Watashi ga Koibito ni Nareru Wakenaijan, Muri Muri! (*Muri Janakatta!?)

chương 01 (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Được rồi, về nhà thôi nào mấy gái.”

Mai tiến đến chỗ tôi sau khi chào tất cả mọi người tỏng lớp.

Vẫn như mọi khi, tôi đợi Ajisai-san và Kaho-chan sửa soạn đồ đạc để đi về.

“Muốn ghé đâu đó chơi không?”

“Ah, hôm nay tôi cũng rảnh, nên nghe có vẻ được đấy. Hay cả đám lượn quanh khu nhà ga chút nhé?”

“Nghe hay đấy, nhỉ Rena-chan?”

“À, ừ.”

Nói thật, tinh thần của tôi đang chạm đáy do cái mớ chuyện từ sáng đến giờ rồi. tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh thôi… nhưng không thể từ chối lời mời của họ được…

Nhờ Ajisai-san, mà lời nguyền không thể từ chối lời mời ám tôi đã khá khẩm hơn một chút, và tôi đã có thể vượt qua được chấn thương tâm lý, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể lột xác thần kỳ được.

Từ chối lời mời của người khác khiến tôi stress cực kỳ đấy!

Đương nhiên là, Mai nhận ra được sự hỗn loạn trong tâm trí tôi.

“Ra vậy, cậu có việc cần làm sao Renako? Thế thì chúng ta đi thôi Kaho, Ajisai.”

Uh, cổ lại giúp tôi kìa.

Nhưng tôi thực sự thấy biết ơn đấy…

Vừa hạnh phúc, nhưng tôi lại vừa thấy mình thảm hại. Tôi nỏ nụ cười bối rối như thể khẳng định câu nói của Mai.

Rồi đột nhiên có thứ gì đó mềm mại bao bọc lấy cánh tay tôi.

“Đúng vậy đấy.”

Hử?

Mai, Ajisai-san, và cả Kaho-chan đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi nhìn về phía tôi. Hay đúng hơn là, mắt họ dán chặt vào mỹ nhân tóc đen đứng sau lưng tôi đây.

Đó là Satsuki-san.

“Amaori và tôi có chút việc, nên đi nào.”

“Eh, g-gượm đã!?”

Cô siết chặt tay tôi như một cô bạn gái nhõng nhẽo đang skinship với bạn trai mình.

Từ từ, không phải, đây không phải chuyện đáng yêu thế đâu. Cái này giống như cảnh sát đang còng tay phạm nhân ấy!

“Chúng ta có hẹn mà, nhỉ?”

“Huh!? Uh, thì, cái đó!?”

“Đúng-chứ?”

Cô nhìn tôi với đôi mắt diều hâu.

Những gì hiện lên trên mặt cô là, “Vậy là cậu muốn tiếp tục cuộc nói chuyện của chúng ta sáng nay tại đây sao? Tôi thì không phiền đâu, nhưng không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra với cậu nhỉ?”

Cổ đang đe dọa tôi kìa!

Kaho-chan cảm thấy có gì đó nên hành động ngay trước cả khi tôi kịp nói gì.

“Ra vậy ra vậy! Thế thì giao Saa-chan cho cậu nhé! Còn bọn tớ sẽ về với Mai-Mai nhé!”

Nháy nháy, Kaho chan ra dấu.

Không, dừng lại đi! Cậu hoàn toàn hiểu nhầm rồi!

Thay vì một kế hoạch để chữa lành mối quan hệ của hai người đó, thì đây là một âm mưu nhằm hủy diệt Mai đấy, cậu thấy ổn đó hả!?

Satsuki-san kéo mạnh tay tôi, a-ai đó, cíu bé ~~!

“Renako, cậu…”

Ánh nhìn của Mai như đâm xuyên qua người tôi.

