Chương
Vu Chiến mở cửa xe hỏi: ‘Nam Thiên, không phải trước đó cậu bảo không tham gia sao?”
Triệu Nam Thiên không biết làm sao: “Tôi cũng không muốn nhưng Cao Thanh gọi tôi đến!”
Vu Chiến cười ha ha: ‘Cô em đen bốn mắt hả? Nghe nói mấy năm nay cậu ấy thay đổi rất nhiều. Sau khi tốt nghiệp lấy một ông chồng làm lãnh đạo rồi chuyển nhà ra Giang Bắc. Sao các cậu lại liên lạc được vậy?”
Nói xong, anh ta nháy mắt ra hiệu: “Đúng rồi, mấy năm nay tôi và cậu ấy vẫn giữ liên lạc qua mạng. Cậu ấy muốn xin tôi số của cậu.”
“Nhưng mà cậu lại nhập ngũ nên tôi không liên lạc được. Cô ấy hỏi vài lần sau đó cũng không hỏi nữa.”
“Không phải là hai cậu…
Triệu Nam Thiên trợn mắt một cái: “Cút đi, tôi nói cho cậu biết, lát nữa Cao Thanh mà đến cậu đừng có nói năng lung tung. Trước đây đều là anh em, cậu đừng để tôi phải đi thu dọn những thứ vớ vẩn này.”
Vu Chiến chua xót nói: ‘Cũng đúng, cậu có một cô vợ xinh đẹp như thế thì cuộc đời này cũng không còn gì tiếc nuối nữa rồi.”
Triệu Nam Thiên lười phản ứng với anh ta, lấy một cái thẻ ngân hàng trên người ra.
Vu Chiến hưng phấn nhận lấy: “Cậu mà cũng kiếm được tiền à, có bao nhiêu?”
Triệu Nam Thiên suy nghĩ rồi nói: “Một trăm lẻ hai, đến lúc đó cậu tiêu hết số chẵn đi, còn số lẻ để lại cho tôi!”
“Hai ngày nay tôi hơi bận, có thể sẽ không có thời gian làm thủ tục với cậu, cậu tự thu xếp chuyện văn phòng đi.”
“Cậu đứng tên pháp nhân nhưng chúng ta cứ chia hoa hồng theo tỉ lệ.”
Vu Chiến không phản đối: ‘Nam Thiên, cậu không cần phải nói, tôi nghĩ kỹ rồi. Chúng ta chia theo tỉ lệ ba bảy, cậu bảy tôi bai”
Anh ta nói ra không chút do dự, tuy nguồn vốn mở văn phòng mỗi người một nửa nhưng trong lòng anh ta rất rõ.
Nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu dựa vào mối quan hệ của Triệu Nam Thiên kéo về, tương lai lúc hoàn thành cũng phải dựa vào mối quan hệ của anh để thu hồi.
Vu Chiến biết khả năng của bản thân mình nên cứ chăm chỉ làm việc là được.
Còn chạy nghiệp vụ, giao lưu trên bàn rượu, tìm kiếm công trình?
Chắc chắn anh ta không gánh nổi cho nên sau này văn phòng phải trông cậy vào Triệu Nam Thiên mới có thể mở rộng được.
Về tỉ lệ, anh ta nghĩ mình nên lấy ít đi một chút.
Nói cách khác, với bản lĩnh của Triệu Nam Thiên có nhân mạch có tài chính thì tự người ta cũng có thể mở văn phòng được, cần gì phải mang theo anh ta?
Tuy là anh em nhưng khoản nào cần rõ ràng thì phải rõ ràng. Nếu không sau này khó tránh khỏi việc mất lòng nhau.
Triệu Nam Thiên xua tay, nói: “Không được, cậu bảy, tôi bat”
Vu Chiến hoảng sợ: “Nam Thiên, không thể được!”
Triệu Nam Thiên giải thích: “Cậu hãy nghe tôi nói, tôi không có chuyên môn về lĩnh vực các thiết bị lắp đặt này.”
“Hơn nữa, sau này tôi cũng không thường xuyên ở văn phòng.”
“Tôi không thể giúp cậu dù là công việc quản lý nhân sự, hoạt động hằng ngày hay thậm chí tuyển dụng và nhập hàng.”