“Anh đã bán mấy căn nhà ở quê.”
Lý Triết bắt đầu kể chuyện khi đang lái xe trên cầu vượt. Bên ngoài xe, đèn đường chiếu lên cầu vượt như những tia sáng lung linh, khiến hai người như bị bao trùm trong một dải màu sắc rực rỡ.
Dưới cầu vượt đèn đuốc sáng trưng, thành phố dưới bánh xe đang bon bon chạy trông như một cuộn tranh vẽ.
Lâm Nhiên ngồi ở ghế phó lái, lẳng lặng nghe câu chuyện của Lý Triết. Trước đây, Lý Triết rất ít khi chia sẻ về bản thân.
“Anh dùng tiền bán nhà và gom góp tiền lương của mình mấy năm nay, năm ngoái mua một căn nhà ở thành phố này.”
Lý Triết chậm rãi kể, ánh đèn không ngừng lướt qua khuôn mặt anh, khiến ngũ quan khi thì thâm thúy, khi lại sáng ngời.
Lâm Nhiên gật đầu, nghĩ thầm hóa ra là như vậy, nên Lý Triết mới có thể mua nhà mà không cần đi vay.
“Khi còn nhỏ, năm anh 6 tuổi, cha mẹ anh ly dị, anh đi theo cha. Sau đó, anh lại được đưa về sống với ông bà nội ở nông thôn và lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của họ.”
Nghe Lý Triết chủ động nhắc đến thời thơ ấu của mình, Lâm Nhiên ngồi nghiêm chỉnh, lắng nghe vô cùng cẩn thận.
“Mẹ anh tái hôn và có gia đình riêng. Vài năm sau, cha anh…,” Lý Triết dừng lại một chút rồi tiếp tục, “cha anh qua đời, nên anh không có nhiều ấn tượng về cha mẹ.”
Bảo sao Lý Triết từng nói rằng bản thân anh ở một góc độ nào đó xem như trẻ mồ côi.
Một khoảng trầm mặc qua đi, Lâm Nhiên mới mở miệng, cẩn thận hỏi: “Lý Triết, ông bà nội mất năm anh bao nhiêu tuổi?”
Cậu sợ nghe thấy Lý Triết nói rằng lúc đó anh chưa thành niên, không nơi nương tựa, cô độc lớn lên, cậu dễ yếu lòng, không dám nghe những chuyện thế này.
“Ông mất hồi anh học lớp 11, một năm sau, bà cũng qua đời. Họ đều là người lớn tuổi, có bệnh nền.” Lý Triết nói với giọng bình tĩnh, từ khi ông bà qua đời, đã nhiều năm trôi qua rồi.
Sinh lão bệnh tử, vốn là quy luật tự nhiên.
“Sau đó…”
Lâm Nhiên nhìn về phía Lý Triết, thấp giọng lẩm bẩm, Lý Triết quay đầu lại, Lâm Nhiên hỏi: “Sau đó, anh có gặp lại mẹ mình không?”
Qua lời kể của Lý Triết, Lâm Nhiên nhận ra anh không thân thiết với cha mẹ, dùng từ “cha” và “mẹ” thay vì “papa” và “mama”. [1]
Lý Triết trả lời: “Có gặp. Sau khi tái hôn, mẹ sinh thêm một đứa con và sống hạnh phúc.”
Chiếc xe sắp rời khỏi cầu vượt, xuống đoạn đường dốc khá cao. Lý Triết lái xe rất ổn định, như đang đi trên đường bằng phẳng.
Anh cũng bình tĩnh như vậy, không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào khi kể chuyện, như thể đang kể chuyện của người khác.
Rời khỏi cầu vượt, hòa vào dòng xe cộ, Lý Triết tập trung lái xe. Lâm Nhiên vẫn nhìn anh, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Lý Triết giảm tốc độ khi ô tô dừng lại trước đèn đỏ ở ngã tư.
Lâm Nhiên cúi đầu, hạ giọng nói: “Khi cha mẹ ly hôn, anh mới chỉ có 6 tuổi. Khi còn nhỏ, anh có nhớ mẹ không?”
“Đó đều là chuyện quá khứ rồi, những gì xảy ra lúc đó anh cũng không còn nhớ rõ nữa.”
Lý Triết trả lời với giọng điệu bình thản, không hề bộc lộ cảm xúc.