Tệ rồi đây. Cứ như này cô ấy sẽ đến đối đầu với Satsuki-san vì biết rằng tôi đang bị bắt đi dù không muốn mất, và thế là mọi chuyện sẽ còn phức tạp hơn nữa… Không, tha cho tôi đi mà!

“Ừ-Ừm! Vậy đấy, nên là… xin lỗi các cậu nhé! Mai gặp lại!”

Nếu cậu (Satsuki-san) chơi liều thế này, thì tớ làm gì còn cách nào khác ngoài đi theo đâu chứ?!

Tôi nhanh chân đi theo Satsuki-san. Sau lưng tôi vang lên giọng nói mơ hồ của Ajisai-san, “Re-Rena-chan ~~? Sao cậu lại với cậu ấy lại tay trong tay thế kia ~~???” Tôi cắn răng chịu đựng rồi đi tiếp.

Cậu biết không, cái này… đơn giản chỉ là âm mưu độc ác của Satsuki-san để chọc tức Mai thôi!!?

-----

“Tha cho tớ đi mà, làm ơn đấy.”

“Nên tôi đang khao cậu còn gì.”

“Nước đóng lon…”

“Sao? Không thích à?”

“Thích ạ…”

Cạch. Tôi nhặt lon trà xanh trong máy bán nước rồi làm một hơi để giải tỏa. Tâm trí như nhẹ nhõm hơn đôi chút. Tôi đến bàn chỗ Satsuki-san rồi ngồi xuống đối diện cô.

Cô đã đem tôi đến khu ăn uống trong nhà ga.

Dù nơi này không đông đúc và khá thoải mái, nhưng tôi vẫn đổ mồ hôi lạnh khi thấy Satsuki-san chống cằm ngay trước mặt mình.

“Dù sao thì.”

Satsuki-san cười nham hiểm sau khi uống nước của mình trong một cái cốc ghi [Tôi ghét mấy vị khó chịu]

“Cậu thấy mặt cậu ta không? Trông rõ là sốc luôn ấy. Tôi yêu cảm giác này.”

Đúng là nụ cười xấu xa mà…

“Thế là đủ rồi phải không? Cậu thành công đả kích cậu ta rồi, thế nên là trả thù xong xuôi nhỉ? Giờ thì hai người có thể làm lành và bắt đầu từ mai lại là bạn, đúng chứ?”

“Đương nhiên, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.”

“Ừ…”

Satsuki-san đưa tay lên má, mỉm cười nhìn tôi.

“Cậu thực sự là người đặc biệt với cậu ta nhỉ.”

“Lạ thật đấy ha…”

“Giờ thì sao cũng dược. Quan trọng là, hẹn hò với cậu sẽ cực kì hiệu quả.”

“Không làm đến mức đó thì cậu không chịu được hả…”

“Tôi nhớ mình đã nói rõ ràng rằng tôi thích cậu mà nhỉ? Khi ấy tôi quá xấu hổ nên hơi bối rối một chút… cậu cứ coi là như thế đi.”

“Nghe dễ thương đấy nhỉ, nhưng sự thật nào phải thế đâu!?”

Tôi mệt mỏi nằm ườn ra bàn. Satsuki-san do dự trong giây lát rồi nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi bất giác nín thở. Đôi mắt sắc bén của Satsuki-san, thay vì tỏa sáng rực rỡ lại trông thật u ám, đến mức thiếu sức sống. Dù vậy, tôi nghĩ chúng vẫn có nét đẹp và sức quyến rũ riêng.

Mái tóc bóng mượt trông thật hoàn mỹ, như thể lông vũ bị ướt sau cơn mưa.

Nhìn vào cô khiến tôi nghĩ đến ánh trăng tỏa sáng giữa trời đêm. Đôi mắt mang vẻ cô đơn ấy luôn cuốn hút tôi, và cứ mỗi khi nhìn chúng, tôi lại cảm thấy một nỗi đau nhè nhẹ trong lồng ngực.

