*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chào mọi người, tôi là bạn của Lý Triết, tên tôi là Lâm Nhiên, rất vui được gặp mọi người!”
Lâm Nhiên nở nụ cười thân thiện, nhiệt tình bắt tay với mọi người. Tính cách của cậu hiền hòa, diện mạo lại sáng sủa, nên được mọi người trong nhóm nhiếp ảnh chào đón nồng nhiệt.
Ngay cả những em nhỏ đi cùng bố mẹ ra ngoài thăm thú cũng không bị cậu bỏ qua, cậu ngồi xuống, cười tủm tỉm nắm tay các em.
Sau khi bắt tay hầu hết mọi người, Lâm Nhiên quay đầu tìm Lý Triết, thấy bên cạnh anh là một chàng trai đeo kính, dáng người mảnh khảnh, trông trẻ hơn cậu một chút, chắc khoảng hai mươi mấy tuổi.
Người này có vẻ ngoài thanh tú nhưng toát lên cảm giác lạnh lùng, khó gần. Ánh mắt của y khi nhìn Lâm Nhiên rất lạnh nhạt. Lâm Nhiên không để ý, tiến lên trước, vẫn giữ nụ cười nhiệt tình và lễ phép đưa tay chào: “Chào cậu, tôi là Lâm Nhiên.”
Người kia rõ ràng nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang chìa ra của Lâm Nhiên. Y bộc lộ sự kháng cự, không bắt tay, lạnh lùng tự giới thiệu: “Tống Nặc.”
Nghe tên đối phương, Lâm Nhiên sửng sốt, cứ nghĩ Tống Nặc là người thân thiện và nhiệt tình, vì Tống Nặc đã gọi điện cho Lý Triết vài lần nên Lâm Nhiên vốn có ấn tượng như vậy.
Rút tay lại, Lâm Nhiên gãi gãi mặt, nhưng cậu nhanh chóng không bận tâm đến sự lạnh nhạt của đối phương, chủ động đi theo Lý Triết và bắt chuyện với Tống Nặc.
“Đây là lần đầu tiên tôi leo ngọn núi này, trên núi có chỗ nào đẹp không?”
“Không rõ lắm.”
“Tống Nặc, máy ảnh của cậu có cấu hình gì vậy? Những bức ảnh cậu chia sẻ trong nhóm rất đẹp.”
Không nhận được câu trả lời từ Tống Nặc, Lâm Nhiên cảm nhận rõ ràng rằng đối phương không thích mình, hơn nữa cũng không thèm che giấu điều này.
Chủ nhóm nhiếp ảnh và một thành viên khác đứng gần Lâm Nhiên nghe cậu hòi liền chủ động giải thích các kiến thức chuyên môn về máy ảnh. Ông chủ nhóm nói: “Cậu là người mới học, chưa cần mua thiết bị quá chuyên nghiệp, cái máy ảnh trên cổ cậu là đủ dùng rồi.”
Lâm Nhiên đang đeo một chiếc máy ảnh DSLR[1], Lý Triết mua hồi trước nhưng bình thường anh ít khi sử dụng.
“Về nhiếp ảnh, cậu hỏi Lý Triết đi, cậu ấy biết nhiều hơn tôi.”
Nói xong, ông chủ nhóm vỗ nhẹ vai Lâm Nhiên và đùa: “Muốn trở thành thành viên của nhóm chúng tôi thì không thể không biết chụp ảnh, mỗi tuần chúng tôi đều có bài kiểm tra đấy.”
Lâm Nhiên nhanh chóng đáp: “Chủ nhóm, tôi sẽ học tập chăm chỉ với Lý Triết.”
Một nữ thành viên đi cùng chủ nhóm, cô nắm tay lại thành nắm đấm và khích lệ Lâm Nhiên: “Cố lên!”
Chủ nhóm và thành viên nữ bước nhanh về phía trước. Lâm Nhiên nhìn theo họ cười, rồi thu hồi ánh mắt, định tìm Lý Triết nói chuyện. Bất chợt, ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của Tống Nặc. Lâm Nhiên nhận ra ánh mắt của Tống Nặc vô cùng sắc bén và đầy địch ý, khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Chắc mình nhìn nhầm rồi, cả hai vừa mới quen biết không lâu, y không có lý do gì để có địch ý mạnh mẽ như vậy, Lâm Nhiên nghĩ.
Cánh tay bị ai đó kéo, Lâm Nhiên quay lại thì thấy Lý Triết đang kéo cậu đến bên cạnh, vừa đi vừa nói: “Nhìn đường kìa.”
