Người ta thường hay có cho mình ít nhất là một mặt dị thường nào đó. Có những người cảm nhận được ma và linh hồn, có người thì vẽ được ra những tuyệt tác một cách dễ dàng. Có người ngoại hình đẹp đẽ nhưng giọng hát thì dở tệ, và có những người thân thể gầy gò nhưng lại cực phàm ăn. Có người thì chẳng ưa nhìn cho lắm, nhưng lại không gặp chút khó khăn nào khi tìm kiếm đối tượng hẹn hò, vân vân.
Tôi không phải ngoại lệ, khi bản thân cũng có một phần kỳ lạ. Điều này liên quan đến việc trong thực tế tôi chỉ là một gã làm công ăn lương hai lăm tuổi tầm thường, nhưng quan trọng hơn tất thảy, bao gồm cả thăng tiến trong sự nghiệp, là ưu tiên của tôi trong việc rời khỏi công ty đúng giờ.
Tôi cởi bỏ cà vạt ra ngay khi vừa bước chân vào phòng mình và bắt đầu xỏ lên người bộ đồ ngủ thoải mái. Cái cách tôi ngân nga trong lúc vừa trèo lên giường hẳn là trông rất kỳ quặc. Có lẽ nó cũng không đến mức đó nếu tôi không phải một kẻ độc thân, nhưng tiếc thay, trước giờ tôi chưa từng có bạn gái. Đây là thói quen hàng ngày của tôi, hay đúng hơn là mục đích sống của tôi. Từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn nằm mơ thấy mình đang sống trong một thế giới giả tưởng. Tôi thích nhất là những câu chuyện về việc chiến đấu và đánh bại lũ quái vật với kiếm, khiên và phép thuật. Tôi nhớ mình đã từng mượn mấy cuốn sách kiểu đó từ thư viện rồi đọc đi đọc lại cho đến khi nát cả sách.
Có lẽ là vì tôi bị ám ảnh bởi những câu chuyện ấy, thế nên đêm nào tôi cũng mơ về chúng. Tôi mơ mình chiến đấu trong một thế giới của kiếm và phép thuật, tham gia các cuộc chiến tranh xuyên lục địa và đặt chân tới những mê cung khổng lồ. Những giấc mơ như thế đã bắt đầu có từ khi tôi còn là một đứa trẻ, và thậm chí đến bây giờ khi đã lớn, tôi vẫn mong đợi chúng mỗi đêm.
Không may là những giấc mơ như vậy có thể trở nên vô cùng thật. Sẽ tốt hơn biết bao nếu chúng thỉnh thoảng nương tay với tôi. Trên thực tế tôi đã ăn hành bởi quái vật hết lần này đến lần khác, và cũng không ít lần bừng tỉnh giấc giữa đêm khuya. Tôi vốn luôn là một tên cực kì yếu đuối, đến nỗi tôi không thể nhớ nổi số lần mình bị tiêu hóa bởi mấy sinh vật nhìn giống slime. Tôi cũng từng bị cướp vô số lần bởi dân bản địa, những kẻ mà tôi còn chẳng hiểu họ đang nói gì.
Nhưng dù cho những kẻ địch ấy có đáng sợ thế nào đi nữa, chúng vẫn chỉ tồn tại trong mơ. Đã là mơ thì chẳng có đau đớn gì cả, vậy nên tôi có thể làm những việc liều lĩnh như lao thẳng vào một con rồng cao như ngọn tháp mà vẫn chẳng hề hấn gì. Sau đó, tôi sẽ được đánh thức bởi ánh nắng sớm, duỗi tay duỗi chân rồi nằm nghĩ về giấc mơ thú vị đêm qua. Ở Nhật Bản hiện đại này, muốn trải nghiệm những điều như thế đơn giản là không thể.
Như thường lệ, tôi chuẩn bị giường cho đêm nay. Tôi đặt một chai nước bên cạnh gối, cùng với một hộp bento loại mà vẫn ngon cho dù ăn nguội. Đây không phải một nghi lễ hay gì cả, tôi làm như thế để về sau… Mà thực ra, cứ làm đi thì sẽ nhanh hơn là giải thích.
Tôi nhìn đồng hồ trên tay, lúc này đã là bảy giờ tối. Nếu mọi thứ diễn ra như mọi khi, tôi sẽ tỉnh dậy vào bảy giờ sáng. Tôi ngủ nhiều hơn hầu hết mọi người ở tầm tuổi này, nhưng tôi lại làm việc rất chăm chỉ và sống một mình, thế nên không có ai phàn nàn gì cả. Thật là tuyệt khi chỉ cần phải chăm lo cho bản thân mình. Mặc dù vậy, tôi không chắc mình nên coi nó như một đặc quyền của người lớn, hay nên khóc than cho cái số phận tầm thường này. Dĩ nhiên, tôi nghĩ mình nằm ở vế trước, nhưng đa số mọi người sẽ nghĩ tôi thuộc vế sau.
Nhưng mà thế cũng chẳng sao cả. Cuộc đời là để hưởng thụ, và tôi không hề có ý định từ bỏ lối sống chỉ có ngủ và ngủ của mình.
“Xong, ngủ thôi nào.”
Nói đoạn, tôi liền chui vào chiếc chăn ấm cúng của mình. Đúng là chuyên gia về ngủ, một tiếng ngáy lập tức vang lên và tôi lại bước vào thế giới trong mơ như mọi lần.
++++++++++++++++++++++
Chiếp chiếp, chiếp chiếp.
Vừa lúc đang từ tốn mở mắt ra, tôi nhìn thấy một chú chim ở ngay trước mặt mình. Thân hình nhỏ nhắn, tròn trịa của nó có màu xanh da trời và đậm dần về phía chóp của đôi cánh. Cậu nhóc vô cùng hiếu kỳ này tên là Nuzzle, vốn không sợ con người cho lắm. Nó được đặt tên dựa theo một khu phế tích ở gần đây gọi là Nazul-Nazul. Vào mùa xuân, Nuzzle ra ngoài đi kiếm thức ăn, nhưng dường như nó chủ yếu dành thời gian của mình ở trong khu phế tích.
“Ahhh… ngủ ngon thật. Giờ này ở bên kia chắc mình chỉ vừa mới chợp mắt.”
Khi thức dậy ở Nhật Bản, tôi cũng cảm thấy mình rất khỏe khoắn. Tôi nghĩ như vậy cũng hợp lý thôi, khi mà thời gian ở bên này là lúc tôi đang mơ.
Như mọi khi, tôi lấy từ trong túi áo trên ngực ra một ít vụn bánh mì. Chú chim liếp chiếp ra vẻ biết hơn, rồi nhặt lên từng mẩu bánh với cái mỏ của mình và bay đi.