“Ughh…”

Tôi mau chóng đảo mắt đi. Có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng thể thắng nổi cô ấy mất.

“Cả cậu… cũng bị cậu ta làm phiền không ít còn gì?”

“Cái đó thì… có đúng…”

Vụ gần nhất hiện ra trong đầu tôi là khi bị lừa đến một bữa tiệc. Nhờ đó mà tôi tổn thọ cả trăm năm đấy.

Nếu tôi không hành động gì, thì cô ấy sẽ luôn kéo tôi đi khắp nơi thôi. Hiểu mà.

Nhưng thay vì chung tay với âm mưu đen tối của Satsuki-san, tôi thích tự sức mình làm việc hơn…

“Dù sao thì, tớ nghĩ cách này có hơi quá… nếu để Mai biết Satsuki-san và tớ hẹn hò, thì sẽ khiến cậu ấy tổn thương lắm… là bạn bè thì vậy có hơi…”

“Bạn bè…”

Satsuki-san lẩm bẩm. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trên tay.

“Amaori, cậu có phải, bạn tôi không?”

“Eh?”

Ý cậu là sao…”

Nếu giải thích theo nghĩa đen thì có hơi khó để nghĩ cổ là bạn tôi…

“T-Tớ không biết…”

“…Cậu thẳng thừng thật đấy.”

“Bởi vì…!”

Tôi nắm chặt lon trà xanh.

“Chúng ta chưa bao giờ nói chuyện riêng với nhau, và khi tớ nghĩ cậu là bạn mình thì cậu lại phủ nhận ngay lập tức. Tớ khá là sốc đấy! Vả lại, nếu tớ cứ vô tư trả lời rằng, ‘Đương nhiên! Tớ luôn nghĩ cậu là một người bạn quan trọng của mình!’ có khi cậu sẽ nổi điên lên luôn ấy!”

“Tôi sẽ không nổi điên lên đâu. Nhưng nếu cậu nói thế thật thì tôi sẽ bắt cậu hợp tác với tôi.”

“Ra là thế sao! Cái kiểu gài đó, làm ơn dừng lại đi, tớ sẽ không mắc bẫy nữa đâu.”

Tôi hét lên, chẳng còn cách nào chống lại Satsuki-san nữa rồi. Tôi chỉ còn biết rơi nước mắt thôi.

Nhưng rồi Satsuki-san mở lời khi vẫn chống cằm.

“Được thôi, tôi hiểu rồi.”

“Eh…”

Trông như đang dỗi, cô quay mặt đi.

“Ngay cả tôi cũng hiểu cách ép buộc này sẽ chẳng đi đến đâu. Vả lại, tôi cũng không muốn ép cậu làm việc mình không muốn. Xin lỗi vì đã ích kỷ kéo cậu theo như vậy.”

“Ah, ừm, không sao đâu…”

Đột nhiên xin lỗi như thế, tất nhiên là tôi thấy bối rối rồi.

Giờ nên làm gì đây…

“Hơn nữa, chúng ta cũng đâu phải là bạn. Chỉ là hai con người có quan hệ với nhau vì chơi chung một nhóm thôi. Thế đấy.”

Satsuki-san nói vậy kết thúc cuộc trò chuyện.

…Tôi mới khiến cổ nói thật lòng kìa.

Nhưng để rời đi với câu “Vậy thì, tớ phải về đây vì còn nhiều game đang chờ ở nhà nữa,” tôi không có đủ dũng khí nói vậy.

“Ừm…”

“Sao?”

Tôi lén quan sát biểu cảm của cô.

“Có ổn không nếu tớ coi như là cậu đã đồng ý làm lành với Mai?”

“…………Cậu, nghiêm túc nghĩ vậy sau khi chúng ta nói chuyện nãy giờ ấy hả?”

“Eh, tớ sai rồi sao…?”

“Thế nên cậu mới thật là…”

Cô nhìn tôi như đang nhìn một con bọ ấy. Đáng sợ quá đi!

