Welcome to Japan, Elf-san!

chương về elf, phần hai: chào mừng đến với nhật bản, elf-san

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi vẫn hoàn toàn bất động cho đến tận khi nghe thấy tiếng chim sẻ hót bên ngoài, báo hiệu buổi sáng của một ngày làm việc đã tới. Cuối cùng, tôi thở dài một hơi nặng nhọc chất chứa những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.

Ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi tự lẩm bẩm với chính mình, “Đêm qua chẳng chợp mắt được tí nào cả…”

Điều đó cũng không đáng ngạc nhiên, bởi dù sao thì trên giường tôi lúc này có một cô elf đang say giấc kia mà. Tôi sẽ đặt nghi vấn về tình trạng tâm thần của bất cứ ai có thể quay lại ngủ tiếp trong cái tình huống đó.

Đôi mắt tôi không thể ngừng bị thu hút về phía cô ấy. Khi căn phòng sáng dần lên, sự hiện diện của nàng elf càng lúc càng trở nên khó mà phớt lờ. Mái tóc cô sáng như lụa, cùng những đường nét tuyệt đẹp trên khuôn mặt khiến cô trông như một nàng tiên hoàn mỹ. Cô gái ấy xinh đẹp đến khó tả, với làn da trắng và đôi môi tươi tắn như một đóa hoa đang nở rộ, làm cho tôi không thể ngăn mình cứ muốn ngắm mãi, ngắm mãi thôi.

Cô ấy là một người tộc elf, điều mà ai cũng có thể nhận ra nhờ đôi tai dài của cô, đồng thời còn là một pháp sư biết cả Tinh linh thuật lẫn Pháp thuật. Cảnh cô đang nằm ngủ trên giường tôi cứ ngỡ như trong một giấc mơ vậy, nếu như bỏ qua chuyện nơi này thực tế là một căn hộ chung cư ở Tokyo.

Nhưng chính xác thì bằng cách nào mà cô ấy lại xuất hiện trước mặt mình được nhỉ? Và cái thế giới mà mình nghĩ rằng chỉ là một giấc mơ thực ra là gì…?

Tôi chẳng thể tìm ra được đáp án cho những câu hỏi đó, đành thở dài một hơi.

Tên của cô gái này là Mariabelle. Trong giấc mơ của mình, tôi vẫn luôn gọi cô ấy là Marie, và cũng chỉ mới gần đây, mối quan hệ của chúng tôi mới đủ gần gũi để Marie có thể tươi cười với tôi. Đêm qua, hai đứa bọn tôi đã lĩnh trọn lửa rồng từ con đại long khi tôi đang ôm chặt cô ấy trong tay mình. Sau đó, chẳng hiểu vì sao mà tôi tỉnh dậy với Marie nằm ngay bên cạnh. Mà trên hết là tỉnh dậy ở ngay trên giường của tôi chứ (nhân tiện, giường tôi nằm sướng cực kỳ).

Mình có cả đống thắc mắc…

Nhưng đầu tiên, tôi phải chắc chắn rằng cô ấy sẽ không tỉnh dậy và bị sốc nặng. Dù gì thì cô cũng đã bị dịch chuyển từ thế giới mà tôi tưởng chỉ là giấc mơ đến tận Nhật Bản. Nếu tôi mà ở trong tình cảnh ấy, khả năng là tôi sẽ không thể nào bình tĩnh nổi với vô vàn câu hỏi trong đầu. Thực ra, tôi khá chắc là mình sẽ vô cùng phấn khích trước những hiện tượng không thể lý giải… Nhưng rồi khi nhận ra mình sẽ phải nói với Marie rằng chưa chắc đã có cách để cô ấy trở về nhà, tôi cảm thấy như phải uống một viên thuốc đắng nghét vậy.

Trong khi tôi đang nghĩ ngợi thì cô nàng elf đã chầm chậm mở mắt.

Đôi mắt trong suốt màu tím thạch anh...

Cảm giác giống như được chứng kiến một bông hoa tươi tắn đang nở trước mặt vậy, và tôi cũng chẳng lấy làm lạ nếu như đôi mắt ấy có một loại sức mạnh gì đó mê hoặc kẻ nhìn vào. Chúng đẹp đến như vậy đấy, đến nỗi tôi cảm thấy tim mình đập nhanh như bị bệnh huyết áp, mặc dù vẫn chưa đến tuổi già. Cứ thế, tôi lặng người ra ngắm, trong lúc cặp môi sáng màu của cô dần hé mở và thốt lên mấy lời bằng tiếng Elf.

“... Kazu… hiho?”

“X-Xin chào, Marie. Sáng nay trời đẹp nhỉ?”

Đôi mắt ngái ngủ của Marie lấy lại vẻ long lanh vốn có, đuôi lông mày nhếch lên khi cô nhìn thấy tôi. Khó mà trách được, tôi nghĩ vậy, trong mơ tôi nhìn như một thằng mười lăm tuổi, còn lúc này thì trông khác một trời một vực khi đã hai lăm.

“Hả? Khoan đã, cậu là… cậu thực sự là Kazuhiho? Không phải bố của cậu ta hay gì ư…?”

“Ừ, là tôi đây… Tôi sẽ giải thích sau, nhưng trước tiên, cậu có bị đau ở đâu không? Cậu đã bị con rồng đó phun lửa trúng mà…”

Dường như Marie cuối cùng đã nhớ ra những sự kiện tối qua, bối rối gạt tấm chăn trên người sang một bên. Lúc nãy khi thấy đôi vai trần của cô ấy, tôi đã có linh cảm xấu, còn bây giờ thì đột ngột được chiêm ngưỡng toàn thân luôn. Tôi vội quay mặt đi, nhưng đã quá trễ mất rồi.

“Haaaaaaaaaả?!”

Đó có lẽ là tiếng hét cuồng loạn nhất mà tôi từng được nghe. Hình ảnh ấy đã in hằn vào trí não tôi, làn da trắng không tì vết và… Ồ, tôi không nên nghĩ về nó chứ nhỉ. Mặt tôi đỏ lựng lên, mặc dù Marie chỉ trông như một cô bé.

Tôi nghĩ mình đã nghe thấy một âm thanh mà tôi đoán là tiếng cô ấy vội kéo tấm chăn trùm lên đầu. Tôi quá sợ hãi để quay sang xác nhận, nhưng khá chắc nó là như vậy. Mồ hôi đầm đìa chảy xuống cổ, xuống lưng tôi, và tôi gần như có thể cảm thấy ánh mắt cô ấy như dao găm chĩa vào mình. Thế rồi, cô nói với tôi, giọng run run vì giận.

“T-T-Tên kia!”

“Xin lỗi! T-Tôi đâu có ngờ, và tôi cũng không hề đụng vào cô dù chỉ một sợi tóc, thật đấy!”

Tôi sẽ vui mừng biết bao nếu như cô ấy tin lời tôi nói, mặc dù chính tôi cũng thấy khó mà tin tưởng được nếu như thấy mình khỏa thân ở trong phòng của người khác. Vấn đề cốt lõi ở đây, tôi là người đáng tin đến mức nào?

Marie thở ra thành tiếng, tôi nghĩ là cô đang cân nhắc mấy lời vừa rồi của tôi mặc dù bản thân đang giận dữ. Chúng tôi không hẳn là đặc biệt thân thiết, nhưng tôi chỉ còn biết hy vọng cô ấy hiểu được tôi là con người như thế nào.

Một quãng dài trôi qua, Marie cuối cùng thở dài một hơi. “Tôi không bị thương chút nào cả… có lẽ đó là nhờ cậu. Tôi tin là cậu sẽ giải thích chuyện gì đang xảy ra, phải vậy chứ?”

“Chắc chắn rồi!”

“Trước tiên lấy quần áo cho tôi đã! Đừng có quay mặt lại đấy!”

Một cái gối ném thẳng vào mặt tôi, và thế là tôi bị buộc phải đi mua ít quần áo cho nữ. Tôi đã lục tìm khắp nhà nhưng không thể thấy bất kỳ loại trang phục, đồ dùng hay túi xách nào mà một cô gái có thể sử dụng.

“Vâng, vâng thưa sếp. Em rất xin lỗi ạ. Chắc chắn ngày mai em sẽ đi làm ạ.”

Tôi cúi đầu thật thấp và ngắt cuộc gọi trên màn hình điện thoại, không nén nổi một tiếng thở dài khi nghĩ về tình cảnh của mình. Đối diện tôi lúc này là những người mặc đồ công sở, ai nấy đều có vẻ như đang vội vã tới chỗ làm, còn tôi thì đứng ngó một cửa hàng quần áo đang chuẩn bị mở cửa. Tôi không thích xin nghỉ làm khi mà mình thậm chí còn chẳng bị ốm, nhưng giờ đâu còn lựa chọn nào khác. Tôi đâu thể nói với sếp rằng tôi phải lo cho một nàng elf vừa mới bước ra từ giấc mơ của mình.

Nhưng... dù sao thì chuyện cũng đã rồi, vậy nên giờ là lúc để tìm thứ gì đó cô ấy mặc được, dĩ nhiên là không quá đắt đỏ. Tôi chắc chắn rằng một cô gái dễ thương như Marie sẽ càng xinh nếu được mặc đồ đẹp, nhưng tôi lại không có cảm quan về thời trang tốt cho lắm. Tôi còn chẳng mấy khi ra ngoài chứ đừng nói tới chuyện mua quần áo cho con gái.

“Hừm… Mình nghĩ hiện tại cứ vớ tạm cái gì đó đã, sau này sẽ đi mua nốt cùng cô ấy.”

Tôi quyết định như vậy.

Tôi chẳng biết Marie thích mặc đồ lót loại gì và kích cỡ nào, thế nên chắc tôi sẽ chọn loại thể thao co giãn được. Nghĩ là làm, tôi liền đi tìm đồ lót và cho chúng vào giỏ, cùng với một chiếc váy xếp và mấy cái tất đùi. Sau đó, tôi chọn một chiếc áo sơ mi trắng tay dài, cộng thêm một đôi giày thể thao mà chắc sẽ hợp với bộ đồ. Tôi muốn ít nhất mua được cho Marie một đôi giày đẹp, thế nên quả là tiếc khi không biết được cỡ chân của cô ấy. Giày thể thao cũng không tệ, nhưng tôi đã phải mất một lúc lâu để suy nghĩ xem nó có hợp với những bộ đồ lịch sự hay không…

Chắc chắn lần tới mình sẽ phải kéo cô ấy đi cùng…

Lý do tôi cằn nhằn với bản thân như vậy là vì tôi đã bắt đầu hiểu ra một điều, đó là đi mua những bộ quần áo nữ trang nhã như thế này cũng khá thú vị. Chúng đều có màu sắc tươi sáng, trẻ trung, và ấn tượng mà mỗi bộ đồ mang lại sẽ thay đổi hoàn toàn dựa trên cách mà chúng được phối hợp với nhau. Điều này khác hoàn toàn so với mua quần áo cho nam giới, vốn chỉ cần trông đủ “bình thường” để bạn đừng quá nổi bật là được. Thật là phí phạm khi mà tôi trước giờ chỉ thấy Marie mặc áo choàng. Bây giờ tôi sẽ cho cô ấy ăn mặc theo sở thích của mình…

Ah… Mình nên dừng bản thân lại ở đây thôi…

Nhân viên cửa hàng ở sau cây cột nhà đi đến chỗ tôi để hỏi xem có phải tôi là người vừa gọi cô ấy. Một ý nghĩ chợt thoáng qua đầu tôi, rằng liệu có phải trông tôi giống như một thằng thích mặc đồ dành cho phụ nữ hay không. Nhưng rồi tôi vứt ý nghĩ đó ra khỏi đầu và nhanh chóng đi ra thanh toán, ném đống túi xách chứa toàn những quần áo mua đại vào xe rồi quyết định lái thẳng về nhà.

