1. CẠNH BỜ SÔNG – LÚC XẾ CHIỀU
Một dòng sông rộng, tỏa sáng trong ánh nắng buổi chiều. Hai đứa học sinh cấp hai năm cuối, DAIYA và KOKONE, đang đứng đó trước dưới ánh hoàng hôn đỏ rực. Hai đứa vừa đi vừa nắm tay nhau và nhìn thẳng phía trước.
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Daiya và tôi đã ở cùng nhau từ rất lâu rồi.
DAIYA nắm chặt tay cô.
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Anh ấy xuất hiện trong mọi ký ức của em.
Nhưng cô lại thả tay mình ra khỏi tay của anh ấy.
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Cách duy nhất để em quên đi quá khứ là chia tay với anh.
2. PHÒNG CỦA KOKONE – 17:00, NỬA NĂM TRƯỚC
Hai đứa đang ngồi trên giường của KOKONE và vẫn đang mặc đồng phục của mình.
KOKONE
Mm... ahh…
Đôi môi của hai người nhẹ nhàng tách ra. KOKONE đang đeo một cặp kính và mái tóc của cô đen óng. Cô nhìn xuống với một nét mặt e thẹn.
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Tất cả là nhờ Haru-kun mà mối quan hệ của tôi với DAIYA mới thay đổi. Chỉ sau khi thấy Haru-kun và mình đi cùng nhau thì DAIYA mới thật sự nhận ra tình cảm của mình và quyết ngỏ lời yêu tôi. DAIYA thật sự đã mất quá lâu để chúng tôi có được ngày hôm nay.
DAIYA lồng những ngón tay mình vào tay KOKONE, và bắt đầu vuốt mái tóc của cô ấy với bàn tay còn lại. Nụ cười dịu dàng của DAIYA đã quyến rũ KOKONE, làm cô áp mặt mình lên ngực của DAIYA.
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Từ trước đến giờ, tôi luôn đem lòng yêu anh ấy, từ cái lúc mà chúng tôi chơi cùng nhau hồi còn con nít. Tôi luôn nhận thức được tình cảm của mình cũng như của anh ấy, dù anh ấy lúc đó vẫn chưa nhận ra.
DAIYA quàng tay qua người KOKONE.
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Trước khi bắt đầu hẹn hò với Daiya, tôi đã luôn nói với Rino rằng tôi luôn yêu anh ấy. Rino nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực và hỏi rằng liệu đó có thật sự là tình yêu, nhưng tôi chắc chắn về điều đó. Hay ít nhất là trong những ký ức của tôi, tôi luôn tin là như vậy. Tôi luôn hy vọng rằng anh ấy sẽ đáp lại tình cảm của tôi.
Camera lùi lại và chiếu toàn cảnh căn phòng của KOKONE. Âm thanh đã bị tắt đi. Trong phòng có một cái bàn học, một dàn âm thanh và rải rác mấy con thú nhồi bông.
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Căn phòng tôi như bão hòa với Daiya. Khi tôi nghe những bản tình ca, gương mặt của anh luôn hiện lên trong tâm trí tôi. Khi tôi đọc một quyển truyện tranh lãng mạn, tôi cảm nhận được tình cảm của nhân vật chính và nhiều khi còn rơi nước mắt vì xúc động. Lâu lâu trong lúc học bài, tôi ghi cái tên “Oomine Kokone” lên tập rồi tủm tỉm cười một mình. Tôi luôn nghĩ về Daiya trong căn phòng này.
DAIYA
Kokone.
KOKONE
Mmm?
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Chỉ mới gần đây thôi, Daiya mới bắt đầu gọi tôi bằng tên của mình. Tôi sẽ không bao giờ quên cái lần đầu tiên Daiya gọi tôi là Kokone. Gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của anh ấy đã ăn sâu vào ký ức của tôi. Và từ lần đó trở đi, Daiya luôn thất bại trong việc gọi tên tôi một cách ngọt ngào.
DAIYA
Anh yêu em, Kokone. Anh sẽ mãi yêu em.
KOKONE
Mmm, em tin anh.
DAIYA cười hạnh phúc như một đứa trẻ.
KOKONE cũng cười lại.
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Tôi luôn tin anh ấy, từ tận đáy lòng của mình. Không phải vì tôi mù quáng vì tình yêu, mà là do tôi cảm nhận được rằng Daiya đang nói sự thật.
KOKONE chạm lên môi DAIYA với ngón tay của mình.
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Tôi sẽ từ bỏ tất cả vì hạnh phúc của anh ấy.
3. CẠNH BỜ SÔNG – LÚC XẾ CHIỀU
KOKONE bước xuống sông trong khi vẫn đang mang đôi giày của mình.
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Thế giới của tôi là một thế giới ấm áp, ấm áp như cơ thể của Daiya vậy.Thế giới tươi đẹp mà tôi đang sống tỏa sáng nhẹ nhàng, giống như một bộ phim Pháp tôi từng xem, và nó làm cho tôi cảm thấy được bao quanh bởi hạnh phúc.
Từng bước một, KOKONE tiếp tục bước sâu vào con sông phản chiếu ánh đỏ.
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Nhưng tôi đã lầm. Tôi không nhận ra rằng còn những người khác không được sống trong cái thế giới tươi đẹp giống như tôi. Tôi không nhận ra rằng cái thế giới trong mắt người khác nó lại lạnh lẽo, dơ bẩn, tàn ác, và vô tình tiếp xúc với thể giới của những người này cũng sẽ --
Vài cọng rác đang nổi lềnh bềnh trên sông vô tình chạm vào Kokone.
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Hãy làm vấy bẩn thế giới của tôi đi.
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Daiya… đừng ràng buộc bản thân anh với lời hứa yêu em suốt đời. Hạnh phúc của anh còn quan trọng hơn của bản thân em. Em sẽ làm mọi thứ vì anh, do đó –
DAIYA ôm chầm lấy cơ thể ướt đẫm của KOKONE.
