Lý Thần cảm thấy hơi ngại.
Câu hỏi này không dễ trả lời.
Dù sao Hoắc An Lan cũng đang ngồi đây.
Advertisement
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Lý Thần chưa bao giờ nghĩ đến việc phủ nhận chuyện này.
Đây là vấn đề nguyên tắc.
Advertisement
Vì vậy Lý Thần gật đầu một cách dứt khoát, nói: “Đúng ạ, cô ấy và cháu là bạn cấp ba, sau này mỗi người học một trường đại học khác nhau, sau khi tốt nghiệp đại học lại có duyên gặp lại”.
Ông cụ Hoắc cười nói: “Được lắm, giữa nam và nữ, duyên số là quan trọng nhất, người không có duyên thì cho dù ngày ngày gặp mặt cũng không thể đi cùng nhau”.
Hoắc An Lan chen vào: “Tình cảm của hai người họ tốt lắm, chuyện này trước đây khi Lý Thần ở Hồng Kông cháu đã biết rồi”.
Lý Thần nhìn Hoắc An Lan bằng ánh mắt đầy biết ơn.
Tối nay đây không phải là lần đầu tiên Hoắc An Lan giúp Lý Thần giải vây.
Hoắc Hoàn Vũ ngậm tăm trong miệng, dựa vào ghế, nhếch miệng cười nói: “Có bạn gái thôi thì có sao đâu, ông nội tôi còn có tận ba bà kia kìa, đừng nói là bố tôi, ở bên ngoài có không biết bao nhiêu phụ nữ, mọi người đều hiểu hết ấy mà…”
Lời nói đầy kinh ngạc của Hoắc Hoàn Vũ lập tức khiến cho Hoắc An Lan nhìn về phía anh ta bằng ánh mắt đầy sát khí.
“Hình như anh rất mong Lý Thần có mấy cô vợ lẽ nhỉ?”, Hoắc An Lan cười lạnh nói.
Hoắc Hoàn Vũ ngẩn ra, cảm thấy cơn giận này của em gái đổ lên đầu mình đúng là không có lý mà.
Người có bạn gái là Lý Thần chứ có phải anh ta đâu, mình nói chuyện vợ lẽ này chẳng phải là cho người thứ ba Hoắc An Lan này một lý do hợp lý để chen vào sao?
Thế mà không cảm ơn, còn trừng mắt nhìn người ta?
“Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn tìm vợ lẽ, nói ra chuyện này không sợ thành trò cười cho người khác sao?”, Hoắc An Lan lạnh lùng nói.
Lúc này ông cụ Hoắc mới nói: “Lời của Hoắc Hoàn Vũ không có vấn đề gì, tình cảm nam nữ ấy mà, đã thích rồi thì phải biết nắm bắt, ngày tháng là sống cho mình chứ không phải sống cho người khác xem”.
Câu nói này có ẩn ý rất sâu, cũng không biết là nói cho Lý Thần hay là Hoắc An Lan nghe.
Tuy nhiên chủ đề ngay lập tức được chuyển đổi, không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Dù sao thì ông cụ cũng đã lớn tuổi rồi vì vậy nên sau khi Hoắc Chấn Châu quay trở lại, bọn họ liền thu xếp quay về khách sạn.
Ở dưới tầng khách sạn, Hoắc An Lan mỉm cười nhìn Lý Thần, nói: “Em với bố và ông chuẩn bị lên xe quay về, hai người cũng về sớm đi”.
Lý Thần gật đầu, nhìn cô gái trước mặt, nghiêm túc nói: “Hôm nay cám ơn em”.
Khóe miệng Hoắc An Lan cong lên: “Cám ơn em chuyện gì?”
“…”, Lý Thần nhất thời không nói lên lời.