Chương
Chử Chấn Phong nhìn cô hồi lâu, hài lòng nói: “Cô không hồi hận là được.”
Tần Hoài An khẽ nhếch khóe môi lên, không tiếp tục nói về chuyện này với Chử Chấn Phong nữa.
Cô cũng vì toan tính cho mai sau nên mới giao Thiên Nam cho anh.
Nếu như Thiên Nam ở trong nước thì cô không thể đi ra nước ngoài được nữa. Chỉ bằng trước tiên hãy tìm một công việc ổn định ở Hải Lam.
Như vậy cô có thể nhìn thấy con trai mình bắt cứ lúc nào.
Trong đầu Tần Hoài An đang đầy ắp những dự định như mình sẽ đi đâu về đâu. Cô không hề hay biết người đàn ông bên cạnh cô đang suy nghĩ xem nên dùng biệt thự anh đang ở làm nhà tân hồn, hay là mua một căn nhà mới cho Tần Hoài An đứng tên…
Hai người mang hai suy nghĩ trở về nhà họ Chử và tiến thẳng đến viện của bà cụ Chử.
Ngoài sân, những chiếc lá bạch quả vàng úa bị gió thu thổi xào xạc và lác đác rơi rụng.
Một bàn tay nhỏ nhắn khéo léo nắm lấy chiếc lá vàng đang lơ lửng trên không trung. Cậu bé định đưa cho bà cụ Chử đang ngồi phía sau xem, thì vừa quay đầu lại đã thấy có hai người đi vào.
Đôi mắt to đen láy của cậu bé đột nhiên mở to nhìn chằm chằm, há to miệng như thể nhìn thấy một điều gì đó rất khó tin.
Cậu bé chậm rãi giơ cao chiếc lá bạch quả trong tay lên, chỉ vào Chử Chấn Phong đang đứng phía sau Tần Hoài An.
Rồi đột ngột bật khóc.
Thấy vậy, Tần Hoài An và Chử Chấn Phong đồng loạt sải bước đến trước mặt đứa bé.
Chử Chấn Phong nở một nụ cười trên gương mặt, nói: “Con trai, thấy bố về chắc là vui lắm chứ nhỉ? Đến đây bố ôm một cái nào!”
Sau đó anh cúi xuống tắm lưng thẳng thớn của mình và dang rộng vòng tay để ôm cậu bé vào lòng.
“Mẹ ơi!”
Cậu bé giống như một con thỏ sợ hãi, đột nhiên nhảy vào trong vòng tay của Tần Hoài An và bấu chặt lầy vạt áo của cô. Thân thể nhỏ bé run rấy oà khóc: “Mẹ ơi! Bố hoá thành ma trở về rồi…”
Khóe môi Chử Chấn Phong giật giật, không nói nên lời.
Đúng lúc này, giọng nói đầy ngạc nhiên và run rẫy của Tống Cẩn Dung từ phía sau vang đến: “Chấn Phong, cháu chưa chết sao?”
Anh quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của bà cụ, vội vàng bước tới giúp đỡ bà đứng vững, bắt lực nói: “Bà ơi, chuyện này kể ra rất dài…”
Anh không nói với bà về chuyện của Chử Gia Mỹ. Chỉ kể sau khi cứu Thiên Nam khỏi tay Hàn Lệ Thu, vừa đặt cậu bé lên một chiếc ván đóg tàu thì anh bị một ngọn sóng lớn cuốn mình ra biển.
Lúc ấy biển động dữ dội, lại vào ban đêm mây đen che kín mặt trăng, hoàn toàn không tìm được Thiên Nam. Anh ngắt xỉu trên biển, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên bãi đá ngầm của một hòn đảo nhỏ. Anh sống một mình trên hòn đảo đó suốt một tuần lễ, cuối cùng cũng đón được thuyền cứu hộ của Chử Châu.
Bà cụ Chử tin lời anh. Bà xót xa nắm lấy tay anh và cảm động nói: “Cháu nội ngoan của bà đã bao giờ phải chịu khổ như vậy đâu chứ? Bà còn không dám tưởng tượng đến một tuần lễ đó làm sao cháu có thể chịu đựng nỗi…”