Ông cụ Hoắc kéo Lý Thần, cười nói: “Nói ra nếu không có thế hệ này và lần tổ chức tiệc tối đẹp như thế này thì tôi cũng không có cơ hội tới Yến Kinh nữa. Hơn nữa, bữa cơm này còn do cậu ấy tổ chức”.
Ông cụ Lâm nhìn Lý Thần, không đợi ông cụ lên tiếng thì Lý Thần đã cung kính nói: “Chào ông, cháu tên Lý Thần”.
Ông cụ cười và gật đầu hài lòng, thân mật nói: ‘Được lắm, đã nghe qua tên của cậu, lần này buổi tiệc tổ chức đẹp lắm. Đáng tiếc tôi đang dưỡng bệnh, không tiện tới, nhưng một vài người bạn của tôi đều nhắc tới tên cậu đấy, khá lắm.”.
Advertisement
Lý Thần cười nói: “Buổi tiệc đúng là rất thành công nhưng công lao không phải của một mình cháu. Dù sao thì cũng có rất nhiều đồng sự cùng nỗ lực. Phía trên quan tâm cùng sự lãnh đạo tận tình mới có thể tổ chức thành công. Cháu tài mọn, cũng không dám nhận lấy công lao”.
Advertisement
Ông cụ cười ha ha đầy vui vẻ: “Người như cậu phù hợp đi làm chính phủ chứ không nên đi làm kinh doanh”.
Sau khi hàn huyên vài câu, Lý Thần bèn tìm cơ hội chủ động nói chuyện: “Bên ngoài gió lớn, chi bằng mời hai ông đi lên từ từ nói chuyện?”
Cả ông cụ Hoắc và ông cụ Lâm đều vui vẻ đồng ý.
Đoàn người đi vào bên trong khách sạn, bao gồm cả giám đốc khách sạn InterContinental bình thường đến tư cách gặp mặt cũng không có thì lúc này cũng đã bị khí thế của đoàn người này chèn ép tới mức lạ lùng.
Biết được thân phận của hai ông cụ thì bọn họ thầm cảm thấy kinh ngạc. Họ biết rằng những vệ sĩ trông bình thường kia ai cũng là lính ngự lâm, tuyệt đối không thể xốc nổi nếu không người ta đủ tư cách để giết bất cứ ai một cách hợp pháp.
Họ nhìn qua vai của đoàn lính ngự lâm, thấy hai ông cụ đang cười nói vu vẻ, đến ngay cả những nhân vật tầm cỡ như Lâm Chính Bân và Hoắc Chấn Châu thì lúc này cũng chỉ là vãn bối đi phía sau mà thôi.
Vậy mà người nói chuyện với hai ông cụ lại là một người trẻ tuổi như Lý Thần.
Cảnh tượng này khiến cho quản lý của khách sạn Intercontinental phải nhớ kỹ cái tên Lý Thần đồng thời thầm cảnh giác đây không phải là người mà ai cũng có thể đắc tội được.
Trên đường đi, hai ông cụ cười nói hào hứng, thậm chí còn không hề để lộ ra cảm giác cả hai nhà đang có xung đột kịch liệt.
Trong lời nói cũng không hề có sự chọc ngoáy như người khác tưởng tượng, cái gì mà trong lời nói chứa sự đâm chọc đều không có.
Họ đơn thuần chỉ là những người già lâu ngày không gặp nhau.
Lý Thần đứng bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, thi thoảng thêm vào một vài câu, bầu không khí khá là hòa hợp.
Đứng phía sau, Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân đến cơ hội nói chen vào cũng không có chỉ cười lạnh lùng và liếc nhìn nhau…
Chỉ có điều Lâm Chính Bân nhìn bóng dáng nói chuyện hòa hợp giữa Lý Thần và hai ông cụ thì ánh mắt không giấu nổi vẻ đố kỵ.
Một bảo bối như thế này, Hoắc Chấn Châu có thể tìm thấy ở đâu chứ?
Cùng tuổi đó, nghĩ tới vẻ hèn kém của con trai mình, Lâm Chính Bân bỗng cảm thấy khó chịu.
Nhưng điều may mắn là Lý Thần mang họ Lý chứ không phải họ Hoắc, nếu không thì ông ta thật sự sẽ rất đau đầu.
Sau khi vào phòng Đế Vương, tất cả mọi người có mặt đều dứng dậy đi tới đón hai ông cụ.
Nhất là Quan Chi Đống và Nhan Bân, khi bọn họ nhìn thấy Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân đều chỉ có thể đứng phía sau mà người đứng bên cạnh hai ông cụ lại là Lý Thần thì bỗng cảm thấy tim đập thình thịch.