Không thể nói rằng cảm ơn cô ấy vì hôm nay đã lươn lẹo để che giấu cho mình được.
Như thấy được vẻ bối rối của Lý Thần, Hoắc An Lan cười tủm tỉm nói: “Được rồi, trêu anh thôi, em biết rồi”.
Advertisement
“Hơn nữa, đây vốn dĩ là chuyện giữa em và Tô Vãn Thanh, còn có anh nữa, chuyện của ba người chúng ta, không liên quan đến người khác, cũng không đến lượt người khác đem chuyện này ra để khiêu khích hay thách thức, kể cả người nhà cũng vậy!”
Hoắc An Lan lúc này chỉ có thể dùng hai từ ‘bá đạo’ để miêu tả.
Advertisement
Nói xong, Hoắc An Lan nảy sinh hứng thú nhìn Lý Thần, nói: “Ở Hồng Kông quả thực có rất nhiều người có vợ lẽ, thật ra ở nội địa cũng vậy, nhưng ở nội thì tinh vi và kín tiếng hơn, không giống Hồng Kông dường như là công khai luôn rồi, thời của ông nội em, vợ lẽ là hợp pháp đấy”.
“Anh nghĩ thế nào?”, Hoắc An Lan hỏi một câu đầy ẩn ý.
“Anh thấy ông nói cũng có lý, chuyện nam nữ, quan trọng phải xem duyên phận. Cuộc sống là sống cho mình chứ không phải sống cho người khác xem, bản thân cảm thấy tốt là được rồi”.
Câu này của Lý Thần, mỗi một từ được thốt ra sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng hai ba lần trong bụng.
Hoắc An Lan trừng mắt nhìn, hậm hực nói: “Đàn ông đúng là chẳng tốt đẹp gì! Biết ngay anh đứng núi này trông núi nọ mà!”
Lý Thần vội vàng nói: “Anh không có ý đó, anh chỉ là đang bàn chuyện thôi”.
Thấy dáng vẻ giải thích của Lý Thần, Hoắc An Lan phụt cười, nói: “Được rồi, em cũng không có ý trách anh, từ nhỏ em đã sống trong môi trường như vậy, thấy rất nhiều rồi, riêng bà nội đã có tận ba người đấy”.
Nói xong, Hoắc An Lan nhìn Lý Thần đầy ẩn ý nói: “Nhưng mà thời đại bây giờ khác rồi, anh đừng nghĩ nhiều, em sẽ không bao giờ để bản thân chịu thiệt đâu”.
Khi cả hai đang nói chuyện, Hoắc Hoàn Vũ biết điều chạy ra xa hút thuốc.
Thực ra anh ta muốn nghe trộm, nhưng bị cái trừng mắt của Hoắc An Lan làm cho chạy té.
Hoắc Hoàn Vũ phiền muộn hút thuốc ở bên cạnh, cảm thấy uy nghiêm của người anh trai này ngày một giảm sút, chuyện này không phải là dấu hiệu tốt… mặc dù từ trước đến nay anh ta chưa từng có uy nghiêm của anh trai bao giờ.
Trong xe, Hoắc Chấn Châu không ngừng nhìn con gái đang nói chuyện với Lý Thần mà nhíu mày.
“Nhìn gì, An Lan lớn rồi, con có muốn quản cũng không quản được, định kè kè bên cạnh con bé đến bao giờ?”, ông cụ Hoắc nhẹ giọng nói.
Hoắc Chấn Châu cười khổ nói: “Lý Thần vốn dĩ là người thích hợp nhất, con cũng đồng ý cả hai tay, nhưng vấn đề ở đây là cậu ấy đã có bạn gái rồi”.
“Con còn so đo với Lý Thần à? Vậy thì giải thích rõ người phụ nữ tên Trần Băng Thiên ở bên ngoài của con xem nào”, ông cụ Hoắc bình tĩnh nói.
Sắc mặt của Hoắc Chấn Châu lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Bố, sao bố biết vậy?”
Ông cụ Hoắc trừng mắt nhìn Hoắc Chấn Châu, nói: “Những chuyện đó của con, con thật sự nghĩ rằng có thể che giấu được sao? Mẹ của An Lan không buồn quan tâm con, cũng biết rằng không quản được, nhưng đến bản thân con cũng như vậy mà cũng có tư cách nói Lý Thần à?”