tên Orc từng chiến đấu với loài Người đều công nhận điều này.

“Chúng ta phải tiếp tục cuộc chinh phạt của mình!” Doomhammer nói với quân đội của mình, chiếc chiến búa chỉ về phía Nam. “Một vùng đất khác, Lordaeron, nằm phía trước kia, và khi chúng ta chiếm đóng nơi ấy, chúng ta có thể xây dựng lại những gia đình của mình. Nhưng trước hết, chúng ta phải giành được nó từ tay loài Người! Chúng sẽ không dễ dàng đầu hàng!” Đám đông đồng thanh gầm vang, thể hiện ý chính tiếp tục muốn chiến đấu. Doomhammer đưa tay lên ra hiệu họ im lặng.

“Ta biết các người rất mạnh mẽ,” ông nói. “Ta biết các người là những chiến binh, và sẽ không chùn bước nơi chiến trận. Nhưng quân số loài Người rất đông, và lần này chúng đã chuẩn bị sẵn sang để nghênh chiến. Nhưng chúng vẫn chưa sẵn sàng với đồng minh của chúng ta.”

Ông ra hiệu cho phía sau, và Zul’jin tiến lên phía trước. Thủ lĩnh loài Troll đã đem theo hàng trăm chiến binh của mình, và họ đứng ngay phía sau hắn và Doomhammer, giương cao rìu, kiếm và những cây giáo dài. “Họ là loài Troll,” Doomhammer nói với những lính Orc phía dưới. “Giờ đây họ là một phần của quân đội Horde, và sẽ chiến đấu cùng chúng ta! Họ mạnh mẽ như loài Ogre và thân hình gần giống loài Orc, trong rừng họ là bất khả chiến bại! Họ sẽ là người dẫn đường, người đưa tin và là những chiến binh trong rừng của chúng ta!”

Zul’jin tiến lên phía trước, chiếc khăn quàng tung bay trong gió. “Chúng tôi nguyện theo quân đội Horde,” hắn nói to và rõ dù miệng vẫn bị che bởi tấm khăn. “Chúng tôi sẽ chiến đấu cùng mọi người, cùng nhau đè bẹp loài Người, loài Elf và tất cả những kẻ thù nào cản bước!” Đám đông Orc phấn khích hô vang, quân Troll cũng vậy, còn Zul’jin thì gật đầu trước khi lùi lại.”

“Và họ cũng không phải là đồng minh duy nhất của chúng ta,” Doomhammer tuyên bố. Ông quay về một phía, và Gorefiend tiến lên phía trước, các Death Knight khác đứng bên cạnh hắn. Chúng đều đeo mặt nạ để che bớt những phần lộ ra, những miếng vải lớn quấn khắp đầu và mặt của chúng, chỉ để lộ ra những cặp mắt rực sáng. Nhưng quân

lính Horde

đều

có thể thấy được độ rộng

của vai

cũng

như

của

ngực,

và Gorefiend đưa cao cây chuỳ của mình, những viên ngọc trên đó rực cháy như thể muốn thiêu đốt cả ánh mặt trời trên cao.

“Bọn ta là những Death Knight,” Gorefiend cất tiếng nói, chất giọng lạ lẫm của hắn như một luồng gió lạnh buốt thổi qua đám đông phía dưới. “Bọn ta nguyện phục vụ quân đội Horde, và Doomhammer. Ta

sẽ chiến đấu như một phần của các người, và sẽ đẩy lùi bất cứ kẻ thù nào của loài Orc!” Hắn đã yêu cầu Doomhammer không nói cho mọi người biết về nguồn gốc thật sự của chúng, và Doomhammer đã đồng ý. Sẽ có rất nhiều người sẽ không thấy vui vẻ gì khi biết những chiến binh mới này từng là loài Orc, là những tên Warlock mà ông đã giết và Gul’dan đã bắt những linh hồn đó vào thể xác của loài Người.

“Những Death Knight sẽ là kỵ binh của chúng ta và là quân tiên phong,” Doomhammer tuyên bố. “Họ mạnh mẽ, nhanh nhẹn và sở hữu những ma thuật có thể đánh tan hàng phòng thủ của quân địch.”

Ông ngừng lại một chút rồi nói. “Chúng ta có thể sẽ có thêm đồng minh nữa.” Ông thật sự muốn việc đó sẽ hoàn thành sớm nhất có thể, nhưng Zuluhed nói rằng họ cần nhiều thời gian hơn nữa. Dù sao, bây giờ cũng là quá đủ rồi.

“Hành quân về phía Bắc,” Doomhammer ra lệnh. “Xuyên qua mảnh đất này sẽ tới Khaz Modan, quê hương của loài Dwarf. Vùng đất ấy có rất nhiều kim loại và nguyên liệu. Chúng ta sẽ chiếm lấy những nguồn tài nguyên đó để xây dựng một hạm đội thuỷ quân hùng hậu. Với những chiến thuyền đó chúng ta có thể tiến về phía bắc của Lordaeron, vì loài Người sẽ không nghĩ rằng chúng ta lại đến bằng đường thuỷ. Chúng ta sẽ cập bến phía tây và tiến quân ngược lại, đón bắt chúng từ phía sau. Đương nhiên chúng ta sẽ đè nát chúng, và khi đó vùng đất ấy cũng như thế giới này sẽ là của chúng ta!”

Toàn quân lại một lần nữa hô vang, những tiếng hô lớn dần vang vọng giữa các vách núi. Doomhammer cảm nhận được âm vang dữ dội ấy đang làm lung lay mỏm đá dưới chân mình. Ông quay lại nhìn Zuhuled, người đang đứng cạnh ông. Những âm thanh này không thể nào làm rung chuyển được những ngọn núi! Và người Shaman gật đầu.

“Núi lửa đang trả lời,” Zuhuled nhẹ nhàng nói, tiến lên phía trước để Doomhammer có thể nghe những lời ấy. “Những thần thánh nơi đó đang rất hài lòng.” Hắn cười, nhe ra những chiếc răng nanh đã mòn. “Họ đang phù hộ cho chúng ta!”

Doomhammer gật đầu. Những phiến đã vẫn lung lay trong lúc ông đưa cao chiếc búa của mình, và toàn quân bắt đầu gọi tên ông.

“Doomhammer!” – Họ hét lớn, những âm thanh dồn dập theo sau những tiếng gào thét. Bầu trời bỗng tối sầm lại.

“Doomhammer!”, Họ lại hét lên, và lúc này những đám mây trở nên dày hơn.

“Doomhammer!”, Họ hô vang lần thứ ba. Và sau một tiếng gãy lớn, ngọn núi phía sau họ nổ tung, đá và nham thạch phun trào. Những âm thanh từ quân đội Horde lại càng to hơn, nhưng không phải vì sợ hãi. Họ, cũng như Zuhuled, cho rằng việc này là một sự phù hộ, cả mặt đất như đang đồng tình với hành động của họ.

Doomhammer để cho sự phấn khích tiếp tục một lúc nữa, coi đó như một sự tôn trọng, và cũng là để nâng cao sĩ khí quân đội. Sau đó, ông chỉ về phía bắc. “Tiến quân!”, ông ra lệnh. “Hãy để loài Người run sợ vì những bước chân của chúng ta!”

Truyện Chữ Hay