Nhóm của Mai gồm toàn những mỹ nhân nổi tiếng đứng trên đỉnh toàn trường.
Và trưởng nhóm ấy, Oozuka Mai, chính là cô vợ quốc dân của cao trung Ashigaya.
Một thiên thần luôn đối xử tốt với tất cả mọi người, kể cả đứa như tôi, Sena Ajisai-san.
Một linh vật dễ thương luôn được đối xử như một cô em gái nhỏ, Koyanagi Kaho-chan.
Một diva ngầu lòi với mái tóc đen tuyệt mỹ, Koto Satsuki-san.
Và chẳng hiểu sao lại có một đứa tép riu lẫn vào, nhưng giờ cứ kệ nó đi đã.
Dù là một phần của cái nhóm đặc biệt này, nhưng những người tôi có thể nói chuyện bình thường chỉ có Ajisai-san và Kaho-chan thôi. Mai thì quá nổi rồi, nên lúc nào cũng bị đám đông vây quanh. Nên trong khi nhắn tin liền tù tì cho tôi ở trường, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều khi ở riêng.
Còn với Satsuki-san, thì chúng tôi rất hiếm khi trò chuyện với nhau. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn có cảm giác rằng mình bị ghét, nhưng hóa ra chỉ là hiểu lầm của tôi thôi. Dù không còn sợ hãi như trước nữa, cơ mà…
Một lời tỏ tình đột ngột, đương nhiên tôi phải bị bất ngờ rồi.
Và tôi cũng đau đớn nhận thức được rằng, động cơ thực sự đằng sau việc đó không hề trong sạch chút nào.
Cơ bản thì là thế đấy.
Satsuki-san muốn báo thù Mai, nhưng vấn đề ở đây, Mai là người có một tinh thần thép.
Tâm trí của cô vững đến mức tôi chỉ có thể tưởng tượng hình ảnh cô bình thản nói, “Hừm, vậy là nó cháy rồi à. Không còn cách nào khác, hôm nay phải qua đêm ở khách sạn vậy.” nếu biệt thự của cô đột nhiên xảy ra hỏa hoạn (trong tưởng tượng).
Để gây ra vết thương chí mạng, thì sự tồn tại của tôi là cần thiết, nên giờ tôi chính là công cụ trả thù tốt nhát mà Satsuki-san có thể dùng.
“Tớ nói đúng chứ, Satsuki-san!?”
“Không hề.”
Satsuki-san lắc đầu sau khi nghe lời buộc tội cực kỳ hợp lý của thám tử Renako.
Dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt, Satsuki-san bình thản nói.
“Tôi thích cậu từ tận đáy lòng. Chẳng hiểu sao nhưng tôi đã đổ cậu rồi, Amaori. Tôi thích cậu rất, rất nhiều, tôi yêu cậu.”
“Một lời tỏ tinh vô cảm đến tuyệt vời!”
Chết tiệt, nếu cô ấy làm đến nước này, tôi chỉ biết tấu hài theo thôi…!
“Vậy thì, cậu thích tớ ở điểm nào!?”
“Eh?... Ừm, để xem…”
Satsuki-san chống cằm suy nghĩ.
Ánh mắt nhìn về nơi vô định.
“………………..Bởi vì, cậu biết rõ vị trí của mình chăng?”
“Cậu nghĩ cái lí do thích người khác đó chấp nhận được à!”
Trên hết, cậu đang trả lời câu hỏi của tớ bằng một câu hỏi à!? Ít nhất thì cho tớ thấy một phản ứng thuyết phục hơn đi chứ, nói dối cũng được!
“Huh, hay cậu không hài lòng với việc tôi làm người yêu?”
“Eh!? K-không phải, c-cái này-“
Đây là kiểu hiểu lầm tôi muốn tránh phạm phải nhất. Lẽ ra lúc đó tôi nên thừa nhận rồi, nhưng Satsuki-san đáng sợ quá. Vậy nên thật khó để từ chối lời tỏ tình của cô.
“Đương nhiên là không phải thế rồi. Dù sao thì Satsuki-san cũng rất quyến rũ mà… và…”
“Và?”