Tôi phủi vụn bánh còn sót lại và và đứng lên, trong khi ngăn mình há miệng ra ngáp. Thế rồi, tầm nhìn của tôi được phủ kín bởi mặt trời mới mọc trên nền trời xanh trong vắt, cùng với cánh đồng cỏ nghiêng nghiêng. Gần đó có một con sông chảy qua, thế nên có vẻ như tôi sẽ không gặp khó khăn gì trong việc tìm nước uống.
“Hừm, hình như mình lại tiếp tục từ chỗ bỏ dở tối qua. À, phải rồi, lúc đó mình đã ngủ bên dưới một cái cây…”
Sương đêm đọng lại trên tấm áo choàng tôi đã dùng làm chiếc giường tạm, chảy thành từng giọt khi tôi giũ chúng đi. Tối qua tôi đã chọn một chỗ có nhiều tán cây vì sợ trời sẽ mưa, nhưng nhìn bầu trời lúc này thì dường như tôi đã lo hão.
Tôi nhìn xung quanh mình. Có một cái túi đeo vai bằng da, bên cạnh nó là thứ gì đó đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Đây rồi. Một chai nước là đủ, nhưng mình đã mang cả trà để dùng khi ăn.”
Đó là một chai nước bằng nhựa trông lạc quẻ với thế giới giả tưởng, cùng với đó là một hợp bento được bọc bằng vải bên cạnh. Tôi đã chuẩn bị những thứ này trước khi đi ngủ, và kỳ lạ làm sao, dạ dày tôi vẫn được lấp đầy khi tôi ăn trong giấc mơ. Thậm chí còn kỳ lạ hơn ở chỗ tôi có thể cảm thấy đói ở trong mơ…
“Đồ ăn trong mơ khó kiếm và vị thì dở tệ, may mà có những thứ này.”
Không lâu trước đây, tôi đã từng đi câu cá để tránh bị đói, nhưng rồi chuyển sang phương pháp này khi bắt đầu đi làm toàn thời gian. Lý do là bởi vì tôi không muốn phung phí thời gian vào việc tìm kiếm thức ăn trong khi có thể tận hưởng giấc mơ.
Giờ thì tôi cho mọi thứ vào trong túi và bắt đầu đi bộ về phía con sông. Tôi cần phải lấy đầy chai nước của mình và rửa mặt cho tỉnh táo.
Tôi cảm nhận được cái se lạnh đầu xuân khi vốc nước lên mặt. Rửa mặt bằng nước lạnh là một cách vô cùng hiệu quả để đánh thức bản thân khỏi trạng thái buồn ngủ. Khuôn mặt tôi phản chiếu trên mặt nước đang xao động, trông khác hẳn về tuổi tác so với mặt tôi ở thế giới thực. Làn da mịn màng, tươi trẻ, và đôi mắt như đang ngủ… Ồ không, tôi đã tỉnh hẳn rồi, chỉ là mắt tôi lúc nào cũng trông như vậy thôi. Căn cứ vào chiều cao, tôi hẳn là đang ở tầm tuổi cuối cấp hai. Bộ đồ đen tôi đang mặc rõ ràng là chẳng được tích sự lắm trong việc bảo vệ, tôi đã chọn thứ gì đó rẻ tiền để không phải tiếc nếu có bị rách. Tôi nghĩ rằng thứ duy nhất trên người tôi mà bạn sẽ không thấy ở Nhật Bản là thanh kiếm đang giắt bên hông.
“Mình đã già dặn hơn một chút so với hồi trước, ở thế giới trong mơ này mình lão hóa chậm hơn nhiều. Giờ thì, bởi con chim đó ở đây nên chỗ này chắc chắn phải gần phế tích Nazul-Nazul.”
Chỉ cần đi dọc theo con sông này, nó sẽ dẫn tôi đến thành phố dưới lòng đất. Nhưng vấn đề ở chỗ là tôi nên tiếp tục đi theo hướng đó hay là đi tìm chỗ nào khác. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa vuốt lên chiếc vòng đeo tay bằng bạc, một màn hình trắng xanh hiện ra phía trước tôi. Những chiếc vòng như thế này được phân phát tới từng quốc gia, nó cho phép người đeo xem được chỉ số hiện tại của họ. Màn hình đang hiển thị cấp độ hiện tại của tôi là 72, tức là tôi đã quá mạnh đối với khu vực này.
“Chà, sau bao nhiêu năm cày quốc thì cấp độ của mình cũng lên khá cao rồi nhỉ.”
Lúc đầu tôi yếu đến mức tuyệt vọng, nhờ chăm chỉ nỗ lực mà giờ tôi đã mạnh hơn rất nhiều. Nhưng tôi đã chơi suốt gần hai mươi năm, thế nên cũng khó mà nói tốc độ như thế là nhanh hay chậm. Dù vậy, ở đây chẳng hề có kẻ thù nào như Quỷ vương để tôi đánh bại, thế nên tôi cứ từ từ mà chơi thôi. Nếu như có một kẻ địch lớn như vậy để mà khích lệ, tôi hẳn đã cố gắng hơn nhiều thay vì suốt bao lâu nay chỉ toàn nâng cấp kỹ năng câu cá.
“Thực lòng mà nói, mình chỉ tăng cấp để có thể khám phá các khu vực khác… Hừm?”
Vừa lúc ấy, tôi cảm thấy có ánh mắt ai đó đang dõi theo mình. Tôi nhận ra được là nhờ kỹ năng Trực giác vốn được tôi nâng cấp lên để tránh phải giao đấu, nhưng có vẻ như dù là ai đang theo dõi tôi thì người đó cũng không có ý định đánh nhau.
Một cô gái trẻ với đôi tai dài xuất hiện từ sau một thân cây và tiến gần đến chỗ tôi.
“Ồ, chào buổi sáng, Kazuhiho. Tôi thấy cậu vẫn ngủ ngoài thiên nhiên như mọi khi nhỉ. Phải nói là cậu còn giống elf hơn cả tôi đấy.”
“À, ừ. Chào buổi sáng, Marie. May là hôm nay thời tiết cũng rất đẹp. Thỉnh thoảng tôi tỉnh dậy đúng lúc trời mưa to, những lần như thế làm tinh thần nhũn hết cả ra.”
Marie nghiêng đầu, như thể chẳng hiểu tôi đang nói cái gì.