DAIYA
Kokone, đừng lo. Anh sẽ ở bên cạnh em.
KOKONE run run trong vòng tay của DAIYA.
KOKONE
Anh lạnh quá.
DAIYA nhanh chóng bỏ tay ra khỏi người KOKONE
KOKONE (ĐỘC THOẠI)
Nếu em cứ ngăn anh đến với hạnh phúc của mình, thì anh sẽ dễ dàng từ bỏ em, đúng không?
Hoshino Kazuki, Thứ sáu 11/9, 22:03
Chúng tôi phải tránh né bọn [thuộc hạ] của Daiya.
Trong khi vẫn chưa biết làm gì tiếp theo, chúng thôi thoát ra khỏi cái đường hầm để tránh đụng độ với bọn [thuộc hạ]. Ở lại lâu hơn không phải là ý hay.
Chúng tôi không còn cách nào khác là để lại Iroha-san phía sau. Dĩ nhiên chúng tôi không hề muốn như vậy, nhưng đống máu giả sẽ làm chúng tôi giống như những kẻ đáng nghi nếu chúng tôi đưa chị ấy về nhà; thêm vào đó, chúng tôi sẽ mất thời gian vô ích. Tôi cảm thấy hối hận, nhưng chị ấy phải ráng chịu đựng thêm hai giờ nữa cho đến khi cuộc chiến này kết thúc.
Haruaki bất ngờ nói một cách lo sợ, “… Ừm, Hoshii, tớ không biết có nên nói cho cậu biết không, nhưng mà…”
“Mm? Có chuyện gì?”
“Nãy giờ cậu nhìn có vẻ rất đáng sợ đó! Tớ biết là cậu đang tức Daiya. Để lại Iroha-san phía sau cũng là quyết định hợp lý, nhưng cái cách mà cậu làm, nó lạnh lùng quá…”
“Hở?”
Thật sao.
Tôi còn chẳng nhận ra điều đó… nhưng có lẽ Haruaki nói đúng. Có gì đó khá bất thường trong tôi lúc này, đơn cử là tôi vừa gọi Daiya là thằng mù khốn nạn.
“Tớ nghĩ đó cũng là điều tự nhiên khi Daiya đã cướp đi Maria-chan của cậu, nhưng mà nếu mà cậu không bình tĩnh lại, cậu sẽ thất bại đó.”
“Đúng vậy.”
Bình tĩnh lại nào, Kazuki. Bình tĩnh lại và nghĩ ra kế hoạch để cứu Maria.
“Nói thật, tớ vẫn muốn giúp Daiyan… dù tớ biết điều đó sẽ không dễ dàng.”
Thật tình mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giúp Daiya. Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoại trừ Maria.
“…Ừm.”
Dĩ nhiên, tôi cũng muốn cứu Daiya nếu có thể, nhưng nếu tôi nghĩ về Maria lúc này đây, tôi lại cảm thấy rất tức giận đối với Daiya. Tôi không thể không nghĩ rằng nếu cứ thương hại nó thì điều đó sẽ chỉ cản trở tôi mà thôi.
Mặt khác, nếu tôi không thèm nghĩ đến Daiya, tôi có thể sẽ bị đánh bại. Nhưng… tôi thà để đầu óc mình nghĩ về việc khác, việc gì đó giúp tôi quên đi nỗi tức giận hiện tại. Và việc đó là – “… Kokone.”
Đúng vậy.
Nếu như thế, điều đầu tiên tôi cần nghĩ đến là Kirino Kokone.
________________________________________________________________________________________________________________
Hai ngày trước, vào buổi chiều ngày 9 tháng 9, Kokone gọi tôi đến phòng cậu ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Căn phòng được thiết kế chủ yếu với gam màu tối và trông khá phong cách. Tuy nhiên, nó lại tạo cho tôi một ấn tượng khá lạ lùng. Nói nôm na, căn phòng có vẻ thiếu tự nhiên và trông rất giả tạo; một căn phòng như thế này không phù hợp với Kokone chút nào. Tôi có thể cảm nhận được Kokone đã ép bản thân để sống trong một căn phòng như thế này.
Dĩ nhiên là tôi phải nghĩ như vậy rồi, tôi biết mình đã làm gì với Kokone.
Căn phòng thể hiện sự thay đổi của cậu ấy.
Và việc thay đổi đó chính là – quên Daiya đi.
“… Cậu không cần phải giấu mình nữa đâu. Nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra với Daiya đi.”
Kokone đã quyết định không chối bỏ Daiya nữa mà sẽ tham gia vào vụ việc này.
Điều đầu tiên mà tôi nghĩ trong đầu khi nghe cậu ấy nói vậy là:
Cảm ơn trời.
Tôi đã định kể cho cậu ấy nghe về Daiya. Không, tôi không có cách nào khác là phải kể cho cậu ấy. Phớt lờ Kokone hay giấu diếm chuyện chiến đấu với Daiya là điều không thể.
Do đó, tôi rất mừng khi Kokone đã vững tâm và sẵn sàng đối mặt với sự thật, bởi vì những gì mà tôi sắp nói ra đây đều là những sự việc đáng buồn mà tôi thà giữ im lặng không nói ra còn hơn.
--Sai lầm mà Daiya đã phạm phải trong quá khứ.
--Nỗi đau mà Daiya đang phải chịu đựng trong hiện tại.
--Cái kết bi kịch đang đợi chờ Daiya trong tương lai.
Biết những điều này, Kokone chắc chắn sẽ trách cứ bản thân mình.
Biết những điều này chắc chắn sẽ làm cậu ấy buồn lòng.
Biết những điều này chắc chắn sẽ làm cậu ấy đau đớn.
Nhưng tôi vẫn kể cho cậu ấy nghe.
Tôi kể cho Kokone tất cả về Daiya.
Kokone chỉ biết lặng im lắng nghe.