Quả thật, thời gian đã trôi qua rất nhiều năm. Cậu bé 6 tuổi ngày ấy giờ đã trở thành người đàn ông trưởng thành, cao lớn, sẽ không bộc lộ cảm xúc tiêu cực.Lâm Nhiên rời ánh mắt từ Lý Triết ra ngoài cửa sổ xe, tay trống cằm, trông ngơ ngác.
Mãi đến khi Lý Triết lái xe về nhà, dừng xe trong bãi đỗ ngầm, Lâm Nhiên vẫn giữ nguyên vẻ đờ đẫn đó.
“Lâm Nhiên?”
Lý Triết bật đèn trong xe, vươn tay chạm vào mặt Lâm Nhiên. Lâm Nhiên chậm rãi quay đầu lại, Lý Triết thấy hốc mắt đối phương phiếm hồng.
“Sao vậy em?”
Lý Triết vừa dứt lời, Lâm Nhiên đã nhào đến ôm chặt lấy anh.
Phản ứng của Lâm Nhiên làm Lý Triết kinh ngạc, hai tay anh cứng đờ. Dần dần, Lý Triết vòng tay ôm lại Lâm Nhiên và cười khẽ: “Anh có kể chuyện gì bi thảm đâu nào?”
Thấy Lâm Nhiên vẫn ôm chặt không buông, Lý Triết nói: “Trẻ con lớn lên với ông bà nhiều lắm, vả lại cũng có nhiều đứa cha mẹ ly hôn. Đó là chuyện bình thường thôi, hồi nhỏ em không có bạn bè nào như vậy sao?”
Đương nhiên là có rồi.
Lâm Nhiên giữ nguyên tư thế ôm, đấm nhẹ vào lưng Lý Triết, ảo não nói: “Anh còn cười được!”
Lý Triết thôi cười, anh vuốt ve mái tóc mềm mại của Lâm Nhiên. Đầu Lâm Nhiên gối vào vai anh, ôm chặt lấy cơ thể ấm áp của cậu, trong lòng Lý Triết cảm thấy thật khó tin.
Lâm Nhiên và anh là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Lâm Nhiên chắc chắn được gia đình cưng chiều, hơn nữa từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng trải qua khó khăn.
“Xuống xe nào, về nhà thôi.”
Lý Triết vỗ nhẹ vai Lâm Nhiên, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Họ cùng nhau xuống xe, tay trong tay đi đến thang máy nơi đèn đuốc sáng trưng. Lý Triết buông tay Lâm Nhiên ra khi thang máy đến. Cửa thang máy mở, một cặp mẹ con bước ra.
Vào thang máy, Lâm Nhiên ngay lập tức túm lấy ngón tay Lý Triết, nắm chặt tay đối phương. Lý Triết ngẩng đầu, thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Nhiên phản chiếu trong gương.
Chỉ cần em vui là được, Lý Triết nghĩ thôi cứ tùy cậu vậy.
Thang máy dừng lại ở tầng 13, Lâm Nhiên chủ động buông tay Lý Triết. Khi cửa thang máy mở ra, một cô gái trẻ bước vào. Lý Triết nhường chỗ ở giữa, cùng Lâm Nhiên đứng sang một bên. Không biết người cô gái có chú ý họ nắm tay không, nhưng nếu có cũng chẳng sao.
Lâm Nhiên mặc đồ ngủ, ngồi trên giường, tay cầm điện thoại chơi game. Dù mắt nhìn màn hình, nhưng tâm trí lại ở nơi khác.
Năm phút trước, Lý Triết nhận một cuộc điện thoại. Đến giờ, Lý Triết vẫn đang trò chuyện với người ở đầu dây bên kia, người nọ hỏi anh về kiến thức nhiếp ảnh. Mỗi khi Lý Triết giải thích xong, người kia lại tiếp tục hỏi, tỏ ra rất hiếu học.
Cuối cùng, người đó không hỏi thêm gì mà mời Lý Triết tham gia hoạt động nhiếp ảnh ngày mai.
Lý Triết trả lời: “Để tôi xem tình hình đã, gần đây khá bận.”
Người đó nói thêm vài lời, đại khái là hy vọng Lý Triết sẽ đến. Lý Triết nói: “Tôi sẽ xem trước địa điểm lần này, nếu rảnh sẽ đi.”
