Trả lời điện thoại
->
Không nhận điện thoại
“—Xin lỗi vì yêu cầu đột xuất. Cảm ơn cô ạ”
“Không, không! Cô rất vui vì đã giúp được cho mẹ cháu. Hãy quay trở lại bất kì lúc nào nhé!”
Tôi đi ra khỏi hàng salon tóc, khi mà đó là khoảng sau giờ làm việc của họ.
Như dự đoán, tôi không thể xen vào giữa các đơn đặt trước, nhưng mà tôi vẫn có thể vào đó sau vài giờ, vậy nên tôi đã cắt tóc và nhuộm một chút.
Trước khi đến đó, tôi đã dừng qua một cửa hàng kính mắt và đã có được cái kính áp tròng. Tất cả là nhờ vào sự sắp xếp của mẹ.
“Làm tốt lắm, Ikuto-san.”
“Rất xin lỗi về những phiền phức nhé, Koudzuki-san. Cảm ơn chị nhiều lắm.”
Người mà đã đến đón tôi ngay trước cổng tiệm Salon là Akane, thứ kí của mẹ tôi.
Cổ là một người phụ nữ thăng tiến, mặc một bộ đồ lịch sự màu đen ngược lại với mái tóc sáng màu của mình.
Tương tự, việc đón về này cũng được sắp xếp bởi mẹ tôi, vì đã là tối muộn rồi.
“Em thay đổi thật đấy.”
“Em muốn có một sự bắt đầu thật thoải mái… trông em nhìn tệ lắm à?
“Không, chị thấy nó hợp với em lắm.”
Thật là nhẹ nhõm khi được nghe một Koudzuki xinh đẹp và trưởng thành nói thế. Tôi không lo lắng lắm về phong cách vì người làm tóc cho tôi là một nhà tạo mẫu nổi tiếng thường được nói là rất khó để đặt lịch hẹn.
Mặc dù mái tóc của tôi thì xuất sắc, thì khuôn mặt cũng không thể làm gì được. Tôi cũng chả có ý định gì với khuôn mặt mà bố mẹ đã trao cho tôi, nên là nếu cổ nói rằng nó không phù hợp, thì đó sẽ là kết thúc.
“Với điều này, chị không nghĩ các cô gái ở trường sẽ để em yên đâu.”
“Hở? Chị nghĩ vậy à, Koudzuki?”
“Fufu, tất nhiên rồi. Nếu chị mà trẻ ra 10 tuổi, chị đã yêu em mất rồi.”
Koudzuki có rất nhiều sự quyến rũ của người lớn, nhưng ngoại hình của cô ấy chỉ lớn hơn thiếu niên một chút.
Nếu một người như cô ấy nói như vậy về tôi, tôi chắc mình có thể tự tin về điều đó.
“Vậy thì, chị sẽ đưa em về nhà.”
“Hãy chăm sóc cho em ạ.”
Koudzuki-san lái xe và thả tôi nơi mà tôi là người ở duy nhất.
Không hẳn là tôi sống một mình, đúng hơn là mẹ, người thường khá bận, rất ít khi về nhà.
Trước khi tôi biết, thì mẹ đã thuê một căn hộ gần công ty và bắt đầu sống tại đấy. Bà ấy đề nghị thuê một người giúp việc, nhưng tôi đã từ chối.
Nhưng nó không có nghĩa là mối quan hệ với mẹ tôi tệ. Bà ấy có hơi bảo vệ thái quá và là một người dễ dãi, và bà ấy có thể rất nhiệt tình đến nỗi khiến cho tôi bị ngợp.
Người duy nhất mà có thể đối phó được với người mẹ mạnh mẽ như thế chỉ có mỗi cha tôi.
“—Con về rồi đây, thưa cha.”
Tôi vào nhà và chào hỏi cha.
Nhưng mà đối mặt với tôi không thực sự là ông ấy, chỉ là một cái bàn thờ và bức ảnh chân dung của ổng.
Cha tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn trước đây, bỏ lại tôi và mẹ là những người duy nhất trong gia đình.