Tôi có một chiếc xe bán tải cỡ nhỏ chứa được khoảng bốn người. Mặc dù chỉ có ưu điểm duy nhất là rẻ, nhưng nó cũng đủ để đi loanh quanh trong thành phố.

Gõ gõ ngón tay lên vô lăng trong lúc đợi đèn xanh, tôi nhìn sang chỗ túi chứa đống đồ vừa mua, vừa lúc một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu:

Tại sao Marie lại khỏa thân nhỉ?

Gậy phép và túi xách của cô ấy cũng mất tiêu, và tôi không nghĩ cô có thời gian để mà giấu chúng đi.

Thế rồi tôi nhận ra mình cũng ở trong tình huống tương tự. Tôi không thể mang bất kì vật dụng hay đồ đạc có giá trị nào ở thế giới đó về đây. Khác biệt duy nhất là tôi vốn đã mặc sẵn đồ ngủ trước khi lên giường.

Đúng vậy, chắc chắn đó là lý do...

Nếu như thế giới trong mơ của tôi thực sự có tồn tại, vậy thì hẳn là nó phải độc lập với thế giới này, và bởi vì đây là lần đầu tiên Marie xuyên không sang bên này nên cô ấy sẽ bắt đầu với không gì hết, kể cả quần áo và những thứ khác… Có lẽ là như vậy.

Mà nhắc đến chuyện đó, tôi tự hỏi liệu mình có khỏa thân khi lần đầu đến thế giới đó không nhỉ… Nhưng dù có cố đến thế nào, tôi cũng không thể nhớ ra nổi những ký ức khi còn là một đứa nhóc.

Tôi nhận ra mình đã bắt đầu chấp nhận cái tình huống kỳ quái này. Trước nay tôi vẫn luôn cho rằng giấc mơ chỉ là sự tưởng tượng, thế nên những gì xảy ra sáng nay đã làm não tôi quay như chong chóng. Đây là lúc để thay đổi cách nghĩ. Bây giờ sau khi đã chứng kiến tận mắt chuyện đó, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận hiện thực…

Đúng vậy, có một nàng elf ở trong phòng tôi. Không ai sẽ tin điều đó hết, nhưng ít nhất tôi phải tin. Marie có thật, tôi đã nắm tay cô ấy và dẫn lên giường mình. Bởi vì tôi đã ôm cô ấy khi chết, thế nên khá chắc là năng lực “thức dậy ở Nhật Bản khi chết” của tôi đã ảnh hưởng đến cả cô ấy nữa. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Marie chết ở thế giới này? Có thể cô ấy sẽ quay lại thế giới cũ của mình giống như tôi, nhưng tôi chắc chắn không muốn thử nghiệm cách đó.

Đèn chuyển xanh, tôi bèn dừng lại mọi suy nghĩ chẳng đi đến đâu của mình. Bàn chân tôi nhấn ga và chiếc xe chầm chậm lăn bánh.

Tôi mở cửa với một tay cầm túi đồ và thấy Marie đang đứng trước cửa sổ, chăn quấn quanh người, đứng quay lưng vào tôi, thế nên tôi không thấy được biểu cảm của cô ấy.

Tôi sống trong một căn hộ chung cư chỉ khoảng mười chín mét vuông, với một phòng ngủ, một phòng ăn và bếp, được thiết kế chỉ dành cho một người ở. Đi từ cửa vào, bếp sẽ ở thẳng phía bên phải, cùng với bàn ăn và ghế được đặt ngay trước nó. Bên trái là phòng ngủ của tôi, một cái buồng nhỏ tách rời với phòng ăn. Đó là lý do mà tôi có thể nhìn thấy Marie, người đang đứng cạnh giường, ngay lập tức sau bước vào nhà.

Tóc mái cô rung rinh khi gió thổi vào qua khe cửa sổ khép hờ, còn tôi thì chết lặng trước hình ảnh một nàng elf đứng giữa khung cảnh thành thị. Hình ảnh đó thật quá huyền ảo, khiến cho tôi phải tự hỏi liệu mình có còn đang ở Nhật Bản hay không.

Tôi hít thở sâu một hơi, rồi cất tiếng gọi cô ấy, “Tôi về--”

“Kazuhiho, chính xác thì đây là nơi nào vậy?” Marie trầm tĩnh hỏi.

Vậy ra cô ấy chỉ đứng đó để nhìn ra quang cảnh bên ngoài. Nơi này khác biệt hoàn toàn so với thế giới của cô ấy, thế nên chắc là cô đã sốc nặng.

“Tôi hiểu cậu cảm thấy thế nào mà. Khi tôi lần đầu tiên tới thế giới của cậu, tôi…”

“Cậu chắc phải rất giàu có nên mới sống ở tòa nhà cao thế này! Thật tuyệt vời quá, Kazuhiho! Tôi chưa bao giờ thấy một thành phố nào phát triển đến như vậy! Ahh, chỉ nhìn xuống thôi cũng làm đầu gối tôi run bần bật này!

Ồ, phải rồi. Khi đó tôi đã vô cùng phấn khích, giống như lần đầu được đến công viên giải trí vậy. Tôi cũng thế, lúc nào cũng hào hứng như vậy mỗi khi đến thế giới đó. Người ta nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chúng tôi đi chơi với nhau nhiều như vậy là bởi vì hai đứa tôi tính cách giống nhau. Cô ấy cũng hay tò mò giống y tôi vậy, và mỗi khi chúng tôi thấy hứng thú với cái gì thì đều chẳng còn để tâm đến bất cứ chuyện gì khác.

Trong lúc tôi đang đứng suy nghĩ, Marie chỉ trỏ vào thứ thứ gì đó bên ngoài. Ngón tay cô gõ gõ lên cửa kính, rồi quay sang tôi với đôi mắt ngập tràn sự hiếu kỳ.

“Tòa tháp ở đằng kia là gì vậy? Có phải đó là nơi một vị pháp sư lão làng danh

tiếng lẫy lừng sinh sống không?”

“Tháp à? Ồ, đó là Tokyo Sky Tree. Hôm nay tôi xin nghỉ làm rồi, cậu có muốn

cùng đi xem chỗ đó không? Bây giờ cũng đang là mùa hoa anh đào nở, chắc là cậu sẽ thích đi vãn cảnh đấy.”

Tôi chưa bao giờ thấy một nụ cười rực rỡ đến vậy của Marie. Không ngờ cô ấy lại thích mấy chỗ tham quan phổ biến. Nhưng thật lòng mà nói, tôi chỉ thấy mừng khi cô đã không buồn khi rơi vào tình cảnh này.

“Nếu là vậy, tôi sẽ tận dụng ngày nghỉ này để cho cậu xem thế giới của tôi. Trước tiên mặc quần áo vào, rồi…”

“Ôi! Tôi háo hức quá đi mất! Hôm nay hãy cùng chơi thật vui nhé, Kazuhiho!”

Nếu cô ấy cứ vậy mà nhảy bổ vào ôm tôi… thì tấm chăn sẽ… Bờ mông mềm mại, đẹp hoàn hảo của cô ấy đang ở trong tầm nhìn của tôi. Marie liền lập tức đập lên mặt tôi để che mắt lại, nghe bạch một tiếng! Tôi thực sự không nên nhìn chằm chằm như thế nếu như biết trước hậu quả này…

Nói gì đi nữa, chúng tôi không thể đi đâu cho tới khi Marie mặc đồ vào. Tôi dắt cô ấy ra khỏi giường và chỉ cho cô đống quần áo trong túi. Cô ấy trước giờ chỉ toàn mặc một thứ áo choàng nặng nề, ngột ngạt. Tôi từng nghe kể rằng pháp sư thay đổi màu sắc áo choàng của họ tùy theo cấp bậc. Nghe nói màu xanh hải quân là dành cho cấp bậc cao nhất, thế nên tôi đã chọn đồ có màu đó là chủ yếu. Một chiếc váy xếp ngắn quá đầu gối, kết hợp cùng bít tất cao tạo ra ấn tượng giống như cô là một nữ sinh vậy.

Dĩ nhiên, tôi đã đứng chết lặng khi thấy cô ấy bước ra với quần áo chỉnh tề.

“Nó thật nhẹ và co giãn, lại rất dễ cử động khi mặc! Tôi chưa bao giờ thấy thứ vải nào được may đẹp thế này! Cậu chắc chắn là tôi mặc nó không sao chứ? Hẳn là nó phải đắt lắm…”

Mặc dù đang thích thú đi qua đi lại trên sàn nhà, Marie dường như vẫn thấy bận tâm về việc tôi chi tiền mua đồ cho cô ấy. Ngón tay cô bồn chồn động đậy, mắt ngước lên nhìn tôi vẻ hối lỗi. Thực lòng mà nói, tôi đã rất mừng khi thấy cô thích chúng đến nỗi quên luôn cả vụ tiền nong.

“Bây giờ thấy cậu mặc lên rồi, tôi hoàn toàn nghĩ rằng chúng rất đáng mua. Cậu vốn đã rất xinh, mấy món đồ này cũng vô cùng hợp với cậu nữa. Trông cậu tuyệt vời đến nỗi làm tôi kinh ngạc đấy.”

Marie có vẻ hơi bất ngờ, thế rồi cô làm một vẻ mặt nghiêm chỉnh như muốn nói, “Khen tiếp đi nào…”

Khi cô nắm lấy chân váy trong tay và tạo một dáng đứng dễ thương, mặt tôi liền nở nụ cười toe toét. Đôi môi đẹp của cô ấy cũng cong lên thành nụ cười đáp lại, để lộ hàm răng trắng như ngọc.“Tuổi cậu có thể khác, nhưng thấy cậu vẫn là Kazuhiho không lẫn đi đâu được là tôi yên tâm rồi. Vậy thì, đây có phải là ‘Nhật Bản’ mà cậu từng nhắc tới không?”

Tôi cũng thấy nhẹ nhõm khi nghe cô ấy nói đã tin tôi. Cô nàng elf thấp hơn tôi một cái đầu, thế nên tôi phải cúi xuống một chút để nói chuyện với cô ấy.

“Đúng vậy. Đó chính là lý do tại sao nước tôi không có trên bản đồ, hay vì sao tôi không thể đưa cậu đi xem. Nhưng mà bằng cách nào đấy, dường như tôi có thể làm được điều đó hôm nay rồi. Thế nên tôi muốn cho cậu đi thăm thú quê nhà tôi và dần dần giải thích mọi thứ ở đây.”

Nói xong, tôi lắc lắc chùm chìa khóa trước mặt cô ấy: chìa khóa nhà và khóa xe của tôi. Thấy vậy, đôi mắt cô nàng thậm chí còn sáng lấp lánh hơn nữa. Cứ như thể cô sắp sửa được bước vào thế giới trong một cuốn truyện vậy.

“Thời tiết mùa xuân như hôm nay đẹp thật, chúng ta nên ra ngoài và đi ăn cái đã. Cậu thích ăn gì hả Marie?”

“Thứ gì đó không quá nồng, càng tươi càng tốt. Nhưng tôi sẽ không đòi hỏi nhiều đâu, tùy cậu lựa chọn đấy. À, và tôi cũng cần cậu giải thích chính xác bằng cách nào mà tôi lại ở đây.”

