Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Chấn Châu hậm hực nói: “Giống nhau được sao? An Lan là con gái của con, là cháu gái của bố, làm sao có thể làm vợ lẽ cho người ta được?”
“Có thể hay không không phải do con hay bố nói là được, phải xem bản thân con bé, An Lan lòng tự tôn rất cao, con bảo con bé làm, nó cũng không chịu đâu, nó tự có cách nghĩ của mình”.
Advertisement
Ông cụ Hoắc trầm giọng nói: “Chuyện tình cảm, con không được phép xen vào. Sau này hai đứa đến với nhau được thì tốt, không đến với nhau được thì cũng không sao, đều là vận mệnh của chính mình”.
Hoắc Chấn Châu có chút không cam tâm, nói: “Nhưng mà, bố…”
Advertisement
Mới nói được một nửa đã bị ông cụ Hoắc cắt ngang: “Con cho rằng trong lòng Lý Thần không có tính toán sao? Chuyện này cấm kỵ nhất là người bên cạnh xen vào, chỉ cần bản thân An Lan tình nguyện, chúng ta làm gì có lý do gì mà trách cứ Lý Thần được. Loại vướng mắc này một khi được sinh ra là có thể chôn vùi cả đời đấy”.
Hoắc Chấn Châu thở dài nói: “Con chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái thôi, chứ làm gì dám nhúng tay vào? Chuyện này con không làm được đâu”.
“Em đi nhé, bai bai”.
Nhìn chiếc xe chở Hoắc An Lan đã đi xa, Lý Thần thở dài một hơi.
Người xưa đã có câu, không thể phụ lòng người đẹp được.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô gái Hoắc An Lan như gần như xa luôn có thể xử lý mọi chuyện một cách khôn khéo này lại khiến cho Lý Thần cảm thấy có chút đau đầu.
Cô gái này giống như một liều thuốc độc, luôn có thể đánh gục trái tim bạn một cách dễ dàng khi bạn không ngờ tới.
Điều quan trọng nhất là cô ấy biết khi nào nên làm gì, khi nào nên nói gì, mức độ nắm giữ rất có chừng mực.
Cô ấy sẽ khiến bạn nảy sinh cảm giác cảm động rằng vì bạn, cô ấy có thể bỏ ra tất cả mọi thứ.
Cũng khiến bạn duy trì một loại cảm giác nguy hiểm rằng cô ấy có thể sẽ rời đi ngay giây tiếp theo.
“Mẹ chứ, có phải anh bỏ thuốc em gái tôi rồi không?”, Hoắc Hoàn Vũ ghé mặt tới, nói với Lý Thần.
Lý Thần liếc nhìn Hoắc Hoàn Vũ một cái, hậm hực nói: “Câu nói này của anh đáng lẽ nên hỏi ngược lại mới đúng ấy!”
Hoắc Hoàn Vũ cong môi nói: “Đó là vì anh không biết trước đây con bé như thế nào, không phải tôi chém gió đâu, người đàn ông nào đúng tầm tuổi này ở Hồng Kông mà không muốn cưa nó? Nhưng nó chưa từng nể mặt ai bao giờ đâu”.
“Mấy anh hay nói tôi xấu xa, nhưng để mà ác thật ấy, so với em gái tôi tôi chỉ là một cọng rơm mà thôi”.
Vừa nói Hoắc Hoàn Vũ vừa xoa cằm, nói: “Có lúc tôi còn nghĩ nó là người máy không có tình cảm với đàn ông hoặc là một bà cô siêu cấp khó tính, kiểu đàn ông nào cũng không thể lọt vào mắt của nó được”.
“Nhưng từ khi quen biết anh đến giờ, nó làm cho anh không biết bao nhiêu chuyện? Nếu như