“Lý Triết, anh lái xe đi.”
Lâm Nhiên ném chìa khóa xe cho Lý Triết. Hôm nay họ đi xe của Lâm Nhiên, nhưng do leo núi làm chân cậu mỏi nhừ, không thể lái xe được.
Nhận chìa khóa, Lý Triết mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Lâm Nhiên từ từ leo lên ghế phụ, hai chân cậu rã rời, cố gắng lắm mới lên được xe.
“Chân em như muốn rụng ra luôn.” Lâm Nhiên đấm đấm vào hai cái chân dài bủn rủn, nhìn đám trẻ con tung tăng ngoài xe với ánh mắt ghen tỵ.
Một bóng hình xuất hiện chắn trước tầm mắt Lâm Nhiên, là Tống Nặc. Ánh mắt Tống Nặc nhanh chóng chuyển từ Lâm Nhiên sang Lý Triết đang ngồi ghế lái.
Tống Nặc tiến lại gần, tay lướt qua thân xe, đứng bên cửa sổ xe của Lý Triết. Lý Triết hạ cửa sổ xuống, nhìn y: “Tống Nặc, có chuyện gì không?”
Tống Nặc hỏi: “Anh Triết, đây không phải xe của anh.”
Lý Triết chỉ vào Lâm Nhiên, Lâm Nhiên gật đầu: “Là xe của tôi.”
Tống Nặc không để ý đến Lâm Nhiên, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Lý Triết, hỏi: “Tuần sau hoạt động của nhóm, anh có tham gia không?”
Lý Triết trả lời: “Gần đây tôi đang trang hoàng lại nhà, cuối tuần có nhiều việc, không tham gia được.”
Tống Nặc gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Vậy em cũng không tham gia. Anh không đi, em đi một mình chán lắm.”
Nói xong, Tống Nặc liếc Lâm Nhiên với ánh mắt khiêu khích, như muốn xem phản ứng của cậu.
Lâm Nhiên cảm thấy khó xử, cậu bối rối nhìn ra ngoài, cố gắng lờ đi sự thù địch nhằm về phía mình.
Lý Triết nói: “Cậu có thể làm quen với chị Trân, nếu có vấn đề gì cứ hỏi chị ấy.”
“Em không quen.” Tống Nặc dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Lý Triết, tay đặt lên khung cửa sổ xe, dù không nói câu nào, ngôn ngữ cơ thể của y cũng thể hiện rõ sự không muốn rời xa Lý Triết.
“Cậu nên giao lưu nhiều hơn với mọi người, rồi sẽ quen thôi.”
Nói xong, Lý Triết khởi động xe, vẫy tay chào Tống Nặc.
Lâm Nhiên cũng giơ tay vẫy vẫy: “Hẹn gặp lại.”
Chiếc ô tô lăn bánh ra khỏi bãi đỗ xe, Lâm Nhiên nhìn qua gương chiếu hậu thấy Tống Nặc vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo xe rời đi.
“Cậu ta tự lái xe tới hay đi nhờ xe người khác?”
Lý Triết đáp: “Cậu ta có xe riêng.”
Khi ô tô đã rời xa bãi đỗ xe, hình bóng Tống Nặc không còn thấy nữa. Lâm Nhiên thả lỏng cơ thể, nằm tựa lưng vào ghế. Lý Triết lái xe trên con đường gập ghềnh, anh cảm nhận gió lạnh thổi vào mặt, liền đóng cửa sổ xe lại.
Lâm Nhiên nằm ngửa trên ghế, một tay nhẹ nhàng đấm đấm đôi chân nhức mỏi, chậm rãi hỏi: “Lý Triết, anh có biết Tống Nặc thích mình không?”
“Cậu ta có hơi ỷ lại vào anh, thích thì chưa tới.”
Lý Triết gõ nhẹ ngón tay lên tay lái, trông vẻ mặt anh thì biết anh thực sự nghĩ như vậy.
Xe rời khỏi đoạn đường núi, phía trước là con đường quốc lộ bằng phẳng. Lý Triết tăng tốc và tiếp tục chủ đề: “Tống Nặc tính cách hướng nội, hình như không có nhiều bạn bè, khả năng giao tiếp cũng kém.”
