Ba ngày liên tiếp, sinh hoạt của Cơ nhi hoàn toàn không đổi, Liễu Tinh Kim chỉ thấy nàng càng không ngừng dằn vặt thân thể nhỏ bé mềm mại kia ở trong sân, độ khó của động tác càng lúc càng cao, thời gian kiên trì cũng ngày càng dài, khiến hắn có hơi bội phục nghị lực của nàng, mà không biết nàng cố gắng hoàn hảo độ mềm dẻo để làm gì, làm vũ nương cũng đâu cần liều mạng tới thế.
Sau giờ ngọ một ngày nọ, tiểu Lục đột nhiên đi tới lúc Cơ nhi đang luyện eo nói “Tiểu thư, Hồng ma ma nói bộ đồ múa trắng bạc của người có chút vần đề, thợ may Trương muốn người đi qua đó nhìn.”
Chỉ thấy Cơ nhi chậm rãi đưa chân ra sau, một vòng ba trăm sáu mươi độ đảo ngược, cử động phần dưới thắt lưng tiêu sái đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận nói “Tốt, đợi ta thay đồ rồi qua liền”.
” Cương thi, ngươi đi theo ta nhé, ta đổi bộ quần áo trước đã” bộ đồ tập luyện của nàng đã ướt đẫm, đường cong duyên dáng hiện rõ khiến Liễu Tinh Kim không dám nhìn thẳng.
” Ngươi đi đâu thì Tinh Kim sẽ tới chỗ đó” Liễu Tinh Kim lạnh lùng trả lời, làm cho Cơ nhi cười lắc đầu đi vào bên trong.
Lần thứ hai Cơ nhi đi ra, một thân váy dài màu xanh biển, trên vạt áo và tay áo thêu hoa lan thanh nhã, mái tóc đen nhánh bóng mượt buông thẳng xuống, nhẹ nhàng vén lên hai bên thái dương, phía trên đỉnh đầu cài một cây trâm bạch ngọc, trong trẻo quyến rũ, tràn đầy hương vị tiểu nữ nhân.
” Cương thi, ta mặc vậy được chưa? Sẽ không thất lễ với người ta chứ?” Cơ nhi mỉm cười hỏi Liễu Tinh Kim mắt đang phát sáng.
Liễu Tinh Kim nhếch môi không nói gì, đi ra phía ngoài sân, trong lòng nghĩ tiểu nữ nhân này hỏi làm gì khi nàng vốn tự tin không chê vào đâu được.
Ra khỏi cửa hông của Phiêu Vũ Viện, hai người trở thành Cơ nhi phía trước, Liễu Tinh Kim vẻ mặt lạnh lùng theo sát phía sau nàng năm bước.
Bởi vì đây là khu phố với những con đường buôn bán và nơi vui chơi náo nhiệt nhất Dương Châu, cho nên lúc này người đi đường vẫn khá đông, Cơ nhi thân thể mềm mại cầm trên tay cây quạt tròn vừa quạt vừa nhìn xung quanh mà đi tới trước, Liễu Tinh Kim nhìn không chớp mắt, trong mắt trước sau chỉ có bóng lưng Cơ nhi.
“Ôi, nhìn xem ai kìa? Không phải người sẽ đứng đầu bản Phiêu Vũ Viện trong tương lai sao?” Một giọng nữ sắc bén vang lên từ quầy phấn son Cơ nhi vừa đi qua phía bên trái, Cơ nhi quay đầu thì nhìn thấy ba nữ nhân trang điểm xinh đẹp đang nhìn mình châm chọc, đi giữa dẫn đầu là tú bà Từ ma ma của Xuân Hương Viện, vẻ mặt đầy mỡ dữ tợn, đôi mắt nhỏ đang nhìn Cơ nhi khinh bỉ.
Cơ nhi chau mày, không để ý đến tiếp tục đi, nhưng mà tay phải của nàng đột nhiên sờ trên ngón út tay trái, ở đó là thứ duy nhất mà tỷ tỷ Vũ Linh Nhi để lại cho Vũ Tuyết Cơ, một chiếc nhẫn bạc.
“Woa, Ma ma xem nàng kìa, quả thật có kẻ nghĩ mình là tên đứng đầu bảng, hai con mắt để trên đỉnh đầu rồi” Nữ tử xinh xắn bên cạnh Từ ma ma la lên.
“Tiểu Hồng, tỷ tỷ nàng trước đây là tên đứng đầu bảng của Xuân Hương Viện chúng ta đấy, người làm muội muội đương nhiên là trò giỏi hơn thầy, nhưng mà thật đáng tiếc Linh nhi chết quá sớm, bằng không Dương Châu sợ là sẽ bị hai tỷ muội nàng ta chiếm lĩnh, các ngươi sau đó tới đâu tìm khách chứ” miệng Từ ma ma còn độc địa hơn.
