Chương
Sau đó, anh quay đầu lại nói với tài xế: “Quay lại nhà họ Chử.”
Chiếc xe được khởi động.
Trên đường đi, Tần Hoài An không vội nghiên cứu chiếc mặt nạ trong tay mà cần thận cho vào trong túi.
Mặc dù biết mình không nên xen vào, nhưng cô không thể không tò mò anh sẽ xử lý chuyện của Chử Gia Mỹ như thế nào.
“Chử Gia Mỹ…”
Cô chỉ vừa nói ra tên của Chử Gia Mỹ, Chử Chấn Phong lập tức quay đầu sang trả lời câu hỏi của cô một cách ăn ý: “Chuyện của cô ta tôi không thể quyết định, phải để mẹ tôi xem xét.”
Đồng tử Tần Hoài An dao động nhẹ, cô khẽ mím môi.
Đúng là như vậy!
Đối với những chuyện Chử Gia Mỹ làm, người tổn thương nhất chính là bà Chử – người luôn coi cô ta như con gái ruột của mình.
Mặc dù Chử Chấn Phong đã tìm ra chân tướng sự việc và đích thân vạch trần Chử Gia Mỹ, nhưng anh không thể đại diện cho mẹ mình giải quyết chuyện của Chử Gia Mỹ được.
Cô cũng không hỏi thêm gì nữa mà chỉ cúi đầu gửi tin nhắn cho Vệ Nam, nhờ cậu ta giúp mình cất ba cây kim bạc trên người Chử Gia Mỹ.
Trước đây vệ sĩ của Hàn Lệ Thu đã làm mắt hai trong số những cây kim châm mà bà nội đã để lại cho cô.
Cô không thể để mắt thêm nữa.
Chử Chấn Phong đọc lướt qua nội dung tin nhắn của cô. Anh có chút bất ngờ nhưng lại không nói gì.
Đợi Tần Hoài An gửi tin nhắn xong và cất điện thoại vào, anh mới nói: “Tôi nghe chú hai nói khi nhận được tin tôi đã qua đời có vẻ như cô rất quan tâm, thậm chí còn âm thầm tìm ông ấy để xác nhận. Cô thật sự không muốn tôi chết, đúng không?”
Tần Hoài An không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy vẻ kiêu ngạo hiện trong mắt anh.
Mặc dù anh cố tình thăm dò Chử Gia Mỹ mới phải giả chết, nhưng hễ anh nghĩ đến việc mình giả chết là anh lại cảm thấy tội lỗi. Cảm giác bị lửa dối không dễ chịu chút nào.
Trong lòng anh đột nhiên dấy lên một sự tức giận lạ lùng.
Tần Hoài An yên lặng nhìn anh và nói: “Nếu như anh nói như vậy thì bà cụ Chử lại càng không muốn anh chết! Tuổi bà đã cao, sức khỏe kém, không thể chịu kích thích được. Anh vẫn nên nghĩ đến việc quay về phải giải thích với bà như thế nào đi!”
Lời nói của cô khiến gương mặt anh tối sầm lại.
Tần Hoài An không khỏi mỉm cười.
Nhìn xem! Hiện giờ người đau đầu không phải là cô nữa rồi!
Nhưng nụ cười trên môi cô lại vụt tắt rất nhanh.
Cô quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng không khỏi ngẫm nghĩ: nếu như Chử Chấn Phong đã bình an trở về, sau này Thiên Nam đã có anh chăm sóc. Cô cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại nhà họ Chử nữa…
Vừa nghĩ đến việc mình sắp phải chia xa con trai, Tần Hoài An không khỏi cảm thấy đau buồn.
Ngay lúc này, Chử Chấn Phong bỗng cắt tiếng nhắc nhở cô từ phía sau: “Cô vẫn giữ lời chuyện đã hứa với tôi chứ?”
Trái tim Tần Hoài An như thắt lại, cô khẽ thở dài và không còn cảm thấy chút vui vẻ nào nữa.
Cô quay người lại, nở một nụ cười điềm nhiên trên mặt và nói: “Đương nhiên là nhớ rồi. Chuyện này tôi đã nói với những người lớn như bà cụ Chử rồi. Bây giờ Thiên Nam chính là cậu chủ nhỏ của nhà họ Chử.”