Đúng là Tống Nặc cũng tạo cho Lâm Nhiên cảm giác như vậy.
Lâm Nhiên lẩm bẩm: “Xem ra cậu ta có chút vấn đề về tính cách, hơn nữa cậu ta nhỏ tuổi hơn em, hẳn là em cũng không cần phải ghen với cậu ta…”
Dù là lẩm bẩm, nhưng Lý Triết vẫn nghe thấy, anh bật cười khẽ: “Thì ra em ghen à?”
“Đúng vậy.”
Lâm Nhiên thản nhiên thừa nhận, hai tay ôm ngực, lẩm bẩm: “Không ngờ anh lại có sức hút với người đồng tính đấy.”“Thật sao?”
Chỉ cần nghe giọng cũng biết Lý Triết cảm thấy bất ngờ. Lâm Nhiên nói: “Em có cảm giác Tống Nặc là vậy, trực giác thôi.”
Lý Triết không nói thêm gì, chỉ tập trung lái xe. Rõ ràng anh không quan tâm chuyện này, Tống Nặc là gì không liên quan đến anh, họ chỉ là người quen, thường ngày cũng không có nhiều giao tiếp.
Xe vững vàng dừng lại trong gara nhà Lâm Nhiên. Lý Triết xuống xe, đứng chờ Lâm Nhiên, nhưng cậu chỉ mở cửa xe mà mãi không thấy xuống.
Lý Triết tiến lại gần hỏi: “Sao vậy em?”
Lâm Nhiên đáp: “Em đứng dậy không nổi.”
Chân cậu thực sự như gãy rời ra, vốn dĩ leo lên đã vất vả lắm mới tới nơi, lại thêm khi xuống núi hai chân cũng đã chịu đựng nhiều.
Lý Triết cạn lời, là một người giỏi thể dục thể thao, Lý Triết khó mà tưởng tượng được một người trẻ tuổi lại mệt mỏi đến vậy sau khi leo núi.
Lâm Nhiên giơ hai tay lên: “Bế em.”
Một phút sau.
Lý Triết vô cùng cẩn thận bế Lâm Nhiên lên theo kiểu công chúa. Lâm Nhiên mỹ mãn ôm lấy cổ anh.
“Em nên đi chơi bóng hoặc đến phòng tập để rèn luyện thể lực đi. Với thể lực hiện tại của em, đừng nghĩ tới chuyện lần sau anh sẽ đưa em đi leo núi tiếp.”
Lý Triết bước đi vững vàng dù hơi thở có phần rối loạn, nhìn qua vẫn khá thong dong. Lâm Nhiên không béo nhưng vẫn là một người đàn ông trưởng thành, không hề nhẹ.
Lâm Nhiên dựa đầu vào ngực Lý Triết, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của anh, ôm chặt hơn.
Bởi không nhìn thấy mặt nên cái gì cũng dám nói, Lâm Nhiên dựa vào áo, mờ ám nói: “Vậy anh có thể tập thể dục tại nhà với em không?”
Cảm giác người trong ngực đang cười, Lý Triết lập tức thả Lâm Nhiên xuống. Hai người bước vào thang máy. Lý Triết nghiêm túc nói: “Anh đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”
Lâm Nhiên dựa vào cánh tay Lý Triết, đầu tựa vào vai anh, chân cậu quá đau, không thể đứng vững. Cảm nhận vòng tay ôm eo mình, Lâm Nhiên càng dựa sát hơn, hai khuôn mặt gần chạm vào nhau.
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Lâm Nhiên vội vàng quay đầu lại, biểu tình hoảng loạn. Lý Triết lại vô cùng bình tĩnh. Vốn dĩ thang máy không có ai, vừa rồi cậu còn lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy.
Bước vào trong thang máy, Lâm Nhiên đứng dựa vào tường. Khi thang máy tới nơi, cậu cố gắng lê hai chân đau nhức, đỡ tường đi ra khỏi thang máy.
