Vũ Nương Thập Phu

chương 17: xem ai không biết xấu hổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày thứ hai, Cơ nhi ngủ thẳng tới mặt trời lên tới mông mới tỉnh dậy vừa ngáp vừa mở cửa phòng ra.

” A…” Cơ nhi sợ đến lùi lại mấy bước, hóa ra Tinh Kim mặt băng đang đứng ở cửa, Cơ nhi không quen với việc này nên bị hắn dọa sợ đau cả tim.

” Cương thi, ngươi làm gì vậy hả? ở trong nhà không cần phải nghiêm túc như thế” Cơ nhi vuốt ngực nhìn hắn, thấy vết đỏ thẫm trên trán hắn lại nghĩ tới việc tối hôm qua, nhịn không được cười ra tiếng.

” Đây là trách nhiệm của ta! Cơ nhi cô nương cứ coi như ta không tồn tại là được” Liễu Tinh Kim không dám nhìn mặt Cơ nhi, chuyện tối hôm qua khiến hắn cả đêm ngủ không ngon, nghĩ đến cái gì đó mặc trên ngực Cơ nhi thì mặt lại nóng lên, thật sự quá xấu hổ mà, hắn ngoại trừ giả bộ không xảy ra chuyện gì thì không biết làm thế nào đối mặt với tiểu nữ nhân này.

” Được rồi, tùy ngươi thôi, nhưng mà ngươi cứ coi đây là nhà, có cần gì cứ nói cho tiểu Lục, nàng sẽ đi làm” Cơ nhi thấy tiểu Lục đem nước vào thì vội vàng làm vệ sinh cá nhân trước mặt Liễu Tinh Kim.

” Tiểu thư hôm nay sẽ luyện công trước hay là ăn cơm trưa trước?” Tiểu Lục dò hỏi.

“Đã trễ vậy thì các ngươi ăn trước đi, ta đi luyện tập chân một chút, ăn no rồi luyện sẽ bị đau dạ dày” Cơ nhi nói xong đi trở về gian phòng, sau đó thay bộ đồ ngắn tay với quần đùi màu trắng đi qua đại sảnh tới sân bên trong.

Liễu Tinh Kim đang ở trong sân ngạc nhiên nghiên cứu mấy dụng cụ tập luyện Cơ nhi tự nghĩ ra, ngẩng đầu lên thấy Cơ nhi mặc quần áo mát mẻ thì ngây người, sau đó đỏ mặt cúi đầu trở về hành lang đại sảnh, trong lòng ngứa ngáy không yên, tiểu nữ nhân này thật là bại hoại thuần phong mỹ tục, mặc ít như vậy để người ta thấy không xấu hổ sao?

Chỉ thấy Cơ nhi trước tiên khởi động cho nóng người, hai tay đong đưa trái phải, sau đó khom lưng đan chéo chạm tay này vào mũi chân kia, mông nhỏ vểnh vểnh phơi bày trước mặt Liễu Tinh Kim, cộng thêm hai chân thon dài trắng bóc đã khiến hắn đỏ bừng mặt một lần nữa, vội vã xoay người không dám nhìn nữa.

“Một hai ba bốn, hai hai ba bốn….” Cơ nhi vừa tập vừa tự đếm nhịp coi như không có ai, tiểu Lục nhìn quen rồi nhưng Liễu Tinh Kim tò mò không nhịn được quay đầu nhìn, Cơ nhi kia quả là có một phong cách tập luyện khác biệt.

Sau khi khởi động xong, Cơ nhi đi tới một cái cọc gỗ lớn rồi đặt một chân lên sau đó đẩy gót chân lên tới khi thành một đường thẳng, hai tay ôm chặt chân ép sát người vào cọc gỗ, cứ như vậy đứng bất động.

Liễu Tinh Kim đỏ mặt tim đập nhanh, vừa nghĩ Cơ nhi thật là lợi hại, hắn là người luyện võ mà sự mềm dẻo cao nhất là tạo thành chữ nhất (-) trên mặt đất (xoạc ngang), dựng thẳng lên tới thế thì hắn làm không được.

Xa xa thấp thoáng phần vải ở giữa hai đùi đẹp che khuất bộ phận trọng điểm, Liễu Tinh Kim phát hiện thân thể mình căng thẳng, lần thứ hai khẩn trương xoay người sang chỗ khác, trong lòng liên tục phát ra tín hiệu khẩn cấp.

Cơ nhi duy trì động tác này khoảng nửa khắc (- phút) rồi đổi sang chân kia, Liễu Tinh Kim có chút bái phục nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia đổ nhiều mồ hôi lấp lánh, không hiểu sao lại có sự thôi thúc muốn giúp nàng lau mồ hôi.

“Cương thi, giúp ta lau mồ hôi, mắt mở không được nên chẳng biết khăn ở chỗ nào” Cơ nhi cho hắn cơ hội.

