Rời đi với họ
->
Đi chơi với bạn bè
“Xin lỗi, tớ đã hứa sẽ đi chơi với những thằng khác ngày hôm nay rồi.”
Khi mà tôi, Jimichi Ikuto, nghe được điều này ở sau lưng, như thể đã được đánh thức khỏi một giấc mơ.
-------Điều này lại xảy ra lần nữa. Nhưng mày sẽ nghĩ nó như một giấc mơ đúng không?
Tôi không biết tại sao lại nghĩ như vậy. Tôi cũng chả biết cái gì bắt đầu nó.
Thật là một cảm giác kì lạ. Nó tựa tựa như déjà vu, như kiểu tôi đã trải qua nó liên tục rồi lại liên tục rồi lại liên tục.
“Tớ hiều rồi. Không thể khác được nhỉ”
“Tớ sẽ không quan tâm dù cậu có hối hận đâu.”
2 giọng nói dễ thương vang lên ngay sau đấy.
Họ trông như là đang cố tỏ ra là không có vấn đề gì, nhưng tôi có thể ngay lập tức nhận ra dấu hiệu của sự thất vọng trong tông giọng.
“Xin lỗi nhé! Gặp lại sau.”
Cái đứa mà vừa trả lời một câu chớp nhoắng rồi vụt ra khỏi lớp đó là Tendou Susumu.
Vì một vài lí do nào đó, tên này lại rất nổi tiếng. Hắn cũng phải ai đấy đẹp trai, cũng chả giỏi thể thao, mà để phải nói, cậu ta là một nam sinh trung học bình thường.
Cậu ta chắc phải tốt tính chứ. Hoặc đó là điều bạn sẽ nghĩ, nhưng nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt của 2 cô gái vừa bị bỏ lại, tôi không chắc chắn về điều đó lắm.
Với biểu cảm u sầu hiện lên trên mặt, bạn cùng lớp Hareyama Hanae nhìn về phía cửa nơi mà Tendou vừa rời đi.
Cô gái ấy có một mái tóc lưng chừng màu nâu, và nếu tôi nhớ không sai thì cổ là bạn thuở nhỏ của Tendou.
Bên cạnh là Azumi Reika ở lớp kế bên, người trông có vẻ không quan tâm và khó chịu.
Mái tóc xù ngang vai của cô ấy trông rất đẹp và được chăm sóc kĩ càng.
Hai người đó nổi tiếng đến nỗi mà tôi, người chả quan tâm ai, cũng biết đến.
Nói đơn giản là, họ xinh đẹp. Tôi sẽ nói rằng là họ có thể gọi là ưa nhìn nhất trong các lớp, hoặc là cả khối, có thể là cả trường.
Đó là lí do tại sao tôi thấy bất ngờ khi họ luôn ở quanh Tendou.
“Vậy thì tớ về nhà đây.”
“Được rồi, gặp lại cậu sau Reika-chan.”
2 người họ trông có vẻ định về nhà tách biệt. Hareyame quay về bàn của mình trong khi Azumi đi ra khỏi lớp.
Sau khi hoàn thành việc sắp xếp, Hareyama rời đi. Khi cô ấy rời đi, tôi là người duy nhất còn ở lại.
Tôi nhìn Hareyama khi cô ấy rời đi, nhưng cô ấy đi mà không nói câu nào cả, như là quên đi sự tồn tại của tôi.
Quèo, không bất ngờ lắm. Mặc dù là bạn cùng lớp nhưng chúng tôi chưa trao đổi được tý nào. Mặc dù chúng tôi là những người duy nhất còn ở lại, chúng tôi cũng chả thân thiết đủ để nói câu xin chào.
Với cả, tôi cũng không hứng thú với cổ. Tôi chả có hứng thú với Hareyama, Azumi hay thậm
chí là Tendou.
Nó không có nghĩa là tôi ghét
phụ nữ, hoặc là không muốn yêu. Nó là điều bình thường khi nghĩ rằng cô gái nào đó dễ thương, và có nên hay không đi chơi với cô ấy, hay điều gì đó tựa vậy.