“Lại đây.”
Lý Triết ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng mình.
Lâm Nhiên vui vẻ trèo lên lưng Lý Triết, ôm cổ anh, nhẹ nhàng cọ mặt vào phần cổ ấm áp của Lý Triết, thì thầm: “Em biết anh thích em, chúng ta có thể từ từ tiến tới.”
Lý Triết cười trầm thấp: “Em chắc chắn vậy sao?”
Lâm Nhiên dựa cằm vào vai Lý Triết, “Vâng” một tiếng.
Lý Triết cõng Lâm Nhiên thẳng về nhà mới thả người xuống, mồ hôi ướt đẫm trán và lưng áo anh.
Lâm Nhiên lấy hộp khăn giấy trên bàn trà, rút một tờ định lau mồ hôi cho Lý Triết, nhưng Lý Triết bắt lấy tay cậu, tự mình cầm lấy khăn lau.
Sau khi lau mồ hôi xong, Lý Triết nghỉ ngơi một lúc rồi đột nhiên đứng dậy, anh nói: “Anh phải về đây.”
“Ơ!”
Lâm Nhiên đang uống nước lập tức đặt ly xuống, ngẩng đầu nhìn Lý Triết khó hiểu: “Anh không ở lại qua đêm sao?”
Gần đây, hai người hầu như đêm nào cũng ở bên nhau, đôi khi thì ở nhà Lý Triết, có lúc lại ở nhà Lâm Nhiên.
“Ra ngoài cả ngày, anh phải về nhà tắm rửa thay quần áo.” Lý Triết đứng dậy, không nói thêm gì, mở cửa và đi ra ngoài.
Nhìn theo hướng Lý Triết rời đi, Lâm Nhiên vẫn mờ mịt. Rõ ràng vừa rồi cả hai có thể về nhà của Lý Triết, Lâm Nhiên vốn không quan tâm ngủ ở đâu.
Trong nhà Lâm Nhiên không có đồ của Lý Triết, nhưng cậu lại có vài bộ quần áo ở nhà Lý Triết, đủ để tắm rửa.
Căn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một mình, Lâm Nhiên lập tức cảm thấy cô đơn, như thể không còn quen với việc ở một mình vào ban đêm, cậu muốn Lý Triết ở lại bầu bạn.
Ban ngày ở bên nhau suốt vẫn chưa đủ, cậu muốn ở lại với Lý Triết lâu hơn, hai người ngồi trên sofa chơi game, xem phim, và nói chuyện phiếm suốt đêm.
“Anh ấy một mình, chẳng lẽ không thấy cô đơn sao?”
Lâm Nhiên ôm gối khẽ nói, nhớ tới ngôi nhà gọn gàng không chút bụi của Lý Triết, và cả những cuốn sách thi thoảng cậu lại lật xem trong phòng khách. Cậu thở dài: “Anh ấy có vẻ không biết tận hưởng thời gian một mình.”
Tối thứ hai, Lâm Nhiên về nhà mẹ. Vừa mở cửa, Lâm Nhiên đã nghe thấy tiếng phim hoạt hình từ phòng khách. Cậu giật mình, ngẩng đầu lên liền thấy anh trai Lâm Thao đang ngồi trên sô pha, cháu gái Dao Dao đang chơi với con vẹt xanh mà mẹ nuôi gần đây.
Lâm Nhiên đứng ở hành lang, quên cả đổi giày, lúng túng gọi: “Anh.”
Trước khi cậu chào thành tiếng, Lâm Thao đã nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, gật đầu khi nghe tiếng gọi rồi rời ánh mắt đi.
Áp lực vô hình biến mất khi ánh mắt đối phương rời đi, Lâm Nhiên thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế ngồi xuống đổi giày, cậu không rõ tại sao mình lại sợ anh trai như vậy.
Đổi giày xong, Lâm Nhiên chậm rãi vòng qua Lâm Thao, đi về phía Dao Dao.
Sở dĩ đi chậm như vậy là vì di chứng leo núi, chân cậu vẫn còn đau, đi lại rất khó khăn.
