Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng những chuyện cỏn con đó của anh ta, Hoắc Chấn Châu đều biết hết.
Ông Hoắc cũng rất đau đầu. Thế nhưng trước đây ông ấy cũng từng như vậy. Về phương diện đó con trai mình giỏi giang cũng hết cách.
Nếu không đã không để trọng trách giáo dục Hoắc Hoàn Vũ cho Lý Thần.
Advertisement
Nhưng bất luận thế nào thì khi Hoắc Chấn Châu đêm hôm tìm tới, ngồi xuống ghế hút thuốc với vẻ ảo não và bộ dạng đông cứng như trái cà của Hoắc Hoàn Vũ kia thì đúng là cảm giác cũng căng thẳng thật.
Con mình thì mình rõ. Với biểu cảm như thế này của Hoắc Hoàn Vũ thì tức là đã xảy ra chuyện mà đến cả Hoắc An Lan cũng không thể giải quyết được nữa.
Advertisement
Thế nhưng Hoắc Chấn Châu lại tò mò nhìn Lý Thần. Ông ấy không hiểu tại sao Lý Thần lại có biểu cảm như vậy.
Lấy ra một điếu thuốc, Hoắc Chấn Chấu ngồi xuống trước mặt hai người và nói: “Nói đi, lại gây ra chuyện gì rồi?”
Hoắc Hoàn Vũ thở dài, nhìn Hoắc Chấn Châu với vẻ ngập ngừng. Bộ dạng gây sự nhưng lại không dám nói với phụ huynh mà đang tự trách móc chính mình.
Thái dương Hoắc Chấn Châu càng co giật mạnh hơn.
“Có gì mau nói”, Hoắc Chấn Châu nói với vẻ mất kiên nhẫn.
“Hầy…”, Hoắc Hoàn Vũ thở dài, sắc mặt chua chát: “Sự việc là thế này…”
Một tiếng sau, Hoắc Chấn Châu và Lý Thần, vả cả Hoắc Hoàn Vũ với khuôn mặt in đỏ một vết tát như trái cà bị đánh bẹp cùng thở dài trước mặt ông cụ.
Ba người cùng thở dài khiến ông cụ chau mày.
Hoắc Chấn Châu thuật lại từ đầu tới cuối câu chuyện cho ông cụ, rồi xoa mặt, cười khổ: “Bố, chuyện này tới phiền bố thật không phù hợp. Nhưng thế cục đã khác. Nếu phía nhà họ Lâm do đích thân ông cụ Lâm ra tay thì với thân phận của con không ổn, đành phải mời bố ra mặt thôi”.
“Lúc con còn trẻ, tôi đã chùi mông cho anh rồi, giờ tôi từng này tuổi mà còn phải chùi mông cho con của anh nữa à. Tôi nợ hai bố con nhà anh đấy à?”, ông cụ tức giận nói.
Hoắc Chấn Châu: “…”
Hoắc Hoàn Vũ: “…”
Lý Thần suýt nữa thì bật cười.
Sau đó, bầu không khí trong phòng trở nên đanh lại.
Quan trọng nhất bây giờ vẫn là giải quyết vấn đề.
“Chuyện này, Hoàn Vũ, cháu làm ông thất vọng quá”, ông cụ nhìn Hoắc Hoàn Vũ và nói.
Vẻ áy náy lúc này trên mặt Hoắc Hoàn Vũ không phải là giả bộ nữa. Anh ta đứng dậy nói: “Ông nội, cháu biết rồi, cháu chấp nhận bị phạt ạ”.
“Hừ”, Hoắc Chấn Châu hừ giọng lạnh lùng: “Thủ đoạn của thế hệ sau thuộc nhà họ Lâm quá ác