Cô ấy có vẻ rất tò mò về chuyện đó, đôi chân tung tăng bước theo tôi. Thế rồi vừa ra tới cửa thì tôi chợt nhớ ra một điều quan trọng…

“Ôi, tí nữa thì quên… Ở thế giới này không tồn tại Elf. Cậu đội cái mũ kia lên được không, kẻo người ta sẽ phát hoảng lên mất?”

“Chà, cái mũ đan khéo thật. Kazuhiho này, tôi không cho là gu thời trang của cậu lại tệ như cậu nghĩ đâu.”

Hừm, có lẽ cô ấy nói đúng. Tô vốn là kiểu con trai chỉ thích nằm nhà, và tin chắc là mình chẳng hề có khiếu chọn quần áo. Nhưng tôi sẽ chấp nhận lời khen đó vậy.

Đợi Marie đội mũ trùm lên hai tai xong, tôi đẩy mở cánh cửa trước. Ánh mặt trời buổi sáng thật dịu dàng và dễ chịu. Nhưng tim tôi thì ngược lại, đập liên hồi vì phấn khích. Sự háo hức từ cô gái phía sau chắc đã chảy sang tôi. Chẳng có thứ gì so sánh được với cảm giác hiếu kỳ khi một thế giới mới mẻ lần đầu tiên mở ra trước mắt.

Và thế là, tôi sắp sửa có cuộc hẹn hò với một cô gái lần đầu tiên trong đời mình. Mà không chỉ có vậy, đây còn là lần đầu tiên trên thế giới này có người được hẹn hò với một elf.

Còn bây giờ, dường như chúng tôi có một vài rào cản cần phải xử lý trước khi có thể đi ăn. Vấn đề xảy ra ngay cả khi chỉ mới bước chân ra khỏi chung cư và Marie nhìn thấy cái vỉa hè đường nhựa. Cô ấy khom lưng rồi dùng ngón tay mình sờ lên mặt đường, trong đầu chắc hẳn đang cố nghĩ xem nó là cái thứ gì. Mỗi khi có thứ thu hút sự chú ý của cô nàng elf, cho dù là đèn giao thông hay một chiếc xe đang đậu, cô sẽ dừng lại để quan sát nó.

Chuyện phiền phức nhất chắc là khi cô không cho tôi lái xe chừng nào chưa giải thích nguyên tắc hoạt động của xe hơi. Cô ấy không chịu đi nửa bước cho tới khi tôi phải mở nắp mui xe và chỉ cho cô chức năng của từng bộ phận bên dưới. Tính đến lúc tôi đưa được Marie lên ghế hành khách và ngồi xuống trước vô lăng thì ba mươi phút đã trôi qua kể từ khi ra khỏi nhà. Vốn là người đến từ thế giới hiện đại, tôi thấy lạ nên đã thắc mắc với cô ấy về chuyện đó. Cô bèn nhìn tôi như thể tôi vừa hỏi tại sao bầu trời lại xanh vậy.

“Ừ thì, làm sao tôi có thể trở thành một pháp sư giỏi hơn nếu tôi không cố gắng để hiểu được những thứ khó hiểu chứ? Mọi sự đều có căn nguyên của nó. Ít nhất đối với cá nhân tôi, đó là một việc làm thú vị và đầy cảm hứng.”

À, vậy ra đó là lý do…

Tôi lầm bầm bảo Marie ngồi im, rồi thắt dây an toàn lên cho cô ấy. Cô nàng liền vội kéo cái dây đai và phàn nàn rằng nó chẳng hề khóa chặt cô vào chỗ ngồi. Hình như cô có vẻ khá là bận rộn với việc tỏ ra sốt ruột và càu nhàu. Dây an toàn sẽ hoạt động trong trường hợp phanh đột ngột, chứ còn trên đời này có những thứ ta đâu thể chuẩn bị trước chỉ bằng việc hiểu rõ nó.

Tôi nổ máy và nghe thấy một tiếng thở gấp ngay bên cạnh mình. Bất cứ khi nào tôi lái xe, an toàn luôn là ưu tiên số một. Đến nỗi mà có lần tôi chở một người quen, anh ta kêu rằng cái cách tôi lái xe làm anh ta suýt ngủ gật. Thế nhưng mà cái xe nãy giờ đã di chuyển tí nào đâu, tôi cũng chẳng biết làm gì hơn trước khi bắt đầu lái nữa. Có vẻ như cô nàng elf lớn lên ở nơi rừng núi này không thể ngăn mình hoảng sợ trước tiếng động cơ.

Thấy hơi lo, tôi bèn quay sang hỏi cô ấy. “Này, cậu có muốn đi bộ thay vì đi xe không? Chúng ta có thể ăn ở những chỗ khác cũng được. Chỉ là có một nơi mà tôi nghĩ ta nên đến vào mùa này, nhưng phải lái xe mất một lúc.”

“Không, tôi ổn mà… Nó có hơi đáng sợ, nhưng tôi muốn xem cách nó di chuyển ra sao. Kazuhiho, cậu có phiền không nếu tôi nắm lấy tay cậu?”

Tôi hơi bất ngờ trước yêu cầu của cô ấy. Tôi không thể nhớ nổi lần cuối tôi nắm tay một cô gái, còn giữa Marie và tôi thì lúc nào cũng có một khoảng cách nhất định với tư cách là bạn bè. Nhưng thực lòng, tôi mừng vì cô ấy đã trông cậy vào tôi. May là xe tôi có thể tự động lái, thế nên tôi đã trả lời “Tất nhiên là không,” và Marie liền nắm lấy cổ tay tôi.

Rõ ràng là cô ấy đang sợ, bởi vì tôi có thể cảm thấy mồ hôi và hơi nóng đang tỏa ra từ làn da của cô. Có vẻ như Marie đã bình tĩnh lại một chút so với lúc nãy, tôi bèn trấn an cô rằng sẽ không sao đâu, và chầm chậm nhấc chân khỏi bàn đạp phanh.

“Vậy thì chúng ta đi nhé. Tôi sẽ đưa cô đi ăn một nhà hàng Nhật.”

“A! N-Nó đang di chuyển kìa! Whaa, tôi có thể thấy mọi thứ ở bên ngoài! Cái này thật đáng sợ quá đi!”

Marie giật mình hốt hoảng và nắm lấy cánh tay tôi, mặc dù chiếc xe mới chỉ lăn bánh rất chậm rãi. Cái cách đầu cô quay hết bên này sang bên nọ để nhìn ngắm xung quanh khiến cô trông như một con sóc nhỏ vậy. Nhưng mà những thứ có thể được trải nghiệm trực tiếp như này thường sẽ dễ đi vào đầu, học rất nhanh và cũng khó mà quên được. Tương tự như vậy, tôi nghe nói những cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp có thể mất đi thể lực khi lớn tuổi hơn, nhưng họ vẫn duy trì được kỹ năng chơi bóng của mình.

Tiếp tục lái xe thêm một lúc nữa, cái nắm chặt của cô lên cánh tay tôi đã dần buông lỏng ra.

“Wow, mặt đất được làm hoàn toàn từ đá này. Mình nghĩ rằng chúng đều được tạo hình bằng cách chạm khắc, thế nên chắc chắn chúng phải được đặt lên bên trên...”

Marie lẩm nhẩm phân tích những thứ xung quanh như cô đã làm khi nãy. Có vẻ như cô bớt sợ hơn sau khi đã hiểu được chức năng của những thứ như đường đi, vỉa hè và đèn giao thông.

Dù sao đi nữa, tôi nghĩ hôm nay quả là một ngày thật yên bình. Hơi ấm từ mặt trời thật sự khiến người ta cảm thấy không khí của mùa xuân. Bên vệ đường có một người phụ nữ đang dắt chó đi dạo. Đôi mắt tím của nàng elf bám theo họ, và cho đến khi chú chó nâu biến mât khỏi tầm nhìn thì bàn tay cô đã rời ra khỏi tôi. Cô áp cả hai tay lên cửa kính, miệng lẩm bẩm như đang nói chuyện với chính mình.

“Nhật Bản thực sự là một nơi rất bình yên. Chẳng những không có quái vật, mà dân cư hình ai cũng đều có một cuộc sống ổn định nữa…”

“Nhìn chung thì đây là một đất nước bình lặng và tốt lành. Người Nhật thường có xu hướng ngưỡng mộ văn hóa của các nước khác, nhưng do là một đảo quốc, mọi người từ những nơi khác lại có vẻ ghen tỵ với nền văn hóa của chúng tôi.”

Tôi đã nghĩ mình hơi sai lầm khi lái xe hôm nay, nhưng dường như mọi sự đều ổn cả. Thấy Marie đã dần bình tĩnh lại, tôi bắt đầu nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để giải thích những thứ xung quanh. Khi chúng tôi đến nơi thì cô đã quen thuộc với xe hơi hơn nhiều rồi, tuy vậy nhưng vẫn giật bắn lên khi nghe tiếng chuông điện tử lúc cửa xe đóng lại.

Chúng tôi đã đến nơi, một nhà hàng kiểu Nhật, mặc dù không may rằng đây chỉ là một chuỗi nhà hàng thương mại. Tôi muốn đưa Marie đến chỗ nào đó sang chảnh bởi vì đây là lần đầu tiên của cô ấy, nhưng tôi không có nhiều tiền đến thế.

Lý do duy nhất tôi sở hữu một căn hộ chung cư là do cái sở thích ngủ kỳ quặc của mình, vậy nên tôi ưu tiên điều kiện sinh hoạt cao hơn mọi thứ khác. Bởi thế, tôi có một cái giường chất lượng cao và điều hòa không khí loại xịn.

Trở lại hiện tại, chúng tôi vừa cúi đầu để đi qua tấm màn treo của nhà hàng và đẩy cánh cửa trượt mở ra, một cô hầu bàn ngay lập tức bước tới chào hỏi. Đúng như tôi mong đợi, cô ấy mặc trang phục truyền thống của Nhật. Marie thì nhìn ngó xung quanh và bị hấp dẫn bởi bất cứ thứ gì cô nhìn thấy, bao gồm cả không gian trông sạch sẽ phía bên trong của nhà hàng.

“Cho giày của cậu vào cái tủ này nhé. Chúng ta có thể để giày cạnh nhau.”

“Ừ, được thôi… Nhưng mà sẽ không bị ăn trộm mất chứ? Đôi giày này đi rất thoải mái. Để nó ở đây làm tôi hơi lo… Ồ, cái tấm bảng gỗ đó là chìa khóa ư…? Tôi không chắc lắm về chuyện này…”

Có vẻ như Marie rất thích đôi giày thể thao tôi mua cho. Mặc dù không phải một cô gái dễ xúc động, nhưng nhìn cô ấy lo lắng hỏi đi hỏi lại tôi liệu mấy đôi giày có bị trộm mất không làm tôi phải phì cười. Tôi đã không thể xin lỗi và nói với cô ấy rằng giá của chúng thực ra rất rẻ…

Mà nói đến chuyện… nói, thì tôi vừa nhận ra từ sáng đến giờ mình toàn trò chuyện với Marie bằng tiếng Elf. Lo lắng về phản ứng của nhân viên nhà hàng, tôi lại quay sang phía cô ta. Quả đúng thật, cô ấy đứng như trời trồng vì chẳng biết phải làm gì. Nhưng hóa ra sự việc khác hẳn những gì tôi nghĩ. Cô hầu bàn đứng đó với một biểu cảm mơ màng, đắm chìm trong sắc đẹp phi thường của Marie. Cũng chẳng ngạc nhiên nếu như cô ấy nghĩ Marie là một nàng tiên hay gì đó kiểu như vậy. Nhìn xem, Marie thậm chí còn có mắt tím kia mà.