“Dao Dao, con nhìn xem ai đến nè?”
Mẹ Lâm ở ban công, thấy Lâm Nhiên, bà vui vẻ nhắc nhở cháu gái nhỏ Dao Dao. Dao Dao ngẩng đầu, vừa thấy Lâm Nhiên liền chạy tới, ôm lấy đùi cậu, vui mừng gọi: “Chú Tiểu Nhiên!”
Lâm Nhiên cố gắng ngồi xuống, bắp chân run lên, bèn dứt khoát ngồi luôn trên sàn, ôm lấy Dao Dao, thân thiết hỏi: “Dao Dao thích vẹt sao?”
Cô bé lanh lảnh đáp: “Thích ạ, chú Tiểu Nhiên, sao nó ăn giấy mà không ăn lương thực?”
Lâm Nhiên cười đáp: “Vì nó không đói, nó đang chơi mà.”
Vẹt không mổ giấy nữa, nhảy nhót đuổi theo quả bóng nhỏ. Dao Dao đi theo, không chạm vào vẹt, chỉ ngồi xổm xem, trò chuyện với nó.
“Nhiên Nhiên, chân con sao vậy?” Mẹ Lâm đã sớm nhận ra Lâm Nhiên bị thương, cúi xuống kiểm tra.
“Ngày hôm qua con cùng bạn đi leo núi, đi nhiều nên chân đau, không sao đâu ạ, chỉ là thường ngày ít rèn luyện.” Lâm Nhiên gãi đầu, có phần ngượng ngùng khi để lộ khuyết điểm trước mặt anh trai.
“Mau ngồi xuống đi, lát nữa mẹ sẽ lấy thuốc xoa bóp cho con.”
Mẹ Lâm vô cùng lo lắng, muốn đỡ Lâm Nhiên, nhưng cậu từ chối, tự mình đứng dậy, lê hai chân nhức mỏi đi đến ghế sofa.
“Đi không nổi thế này làm sao đi làm? Con đã xin nghỉ ở công ty chưa?”
“Không ảnh hưởng đến công việc đâu mẹ. Con không lái xe, bạn con tiện đường đưa đi làm.”
Trả lời mẹ xong, Lâm Nhiên ngồi xuống sofa, gác chân đau lên ghế. Cậu để ý thấy TV đang chiếu Peppa Pig, dự định xem TV để tránh giao tiếp ánh mắt với anh trai. Mỗi lần nói chuyện với anh trai đều khiến cậu căng thẳng không lý do.
“Bạn nào vậy?”
Lâm Thao đột nhiên đặt câu hỏi khiến Lâm Nhiên giật nảy mình. Cậu cố gắng tỏ vẻ tự nhiên, trả lời: “Bạn quen khi đi làm ạ.”
Cảm giác ánh mắt của anh trai vẫn dõi theo mình, Lâm Nhiên hoảng hốt cúi đầu, tập trung vào TV. Peppa và George đang vui vẻ chơi trong vũng bùn, nhưng không khí giữa hai anh em trên sofa lại xa cách như ở giữa là cả Thái Bình Dương.
Lâm Thao thường luân phiên nội ngoại về nhà mẹ ăn cơm, luôn dẫn theo vợ con. Hôm nay vợ hắn có việc, chỉ có hắn và Dao Dao. Từ khi Lâm Nhiên đi làm, hai anh em ít gặp nhau, thời gian ăn cơm gia đình cũng không cố định nên rất ít khi chạm mặt.
Cả nhà quây quần ăn tối, tán gẫu chuyện trong nhà, mẹ Lâm và Lâm Thao nói chuyện không ngừng. Lâm Nhiên thi thoảng tham gia, nhưng chủ yếu là trò chuyện với Dao Dao.
Rõ ràng, cậu rất thích cô cháu gái thông minh và hoạt bát này.
Sau khi ăn xong, dì Trương giúp việc dọn dẹp, mẹ Lâm dẫn Dao Dao xuống lầu đi dạo. Lâm Nhiên về phòng mình nghỉ ngơi, không đóng cửa. Đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, cậu ngạc nhiên khi thấy Lâm Thao đứng bên ngoài.
