Là người yêu của nhau không có nghĩa là bọn tôi phải dính lấy nhau khi ở trường. Mà thực tế là mọi việc vẫn diễn ra như trước khi có vụ này thôi.
Đương nhiên là bọn tôi cũng chẳng gọi cho nhau những cuộc điện thoại dài dằng dặc hay gửi những tin nhắn yêu đương sến súa rồi.
Eh… Vậy thì bọn tôi sẽ làm gì với cái mối quan hệ này thế…? Yêu nhau…? Huh, cái đó nghe khả quan nhất rồi.
Chỉ có một thứ thay đổi thôi, là bọn tôi giờ thường dành thời gian cùng nhau sau khi tan học, chỉ hai đứa thôi. Ừm, hẳn đây là loại quan hệ kiểu trong sáng đây.
Cơ mà, mọi người trong nhóm chẳng ai nói gì, có lẽ họ cho rằng đây là một phần trong kế hoạch giúp Mai và Satsuki-san làm hòa. Nhưng thực chất, những gì tôi làm… thực sự là một phần của kế hoạch đấy, và họ nghĩ không hề sai đâu, chắc vậy…
Và rồi, hôm nay nữa, tôi cùng Satsuki-san đi bộ về.
Chỉ là cùng đi đến ga thôi, nhưng lạ thay bọn tôi lại có một cuộc nói chuyện bình thường (Thật đấy).
“Amaori, sở thích của cậu là gì thế?”
“E-Eh? Tớ á?”
Tôi hỏi ngược lại dù cô ấy mới là người hỏi trước. Satsuki-san thì nhìn tôi như thể nói rằng hiển nhiên là thế còn gì. Ừ, tất nhiên rồi…
“Lúc này, tôi muốn hiểu thêm về cậu.”
Sở thích của tôi hửm…
Chơi game, xem người khác chơi game, lướt web, xem anime, mấy việc kiểu kiểu thế…
Dù có chọn gì thì hẳn cũng sẽ khiến cô thất vọng thôi. Tôi có thể tưởng tượng rõ ràng hình ảnh Satsuki-san nói, “Huh, nghe ngu ngốc thật đấy, nhưng cũng hợp với cậu.” …Tôi không nói được.
Không, nhưng nhỡ đâu Satsuki-san thích bi mật chơi game ở nhà chăng, ”Vậy à. Thực ra tôi cũng thích chơi game. Số giờ chơi Monster Hunter của tôi chạm mốc 20000 giờ rồi đấy.” Đánh liều một phen xem sao!
“Ừm, nếu để nói thì, chắc tớ thích chơi game chăng.”
“Game ở đây là kiểu “trò đời” ấy hả? Là thứ cậu tự chơi được sao?”
Đây là phản ứng của một con người suốt cuộc đời chưa từng động vào game!
“E-Eh, ừ, kiểu kiểu vậy.”
“Amaori.”
Giọng cô chẳng mang chút cảm xúc nào khiến tim tôi đứng lại mất một nhịp.
“Sao cậu lại nói dối?”
“Eh?”
Đôi mắt thần nhìn thấu trái tim người khác ngay lập tức thấy được vẻ yếu đuối trong lòng tôi.
“Tôi hỏi là vì muốn hiểu cậu hơn, nên nếu cứ lấp liếm thế thì thật vô ích. Cứ trả lời thành thật đi.”
“Uuuh, tớ xin lỗi ạ.”
“-N-này, sao cậu lại khóc hả?”
Tôi cố kìm lại để nước mắt không chảy ra,, nhưng Satsuki-san nói phải. Tâm trạng tôi như dính sát thương chuẩn.
“Thực ra thì tớ thích chơi game. Kiểu game nhập vai thám tử cầm súng bắn pằng pằng ấy. Mấy thể loại man rợ á…”
Quả nhiên là khó nói quá Satsuki-san ơi…
Cá là cô ấy đang nhìn tôi như thể cỏ rác rồi. “Ra là vậy à. Do cuộc sống không được suôn sẻ nên cậu xả giận vào game chứ gì. Kiểu người nhu này gọi là kiểu cuồng tín nhỉ? Tội nghiệp thật.” Hẳn là cô ấy đang nghĩ vậy, hoặc tương tự những định kiến khác thường đến từ lũ người lớn trên mấy chương trình truyền hình quá!
Satsuki-san gật gù.
“Mấy cái đó gọi là “ép pi ét” hửm?”
“Cậu biết sao Satsuki-san?!”
“Cảm giác hình như cậu mới chửi đểu tôi thì phải.”
“Làm gì có! Chỉ là, vì lúc nào cậu cũng mang bầu không khí nghiêm túc và chỉn chu, nên tớ nghĩ cậu coi game là thứ tệ hại cơ! Kiểu như là, chỉ có đám thất bại ngu ngốc mới chơi game ấy!”
“Tôi nghĩ kiểu người có định kiến như thế thời nay khá hiếm rồi… Mà, mẹ tôi thi thoảng cũng chơi nên tôi quen rồi.”
“Mẹ cậu… Bất ngờ đấy.”
Quá là bất ngờ luôn. Vì là mẹ Satsuki-san mà, nên thường tôi sẽ không bao giờ nghĩ tới trường hợp này…
“Cậu nghĩ rằng mẹ tôi là kiểu người vừa chỉnh gọng kính vừa giục ‘Học, học đi!’ mỗi khi mở miệng chứ gì?”
“Cậu đọc được tâm trí tớ à!”
“Không hề.”
Cô nhìn tôi nở nụ cười.
