Đó là một buổi sáng cũng như mọi ngày. Những chú chim sẻ kêu ríu rít ngoài cửa sổ như thường lệ, và ánh nắng của bình minh chiếu xuyên qua rèm cửa lấp đầy căn phòng tôi. Mùa xuân vừa mới đến, và đây là ngày nắng đầu tiên sau một thời gian dài, hôm nay đúng là một ngày hoàn hảo để ra ngoài tản bộ. Tôi chỉ cần hít thở bầu không khí trong lành của buổi sáng thôi là đã đủ để thức dậy và làm đầu óc mình tỉnh táo.
Hoặc đó là tôi nghĩ như vậy…
“Bình tĩnh lại nào, hít thở sâu một hơi. Mình không làm điều gì sai cả. Không làm gì sai hết.”
Tôi nhận ra mình đang lảm nhảm vô nghĩa trong trạng thái hoảng loạn. Nghe cứ như một kẻ vừa mới gây ra tội ác, nhưng rõ ràng trường hợp này không phải như vậy.
“Từ từ đã. Bây giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? Mình đã mang một người vào phòng riêng mà không được phép… Đấy là còn chưa kể, đó là người ở xứ…”
Tôi vừa tự vấn bản thân thành tiếng, vừa nhìn sang phía chiếc giường của mình. Có lẽ chuyện này cũng được tính là phạm tội trong một số hoàn cảnh nhất định, nhưng tôi cần phải hít một hơi thở sâu và tập trung vào vấn đề chính ở đây đã.
Có một cảnh tượng bất thường ở trên giường tôi, vốn là một chiếc giường hơi to hơn cần thiết cho một người. Cái đống trồi lên bên dưới tấm chăn đang chầm chậm di chuyển lên rồi xuống, nhẹ nhàng hít thở trong giấc ngủ bình yên. Tôi tự hỏi liệu có phải cái mùi hương ngọt ngào thoang thoảng này đến từ hơi thở ấy. Mái tóc dài mượt mang màu trắng bạc đang lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, vẻ lộng lẫy của nó khiến tôi không thể nào rời mắt. Người đó dường như còn rất trẻ. Đôi môi hồng nhạt, sống mũi xinh xắn và cặp mi dài gần như khiến cho người đó trông như một con búp bê. Tôi thấy mình như đang bị mê hoặc, nhưng giờ không phải lúc để đờ người ra mà nhìn như vậy.
Ánh mắt tôi nhích một chút về phía đôi tai của người phụ nữ. Tôi nghĩ rằng đôi tai đó chính là nguồn cơn chính khiến tôi bận tâm. Căn cứ vào cặp tai dài, hơi rủ xuống kia mà nói, thì cô ấy chắc chắn không phải con người. Song, thế giới vốn rất chi là rộng lớn, vậy nên có lẽ không phải là không thể có người như vậy tồn tại ngoài kia. Nhưng đây là điều mà chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ đến nếu như họ nhìn thấy diện mạo như một tiên nữ của cô gái này, đó là:
Có một nàng elf ở Nhật Bản.
Người elf vốn chỉ tồn tại trong những câu truyện giả tưởng. Tôi không thể tưởng tượng được người ta sẽ hoảng loạn đến thế nào nếu như họ phát hiện ra rằng elf thực ra có tồn tại, và có một cô đang nằm ngủ trên giường tôi ngay lúc này đây.
Trong khi những ý nghĩ ấy chạy qua đầu tôi, cặp lông mày của cô nàng elf đang được nhắc đến khẽ co lại. Đôi mắt cô từ từ mở ra, hé lộ cho Nhật Bản được thấy sắc tím thạch anh lung linh của chúng. Ngắm nhìn cái màu thanh tao, huyền ảo đó, tôi cảm giác như đang chứng kiến thời khắc một bông hoa nở rộ. Người ta đôi khi kể về những cặp mắt dường như có thể hút hồn kẻ đối diện, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thực sự được trải nghiệm điều ấy.
Tôi mê mẩn trước đôi mắt của cô gái ấy, quên mất gần như mọi thứ bao gồm cả tình huống hiện tại. Cho đến khi đôi đồng tử kia bắt đầu tìm kiếm một điểm tụ, não tôi mới dần trở lại hoạt động như bình thường.
Chuyện quái gì đã xảy ra tối qua vậy nhỉ?
Giống như cô gái đang chầm chậm mở mắt kia, ý nghĩ của tôi cũng đang tua ngược về quá khứ. Tim tôi đập mạnh hơn trong nỗi lo lắng cùng với một sự hồi hộp không thể giải thích nổi.
Đúng vậy… lần đó, mình...