Cô ấy thuộc tộc elf, tên thật là Mariabelle. Tôi thường gọi bằng biệt danh của cô là Marie, và mặc dù trông có vẻ trạc tuổi tôi nhưng cô ấy đã sống qua hơn trăm cái mùa xuân rồi, đó cũng là một phần lý do người ta gọi cô là bán tiên. Mái tóc của cô ấy lấp lánh dưới ánh mặt trời, mang màu trắng thuần khiết như những sợi tơ của một đóa bồ công anh. Nhờ mái tóc kéo dài xuống tận eo ấy mà người ta dễ dàng nhận ra cô từ rất xa.Còn đây là cái thằng tôi, người mà vì lý do gì đấy lại chọn tên là “Kazuhiho.” Tôi chỉ có thể trách phiên bản trẻ con của mình đã viết nhầm mà thôi. Cái biệt danh này được dựa trên tên thật của tôi, Kazuhiro Kitase, nhưng tôi đã đánh vần sai khi làm mấy thiết lập ban đầu.
“Giờ thì có tiếc nuối cũng chẳng được gì… À, tôi chỉ đang độc thoại thôi. Mà chẳng mấy khi thấy cậu ở tận ngoài này nhỉ, Marie. Muốn cùng tôi đi xem mấy cái tàn tích ở gần đây không?”
“Ôi trời, cậu mời tôi đến một nơi cũng hay ho đấy nhỉ. Tôi vẫn chưa hiểu lắm về cảm xúc của con người, nhưng phụ nữ có thường thích thú khi được rủ đi phế tích chơi không?”
“Tôi nghĩ là cái đó còn tùy mỗi người. Nhưng nếu cậu đồng ý đi theo, tôi sẽ đãi cậu ít bento.”
Đôi tai dài của cô ấy hơi co giật để đáp lại.
Tôi nhìn thấy một tia sáng lóe lên từ đôi mắt tím của Marie, và mặc dù rõ như ban ngày là đã bị thức ăn cám dỗ, cô ấy vẫn hồi hộp đong đưa cây gậy phép đang cầm sau lưng.
“Ừ - Ừ thì,... Nếu cậu đã nhiệt tình đến vậy thì chắc tôi đành phải nhận lời thôi. Mặc dù cậu biết đấy, tôi đang bận nhiều việc khác lắm.
Nói đoạn, cô nhìn vào cái túi tôi đang để bên cạnh mình. Cái túi khá nhỏ, thế nên hình dáng của hộp bento lộ rõ ra bên ngoài. Marie dường như có một vị giác rất nhạy bén. Từ khi tôi chia cho cô ấy một phần hộp bento ngày trước, càng ngày cô ấy lại càng trông đợi điều đó. Nhưng vốn là một người khái tính, cô chẳng bao giờ hỏi xin tôi trực tiếp cả.
Rất hiếm khi tôi gặp cô ấy ngoài đường như thế này. Kể từ lúc chuyển từ khu rừng của tộc elf đến sống ở Hội Pháp sư, cô đã dành hầu hết thời gian của mình để học phép thuật. Lại một lần nữa có được cơ hội hiếm hoi dành thời gian với nhau, tôi muốn cùng cô ấy làm điều gì đó thú vị.
“Vậy thì đi thôi nào. Xung quanh đây không có nhiều quái vật mạnh, thế nên đây là dịp hoàn hảo để đi dạo.”
“Tôi nghĩ cái ý tưởng ‘đi dạo’ của cậu có hơi kỳ lạ. Đa số mọi người sẽ gọi đây là ‘thám hiểm phế tích’, chứ không phải một chuyến đi dạo buổi chiều.” Đôi lông mày của Marie co lại một cách đáng yêu trong khi cô sửa cái phát ngôn không-hợp-lẽ-thường-lắm của tôi.
Giờ nghĩ lại, tôi nhận ra mình đã quen cô ấy từ tận hồi tiểu học, thế nên có lẽ cô là người bạn thân nhất của tôi ở thế giới này. Mặc dù cô ấy thường cư xử như là chị của tôi vậy, do lớn hơn tôi nhiều tuổi hay đại loại thế.
Chúng tôi bắt đầu bước đi cạnh nhau, sự chú ý của tôi bị cái vật mà cô đang cầm thu hút.
“Ồ, đó là gậy phép của cậu à? Cho tôi xem nào!”
“Hừm, cứ tự nhiên. Cán của nó được làm từ gỗ nhựa ruồi - và nhìn này, nó còn có cả lông kỳ lân ở đây.”
“Wow, Marie à, tôi lúc nào cũng rất ấn tượng bởi vì cậu có thể dùng phép thuật. Cho tôi xem nó kĩ hơn trong lúc ta đi dạo nhé.”
Marie cười hạnh phúc đáp lại tôi.
Khả năng điều khiển tinh linh của Marie là đặc trưng của tộc elf, cô ấy còn khoác trên mình chiếc áo choàng xám - vật làm chứng cho việc cô cũng là một pháp sư. Dường như cô mới được trao cây gậy này chưa lâu bởi vì trông nó vẫn còn khá nguyên vẹn. Tôi chẳng hiểu vì sao mà thứ này có thể sinh ra phép thuật, tất cả những gì tôi học được đều là để sử dụng kiếm.
Nhìn cô khoe khoang về việc cây gậy phép được làm từ những nguyên liệu quý giá như thế nào trông dễ thương là vậy, thế nhưng lần đầu gặp mặt cô ấy đã thực sự cho tôi chầu trời. Marie từng là một cô nàng elf khá nổi loạn, nhưng cô dường như đã hiền lành đi nhiều trong những năm gần đây. Tôi buột miệng nói ra những điều đó thành lời, Marie liền ném cho tôi một biểu cảm hơi khó chịu.
“Cậu hiểu nhầm rồi. Đó là lỗi của cậu đấy chứ. Tôi đã sợ hết cả hồn khi cậu chết đi sống lại và còn tươi cười nói chuyện với tôi. Tôi cứ tưởng cậu là ma quỷ hay gì đó đại loại vậy.”
“Ừm, dù sao đi nữa, đó cũng không phải là giết người. Tôi không nhớ mình có thực sự cười hay không, nhưng tôi chắc chắn đã rất hạnh phúc khi nhìn thấy cậu, bởi vì cậu quá xinh đẹp mà.”
Marie đưa tay vuốt tóc với một biểu cảm bình tĩnh, như thể cô đã nghe điều đó vô số lần. Cô tiếp tục nhìn lại tôi như đang có ý nói “Khen nữa đi…”.
Tôi nghĩ rằng khi con gái làm những cử chỉ như vậy trông thật dễ thương. Lúc này tôi có thể đang mang hình hài một đứa trẻ, nhưng trong thực tế tôi là một người trưởng thành. Thế nên được hộ tống một cô gái đáng yêu như Marie quả là vô cùng hồi hộp. Đúng hơn, có thể nói là tôi rất thích những lúc cô cư xử tinh nghịch như thế này… mặc dù nếu tôi mà nói ra thì sẽ bị ghét mất.