“Ừm, một bàn cho hai người ạ. Đây là cô cháu gái đáng yêu của tôi ở nước ngoài sang chơi. Tôi hy vọng mọi người có thể cho cô bé thấy sự hiếu khách của Nhật Bản.”

“V-Vâng, dĩ nhiên rồi ạ!”

Với khuôn mặt rạng rỡ, cô phục vụ bàn hăng hái đáp lại tôi. Cô ấy có vẻ khá là phấn khích. Vậy mới thấy, những người có nhan sắc đúng là sướng thật.

Cô dẫn chúng tôi vào bàn của mình, một chỗ ngồi đẹp kế bên cửa sổ và có thể nhìn thấy hoa anh đào nở đúng như tôi kỳ vọng. Marie mê đắm trước khung cảnh đẹp như tranh vẽ bên ngoài, đến nỗi dường như quên cả ngồi xuống. Nơi này có thể chỉ là một trong cả chuỗi nhà hàng, nhưng đến mùa xuân thì nó hoàn toàn lột xác. Cảm giác như những cây hoa anh đào đã tích trữ toàn bộ ánh mặt trời cho riêng mình, khiến cho cả không gian ngập tràn một màu hồng tươi tắn. Năm nay anh đào lại nở đẹp nữa rồi.

Tôi ngồi vào chỗ, và cũng như Marie, say mê ngắm khung cảnh ấy. Chắc là bởi đã quá giờ ăn trưa nên chúng tôi mới có được cái vị trí xa xỉ này, một chỗ ngồi hưởng trọn cảnh quan bên ngoài. Tôi thầm cảm ơn công ty mình vì đã cho phép tôi được nghỉ hôm nay và cầm lấy tờ thực đơn.

“Marie, tôi sẽ gọi món cho cả hai nhé. Để xem nào… Tempura, sashimi… À, không thể thiếu món kem sữa trứng hấp được, và một món mà nhà hàng đề nghị nhé. Còn nữa, cho tôi xin một cái nĩa luôn.”

“Cảm ơn quý khách. Mong hai vị cứ thoải mái như ở nhà ạ!”

Cô phục vụ cười rạng rỡ với chúng tôi. Marie tròn mắt ngạc nhiên, không hiểu vì sao người nữ bồi bàn lại có thái độ như vậy, nhưng cô vẫn cúi đầu đáp lễ. Sau đó, cô ngồi xuống ghế đối diện tôi. Cô săm soi cái bàn gỗ cứng và chiếc ghế kotatsu trước khi nhìn thẳng vào tôi.

“Cô bồi bàn vừa nói gì với tôi vậy?”

“Cô ấy nói, “Mong hai vị cứ thoải mái như ở nhà.” Hình như cô ta có vẻ mất tập trung vì cậu xinh quá đấy.”

“Lại thế nữa rồi, cậu cứ nói mấy câu như vậy bằng con mắt như đang ngủ đó… Nhưng mà tôi hơi ngạc nhiên là ở đây chẳng ai có chút đề phòng nào cả, dù là những người đang làm việc hay cư dân trong thành phố. Dường như họ không hề phải lo lắng gì hết…”

Marie lại quay ra ngắm ra mấy cây anh đào ngoài cửa sổ. Tôi không hiểu một elf như cô sẽ nghĩ gì về những bông hoa màu hồng tươi tắn ấy. Nhưng dựa vào cái cách cô say đắm thưởng ngoạn, có lẽ con người và elf cũng chẳng khác nhau cho lắm.

“Đó là bởi thế giới này không có quái vật. Tôi cũng nghĩ rằng nơi này khá là bình yên bởi nó là một trong những đảo quốc thân thiện nhất thế giới. Giờ cậu ở đây rồi, cậu cũng nên tận hưởng trọn vẹn thế giới này, Marie ạ.”

Marie không nói gì mất một lúc, trông như thể đang phân vân không biết có nên chấp nhận lòng tốt của tôi. Nhưng hôm nay quả là một ngày đẹp trời và thời tiết thì đang ở mùa đẹp nhất trong năm… Tôi bèn cười với cô ấy, ý muốn nói rằng “không sao đâu”, cuối cùng cô gật đầu đáp lại.

“Vậy thì tôi sẽ chấp nhận nhã ý của cậu. Tôi thực sự coi cậu là một trong số ít những nhân tộc mà tôi có thể tin tưởng.”

“Nhưng mà cậu biết đấy, ngoài kia chẳng có nhiều người xấu như cậu nghĩ đâu. Có lẽ cậu hơi đề phòng quá rồi, Marie ạ.”

Cô ném cho tôi một cái nhìn như muốn la lên trước sự ngây thơ thấy rõ của tôi. Nhưng với một cô gái dễ thương như Marie, ngay cả khi bị coi thường ra mặt cũng không tệ lắm. Mà này, tôi không phải loại biến thái hay gì đâu nhé, ý tôi là, nếu như có bị ăn mắng, tôi muốn được mắng mỏ bởi một cô nàng xinh xắn hơn.

Marie có vẻ tò mò về chữ kanji trên tờ thực đơn và bắt đầu hỏi tôi trong khi vẫn nhìn vào những con chữ.

“Bây giờ, phiền cậu giải thích cho tôi chuyện này được chứ? Cụ thể thì đây là nơi nào, tại sao tôi lại ở Nhật Bản? Tôi chẳng hiểu một chút nào cái ngôn ngữ này, và cũng chẳng nhớ tí gì về chuyện sau khi bị tấn công bởi con đại long. Với lại vì sao mà cậu đột nhiên lại thành người lớn vậy?”

Tôi đoán giờ là lúc để giải thích mọi chuyện cho cô ấy. Mặc dù chính tôi cũng không thực sự hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Trước khi bắt đầu, tôi nói với Marie rằng một số trong những lời sau chỉ là phỏng đoán.

“Đầu tiên nói về đất nước này nhé: Nhật Bản. Tôi khá chắc rằng cậu sẽ không thể tìm thấy nó trong bất kỳ tấm bản đồ nào ở thế giới của cậu. Nó là một đảo quốc nhỏ, nhưng có một lịch sử đầy kịch tính mà cũng khá là ngầu nếu cậu tìm hiểu sâu.”

Cô nghe tôi nói với một biểu cảm mà khó đoán được là cô có đang hứng thú hay không. Vấn đề bây giờ là giải thích cho những câu hỏi còn lại. Tôi không tự tin lắm về việc mình có thể trả lời về những chuyện đã xảy ra đủ rõ ràng để thỏa mãn cô ấy.

“Cậu biết rằng ta thường mơ khi đi ngủ rồi chứ gì? Thế cậu có bao giờ mơ về một nơi mình chưa bao giờ đến không?”

“... Có, nhưng mà vậy thì sao?”

“Từ góc nhìn của tôi, tất cả những lúc chúng ta đi chơi với nhau đều diễn ra trong các giấc mơ cả. Nhưng lần này, tôi tỉnh dậy với cậu ở bên cạnh. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng nơi đó chỉ có trong mơ mà thôi, nhưng đến sáng nay thì tôi đã nhận ra cả hai thế giới đều là thật.”

Đôi mắt tròn của Marie chạm mắt tôi. Lý do những ngón tay của cô không ngừng cựa quậy với tờ thực đơn chắc hẳn là vì não cô đang hoạt động mạnh. Dù sao thì não và đầu ngón tay của một người cũng được kết nối với nhau bằng cách nào đó.

“Bất cứ khi nào tôi chết hoặc đi ngủ trong thế giới của cậu, tôi luôn tỉnh dậy ở đây. Có thể đó là lý do lần này cậu bị dịch chuyển đến đây cùng tôi. Trước nay tôi vẫn đi thám hiểm một mình, đây là lần đầu tôi chết cùng với một người khác.”

“Ý cậu là… tôi chết rồi ư?”

Biểu cảm của cô ấy trở nên ngờ vực, có lẽ là vì tôi toàn dùng những khái niệm trừu tượng như “giấc mơ” và “hiện thực”. Nhưng ở thời điểm này, ngay cả tôi cũng không dám chắc đâu là mơ, đâu là thực nữa, thế nên để an toàn nhất thì cứ nói rằng cả hai đều là thật.

“Từ những gì tôi thu thập được, cậu thực ra chưa chết đâu, Marie ạ. Tôi nghĩ nếu cậu ngủ ở thế giới này thì sẽ có thể quay trở lại thế giới cũ. Chúng ta sẽ chỉ cần đợi đêm xuống và thử xem sao.”

Marie đáp lại bằng một âm thanh vô thưởng vô phạt trong khi cô chống tay lên cằm. Đa số elf không tin vào kiếp sau bởi vì có một sự thật ai cũng biết, đó là không giống như con người, tộc elf sau khi chết sẽ tan biến vào Tinh linh giới. Đó là lý do tôi chọn cách giải thích rằng cả hai thế giới đều là “thật”, như vậy cô ấy sẽ dễ hiểu hơn.

“Về câu hỏi cuối cùng của cậu, tôi nghĩ rằng thời gian trôi của Nhật Bản và thế giới trong mơ là không giống nhau. Hoặc là như vậy, hoặc tôi chỉ già đi khi đang ở thế giới đó. Nhưng dù là trường hợp nào thì tôi cũng không thể chắc chắn vào lúc này được.”

“Hừm, nếu như những gì cậu vừa nói là thật, tôi nghĩ rằng có thể vế thứ hai đúng. Trước đây tôi đã từng thắc mắc về chuyện đó, bởi cậu chậm lớn hơn nhiều so với những con người khác. Vậy thì Kazuhiho, hiện tại cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Khi tôi nói với Marie rằng tôi hai lăm tuổi, mắt cô mở lớn. Rõ ràng, cô đã nghĩ tôi trẻ hơn.

“Đúng là khó đoán tuổi của con người thật. Ở tuổi cậu, người ta đã có một chòm râu dài và mấy đứa con rồi. Nhưng mà tôi nghĩ cậu thế này trông đáng tin cậy và hấp dẫn hơn.”

“Ờ, ừm, cảm ơn… Dù sao đi nữa, tôi xin lỗi vì tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là phỏng đoán thôi. Thật lòng, chính bản thân tôi vẫn còn đang bất ngờ vì những chuyện đó.”

Không chỉ có giấc mơ của tôi trở thành hiện thực, mà một phần của nó còn xuất hiện trong thế giới của tôi. Không có một ai trên đời này có thể giải thích rõ ràng chuyện gì đang xảy ra cả. May mắn là dường như Marie đã hiểu ra, ít nhất cũng một phần nào đó. Tôi chỉ có thể suy ra giả thuyết từ kết quả, nhưng chỉ thế thôi là đủ để kích thích bộ não thông minh của cô ấy.

Chúng tôi quyết định sẽ sắp xếp lại suy nghĩ của mình về chuyện này sau và thảo luận lại tất cả vào tối nay.

Khi hai đứa tôi đang trò chuyện thì thức ăn đã tới. Tôi đã nói hết cho Marie những gì tôi biết, thế nên bây giờ là lúc để giới thiệu cho cô ấy một số món ăn truyền thống của Nhật như sashimi, tempura và súp miso.