“Đúng thật, xem cái thứ tiểu lẳng lơ kia, vẫn chưa tiếp khách mà đã như thế, Ma ma à, sau này chúng ta phải làm sao đây” một nữ tử vẻ mặt hung ác, dáng cao gầy mặc đồ đỏ châm biếm.
Cơ nhi dừng lại bất động, Liễu Tinh Kim cách năm bước nắm tay nắm chặt, lông mày nhíu lại.
Đột nhiên Cơ nhi xoay người đối diện ba người Từ ma ma, đôi tay nhỏ bé buông thõng, đôi mắt trợn lên thấy lòng trắng, trong miệng lầm bầm vẻ u ám “Từ ma ma, tâm địa ngươi thật độc ác, trả tiền lại cho ta, nếu không Linh nhi sẽ chờ dưới giường ngươi mỗi đêm”.
“Ngươi, ngươi bị điên” Từ ma ma bị nàng dọa nhảy dựng, có tật giật mình nên sắc mặt trắng bệch chửi rủa nàng, Liễu Tinh Kim lúc này đã im lặng đứng bên người Cơ nhi, một đôi mắt sao lạnh lẽo nhìn chằm chằm ba bà tám sắc mặt khác nhau.
“Thật không biết xấu hổ, nhỏ như vậy đã có nam nhân đi theo, đê tiện y hệt tỷ tỷ của ngươi” Nữ tử mặc đồ đỏ nói lời cay nghiệt.
“Thu Nguyệt, mở miệng nói chuyện cho sạch sẽ, có giỏi lập lại coi” Vũ Tuyết Cơ đương nhiên nhận ra cô nương ở Xuân Hương Viện, đặc biệt hai kẻ có tiếng tiểu nhân là Tiểu Hồng và Thu Nguyệt.
“Thế nào, chẳng lẽ ta không dám lập lại sao, tỷ ngươi chỉ biết đoạt khách nhân của người khác, hồ ly tinh, tiện nhân! Nhìn ngươi thế kia, so với tỷ ngươi càng đê tiện hơn” Thu Nguyệt không sợ chết đối diện đôi mắt tức giận của Cơ nhi, cơ thể nàng ta cao hơn Cơ nhi nửa cái đầu.
“Chát” Cơ nhi vương tay ột cái tát, hơn nữa lực rất mạnh tát vào miệng “Ngươi có thể mắng ta, nhưng không nên mắng tỷ tỷ của ta, tỷ ấy đã mất rồi, ngươi không thể tích chút khẩu đức sao? Cẩn thận tỷ ấy nửa đêm đi tìm ngươi, nếu còn nghe ngươi mắng tỷ của ta, đừng trách ta thấy ngươi một lần đánh một lần” Cơ nhi oán hận nói xong thì tặng ả thêm cái tát nữa, đánh Thu Nguyệt mắt đầy sao.
Liễu Tinh Kim đứng cạnh nhếch mép, lùi ra sau mấy bước, tiểu nữ nhân dũng mãnh này căn bản không cần hắn bây giờ.
“Vũ Tuyết Cơ, ngươi chán sống rồi! Ta đánh chết ngươi đồ tiểu tiện nhân” Từ ma ma cũng phát cáu, đôi tay phì nhiêu trực tiếp không đầu không đuôi đánh về phía Cơ nhi.
Cơ nhi không thèm nghĩ liền duỗi chân mang giày thêu hoa đá một cước, đá trúng cặp đùi heo của bà ta, một tay chống eo, tay kia cầm quạt chỉ Từ ma ma rồi hung tợn nói “Đừng tưởng rằng bản cô nương dễ khi dễ, nói cho các ngươi biết, thời đại thay đổi, phong thủy thay đổi. Từ giờ các ngươi an phận chút đi, nếu không ta làm cho Xuân Hương Viện đóng cửa sớm, Cương thi, đi!” Cơ nhi hất tóc, xoay người rời đi.
“Ngươi, ngươi, lão nương sẽ cho ngươi biết tay” Từ ma ma được Tiểu Hồng đỡ dậy, tức giận đến mức toàn thân run rẩy đứng không vững.
Người đi đường hai bên nhìn cô nương hai kỹ viện tranh cãi ầm ĩ cũng không khuyên can, sẵn tiện đứng coi náo nhiệt, thấy Cơ nhi rời khỏi, tiếng bàn tán mới vang lên.
“Kia là muội muội Vũ Linh Nhi sao, thật xinh đẹp nha, không biết khi nào mới treo biển hành nghề, bản công tử đi nếm thử đầu tiên, há há há…” Giọng nói hèn mọn của một nam nhân vang lên.
“Xem chừng là một con cọp mẹ, nhưng mà đủ vị, tương lai gần nhất định sẽ vang danh cả góc trời nha.”
“Đúng vậy đúng vậy, vóc người kia, chẹp chẹp, đủ kích thích…”
“Tiểu cô nương này so với tỷ tỷ nàng cũng lợi hại hơn.”