Tôi ngắm nhìn cô ấy trong ánh nắng ban mai khi chúng tôi đi dọc theo bờ sông. Mái tóc mượt mà của cô mang màu sắc quá lộng lẫy để có thể diễn tả chỉ với một từ “trắng”. Thứ gần nhất để mà đem ra so sánh chắc là lụa. Đôi mắt của Marie có màu tím như đá thạch anh, thế nên nói rằng chúng trông như đá quý sẽ là một sự ví von hợp lý. Có lẽ bởi cuộc sống dài lâu của cô ấy mà mặc dù chúng tôi có chiều cao như nhau, nhưng khi nói đến trí tuệ thì tôi còn lâu mới bằng được Marie.
“Ồ, là nó kia phải không? Đằng sau mấy tảng đá phủ rêu ấy.”
Ngón tay mảnh mai của cô chỉ vào tàn tích mà tôi đã nói đến. Cái hố trông như một hang động phía trước chúng tôi được bao quanh bởi những tảng đá rêu phong kia chính là cổng vào của Phế tích Nazul-Nazul. Nó có một lịch sử khá lâu đời, người ta đồn rằng nó đã từng là một thành phố ngầm, bị hủy diệt cách đây 1000 năm về trước. Thế nhưng vì sao một nền văn minh phép thuật tiên tiến như vậy lại bị hủy diệt? Đó là một bí ẩn vẫn chưa có lời giải đáp.
“Được rồi, hãy cùng tìm kiếm những bí ẩn cổ xưa nào. Ta đi thôi nhỉ?”
“Ừ, cậu đúng là một gã kỳ quặc. Cậu hy vọng tìm được cái gì ở một phế tích hàng bao năm nay chẳng có dấu chân người chứ?”
Chúng tôi bước vào hang động, tôi nắm lấy cánh tay mảnh mai của Marie và kéo cô ấy lên. Tôi đã không ngờ cô lại nhẹ đến vậy và dùng hơi nhiều lực. Marie liền bị kéo ngã lên ngực tôi, đôi mắt to, tròn của cô ấy ở ngay trước mặt tôi.
“Hừm, cậu không thể làm gì đó với đôi mắt trông như đang ngủ của mình ư?”
“Tôi sinh ra với cặp mắt này mà. Đâu thể làm gì được.”
Cô cười khúc khích và vẫy cây gậy phép làm từ gỗ nhựa ruồi của mình. Một tinh linh ánh sáng đi ra từ cây gậy và bắt đầu lơ lửng trôi quanh chúng tôi. Thế rồi, nó bay vào hang động và xua đuổi toàn bộ bóng tối bên trong.
Mọi sự chuẩn bị có vẻ như đã hoàn tất. Marie gật đầu, và cuộc khám phá Phế tích Nazul-Nazul của chúng tôi bắt đầu.
Phế tích Nazul-Nazul....
Thuở xa xưa, có một nền văn minh đã đột ngột bị xóa sạch. Trong đa số trường hợp, những thành phố thường bị phá hủy do chiến tranh hoặc thảm họa thiên nhiên tàn phá diện rộng. Nhưng những người từng điều tra khu phế tích này ghi nhận rằng không hề có dấu hiệu của xung đột, và hầu hết các ngôi nhà ở đây đều còn nguyên vẹn. Bởi lẽ đó, có một giả thuyết cho rằng nền văn minh này đã sụp đổ do một căn bệnh không tên. Tuy nhiên, người ta vẫn đang đặt câu hỏi về khả năng giả thuyết này là thật, khi mà nền phép thuật của họ vô cùng tiên tiến.
“Thì ra đấy là lý do khiến cho nó được biết đến như một trong bảy kỳ quan của lục địa. Nơi này đã được khám phá bởi vô số người khác trong quá khứ, thế nên điều gì khiến cậu nghĩ rằng cậu sẽ là người hóa giải được bí ẩn chứ?”
“Đâu chỉ có mình tôi. Còn có cả cậu nữa mà. Với lại, nếu như tôi có không thành công thì cũng chẳng vấn đề gì. Quan trọng là ý chí muốn giải đáp bí ẩn đó.”
Tiếng bước chân vang vọng mỗi lúc một lớn khi chúng tôi tiếp tục thám hiểm sâu vào khu phế tích. Trần hang cao quá đầu, và ngay cả khi có tinh linh ánh sáng tháp tùng, chúng tôi vẫn không thể nhìn xuyên qua bóng tối dày đặc. Marie, người triệu hoán ra nó, bèn gọi ra thêm vài tinh linh nữa sau khi đã hồi phục ma lực của mình, nâng tổng số tinh linh bay xung quanh lên con số năm.
“Vậy ý cậu là dù chúng ta có tìm được gì đó thì cũng chỉ là may mắn thôi ư? Mà dù sao đi nữa, bây giờ nhìn từ trong mới thấy nơi này quả là lớn thật. Tôi không bao giờ đoán được nó lại rộng đến thế nếu chỉ nhìn từ bên ngoài.”
“Ừ, nó đã từng là cả một thành phố cơ mà. Cửa vào chỉ là một phần của hệ thống nước thải thôi.”
Dường như hệ thống lưu thông nước là yếu tố sống còn đối với khu tàn tích. Sông chảy theo một con đường đã hình thành sẵn bởi những tảng đá, nước vẫn chảy vì nguồn vẫn chưa cạn kiệt, hoặc do được bổ sung từ nước mưa chảy xuống. Nhìn nó được làm khá đơn giản, với chỉ một kết cấu bằng đá cơ bản. Tuy nhiên, tôi đã phát hiện thấy rất nhiều ký tự ma thuật cổ trên đường đến đây có tác dụng gia tăng độ bền. Chắc chắn đó là lý do mà hệ thống này có thể duy trì hình dạng của nó sau cả một thiên niên kỷ.
“Quả là một công nghệ đáng kinh ngạc, đứng vững được cả 1000 năm như thế. Họ có thể dùng phương pháp này cho những tòa nhà trong thành phố bây giờ không nhỉ?”
“Tôi không nghĩ vậy. Nơi này được xây dựng bên trong một mạch ma thuật tự nhiên nên không cần phải tiếp thêm ma lực, đồng nghĩa với việc phải đáp ứng được những điều kiện rất khắt khe. Ngoài ra cũng cần một pháp sư tay nghề cao nữa, thế nên tôi nghĩ khó có ai đủ khả năng chi trả.”