“Ôi, ngay cả cái bát cũng đẹp nữa! Không có cái nào bị sứt mẻ hết… À, ừm, cảm ơn cô.”

“Marie nói cảm ơn cô đấy,” tôi dịch lại cho người bồi bàn. “Và cô ấy vui khi thấy bát đĩa ở đây rất đẹp và sạch sẽ.”

Cô bồi bàn cười hạnh phúc, cúi đầu, và rời đi để chúng tôi dùng bữa. Sashimi, tempura, cùng những món ăn mùa xuân khác đều tràn ngập màu sắc và trông thật ngon lành.

Mà có phải chỉ mình tôi thấy vậy, hay là người ta thực sự thích nhận lời khen từ người ngoại quốc hơn là từ những người Nhật khác nhỉ? Nhưng tôi cũng hiểu vì sao cô hầu bàn lại có phản ứng như vậy, bởi nhìn mặt Marie ngẩn ngơ thế kia mà. Nụ cười của cô nhân viên nhà hàng giống như một bông hoa nở rộ vậy, nó mang một sức quyến rũ kỳ lạ khiến bạn chỉ nhìn thôi cũng ấm lòng.

“Rồi, ta ăn thôi. Nếu dùng đũa khó quá thì cứ tự nhiên lấy nĩa mà xài.”

“Đừng bận tâm nếu tôi dùng nĩa nhé. Giờ thì xem nào…”

Có vẻ như Marie đã từ bỏ việc dùng đũa ngay khi cô nhìn thấy tôi cầm lên một đôi. Trước tiên, cô lấy một cái tempura tôm, rồi đổ một ít nước chấm tempura lên như tôi đã đề nghị. Đôi mắt cô mở lớn ngay khi vừa cắn một miếng, khuôn mặt tươi cười trong khi miệng vẫn nhai.

“Mm, ngọt quá đi! Có mùi gì rất thơm cứ tỏa ra mỗi khi tôi cắn vào! Ôi! Nó phải ăn kèm với cái thứ nâu nâu này đúng không?”

Món cơm trộn takikomi được làm từ những nguyên liệu thu hoạch trong mùa này, Marie cũng thấy nó ngọt và ngon tuyệt. Kết cấu giòn rụm bên ngoài của tempura, cơm gạo deo dẻo, và rồi tất cả những món còn lại với hương vị khác nhau, cái nào cũng khiến cô tròn mắt kinh ngạc.

“Ôi trời, nhiều đồ ăn quá, vậy mà tôi cứ muốn ăn không ngừng thôi! Mặc dù chẳng có nhiều thịt, nhưng món nào cũng ngon cực kỳ. Nhưng còn món cá thì chắc tôi đành chịu thôi, tôi không thể ăn cá sống được.”

“Ăn thử đi, nó cũng ngon lắm đấy. Thực ra, đĩa cá đó mới là món chính.”

Cô ấy nhìn tôi vẻ hoài nghi. Một số người không thể ăn cá sống, thế nên tôi cũng không định ép. Đến ngay cả người Nhật cũng không phải đều tiêu hóa được, mẹ tôi là một ví dụ.

Dường như như Marie cũng thấy hứng thú với món ăn. Cô thận trọng đâm một miếng sashimi đỏ bằng nĩa, nhúng vào nước tương, rồi cho vào miệng với một vẻ lưỡng lự. Một vài giây để nhai, và rồi gương mặt cô lập tức tan ra thành một nụ cười.

“Mmm, ngọt quá! Cá ở nơi tôi sống không có vị như thế này. Tại sao ở đây nó lại ngon đến thế nhỉ?”

“Phối hợp các loại nguyên liệu và nấu chúng lên cùng nhau có thể làm nổi bật hương vị của mỗi món ăn, nhưng trong trường hợp này, tôi nghĩ hương vị của nguyên liệu mới là chủ yếu. Nếu cậu ăn được cá sống, vậy thì hôm nào đó chúng ta nên đi ăn sushi. Nó là món ăn đặc trưng cho ẩm thực của đất nước này, thế nên chắc chắn là cậu sẽ thích cho xem.”

“Ôi, tôi muốn đi ăn thử! Kazuhiho, cậu phải hứa đưa tôi đi ăn đấy nhé!”

Tôi chưa bao giờ thấy Marie tươi cười vui vẻ đến như vậy. Hiếm khi thấy cô ấy như vậy ở thế giới bên kia, điều đó càng cho thấy dịp này đặc biệt thế nào.

Chúng tôi ăn nốt món kem sữa trứng và súp miso, rồi cùng thưởng thức cảnh hoa anh đào nở bên ngoài. Bụng đã no, và hơi ấm của mùa xuân bắt đầu khiến chúng tôi buồn ngủ. Cảm giác như khoảng thời gian đã qua ngập tràn trong lạc thú vậy, Marie hình như cũng đồng ý với điều đó.

“Bọn mình chỉ đi ăn thôi mà cũng vui thật đấy. Mà này, mấy cây hoa xinh đẹp kia lúc nào cũng nở rộ như vậy ư?”

“Không, chỉ một lần mỗi năm thôi. Cậu chỉ có thể thấy nó nở vào khoảng thời gian này của năm. Cậu nghĩ sao nếu chúng ta thay đổi kế hoạch và đi ngắm hoa? Công viên mùa này đẹp lắm, có đến hàng ngàn cây hoa anh đào. Nếu cậu có hứng thì…”

Có vẻ như tôi chẳng cần phải hỏi, khi mà gương mặt Marie đã tràn đầy sự hào hứng, và hai tay cô ấy thì siết chặt lấy tay tôi từ bên kia đầu bàn. Trông cô như một đứa trẻ háo hức được đi chơi công viên vậy.

Cứ thế, tôi nắm tay Marie đến bên quầy thu ngân để thanh toán cho bữa ăn. Khi được hầu bàn dẫn ra cửa trước, Marie liền túm vào tay áo tôi.

“Ừm, làm thế nào để bày tỏ sự biết ơn trong ngôn ngữ của cậu? Tôi muốn thể hiện lòng cảm kích của mình cho bữa ăn xa xỉ ấy.”

“Ồ, tôi nghĩ chỉ cần nói ‘cảm ơn’ là được rồi.”

Marie thì thầm lặp lại những từ tôi vừa nói đôi ba lần trước khi tặng cho cô bồi bàn một tiếng ‘cảm ưn’ ngượng ngùng, thế nhưng cô bồi bàn vẫn nở nụ cười ấm áp. Tôi thầm cảm ơn cô ấy vì đã đón tiếp Marie bằng lòng hiếu khách của người Nhật. Mặc dù Marie là elf chứ chẳng phải một người ngoại quốc… nhưng tôi đoán rằng điều đó vẫn khiến cho cô ấy trở thành người nước ngoài đối với Nhật Bản.

Về khoản này thì có lẽ Nhật Bản đúng là một nơi vô tư không thiên vị…

+ + + + + + + + + + + + + + +

Đó là buổi chiều một ngày trong tuần, tôi đến công viên ở Ueno cùng với một cô nàng elf, người đang cực kỳ hào hứng đi xem hoa anh đào. Ra bờ sông gần đây cũng được, nhưng chúng tôi muốn chọn một nơi có thể tận hưởng trọn vẹn khung cảnh những cây hoa anh đào.

Vừa ra khỏi chỗ đậu xe, chúng tôi đã thấy mình được vây quanh bởi toàn những hoa và hoa. Marie lảo đảo xung quanh khi cô ra bước ra khỏi ghế hành khách. Tôi đóng cửa xe lại và đi theo cô ấy.

Những hàng anh đào quả đúng là đáng kinh ngạc như người ta vẫn đồn. Được nhìn thấy nhiều hoa đến nỗi lấp trọn cả tầm nhìn như thế này, đối với cư dân ở Nhật cũng là một sự hiếm có, cứ như thể những cây hoa anh đào đang cố phủ kín bầu trời xanh trong kia vậy. Cùng với đó là những đứa trẻ thích thú chạy nhảy xung quanh dưới ánh mặt trời ấm áp.

“Ah, thời tiết đẹp hoàn hảo. Chúng ta có lẽ đã đến đây vào đúng thời điểm tuyệt nhất.”

Tôi nói với Marie đang chạy lại gần, nhưng có vẻ như cô ấy hơi lơ đãng. Chúng tôi tiếp tục đi, trong khi tôi thắc mắc tại sao cô ấy không trả lời mình. Thế rồi, cô đột nhiên ôm lấy khuỷu tay tôi. Vẫn tiếp tục đợi cô ấy bắt đầu nói, tôi giấu đi sự bất ngờ của mình.

“Vậy ra đây là hoa anh đào ư? Chúng thật tuyệt vời… Có vô số tinh linh mà tôi chưa từng gặp bao giờ, chúng làm tôi cảm thấy lâng lâng.”

Suýt nữa thì tôi quên mất Marie là một Tinh linh pháp sư. Tôi từng nghe nói rằng có linh hồn trú ẩn bên trong những cây hoa anh đào. Không biết có phải nãy giờ cô ấy lim dim mắt là vì cô nhìn thấy có gì đó khác ngoài con người đang ở đây. Tôi nhìn theo ánh mắt của cô đến một cánh hoa đang xoay tròn dưới tia nắng chiếu xuyên qua những vòm cây, và tâm trí tôi chợt hướng về cô ấy, nơi toát lên một mùi thơm ngọt ngào phảng phất.

“Hoa anh đào có ý nghĩa đặc biệt ở Nhật, và tất cả mọi người đều yêu thích mùa này trong năm. Tuy cậu chỉ tình cờ bước ra khỏi giấc mơ của tôi, nhưng tôi hy vọng là cậu sẽ tận hưởng trọn vẹn mùa đẹp nhất của đất nước này. Chào mừng cậu đến với Nhật Bản, Elf-san.”

Tôi đã cố tình nói vậy để được xem phản ứng của Marie, nhưng cô chỉ đơn giản đứng nhìn tôi trước khi nở một nụ cười rạng rỡ. Những bước chân của chúng tôi như nhẹ hơn, và hai đứa tôi chầm chậm bước dọc theo những hàng cây anh đào. Chúng thực sự đẹp vô cùng.

Thân cây màu đen, tạo ra sự tương phản khiến cho màu hồng của hoa càng thêm nổi bật. Những chiếc đèn lồng trang trí được treo lên tạo cảm giác như một lễ hội, nhìn chúng làm tôi thấy phấn khích (hoặc là toàn bộ sự phấn khích ấy đến từ người mà tôi đang sánh bước cùng). Khung cảnh này hẳn sẽ vô cùng khác biệt nếu tôi chỉ có một mình.

“Tôi chưa bao giờ thấy loài hoa nào đẹp như thế. Đến nỗi tôi cảm thấy hơi sợ hãi, tôi cứ ngỡ lúc này mình đang mơ.” Đó cũng là lý do mà, Marie thì thầm nói, cô ấy muốn bám vào tôi như vừa làm lúc nãy, còn tôi thì dĩ nhiên không có lý do nào để từ chối cả.

Thời điểm này trong năm khá là ấm áp, mọi thứ như đang tràn ngập sức sống vậy. Nhờ có cô ấy mà chúng tôi mới may mắn được có mặt ở đây.

“Cậu biết không, tôi đáng lẽ sẽ chẳng được thấy khung cảnh này nếu tôi không xin nghỉ làm hôm nay. Để mà nói Nhật Bản có phải một quốc gia có trật tự hay không thì khó, nhưng chắc chắn nó là một nơi đẹp tuyệt.”