“Hai người bất hòa với nhau khiến bầu không khí trong lớp trở nên khó xử, và đến trường như thế khó chịu lắm… nếu tớ không đi học nữa rồi lại trở thành gánh nặng cho bố mẹ…”

“Từ từ đã, Amaori. Sao trông cậu như sắp khóc thế hả… Eh, hay cậu đang đe dọa tôi? Cậu có gan làm thế cơ à?”

Tôi còn không hiểu nổi bản thân mình nữa…

“Aah, trời ạ.”

Satsuki-san kêu lên cáu kỉnh.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm vậy. Cậu chỉ cần tôi làm lành với cậu ta thôi chú gì? Cứ như mọi khi, tôi chỉ cần cúi đầu xin lỗi con nhỏ không biết trời cao đất dày gì dù chính cô ả mới là nguồn cơn của mọi việc chứ gì!”

“Eh… Satsuki-san… Cậu tốt quá đi…”

“Nhưng đổi lại.”

“Đáng sợ quá!”

Satsuki-san giơ hai ngón tay lên rồi chỉ vào tôi.

“Hai tuần. Hẹn hò với tôi trong hai tuần. Sau đó tôi sẽ xin lỗi cậu ta.”

Hai tuần, nghĩa là mọi chuyện sẽ kết thúc ngay trước kỳ nghỉ hè.

“Lần này là tôi thật lòng xin cậu. Tên ngốc đó, lâu nay chả coi tôi ra gì cả, nên tôi không thể nào cho qua được khi đã tìm thấy điểm yếu của cậu ta. Thế nên.”

Chỉ một chút thôi, nhưng Satsuki-san đã cúi đầu.

Trước tôi đây.

“Tôi mong được hợp tác với cậu.”

Không như hồi nãy, giọng cô chứa đầy sự nghiêm túc.

……Không phải Satsuki-san ghét Mai. Tôi hiểu là như thế.

Trước kia, khi Mai mở bữa tiệc ấy, Satsuki-san đã bảo tôi cản nhỏ lại, dù chính cô cũng không biết tôi đã nghĩ những gì. Cô làm vậy vì quan tâm đến Mai.

Nói cách khác, chính cô là người đã cứu Mai. Nếu Satsuki-san ấy đang cầu xin tôi, vậy thì…

Tôi chầm chậm ngẩng lên nhìn vào amwts cô.

“Tớ nghĩ mình có thể chấp nhận đến mức đó… Nhưng mà, đừng bắt tớ làm mấy việc bất khả thi nhé vì tớ cũng có giới hạn của mình mà…”

“Hẳn rồi.”

Cuối cùng Satsuki-san cũng tỏ vẻ nhẹ nhõm, và bầu không khí căng như dây đàn hồi nãy cũng biến đâu mất.

“Vậy thì, cảm ơn cậu nhé, Amaori.”

“Ừm…”

“Rồi, chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò từ ngày mai trong hai tuần. Vậy ổn chứ?”

“Ừ, ừm…”

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên não tôi vẫn chưa kịp tải xong…

Nhưng mà… ừ.

Cái tên Renako này không cho phép tôi từ chối bất kỳ lời mời hay đề nghị của ai hết. Thế nên nếu tôi từ chối Satsuki-san thì sẽ cắn rứt lương tâm lắm.

Không như một đứa hoàn toàn bình thường như tôi, Satsuki-san là một người mạnh mẽ. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô phải liên tục chịu thất bại do có khả năng chịu đựng. Thế nên tôi đã có thể đồng cảm với cô khi tìm đến tôi để được giúp đỡ.

Tôi không thể trực tiếp khiến họ làm lành vì đây là vấn đề giữa những người bạn, nhưng nếu bằng cách này mà có thể chữa lành mối quan hệ giữa họ, thì không còn cách nào khác… Lí do của tôi là thế.