“Tớ đã luôn ngưỡng mộ giọng nói sắc sảo của cậu, cả tính cách nghiêm túc nữa… Cậu thật ngầu khi ngồi tại chỗ của mình, tỏa ra hào quang tràn đầy tự tin. Và cậu là một người thẳng thắn đến nỗi tớ không thể nào không ghen tỵ với cậu…”
Tôi nhỏ giọng nói khi cúi gằm mặt.
Đây chắc chắn là những gì một nhân vật nền nói về thần tượng của họ, đúng chứ…? Vậy ra nó là thế. Tôi nhìn lên Satsuki-san… Những gì tôi vừa nói đều là cảm xúc thật của tôi…
“Vậy sao, cảm ơn cậu.”
Má Satsuki-san có hơi đỏ lên, cô quay mặt đi. Hẳn khi thấy tôi nói như thế cô cũng xấu hổ lắm. Ư, khó xử quá.
“À, nhưng chuyện đó, ừm, vậy nên là tớ-“
Tôi thừa nhận mình đã nói thật lòng, nhưng đó là vấn đề khác.
“Tớ không thể có một mối quan hệ lãng mạn với cậu được! Đương nhiên là tớ sẽ rất vui nếu chúng ta vẫn là bạn rồi!”
“À, nói mới nhớ, vậy nên cậu mới có cái mối quan hệ chẳng thể giải thích nổi với con nhỏ đó nhỉ.”
“Ư, chỉ đơn giản là không thể thôi, dù là ai cũng vậy. Không phải lỗi của Mai hay Satsuki-san, mà là lỗi của tớ khi không có chút tự tin nào…”
Thấy nụ cười bất ngờ của Satsuki-san, tim tôi lỡ mất một nhịp.
Nụ cười ấm áp, như tia nắng chiếu xuyên qua màn mây mù… Hử?
“Đừng lo. Dù cậu có quyết định hẹn hò với tôi đi nữa, thì tôi có cảm giác rằng chúng ta sẽ kết thúc mối quan hệ này êm thấm trong một tháng thôi. Nên giờ thì, đừng sợ và hẹn hò với tôi đi.”
“Tớ thực sự lo ngại về cái cách mà cậu thuyết phục tớ đấy!”
Tiếng chuông báo vang lên đúng lúc tôi phàn nàn xong. Cô ấy ác quá đi, đùa giỡn với tình cảm trong sáng của tôi như thế!
-----
Dù buổi học sáng chưa bắt đầu mà tôi đã kiệt sức rồi.
Bọn tôi rời khỏi sân thường và về lớp sau khi khóa của.
Nếu được thì, tôi thực sự muốn đến phòng y tế ngủ cơ. Chẳng biết tôi có thể biến buổi học hôm nay thành một buổi ngủ trưa cho đến buổi học chiều không…
Ấy.
Như thêm dầu vào lửa, ngay khi bước đến hành lang, chúng tôi chạm mặt Mai.
“Chào buổi sáng, Renako. Và…”
Tôi muốn chào lại trong khi nở nụ cười cơ, nhưng mà…
Satsuki-san đang bước đằng sau tôi, không thèm nhìn Mai lấy một lần mà cứ thế vụt qua. Uwaaaa…
“C-Chào buổi sáng, Oozuka-san.”
Ít nhất thì tôi đã cố thay đổi bầu không khí và mỉm cười chào.
Mai đặt tay lên cằm như đang suy ngẫm gì đó.
Satsuki-san tuyệt thật đấy. Cô ấy chắc là người duy nhất có thể bơ Oozuka Mai trong cái trường này. Không biết Mai có bị cái thái độ đó làm tổn thương không nữa…
Hoàn toàn phản bội kỳ vọng của tôi, Mai chỉ nở nụ cười rạng rỡ như thể đang nói chuyện đâu đâu, “Nếu không có bánh mì, thế tại sao không ăn bánh ngọt? Tôi thì thích bánh ngọt hơn đấy.”
“Hôm nay hẳn là một ngày tuyệt vời khi chạm mặt cậu trước giờ học như thế này.”
“Ừn ~~~!!! Oozuka Mai!”
Tôi nắm chặt tay mình.
