Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hoàn Vũ tái mặt, đang định cầu xin thì bị Lý Thần nháy mắt nên nỗi ấm ức trong lòng lại phải ngậm trở lại.
Anh ta hậm hực một lúc rồi nặn ra một câu: “Con biết rồi ạ!”
Lúc này, nỗi uất hận của Hoắc Hoàn Vũ đối với Lâm Lang Thiên đã lên tới mức trước giờ chưa từng có.
Advertisement
Ông cụ gật đầu, cảm thấy hài lòng với kết cục như vậy.
“Hoàn Vũ, cháu nói xem, vừa rồi Lý Thần đã có biểu hiện như thể nào ở trong khách sạn”, ông cụ đột nhiên hỏi.
Advertisement
Hoắc Hoàn Vũ đè nén sự bực bội trong lòng, nhớ lại vẻ bá đạo của Lý Thần cùng với vẻ vô song không ai có thì bỗng cảm thấy kích động và lại trở nên đầy hào hứng.
Khi nghe Hoắc Hoàn Vũ thuật lại câu nói trận chiến này nhất định phải phân rõ sống chết thì ông cụ đập mạnh tay xuống ghế sô pha: “Được lắm!”
“Người trẻ nên có khí thế và sự bùng nổ như vậy! Lý Thần, cháu làm tốt lắm!”
Lý Thần cười nói: “Cháu sợ ông cho rằng cháu nói khoác đấy ạ”.
Ông cụ chỉ nói: “Cái gì mà nói khoác. Ông đã sớm nói rồi. Cháu sớm đã là liên minh của nhà họ Hoắc. Tương lai còn là cháu rể nữa, lúc cần mạnh mẽ mà lại yếu đuối thì có khi ông lại mắng đấy”.
Câu nói làm cháu rể khiến Lý Thần cảm thấy tim đập thình thịch.
Sự mập mờ giữa anh và Hoắc An Lan đã bị ông cụ phát hiện rồi sao?
Lý Thần cảm thấy hơi chột dạ.
Anh đang định lên tiếng thì ông cụ tiếp tục nói: “Nhưng chuyện này không dễ xử lý”.
Hoắc Chấn Chân cũng gật đầu: “Mấy người nhà họ Lâm đều không dễ đối phó. Những thứ khác không nói, chỉ riêng Lâm Chính Bân đã là một lão hồ ly rồi, cộng thêm ông cụ nhà họ vẫn còn. Nếu như làm lớn chuyện thật thì tổn thất của chúng ta không hề nhỏ đâu”.
“Chuyện này không dễ xử lý, nhưng cần nắm chắc thời cơ, nếu không để lỡ mất thì chúng ta sẽ bất lợi”.
Ông cụ nhìn Lý Thần, nhẹ nhàng hỏi: “Lý Thần, cháu thấy nên làm thế nào?”
Lý Thần suy nghĩ và nói: “Chưa chắc nhà họ Lâm muốn sống chết với chúng ta. Hiện tại thân phận của tập đoàn Cảng Thương quá nhạy cảm. Không biết có bao ông lớn phía trên đang quan sát, bọn họ không dám làm ra những chuyện tuyệt tình trong thời điểm mấu chốt này đâu”.
“Vì vậy ý của cháu là vẫn có thể bàn bạc”.
Hoắc Hoàn Vũ nói với vẻ khó chịu: “Có gì để bàn chứ. Không phải là chiến luôn sao. Nhà họ Hoắc sợ ai chứ? Ở Hồng Kông, dù có là ba gia tộc còn lại thì cũng đều không dám gây sự với chúng ta. Nếu là con thì ngày mai còn sẽ đi tìm hai người nữa ném thằng Lâm Lang Thiên ra sau núi chôn sống…”
“Con ngậm miệng lại, đến lượt con nói đấy à”, Hoắc Chấn Châu quát.
Hoắc Hoàn Vũ lập tức ngậm miệng, hừ một tiếng với vẻ không cam tâm.
“Lý Thần”, ông cụ đột nhiên lên tiếng.
Lý Thần đứng dậy nói: “Có cháu ạ”.