Chỉ một chút nữa thôi.

Khi tôi tưởng tượng ra hình ảnh Mai thất vọng khi bị Satsuki-san đánh bại, tôi cảm thấy mình sẽ muốn thấy cảnh đó, nhưng lại cũng không muốn thấy… Có hơi chút phức tạp.

Đừng nản chí…!

“Mong được cậu chiếu cố…”

Và thế là, bọn tôi bắt đầu mối quan hệ giả tạo trong hai tuần tiếp theo.

Sau Mai giờ là Satsuki-san hả…

Nhưng đây cũng có thể là một cơ hội hoàn hảo. Vì bọn tôi sẽ giả làm người yêu trong hai tuần, không như Mai cứ đổi đi đổi lại, tôi có thể sẽ nắm bắt được người yêu thực sự là gì. Nhờ đó, tôi có thể chắc chắn rằng mình không hợp có mối quan hệ tình cảm với bất cứ ai.

Tôi phải nhìn đời bằng con mắt tích cực lên, thế thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, chắc vậy.

Bọn tôi xử lí hết đồ uống trên bàn rồi rời khỏi khu ăn uống.

Buổi đêm tháng Bảy khá ấm áp.

Hôm nay tôi đã trải qua nhiều chuyện rồi, dù chủ yếu hầu hết là do Satsuki-san cả…

“Satsuki-san?”

Khi chúng tôi ra khỏi khu ăn uống, Satsuki-san đứng lại.

“Này, có ổn không nếu chúng ta ghé qua một nơi trước khi về nhà?”

“Eh? À, được thôi, miễn là không phải chỗ nào đông người…”

“Gì chứ? Tôi không phải nhỏ đó đâu. Không sao, gần đây thôi.”

Tôi không quan tâm lắm có gần hay không, nên vẫn đi theo sau Satsuki-san.

Sau khi đi bọ từ ga được tầm 5 phút, Satsuki-san dừng lại trức của một ngôi đền nhỏ giữa khu dân cư.

Giữ bầu không khí tĩnh lặng, một cơn gió nhẹ thổi qua đem lại cảm giác dễ chịu.

“Ở đây thoải mái thật đấy nhỉ.”

“Ừ. Nơi đây có vài kỷ niệm đặc biệt đối với tôi.”

Chúng tôi đi qua cổng Torii, theo lối nhỏ dẫn đến đền chính.

Tôi lén liếc nhìn Satsuki-san đứng trước đền. Đúng là một cảnh đáng chiêm ngưỡng mà… không như Mai, nét đẹp của cô như Yamato Nadeshiko vậy. Cá là trang phục truyền thống như kimono hay đồ vu nữ sẽ hợp với cô lắm đây.

“Ừm, vậy cậu hay đến đây lắm à?”

“Đúng vậy. Đặc biệt là khi tôi cần động lực để cố gắng.”

“Tuyệt thật đấy nhỉ.”

“Đó là hổi còn học tiểu học, khi Oozuka ai suy sụp tới mức phải bám víu lấy tôi ở nơi này như hy vọng cuối cùng… Fufufu…”

“Cái đó mà tuyệt vời á!?”

“Đó là kỷ niệm cực kỳ đáng nhớ đấy.”

Cô đang hồi tưởng lại quá khứ khi giành chiến thắng trước Mai đấy à…?

“Cậu đem tớ đến nơi nghe như chiến trường cũ thế này làm gì vậy?”

“Vì chúng ta đã quyết tâm sẽ đánh bại con nhỏ đó, nên không có nơi nào hợp hơn nơi này để lập lời thề mà đúng chứ?”

“Chúng ta sẽ không đánh bại cậu ấy! Cậu phải làm lành với cậu ấy cơ mà!”

“Sao cũng được, thế nên là Amaori, dù chỉ là hai tuần thôi.”

Satsuki-san vén tóc ra sau tai rồi nhìn thẳng vào tôi.