“Nhưng cậu nói phải, tôi cũng thường hay nghe ấn tượng của những người khác như thế dù mẹ tôi chẳng phải vậy. Mà, cậu cũng chẳng có cơ hội để khám phá được sự thật đâu.”
“Ah, ừ.”
Nụ cười kia như muốn nói rằng cô muốn biết gì đó. Gì thế gì thế?
“Có vui không? Cái “ép pi ét” đó ấy?”
“Eh!? À, thì, tớ cũng không biết nữa! Còn tùy người mà!”
“Cũng phải nhỉ. Nhưng tôi muốn biết suy nghĩ của cậu.”
“R-Rồi… Ừm, vậy thì, tớ… thích chúng. Mỗi khi chơi game tớ có thể quên đi hết sự đời…”
Satsuki-san khẽ khúc khích.
“Tôi nghĩ là mình hiểu rồi. Mỗi khi tìm được một cuốn sách thú vị, tôi thường quá tập trung đọc đến mức không để ý thời gian, quên ăn quên ngủ luôn mà.”
“Hể… Ah, cậu thích thể loại gì thế?”
“Tôi không thích cụ thể loại nào cả, nhưng nếu chọn một thì, thứ gì đó tập trung viết về con người chẳng hạn…”
Con người. Trông tôi có vẻ chẳng hiểu Satsuki-san nói gì, nên cô hít một hơi rồi bắt đầu giải thích.
“Về cảm xúc của con người… chẳng hạn. Người ta nói rằng bản chất con người thường sẽ bộc lộ ra trong những tình huống hiểm nghèo phải chứ? Hay khi mọi chuyện đang trở nên vô vọng nhưng con người vẫn nỗ lực trong tuyệt vọng chẳng hạn. Tôi đặc biệt thích những câu chuyện miêu tả con người như vậy.”
“Ra là vậy à, tớ cũng thích kiểu đó nữa!”
“…Có thật không?”
“Eh, lần này tớ nói thật mà!”
Satsuki-san mỉm cười khi thấy tôi cố thanh minh.
“Tôi hiểu mà, chỉ đùa chút thôi.”
“Đ-Đồ bắt nạt…!”
“Sao phải cố thanh minh trối chết thế?”
“Bởi vì…”
Tôi lảng mắt đi.
“Tớ không muốn bị cậu ghét…”
Tôi liếc nhìn Satsuki-san. Cô có hơi ngạc nhiên với đôi mắt mở to.
Tôi biết rằng tôi đã và đang cố gắng giả tạo trong tuyệt vọng rất nhiều thứ để khiến bản thân mình trông ổn hơn. Tôi cũng biết rằng mình chả là ai cả. Thế nên tôi mới chắc mẩm rằng Satsuki-san sẽ ghét tôi một khi cô ấy biết điều đó…
Nhưng như thể đang lờ đi sự yếu đuối tôi chôn giấu trong lòng, cô nói, “Tôi sẽ không ghét cậu đâu.”
“Eh?”
Tôi không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Satsuki-san vén tóc ra sau tai, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Vì dù sao tôi cũng đâu có thích cậu đến mức đó.”
“Chờ chút coi!!”
Tôi cứ tưởng cô sẽ an ủi tôi bằng lòng tốt cơ, nhưng hy vọng ấy bị nghiền nát trong chớp mắt.
Satsuki-san như thể một trò chơi mà liên tục có sự điều chỉnh, là người mà tôi không thể đọc vị nổi.
---
Bọn tôi đến ga, và vì nhà hai đứa ngược hướng nên đành tạm biệt trước cổng soát vé. Khi tôi lên tàu, cô gọi tôi từ đằng sau.
“Này Amaori.”
“S-Sao thế?”
Tôi chuẩn bị tinh thần cho những lời tàn ác sắp tới, nhưng có vẻ là nhầm rồi.
“Nếu cậu muốn thì, tôi mới đọc xong cuốn này… mượn không?”
“Eh? Được chứ, tớ đọc!”
“Cậu không muốn cũng không sao… Huh, nhanh thế.”
“Tớ tò mò về loại sách Satsuki-san thường đọc mà!”
“…Vậy à.”
Satsuki-san lôi một cuốn sách ra từ trong cặp đưa cho tôi.
“Cứ giữ đến khi nào đọc xong trả cũng được. Tôi nghĩ câu chuyện cũng hợp sở thích của cậu, nhưng nếu thấy chán thì không cần cố đọc hết đâu.”
“Cảm ơn nha!”
Với cái này tôi có thể nói chuyện với cô ấy dễ dàng hơn, mà đọc sách cũng là một trong những sở thích của tôi nữa. Trong quãng thời gian cô độc hồi sơ trung, tôi hầu như toàn dành thòi gian trong phòng y tế hay thu viện thôi mà…
Satsuki-san trông có vẻ hoi bồn chồn.
“Tôi rất hiếm khi giới thiệu sách mình thích cho người khác, nhưng tôi nghĩ ít nhất mình cũng nên làm thế này.”
Eh, cô ấy vừa vào mode dere ấy hả…?
Chợt nhớ đến lời tỏ tình hôm qua, má tôi nóng bừng.
Giờ nói cũng đã muộn nhưng mà, bọn tôi đang hẹn hò, đúng chứ…? Mượn sách của cô ấy như vậy, nghe giống hệt việc mà người yêu thường làm…
“Khi nhìn cậu, tôi lại có động lực để làm tốt hơn.”
Eh. Tim tôi đập càng lúc càng mạnh. Làm cái gì, tốt hơn cơ…?
