Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông đang muốn tranh giành đến cùng đúng không?”, ông cụ Lâm nhìn ông cụ Hoắc, cau mày nói.
Mặc dù cơ thể gầy nhom, nhưng lúc này ông cụ Hoắc lại hiện liên vô số thăng trầm của cuộc đời, ngồi ở trên đỉnh, mặc dù cơ thể gầy gò nhưng uy nghiêm khí thế mang lại cho người ta cảm giác chấn động như núi.
“Không giành thì Hoắc Chính Đạo tôi sớm đã chết đói đầu đường xó chợ rồi!”
Advertisement
Lời này có trọng lượng vô cùng nặng.
Cho dù là ông cụ Lâm cũng không thể tùy tiện đáp lại.
Advertisement
Vì vậy lúc này ông cụ Lâm càng cau mày chặt hơn.
Không biết đang suy nghĩ gì.
Thật lâu sau, ông cụ Lâm mới lên tiếng nói: “Chúng ta đều già rồi, những chuyện này giao cho đám hậu bối xử lý đi?”
Câu này là muốn giới hạn cuộc đấu tranh không thể tránh khỏi này trong một phạm vi nhất định.
Ít nhất, nó không đáng để những ông cụ đầu hai thứ tóc như bọn họ đích thân ra trận.
Nếu không sự việc sẽ trở nên rất nghiêm trọng.
Mà điều này bản thân ông cụ Hoắc cũng không muốn thấy.
Ông cụ Hoắc gật đầu nói: “Được, tôi cũng có ý này, nếu đã già rồi thì chi bằng chúng ta nên an hưởng tuổi già thôi. Bộ xương già này cùng lắm thì sống thêm được vài năm nữa, quan sát thể hệ trẻ”.
Thấy cuối cùng đã đạt được thống nhất, ông cụ Lâm mỉm cười, đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy thì tôi xin cáo từ trước, cám ơn đã chiêu đãi”.
Ông cụ Hoắc cũng đứng dậy, nói: “Chấn Châu, thay bố tiễn khách”.
Hoắc Chấn Châu đứng dậy, lễ phép nói với ông cụ Lâm: “Ông cụ Lâm, mời”.
Ông cụ Lâm gật đầu, nhìn Lý Thần một cái thật sâu rồi mới từ từ rời đi.
Lâm Chính Bân và Lâm Lang Thiên theo sát phía sau.
Lâm Lang Thiên không quên ném cho Lý Thần một ánh mắt cay nghiệt như một con rắn độc.
Hoắc Chấn Châu tiễn người nhà họ Lâm đi, ông cụ Hoắc gọi Lý Thần tới.
“Với tính cách của cháu, đáng lẽ vừa rồi không nên trực tiếp đối đầu với Lâm Kính Đình mới phải”, ông cụ Hoắc nhẹ giọng nói.
Lý Thần cười khổ nói: “Ông à, có một số chuyện, nếu cháu không làm thì người khác không làm nổi đâu”.
Ông cụ Hoắc tỏ ý hiểu, gật đầu rồi vỗ vai Lý Thần nói: “Không sao, Lâm Kính Đình cũng không phải là loại người sẽ để bụng chuyện nhỏ nhặt nhu vậy, cháu nên làm thế nào thì cứ làm như vậy đi”.
Hoắc Hoàn Vũ chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Hai người đang nói gì vậy, sao