Marie gật đầu. Cô vẫn chưa hiểu lắm về đất nước này, nhưng cô cũng đồng ý với sự công nhận đó của tôi về vẻ đẹp. Nhưng tôi nghĩ, ngay đến cả tôi cũng đâu có hiểu nhiều về nước Nhật. Ví dụ như tôi vừa mới kinh ngạc trước khung cảnh hoa anh đào, một cảnh mà tôi chỉ thấy qua TV và báo chí rồi tự tưởng tượng ra một phiên bản của riêng mình. Hôm nay được sánh bước nơi này cùng Marie, tôi cảm thấy cuối cùng mình đã thật sự biết thế nào là hoa anh đào nở.

Cô ấy dường như cũng thích thú như tôi vậy, cô không ngừng khen hoa đẹp hết lần này đến lần khác. Cô reo lên khi nhìn thấy một tòa kiến trúc phương Đông được biết đến dưới cái tên Chùa Năm Tầng. Nó được làm từ gỗ với thiết kế rất phức tạp, tô điểm bởi một phông nền bằng toàn những hoa anh đào. Chúng tôi đi loanh quanh đến khi trời tối. Cho đến lúc mùi thức ăn từ những hàng quán tỏa ra làm khuấy động cơn đói, Marie đã tận hưởng trọn vẹn cái ấm áp của mùa xuân.

“Đi bộ lâu như vậy chắc làm cậu mệt rồi nhỉ. Hai ta ngồi nghỉ ở băng ghế đằng kia nhé?”

Chúng tôi mua ít đồ ăn nhẹ từ gian hàng gần đó và ngồi xuống băng ghế vừa mới có người đứng dậy, cùng thưởng ngoạn cảnh hoa anh đào rơi. Những cánh hoa dịu dàng xoay như đang mơ màng, và một miệng đầy ngô nướng tẩm tương đậu nành khiến chúng tôi buồn ngủ.

Càng về sau, Marie càng trở nên kiệm lời, tôi nhìn sang và thấy cô đang ngủ ngon lành. Cô ấy đã ngập tràn năng lượng cả ngày hôm nay, và hẳn đã thấm mệt sau bao nhiêu là sự phấn khích. Cơ thể cô ấy nghiêng sang một bên rồi tựa vào vai tôi. Hơi thở của cô dịu dàng, có vẻ còn thoải mái hơn cả lúc tôi tìm thấy cô trong phòng mình. Tôi thực sự thấy vui khi được thấy Marie nghỉ ngơi như vậy. Không kìm nổi mình, tôi buột miệng thì thầm, “Ngủ ngon nhé. Nếu như ngày nào cũng giống như hôm nay, tôi nghĩ mình sẽ ra ngoài thường xuyên hơn.”

Có thể chính cái phần hèn nhát trong tôi là lý do tôi không thích đi ra ngoài. Không hẳn là tôi không ưa thành phố, tôi chỉ không thích việc người lạ nhìn vào mình. Nó khiến tôi không thoải mái, và tôi đã phải cố tỏ ra bình thường khi ở nơi công cộng. Tôi thích thế giới trong mơ hơn nhiều, một nơi mà tôi được giải thoát khỏi những ánh mắt dò xét. Nhưng vì lý do gì đó, tất cả những gì tôi cảm thấy lúc này là sự bình yên.

Với hơi ấm của của cô ấy kề bên, tôi thả hồn nhìn theo những bông hoa anh đào trong yên lặng.

Đến khi Marie tỉnh dậy thì mặt trời đã lặn được một lúc khá lâu. Tôi đã đắp cho cô ấy chiếc áo khoác của mình, nhưng chắc lúc này cô sẽ thấy lạnh vì ánh mặt trời ấm áp đã không còn.

Cô nàng elf đang ngả vào vai tôi chầm chậm hé mở đôi mắt tím huyền bí của mình, rồi nhìn lên cánh rừng hoa anh đào về đêm trong mê mẩn.

“Ôi…”

Đây là lúc những chiếc đèn lồng thực sự tỏa sáng. Chúng soi rọi lối đi với một bầu không khí gần như là siêu thực, lấp đầy không gian bằng một thứ ánh sáng màu đào.

Tôi tự hỏi những cánh hoa rơi rụng kia sẽ hiện lên như thế nào trong đôi mắt của loài elf. Marie nãy giờ vẫn say mê ngắm nhìn, với một tia lấp lánh trong mắt và miệng hơi hé mở. Dường như cô không thể rời mắt khỏi cảnh đẹp như ảo ảnh ấy. Đầu vẫn tựa lên vai tôi, cô buông một tiếng thở dài.

“Tôi có thể ngắm nó mãi mãi cũng được… Nếu không có quái vật, thế giới của tôi cũng sẽ đẹp như thế này ư?”

“Ai biết được? Cảnh đẹp mỗi nơi mỗi khác. Bên cạnh đó, nếu không có quái vật, người ta có thể sẽ xung đột với nhau. Ngay cả đất nước này cũng đã từng bị đánh bại bởi một quốc gia lớn hơn.”

Sự chinh phục giống như một liều thuốc gây nghiện: Một khi đã biết đến mùi vị của việc cướp bóc sự giàu có từ những quốc gia khác, cuối cùng bạn sẽ trở nên quen với điều đó. Nếu nói như vậy, thì thế giới của Marie đang đứng giữa sự một sự cân bằng bấp bênh.

Khi tôi đang nghiền ngẫm những điều mà chẳng hề liên quan đến nơi chốn hiện tại tí nào ấy, Marie thì thầm vào tai tôi một câu hỏi:

“Kazuhiho, nếu tôi không thể về nhà thì sao?”

“Tôi đã nghĩ về điều đó khi cậu đang ngủ. Nếu như không thể quay trở lại nữa, cậu có thể sống cùng tôi và đi thăm thú đủ các nơi. Đất nước này rất đa dạng về đồ ăn và văn hóa, ví dụ như suối nước nóng và những tòa thành cổ chẳng hạn. Cậu nghĩ sao về chuyện đó?”

Tôi nói mà chẳng suy nghĩ nhiều, nhưng cô ấy hình như tiếp nhận những lời đó với thái độ khác. Gò má cô càng lúc càng đỏ, và tôi đã không để ý thấy ngay cô đã kéo chiếc nón trên đầu sâu xuống tận mặt.

“Nghe vui nhỉ,” cô nói trong khi vẫn tựa vào vai tôi.

“Tôi không phiền nếu phải ở lại đâu.”

Tôi bỗng cảm thấy rạo rực một cách kỳ lạ. Một người một elf, chúng tôi nhìn lên những tán hoa anh đào trong khi chia sẻ hơi ấm cơ thể cho nhau.

Vì lý do gì đó, khung cảnh kia thật khác biệt khi có cô ấy kề bên. Chắc là do tôi tưởng tượng, nhưng quả thực mọi thứ trông bình yên và thư thái hơn nhiều.Trời đã tối hẳn, chúng tôi quyết định đi về. Marie cởi bỏ mũ ngay khi vừa vào đến phòng tôi và lắc lắc đôi tai dài của mình. Cô duỗi chân duỗi tay với tâm trạng phấn khởi và thỏa mãn. Thế rồi cô bắt đầu đi lại xung quanh bằng chân trần.

Cô ấy hiểu rằng đôi tai của mình sẽ lôi kéo rất nhiều sự chú ý, thế nên tôi lấy làm mừng cô đã sẵn sàng hợp tác trong chuyện đó. Nhưng bởi vì trông cô chẳng giống người Nhật tí nào, thế nên vẫn thu hút mọi ánh nhìn cho dù đã che tai.

“Bây giờ thì chỉ còn việc tìm xem liệu cậu có thể quay trở lại thế giới cũ hay không. Nhưng mà cậu có muốn đi tắm trước không? Chắc là sau khi đi bộ lâu như vậy, đi tắm sẽ rất là sảng khoái đấy.”

“Ồ, cậu còn có cả bồn tắm ở trong phòng nữa ư?”

Cô ấy đi theo tôi vào phòng tắm, mắt mở to hiếu kỳ. Khi tôi bật công tắc và nước bắt đầu lấp đầy bồn, cô đứng xem với vẻ kinh ngạc.

Ngược lại với Marie, tôi cảm thấy có chút cô đơn. Nếu như cô ấy có thể quay trở lại thế giới kia, chúng tôi chắc sẽ không thể dành thời gian với nhau như này nữa.

“Marie này, nếu cậu thực sự có thể quay về, cậu có nghĩ điều đó là tốt không?”

“Hả…? Tại sao lại có nước nóng chảy ra từ đây nhỉ? Mà khoan đã, tôi nhớ là có nhìn thấy cậu bấm cái nút đó… Đừng bảo là… cậu cuối cùng đã học được cách dùng bùa chú không lời?”

“Không, không phải. Nước nóng chảy ra khi bấm nút này thôi. Cậu gội đầu và tắm qua ở đây trước, rồi ngâm mình trong bồn bao lâu tùy thích nhé. Nhưng mà này, chuyện tôi vừa nói lúc nãy ý, khi cậu quay trở lại…”

“Ôi trời, thật là quá xa xỉ! Tôi có thể ngâm mình bao lâu cũng được ư, mặc dù tôi còn chẳng phải một quý tộc? Cậu có chắc là được chứ? Tôi hy vọng mình sẽ không trở thành một elf trụy lạc khi hưởng thụ những thứ xa hoa này…”

Ôi, cô ấy chẳng thèm nghe…

Dường như tôi đã đánh giá thấp phản ứng của cô ấy trước cái bồn tắm và bây giờ không phải là lúc để nói chuyện Marie trở về. Cô đang nhìn cái bồn với sự hân hoan của một bé nữ sinh, tôi sẽ không thể bàn bạc nghiêm túc với cô ấy lúc này được. Đây chắc chắn là lý do mà tôi là “Kazuhiho.”

Tạm thời, tôi để cô ấy chọn một loại tinh dầu thơm cho vào nước tắm và ra khỏi phòng. Dĩ nhiên là không có cảnh fan service nào ở đây đâu, nhưng tôi được phép tưởng tượng ra bất cứ thứ gì tôi muốn.

Một lúc sau, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng ngâm nga vui vẻ phát ra từ phòng tắm. Tôi chợt có một cảm giác thật kỳ lạ, bởi vì trước nay ngoài tôi ra chưa có ai dùng cái phòng tắm ấy. Thực ra, cũng chẳng mấy khi có người viếng thăm căn hộ này.

Mình lạc đề rồi.

Tôi đã không thể hỏi Marie câu hỏi quan trọng, mặc dù dĩ nhiên việc đối đãi cô ấy nồng hậu cũng quan trọng không kém. Tôi đã mua sẵn quần áo ngủ và đồ lót dự phòng cho Marie, thế nên bây giờ là lúc để nấu một bữa tối đơn giản.

Có một món ăn ngon tuyệt mà tôi nghĩ ai cũng nên thử qua là katsudon.

Cách làm không thể dễ hơn được, chỉ cần mua thịt lợn, trứng, hành tây và ít gia

vị, rồi trộn tất cả chúng với nhau. Điều duy nhất bạn cần chú ý đó là đừng cho quá nhiều trứng và nấu quá lâu thôi. Nó rất ngon và dễ làm, thế nên tôi có một chút thời gian rảnh trong khi chờ cơm chín.