Má cô ửng đỏ khi mặt trời bắt đầu lặn sau lưng, tim tôi dừng lại một nhịp khi thấy hình ảnh ấy.

“Tôi là một người có rất nhiều khuyết điểm, với tính cách của tôi thường bị gọi là một người lạnh lùng. Tôi hoàn toàn biết rằng mình chỉ là một kẻ cô đơn. Có lẽ tôi sẽ không phải người có thể đáp ứng được cái sở thích của cậu… nhưng, tôi chắc chắn sẽ đền đáp lại sự giúp đỡ của cậu.”

Tôi không biết đền đáp là như nào, nhưng hẳn là cô là kiểu người ân oán phân minh.

“Không, cái đó… huh, cậu nói sở thích của tớ là sao?”

“Gu của cậu là tóc vàng mắt xanh một phần tư ngoại quốc đúng chứ?”

“Bình thường thì làm gì có ai thế chứ!?”

“Ai đó giống Sena chẳng hạn.”

“Ugh.”

Nghe tên của Ajisai-san đột ngột được nhắc đến, tôi câm nín.

“Từ đã, tớ nghĩ cậu hiểu nhầm gì rồi. Tớ chưa bao giờ nói là mình thích con gái đúng không!?”

“Thế à? Nếu vậy thì tôi thực sự không phải gu của cậu rồi.”

Ừm, nhưng tôi cũng chưa bao giờ, nói rằng tôi không thích con gái…

Huh, không, sai rồi! Mai đang kéo tôi đi sai hướng rồi!

“Dù sao thì, bất chấp hoàn cảnh này, cậu vẫn chấp nhận hẹn hò với tôi, nên tôi sẽ cố hết sức làm người yêu của cạu.”

C-Chẳng hiểu sao chuyện này lại trở nên nghiêm túc thế nữa… Cô ấy đang thực sự dồn tâm huyết vào vụ này…

“N-Nhưng không phải là cậu thích tớ đúng chứ? Cậu chỉ muốn hẹn hò với tớ vì Mai thích tớ thôi.”

“Đúng vậy.”

Đấy, nói có sai đâu!

Rồi Satsuki-san tiếp tục.

“Cảm xúc của tôi không liên quan gì đến việc này hết, nhưng vì chúng ta sẽ bước vào một mối quan hệ, nên tôi muốn cam kết việc đó một cách đàng hoàng.”

“Chẳng hiểu sao nghe như đi xem mắt ấy…”

“Cũng không khác mấy nhỉ, nghe cũng giống hôn nhân mai mối đấy chứ.”

Thời nay, có rất nhiều lí do khiến người ta kết hôn. Ví dụ như, để nuôi dạy con trẻ, chuyện kinh tế hay đơn giản là tình yêu.

Đương nhiên, có nhiều lí do đằng sau hôn nhân hơn là tình yêu và mong muốn ở cạnh nhau rồi.

Cũng như tôi và Satsuki-san lúc này, vì cô muốn trả thù Mai còn tôi thì muốn họ làm hòa.

Đây là khế ước sẽ có lợi cho cả đôi bên, và đặt chúng tôi lên ngang hàng. Nhưng tôi nghĩ Satsuki-san không thích điều đó lắm.

“Vậy nên là, dù chỉ một thời gian ngắn thôi, tôi sẽ cố hết sức để làm tròn bổn phần của một người vợ.”

“E-eehhh…. C-Cách nói đó có hơi…”

Cơ thể tôi nóng dần lên, vợ… vợ á…

Satsuki-san cũng chẳng giấu nổi sự xấu hổ.

“Sao cậu lại bối rối thế.”

“Không, chỉ là, là Satsuki-san đấy, cậu nói thế khiến tớ bị sốc…”

“Tôi không biết trong đầu cậu là Satsuki thế nào nữa, nhưng tôi thừa nhậ mình đã gây rắc rối cho cậu rồi. Thế nên tôi sẽ đối đãi tốt với cậu.”