Satsuki-san nở nụ cười thanh lịch.
“Dù chúng ta đang hẹn hò, nhưng cậu luôn tỏ ra né tránh, hành xử xa cách, và luôn mang một lớp mặt nạ. Cảm ơn vì đã làm gương xấu để tôi tránh noi theo nhé.”
“Rất hân hạnh được giúp đỡ cậu!” Vừa ôm cuốn sách, tôi vừa hét lên khó chịu.
Trên tàu, tôi ngồi vào chỗ rồi mở cuốn sách mượn được ra.
Bìa sách đem lại cảm giác thân thuộc, chạm vào cũng thấy thoải mái. Cảm tưởng như hơi ấm từ Satsuki-san còn vương lại vậy. Tôi vô thức đưa mặt lại gần cuốn sách, và trước khi kịp hít lấy một hơi thì tôi giật người ra.
Tôi đang làm cái quái gì vậy nè. Hết giờ, không tính nữa. Giờ cứ đọc sách đi.
Kinh nghiệm đọc sách của tôi chỉ có light novel thôi, và dường như lần này cô ấy cho tôi mượn… văn học cổ điển? Uh, nếu là một cuốn khó đọc thì chịu đấy…
Bắt đầu đọc mới thấy lối hành văn cũng khá dễ đọc, tôi nghĩ vậy.
Đó là câu chuyện về một nữ chính văn phòng 27 tuổi. Ừ hứ, để xem thế nào.
Hiểu rồi. Bắt đầu từ trang thứ ba, nữ chính gặp một nữ sinh cao trung và dần dần, câu chuyện trở thành một chuỗi những lần thể hiện ham muốn xác thịt của họ, hết lần này đến lần khác, với những đoạn miêu tả khoảnh khắc ấy cực kỳ cẩn thận.
…………………
Máu dồn lên não, tôi đóng sách thụp một cái.
Dường như những hành khách khác đang nhìn tôi với vẻ kỳ lạ.
Koto Satsuki… Koto Satsuki…….
Cơ thể tôi run lên khi cố kiềm nén cảm xúc, còn tôi thì thầm hét lên giận giữ.
‘Tôi nghĩ câu chuyện hợp sở thích của cậu’ là cái quái gì chứ!!?
***
Và thế là.
Hôm sau, tôi đến trường vớ ý định phàn nàn Satsuki-san. Khi gặp Mai sáng nay, cô ấy chào tôi với nụ cười tỏa nắng, khiến cảm gác tội lỗi trào dâng trong tim tôi.
“Chào buổi sáng.”
“C-Chào buổi sáng…”
Chẳng nghĩ ngợi, tôi chỉ đáp lại ngắn gọn để tránh phải nói chuyện thêm rồi về thẳng chỗ ngồi.
“Fumu,” Trông phản ứng của Mai có lẽ cô ấy đã kết luận được gì đó, nhưng vì nghe không rõ nên tôi chẳng biết cô ấy nói gì.
Một lần nữa, tôi không ngăn nổi những suy nghĩ tiêu cực. Tôi đã bị Satsuki-san cuốn theo và rốt cuộc đồng ý hẹn hò với cô ấy.
Trong khi vẫn còn trận đấu với Mai để quyết định mối quan hệ giữa hai đứa là người yêu hay bạn thân, tôi đã bất cẩn đồng ý hẹn hò với Satsuki-san, dù chỉ là hai tuần…
Không chung thủy? Quan hệ không lành mạnh? Đây sẽ là vấn đề lớn, còn tùy vào tâm trạng cô ấy nữa… nhưng việc này là vì mối quan hệ giữa Mai và Satsuki-san. Nói tóm lại, tôi làm việc này là vì Mai!
Nên không phải ngoại tình hay gì hết, và cũng chẳng có vấn đề gì cả luôn! Có lẽ vậy!
Aah, quan hệ giữa người với người phức tạp quá đi!
Nhưng mà, ừ, rốt cuộc thì sau hai tuần họ cũng sẽ làm hòa thôi, và bầu không khí sẽ không tệ hại như trước nữa. Tôi chỉ cần chịu đựng chuyện này thêm chút nữa thôi, và thế là xong. Tôi làm được mà. Yup.
Ngay khi mới nghĩ vậy!
“Renako, một chút thôi.”
“Eh?... Geh!”
Mai gọi tôi vào giờ nghỉ trưa.
N-Nhỏ này vừa làm gì thế! Hoàng tộc có mấy skill đặc biệt này à?!
Bọn tôi sánh bước trên hành lang. Ngay lúc này, Mai đang buộc tóc, nên cô ấy đang trong mode bạn thân. Việc đó khiến tôi nhẹ nhõm một chút.
“Ờ-Ờm, sân thượng à?”
“Không, xin lỗi nhé, ra ngoài trời mùa này tệ lắm vì da tôi khá nhạy cảm với tia UV. Nhưng vì đó là một nơi quan trọng với chúng ta, nên tôi sẽ chuẩn bị ô nếu cậu muốn.”
“Thế thì quá nổi bật… vậy thì giờ chúng ta đi đâu? Lớp học trống à?”
“Một nơi yên tĩnh.”
Tuy nhiên, với sự nổi tiếng, nơi mà Oozuka Mai có thể nói chuyện riêng tư rất hiếm ở trường này. Sau giờ học thì khác, nhưng lúc này đang là giữa giờ nghỉ trưa. Thậm chí bây giờ cô vẫn đang liên tục đáp lại những lời chào của mọi người xung quanh.