Khi tôi vừa cho trứng lên chảo rán thì cánh cửa phòng tắm bật mở, Marie bước ra ngoài với gương mặt ửng hồng vì hơi nóng. Tôi nhìn lên đồng hồ, thấy cô đã tận hưởng cái bồn tắm trong khoảng ba mươi phút. Da cô ấy rất trắng, kết hợp cùng đôi má hồng như một em bé nên trông đáng yêu vô cùng. Marie có vẻ thích cái khăn tắm, ánh mắt chúng tôi gặp nhau khi cô đang đưa nó lên mũi ngửi.

“Tôi xong rồi đây! Tắm ở nhà cậu đúng là tuyệt thật. Nhìn này, da tôi bây giờ trông đẹp quá đi!”

“Hmm… Nhưng Marie à, lúc nào mà cậu chẳng đẹp. Thực lòng tôi chẳng thấy khác biệt gì cả.”

“Cậu lại nói mấy câu đó bằng con mắt như đang ngủ nữa rồi.”

Cô ấy che mặt bằng khăn tắm và lườm nhẹ tôi. Chắc là cô thấy hơi nóng, bởi Marie vừa lấy tay quạt quạt lên mặt trong khi lại gần tôi.

“Ôi, mùi gì thơm vậy? Đừng bảo là cậu lại nấu ăn nhé, Kazuhiho?”

“Ừ. Sắp xong rồi đây, cậu ngồi xuống đi. Cậu ăn được tương đậu nành, thế nên tôi nghĩ chắc cậu sẽ thích hầu hết các món ở đây.”

Trong lúc tôi nói, Marie ngó vào xem tôi đang nấu món gì, khuôn mặt cô giãn ra thành một nụ cười. Cô ấy có vẻ như đã bớt đề phòng sau khi tắm xong, bởi vì cô đã không để ý thấy vẫn còn một cái nút áo chưa được gài, làm tôi có thể nhìn thấy làn da hồng hào đó rõ ràng hơ… E hèm, T-Tôi không nên nhìn chứ nhỉ…

Tôi cố kiểm soát lại bản thân mình, rồi xúc một ít cơm vào trong bát, đi kèm đó là vài miếng cutlet và trứng lòng đào. Trong suốt quá trình đó, cô nàng elf nhìn chăm chú, long mày co lại vẻ rất tập trung.

“Món này sẽ ngon lắm đây. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết.”

“Cậu thì thầm gì thế?”

Cái cách Marie nhăn mũi lại sau mỗi cái hít ngửi trông cũng thật dễ thương. Tôi thật hạnh phúc vì đã được thấy những mặt nữ tính và có phần trẻ con của cô ấy kể từ khi cô đến với thế giới này. Tôi ngờ rằng chẳng bao giờ thấy được điều đó trong những phế tích hay mê cung ở phía bên kia.

Sau khi hoàn thiện món ăn bằng cách trang trí nó với bất kỳ thứ gì có màu xanh tôi có, tôi bưng nó đến bên Marie đang chờ đợi.

“Của cậu đây. Mình ngồi ăn ở cái bàn kia nhé.”

“Được thôi!”

Những lúc thế này, cô ấy luôn trả lời tôi với một nụ cười hân hoan. Tôi ngầm tán thưởng nụ cười đó trong khi di chuyển đến ghế của mình, rồi lấy ra một đôi đũa và một cái nĩa. Đặt lên bàn hai cốc trà xanh, và bữa tôi đơn giản của chúng tôi đã sẵn sàng.

“Itadakimasu”

“E-Eatadakimaws…” Cô ấy vụng về lặp lại theo tôi câu nói trước khi ăn đã thành phong tục, rồi nhanh chóng thảy đồ ăn vào miệng mình.

Katsudon là một món ăn đơn giản, nhưng cũng một phần vì vậy mà nó rất phổ biến. Thịt cutlet tắm mình trong trứng lỏng cùng nước sốt chua ngọt, bùng nổ với hương vị khi Marie cắn vào. Hương vị của nó tràn ngập trong vòm miệng cô, nàng elf cau mày lại trong sự ngạc nhiên. Với mỗi miếng cắn, hương vị trào ra càng nhiều, kết hợp nó với cơm trắng làm tăng thêm độ ngọt một cách kỳ diệu, vừa ngon mà lại nhiều calo. Marie ăn như thể cô vẫn còn trong tuổi đang lớn vậy, không kìm nổi khuôn mặt đang giãn ra thành nụ cười toe toét.

“Mmm! Ngon quááaaa!”

“Mừng là cậu thích nó. Đồ ăn ở thế giới của cậu không được như thế này, bởi vì không có nhiều gia vị dùng được.”

“Ngon kinh khủng luôn! Đây chắc chắn là thứ ngon nhất tôi đã ăn trong cả ngày hôm nay rồi. Ôi, nó cứ tan chảy trong miệng tôi ấy!”

Ồ, tôi được xếp ở vị trí số một trong ngày kìa. Thật là vinh dự làm sao. Đây là điển hình cho hầu hết các món ăn, không có thứ gì đánh bại được sự kết hợp của nguyên liệu tốt và độ tươi ngon. Tôi nghĩ điều đó đặc biệt đúng trong trường hợp của những món kiểu như gyoza. Món ăn càng đơn giản, thì tầm quan trọng của nguyên liệu càng tăng. Mặc dù vậy, thịt cutlet này khá là rẻ tiền nên tôi cũng không thể quá tự mãn được.

“Cậu dễ tính quá đấy, Marie. Những thứ như này tôi có thể nấu cho cậu bất kỳ lúc nào. Lý do tôi thường mang bento vào thế giới của cậu là bởi nguyên liệu ở đó không được tốt.”

“Bảo sao lúc nào cậu cũng mang đồ ăn trong túi… Giờ thì tôi hiểu rồi. Nếu cậu đã quen với đồ ăn như thế này, những thứ khác hẳn sẽ thật nhàm chán. Mà nhắc mới nhớ, nếu lát nữa chúng ta kiểm tra xem tôi có thể quay trở về thế giới cũ hay không, tôi nghĩ ta cũng nên tìm hiểu xem vì sao cậu có thể mang theo cả đồ ăn thức uống.”

Tôi đáp lại cô ấy bằng một tiếng đằng hắng nhỏ. Nghĩ lại thì dường như như hai thế giới không hoàn toàn tách rời nhau, căn cứ vào việc tôi có thể mang bento sang bên đó như Marie đã đề cập. Bản thân cô ấy cũng sang được bên này, thế nên chắc chắn phải có lý do nào đó.

“Có thứ gì cậu không thể mang đi không?”

“Hmm… Xem nào, tôi đã từng thử mang theo đèn pin mà không được. À, nó là một thứ phát ra ánh sáng.”

Cô ấy có vẻ đã quen với xã hội Nhật Bản sau một ngày đi dạo phố, thế nên chỉ một cái đèn pin thì không đủ làm cô ngạc nhiên nữa. Cô lặp lại những gì tôi vừa nói trong khi nhai thức ăn. Một ngón tay của cô gõ gõ lên bàn, thể hiện rằng não cô đang hoạt động mạnh.

“Có lẽ những thứ liên quan đến nền văn minh hay công nghệ thì không thể mang đi được. Bento và nước uống thì đủ đơn giản để vượt qua.”

“Có lẽ là vậy, nhưng tôi cũng không thể mang theo bút hoặc sổ ghi chép. Chúng chắc chắn không phải là đồ công nghệ cao, vậy mà cũng không được.”

Để mang theo đồ ăn, tôi chẳng cần một nghi lễ phức tạp hay gì cả, chỉ đơn giản là để nó bên cạnh gối của mình. Tôi đã làm điều đó vô số lần rồi. Một số ít những thứ tôi có thể mang sang bên kia là...

“Đồ ăn và nước uống. Thú vị thật…”

“Cậu nghĩ vậy ư? Tôi thực sự không thể mang thêm thứ gì khác, thế nên cũng không quá hữu dụng.”

“Nhưng mà cậu thử nghĩ xem, nếu như chỉ có đồ ăn thức uống được cho phép, vậy thì hẳn là phải có ai đó đang điều khiển vụ này. Điều đó nghĩa là phải có một lý do khiến cậu có thể mang tôi theo sang bên này, đồng nghĩa có một vai trò hoặc ý nghĩa gì đó dành cho cậu. Có thể là cậu đã được trao cho một nhiệm vụ hay gì đó?”

“Hả…?” Miệng tôi ngừng hoạt động vừa lúc đang cắn dở một miếng cutlet. “Ừm, tôi không hiểu lắm… Ví dụ như là… nhiệm vụ làm bento ư? Nhưng mà hôm qua cậu ăn hết rồi còn đâu.”

“Ừ, ngon lắm luôn… À mà không, tạm thời bỏ qua vụ bento đi. Cậu đã bao giờ được ai đó yêu cầu làm việc gì chưa?”

Tôi hiểu ý của Marie. Mặc dù chưa bao giờ nghĩ về điều đó, nhưng tôi đã đang tận hưởng cuộc phiêu lưu của mình với luật lệ được đặt ra bởi một ai đó, bằng chứng là tôi có thể đi vào giấc mơ và chỉ được mang theo đồ ăn đồ uống. Nhưng tất nhiên, tôi chưa bao giờ biết tới nhiệm vụ nào cả. Tôi nói với Marie như vậy, và cô có vẻ như chấp nhận nó ngay lập tức.

“Tôi cũng không ngạc nhiên. Nếu có cậu nhớ rằng mình đã được giao nhiệm vụ hay gì đó đại loại, tôi chắc chắn cậu sẽ nhận ra đây chẳng phải giấc mơ bình thường. Vậy thì để tôi thay đổi câu hỏi: Có sự kiện nào xảy ra đã cho phép cậu được đi vào giấc mơ không?”

“Tôi chơi từ khi còn nhỏ lắm, thế nên không nhớ ra được. Thực ra, tôi vẫn luôn nghĩ chuyện này là bình thường cho tới hôm nay.”

Cả hai người chúng tôi cùng nghiêng đầu suy nghĩ. Cuộc điều tra nhanh chóng rơi vào ngõ cụt, và tất cả mọi thảo luận đều dẫn đến câu trả lời “Tôi không nhớ”. Cảm giác như phản hồi của một chính trị gia vậy, và tôi chẳng thể làm được gì để thay đổi điều đó.

“Thôi thì, nói cho tôi biết nếu cậu nhớ ra thêm cái gì khác nhé. Tôi chắc sẽ là thứ gì đó quan trọng đấy.”

“Hiểu rồi. Tôi chắc chắn sẽ cho cậu biết.”

Tôi nói vậy, nhưng không tự tin là sẽ làm được. Tôi chưa bao giờ nhớ ra chính xác một ký ức như thế trong suốt hai mươi lăm năm cuộc đời.

Sau đó, tôi bắt đầu dọn đi hai cái đĩa lúc này đã trống không, rồi chống cằm lên khuỷu tay nghiêng về phía trước. Đôi mắt tím của Marie hơi mở lớn khi cô để ý thấy sự thay đổi thái độ của tôi. Chắc hẳn cô đã nhìn thấy gì đó trong cặp mắt như đang ngủ này, bởi vì cô cũng bắt chước theo và đưa mặt cô sát lại gần tôi.

“Dù sao đi nữa, đầu tiên chúng ta cần phải xử lý vấn đề trước mắt đã. Nếu có thể quay lại, chúng ta nên làm gì sao đó? Cậu đã nghĩ về chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta tỉnh lại ở đó chưa?”

“Ý cậu là sao…? Cậu nói mghe như có vấn đề gì nghiêm trọng lắm vậy.”