Khi tôi hoàn tất việc giải thích cho cậu ấy, Kokone chỉ biết chết lặng nhìn vào bức tường sau lưng tôi.
Kokone chỉ ngồi đó, thở đều đều và không có phản ứng gì cả. Tôi thấy vậy nên đành phải đi về.
Ngày hôm sau, Kokone gọi tôi đến phòng cậu ấy lần nữa. Tôi nhận thấy hai con mắt của Kokone đã thâm quầng, nhưng ngoài ra, cậu ấy trông vẫn y hệt như ngày thường.
Nhưng ngay khi tôi đóng cửa phòng lại, cậu ấy bắt đầu cởi nút áo của mình ra.
Mọi việc xảy ra quá bất ngờ, tôi không biết phải phản ứng ra sao. Đáng lẽ ra tôi phải quay mặt đi chỗ khác, nhưng không, tôi chỉ đứng đó và kinh ngạc.
Với một vẻ mặt cứng đờ, Kokone hoàn tất cởi chiếc áo của mình ra. Phần trên cơ thể của cậu ấy chỉ còn chiếc áo ngực. Cậu ấy sau đó quay lại và đưa tấm lưng của mình cho tôi xem.
“Nhìn đi!”
Tôi đã định hỏi là mình phải nhìn cái gì.
Nhưng tôi đã tự nhận ra được.
Đầu tiên, tôi thấy một “dấu vết” ngay dưới cái khóa áo ngực.
Một vết thẹo do bỏng, có lẽ như bị gây ra bằng cách dí một điếu thuốc lá vào da thịt. Và không phải chỉ một, có rất nhiều những vết bỏng như vậy trên lưng của Kokone. Trông có vẻ như ai đó đã đổ một đống rác lên trên một bãi tuyết trắng tuyệt đẹp.
Và những vết bỏng ấy đều có ý nghĩa của nó, cái sự dơ bẩn mà ta cũng khó mà tìm thấy được ở những nơi bẩn thỉu nhất như là nhà vệ sinh.
“…”
Đè bẹp.
Cảm xúc của tôi bị đè bẹp.
Những vết bỏng ấy để lại cho tôi một ấn tượng quá mạnh mẽ.
“Uh…uh…”
Nước mắt bắt đầu chảy xuống má của tôi.
Những ý nghĩ như “tội nghiệp Kokone, chắc là phải đau lắm, chúng có bao giờ lành lại được không, đây chắc là lý do mà họ chia tay” chỉ xuất hiện sau đó. Ngay lúc đó, phản ứng duy nhất của tôi khi nhìn thấy hình ảnh ấy là khóc mà thôi.
Kokone xoay mặt lại và nhìn tôi. Phớt lờ những giọt nước mắt đang tuôn trào, Kokone vui cười mà nói:
“Cậu thật là may mắn đó, Kazu-kun. Được nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với bộ ngực cỡ E như thế này.!”
Dù đang nói đùa, Kokone lại đang … khóc.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi tiếp tục trong khi cả hai đều đang khóc.
“Một người bạn thuở nhỏ của tớ tên là Rino đã làm tớ ra nông nỗi này,” Kokone vừa nói vừa cài nút áo của mình lại. “Như cậu biết đó, Daiya vừa đẹp trai vừa học giỏi; hồi đó cậu ấy rất nổi tiếng, và thực tế là người ta đã gọi Daiya là hoàng tử của trường. Daiya lúc đó không có thô lỗ và xỏ tai hay nhuộm tóc trắng như bây giờ. Ồ, và mình thật sự không xứng với cậu ấy. Tớ nhìn rất ư là tầm thường, tóc đen không kiểu cách, đeo một cặp kính cận to quá cỡ. Nói đơn giản là một đứa con gái quá tầm thường. Chắc cậu sẽ cười khi thấy ảnh hồi đó của tớ… Dù bản thân tớ lại không cười được.”
Tôi lắc đầu.
“Chuyện cậu có xứng với Daiya không là không quan trọng. Tớ tin chắc Daiya không quan tâm đến mấy chuyện đó.”
“Ừm, Daiya không quan tâm!” Kokone đã hoàn tất việc cài lại nút áo và ngẩng mặt lên nhìn tôi. “Nhưng mấy đứa con gái thích Daiya lại rất khó chịu vì điều này.”
Tôi bắt đầu hiểu ra lý do của những vết bỏng ấy.
“…Vậy là, đứa con gái mà cậu nhắc đến, Rino ấy, nó khó chịu vì cậu không xứng Daiya à?”
“Mmmm, tớ nghĩ không hẳn là thế.”
“Vậy tại sao…?”
“Err, để từ từ, tớ sẽ kể cho cậu từng chuyện một. Đầu tiên là vài thứ về Rino: con bé nhỏ hơn tớ với Daiya một tuổi, và chơi chung với tụi tớ từ lúc nhỏ. Nó thích Daiya từ lâu lắm rồi, dù tớ thích Daiya trước. Nhưng nó bỏ cuộc và chấp nhận không theo đuổi Daiya nữa và bắt đầu hẹn hò một đứa tên là Kamiuchi. Cái thằng mà… Daiya đã giết ấy.”
Điều này khá bất ngờ. Tôi không hề biết về chuyện trước đây của họ. Phản ứng của Daiya đối với Kamiuchi Koudai trong “Trò chơi tiêu khiển” là không có gì đặc biệt.
Tuy nhiên, nếu nhìn vào kết quả, không khó để nghi ngờ rằng giữa hai người có một quá khứ gì đó đã đẩy Daiya đến giải pháp giết người.
“Kamiuchi đã làm một việc hết sức khủng khiếp đối với Rino, và tớ cũng không hiểu sao nó lại làm vậy. Rino, trong lúc vẫn đang đau khổ, muốn làm vơi đi nỗi đau của mình bằng cách đòi hỏi sự chú ý từ Daiya.