Tôi tin rằng Mai cũng biết chuyện này… chờ đã, nhỏ biết không? Tôi bắt đầu lo rồi đây. Nhỏ sẽ không dẫn tôi đến phòng tuyên truyền rồi hét to tình cảm của mình cho cả trường biết chứ…? Hồi ở bữa tiệc đã tệ lắm rồi, nhưng đảm bảo rằng nếu cô ấy làm thế thật thì chắc cả trường này từ mặt tôi luôn quá…
Bọn tôi đến cổng trường, thay giày rồi ra ngoài. Bọn tôi đang đến một nơi mờ ám nào đó à?
Nhưng tôi đã nhầm. Đôi chân của Mai cứ thế bước qua cổng trường. Ra vậy. Nếu bọn tôi nói chuyện ngoài trường, thì sẽ chẳng có học sinh nào nghe được hết.
Và tôi lại nhầm nữa. Bên ngoài cổng là một chiếc limousine đen đang đợi.
Hả? ……Hả?
Một người phụ nữ mặc đồ đen, dường như là tài xế bước ra mở cửa sau cho chúng tôi.
“Vào trong đi
Mai cầm tay đưa tôi vào xe.
Bên trong khá rộng với một chiếc bàn to bằng bàn bi-a. Ở đó cũng có tủ lạnh nữa. Dọc theo xe là một hàng những loại rượu Tây.
Uooo, cứ như trong phim ấy…
Tôi ngồi xuống ghế, cảm thấy hông mình như bị đệm hút xuống. Êm quá đi…
Mai ngồi đối diện tôi vắt chéo đôi chân hoàn mỹ. Đúng là người có phẩm giá vượt trội mà.
“Vì sẽ không ai dám đến đây, nên chúng ta nói chuyện gì cũng được nhỉ?”
“Cậu nói phải, nhưng mà… ừ, cậu nói hoàn toàn đúng, nhưng mà?! Sao trông cậu tự mãn thế, cái mặt như kiểu muốn nói, “Đây quả là một ý tưởng tuyệt vời nhỉ?” thế?! Thay vì sáng tạo, tớ thấy đây đơn giản chỉ là sử dụng sức mạnh đồng tiền để giành chiến thắng thôi!”
“Dù sao cũng là thắng, ai quan tâm đến cách làm làm gì. Muốn uống gì chứ? Scotch? Bourbon? Hay tôi nên gọi cocktail cho cậu?”
“Cậu có bộ luật riêng của mình mà lờ đi luật Nhật luôn à?! Học sinh cao trung ở đâu được phép uống cocktail vào giờ nghỉ trưa thế?!”
“Đây sẽ là một bí mật khác của hai ta. Chẳng hiểu sao càng lúc càng nhiều bí mật nhỉ?”
“Dù đây là đang v phạm độ tuổi hợp pháp để uống rượu sao?! Tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc một người bạn cùng lớp lại mời tớ làm việc này đấy!”
Trong khi hai đứa đang cự cãi, người tài xế đã rót xuong Perrier vào ly rồi. Huh, vậy ra chỉ là nước khoáng thôi sao…
Khoan đã, không, giờ không phải lúc bình tĩnh. Bọn tôi còn chưa vào chuyện chính cơ mà.
Chắc hẳn nhỏ gọi tôi ra đây là để nói chuyện về Satsuki-san rồi. Tôi cần phải bình tĩnh để giải thích với Mai.
Mai mỉm cười và hỏi câu đầu tiên.
“…Dạo nay cậu và Satsuki-san thân nhau quá nhỉ. Từ bao giờ mà hai người phát sinh quan hệ đó thế?”
“À, ừm, chuyện là!”
Câu hỏi đột ngột ấy khiến não tôi trống rỗng. Tôi thực sự kém đối phó mấy chuyện như này!
“Chuyện đó, ừm… gì nhỉ, ừm… thực sự bắt đầu vào hôm kia, ừm, tớ chỉ nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu có thể hòa thuận với nhau thôi!”
Tôi đặt tay ra sau đầu cười gượng.
“Không, nó… ừm…”
“Nói đi nào.”
Mai nghiêng đầu, còn tôi chỉ biết yếu ớt rên rỉ.
“Cho tớ xin lỗi ạ.”
“Sao lại thế? Renako, cậu đã làm gì mà phải xin lỗi cơ?”
“Uhh, tớ không biết nữa… Tớ nghĩ mình cần phải nói vậy thôi.”
“Mai này… Chúng ta là bạn nhỉ…?”
“Giờ là bạn Rema đúng chứ?”
Tôi bồn chồn đưa tay như thể đang cầm một quả bóng rổ vô hình. Tôi phải nói mới được.
“Nếu, chẳng may, cậu dính dáng đến một người, nhưng chuyện đó sẽ gây xung đột với người khác vì họ có những ý định khác nhau… Cậu nghĩ tớ nên làm gì trong trường hợp đó?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ trả lời câu hỏi của tôi bằng nỗi lo của cậu đấy.”
Mai nở nụ cười đắng chát.
Nỗi lo của tôi ư…? Ra là vậy, đây là kiểu đó à…
“Để xem nào, tôi hiểu rồi, Renaki.”
Nhưng Mai trông như một người tôi có thể dựa vào mỗi khi gặp chuyện như vậy. Từ từ, thật á? Có chắc là không phải bị vẻ ngoài hào nhoáng đó tẩy não không thế?
“Cá là Satsuki lên kế hoạch gì đó sau lưng tôi và bắt cậu hợp tác, nên cậu mới thấy đau khổ vì tội lỗi chứ gì. Tôi nói không sai chứ?”
