Chương
Sau khi ra trường thì mỗi người lựa chọn một con đường khác nhau, năm sáu năm nay, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau.
Vu Chiến cười nhếch mép: “Tomboy năm đó lại có thể biến thành công chúa Bạch Tuyết, Bốn mắt, không phải là cậu đã sang Hàn làm phẫu thuật thẩm mỹ đấy chứ?”
Cao Thanh Hương lấy túi đánh anh †a: “Cút đi, cái miệng của cậu vẫn đáng ghét như vậy, tính cách như thế thì có cô gái nào thèm thích cậu hả?”
Vu Chiến khoe khoang: “Cậu không biết đấy thôi, anh đây còn có cả con rồi cơ, nhưng mà sau đấy cũng chia tay rồi!”
“Nhưng mà cậu đừng lo, ‘mùa xuân thứ haï() của anh đây cũng đã tới rồi!”
() mùa xuân thứ hai: chỉ những người một lần nữa tìm được tình yêu, có được cơ hội thứ hai trong làm ăn…
“Không riêng tình yêu mà sự nghiệp cũng đang chào đón mùa xuân thứ hai”
Cao Thanh Hương trêu chọc: “Dịch vụ đặt xe trực tuyến của cậu ngày càng phát triển lớn mạnh à?”
Vu Chiến ngạc nhiên: “Sao cậu biết tôi mở dịch vụ đặt xe trực tuyến?”
Cao Thanh Hương cười một cách thần bí nói: “Không biết sao? Lớp trưởng lập một cái nhóm nhỏ, trong cuộc trò chuyện cậu ta có nói là cậu quay vê Đông Châu mở dịch vụ đặt xe trực tuyến, còn nói là cậu từng tìm cậu ta để nhờ giúp đỡ.”
Vu Chiến chửi đổng: “Mẹ nó, thằng nhóc này, đúng là cái gì cũng muốn cho mọi người biết hết mài!”
Nói xong, anh ta có chút ấm ức: “Đúng rồi, hội nhóm gì cơ, cậu mời tôi vào đi!”
Cao Thanh Hương biết mình lỡ lời nên vội vàng giải thích: “Cậu vào để làm gì, cậu còn không biết trưởng lớp à?
Trong nhóm toàn là mấy người có một chút thành tựu, bình thường trong đó chỉ toàn là những lời lẽ của một đám người tự tâng bốc nhau, tôi chưa bao giờ tham gia vào.”
Vu Chiến mất hứng: “Thằng nhóc này đúng là thích làm mấy việc như thế, ngày xưa lúc còn đi học cũng toàn nịnh nọt cô giáo chủ nhiệm, ra trường nhiều năm như vậy rồi mà tính cách vẫn không hề thay đổi chút nào!”
Anh ta càng nói càng cảm thấy bực mình: “Cậu nói xem, tất cả mọi người đều là bạn học, cậu ta lại lập nhóm riêng? Nếu như hôm nay không phải là tôi trả tiền có khéo cậu ta cũng không thèm bảo tôi đến, mẹ kiếp!”
Nói xong, anh ta quay lại nhìn Triệu Nam Thiên: “Đúng rồi Nam Thiên, cậu có trong cái nhóm đấy không?”
Triệu Nam Thiên trêu chọc: “Cậu nghĩ gì thế? Làm sao mà lớp trưởng lại để ý đến một tên lính to đầu như tôi được cơ chứ?” – Cao Thanh Hương càng nghe càng cảm thấy hoang mang: “Cậu trả tiền?
Thế mà lớp trưởng lại nói ở trong nhóm là hôm nay cậu ta mời?”
Vu Chiến nhổ một miếng nước bọt: “Đừng nói nữa, chẳng phải cậu ta chỉ đi làm ở phòng quản lý giao thông thôi sao? Thời gian trước chạy taxi bị cơ quan thi hành pháp luật bắt được, cậu †a dựa vào quan hệ nên mới mất ít tiền phạt, cậu ta mời tôi đến ăn cơm, đây chẳng phải là rõ ràng sao?”
Vừa dứt lời thì cách đó không xa có một chiếc xe chạy đến.
Triệu Nam Thiên đang hút thuốc nên không chú ý, khi xe tới sát rồi anh mới phát hiện ra là mình đang cản đường.
Đang định nhấc chân lên để tránh thì đèn của chiếc xe đã nhấp nháy liên tục, tiếng còi xe vang lên “Tít tít.
Vu Chiến ném đầu thuốc lá xuống lên tiếng chửi măng: “Mẹ kiếp mù hay sao mà phải bóp còi, không nhìn thấy người à?”