Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ông cụ này là ai chứ.
Nói là bảo vật quốc gia cũng không hề ngoa.
Lý Thần có lộc lá gì mà lại có thể được hai ông cụ cưng như vậy?
“Đều tới cả rồi à”.
Advertisement
Ông cụ Lâm cười vui vẻ nói, nhìn Nhan Bân và hỏi: “Nhan Bân phải không?”
Nhan Bân không ngờ ông cụ lại gọi tên mình bèn vui vẻ bước tới hai bước, cung kính nói: “Chào ông, là Nhan Bân đây ạ”.
“Ông cụ gật đầu nói: “Việc kinh doanh của anh mấy năm qua phát triển khá lắm, có cống hiến rất quan trọng cho nền kinh tế địa phương. Nhất là phân hội tại Hỗ Thị của anh, nghe nói tiền nộp thuế đã lên tới hàng tỉ tệ rồi nhỉ?”
Advertisement
Nhan Bân vội vàng nói: “Đều là do môi trường và cấp trên có chính sách tốt mới cho chúng tôi có cơ hội để phát triển, cảm ơn ông đã quan tâm”.
Ông cụ Lâm chỉ vào Nhan Bân và cười nói với ông cụ Hoắc: “Ông xem, đây chính là lực lượng chính trong giới kinh doanh nội địa của chúng tôi, cũng khá lắm”.
Ông cụ Hoắc nói với vẻ ý vị: “Hồ Thái Đấu là gì của anh?”
Nhan Bân trở nên nghiêm túc, cung kính trả lời: “ông Hồ là lãnh đạo tinh thần của hộ chúng tôi. Mặc dù ông ấy tuổi đã cao, không quản lý công việc nữa nhưng vẫn là hội trưởng danh dự của hội. Tôi là đệ tử của ông ấy”.
Ông cụ Hoắc gật đầu, không buồn quan tâm tới thái độ cung kính của Nhan Bân mà chỉ quay qua nói với ông cụ Lâm: “Ông Hồ giảo hoạt lắm, lúc xưa nói là tặng tôi một hộp trà từ cây trà gốc Đại Hồng Bào mà giờ vẫn chưa tặng. Tôi vẫn nhớ đấy. Lần sau mà gặp, nhất định ông phải đòi cho tôi nhé”.
Ông cụ Lâm cười nói: “Hóa ra hai người còn có chuyện đó nữa à?”
Ông cụ Hoắc dẫn ông cụ Lâm vào chỗ ngồi: “Chuyện của nhiều năm trước rồi, ông ta làm kinh doanh bị lừa, bị người ta bắt cóc, là tôi chuộc về đấy”.
Ông cụ Lâm cũng nói với vẻ sâu xa: “Đó là ơn cứu mạng đấy, cái ông Hồ này, xem ra đúng là không biết trước biết sau rồi”.
Nhan Bân đứng bên cạnh cùng với Quan Chi Đống đều mềm nhũn chân.
Hồ Thái Đấu là ai chứ?
Thương gia hàng đầu trong hội. Khi ông ta còn tung hoành thế giới thì Nhan Bân và Quan Chi Đống vẫn còn là những thằng nhóc đấy.
Giờ đây mặc dù Hồ Thái Đấu đã nghỉ hưu nhưng môn sinh vẫn trải rộng khắp nơi, bọn họ chẳng qua chỉ là hai môn sinh cỏn con của ông ta mà thôi.
Sau khi hai ông cụ ngồi vào chỗ ngồi thì những người khác cũng ngồi xuống theo địa vị và thân phận.
Với tình huống như thế này, vị trí ngồi không thể tùy tiện được.
Hai ông cụ ngồi ở vị trí chính giữa. Bên trái của ông cụ Hoắc lần lượt là Hoắc Chấn Châu, Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc An Lan.
Và bên trái của ông cụ Lâm cũng là Lâm Chính Bân và Lâm Lang Thiên.
Nhan Bân và Quan Chí Đông cùng Quan Lâm Lâm không ngờ lại ngồi cùng bên với nhà họ Lâm.
Và dù Lý Thần là người chủ trì nhưng lại ngồi ở vị trí cuối cùng.
Nên bên trái của anh là Hoắc An Lan còn bên phải là Quan Lâm Lâm.
Nhìn thấy sắp xếp vị trí như vậy, Quan Lâm Lâm đột nhiên đứng dậy lạnh mặt nói: “Con không muốn ngồi cùng tên rách rưới này”
Vừa nói Quan Lâm Lâm dường như cố tình không nhìn thấy ánh mắt như muốn nuốt sống cô ta từ Quan Chi Đống và Nhan Bân.
Quả nhiên sự đố kỵ khiến con người ta phát điên, thù hận đã che đi tâm trí của người khác.
Cô ta nhìn ông cụ Hoắc và lên tiếng: “Thưa ông, ông là người