“Eh… sao cậu biết…?”
“Đương nhiên là biết rồi, vì tôi là Oozuka Mai mà.”
Với thần thái của một nàng công chúa, cô lập tức tóm gọn vấn đề của tôi.
“Mình có một người bạn ngầu thật đấy…”
Tôi kiềm chế lại những tình cảm đang lớn dần dành cho Mai (Phiên bản bạn thân).
“Vậy là, nỗi khổ của cậu được sinh ra từ tình yêu dành cho tôi.”
“Ah, cái đó sai nha.”
Tôi bác bỏ ngay lập tức, nhưng Mai chẳng bận tâm.
“Đương nhiên là tôi biết rồi. Cậu là một cô nàng đáng yêu luôn bận tâm đến những gì xảy ra xung quanh mình, thế nên luôn kẹt trong nhiều tình huống khó xử. Nhưng đó cũng là một điểm tốt của cậu, nên tôi không phàn nàn gì đâu. Tôi cũng không ngại để cậu đi chơi với người khác đâu, vì chắc chắn kiểu gì cậu cũng quay về với Oozuka Mai này thôi.
Nhỏ là gì thế… nữ hoàng à…!?
“Trái lại, tôi còn thấy vui vì việc cậu thân với Satsuki cũng tốt mà. Nhìn thế chứ cậu ta dịu dàng lắm. Chắc chắn hai người sẽ hợp cạ thôi.”
Vậy Mai trong suy nghĩ của Satsuki-san là người như thế…
Mai khi buộc tóc lên trông trưởng thành hơn mọi khi. Vậy ra đây là cô vợ lí tưởng của cao trung Ashigaya… người đã cướp lấy trái tim của mọi học sinh, là Nữ thần Mặt trời của trường…!
“Ờm… Mai và Satsuki-san quen nhau từ trước khi vào cao trung phải không?”
“Phải. Lần đầu bọn tôi gặp nhau là hồi lớp năm.”
“Từ tiểu học à…”
Vậy hai người đó là bạn thưở nhỏ. Cảm giác cứ sai sai sao.
“Huh, hai cậu mà cũng học tiểu học à…?”
“Tôi được sinh ra bình thường rồi lớn lên đế giờ mà. Nhưng thật tốt khi lên cao trung mới gặp cậu, vì hồi nhỏ tôi ấu trĩ lắm.”
“Thật á!?”
Mai có vẻ hơi ngượng, đặt tay lên miệng nói.
“À, hồi đó tôi đã mặc định rằng mọi người ai cũng yêu quý mình, là một tiểu thư chưa trải sư đời. Tôi đã không nhận ra rằng mình đã may mắn đến nhường nào khi vừa sinh ra đã có mọi thứ. Vừa ngốc nghếch vừa kiêu ngạo.”
Cái đó… Chẳng khác bây giờ là bao nhỉ…? Cơ mà, vì đó là Mai nên tôi không dám hé nửa lời.
“Satsuki là một trong số ít những người bạn quen tôi từ nhỏ. Nói thật, có rất nhiều chuyện đáng xấu hổ mà tôi không muốn nhớ lại đâu… Trước kia tôi nói với cậu rằng cậu là người định mệnh của tôi nhỉ?”
“Hả? Ừm.”
Chủ đề đột nhiên thay đổi.
“Việc tôi gặp được cậu sẽ không bao giờ thay đổi. Việc tôi gặp Satsuki cũng như thế. Cậu ta là người luôn bên cạnh tôi từ rất lâu rồi, và cũng có nhiều kỷ niệm đáng nhớ nữa.”
“Ừm, vậy sao…”
Tôi chưa bao giờ nói chuyện với bạn bè cho đến hết sơ trung… Nhưng tôi hiểu cảm giác của Mai.
Thời trốn học ở nhà là một quãng thời gian đen tối của tôi, nhưng em gái đã luôn bên cạnh tôi dù hai đứa thường xuyên cãi cọ, và nhỏ em cũng hay nặng lời nữa. Cơ mà, việc đó vẫn cứu rỗi tôi, và bằng cách nào đó mọi chuyện giờ xoay sang thế này.
Nhưng không như Mai, tôi không thể thành thật mà mở lời khen em gái, nói rằng con bé rất tốt được. Quả nhiên là Mai trưởng thành hơn tôi rất nhiều mà.
“Nói tóm lại là, Mai rất thích Satsuki-san nhỉ.”
Không chỉ là một người bạn bình thường, mà là một người quý giá.
Mai nghe xong cười khúc khích.
“Tôi cũng chẳng biết nữa, vì giờ người kia còn không thèm nói chuyện với tôi cơ mà.”
“Ừm… ra vậy, đó là vấn đề!”
Tôi mạnh mẽ chỉ. tay vào nhỏ.
“Nếu cậu xem cậu ấy là một người bạn quý giá, thì mau đi làm lành đi!”
“Bảo là làm lành, nhưng tôi và cậu ta có vấn đề gì với nhau đâu?”
“Eeehhhh…?”
Trái với sự thất vọng của tôi, Mai chỉ nhún vai.
“Satsuki là người rất cứng đầu, cậu ta một khi đã quyết chuyện gì thì không từ bỏ đâu. Được thôi, cậu cứ theo kế hoạch của mình mà giúp cậu ta đạt được những gì mình muốn đi.”
Nhỏ nó với nụ cười tự tin.
…cơ mà, hình như nhỏ vừa đồng ý một chuyện rất rắc rối thì phải…
“Thật á? Cậu thấy ổn khi để tớ làm theo kế hoạch của cậu ấy ư?”