Sau đó, Lý Triết kết thúc cuộc trò chuyện, dùng điện thoại xem tin nhắn trong nhóm nhiếp ảnh. Gần đây anh không tham gia hoạt động nào nên đã vài ngày không đọc thông báo của nhóm.
Lâm Nhiên ngẩng đầu hỏi: “Lại là người bạn nhiếp ảnh của anh à?”
Lý Triết trả lời: “Là Tống Nặc.”
Người bạn kia tên là Tống Nặc. Nói đúng ra, họ cũng không thân thiết lắm, chỉ gọi là có quen biết.
Lâm Nhiên đến gần Lý Triết, tò mò nhìn điện thoại của anh, trên màn hình là tin nhắn về hoạt động nhiếp ảnh sắp tới. Trưởng nhóm thông báo hoạt động lần này là leo núi ở một ngọn núi nổi tiếng của thành phố kế bên.
Theo những bức ảnh đính kèm, cảnh quan trên núi rất đẹp, đầy hoa dại và cỏ xanh, có một thác nước nhỏ đổ xuống hồ nước trong veo, rất thích hợp để du lịch và chụp ảnh.
“Không phải thành viên trong nhóm thì có thể tham gia không ạ?” Lâm Nhiên tỏ ra hứng thú. Cuối tuần cậu được nghỉ, vốn muốn tìm một nơi để đi chơi cùng Lý Triết.
Lý Triết có chút ngạc nhiên: “Em muốn đi à?”
Thấy Lâm Nhiên gật đầu, Lý Triết nói: “Không hạn chế, người ngoài nhóm cũng có thể tham gia.”
“Vậy em có cần mua dụng cụ leo núi không? Họ nói mấy giờ xuất phát?”
“7 giờ sáng. Không cần mua gì đâu, núi này không khó leo, em chỉ cần mua một cây gậy leo núi bán ở dưới chân núi là được.”
Nghe Lý Triết nói, Lâm Nhiên yên tâm nằm trên giường, tay gối sau đầu. Dù sao thì đi theo Lý Triết, cậu cũng không sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Lý Triết ngồi trên giường, kéo tủ quần áo lấy đồ ngủ. Anh chuẩn bị đi tắm, hôm nay sau khi đến xem nhà mới đang trùng tu về, người anh đầy bụi bẩn.
Nhà cũ cách âm không tốt, dù cửa phòng tắm đã đóng, trong phòng ngủ vẫn nghe rõ tiếng nước chảy. Tiếng nước làm trí tưởng tượng của Lâm Nhiên bay xa, cậu tưởng tượng đến cảnh Lý Triết không mặc đồ, dưới làn nước ấm là cơ thể săn chắc, hơi nước bốc lên, thân hình nửa ẩn nửa hiện.
Mặt Lâm Nhiên nóng lên, cậu xoay người vùi mặt vào gối, mặt đỏ bừng vì trí tưởng tượng hết sức phong phú của mình.
Khi Lý Triết trở lại phòng ngủ, tóc anh đã khô và thay sang đồ ngủ. Thấy Lâm Nhiên chôn mặt vào gối, Lý Triết vỗ nhẹ vào tay cậu: “Em đừng nằm úp mà ngủ.”
“Để em nằm vậy đi, anh đừng động vào em.”
Nói xong, Lâm Nhiên lấy hai tay ôm gối, che mặt mình. Đầu óc cậu đầy những hình ảnh không thể kiểm soát, mặt đỏ như cua hấp.
Cậu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng khi nhìn mặt Lý Triết.
“Đợi lát nữa em sẽ ngạt thở đấy.”
Lý Triết rút gối ra, nhẹ nhàng lật người Lâm Nhiên lại. Thấy Lâm Nhiên dùng tay che mặt, anh kéo tay cậu ra, phát hiện mặt người ấy đỏ bừng.
“Em sao thế?” Lý Triết cúi xuống, khuôn mặt anh phóng đại trước mắt Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên vươn tay chạm vào khuôn mặt gần trong gang tấc: lông mày, đôi mắt, cái mũi, miệng. Khi chạm đến môi, hơi thở của Lý Triết gần ngay trước mặt, hơn nữa càng ngày càng gần.
Rồi họ rơi vào một chiếc hôn sâu, đắm đuối.