Hừm… Tôi không thực sự hiểu, nhưng nghe có vẻ như ý tưởng đó không khả thi cho lắm. Là người đến từ một quốc gia hay bị động đất như Nhật Bản, tôi cảm thấy ghen tị với những phép thuật có thể gia tăng độ bền bỉ như thế này.
Đôi tai dài của Marie khẽ động đậy đáp lại mấy lời thì thầm của tôi, cô quay sang và nói.
“Động đất thì quả là đáng sợ, nhưng nó cũng không xảy ra thường xuyên đến thế. Cậu đến từ nơi nào trên thế giới vậy?”
“Ồ, tôi đến từ Nhật Bản, nhưng khá chắc là nó chẳng có trên tấm bản đồ nào đâu. Đó là một đảo quốc ở rất xa nơi này.”
Marie phát ra một âm thanh như thể muốn nói gì đó và nhăn mặt, khiến cho tôi không biết được là cô có quan tâm tới chuyện đó hay không.
Tóc đen cùng với mắt đen là một sự kết hợp hiếm có ở thế giới này, nhưng sự chú ý của Marie đến hộp bento còn nhiều hơn điều đó. Tôi biết lý do cô ấy chấp nhận đi theo tôi vào khu phế tích và lý do khiến cô nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào cái túi của tôi, tất cả chỉ là vì cái hộp bento tôi làm.
Đã được một lúc kể từ khi chúng tôi vào trong này. Cơn mệt mỏi sẽ sớm kéo đến thôi. Tôi bèn tìm lấy một chỗ thoáng đãng, nơi chúng tôi có thể nghỉ ngơi, rồi quay sang nói với Marie.
“Đằng kia có vẻ dùng làm chỗ nghỉ chân được đấy. Chúng ta ăn trưa nhé?”
“Ý hay đấy! Không biết hôm nay cậu mang đến món gì nhỉ, hehe~”
Bước chân của cô nàng elf đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, hào hứng giúp tôi chuẩn bị đồ ăn. Nhìn thế này mà đã sống đến một trăm năm cơ đấy. Tộc elf đôi lúc khó hiểu thật… Mà, cho dù mục đích của cô ấy chỉ là đồ ăn tôi mang đi, tôi vẫn thấy con gái khi hành xử thế này rất dễ thương.
Tôi đưa cho cô ấy hộp bento được bọc trong vải, đôi mắt tím của cô lóe lên còn rực rỡ hơn cả mấy tinh linh ánh sáng.
“T-tôi mở nó ra nhé…”
“Ừ, cứ tự nhiên. Cậu chắc là không biết cách dùng đũa, thế nên rửa tay rồi thì cứ việc ăn bằng tay luôn đi.”
Cô nàng mở hộp bento, mắt nhấp nháy với niềm hân hoan của một đứa trẻ. Thực đơn hôm nay gồm có món inarizushi[note15123] mọng nước, cùng với chikuzenni[note15124] ngon lành từ kết cấu cho đến hương vị. Chúng có thể không có màu sắc bắt mắt, nhưng hương thơm tuyệt hảo bốc lên thì vô cùng quyến rũ. Mùi nước tương nồng nàn làm nổi bật lên hương thơm dịu ngọt theo sau, khiến cho bất kỳ ai cũng phải chảy nước miếng dù có muốn hay không.
“Mm, cái mùi này… Thơm thật đấy!”
Tôi không thể nhịn nổi cười khi thấy cô hít lấy hít để với cái nắp hộp vẫn cầm trên tay.
“Nào, ăn đi thôi. Tôi không giỏi làm mấy món om kiểu này lắm, nhưng tôi thích việc chỉ cần nấu một nồi lớn rồi cứ để nguội ăn dần mà vẫn ngon.”
Tôi ra dấu bảo cô ấy bắt đầu ăn, Marie liền cầm lên một miếng inarizushi. Bên trong nó rất mọng nước, đến nỗi chảy thành dòng trên những ngón tay. Chẳng buồn để tâm, cô đưa nó lên miệng, nước sốt rỉ ra trong miệng cô.
“Nn! Mmm… Ngọt… quá!”
Marie cảm thấy mùi tương đậu nành thoang thoảng. Cô liếm ngón tay mình, đôi lông mày hơi nhíu lại. Thế rồi, khi cô nhai miếng inarizushi ngập tràn vị umami ấy, vị ngọt tự nhiên của gạo liền trào ra. Nước sốt hòa quyện cùng cái vị chua chua ngòn ngọt, để lại mùi thơm và hậu vị của hạt vừng. Cô nàng elf dường như đã hoàn toàn bị mê hoặc, tiếp tục nhai trong khi mắt vẫn nhắm nghiền.
“Đây, dùng chút trà đi. Uống từ từ thôi nhé.”
Cô lịch sự cúi đầu cảm tạ, ngay cả khi vẫn còn đang trong trạng thái say sưa, rồi cầm lấy cái chai nhựa từ tay tôi. Khi tôi lần đầu giới thiệu cho cô ấy thứ chất liệu này, cô đã rất ngạc nhiên, nhưng giờ thì cô đã quen với nó.
“Nn...nnng… Paah! Cậu làm tôi kinh ngạc đấy. Có vẻ như kỹ năng nấu nướng của cậu lại tăng thêm một bậc rồi. Mà cái thứ màu nâu này là gì vậy?”
“Inarizushi. Nó rất ngon bởi vì vẫn vẫn giữ được hương vị ngay cả khi đã nguội lạnh. Còn đây là chikuzennni, một món ăn được làm từ các loại rau củ mùa xuân, thế nên nó rất bổ dưỡng. Đây, ăn thử đi.”
Marie gật đầu lia lịa, ném ngay vài miếng măng cùng ngó sen vào miệng mình. Rau củ giòn sần sật kích thích sự thèm ăn của cô. Marie cứ thế ăn luân phiên, một miếng inarizushi rồi lại một miếng rau củ.
Thật khó tin rằng một cô elf mảnh mai như vậy lại có thể ăn nhiều đến thế. Quả là thú vị khi nhìn cô quăng thức ăn vào miệng hết món này đến món khác, mặc dù thân thể cô gầy hơn tôi nhiều. Marie uống ít trà, nghỉ một lúc trước khi quay sang tôi với một nụ cười tươi.
“Hehe, tôi đã không sai khi đi theo cậu, Kazuhiho ạ. Nhưng mà tôi vẫn luôn thắc mắc chuyện này, mấy món đó đều là do cậu tự nấu hả?”
“Ừ, bữa hôm nay thì đúng là vậy. Nhưng hôm nào không muốn nấu thì tôi sẽ chỉ ra hàng mua.”
“Những món này bán ở đâu thế?! Thôi nào, nói cho tôi đi! Có phải ở Sissle gần đây không? Hay là ở Phlox?”
