Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Thần nhìn Hoắc Hoàn Vũ cười nói: “Ông yên tâm, anh ấy không hề kém hơn những người khác”.
Ông cụ phất tay: “Được rồi, giải tán thôi, ngày mai sắp xếp cho ổn thỏa. Nhớ kỹ, thư dùng danh nghĩa của ông để mời nhưng cháu nhất định phải chủ trì. Chuyện này cháu là người ra mặt”.
Lý Thần khẽ gật đầu.
Advertisement
Ông cụ đang giúp mình thiết lập uy lực đây mà!”
Advertisement
Trong biệt thự nhà họ Lâm. Lâm Chính Bân đang ở trong nhà.
Mùi cigar lan khắp không gian. Lâm Chính Bân đang lặng lẽ ngồi nghe con trai Lâm Lang Thiên thuật truyện.
“Sự việc xảy ra như vậy…”
Lâm Lang Thiên siết chặt nắm đấm. Dù là lúc này thì hắn cũng cảm thấy khó mà bình tĩnh được.
“Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ thật sự quá ngông cuồng. Con đưa ra con át chủ bài như vậy mà chúng lật bàn luôn, thật không coi con ra gì?”
“Đây là đâu? Là Yến kinh! Không phải là Hồng Kông mà chúng ta thích ra oai gì thì ra!”
Lâm Lang Thiên nghiến răng, tức giận nói: “Bố, lần này, chúng ta nhất định phải cho bọn chúng một bài học”.
Khuôn mặt Lâm Chính Bân mập mờ trong làn khói, nhìn không rõ biểu cảm nhưng âm thanh thì vọng ra: “Chuyện lớn như vậy, sao không nói sớm?”
Lâm Lang Thiên nói với vẻ chột dạ: “Hôm qua muộn quá, bố lại mới từ ngoài về, nên con không…”
“Vậy trước đó thì sao? Lúc mới nhận được những thứ này con phải lập tức liên lạc chứ?”, Lâm Chính Bân trầm giọng: “Những thứ khác thì thôi nhưng con xem con đã làm gì thế này?”
“Cổ phần công ty con của nhà họ Hoắc ở Yến Kinh, hạng mục liên quan tới làng vận hội. Những thứ quan trọng như vậy, dựa vào hai người bọn nó sao có thể để một mình con xử lý chứ? Con thì ngây thơ, còn bị chúng tìm tới tận nơi nữa”.
Lâm Lang Thiên không phục: “Con cảm thấy con không sai. Con không hề trả lại chúng, chỉ muốn dìm chúng sau đó giao lên trên, nhưng không ngờ bọn chúng cứng đầu như vậy, muốn sống chết bằng được với con”.
Lâm Chính Bân lạnh lùng nói: “Sao con lại cho rằng có thể dìm chúng chứ?”
Lâm Lang Thiên vô thức trả lời: “Bởi vì hai thứ này thật sự rất quan trọng, sao bọn chúng dám đảm đương trọng trách quan trọng như vậy chứ…”
Nói tới đây, biểu cảm của Lâm Lang Thiên trở nên vô cùng khó coi.
Lâm Chính Bân thấy Lâm Lang Thiên cuối cùng cũng hiểu ra được mấu chốt thì mới thở dài: “Giờ còn mới phản ứng ra, đây chính là sự chênh lệch giữa con và Lý Thần đấy”.
“Số cổ phần đó không nói nữa. Cho dù con có dìm chúng tới mức nào hay là giao cổ phần lên trên thì chỉ cần không phải là người đầu tiên giao dịch thì bọn chúng có thể lập tức rút sạch tiền và biến công ty trở thành một cái vỏ rỗng”.
“Nếu không lầm thì ngày hôm qua Lý Thần đã dặn dò Hoắc Hoàn Vũ đi làm