“Làm thế thì khoảng thời gian chúng ta bên nhau sẽ giảm đi, nhưng chừng ấy thì tôi chịu được. Cậu cũng muốn mà, đúng chứ? Nên tôi sẽ tôn trọng quyết định của cậu. Chăm sóc Satsuki nhé.”
Đối mặt với Mai đang tỏa ra khí chất hào phóng của nữ hoàng, tôi hỏi lần cuối.
“Cậu chắc chứ? Để cậu ấy thích làm gì thì làm? Cậu thực sự chắc chắn chứ?!”
“Aah, tôi vừa nói rồi còn gì. Chúng ta còn lâu lắm mới tốt nghiệp, chừng đó thời gian là đủ để khăng khít mối quan hệ ày rồi. Có chệch hướng đôi chút mới trưởng thành được. Dù sao 18 tuổi mới được kết hôn mà.”
Tôi chẳng biết liệu có phải Mai đồng ý làm vậy vì vẫn còn thấy tội lỗi do vụ hồi đó không…
“Vậy sao… thế thì được rồi…”
Sâu trong lòng tôi thực sự cảm ơn cô ấy.
Như vậy, tôi có thể giảm đi cảm giác tội lỗi khi ở bên cạnh Satsuki-san. Tôi không biết cô hiểu đến bao nhiêu, nhưng mà… cảm ơn nhé, Mai.
Mai khẽ thở ra. Cô nhìn ly nước với vẻ mặt u ám.
“Nếu biết trước được ở riêng với cậu thế này tôi đã xõa tóc sáng nay rồi.”
“N-Nhưng mà vì buộc lên rồi, nên lúc làm bạn cậu đa cho tớ rất nhiều lời khuyên á.”
“Thật ư? Nếu vậy thì không còn gì bằng rồi.” Mai cười giòn tan.
“Nếu cậu chịu làm người yêu của tôi, thì tôi sẽ đối tốt với cậu gấp bốn lần như này, và đảm bảo rằng cậu sẽ không gặp bất cứ rắc rối nào trong cuộc sống. Đương nhiên là tôi cũng se chiều chuộng cậu mỗi ngày rồi. Thấy sao?”
Tình cảm của Mai thực sự rất lớn. Cảm giác như nhỏ luôn tìm mọi cách để có thể nuông chiều tôi ấy.
Còn với tôi thì, một chút tình cảm nho nhỏ với bạn bè là quá đủ rồi.
***
“Amaori, về thôi.”
“V-Vâng.”
Đúng như kế hoạch, Satsuki-san tính triệt để thể hiện mối quan hệ tốt đẹp của hai đứa bằng cách về cùng nhau, nhưng tôi thực sự không thể để tâm vào đó được. Nghe cũng giống tôi nhỉ…
Khi tôi đi đến cửa thì chạm mắt với Mai, tôi vẫy tay chào.
“Ừ, ừm… hẹn mai gặp lại nhé, Oozuka-san.”
“Aah, về cẩn thận nhé. Mai gặp lại.”
Cô đáp lạ lời tạm biệt của tôi bằng nụ cười chói hết cả mắt. Đột nhiên, cô nàng phù thủy đến chắn trước mặt tôi.
“Nào mau về thôi mình.”
“Ah, huh.”
Cô ấy nghĩ gì vậy chứ, nói từ đó với cái giọng này! Ai đó sẽ nghe thấy nếu cậu làm vậy mất Satsuki-san!
“…”
Mai vẫn trưng ra nụ cười như mọi khi, nhưng má nhỏ hơi giật giật trong một khoảnh khắc kìa!
Uuuh, cô ấy hoàn toàn tận dụng tôi vì tư lợi rồi kìa…
Ra đến hành lang, tôi hỏi “Không phải cậu đang hơi áp đặt quá không Satsuki-san?”
“Tôi đã nói rằng sẽ đối đãi tốt với cậu mà nhỉ?”
Eh!?
Cô ấy nhìn tôi run rẩy qua khóe mắt rồi nở nụ cười nhạt.
“Đi thôi.”
“Đ-Đi đâu…?”
“Tất nhiên là một chỗ tuyệt vời rồi.”
Satsuki-san kéo tôi đến nơi nào đó cô ấy muốn… Hieeee, mình vẫn chưa đủ tuổi mà…!?
---
Ah, bọn tôi đến nơi rồi.
Một nơi cũ kỹ và yên lặng, ánh đèn dịu nhẹ, và cảm giác như bọn tôi đang vào căn cứ bí mật riêng vì chẳng cảm nhận được sự hiện diện của bất cứ ai. Luồng không khí hơi lành lạnh thoáng qua da.
“Đây là thư viện mà!”
“Chính xác.”
“Có điều hòa mát ghê.”
“Tốt quá còn gì? Giờ thì im lặng đi.”
Aye aye.
Đây là thư viện nằm khá xa trường tôi. Bọn tôi ngồi cạnh nhau trong góc gọc tập. Dường như cô ấy thường mượn sách ở thư viện này.
“Ừm… mà, ý cậu “đối xử tốt với tớ” là sao thế?”
“Đương nhiên là tôi sẽ chỉ cậu học rồi.”
“Vậy sao…”
Satsuki-san bối rối khi thấy phản ứng của tôi.
“Sao lại che mặt thế? Mừng đến mức muốn khóc luôn đấy à?”
“Chỉ là tớ ghét suy nghĩ của bản thân thôi.”