“Mời vào.”
Thấy là Lâm Thao, Lâm Nhiên vốn nằm ngửa trên giường liền lập tức ngồi dậy, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Anh trai rất hiếm khi bước vào phòng của cậu, chắc hẳn có chuyện quan trọng.
Lúc này, Lâm Nhiên mới để ý rằng tiếng rửa chén của dì Trương đã không còn, tức là trong nhà rất có thể chỉ còn lại cậu và anh trai.
Ở cùng anh trai luôn là điều khiến Lâm Nhiên sợ hãi từ khi còn nhỏ, mỗi lần ở cạnh anh, cậu đều bị mắng, thậm chí còn bị anh đánh.
Lâm Thao đẩy cửa bước vào, cửa phòng mở rộng. Hắn đánh giá phòng ngủ của Lâm Nhiên, rồi dừng ánh mắt lên người Lâm Nhiên. Đối mặt với sự bối rối và lo lắng của em trai, Lâm Thao nói: “Anh có chuyện muốn hỏi em.”
Lâm Nhiên lộ ra vẻ mặt hoang mang, hai anh em họ luôn không có nhiều chủ đề để nói.
Ngồi xuống bên cửa sổ lồi, đối mặt với Lâm Nhiên, Lâm Thao bắt đầu, từng chữ rõ ràng nhưng giọng đè thấp: “Người bạn đó của em, tên là Lý Triết phải không?”
Lúc này, Lâm Nhiên thật sự sợ điếng người, nếu không vì chân đau sau khi leo núi, chắc chắn cậu đã chạy ra ngoài. Tha cho cậu đi, cậu không muốn nói về Lý Triết với anh trai.
Đầu óc tạm thời trống rỗng, nhưng nhanh chóng hoạt động lại. Lâm Nhiên thu hồi vẻ kinh hoảng, cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ dấu vết: “Tên là Lý Triết ạ. Ban đầu em cũng không biết anh ấy làm việc ở Đỉnh Thăng.”
Cảm thấy mình thể hiện đủ bình tĩnh, Lâm Nhiên tự cổ vũ bản thân, tiếp tục: “Anh nhìn thấy em đến Đỉnh Thăng tìm Lý Triết phải không?”
“Đúng là vậy.”
Lâm Thao nghiêm túc, cân nhắc từng lời, cuối cùng không nói ra điều mình nghĩ.
Lâm Nhiên thường xuyên tìm Lý Triết, cậu không chắc lần nào bị anh trai nhìn thấy. Lâm Thao rất ít khi đến Đỉnh Thăng, không ngờ lại vừa khéo bắt gặp.
“Chúng em… Ngay từ đầu anh ấy không biết em là em trai của ông chủ Đỉnh Thăng, em không nói với anh ấy.” Lâm Nhiên lo lắng anh trai suy nghĩ lung tung, cho rằng Lý Triết có ý đồ gì đó.
Nghe Lâm Nhiên cố tình nhấn mạnh, sợ hắn hiểu lầm, Lâm Thao im lặng không nói.
Lâm Nhiên cẩn thận hỏi: “Anh tìm em chỉ để nói chuyện này thôi sao?”
Tất nhiên là không.
Thấy Lâm Nhiên căng thẳng đến mức nắm chặt tay, cả người căng cứng lại, Lâm Thao biết rõ một số việc tạm thời không thể nói ra.
“Chỉ vì chuyện này.” Lâm Thao xoay người rời đi.
Hắn không nói với Lâm Nhiên, rằng xu hướng tính dục mà cậu luôn che giấu, thực ra hắn đã biết từ lâu.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Nhiên: May quá, mình thông minh nên anh không nghi ngờ gì.
Đạo diễn: Anh trai cậu đã sớm biết cậu là gay rồi.
Đạo diễn: Sao Nhiên Nhiên lại sợ anh như vậy?
Lâm Thao: Hồi nhỏ em ấy được bố mẹ chiều chuộng, nghịch ngợm nên bị tôi dạy dỗ nhiều lần.