Vì cậu cứ hành xử thế này nên Satsuki-san mới nghĩ ra cái ý tưởng điên rồ kia đấy! Nhờ cái thái độ thường ngày của cậu, mà cậu ấy mới tỏ tình với tớ đấy biết không hả!? Giờ chịu trách nhiệm đi!
Nếu tôi mà nói thế, thì hẳn Mai sẽ đáp lại, “Đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm rồi,” và trao cho tôi một chiếc nhẫn ngốn hết ba tháng lương của cô. Thế nên, còn khuya tôi mới nói vậy!
“Hm? Có chuyện gì sao? Cậu nhìn chằm chằm mặt tôi thế, bị tôi quyến rũ rồi à?”
“Ừ đúng rồi đấy! Lúc nào trông cậu chả xinh!”
“Fufu, được cậu khen thế làm tôi ngại lắm đấy. Đúng như tôi nghĩ, hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời đây. Mà, sẽ chẳng khác mọi ngày là bao, vì dù gì cũng là tôi mà.”
Trong thâm tâm, tôi tưởng tượng ra hình ảnh mình cho một cú vào bụng rồi gạt cái biểu cảm tự mãn khỏi gương mặt kia đi. Cái kiểu vô tư của cậu tuyệt quá đi mà! Nó, nó phiền quá đấy…!
Dù sao thì, khi ở trường tôi sẽ gọi cô là [Oozuka-san]. Cô cũng chẳng bận tâm, và vì tôi không muốn mọi người nghĩ chúng tôi quá thân vì điều đó sẽ khiến Mai gặp rắc rối. Với tôi, [bạn thân] lý tưởng là mối quan hệ quan tâm lẫn nhau, nên thế này là bình thường.
“A, Oozuka-san, chào buổi sáng!”
“Cậu sắp đi biểu diễn trực tiếp sao? Ước gì tớ cũng được đi xem!”
Những học sinh khác nhận thấy sự có mặt của Mai bắt đầu tụ tập quanh cô. Nhìn đám đông xung quanh, Mai tỏa ra aura siêu sao với nụ cười ai cũng được ngắm, “Chào mọi người.”
Ugh, tôi không hợp với cái kiểu ồn re ré này. Nó khiến tôi buồn nôn, như thể mới ăn flash ấy.
Vụ cái váy tôi sẽ bảo cô sau, còn giờ thì mau chóng về lớp đã.
Nhờ cú đôi công của Satsuki-Mai, thanh HP của tôi gần tụt về 0 rồi…
Đến khi về lớp, học sinh đã đến đông đủ cả. Vì phải đi qua chỗ Satsuki-san mới đến chỗ mình, tôi rón rén bước qua, nhưng cô không để lộ phản ứng nào và tôi an toàn về đến chỗ của mình. Phù… hử, sao tôi lại phải dè dặt trong lớp của mình dù không làm chuyện gì mờ ám cơ chứ…
“Ah, chào buổi sáng, Rena-chan!”
Cô bạn ngồi trước đã để ý thấy tôi và quay lại chào với nụ cười tuyệt đẹp.
Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ khiến mái tóc cô chói lóa, trông như hào quang của thiên sứ.
Nhìn ngắm nụ cười dịu dàng, xinh đẹp kia, tưởng như cô được tạo nên từ đường, sữa, mật ong, một lượng lớn sự đáng yêu và điểm đôi chút phép thuật. Đó là Sena Ajisai-san.
Tôi vô thức nhắm mắt lại rồi chắp tay.
“Aaah, hồi sinh rồi…”
“Eh, gì thế?”
“Ajisai-san này, nếu cậu chơi RPG thì chắc chắn sẽ là một linh mục hoàn hảo đấy.”
“Thật ư? Cá nhân tớ thì thích thử class chiến binh thiên về võ thuật hơn.”
Ajisai-san đưa nắm đấm lên ngang ngực. Yup, cô ấy cũng sẽ là một võ sĩ tuyệt vời. Tưởng tương hình ảnh cô trong bộ sườn xám, phần tà áo xẻ cao để lộ đôi chân… gợi cảm làm sao!
“Chờ đã, không phải thế, Rena-chan!”
“À, ừ, tớ xin lỗi.”
“Eh? Hử, không, không sao? Từ đã, không phải thế mà! Ừm.”