Vừa rồi Lâm Nhiên không để ý đường đi, suýt nữa dẫm vào rãnh nước bên đường. May mà Lý Triết vẫn luôn chú ý tới cậu, nhanh tay nhanh mắt kéo lại.
Mọi người tụ tập thành tốp ba tốp năm, cùng nhau leo núi. Lý Triết đi cùng Tống Nặc và Lâm Nhiên, cả ba bước đi cạnh nhau.
“Có những người chẳng hứng thú gì với nhiếp ảnh mà vẫn thích đeo máy ảnh DSLR trước ngực, em thấy loại người đó rất giả dối.” Tống Nặc nói, nhìn hai cô gái vừa đi qua, giọng điệu chứa đầy châm chọc, nhưng không hẳn nhắm vào hai cô gái hay Lâm Nhiên, chỉ là cảm xúc bộc phát.
Lâm Nhiên không hiểu lý do, chỉ nghĩ có lẽ Tống Nặc hơi hận đời.“Lý Triết, đưa em chai nước với.”
Đi một đoạn đường, Lâm Nhiên đưa tay ra với Lý Triết. Lý Triết lấy từ ba lô ra một chai nước và đưa cho Lâm Nhiên: “Đây.”
Lâm Nhiên đeo máy ảnh trên cổ, tay cầm gậy leo núi, vai vác theo giá ba chân (trạng thái đang gấp lại) của Lý Triết. Cậu mang ít đồ hơn Lý Triết – người đang đeo máy ảnh, ống nhòm và một chiếc ba lô lớn chứa nước và đồ ăn.
“Không phải cái này.”
“Vậy em tự lấy đi.”
Lý Triết đứng thẳng, Lâm Nhiên mở ba lô của Lý Triết tìm đồ uống, hỏi Lý Triết muốn uống gì. Lý Triết trả lời đại.
Lấy ra hai chai nước, Lâm Nhiên kéo khóa ba lô lại, vỗ nhẹ cánh tay Lý Triết, ra hiệu đã xong.
Tống Nặc đi cùng Lý Triết, đứng quan sát từ xa. Kính mắt của y phủ một lớp sương mỏng, che khuất biểu cảm.
Họ tiếp tục lên đường, Tống Nặc theo sát Lý Triết, đứng rất gần. Y có vẻ vô cùng tò mò về mọi loài chim họ gặp, thỉnh thoảng hỏi: “Anh Triết, đó là chim gì?”
Lý Triết sẽ trả lời.
“Anh Triết, con chim đó có cổ vừa dài vừa dày.”
“Đó là cò ruồi[2].”
Tiếng chim hót suốt dọc đường làm bạn, ở thành phố còn hiếm khi nhìn thấy chim chóc nữa là nghe thấy tiếng hót dày đặc như vậy.
Tống Nặc và Lý Triết cứ hỏi qua đáp lại, Lâm Nhiên nhận thấy Lý Triết rất quen thuộc với các loài chim hoang dã.
Cầm chai sữa bò rỗng trên tay – không thể vứt rác bừa bãi, Lâm Nhiên lẩm bẩm: “Không ngờ anh lại là một chuyên gia quan sát chim.”
Lý Triết bỗng nhiên tiến sát lại gần, khuôn mặt phóng đại trước mắt Lâm Nhiên. Anh nhún vai: “Làm sao, anh còn chưa nói câu thô tục nào.”
Cảm thấy đầu bị xoa nhẹ, Lâm Nhiên ngẩng lên nhìn Lý Triết, hai người có chiều cao chênh lệch.
Lâm Nhiên thúc giục: “Chúng ta đi nhanh lên, mọi người đã lên núi hết rồi, chúng ta còn đứng đây.”
Thật vậy, họ đã bị bỏ lại phía sau.
Leo núi cần thể lực, họ còn cách đích đến một đoạn dài nữa, Lâm Nhiên – người không thường xuyên rèn luyện, nhanh chóng kiệt sức. Cậu ngồi xuống bậc thềm đá, mồ hôi nhễ nhại, thở dốc: “Không nổi nữa… Cho em nghỉ chút…”
Tống Nặc cười nhạt, y và Lý Triết hầu như không thấy mệt.
“Thể lực như em mà dám leo núi.” Lý Triết ngồi xổm xuống, đưa tay giúp Lâm Nhiên cởi nút áo cổ để dễ thở hơn.