Liễu Tinh Kim sửng sốt liền nhìn chung quanh tìm kiếm tiểu Lục thì phát hiện tiểu Lục đã đi ra ngoài, khóe miệng nhếch lên, đành phải đi lên cầm lấy khăn mặt kiên cường bất khuất đi tới trước mặt Cơ nhi, đôi mắt không dám nhìn chỗ khác mà chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng.

“Cương thi, ngươi không cần căng thẳng như vậy, từ từ rồi sẽ quen thôi, ngày nào ta cũng phải luyện tập” Cơ nhi mở hí một mắt nhìn cơ mặt căng cứng của Liễu Tinh Kim.

Nhận lấy khăn mặt từ hắn lau qua loa trên mặt rồi đưa trả lại, tiếp tục ôm lấy chân của nàng nói “Động tác này hai ngày trước ta mới làm được, phải giữ được chín phút sau này mới có thể hoạt động thoải mái, ha ha, dọa ngươi sợ hả?”

“Không có, rất bình thường” Liễu Tinh Kim không đổi sắc mặt nhận lấy khăn tay rồi đi sang bên cạnh.

“Các ngươi luyện võ hẳn là còn khổ cực hơn nhỉ?” Cơ nhi cười hỏi.

“Cũng tạm” Liễu Tinh Kim thật đúng là tiếc chữ như kim(tiền/vàng).

Cơ nhi xoay người coi thường, đột nhiên nghĩ ra gì đó liền quay lại hỏi “Cương thi, ngươi nghĩ ta có thể học chút võ công hay không?”

Liễu Tinh Kim lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, khóe miệng run run nói “Quên đi, luyện võ không phải chuyện ngày một ngày hai”.

“Ta biết, nhưng ta có thể học chút võ phòng ngừa sắc lang không tốt sao? Ít nhất nếu gặp phải sắc lang không võ công thì sẽ không dễ bị dê xồm, Cương thi, lúc rảnh rỗi dạy ta mấy chiêu được không?” Đôi mắt Cơ nhi mở to phát sáng.

Liễu Tinh Kim suy ngẫm một hồi rồi nói “Có thể” Như vậy hắn cũng có thể yên tâm một chút, dù sao mình cũng không thể luôn ở cạnh nàng được.

“Ha ha, cảm ơn ngươi Cương thi, ngươi đi ăn trưa trước đi, ta còn phải tập thêm” Cơ nhi nói xong thì đổi chân dựa vào cọc gỗ, sau đó thẳng tắp đứng ở đó nhắm hai mắt lại, nàng phải tập trung tinh thần nếu không chân nàng sẽ run rẩy nghiêng vẹo, không thể đạt được trình độ như ý muốn.

Liễu Tinh Kim vừa thấy đôi chân chữ nhất lập tức đỏ mặt xoay người bỏ chạy.

Ban ngày Cơ nhi ngoại trừ tập luyện thì là luyện tập, chăm chỉ đến nỗi khiến Liễu Tinh Kim cảm thấy khó hiểu, nhưng lại khiến hắn rất bội phục nghị lực của nàng.

Đêm đó quả nhiên Tần Chân lại tới, Hồng ma ma vẻ mặt lo lắng chạy tới tìm Cơ nhi.

“Ma ma cứ nói với hắn ta bị bệnh là được” Cơ nhi nheo mày, mà Liễu Tinh Kim cũng nheo mày theo.

“Như vậy sao được, tối hôm qua ngươi vẫn khỏe mạnh, đêm nay mà nói bị bệnh hắn sẽ không tin, Cơ nhi, hắn là Quốc cữu gia đấy, Hồng ma ma đắc tội không nổi đâu” Hồng ma ma vô cùng sốt ruột.

“Ma ma cứ nói là ta bị bệnh tương tư, Vương gia vừa đi thì ngã bệnh” Cơ nhi lộ ra nụ cười gian xảo.

“Ừ nhỉ, ta sẽ thử xem sao” Hồng ma ma sửng sốt, nghĩ rằng đó là ý kiến tốt.

Cơ nhi nhìn về phía Liễu Tinh Kim đang trưng ra vẻ khinh thường kỳ quái nói “Thế nào, mượn cớ này không chuẩn sao?”

“Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ” Liễu Tinh Kim nói xong xoay người rời khỏi, để lại Cơ nhi một đầu hắc tuyến, có nhiêu đó mà nói không biết xấu hổ? Haiz, xem ra tên này còn phải rèn luyện nhiều.

“Thì sao chứ? Còn đỡ hơn ngươi, Cơ nhi vẫn còn non lắm mà ngươi đã có thể nghịch áo ngực của Cơ nhi, mà công nhận là chuyện biến thái như thế, ta không làm được” Cơ nhi nhìn bóng lưng hắn bình thản nói ra, cố gắng nhịn cười muốn nội thương.

Giây tiếp theo, Liễu Tinh Kim vấp chân ở bậc cửa cao cao, sau đó có chút hỗn loạn rồi lóe sáng không thấy người đâu.

“Ha ha ha ha….” Cơ nhi nhịn không được cười ha hả, nam nhân này nếu muốn dùng miệng trêu tức ta thì còn phải tu hành lâu lắm.

Truyện Chữ Hay