Ajisai-san đang bối rối kìa, dễ thương ghê. Từ đã, không phải thế.
“Mà này, sáng nay khi đến lớp, tớ thấy cậu với Satsuki-san đi cùng nhau, hiếm thật đó nha…”
Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể vui vẻ phủ nhận điều đó, nhưng tôi không giỏi nói dối chút nào cả. Nên tôi khẽ gật đầu.
“Đúng thế…”
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Eh!?”
Cậu nói đúng đấy, ừm, thực ra Satsuki-san đã tỏ tình với tớ!
Làm như tôi nói thế được ấy!
Thấy phản ứng đáng ngờ của tôi, Ajisai-san mau chóng vẫy vẫy tay.
“Ah, tớ xin lỗi. Không phải tớ muốn biết đến vậy đâu, ừm, chỉ là, tớ lo thôi. Nên là cậu không cần ép bản thân đâu, nếu không muốn nói cũng không sao hết, tớ không để tâm đâu mà! Ừm, ừ, hôm nay nóng thật đấy nhỉ!”
Ajisai-san nói liên thanh một hồi làm tôi chẳng hiểu cô muốn truyền đạt gì nữa.
Từ ngày xảy ra vụ Mai đến giờ, Ajisai-san bắt đầu có thói quen nói rất nhanh, thi thoảng còn đỏ mặt nữa.
“Ừ-Ừm! Trong lớp mát thế này tuyệt thật nhỉ!”
Lần này, tôi bắt chước một con vẹt, lặp lại những gì cô nói rồi gật gù.
Tại sao nhỉ…
Nhưng đương nhiên, tôi nghĩ tôi biết lí do đằng sau việc cư xử kì lạ của Ajisai-san.
Đúng vậy. Hôm ấy khi tôi đã bày tỏ tình yêu của mình với Ajisai-san.
Hoàn toàn là lỗi của tôi. Quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc đã khiến đầu tôi như muốn nổ tung. Nhưng mà, chẳng có lí do gì phải làm thế cả.
Nói thẳng ra, tôi đã cho nó vào quá khứ đen tối của mình. Riêng chuyện đó là quá đủ để tôi hét ầm vào gối mỗi khi nhớ lại rồi.
Thậm chí đến giờ, tôi vẫn chắc rằng Ajisai-san nghĩ tôi là một đứa kỳ lạ, fufu…
Cái tình huống mà bạn của bạn hét lên tình yêu của họ cho bạn, chả khác gì lời tỏ tình…
Chẳng may Ajisai-san lấy chuyện ngày hôm đó ra làm trò cười “Rena-chan hôm đó khó coi thật đấy, lol” và đem tôi đi đùa cợt, chắc sẽ là tận thế với tôi mất. Nhưng không, Ajisai-san thánh thiện sẽ không bao giờ làm việc gì như thế. Cô ấy vẫn cư xử như bình thường và làm bạn với tôi sau mọi chuyện… Đúng là thiên thần…
“Ajisai-san.”
“Eh, s-sao thế?”
Cô bất ngờ lo lắng quay qua nhìn tôi. Thấy vậy, tôi chầm chậm cúi đầu.
“Lần trước tớ đã gây rắc rối cho cậu rồi, nên cho tớ xin lỗi vì những việc tớ đã làm…”
“Eh, gì thế!? Chuyện gì cơ!?”
Đối mặt với lời xin lỗi chân thành của tôi khiến Ajisai-san lúng túng. Ah, gương mặt bối rối của cô ấy cũng dễ thương nữa…
Nếu Ajisai-san là người muốn hẹn hò với tôi, thay vì Satsuki-san, thì có lẽ tôi đã do dự. Mà, mơ mộng đủ rồi. Dù có là vũ trụ song song nào đi nữa, sẽ chẳng bao giờ có một nơi Ajisai-san xem tôi là đối tượng lãng mạn đâu.
Gượm đã, tôi đang nghĩ cái quái gì thế này?
“Nè, nè, Rena-chan, Aa-chan.”
Một người đẹp nữa đột nhiên xuất hiện chống cằm lên bàn tôi.
