Chương
Tần Hoài An không biết nên đáp thế nàp, xém chút nữa là chửi thề.
Tâm đầu ý hợp gì chứ?
Hơn nữa, việc nhận ra anh và bị anh cưỡng hôn có liên quan gì đến nhau? Phần thưởng gì chứ?
Cô lau mạnh môi dưới, trong lời nói pha lẫn tiếng cười lạnh: “Chính miệng anh nói Liễu Giai Tâm là mẹ anh. Chỉ cần là người bình thường thì đều có thể nhận ra!”
Chử Chấn Phong nhướng mày: “Trước đó cô cũng không nhận ra.”
Nói xong, anh đưa lòng bàn tay lên chỉ cho cô những vết cắn trên ngón tay cái.
Đây là những vết cắn mà Tần Hoài An cắn khi anh đưa tay giữ chặt miệng cô.
Tần Hoài An không trả lời. Ánh mắt cô bắt giác nhìn vào chiếc mặt nạ anh đang cầm trên tay, lòng hiếu kỳ lại dấy lên.
“Mặt nạ của anh…”
Khi Chử Chấn Phong chú ý tới ánh mắt của Tần Hoài An, khoé môi anh khẽ cong lên: “Sao thế? Muốn có sao?”
Giọng điệu của anh như muốn chọc tức người ta. Tần Hoài An nghe vậy lập tức làm mặt lạnh nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Tôi không thèm.”
Vừa dứt lời, Chử Chấn Phong đã nắm lấy và đeo mặt nạ lên tay cô. Nói một cách thoải mái: “Tặng cô đầy.”
Tần Hoài An sờ nắn bề mặt mềm mại của chiếc mặt nạ da, không từ chối nhận và đáp: “Cám ơn.”
Cô tò mò chiếc mặt nạ này được làm ra như thế nào, vì thế mới muốn có nó.
Đi thôi. Đã mấy ngày không gặp con trai, tôi nhớ thằng bé rồi.”
Chử Chấn Phong nói xong liền dắt Tần Hoài An bước ra ngoài.
Rõ ràng là anh không định đến bệnh viện.
Tần Hoài An muốn hát tay anh ra nhưng không được. Chỉ có thể bát lực bị anh kéo đi.
Cuối cùng lúc lên xe cô cũng tìm được cơ hội rút tay về.
Chử Chấn Phong cười không nói, sải bước dài lên xe và ngồi cạnh cô.