Tôi đoán là mình không thể nói với cô ấy rằng chúng đến từ Nhật Bản được. Nhưng nếu tôi né tránh câu hỏi và trả lời mơ hồ, cô sẽ phùng má lên và giận dỗi vì tôi “lại giữ bí mật nữa.”
“À thì… Tôi sẽ đãi cậu thêm bất cứ lúc nào. Khi nào rảnh lại tới đây chơi với tôi nhé.”
“Tôi còn bận làm mấy cái nghiên cứu của mình, thế nên cũng không phải là có quá nhiều thời gian rảnh. Nhưnggg mà chỉ thỉnh thoảng thôi thì vẫn có thể thu xếp được.”
Chẳng mấy khi tôi được thấy nụ cười xinh xắn của Marie như thế này. Tôi nghe nói rằng cô ấy thường không ưa con người, thế nên tôi cảm thấy hạnh phúc một cách kỳ lạ khi cô rất thân thiện với tôi. Cảm giác giống như đang chơi đùa với một con thú hoang dã, loại mà đúng ra không thể nào gần gũi với bạn được. Nhưng nghĩ như vậy về tộc elf thì quả là rất khiếm nhã.
“Chúng ta nên đi sớm thôi. Tôi muốn ra khỏi đây lúc mặt trời lặn.”
“Ừ, đồng ý. Nhưng mà tôi ăn no quá rồi, thế nên cậu đi chậm thôi nhé?”
Chúng tôi rửa tay bằng nước trong cái chai hồi nãy rồi lau tay vào khăn trước khi đứng dậy chuẩn bị đi. Với một động tác cuối cùng là phủi bụi trên người, bữa trưa vui vẻ của chúng tôi kết thúc.
Phế tích Nazul-Nazul có vô số những dòng nước chảy bên trong, và bất kỳ chỗ nào cũng đều có độ ẩm rất cao. Chúng tôi đi bộ dọc theo đường nước chảy, ngó vào trong những ngôi nhà khi đi qua. Tuổi đời của chúng có thể lên đến 1000 năm, nhưng do nằm sâu dưới lòng đất, những công trình này rất lâu bị xuống cấp và cũng không khó để tưởng tượng ngày xưa đã từng có người sống ở đây.
Không hiểu loại người nào lại đi sống ở nơi tối tăm như này trước khi nó bị hủy diệt 1000 năm trước nhỉ, tôi thắc mắc. Trong khi đang nghiền ngẫm điều ấy, tôi phát hiện thứ gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối.
“Ồ, một con quái vật. Đợi tôi một lát nhé… Nàyyyy, Xin chààào?”
Tôi bỏ lại Marie vừa giật mình hoảng hốt, chạy đến gần bóng đen, hình dáng của nó hiện lên rõ dần. Con quái vật nhìn giống như thằn lằn với hai chân, kích thước to hơn nhiều so với cá sấu. Cấp độ của nó có lẽ khoảng hơn hai mươi, là một loài quái vật được xem là khá hung dữ.
Họ được gọi là lizardmen. Thật kỳ lạ khi ngay cả giống cái cũng có chữ “men” ở trong tên, à mà chuyện đó chẳng liên quan. Tên quái vật nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt tròn, rồi gật đầu. Ngoài chuyện khoảng cách cấp độ quá lớn ra thì tôi cũng hiểu ngôn ngữ của họ nữa, thế nên hiếm khi tôi phải đánh nhau với lizardmen trừ khi có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
“A, chẳng phải Kazuhiho đó sao. Hôm nay cậu đi dạo với một nàng elf à? Này nhóc, cậu làm tôi ghen tị đấy!”
“Thực ra, tôi nghĩ cô ấy chỉ đi theo vì hộp bento của tôi…”
Đa số lizardmen không quen việc nói chuyện, thế nên họ nói đôi khi hơi khó hiểu. Nhưng đa số các loài quái vật thậm chí còn chẳng có ngôn ngữ, thế nên đây vẫn nằm trong phạm vi tôi xử lý được.
“Bọn tôi chỉ đi khám phá khu tàn tích thôi. Sao, chỗ này an toàn chứ?”
“Tôi không cho là vậy… Đằng sau có một con rồng cái làm tổ ở đó, và nó bây giờ vừa mới bắt đầu mùa sinh sản. Lại gần chỗ đó rất nguy hiểm. Tộc của tôi là phân nhánh của dragonmen, tôi chắc cậu cũng biết rồi, và chúng tôi đã là những người bảo vệ cho loài rồng từ thời cổ đại. Ấy vậy mà bọn trẻ bây giờ lại phun ra mấy câu kiểu như ‘Chúng ta là thằn lằn, không phải rồng!’. Nhưng… ấy chết lạc đề. Dù sao đi nữa, lúc này con rồng ở đằng kia đang rất bực tức. Tôi khuyên cậu không nên đến gần khu vực đó.”
Tên này là thằn lằn mà cũng lắm mồm ghê.
Tôi vẫy tay chào anh chàng lizardmen nhiệt tình và bước đi. Marie nhìn tôi đang chạy lại gần về phía cô ấy, mắt cô hơi mở to ra.
“Ôi trời, cậu còn học được cả cách nói chuyện với quái vật ư? Cậu học cái đó ở đâu vậy? Tôi ngờ rằng thứ ngôn ngữ đó không có chữ viết.”
“À thì, tôi cứ lao đầu vào rồi đến đâu thì đến thôi. Tôi còn chẳng đếm nổi số lần mình bị họ tấn công nữa, và tốn mất ba năm để học. Cậu còn nhớ tôi đã học cách nói tiếng Elf từ cậu như thế nào không? Nó kiểu như vậy đấy.”
“Ồ, vậy ra cậu thực sự đã ‘lao đầu vào’ nhỉ… Tôi đang cảm thấy thương xót cho đám quái vật đây.”
Ngay cả một elf, kẻ có cuộc sống dài gần như là vô hạn, dường như cũng phải đau đầu khó hiểu trước lối sống của tôi. Marie dí ngón tay lên trán và day day như thể đang cố gắng để tiêu hóa được điều ấy.
Có rất nhiều loại ngôn ngữ quái vật, được chia thành nhóm từ A cho đến E. Tôi tự hỏi không biết vẻ mặt cô ấy sẽ thế nào nếu như tôi nói với cô rằng mình đã học được đến tận nhóm C.
“Nó hữu dụng lắm đấy. Cậu muốn tôi dạy cho không, Marie?”
“Phải thừa nhận là tôi cũng có chút hứng thú… Vậy thì phiền cậu dạy tôi vào ngày mai nhé, nếu như cậu có thời gian.”