Vào thời điểm đấy, mẹ trở nên trầm cảm và tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra với bà, nhưng mẹ sớm hồi phục và quyết định thay thế làm công việc của cha, điều đó thật tốt.
Tôi đã kéo dài việc này được bao năm rồi nhỉ? Tôi nhớ lại thời mà mình trở nên buồn bã một khoảng dài.
“Nếu đó là một loại bệnh thay vì tai nạn, liệu cha sẽ không chết chứ?”
Tôi từng hỏi mẹ câu đấy khi ông ấy qua đời.
Tôi biết rằng ông ấy qua đời, nhưng tôi không thể phân biệt được thế nào là qua đời bởi bệnh tật khác như nào với tai nạn. Tôi chỉ hiểu rằng, bạn sẽ được chữa nếu bạn bị ốm.
Mẹ khóc và ôm tôi, nhưng bà không trả lời câu hỏi, giờ nghĩ lại thì, có thể bà ấy thay đổi từ lúc đó.
Cha tôi là chủ tịch của một công ty dược phẩm. Đã bao lần tôi nghe được khi còn bé rằng, cha sẽ tạo ra một loại thuốc có thể chữa được bách bệnh nhỉ?
“Loại thuốc đó vẫn còn là bất khả thi.”
Để có thể giúp đỡ mẹ, tôi đã rất chăm chỉ dù chỉ còn rất bé. Tôi một trở thành một người đàn ông mà có thể bảo vệ được mẹ thay cho cha, và tôi cũng học để có thể chạm đến giấc mơ của cha. Đến tận bây giờ, tôi vẫn tiếp tục làm vậy.
Giấc mơ của tôi là khiến mẹ trở nên hạnh phúc, và biến giấc mơ của cha trở thành sự thật.
“Con trai cha có một giấc mơ to nhỉ, đúng không cha?”
Tạo ra thứ có thể chữa cho tất cả trên danh nghĩa của cha.
Nó là một giác mơ viển vông, nhưng tôi, không nghi ngờ gì, nghiêm túc về điều đó.
“Từng chút từng chút một… phải không, cha?”
Lời của cha đã trở thành nguyên tắc của tôi.
Tôi đã làm việc cẩn thận đến điểm này. Tôi cố để không khiến mẹ lo đồng thời cũng không thúc ép bản thân quá, và tôi đã làm thế mà không chệch khỏi giấc mơ của mình.
Từ lúc đó đến giờ, tôi tiếp tục bước trên con đường này.
“Nhưng mà, con có thể rẽ qua một chút không?”
Có thể tôi đang lệch ra khỏi con đường tiến đến giấc mơ của bản thân… nhưng bằng một cách nào đó, tôi cảm thấy nó sẽ dẫn tôi đến với câu trả lời đúng đắn. Bản thân tôi cũng chả biết nữa.
Tất nhiên, mục đích của tôi vẫn sẽ như vậy.
Tuy nhiên, tôi không thể ngăn bản thân làm những việc đó.
Đấy là lí do mà, lần đầu trong một khoảng thời gian dài, tôi nói –
“Con có thể đi và chơi với những cô gái một chút được không? Con luôn muốn có một cô bạn gái.”
(Hả… gì cơ…)
“Con không hiểu có chuyện gì đã xảy ra với con, nhưng bỗng nhiên con muốn làm thế.”
(À… ừ thì… chúc may mắn…)
Tôi cảm giác như nghe được giọng nói của cha, chết lặng và đồng thời ủng hộ.
À thì, tôi nghe được rằng cha là một tên đa tình tệ hại, và trở thành con trai của một người như vậy, tôi cũng chả làm gì được, nhỉ?
Thôi thì, giờ tôi đã có sự cho phép của cha, tôi có thể đi lệch khỏi con đường một chút.
Một phần trong tôi không hiểu tại sao tôi phải làm vậy, nhưng phần còn lại thì nghĩ tôi phải làm thế.
Nhưng tôi đã quen thuộc với cảm giác này.
Lại nó nữa, cảm giác déjà vu.