“Và chính xác lầ cậu muốn nói gì…?”

Satsuki-san cứ nhìn tôi chằm chằm mà không nói gì.

Gì vậy chứ?

“Cậu cứ thoải mái mong đợi đi.”

“Hiiii…”

Tệ quá, đầu tôi như muốn nổ tung bất cứ lúc nào rồi.

Trước khi não tôi hình dung ra được hình ảnh không đứng đắn của Satsuki-san, tôi tuyệt vọng vẫy tay xóa hết chúng đi.

Cô thường đi xung quanh với vẻ mặt lạnh lùng cùng thái độ nghiêm khắc, nhưng giờ lại đột nhiên làm ra vẻ mặt đó chỉ nhìn vào tôi. Sự khác biệt đó mang lại tác động quá mạnh mẽ khiến tôi muốn khuỵu xuống.

Với một đứa nhân vật nên như tôi, thay vì một người luôn tỏa sáng như Mai, thì người thich ẩn mình trong bóng đêm như Satsuki-san hợp hơn nhiều!

“Từ đã… Cậu, sao cậu lại đỏ mặt thế?”

“Hể? Thật á!?”

Rõ ràng là thế rồi!

“Cậu… ra là vậy. Tôi sẽ không đánh giá sở thích của cậu, nhưng nếu cậu thực sự muốn làm những chuyện đó, tôi sẽ, cố hết sức… để thỏa mãn cậu…”

“C-Chờ đã!!”

Tôi không có chịu được cái kiểu quan hệ đó đâu!? Tôi thích bạn bè hơn người yêu mà! Khiến tim đập nhanh trong mấy cái sự kiện lãng màn như này phiền lắm!

“Tớ không muốn cái đó! Tớ hoàn toàn không có bất cứ ý định nào như thế hết! Tớ thể nhũng việc như thế chưa bao giờ xuất hiện trong đầu kể từ khi sinh ra!”

Tôi đang nói cái quái gì thế? Đây không phải chuyện để nói ở nơi linh thiêng như này.

“Vậy thì được, như thế tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn đấy vì tôi không có kinh nghiệm gì về mấy chuyện như thế hết…”

“Tớ chắc chắn không muốn cậu làm mấy cái đó!”

Nhưng khi nghe thấy lời phủ định trong tuyệt vọng của tôi, cô nhướng mày.

“…Nhưng cậu đã làm mấy chuyện đó với Oozuka Mai, đúng chứ? Tôi vẫn chưa tin được đâu.”

“Cậu ngừng so đo với cậu ấy được không!? Dù sao thì, bọn tớ cũng có làm vài thứ, nhưng tớ không bao giờ muốn cả! Đó là do nhỏ tự ép tớ thôi!”

“Cơ mà, tôi nghĩ ngoại hình của tôi cũng được đánh giá cao đấy, thế mà cậu vẫn bảo mình không quan tâm sao?”

“Tớ hoàn toàn biết mà! Vì cậu xinh cực kỳ ấy!”

Nghe tôi nói vậy, Satsuki-san bắt đầu nghịch tóc rồi nói “Đương nhiên là vậy rồi,” tỏ vẻ như không bận tâm đến mấy lời khen như này. Nhưng Satsuki-san à, đỏ mặt như thế thì thờ ơ kiểu gì!

“Mà ngay từ đầu sao cậu lại dùng mấy từ như vợ hay kết hôn chứ? Mấy từ đó nặng nề quá… dù chỉ có hai tuần…”

“Cậu… Vậy ra cậu là loại phụ nữ dễ dãi như vậy…?”

“Nnnnn!! Ý tớ không phải thế!”

Ánh mắt không hài lòng đó đau thạt mà!

“Tôi không biết rõ về cậu, nhưng tôi vẫn sẽ làm theo những gì mình tin tưởng.”