Cô em gái nhỏ nhắn của mọi người trong cao trung Ashigaya, Koyanagi Kaho-chan. Với tính cách thẳng thắn, cô được mọi người yêu quý, dù là nam hay nữ. Mặt đó của cô hơi giống Mai. Cô luôn tự hào tuyên bố mình là “fan cứng của Mai”, luôn đeo dây buộc tóc màu vàng, gọi đó là màu của Mai.
Với đôi mắt trong veo, sống mũi thẳng, cùng thái độ luôn luôn vui tươi khiến cô quyến rũ tất cả mọi người.
Mà thực tế thì, nếu cô ấy cư xử duyên dáng hơn một chút thì sẽ hoàn toàn trở thành một quý cô đấy, nhưng nếu thế thì tôi không nói chuyện nổi, nên vẫn thích phiên bản hiện tại hơn.
“Kaho-chan, vào tiết rồi đấy cậu biết không?”
“Ừ-Ừm, giáo viên sắp đến rồi á.”
“Trước-đó-thì!”
Làm như thế đang bật mí một bí mật, cô dí sát lại chúng tôi thì thầm.
“Chuyện của hai tuần sau ấy, làm 1 hit xong luôn đi.”
“Aah, vụ cả nhóm 5 đứa đi chơi ấy hả?”
“Suỵt! Nói to quá đấy, Rena-chan!”
“Ah, xin lỗi.”
“Cậu còn nói to hơn cả Rena-chan nữa mà!”
“Kệ mấy chi tiết vặt vãnh đi. Có một điều quan trọng hơn cần bàn.”
Kaho-chan hướng mắt về phía Mai và Satsuki-san.
“Các cậu có nghĩ hai người đó làm lành được trước ngày đi chơi không?”
“Để xem nào… Họ xích mích với nhau cũng được một khoảng thời gian rồi nhỉ.”
Cả Kaho-chan và Ajisai-san đều gật đầu đồng tình.
Như hồi sớm nay, Mai và Satsuki-san đã không nói chuyện tử tế với nhau mấy ngày trời rồi. Dù có bên thứ ba can thiệp vào thì những việc làm được cũng có giới hạn. Vì dù sao, hai người đó nên tự đối mặt với vấn đề của mình, tôi nghĩ vậy đấy nhưng…
“Uuu, uu, tớ muốn đi chơi với tất cả mọi người cơ ~~~! Muốn đi muốn đi muốn đi muốn đi ~! Không đi cùng nhau đúng là không chấp nhận được mà ~~~~!”
Kaho-chan hoàn toàn trở thành một cô nhóc đòi hỏi rồi.
Kaho-chan vung vẩy đôi tay liên hồi đột nhiên dừng lại nhìn tôi, và bắt đầu di chuyển giật giật như cá mắc cạn.
Đ-Đây là…!
Sự tiếp cận đột ngột khiến tôi lo lắng.
Cái dấu hiệu rõ ràng đó… Cô ấy muốn ai đó cản mình lại, đúng chứ…? …Tôi nên làm gì đó… Cản bước Kaho-chan…!
“D-Dừng lạiiiii…!”
Tôi rụt rè nói trong khi nắm lấy ngón tay Kaho-chan.
Sau đó, Kaho-chan hoàn toàn đứng lại như robot hết pin, nhìn tôi với ánh mắt cô đơn.
“Haa, cảm ơn cậu nhé Rena-chan… Quả nhiên là, không giống như lúc Saa-chan làm với tớ. Tớ nghĩ cậu ấy đã biến cơ thể của tớ thành một thứ gì đó không thể tồn tại mà thiếu cậu ấy rồi…”
“X-Xin lỗi…”
“Cái cảm giác trong khoảnh khắc bị cậu ấy chặt vào đầu, nỗi đau đó khiến khóc cười đều không nổi. Đúng là một thứ nằm ở đẳng cấp khác mà…”
Từ đằng sau, ai đó phản đối, “Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì như thế nhé.” Hử, vậy cô ấy có thể nghe chúng tôi nói chuyện ngay từ đầu rồi à.
“Giá như chúng ta biết được một chút nguyên nhân tại sao lại thế này, thì chúng ta đã có thể làm được gì đó rồi…”
Nghe câu nói hợp lí của Ajisai-san khiến tôi giật mình.