Marie nhấp một ngụm trà, chầm chậm đưa vành cốc ra khỏi môi. Khi cô ấy nhìn lại tôi, có một tia giác ngộ lóe lên trong đôi mắt tím.

“Không thể tin nổi là tôi lại ham vui đến nỗi quên mất một điều quan trọng như thế!”

“Đúng vậy. Khi thức dậy trong mơ, chúng ta sẽ ở cùng một địa điểm với lúc trước, bên trong cái hang của con Đại long.”

Đây là điểm quan trọng nhất. Làm thế nào chúng tôi có thể sống sót rời khỏi hang rồng? Nếu không nghĩ ra được giải pháp, tôi sẽ không thể nói là mang cô ấy về nhà an toàn được.

Tôi đặt cuốn sổ tay hồi nãy lên bàn, và cuộc họp bí mật của chúng tôi bắt đầu.

May mắn là chúng tôi có nhiều cơ hội để mà tìm ra cách. Tới chừng nào mà chúng tôi vẫn tỉnh lại ở bên này sau khi chết, chúng tôi có thể thử nhiều cách tiếp cận khác nhau. Nhưng tôi khá chắc là con rồng sẽ bắt bài được chúng tôi, rồi cuối cùng bắt giam cả hai đứa.

Cuốn sổ tay được lấp đầy bởi vô số những khả năng, mỗi cái đều được đánh một dấu “X” ở cuối. Không cần biết là chọn cách nào, đây là một con rồng đẳng cấp huyền thoại, thế nên nếu muốn sống sót thì đánh nhau với nó không phải là cách.

“Nếu vậy, tôi cũng sẽ không tán thành cái ý tưởng lấy trứng của rồng làm con tin. Ngay cả khi chúng ta bằng cách nào đó trốn ra được, nó cũng sẽ không để hai con người biết nơi ở của nó được sống đâu.”

“Đồng ý. Nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ phải luôn luôn đề phòng và tôi không bao giờ có thể ngủ ngon được nữa. Mà quan trọng hơn, tôi muốn cậu nói cho tôi nghe cậu đã đọc được những gì về Đại long.”

Sau khi bàn bạc khoảng một tiếng đồng hồ, chúng tôi đi đến kết luận là dù gì thì trốn thoát cũng cực kỳ khó. Thế nên, để làm được thì tôi phải tìm hiểu hết những gì có thể biết về kẻ địch.

Marie gõ ngón tay lên bàn gỗ, rồi nhìn thẳng vào tôi.

“Về chuyện đó… Tôi nghĩ tôi đã đọc được thứ gì đó tương tự trước đây. Ví dụ như, nó có trí thông minh cao hơn con người. Nó có thể tạo ra một nguồn ma lực vô tận chỉ đơn giản bằng việc hít thở. Nó đã hủy diệt nhiều hòn đảo và khiến núi lửa phun trào trong quá khứ, kết quả của vô số trận chiến với nhân tộc và quỷ tộc, và…”

Tôi vẫy tay để ra hiệu rằng đó không phải loại thông tin mà tôi cần. Tôi biết khả năng của mình tới đâu, và đối mặt trực tiếp với con rồng trong chiến đấu không nằm trong đó.

“Cậu có biết gì về những thứ kiểu như giai thoại hay những chuyện lặt vặt, loại mà có thể nói thể nói cho tôi biết tính cách của con rồng ấy?”

“Cái gì cơ? Tính cách à? Cậu đang nói về cái gì vậy? Cậu mong đợi một con rồng sẽ có nhân tính sao?”

Đôi lông mày cô nàng elf cau lại, bối rối trước lời tôi vừa nói. Nhưng cô vẫn không ngừng viết với cây bút trên tay, có lẽ là để tập hợp lại mọi suy nghĩ của chúng tôi, hoặc đơn giản chỉ vì cô thích cảm giác cầm cây bút đó trong ngón tay mình.

“Tôi không biết cậu đang tìm kiếm loại thông tin gì, nhưng tôi từng nghe nói là vảy của nó có thể bán với giá cao ngút trời.”

Cô nghiêng đầu như để tự hỏi liệu chuyện đó có ích gì hay không, và tôi ra dấu cho cô tiếp tục nói. Chúng tôi chỉ cần bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt như vậy, và rồi có thể sẽ phát hiện ra một thông tin then chốt nào đó.

“Nó cũng có khả năng tạo ra phép thuật, mạnh đến nỗi mà bất cứ vật trung gian nào sử dụng phép thuật đó đều trở nên nổi tiếng, và những kỳ công của chúng được ghi chép lại trong vô số những tác phẩm văn học. Bất kỳ ai sở hữu dù chỉ một vật thôi cũng sẽ trở nên vô cùng giàu có. Và… tôi từng đọc được rằng trước đây nó đã từng biến thành dạng người để đi vào thành phố, nhưng khá chắc chuyện đó là bịa đặt. Không thể nào một người bình thường có thể nhận ra một con Đại long được.”

“Từ từ đã, tôi muốn biết thêm về vụ đó. Nếu như đấy là sự thật, chắc hẳn phải có một lý do khiến Đại long ở đó, phải không?”

Nó không thể đi vào thành phố chẳng vì cái gì được. Chắc chắn phải có một vật, một thông tin hoặc thậm chí ;à một kho báu, thứ mà sẽ không thể có được nếu không đến tận nơi.

Nhưng cô elf chỉ thở dài. “Thực ra, họ nói rằng nó chẳng làm gì hết. Tôi đọc được rằng nó chỉ ở đó một vài ngày và rồi biến mất. Chuyện đó xảy ra ở Ozloi, một thị trấn cảng, tôi nghĩ vậy.”

“Ozloi à… May là tôi đã từng chu du vòng quanh thế giới đó. Thực ra thì tôi đã đến Ozloi một lần. Tôi không bao giờ có thể quên được vị của món rượu mạch nha ngon tuyệt ở thị trấn ấy. Ông chủ quán rượu rất tốt bụng, cho tôi uống ngay cả khi vẫn chưa đến tuổi.”

Tôi trìu mến hồi tưởng lại những ký ức cũ, nhưng cô nàng elf phía trước thì có vẻ không vui cho lắm. Được rồi, có lẽ trong tình cảnh sống còn như bây giờ, tôi không nên mơ tưởng về rượu giữa một cuộc họp quan trọng, mà thực ra trong trường hợp này, tôi đoán chính sự thiếu ngủ của mình mới là thủ phạm.

Khoan đã nào…

Thị trấn đó chẳng có gì nổi bật ngoại trừ giao thương và rượu. Nếu như con Đại long chỉ đến rồi đi mà không làm gì hết…

“Có khi nào đó là lý do nó tới Ozloi không?”

Tôi buột miệng thành tiếng câu hỏi của mình, rồi nhìn sang phía cái tủ lạnh nằm kế bên gian bếp. Cặp lông mày của cô elf nhăn lại thành một hình thù kỳ lạ khi nhìn theo những hành động của tôi.

Dù sao đi nữa, giờ cũng đã muộn rồi, tôi quyết định sẽ đi ngủ và thử nghiệm nó trong lần đầu tiên.

Ahh, mình quên béng mất vụ này...

Có một ý nghĩ đang không chịu buông bỏ tâm trí tôi, trong khi tôi đứng đó hoàn toàn bất động. Và đây, dưới ánh đèn trần, hai người bọn tôi đang cùng nhìn vào một chiếc giường duy nhất.

Chúng tôi sắp ngủ với nhau.

Tôi không hề có ý định giở trò gì cả, nhưng thân là một thằng đàn ông, tôi không thể ngăn những ý nghĩ đó nảy ra trong đầu mình.

“Ôi, cái giường trông êm ái quá nhỉ!”

Trong khi đó, Marie phấn khích một cách vô tư, nhảy lên giường ôm lấy chăn đệm và quay mông về phía tôi. Cô vén chăn sang một bên để chui xuống bên dưới, rồi kêu lên một tiếng “Mmmm” vui sướng. Sau đó, cô quay đôi mắt tím sang nhìn tôi và nói, “Lại đây nào, Kazuhiho”, đồng thời ra hiệu cho tôi lại gần.

Tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày được một nàng elf xinh đẹp chìa tay ra với mình như vậy…

Cô hối thúc tôi thêm lần nữa, làm tôi không còn do dự thêm và nắm lấy tay cô. Ngón tay chúng tôi đan vào nhau, tôi bước lại gần hơn và ngửi thấy một mùi thơm đầy nữ tính.

Như này có ổn không? Ổn mà, phải không? Kazuhiro ơi, mày đừng làm tao thất vọng đấy nhé…

Tôi vừa chui vào chăn, vừa nguyền rủa cái khả năng tự kiềm chế thảm hại của bản thân. Mặt tôi lúc này chắc đang đỏ như gấc. Marie nhìn tôi với vẻ tò mò, nhưng tôi không thể nói với cô ấy rằng đó là vì có khuôn mặt dễ thương của cô đang ở ngay bên cạnh tôi.

“Giờ thì bắt đầu thử nghiệm thôi. Hmm, tôi có nên ôm cậu không nhỉ?”

“Ừ, chắc là có đấy. Lúc bị con rồng tấn công, chúng ta cũng đang ôm chặt lấy nhau.”

Tôi cảm thấy lý trí mình đang dần lấy lại quyền kiểm soát khi cô ấy nhắc đến từ “thử nghiệm”. Đúng thế, đây chỉ là một thử nghiệm mà thôi, không hơn không kém.

“Chúng ta thử làm lại tư thế giống như hôm đó nhé. Lại đây nào, Marie.”

Hình như tôi đã để bản thân hơi tự nhiên quá thì phải. Cái câu đó nghe cứ sai sai.

Marie nhìn tôi đang dang rộng vòng tay như thể cô đã nhận ra điều gì đó, mặt cô mỗi lúc một đỏ hơn. Biểu cảm lúc này của cô quả là quyến rũ chết người, và rồi chúng tôi thấy mình đang nhìn vào mắt nhau.

“... Được thôi.” Lời đáp gọn lỏn của nàng elf, đáng yêu như một bông hoa mới nở vậy.

Marie chầm chậm nhích lại gần, gối đầu xuống ngay bên cạnh tôi. Dưới lớp chăn, chúng tôi ôm ghì lấy nhau trong vòng tay mình. Khi hai cơ thể áp sát vào nhau, tôi có thể cảm nhận được thân hình mảnh mai và những đường cong của cô ấy.

“Ấm… quá…”

Giọng nói cho thấy cô đã buồn ngủ lắm rồi. Trái tim đập nhẹ nhàng của cô ấy nghe như tiếng một con chim nhỏ vậy. Cái chăn nhanh chóng ấm lên khi hai cơ thể trao đổi nhiệt, và thậm chí cả hơi thở của chúng tôi cũng như đang hòa hợp với nhau.

Cuối cùng, mi mắt tôi khép lại. Tôi ngủ nhanh hơn nhiều so với bình thường, có lẽ là bởi cơn buồn ngủ từ cô ấy đã truyền sang.

Chúng tôi nằm đủ gần để hai vầng trán chạm vào nhau. Cả hai lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Tôi cuối cùng đã không hỏi được cô ấy điều quan trọng nhất, đó là liệu cô có tiếp tục đến viếng thăm tôi sau đó nữa hay không. Tôi nghĩ vậy với một chút hối tiếc trong lòng, và rồi cả căn hộ nhanh chóng bị lấp đầy bởi âm thanh của hai người đã ngủ say...

Truyện Chữ Hay