Tôi muốn nguyền rủa cái đứa đã tưởng tượng cái kiểu đó trên đường đến đây… Chẳng hiểu tại sao tôi lại nghĩ đến mấy chuyện như thế trong khi người đang đi cùng là Satsuki-san đó nữa…
“Sao cũng được. Mà, tuần sau là thi cuối kỳ rồi. Mỗi ngày cậu học bao lâu?”
“Eh?”
Sao cô ấy lại hỏi chuyện học tập của tôi?
“T-Tầm 30 phút…?”
Có vài ngày như thế… hôm mà có bài tập về nhà ấy…
Đã học trên trường biết bao nhiêu rồi, nên tại sao về nhà vẫn còn phải học cơ chứ? Quá lá vô lý đi…
Satsuki-san nhíu mày.
“Học thế mà không bị lưu ban cũng tài đấy. Điểm trung bình kỳ trước cậu bao nhiêu?
Ờ... Tôi cố hết sức nhớ lại và trả lời. Satsuki-san nghe xong thở dài nặng nhọc.
Ah, đau đấy.
“Tôi không muốn giao du với mấy người học hành bết bát đâu.”
“Ư, điểm tớ chỉ thấp hơn mức trung bình xíu thôi mà.”
Tôi đã học bán sống bán chết để đậu được cao trung Ashigaya, nhằm tránh gặp phải bạn cùng lớp cu rồi. Đương nhiên là hầu hết học sinh ở đây có học lực khá hơn tôi…
“Nếu hẹn hò với tôi thì ít nhất phải nằm trong top 10, còn không thì mang tiếng tôi lắm.”
“Huh, căng thế. Vào top 10 trong khi trên đời này còn chưa đến 3 người làm nổi ư…!?”
“Top 10 là có tận 10 người đó.”
Ánh mắt kia như thể đang nhìn vào một con đại ngốc chính hiệu vậy.
“Tôi không yêu cầu cậu đứng đầu như Oozuka Mai, nhưng Sena vẫn luôn duy trì thứ hạng trong top 10 của mình đấy, đến cả Kaho cũng làm được mà.”
“Thật luôn!?”
Uwahh… sốc quá đi…
Ajisai-san thì tôi còn hiểu được, nhưng lâu nay tôi cứ tưởng Kaho-chan cũng tầm tầm mình cơ…
Quả nhiên là, muốn tương tác bình thường với người như Mai thì cũng phải là người ưu tú! Khác hẳn với loài Amaori Renako tầm thường này luôn…
Satsuki-san nhìn chằm chằm tôi đang u ám.
Đột nhiên lọt vào tầm nhìn của tớ như thế sẽ khiến tớ lo lắng đấy biết không hả.
Satsuki-san dường như cũng nhận thức được về vẻ đẹp của mình, nhưng cô ấy không hề bận tâm đến những thiệt hại gì có thể gây ra cho người khác với sắc đẹp đó… Với tôi, cả cô ấy và Mai đều có sức hủy diệt ngang nhau!
“Tôi không thực sự bận tâm đâu, nhưng mà Amaori này, cậu bị mặc cảm tự ti đúng không? Biết đâu nếu chăm chỉ tình trạng đó se giảm đi thì sao? Tôi nghĩ thử cũng không mất gì đâu.”
“Uh…”
Cảm giác như vừa bị câu nói quá đúng ấy đấm vào mặt vậy…
“Để xem nào, đòi top 10 thì cũng hơi quá thật. Gượng ép người khác đạt điểm cao thế cũng không tốt. Cơ mà, tôi vẫn nghĩ rằng đạt điểm cao bằng nỗ lực của mình khá thỏa mãn đấy, đúng chứ?”
“Cái đó… tớ nghĩ mình hiểu được…”
Cũng như chơi game đối kháng ấy. Đánh bại được kẻ thù thì cũng vui, nhưng vui hơn là khi nhận ra ky năng của mình càng lúc càng được cải thiện. Khoảnh khắc chiến thắng chỉ kéo dài trong vài giây thôi, còn lúc nhận ra bản thân mình có thể cải thiện sẽ thúc đẩy ta hơn nữa.
Nhớ lại hồi tập cười, rồi tập trang điểm, và mọi việc để cải thiện bản thân… Tôi nghĩ mình hợp với việc nỗ lực đấy.
Học hành, hửm…
“Thôi thì, điểm tớ mà lên thì mẹ cũng mừng…”
“Vậy thì tốt.”
“Cậu nói phải…”
“Vậy thì bắt đầu thôi. Lấy sách ra đi.”
“Vâng…”
Và vậy là công cuộc học tập bắt đầu.
Ít nhất, thay vì một sự kiện vui vẻ hay hào nhoáng, buổi học của tôi và Satsuki-san diễn ra hoàn toàn bình thường. Một ý nghĩ kiểu như ‘không thể, hoàn toàn không thể, cho tôi chết đì’ chưa từng xuất hiện trong đầu tôi.
“Ừm Satsuki-san ơi. Tớ hỏi câu này với?”
“Câu nào? Ah, câu này hơi phức tạp thật. Nghe kỹ đây, để giải câu này cậu cần-”
Không ngờ rằng Satsuki-san giảng dễ hiểu vậy.
Khi tôi gặp câu khó, đầu tiên cô sẽ xác nhận rằng tôi không hiểu chỗ nào, rồi từng bước từng bước một giải thích cho tôi một cách khoa học. Cô không hề cười hay tức giận về những câu hỏi của tôi. Cô luôn kiên nhẫn và khách quan mỗi khi chỉ dạy tôi.