Dù tôi biết gốc rễ của vến đề, nhưng mà… đau đớn thay lại chẳng thể nói cho họ được khi không dược Satsuki-san cho phép, và cái sự cho phép đó không hề dễ lấy đâu…
Kaho-chan bật dậy giơ nắm đấm lên.
“Tớ sẽ không từ bỏ! Tớ chắc chắn sẽ biến chuyện đó thành sự thật! Bây giờ tớ sẽ cố hết sức có thể để khiến họ làm lành! Mùa hè năm nhất sẽ không có lần thứ hai đâu!”
Giọng Kaho-chan vang khắp lớp học tĩnh lặng. Mọi người đều đã nghe được lời tuyên bố của cô.
Tôi liếc nhìn hai người là nguyên nhân chính của mớ rắc rối này.
Mai hơi nghiêng đầu một chút, trong khi Satsuki-san thì hành xử như thể chẳng nghe thấy gì mà chỉ tập trung vào vở của mình.
“Koyanagi, về chỗ đi em.”
“Vâng thưa cô. Ah, chiếc váy hôm nay của cô nổi bật lắm đấy, rất dễ thương á!”
“Cảm ơn vì đã khen.”
Tôi thầm thở dài.
Trái với mong ước của Kaho-chan, Satsuki-san chẳng có ý gì là sẵn sàng hàn gắn lại mối quan hệ với Mai cả…
Trong giờ nghỉ trưa, Satsuki-san đã đi lang thang đâu đó trong khi Mai vẫn vui vẻ như mọi khi. Bốn chúng tôi đã cùng nhau ăn trưa như bình thường.
Giờ ăn trưa cảm giác như nặng nề hơn vbif ai cũng tránh nói chuyện gì đó có thể liên quan đến Satsuki-san. Dù tôi có cố giữ bầu không khí trong nhóm bình thường đi nữa, thì một khi nhận ra rằng Satsuki-san không ở đây, cái cảm giác khó chịu vẫn không dứt nổi. Thứ cảm giác tưởng như đang gặm nhấm lấy tôi từ bên trong.
Trùng hợp thay, tôi lại là kiểu người sẽ kiệt sức đến mức vô dụng nếu gặp nhwungx tình huống oái oăm như này…
Tôi đang trong tình cảnh khá là gay go. Chứng rối loạn giao tiếp tệ đến mức để có một cuộc nói chuyện quý giá hàng ngày thôi cũng khiến tôi khổ lắm rồi, và giờ còn đến chuyện này nữa. Tôi kẹt trong tình thế phải vờ như mọi chuyện đều ổn.
Quá khó cho tôi rồi…
Đúng vậy, đơn giản là bất khả thi. Nếu tình hình này vẫn tiếp diễn, tôi sẽ không chịu nổi mất. Đương nhiên là, nếu lỡ may hai người họ làm lành và chúng tôi có thể đi chơi với nhau, thì đó sẽ trở thành một hiểm họa khác đối với tôi. Nhưng mà, giờ không phải lúc để nghĩ về chuyện đó.
Vì nếu cái tình huống khó xử này cứ kéo dài, tôi sẽ chết chắc.
---
“Kaho-chan, để tớ giúp cậu!”
“Ồ, ồ? Cậu hăng hái thật đấy, Rena-chan!”
Tôi bắt gặp Kaho-chan trước nhà vệ sinh.
“Ừm! À thì, không hẳn là tớ có thể làm gì đó to tát vì tớ chả nghĩ ra kế hoạch gì cả, cũng chẳng tự tin chút nào luôn. Tớ chỉ có thể giúp cậu với cảm xúc muốn hai người họ làm lành thôi… Ừ, tớ không có gì khác ngoài, cảm xúc… Xin lỗi vì tớ quá thiếu kỹ năng giao tiếp nhé… Xin lỗi…”
“Eh!? Được rồi, vậy tớ sẽ vui vẻ chấp nhận cảm xúc của cậu… Huh, nếu cậu nói như thế, thì tớ làm gì có lựa chọn nào khác đúng chứ!?”
Giờ tan trường đã điểm.
Khoảnh khắc mà tôi bắt đầu bị kéo vào một mớ hỗn độn lố bịch khác…