“Nhưng cậu biết đó, Daiya và tớ lúc đó đã là một cặp rồi. Cậu ấy yêu tớ chứ không phải nó. Daiya rất dịu dàng với Rino, nhưng họ sẽ không thể là thứ gì khác ngoài bạn bè. Khi Rino nhận ra điều ấy, vết thương của nó càng sâu hơn. Nó phát điên sau đó. Nó giận tớ vì trong trí óc của nó, tớ là người đã đánh cắp Daiya của nó.”
Kokone vẫn đang khóc, và phải ngưng lại để hỉ mũi.
Nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Rino nói rằng nó chỉ hẹn hò Kamiuchi vì tớ đã đánh cắp Daiya, do đó tớ phải chịu trách nhiệm cho những gì mà Kamiuchi đã làm với nó. Lúc đó, Rino tin rằng tớ là người có lỗi cho mọi chuyện.”
“Và đó là lý do mà nó đã làm cái lưng cậu ra như vậy…?”
“Ừ, nhưng tớ không nghĩ nó lại quá trớn như vậy nếu nó chỉ có một mình.”
“Vậy là còn những đứa khác…”
“Đúng vậy, có thêm vài người nữa dính dáng đến chuyện này. Cậu thấy đấy… tớ nghĩ rằng vấn đề là có nhiều người xung quanh Rino chia sẻ sự ghen ghét với nó và làm mọi việc leo thang hơn nữa. Không may là không ai trong đám đó nhận ra Rino đã phát điên rồi, và do đó mọi chuyện tồi tệ xảy ra.”
Tôi cuối cùng đã hiểu ý mà Kokone nói lúc nãy.
“Đám con gái nghĩ rằng cậu không xứng với Daiya, đúng không?”
“Ừ, chúng không chỉ đơn thuần là ghét tớ, tụi nó cho rằng tớ đã gây ra một tội lỗi không thể tha thứ được. Giống như tớ là một con phù thủy độc ác đã giam cầm hoàng tử của tụi nó vậy.”
… Cái quái gì vậy?
Tôi không hiểu. Một tội lỗi không thể tha thứ được?
Kokone và Daiya chỉ là một cặp đôi đang yêu. Chỉ có thế thôi.
“Cái quái… nhưng như thế thật là ngu xuẩn. Cậu đâu có làm gì sai.”
“Không quan trọng tớ có sai hay không. Chúng nó khó chịu vì tớ, và muốn làm một việc gì đó cho bõ ghét. Chỉ có vậy thôi. Không quan trọng tụi nó có ghen tị hay không. Nếu như xem kẻ mà mình ghét như một thứ gì đó xấu xa, thì việc tấn công sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Nhưng sao chúng có thể cho rằng cậu là kẻ xấu xa trong khi cậu đã làm gì sai đâu?”
“Đơn giản thôi, chúng chỉ việc tạo ra mấy cái lý do vớ vẩn. Cậu biết đấy, mấy lý do dạng như ‘ew, con nhỏ đó không thèm chào tụi mình’ hay là ‘đồ kiêu căng’, hay như ‘nó hành xử như con điếm vậy’, rồi ‘nó chỉ muốn lợi dụng Daiya để trở nên nổi tiếng’ và ‘nó dụ dỗ Daiya bằng cơ thể của nó’. Chúng nghĩ ra đủ thứ lý do trên đời này. Và khi chúng tụm lại để nói xấu người khác, chúng sẽ gộp hết mấy cái lý do đó lại để rồi làm tớ trở thành hình tượng xấu xa. Con người mà, họ cứ làm mấy thứ như vậy theo bản năng mà chẳng hề nghĩ ngợi gì nhiều. Chúng tạo ra một kẻ thù, và rồi quyết định tấn công kẻ thù đó để xả giận.”
Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ đến hai đứa bạn cùng lớp đã từng nói xấu Kokone.
Theo tôi thấy, chúng nói xấu Kokone cũng chỉ vì ghen tị. Chúng cảm thấy tức vì Kokone khá nổi tiếng trong đám con trai và biến Kokone thành kẻ xấu để xả cơn giận của mình. Chắc chúng cũng khó chịu khi thấy Kokone thân thiết với Daiya.
Dựa vào quá khứ của hai người, không thể trách Kokone khi cậu ấy hoảng sợ.
“Cậu biết đấy, Rino chỉ hành động quá trớn như vậy vì bị những kẻ xung quanh kích động mà thôi. Chúng còn chẳng nhận ra hành động của chúng xấu xa như thế nào. Chúng chỉ nghĩ rằng dạy cho một con quỷ cái như tớ một bài học là điều đúng đắn cần phải làm. Ai mà biết được, có lẽ chúng nghĩ rằng chúng đang hành động vì chính nghĩa. Nhưng có một thứ hết sức rõ ràng: chúng không nhận ra được mình đang làm gì. Và điều đó làm chúng trở nên xa rời thực tế.”
“Nhưng… sao mà cậu vẫn có thể nhìn mọi chuyện theo hướng khách quan như vậy.”
“Nhưng chúng nó thì không thể. Chúng đã ngừng suy nghĩ.”
“… Ngừng suy nghĩ?”
“Ừm. Đó là thứ mà Daiya hay nói.”
À.
Đó là thứ mà Daiya ghét nhất.
Nó nghĩ rằng chính những kẻ ngu dốt không chịu suy nghĩ ấy đã phá hoại hạnh phúc của nó và Kokone, và vì thế, nó muốn tạo ra một thế giới không còn những kẻ như vậy với ‘chiếc hộp’, để rồi những việc như đã xảy ra với Kokone sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
“Tớ nhớ rằng khoảng một tháng sau đó tụi nó bắt đầu nhận ra sự sai trái của mình. Một vài đứa còn đến xin lỗi tớ. Nhưng để làm gì? Sao tớ lại phải tha thứ cho chúng? Mấy vết bỏng của tớ đâu có mất đi chỉ nhờ mấy lời xin lỗi đó được. Đáng lẽ ra tụi nó phải nhận ra sự sai trái của mình trước khi làm chuyện ấy. Tụi nó nó nghĩ xin lỗi là có thể xóa hết tội lỗi à? … Khi tớ nói mấy lời đó với tụi nó, tụi nó còn chửi lại tớ, bảo tớ thật tồi tệ khi đối xử như vậy mặc dù tụi nó đã xin lỗi. Ừ, địt mẹ tụi mày, đồ mấy con điếm đê tiện!”