Quèo, dù tôi có nghĩ đến đi chăng nữa, tôi cũng không thực hiện vì tôi còn có những việc khác phải làm.
Dẫu vậy, tôi cũng chả quan tâm lắm đến mấy cô gái xung quanh Tendou.
“--Ồ, Ikuto-kun chưa về à?”
“Ai …À Riku.”
Đột nhiên, cánh cửa mở ra và một khuôn mặt quen thuộc gọi đến tôi.”
Nakajima Riku. Một trong vài người bạn của tôi, và cậu ta tiến vào lớp trong khi mặc bộ đồng phục của câu lạc bộ bóng rổ.
“Cậu vẫn chưa định về nhà à?”
“Không hẳn, tớ đang chuẩn bị đi đây”
Riku bắt đầu lục lọi bàn của cậu ta, tìm tòi một thứ gì đó. Trong lúc tôi đang quan sát cậu ta, Riku mở miệng nói thêm lần nữa.
“Nhắc mới nhớ, Ikuto, tý nữa cậu rảnh không? Muốn làm một trận game với tớ không?
“Cậu vẫn chưa xong hoạt động của câu lạc bộ mà?”
“Tớ sắp có bài kiểm tra, nên giờ có khá ít thời gian. Cậu thông minh mà lại chẳng ở trong câu lạc bộ nào, nên là cậu thoải mái mà, đúng không?
“Quèo, tớ cũng chả có gì việc gì hôm nay… à khoan, hôm nay không ổn đâu.”
“Vậy à. Thế còn ngày mai? Ngày nghỉ mà.”
“Không chắc lắm. Có gì tớ nhắn lại sau”
Riku, sau khi đã xác nhận với tôi, đi ra khỏi lớp sau khi tìm được món đồ mà cậu ta cần.
Tôi từ chối lời mời của Riku, nhưng thực chất thì tôi cũng chả có gì để làm. Hoặc đúng hơn là không nên có.
Thường thì, tôi sẽ chỉ về nhà và học. Rất hiếm khi mà tôi từ chối một yêu cầu từ một người bạn, và tôi của thường ngày sẽ chấp nhận lúc nãy.
Nhưng nó tự nhiên đến với tôi. Một cái gì đấy giống như giác ngộ, như là tôi được bảo phải làm gì đó và làm theo.
Bởi đó, tôi trở nên hứng thú với họ.
Họ ở đây, ý tôi là Hareyama và Azumi.
Không đến nỗi là mê đắm, nhưng mà khiến tôi phải thay đổi bản thân.
Tôi cũng chả biết lí do mà mình lại đột nhiên nghĩ như vậy. Nhưng bởi một vài lí do, tôi cảm giác như đã trải qua điều này trước đây.
“…Liệu đây là déjà vu ư?”
Một trải nghiệm như déjà vu. Một cảm giác mà khiến bạn như đã trải qua một sự kiện nào đó trước đây.
Well, thật vô vọng khi phải vắt óc giải thích một thứ khó giải. Tôi nên bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để thay đổi bản thân.
“Mình nên bắt đầu với ngoại hình nhỉ …”
Mái tóc dài đến nỗi mà cái mái che luôn cả đôi mắt tôi. Mặc dù đôi mắt không có vấn đề gì nhưng cặp kính trên khuôn mặt như là tôi đang che giấu cả bản thân mình.
Tôi hoàn thành việc nghĩ về vấn đề đấy. Mở ra một sự bắt đầu tươi tắn, thay đổi bản thân… Nghe thật khác biệt.
“À, mẹ à? Con có một yêu cầu nhỏ-“
Tôi lấy điện thoại ra và gọi mẹ trong căn phòng học bụi bặm.
Trong khoảng thời gian này, rất khó để có thể thay đổi mái tóc của tôi mà không hẹn trước. Tôi còn chẳng có tiền để mà đi và thay đổi cái kính của tôi.
Nhưng mà, không lúc nào bằng lúc này. Tôi muốn bắt đầu ngay hôm nay, dù có gì xảy ra đi chăng nữa.
Đó là lí do mà tôi sẽ tận dụng triệt để mọi mối quan hệ của cha mẹ, thứ mà tôi không đụng vào quá nhiều.