“Anh ta không leo lên nổi thì hay là cứ ở dưới này chờ chúng ta đi.” Tống Nặc nhìn xuống Lâm Nhiên từ trên cao.
“Cho tôi nghỉ một chút… Sẽ ổn ngay mà.” Lâm Nhiên thở hổn hển như trâu.
Hai phút sau, Lâm Nhiên dựa vào gậy leo núi, từ từ đứng dậy, bắp chân vẫn còn run. Lý Triết ấn cậu ngồi xuống lại, bảo Tống Nặc: “Cậu lên trước đi, tôi với Lâm Nhiên lên sau.”
“Không cần!”
Tống Nặc đột ngột lớn tiếng, rồi ngồi xuống bậc thềm. Có lẽ nhận ra mình đã mất kiểm soát cảm xúc, y thay đổi giọng điệu: “Em chờ anh Triết.”
Lâm Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Nặc, rồi lại nhìn Lý Triết. Cậu bắt đầu hiểu ra, thể nào dọc đường cứ cảm thấy có gì đó sai sai, thì ra Tống Nặc có tình cảm với Lý Triết.
“Lý Triết, chân em tê.”
“Em là thiếu vận động, lại leo núi quá sức. Tự xoa bóp chân để thư giãn cơ bắp đi.”
Lâm Nhiên làm theo lời anh, xoa bóp lung tung lên đôi chân tê dại của mình. Thực ra, nếu không đi leo núi hôm nay, cậu cũng không biết thể lực mình kém đến vậy.
“Như thế này này.”
Lý Triết chỉnh lại cách xoa bóp, kéo chân Lâm Nhiên và giúp cậu xoa bóp. Ánh mắt lạnh lùng của Tống Nặc lướt qua khiến Lâm Nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng cậu không quan tâm. Cậu buồn bực tự hỏi tại sao lại đột nhiên xuất hiện tình địch rồi.
“Em thấy ổn rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Lâm Nhiên lại đứng dậy, lần này cậu vững vàng đứng thẳng, không còn thở hổn hển hay run chân, đã nghỉ ngơi đủ.
Ba người tiếp tục lên đường, Tống Nặc đi trước, Lý Triết theo sau, Lâm Nhiên ở giữa. Lâm Nhiên cố gắng không bị tụt lại, liều mạng leo lên dốc. May mắn là điểm hẹn nằm giữa sườn núi, không phải trên đỉnh, Lâm Nhiên thành công hoàn thành nhiệm vụ leo núi.
Trước mắt là thác nước và hồ nước, Lâm Nhiên ngồi bệt xuống đất, không muốn nhúc nhích. Khi các thành viên khác chào hỏi, Lâm Nhiên chỉ có thể nở nụ cười ngượng ngùng mà vẫn giữ phép lịch sự.
“Đừng ngồi dưới đất, đi vào đình.”
Lý Triết nhẹ nhàng đá vào lưng Lâm Nhiên, chỉ vào cái đình bên trái. Lâm Nhiên không chỉ ngồi dưới đất mà còn ngồi giữa lối đi, toàn là cát bụi, không sợ bẩn.
Lâm Nhiên như một cây dưa leo héo, yếu ớt vươn tay về phía Lý Triết, mệt mỏi nói: “Kéo em với.”
Lý Triết túm lấy Lâm Nhiên, đỡ cậu đi về phía đình. Trọng lượng của Lâm Nhiên gần như dồn hết lên người Lý Triết. Cõng gánh nặng, Lý Triết nghiến răng nói: “Về nhà phải tập luyện nghiêm túc cho anh, cả mấy đứa trẻ cũng khỏe hơn em đấy.”
Gần hồ nước, có một đứa trẻ đang nghịch nước vui vẻ bên cạnh cha mẹ, trông không hề mệt mỏi.
Lâm Nhiên khoác tay lên cổ Lý Triết, ghé sát tai anh thì thầm: “Biết rồi mà, anh đừng càm ràm nữa.”
Nếu có ai nhìn thấy hai người lúc này, sẽ nhận ra sự thân mật giữa họ vượt qua mức độ bạn bè.
Thác nước từ vách núi đổ xuống, bọt nước bắn tung tóe, lạnh như nước đá trong mùa đông. Tống Nặc đặt camera xuống, lau nước trên mặt, quay đầu nhìn lại thì thấy Lý Triết vẫn ở bên cạnh Lâm Nhiên.