Lâm Nhiên ôm chặt lấy Lý Triết, đáp lại, nhưng Lý Triết chỉ dừng lại ở một nụ hôn mà không tiến xa hơn.
Nhiệt tình của Lý Triết nhanh chóng nguội lạnh, anh kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Lâm Nhiên thu lại bàn tay đang thăm dò trong vạt áo của Lý Triết, đặt lên ngực mình, ngẩng mặt nhìn Lý Triết từng bước rời xa mình.
“Ngủ thôi em.”
Lý Triết tắt đèn lớn trong phòng ngủ, chỉ để lại chiếc đèn nhỏ với ánh sáng cam trên đầu giường.
Giọng anh bình tĩnh, không có chút dao động.
Lâm Nhiên trầm mặc hồi lâu, cho đến khi Lý Triết chia chăn cho cậu một ít, mới lên tiếng hỏi: “Lý Triết, anh ghét em chạm vào anh sao?”
Dù sao Lý Triết cũng là trai thẳng, khả năng tiếp thu sự thân mật có thể chỉ dừng ở mức hôn môi.
Lý Triết trả lời thẳng thắn: “Không ghét.”
Lâm Nhiên quay lưng về phía Lý Triết, anh nhìn cậu, chỉ thấy một cái đầu, phần còn lại giấu trong chăn.
Lý Triết vươn tay ôm Lâm Nhiên vào lòng, cách lớp quần áo, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể đối phương. Anh nói: “Cho anh một ít thời gian.”
“Vâng.”
Người trong lòng tìm tư thế thoải mái, gối đầu lên cánh tay Lý Triết, mái đầu xù xù cọ vào cổ anh. Hai người cứ thế ôm nhau.
Lâm Nhiên nằm trong lòng anh nói chuyện, rõ ràng tâm trạng đã khá hơn, vui vẻ trêu đùa: “Có phải là do anh không được, nên bạn gái cũ mới bỏ anh đúng không?”
Lý Triết cười, lồng ngực rung rung truyền đến Lâm Nhiên, anh nói: “Không phải.”
Một lát sau, Lý Triết hỏi: “Hay là, em muốn nghe chuyện tình cũ của anh?”
Lâm Nhiên cự tuyệt: “Không nghe!”
Tiếng cười trìu mến vang lên bên tai, hơi thở ấm áp bao quanh, Lâm Nhiên cảm giác đầu mình bị xoa, cậu gạt tay Lý Triết ra.
Nhưng bàn tay ấy lại lần nữa dừng trên tóc Lâm Nhiên, vuốt ve nhẹ nhàng, lòng bàn tay anh cọ lên mặt cậu, Lý Triết hỏi khẽ: “Hôm nay trên đường xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc đó, khóe mắt Lâm Nhiên đỏ hồng, dường như cậu rất đau lòng. Phản ứng như vậy khiến Lý Triết thấy bối rối.
“Em nhớ hồi sáu bảy tuổi, có lần, anh trai đánh em, anh ấy lớn hơn em mấy tuổi, em không đánh lại. Em cũng không nhớ vì sao mà hôm đó mẹ lại không ở nhà, em ra ngoài tìm mẹ, vừa đi vừa khóc, cuối cùng lạc đường. Một mình ở nơi xa lạ, em sợ hãi vô cùng. Chỉ là đột nhiên nhớ đến chuyện này.”
Lâm Nhiên dừng lại, nắm lấy tay Lý Triết, lòng bàn tay anh ấm nóng. Cậu nói: “Sao anh có thể không nhớ được chuyện hồi nhỏ chứ?”
“Nếu là em, thời điểm mẹ bỏ em lại năm em 6 tuổi, chắc chắn em sẽ rất đau khổ.”
Lý Triết hiểu ra, lúc đó Lâm Nhiên đã đặt mình vào hoàn cảnh của anh, vì thế mà cảm thấy buồn bã.
Có lẽ vì lớn lên trong tình yêu thương, trẻ con sẽ có sự đồng cảm mạnh mẽ hơn.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Cậu quả nhiên là không được rồi.
Lý Triết: Chưa xem kịch bản à? Sau đó còn có cảnh suối nước nóng và phòng xông hơi mà.
Biên kịch (ánh mắt hiền từ): Mơ hả, mấy cảnh đó đều không có.