“Tất nhiên rồi, tôi không phiền đâu. Đã lâu lắm rồi tôi mới lại được lập kế hoạch cho ngày mai với cậu như thế này, tôi vui lắm.”
Marie ném cho tôi một cái nhìn ngờ vực, như thể đang cố đoán xem liệu tôi có đang cố tán tỉnh cô ấy hay không. Tôi không có ý viện cớ bào chữa, nhưng bây giờ tôi ở ngoài thế giới thực đã hai mươi lăm tuổi rồi, thời gian được ở bên những cô nàng dễ thương là cực kỳ quý giá, và chỉ cần đi chơi với Marie như thế này cũng đủ làm tôi thấy hạnh phúc. Nhưng tôi sẽ không nói ra điều đó đâu, bởi vì cô ấy chắc chắn sẽ nhìn tôi như một thằng biến thái mất.
“Nhưng dù sao thì, một con rồng đang trong mùa sinh sản à.... Tôi muốn đi xem thử.”
“Lại thế nữa rồi… Cậu định dùng nó để nấu mấy món ăn quái đản hay gì à?”
“Hả? Không, không phải thế. Nhưng mà tôi đã từng đọc được rằng trứng bò sát có rất nhiều kiểu. Loại thì có kết cấu như kẹo dẻo, một số thì có vỏ cứng, và số khác thì vỏ mềm và dai. Tôi nghe nói trứng rồng đặc giống dầu vậy, chẳng biết có đúng không. Hừm, chắc là không còn cách nào để biết cho đến khi tôi ăn thử nó.”
Marie nhìn tôi như muốn nói rằng cô đã đoán trúng phóc. Nhưng nói thật, tôi vẫn muốn được nhìn thấy thứ đó ít nhất một lần. Dĩ nhiên là tôi không định ăn nó, nhưng tôi rất tò mò muốn xem trứng rồng thì như thế nào.
Tôi kéo Marie đi theo mình tiến sâu vào trong khu tàn tích, mặc cho cô có vẻ miễn cưỡng.
Tôi mặc trùm lên đầu và phủ kín thân bằng một chiếc áo choàng có Hiệu ứng Lén lút, rồi bò ngang mặt đất như một con sâu. Những tinh linh ánh sáng đã được thu hồi lại, không gian xung quanh bị bao phủ trong bóng tối. Tôi hồi hộp nín thở quay sang bên cạnh, vừa lúc thấy một đôi mắt tím trong veo đang nhìn lại mình.
Chúng tôi bò theo rãnh nước đã khô cạn đến một nơi có vẻ như là sâu nhất chỗ này. Một âm thanh trầm và bí hiểm vang vọng xung quanh chúng tôi. Ở dưới này không hề có bóng dáng của quái vật, điều đó gợi lên trong đầu tôi một hình ảnh đáng sợ.
Liệu có thể là thứ gì đang chờ đợi ở phía trước đây…?
Tôi dịch sát lại gần cô nàng elf và nhìn xuống từ trên đỉnh dốc đá, chỉ thấy bên dưới kia là bóng tối sâu thẳm. Tiếng hít thở ầm ầm vọng lên từ dưới đáy vực là dấu hiệu cho thấy con rồng cổ đại đang ngủ ở đó. Tất nhiên, tôi không có khả năng nhìn xuyên qua bóng tối đen kịt như thế này.
(Nằm im, Kazuhiho. Tôi sẽ cho cậu khả năng nhìn đêm nữa.)
(Whoa, cảm ơn nhé, Marie. Lúc nào cậu cũng làm tôi phải ngạc nhiên.)
Tôi luôn luôn có thể trông cậy vào Marie. Cô ấy có thể sử dụng Pháp thuật bên cạnh Tinh linh thuật, cho phép cô linh hoạt trong rất nhiều tình huống.
Ngón tay cô ấn mạnh vào trán tôi, tỏa ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối. Hành động này hẳn là đang tạo buff với tác dụng khuếch đại ánh sáng giống như nhìn qua mắt mèo, nhờ nó mà mọi thứ xung quanh tôi như thể đang phát quang vậy.
Tôi lại nhìn xuống một lần nữa, tim tôi đập thình thịch khi giờ đây đã có thể thấy rõ ràng một con rồng vĩ đại.
Lớn thật...
Căn cứ vào kích cỡ và sức mạnh khủng khiếp của nó, đây có thể là một con rồng thuộc đẳng cấp huyền thoại hiếm hoi. Cấp độ ước tính của nó có lẽ còn vượt qua con số 1000. Là một kẻ chỉ mới cấp 72, tôi không có một cơ hội nào đấu lại nó.
(Nó thật sự rất lớn nhỉ… Cậu có biết tên con rồng này là gì không?)
(Nó có màu đen và mang trong mình ma lực đậm đặc, vậy nên khả năng cao nó là Đại long[note15121], một chủng rồng có phép thuật[note15122]. Nhìn kìa, những dấu ấn ma pháp trên thân nó đang di chuyển. Hóa ra lời đồn đó đúng là sự thật, về việc chúng có thể tạo ra phép thuật chỉ bằng việc thở thôi...)
Marie ban đầu có vẻ rụt rè, vậy mà giờ đây mắt cô ấy đang mở to đầy hiếu kỳ.
Nhưng… nói thế nào nhỉ? Tấm áo choàng không rộng cho lắm, thế nên cô ấy nãy giờ cứ ôm chặt vào cánh tay tôi. Marie có thể hơi gầy, nhưng dù sao vẫn là một cô gái. Cánh tay tôi bị ép chặt vào đôi gò bồng đảo trên ngực cô, và…
(Cậu có đang nghe không đấy, Kazuhiho? Nếu đây là thực sự là một con đại long thì cậu hiểu điều đó nghĩa là gì không? Mùa sinh sản của chúng chỉ đến một lần trong 1000 năm. Chỉ một cái vảy của chúng… mà không, chỉ cần một giọt nước miếng thôi cũng đủ bán với giá ngất trời! Ôi, vụ này làm tôi phấn khích quá đi!)
(Thỉnh thoảng cậu chẳng giống elf gì cả, Marie ạ. Có ai từng bảo cậu thực dụng chưa?)
Marie liền quay sang đáp lại bình luận vừa rồi, đôi mắt tím thạch anh của cô nhìn thẳng vào tôi. Hai hàng mi mắt của cô như dài hơn khi nhìn ở khoảng cách gần, trông cô như một con búp bê xinh đẹp với làn da trắng vậy. Thế nhưng cô ấy đang nhìn tôi với vẻ lạnh lùng, thế nên tôi không thể cứ ngắm mãi được.
