Chương
“Nói thẳng ra thì tôi chỉ góp cổ phần, mỗi tháng ngồi không hưởng hoa hồng, lấy tỉ lệ cao như vậy không thích hợp lắm”
“Hơn nữa, số tiền này là cậu thế chấp hết toàn bộ tài sản nhà cậu mới có được. Cậu trả giá nhiều hơn tôi!”
Vu Chiến cảm động trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn bướng bỉnh nói: “Nam Thiên, hay là vậy đi, anh em chúng ta mỗi người một nửa. Nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ rút hết tiền về và không làm vụ kinh doanh này nữa!”
“Vu Chiến tôi muốn trở nên nổi bật, muốn phát tài nhưng tôi không muốn giãm đạp trên vai anh em mình!”
Triệu Nam Thiên võ vai anh ta: “Được, vậy tôi cũng không già mồm với cậu nữa. Nhưng phần của tôi cậu chia làm hai phần.”
Vu Chiến ngẩn người: ‘Cậu muốn nói… Bạn của cậu ở Hoa Khoa à?”
Triệu Nam Thiên gật đầu: ‘Ừm, con người chị Kiều không tệ, sau này tôi sẽ giới thiệu cho cậu. Nếu chúng ta giành được công trình lần này thì công lớn là nhờ chị ấy giúp đỡ. Dù gì cũng không thể để người ta làm việc không công, những công trình sau này còn phải dựa vào chị ấy nhiều.”
Vu Chiến võ đùi nói: ‘Nam Thiên, bạn của cậu cũng là bạn của tôi. Không nói nhiều nữa, hai chúng ta mỗi người trích ra một phần cho chị Kiều, bốn bốn hai, quyết định vậy nhé!”
Triệu Nam Thiên biết tính của anh ta nên cũng không kiên quyết nữa.
Sau này hai anh em còn hợp tác và có nhiều chỗ để phát tài hơn nên cũng không cần thiết phải vì chút lợi ích này mà ầm ï mất tình cảm.
Anh suy nghĩ rồi nói: “Vậy giấy tờ công ty cậu làm đi, tôi và chị Kiều đều giữ chức vụ bên Hoa Khoa, bị điều tra ra sẽ không hay.”
“Thế này đi, cổ phần của chị Kiều cứ dùng tên mẹ tôi đứng tên trên danh nghĩa.”
Vu Chiến gật đầu: “Được, ngày mai tôi sẽ tìm dì!”
Triệu Nam Thiên lại dặn dò một câu: “Đúng rồi, việc này cậu khoan hãy nói với chị Kiều. Tôi sợ đến lúc đó chị ấy sẽ từ chối.”
“Tôi biết rồi!”
Họ đang nói chuyện thì cách đó không xa có một chiếc xe Volkswagen Polo màu đỏ thâm chạy đến, quay hai ba lần rồi đậu vào chỗ đậu xe.
Cửa xe mở ra, một cô gái đẹp diện váy đỏ bước xuống.
Vu Chiến cảm thán: “Mẹ nó, gái đẹp kìat”
Triệu Nam Thiên đập vào lòng bàn tay anh ta một cái rồi nói: “Cậu hoa mắt à, đó là Cao Thanh đấy!”
Vu Chiến há hốc mồm: “Con mẹ nó, đây là Cao Thanh sao?”
Vu Chiến bước xuống xe, đứng tại chỗ kêu lên: “Cục cưng Cao Thanh Hương của tôi, đúng là cậu rồi!”
Cao Thanh Hương hơi sững người: “Đại Chiến?”
Tuy rằng mấy năm không gặp nhưng khi nhìn thấy anh ta đứng bên cạnh Triệu Nam Thiên, dáng vẻ hai người khá thân thiết nên cô vẫn nhận ra.
Anh ta tát vào miệng mình một cái sau đó đi mấy vòng quanh Cao Thanh Hương: “Ôi má ơi! Ai cũng nói cậu trở nên xinh đẹp hơn trước rồi mà tôi còn không tin, đây đúng thật là…”
Cao Thanh Hương đứng im tại chỗ mỉm cười: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
Năm đó khi còn học cấp ba, ba người gồm có cô, Triệu Nam Thiên và Vu Chiến chơi rất thân với nhau.