Lý Thần tự vấn rằng anh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ ức hiếp người khác. Luôn giữ thái độ người không phạm ta thì ta không phạm người.
Thế nhưng điều đó không có nghĩa là anh là người tốt thừa.
Đối với những kẻ luôn hận mình từ tận xơơng tủy thì nếu không dìm chết, chắc chắn sẽ để lại hậu họa khôn lường.
Advertisement
Huống hồ là gia tộc như nhà họ Quan và nhà họ Nhan, thuộc những kẻ có tiền, có thế, lúc nào cũng có thể tạo ra rắc rối và những điều đáng ghê tởm cho mình.
Giờ anh phát lòng tốt tha cho Quan Lâm Lâm và Nhan Bân thì hai người này chắc chắn cũng sẽ không cảm ơn anh mà ngược lại còn tìm cơ hội báo thù hơn nữa.
Advertisement
Đánh rắn không chết thì ngược lại sẽ bị rắn hại. Vì vậy nếu đã đánh thì đánh cho tới khi đối phương không còn năng lực phản kháng và báo thù nữa mới thôi.
Nghe Lý Thần nói vậy, biểu cảm của Nhan Bân và Quan Chi Đống trở nên vô cùng đặc sắc.
Có sự hối hận cũng có sự không cam tâm, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự phẫn nộ.
Theo như họ thấy thì câu nói của Lý Thần đã thực sự thể hiện rằng anh không coi họ ra gì.
“Nếu cậu đã cảm thấy cậu sẽ bóp cht được hai nhà chúng tôi thì đi làm đi”, Nhan Bân biểu cảm trở nên bình tĩnh, lạnh lùng nói với Lý Thần.
Lý Thần cười, quay người đi về sảnh Đế Vương.
Mở cánh cửa phòng, cảnh tượng nguy nga lộng lẫy của phòng Đế Vương với đám đông ngồi rải rác trên ghế và chiếc bàn đã được sửa sang lại sau khi xảy ra xung đột vào tối qua, hoàn toàn không nhận ra bất kỳ dấu vết gì.
Phía bên này khi tới nơi thì Lý Thần cũng phát tin đi.
Đương nhiên ông cụ không thể ở trong khách sạn đợi người khác, vì vậy cần mọi người có mặt đông đủ thì ông cụ của hai nhà mới tới.
Hơn mười phút, Lý Thần nhận được tin tức, sau đó thông báo cho Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân, ba người cùng xuống lầu.
Trên đường đi, Lý Thần và Hoắc Chấn Châu nói chuyện hết sức vui vẻ, chỉ có Lâm Chính Bân là không nói lời nào, sắc mặt lạnh băng nhìn hai người.
Đi xuống lầu, ba người đợi một lúc, hai chiếc xe một trước một sau đồng thời có mặt.
Ông cụ Hoắc và ông cụ Lâm đồng thời bước xuống xe, Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân cũng bước tới bên cạnh ông cụ nhà mình.
Đây là lần đầu tiên Lý Thần nhìn thấy ông cụ nhà họ Lâm. Theo tuổi tác thì ông cụ lớn hơn ông Hoắc tầm sáu, bảy tuổi, hơn nữa cũng rất thọ. Ở kiếp trước, ông cụ này đã sống tới một trăm linh năm tuổi mới qua đời.
Hiện tại ông cụ hơn tám mươi tuổi này vẫn vô cùng quắc thước, dù tóc bạc đầy đầu nhưng trông không hề già nua.
Câu nói cao tuổi nhưng rắn rỏi đúng là dành để nói cho ông cụ nhà họ Lâm này.
Ông cụ nở nụ cười, đi tới trước mặt ông cụ Hoắc, chủ động đưa tay ra: “Đã hàng chục năm không gặp, gần đây thế nào?”
Ông cụ Hoắc cũng nở nụ cười rạng rỡ, vừa cảm thán vừa xuýt xoa, bắt tay ông cụ Lâm và nói: “Đúng vậy, chớp mắt đã mấy chục năm rồi”.
“Chúng ta đều già cả rồi, đi lại cũng không tiện, ông ở Yến Kinh tôi ở Hồng Kông, nếu như không phải có cơ hội này thì không biết tới khi nào mới có thể gặp mặt”
Ông cụ Lâm cũng cười nói: “Tuổi của chúng ta, có thể sống được ngày nào thì coi là hời ngày đấy. Gặp mặt càng lúc càng ít, không ai biết được lần gặp nào là lần từ biệt. Mấy chục năm rồi, những người cùng trang lứa với chúng ta từng người ra đi, còn lại cũng không nhiều”.