Dĩ nhiên, Kokone vẫn đang khóc trong khi thốt ra những lời lẽ thô tục ấy.
“Dù tụi nó có xin lỗi cỡ nào, tớ cũng không thể nào quay lại con người trước đây nữa. Tớ không thể quay lại cái thời mà mình không thù ghét ai cả.”
Kokone tiếp tục nói.
“Và mối quan hệ của tớ với Daiya cũng không thể quay lại được nữa.”
Nhưng có một điều tôi không hiểu.
“Tại sao?”
“Hở?”
“Sao hai người lại phải chia tay? Daiya vẫn yêu cậu dù cho cậu có những vết bỏng đó trên lưng. Daiya luôn quan tâm đến cậu, đúng không? Vậy tại sao hai người phải chia tay?”
Kokone trở nên im lặng.
Kokone nhìn lên trần nhà trong lúc vẫn đang sụt sịt. Tôi đoán rằng cậu ấy đang cố sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Chỉ lúc đó tôi mới nhận ra câu hỏi của mình quá đáng thế nào. Có cần phải hỏi hay không? Bởi vì dù sao, việc chia tay của hai người cũng là chuyện đã rồi. Giải thích nó chỉ càng thêm đau khổ.
Trong khi tôi đang cảm thấy hối hận vì câu hỏi của mình, Kokone mở miệng nói.
“Kazu-kun, cậu thấy tớ có xinh không?”
“Hở?”
Tôi nghĩ rằng cậu ấy đang đùa giỡn để tránh né câu hỏi của tôi.
“Tớ có xinh không? Thật sự xinh không?”
Nhưng vẻ mặt của Kokone cực kỳ nghiêm túc.
Tôi không hiểu tại sao Kokone lại mong muốn câu trả lời của tôi như vậy, nhưng dựa vào nét mặt của cậu ấy, tôi biết mình không thể trả lời kiểu giỡn cợt được.
“… Cậu xinh mà!”
“Thiệt không?”
“Thiệt. Mình không phải là nịnh cậu đâu, mình thật sự nghĩ như vậy. Và mình cũng không phải là thằng duy nhất nghĩ như vậy; cậu khá nổi tiếng với đám con trai trong trường mà. Chẳng phải mới hôm trước cậu kể với tớ là số lượng lời tỏ tỉnh mà cậu nhận được đã đến mức hai chữ số rồi sao?”
“Cậu nói đúng. Tớ khá nổi tiếng trong trường. Hiện tại, giá trị của tớ cao hơn cái tên cỏ vẻ ngoài côn đồ Daiya. Trông tớ ngon thế này cơ mà. E-cup nữa. Tớ thật sự bất bại!” Tuy nhiên, nụ cười mà Kokone thể hiện trên mặt mình biến mất ngay lập tức, và đôi môi của cậu bắt đầu run run. “… Nhưng nó không có tác dụng gì.”
“Kh-không có tác dụng gì…?”
“Tớ không thể nào loại bỏ được cái ấn tượng rằng tớ chỉ là một con khốn xấu xí. Tớ luôn có cảm giác như mình là mình chẳng có chút giá trị nào.”
“T-tại sao? Tớ cam đoan với cậu, đó chỉ là -- ”
“Tớ biết! Tớ khá chắc là mình khá xinh! Tớ biết! Bởi tớ đã cố gắng rất nhiều để được như thế này. Tớ cố gắng vì luôn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn khi mình trở nên nổi tiếng!” Kokone nắm chặt lấy cánh tay tôi. “Nhưng không có tác dụng gì cả…! Những cảm xúc ấy vẫn không chịu biến mất dù tớ biết rằng nó chỉ tồn tại trong đầu tớ! Tớ vẫn cảm thấy xấu xí! Cái ấn tượng là tớ và Daiya không xứng với nhau, và tớ là một thứ vô giá trị vẫn còn đó! Sự nổi tiếng của tớ hoàn toàn không có tác dụng.”
“Nh-nhưng tại sao?”
“Đó là điều tất yếu! Cậu nghĩ rằng khi những người khác thật sự nghĩ tớ là một con phù thủy xấu xa, tớ không cảm thấy gì à? Tệ hơn nữa, trước đây tớ là một đứa nhút nhát và trầm tính, cậu có hiểu điều đó có nghĩa gì không? Bộ cậu nghĩ rằng tớ vẫn có thể suy nghĩ tích cực khi bị người khác đối xử như cứt à, khi bị chúng dí thuốc lá vào da mình à, và khi bị chửi bằng những từ như ‘con khốn’, ‘con đĩ’ à? Tớ không thể! Tớ đã không thể! Cậu có thể tưởng tượng được khi mà một đám người làm những hành động khủng khiếp như vậy đối với cậu không? Đâu có ai thực sự nghĩ rằng mình là cái thứ rác rưởi đáng bị trừng phạt cơ chứ! Nhưng rồi tớ bắt đầu nghĩ như vậy! Tớ nghĩ rằng mình đáng phải chịu những điều như vậy. Đó là cách duy nhất để có thể chống đỡ được với những thứ ấy. Những vết bỏng ấy đã cướp đi sự tự tin, lòng tự trọng của tớ, và tất cả những thứ mà tớ quý trọng nhất.”
Một vết thương tinh thần không thể chữa lành bằng sự thật.
Tôi không nghĩ rằng mình có thể hiểu được hết.