“Cậu có vẻ hợp vai người vợ hiền luôn dốc lòng giúp ông chồng bất tài của mình phát triển ấy nhỉ… Kiểu, cậu thường tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng lúc dạy tớ lại dịu dàng thật… Đây là kiểu “cây gậy và củ cà rốt” à?”
“Là do tôi thế chứ ai thèm chiêu trò gì. Nhưng tôi nghĩ những lúc thế này mà quá cứng nhắc thì không tốt. Còn nếu cậu là dạng bị chửi mới học thì là chuyện khác.”
Không có gì đâu. Tớ thấy thế này ổn lắm rồi.
“Satsuki-san có phải kiểu người yêu hay nói ‘Chịu thôi’ nhưng rồi vẫn chăm lo cho đối phương không? Kiểu người thích chăm sóc người khác ấy…?”
“Tôi đã yêu đương bao giờ đâu mà biết…”
Satsuki-san nhíu mày, gò má hơi ửng đỏ.
“Không hiểu sao khi bị cậu nhận xét kiểu đó làm tôi thấy nhột quá…”
“Eh? Không, ừm, huh, không phải đâu, tớ không có ý gì hết á, chỉ là giả dụ thôi. Chỉ đơn giản là tớ nghi rằng ai làm người yêu Satsuki-san hẳn là sẽ hạnh phúc lắm đây.”
“...bây giờ cậu đang là người yêu của tôi đấy.”
“Ah, ừ-ừ nhỉ.”
Nhìn Satsuki-san đỏ mặt khiến người tôi như mềm nhũn ra. Huh, lạ thật đấy. Tôi vội vã xua tay che đi sự xấu hổ.
“N-Nghĩ xem, nếu là Mai, cậu ấy sẽ kiểu, ‘Cái này cậu không hiểu là phải rồi.’”
“Đem tôi ra so với cậu ta giống như chọc điên tôi ấy, nên là lần sau nhớ cẩn thận.”
“Vâng.”
Tôi tạc dạ điều đó rồi ngoan ngoãn ngậm miệng lại học tiếp.
“Còn phần này thì-”
Những ngón tay cô chuyển động chẳng hiểu sao lại đầy vẻ gợi tình. Tôi cố kìm không nuốt nước bọt.
Tôi triệu hồi mini Mai trong đầu để xua đi tà niệm. Mini Mai nhìn tôi nói “Cậu không cần bận tâm đến tôi đây,” với nụ cười tỏa nắng. Không, không, vô dụng thế hả!
“Hồi trước tôi cũng không làm được.”
“Huh?”
Trong khi tôi đang đấu tranh tư tưởng thì Satsuki-san đột nhiên nói vậy.
“Tôi chẳng hiểu mình đã học những gì cả. Mà thậm chí giờ vẫn còn. Tôi thực sự không giỏi chuyện học hành lắm, nên tôi luôn nghĩ học là việc nhàm chán khi cứ phải lặp đi lặp lại cùng một thứ để có thể nắm bắt được nó.”
Ra là thậm chí Satsuki-sa cũng có khoảng thời gian như thé.
“Tuy vậy tôi vẫn tiếp tục kiên trì.”
“Nên giờ cậu mói giỏi như thế.”
Satsuki-san khúc khích nói.
“Cũng hoài niệm thật. Hồi đó cả trong học tập và thể thao, chẳng ai vượt mặt được Mai cả. Ai ai cũng đều coi cậu ta là thiên tài rồi ca tụng hết lời. Nhưng không phải thế. Tôi biết rõ cậu ta đã phải nỗ lực thế nào để đạt được những điều ấy, và nó khiến tôi xem cậu ta là một người bình thường, cũng đồng nghĩa với việc tôi có thể vượt qua, vậy nên tôi luôn luôn thách thức Mai.”
Nụ cười đó không phải tự giễu, mà đơn giản chỉ là nụ cười đẹp đẽ khi nhớ lại quá khứ thôi.
Đến giờ, chẳng ai rõ quá khứ giữa hai người nên cũng chẳng ai biết được quan hệ giữa họ. Nhưng lúc này, tôi cảm thấy mình sắp tìm ra được rồi.
Hiện tại thì cả Mai và Satsuki-san đều không muốn nói chuyện với nhau, nhưng sự thật rằng họ là bạn thân vẫn còn đó. Xem ra ngay từ đầu tôi đã lo hão rồi.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi có thể bông đùa như vậy.
“Vậy sao… thế thì, miễn là tớ cố gắng thì cũng có thể đạt hạng hai à?”
“Nếu cậu đủ chăm chỉ.”
Cô ấy - người từng giống như tôi - đáp lại với một nụ cười. Vì là người có đầu óc đơn giản, nên tôi sẽ dễ dàng bị dắt mũi bởi cô nàng vừa như người vợ tốt vừa giống người mẹ hiền này.
“Vậy tớ phải cố gắng thêm mới được. Đùa tí thôi!”
“Ah, xin lỗi nhé, để tôi đính chính.”
Satsuki-san tiếp tục mỉm cười.
“Miễn là cậu học đến mức thổ huyết thì sẽ làm được thôi.”
“Tớ nghĩ mình sẽ học vừa phải vậy.”
Ngày hôm đó, tôi đã khám phá được mặt khác của Satsuki-san mà tôi chưa từng thấy.
Và không hề nhận ra rằng ngày hôm sau, tôi sẽ khám phá được thêm một mặt nữa mà tôi chưa từng tưởng tượng tới.
----------
Hết chương 1
Đổi nguồn dịch sang bản official