Mọi người thi nhau lấy camera ra chụp thác nước và hồ nước, tìm kiếm góc chụp đẹp. Lý Triết lại ngồi ở đình với Lâm Nhiên. Lý Triết trong mắt Tống Nặc là người đam mê nhiếp ảnh, không mấy hứng thú với các thứ khác. Khi đến địa điểm chụp, anh luôn tìm một vị trí tốt để chụp.
Một con chim nhỏ rơi xuống cầu đình, ríu ra ríu rít. Lông nó rực rỡ, không biết là loài chim hiếm gặp gì.
“Nghe nói công viên Như Nguyệt có người đầu độc chim non, mà lại là kẻ tái phạm. Không biết ai lại phát rồ như vậy! Hôm trước tôi đi công viên chụp ảnh, vừa lúc thấy cảnh sát đến lấy bằng chứng.”
“Tại sao lại đầu độc chim?”
“Không rõ nữa, chắc là tâm lý biến thái.”
Một vài người ngồi trong đình đang bàn tán. Họ nói về công viên, nơi nhóm nhiếp ảnh của họ thường xuyên tổ chức hoạt động.
Lâm Nhiên đang rảnh rỗi ngồi không, liền tham gia thảo luận: “Chim hoang dã gần như đều là động vật được bảo vệ, nếu bị bắt sẽ bị phạt nặng.”
Cậu từng lật xem sách về các loài chim ở nhà Lý Triết. Dù ở ngoài thực địa không nhận diện được các loài chim, nhưng kiến thức cơ bản vẫn nắm được.
Có người nói: “Tôi từng xem một tin tức về việc đầu độc chim, tội phạm bị phạt hơn hai năm tù.”
Người khác góp chuyện: “Nếu là kẻ tái phạm, không khéo lại là người trong nhóm nhiếp ảnh của chúng ta.”
Người này đùa, mọi người liền sôi nổi, tỏ vẻ tôi thấy cậu mới giống kẻ biến thái hại động vật đấy!
Tiếng cười vang lên rộn rã.
Lâm Nhiên rời khỏi đình, tiến lại gần Lý Triết. Lý Triết đang chụp thác nước, còn Tống Nặc thì đứng bên cạnh, hai người thỉnh thoảng trò chuyện về các kiến thức nhiếp ảnh.
Lâm Nhiên không hứng thú đứng một bên, cảm thấy thật nhạt nhẽo, cậu liền lùi lại.
Vừa mới đi, Lý Triết lập tức quay đầu lại gọi: “Không phải em muốn học nhiếp ảnh sao? Lại đây học tập.”
Lâm Nhiên đã biết về nhiếp ảnh, nắm vững kiến thức cơ bản, Lý Triết cũng biết điều này, nhưng vẫn cố ý gọi cậu. Trước đó, Lâm Nhiên đã nói với trưởng nhóm rằng muốn học từ Lý Triết.
Dù không muốn, Lâm Nhiên vẫn tiến lại gần Lý Triết, giơ camera lên. Lý Triết tới gần cậu, dạy cho cậu một vài kỹ xảo nhiếp ảnh hữu dụng.
Tay cầm máy ảnh bị nắm lấy, Lý Triết kề sát Lâm Nhiên từ phía sau, cầm tay cậu hướng dẫn, một người tận tâm giảng dạy, một người nghiêm túc học hành.
Lâm Nhiên học được một kỹ xảo nhỏ, lập tức vận dụng, hiệu quả rất tốt. Cậu quay đầu mỉm cười với Lý Triết, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Xung quanh dường như không còn ai khác, họ chìm đắm trong thế giới riêng. Tống Nặc đứng lạnh lùng một bên, cảm thấy mình và cảnh vật xung quanh chỉ là làm nền.
Y nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Lý Triết, điều mà y chưa từng thấy trước đây.
Tống Nặc nắm chặt tay, vẻ tối tăm trên người càng thêm rõ nét, thậm chí một đứa trẻ đi ngang qua cũng cảm thấy bất an và né tránh.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Yên tâm, Lý Triết chỉ yêu mỗi Lâm Nhiên thôi.
Lâm Nhiên: Hừ, em đã đặt mua sẵn ván giặt đồ (đạo cụ quỳ phạt) rồi.
Chú thích:
[1] DSLR: Máy ảnh DSLR hay Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số, hay DSLR là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh.
[2] Cò ruồi: Cò ruồi hay cò ma là một loài chim thuộc họ Diệc, phân bố ở vùng cận nhiệt đới, nhiệt đới và vùng có nhiệt độ ấm. Đây là loài duy nhất của chi Bubulcus. Cò ruồi là loài bản địa của châu Á, châu Phi và châu Âu.