Nhưng có một thứ mà tôi hiểu.
Nắm tay của Kokone siết chặt hơn và bắt đầu làm tay tôi đau.
“Tớ nghĩ rằng tự ghét bản thân mình sẽ chỉ làm mình xuống mồ sớm. Do đó tớ, tớ --” Kokone quẹt nước mắt của mình. “Tớ phải vượt qua nó!”
Kokone không còn cách nào khác. Nếu không cậu ấy sẽ tự hủy diệt mình.
“Tớ phải thay đổi. Tớ phải từ bỏ con người cũ của mình.”
Đó là tại sao Kokone bắt đầu đeo kính áp tròng và nhuộm tóc; cậu ấy phải cố gắng trở nên hợp thời trang.
Cậu ấy cố gắng đắp lên người một tính cách hòa đồng, vui vẻ để trở nên nổi tiếng – và đã thành công. Kokone cố lấy lại sự tự tin của mình bắng cách khinh thường những kẻ nói xấu mình.
Nhưng rốt cuộc, cái bóng đã ăn sâu trong trái tim của Kokone vẫn không biến mất. Cậu ấy không thể lấy lại được những thứ mà những vết bỏng đã lấy đi.
Và rồi –
“Tớ cũng phải từ bỏ tình yêu của mình dành cho Daiya!”
Quá khứ của hai người được liên kết chặt chẽ với nhau. Không thể từ bỏ quá khứ nếu không từ bỏ Daiya.
Kokone cuối cùng cũng nhận thấy mình đang bóp chặt cánh tay của tôi như thế nào, và rồi quyết định thả ra.
“… Tớ xin lỗi, Kazu-kun.”
Tôi lắc đầu.
Tôi là người đáng trách khi đã làm Kokone phải nói ra những điều này.
Cậu ấy hít một hơi dài để tự trấn tĩnh mình.
“Tớ không hề muốn chia tay với Daiya, nhưng không còn cách nào khác. Tớ không thể nào chịu nổi mỗi lần được cậu ấy ôm, quá khứ của tớ cứ hiện về mỗi lần cậu ấy làm như vậy. Nó đe dọa tớ giống như một chiếc xe tải đang trờ tới với tốc độ cao vậy. Lưng tớ nóng lên và bắt đầu đau giống như lúc bọn nó đốt tớ, và rồi tớ lại cảm thấy mình vô giá trị. Do vậy… ở cùng với Daiya thật sự rất đau đớn.”
Họ không thể nào ở cùng nhau nữa.
Đó là lý do cuộc tình của họ chấm dứt.
-- Điều đó thật là khủng khiếp.
Đó là điều duy nhất mà tôi có thể bình luận.
Bỗng dưng Kokone nói với tôi, “Nè, Kazu-kun, cậu đã từng tỏ tình với tớ đúng không?”
“Uh-eh?”
Sao Kokone lại nhắc đến chuyện xưa như trái đất này? Tôi nhìn vào gương mặt của Kokone, nhưng tôi không đọc được ý định thật sự từ nụ cười trên mặt của cậu ấy.
Tôi chưa từng tỏ tình với Kokone. À, thật ra là có, nhưng đó là hành động của một đứa con gái đã chiếm lấy cơ thể tôi.
Nhưng Kokone chỉ biết rằng tôi đã tỏ tình với cậu ấy.
“Lúc đó tớ rất bất ngờ! Không như những lời tỏ tình tớ nhận được trước đó, tớ thật sự rất vui khi được cậu tỏ tình. Tớ nghĩ rằng trở thành bạn gái của cậu là một lựa chọn đúng đắn. Cậu sẽ không quan tâm đến những vết bỏng trên lưng tớ, và sẽ chấp nhận con người thật của tớ.”
“… Ừm, Kokone--” Tôi định nói, nhưng Kokone tiếp tục nói trước khi tôi kịp giải thích.
“Tớ nghĩ rằng Daiya cuối cùng đã có thể chấp nhận và tiến tới phía trước.”
Tôi nín thở, không biết phải nói gì, chỉ chờ cho Kokone tiếp tục nói.
Vì một lý do nào đó, Kokone nở một nụ cười tinh nghịch khi để ý thấy sự bối rối của tôi.
“Nhưng tớ không ngờ rằng Mari-mari lại dính líu đến lời tỏ tình của cậu.”
… Bây giờ nghĩ lại, chúng tôi chưa bao giờ đính chính lại cái lý do mà Maria đã đưa ra để giải thích vụ việc ấy.
“T-tớ xin lỗi… ừm, nói thật với cậu, chuyện đó xảy ra là do một người khác đã dùng một ‘chiếc hộp’. Lời giải thích mà Maria đưa ra chỉ là một lời nói dối vô hại để mọi người bỏ qua chuyện đó mà thôi…”
“…À… tớ hiểu rồi, lại là một ‘chiếc hộp’. Bây giờ thì mọi thứ đã sáng tỏ. Mấy cái ‘hộp’ đó gây nhiều rắc rối quá nhỉ… Nhưng thật sự, tớ lại cảm thấy biết ơn. Việc đó làm tớ nghiêm túc xem xét việc có nên hẹn hỏ với cậu không, Kazu-kun à.”
“Tại sao… cậu lại nghĩ như vậy?”
“Cậu có nhớ lúc tớ bật khóc trong lớp học nhạc không?”
“Ờ.”
Đó là lần mà tôi bị Daiya đập cho mấy phát sau khi đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể mình. Sau đó tôi mới biết rằng ‘chủ nhân’ của chiếc hộp không những làm tôi tỏ tỉnh với Kokone, mà còn ép cậu ấy đưa ra câu trả lời.