(Là lỗi của cậu đấy, Kazuhiho. Tôi sẽ chẳng bao giờ hứng thú với thế giới loài người nếu như không phải vì cậu. Chính cậu là kẻ đã làm phiền tôi khi cứ kể suốt về nơi thành phố đầy những trò vui những thứ tôi muốn mua.)
Hả? Và đó là lỗi của mình ư? Mình có bao giờ nói rằng muốn đưa cô ấy ra thế giới bên ngoài à…?
Tôi đã từng đến ngôi làng elf của Marie, đi thăm thú xung quanh và học được một chút tiếng Elf khi ở đó. Tôi chẳng nhớ có lúc nào mời cô ấy ra ngoài.
Nhưng, vấn đề quan trọng hơn lúc này là cái cảm giác ngực của cô ấy đang ép chặt lên tay tôi. Có thể tôi đã là người lớn về mặt tinh thần, nhưng Marie nên ý tứ hơn về chuyện này chứ nhỉ.
Thực ra, dĩ nhiên là không phải tôi không thích.
Tôi sớm nhận ra rằng bây giờ không phải là lúc bận tâm đến những chuyện như vậy. Đôi mắt của con đại long đã mở từ lúc nào không hay, và nó đang gầm gừ đầy đe dọa.
(N-Nó vẫn chưa nhìn thấy hai đứa mình, phải không? Ý tôi là, mắt nó đang…)
(Ừ, nó đang nhìn chúng ta. Nhưng đừng lo, tôi đã chuẩn bị sẵn kế thoát thân rồi.)
Tôi nhfin ra sau và thấy một cái hang nhỏ. Nó chỉ vừa đủ rộng để chứa được hai người bọn tôi, thế nên không đời nào con rồng có thể đuổi theo được.
Rầầầm!
Những tấm lưới kim loại rơi xuống với một âm thanh nặng nề, loảng xoảng. Chúng tôi như đóng băng tại chỗ.
Đừng bảo đây là một event không thể bỏ chạy được nhé! Con rồng này chắc là thuộc đẳng cấp huyền thoại thật rồi!
Tiếng nhạc rền vang báo hiệu một trận chiến sắp bắt đầu, cái tông oai hùng của nó thể hiện sức mạnh của kẻ địch chúng tôi. Đó là một nhịp điệu cực kỳ chậm rãi và bình ổn, và từ âm thanh trầm lắng ấy tôi có thể nhận ra nỗi đau đớn và tuyệt vọng được kéo theo bởi một cái kết đầy bi kịch. Nó nói rằng chúng tôi sắp sửa đối mặt với cái chết, và tất cả những gì hai đứa tôi có thể làm là ôm lấy nhau mà run sợ.
Móng vuốt vĩ đại của con rồng cào xuống chỗ nó đang đứng phát ra tiếng rào rạo, đôi mắt lóe sáng hiện lên phía trước. Tôi ôm chặt lấy Marie trong vòng tay mình với nỗ lực bảo vệ cô ấy, nhưng rồi cái miệng của con rồng mở ra như một họng núi lửa.
Đó là một cảnh tượng lay động tôi đến tận tâm can: cảnh hơi thở của rồng bốc cháy ngay trước mắt.
Thôi rồi, có vẻ như hôm nay mình lại chết lần nữa. Mình ước gì có thể ít nhất được nhìn thấy trứng của nó...
Vừa lúc ý nghĩ vô tư lự ấy lướt qua tâm trí, không gian xung quanh tôi được bao bọc trong một dòng sức mạnh điên cuồng. Tôi cảm thấy từng sợi lông trên người mình bốc hơi. Tôi hóa thành hư không chỉ trong tíc tắc. Sự tồn tại của tôi bị xóa sổ trước cả khi tôi kịp cảm thấy đau đớn.
Sự áp đảo của sinh vật ấy cùng lúc vừa đáng sợ, vừa đáng kinh ngạc…
Thế rồi, dòng chảy năng lượng đã bẻ cong cả ánh sáng đột nhiên dừng lại. Thế giới chuyển từ đen trắng sang màu sắc một lần nữa. Con đại long khịt mũi ra một âm thanh thỏa mãn khi sự bình yên đã trở lại với hang động. Cuối cùng, nó trèo xuống khỏi bờ tường dựng đứng và trở về với cái tổ đầy trứng của mình.
+++++++++++++++++++++++
Tôi ngáp dài một cái trong căn phòng tối om, gạt tấm chăn êm ái sáng một bên để duỗi dài chân tay. Trời đúng là vẫn còn tối, tôi nhìn lên đồng hồ và thấy lúc này là ba giờ sáng.
Thật là tiếc quá, mình đang vui vẻ với Marie…
Tôi gãi gãi đầu, vừa nghĩ ước gì có thể dành nhiều thời gian hơn với cô ấy.
Nếu tôi bị đánh bại trong mơ như vừa nãy, hoặc nếu tôi ngủ ở bên đó, tôi sẽ bị ép tỉnh dậy ở đây. Khi tôi nhìn sang chai nước và hộp bento để bên cạnh, đúng như tôi nghĩ, bên trong chúng đã trống rỗng.
Đây chính là “điểm kỳ lạ” của tôi, mặc cho việc tôi chỉ là một gã làm công ăn lương tầm thường. Tôi có thể chơi đùa và ăn trong giấc mơ của mình… một điều mà tôi khó có thể khoe khoang được với ai.
Tôi lẩm nhẩm với chính mình như vậy rồi gạt công tắc ở cạnh giường để gián tiếp bật đèn lên. Cái đèn đẩy lui bóng tối trong phòng, giống như những tinh linh vậy. Nhưng ngay lúc định đứng dậy đi vào phòng tắm, tôi đóng băng tại chỗ. Tôi nghĩ rằng có thể nói bất kỳ ai cũng đều kinh ngạc nếu đột nhiên nhìn thấy làn da trần của cánh tay ai đó đang vòng qua ngực mình.
Tôi chầm chậm quay sang bên cạnh mình và nhìn thấy những sợi tóc còn trắng hơn cả ga giường, cùng làn da mịn màng của một bờ vai…
“M-M-Marie?!” Tôi điên cuồng kêu lên, mặc cho lúc này đang là giữa đêm khuya. Mọi dấu vết của cơn buồn ngủ đã bị đánh bay ngay lập tức.
Trên giường tôi là một cô nàng elf bán tiên đang say ngủ.
Và thế là, giây phút đó trở thành biến cố quái đản nhất trong cuộc đời tôi. Mặc dù nó có hơi… à mà không, phải là kỳ quặc đến không thể tin được, nhưng dường như giấc mơ của tôi đã trở thành hiện thực và một nàng elf đã xuất hiện trong phòng tôi.