“Nhưng lí do thực sự cậu làm chuyện này là để trả thù Mai mà đúng không…”

“Tôi sẽ làm theo những gì mình tin tưởng.”

Hiểu rồi…

“Vậy thì, dù chỉ là hai tuần ngắn ngủi, nhưng mà…”

“Ừ. Mong được cậu chiếu cố.”[note50505]

…Mới rồi, cô ấy gọi tôi là gì với cái thái độ thế vậy? Cảm giác cứ sai sai sao ấy nhỉ? Cái từ đó có phải từ mà vợ dùng để gọi chồng không? Không phải đâu đúng chứ? Chắc chỉ do tôi tưởng tượng thôi…

“Bất ngờ thật, Satsuki-san sau này có khi trở thành một người vợ tốt đấy…”

“Thật sao? Cậu thì giống kiểu người thích phụ nữ giỏi chuyện giường chiếu hơn…”

“Hiểu làm rồi! Hoàn toàn sai hết rồi!”

Tôi trong đầu Satsuki-san hoàn toàn là một con biến thái rồi còn gì! Tại sao lại thành ra thế này chứ!?

Chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện làm vấy bẩn nơi quý giá của Satsuki-san, và khi rời khỏi đền cô đột nhiên đưa tay ra.

Cô muốn bắt tay minh chứng mối quan hệ này bắt đầu à?

“Không phải, chỉ là, làm cái này… như cách để bắt đầu mối quan hệ của chúng ta… kiểu đó.”

“Ah.”

Satsuki-san nhẹ nhàng đan những ngón tay của cô với tôi.

Một cảm giác ớn lạnh bao trùm cả bàn tay.

Đây là kiểu nắm tay cho người yêu mà.

“Tôi ghét việc làm gì đó nửa vời lắm.”

“Ừ, nhưng mà, ừm.”

Được một người mới lúc trước còn không coi tôi là bạn đối xử thế này khiến tôi vui buồn lẫn lộn.

Satsuki-san đi bên cạnh tôi, trông như quả dâu tây khi màu đỏ lan ra khắp khuôn mặt.

“…Thế này có sao đâu? Đây là chuyện bình thường với người yêu mà.”

Nhìn cô bĩu môi khiến tôi nghĩ đến một cô gái nhỏ thích nghịch son của mẹ. Lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt, thay vì xinh đẹp hay đáng sợ…

…Tôi đã nghĩ Satsuki-san thật dễ thương.

Cảm giác trong lòng bàn tay tôi khcs hẳn với Mai. Rõ ràng là hai người khác nhau rồi. Vậy là tôi đang nắm tay với một người con gái khác… tôi sẽ không bị đâm đâu nhỉ?

L-Lo quá đi…

“Ừm, Satsuki-san… Quả nhiên là, nắm tay thế này…”

Đáp lại tôi đang run rẩy, Satsuki-san lấy điện thoại ra nở nụ cười nham hiểm.

“Này, chụp một tấm hình kỉ niệm làm bằng chứng nào.”

“Eh.”

“Xem nào, đăng lên Insta nhé? Chắc chắn đay là một chuyện nhỏ không thể bỏ qua rồi nhỉ? Fufu, nghe hay đấy… Cứ tưởng tượngvẻ đau khổ trên gương mặt nhỏ đó xem.”

“Nếu cậu làm thế, không chỉ Mai mà tất cả mọi người trong nhóm đều biết đấy!? Cậu mà dám làm thế thì ly hôn ngay nhé! Ly hôn luôn!”

Sao tôi lại có thể nghĩ cô ấy dễ thương chứ! Dù cô thực sự là một phù thủy đang lên kế hoạch ám sát công chúa!

Vậy là, tôi đã nhảy thẳng vào hai tuần đầy bất ổn, không biết phải chuẩn bị gì cho những chuyện sắp xảy ra!

Truyện Chữ Hay