“Cậu biết đó, Daiya và tớ, tụi mình luôn nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu hai đứa bắt đầu hẹn hò với người khác. Tụi mình định làm vậy khi khi thời điểm đã thích hợp. Và thời điểm ấy xuất hiện khi cậu tỏ tình với tớ.Tớ đã nghĩ về việc mình cặp kè với cậu, và Daiya hẹn hò với một cô gái khác. Nhưng khi tớ nhìn thấy Daiya trong khi đang có những suy nghĩ ấy, tới lại --”
Kokone nở một nụ cười chua chát.
“Tớ đã bật khóc.”
Nụ cười trên mặt Kokone cũng biến mất.
“Và rồi tớ nhận ra rằng.”
Kokone nhăn mặt lại đau khổ và nói:
“Tớ vẫn còn rất yêu Daiya.”
Tôi chắc rằng cậu ấy muốn chối bỏ tình cảm của mình, lần này qua lần khác. Đó là điều mà gương mặt của cậu ấy đang cố nói với tôi.
“Trên thực tế, tớ chỉ muốn Daiya ở cùng với tớ.”
Bởi nếu Kokone thừa nhận tình cảm của mình, cậu ấy không thể nào tiếp tục hy vọng cho Daiya tìm được hạnh phúc với người khác.
“Tớ nhận ra tình cảm của mình dành cho Daiya sẽ không biến mất cho dù tớ có trở thành bạn gái của cậu, Kazu-kun à. Tớ cũng nhận ra rằng Daiya cũng nghĩ như vậy. Vấn đề của tụi mình sẽ không được giải quyết cho đến khi tớ quay lại con người cũ của mình. Miễn là tớ không chấp nhận Daiya như trước đây. Đó là cách duy nhất.”
Một bi kịch.
“Daiya cũng không thể chịu nổi thêm nữa, đúng không?”
Thế giới xung quanh họ thay đổi, nhưng họ thì không thể. Họ không thể chấp nhận thực tế.
“Và giờ đây Daiya đã có một ‘chiếc hộp’. Chẳng phải điều đó --” không thể chịu nổi được nữa, Kokone úp trán lên vai tôi. “Chẳng phải điều đó có nghĩa là do tớ mà Daiya đã lầm đường lạc lối sao?!”
Tôi không thể nhìn thấy gương mặt của Kokone.
“Tớ sẽ làm tất cả. Tớ sẽ làm tất cả để cứu anh ấy. Nếu ta cần một ‘chiếc hộp’, tớ sẽ lấy một cái! Hãy dùng sinh mạng của tớ tùy ý của cậu!”
Tôi vô ý nhắc lại những từ đó: “…sinh mạng của cậu?”
“Ừ. Tớ nói nghiêm túc.”
Kokone thật sự nghiêm túc.
Cậu ấy sẵn sàng hy sinh bản thân vì Daiya.
Mà thực tế thì, Daiya cũng đã hy sinh bản thân nó.
Nếu ban đầu không phải Daiya mà là Kokone có được ‘chiếc hộp’, một bi kịch dù khác nhưng cũng tương tự sẽ xảy ra.
Tình cảm mà hai người dành cho nhau đang làm họ phá hủy lẫn nhau.
Một cuộc tình thật ghê tởm, nhưng cũng thật tuyệt đẹp.
À, hãy giả dụ rằng vụ việc xảy ra với Kokone chưa từng xảy ra.
Lúc đó cuộc tình của họ sẽ không có vấn đề gì; nó sẽ cứ tồn tại nhưng một cuộc tình hoàn hảo. Sự ghê tởm sẽ không tồn tại. Họ đáng lẽ ra đã được hạnh phúc cùng nhau.
Nhưng chỉ một việc không may xảy ra đã làm phá vỡ thế cân bằng.
Chỉ cần có một sai lầm đừng xảy ra. Nếu như Rino chưa từng là bạn thuở nhỏ của Daiya thì sao? Hay nếu Rino chưa từng hẹn hò với Kamiuchi Koudai? Hoặc giả dụ như hắn chưa từng làm những điều kinh khủng ấy với Rino? Và nếu Daiya và Kokone không công khai mối quan hệ của hai người thì sao? Nếu như Kokone không quá nhút nhát? Nếu như đã có ai đó ngăn chặn việc ức hiếp Kokone? Nếu như Daiya nhận ra kế hoạch ngu xuẩn của Rino? Nếu như Haruaki cởi mở hơn về tình cảm của mình với Kokone? Nếu như tôi biết họ từ hồi cấp 2? Chỉ cần một chút thay đổi nhỏ, số phận có lẽ cũng đã thay đổi, và có thể chúng tôi ngày hôm này ngồi cùng nhau và vui cười khi nhớ lại quá khứ.
Đây là lần đầu tiên tôi có những suy nghĩ như thế này, nhưng tôi nhận ra rằng Kokone và Daiya chắc đã nghĩ rất nhiều về điều này trước đây, và chắc là họ phải rất ghét cái thế giới này vì đã hủy hoại cuộc sống của mình.
Và đó là lý do thật sự mà Daiya đang chiến đấu để thay đổi cái thế giới mà nó không hề quan tâm này.
… Nhưng còn Kokone thì sao?
“Kokone.”
“Hở?” Cậu ấy lẩm bẩm trong khi lại úp trán lên vai tôi lần nữa.
“Cậu sẽ dùng ‘chiếc hộp’ làm gì?”
“Tớ sẽ dùng nó vì Daiya! Tớ muốn ước một thế gới mà chúng tớ có thể sống hạnh phúc!”
Làm gì có cái tương lai như vậy.
Daiya đã không thể nào quay đầu lại được nữa rồi.
‘Điều ước’ đó sẽ không thành hiện thực, và Kokone chắc cũng nhận ra điều đó.
“Nhưng mà tớ hơi lo. Liệu tớ có dùng ‘chiếc hộp’ mà không để những suy nghĩ lệch lạc của mình làm ảnh hưởng nó không?”
Đó là lý do mà Kokone nói vậy.
Cậu ấy ngẩng mặt lên, nở một nụ cười yếu ớt, và rời nói với tôi một điều mà đã đủ thuyết phục tôi rằng cậu ấy sẽ không bao giờ trở lại con người trước đây nữa.
“Liệu tớ có thể thực hiện được ‘điều ước’ đấy mà không làm cho tất cả những người khác chết hết đi ngoại trừ Daiya không?”
____________________________________________________________________________________________________________________________
“À, không không! Xin lỗi! Dĩ nhiên tớ không muốn cậu chết! À-ừ, Haru-kun cũng vậy! Tớ rất thích Haru-kun mà, thiệt đó!”
Kokone nhanh chóng che đậy câu nói vừa rồi của mình, nhưng mà không thành công lắm. Do cậu ấy nói mình cũng thích Haruaki, tôi hỏi ngược lại:
“Đã bao giờ cậu nghĩ về chuyện hẹn hò Haruaki chưa?”
Kokone tròn xoe mắt và rồi cười buồn bã.
Tôi ngay lập tức nhận ra: À… Kokone hoàn toàn biết được tình cảm mà Haruaki dành cho mình.
“Tớ đã từng nghĩ về việc này!” Cậu ấy nói với giọng không có gì là vui vẻ. “Nhưng không được, Haru-kun biết quá khứ của mình.”
“Sao cậu nhìn tớ say sưa vậy, Hoshii?” Haruaki nói với tôi khi chúng tôi đang đi cùng nhau trên đường.
Tôi nhớ lại những gì mà Haruaki đã thú nhận với tôi ngày hôm trước.
--Tớ đã từng yêu Kiri.
--Ồ, nhưng cậu biết không? Lúc này tớ không còn những thứ tình cảm ấy dành cho cậu ấy nữa.
--Đừng ngại tớ nếu cậu muốn thành một cặp với Kiri, Hoshii à! Hai người sẽ rất đẹp đôi đó.
Bộ Haruaki biết rằng mình không thể nào cứu được Kokone sao? Rằng cậu ta chỉ làm Kokone thêm đau khổ như Daiya đã từng làm vì mình biết được quá khứ của họ.
Vậy đó là lý do, cũng giống như lý do của Kokone và Daiya, mà Haruaki bảo tôi nên trở thành bạn trai của Kokone?
Vậy đó là lý do, cũng giống như lý do của Kokone và Daiya, mà cậu ta không còn cách nào khác ngoại trừ việc từ bỏ tình cảm của mình?
Nhưng dù tôi có hỏi, Haruaki cũng sẽ tránh né câu hỏi của tôi mà thôi.
Cũng có thể cậu ta cũng chẳng biết rõ câu trả lời.
“… Haruaki…?” Tôi hỏi một chuyện khác. “Cậu từng nói rằng Kokone đã không còn hy vọng gì, đúng không?”
Lời của tôi dường như đã làm Haruaki bất ngờ; cậu ta vô tình trừng mắt nhìn tôi. Nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, Haruaki nở nụ cười.
“Ừm, đúng vậy.”
“Sao cậu lại nghĩ vậy?”
Haruaki đặt tay lên cằm và nghĩ một hồi.
“Ví dụ, nếu cậu thấy một người đang sắp chết đuối trước mặt mình, và cậu có thể dễ dàng cứu người ấy, cậu có làm không? Suy nghĩ và trả lời tớ nghiêm túc nhé.”
Tôi tưởng tượng một ai đó đang đuối nước ở giữa biển cả, một cậu bé đang la hét trong tuyệt vọng. Tôi đang đem theo một cái phao và có thể dễ dàng cứu cậu bé mà bản thân mình không gặp nguy hiểm gì cả.
“Ừ, dĩ nhiên, tớ sẽ làm!”
“Tại sao?”
“Hở? Chẳng phải đó là điều nên làm sao, đặc biệt là khi cậu không gặp rủi ro nào? Đâu cần phải có lý do gì khác. Nếu có ai đó chết ngay trước mắt mình, tớ cũng sẽ thấy rất hối hận. Hoặc tệ hơn, có thể bị ám ảnh suốt đời.”
“Đúng vậy? Tớ cũng sẽ làm.”
Đó là điều tự nhiên.
Nhưng sao Haruaki lại hỏi vậy.
“Ý cậu là Kokone nói là cậu ấy sẽ không cứu à?”
“Không, Kokone cũng nói là mình sẽ cứu người đó.”
“Ồ...”
Tôi khá bất ngờ. Theo chiều hướng mà cuộc trò chuyện này đang diễn ra, tôi khá chắc rằng Kokone sẽ trả lời khác.
Nhưng Haruaki vẫn chưa nói xong.
“Nhưng khi lần đầu tiên mà tớ hỏi cậu ấy câu này, Kokone đã hỏi ngược lại tớ:” Haruaki cười chua chát. “Vậy người sắp chết đó là ai?”
Ban đầu, tôi chưa nhận thấy có gì bất thường trong câu hỏi của Kokone. Nhưng ngẫm một lúc, tôi mới thấy có điều gì đó không ổn ở đây.
“Thông thường, cậu sẽ cứu người đó mà không cần suy nghĩ. Bởi vì lúc đó, cậu nghĩ rằng người đó rất yếu ớt và cần sự giúp đỡ của mình.”
Cũng có người có thể chỉ vô tình hỏi câu hỏi như của Kokone mà không có ý xấu gì.
Nhưng nếu Kokone chỉ vô tình hỏi thì Haruaki đã không nhắc đến chuyện này bây giờ. Cậu ta đã nhận ra điều gì đó bất thường.
“Nhưng Kiri không đơn giản nghĩ rằng đó là một người cần cậu ấy giúp. Cậu ấy bắt đầu lo lắng rằng liệu đây có phải là một cái bẫy hay không. Kiri không thể cứu một người đang chết đuối cho đến khi cậu ấy biết chắc người đó là bạn hay thù. Thử nghĩ xem cậu ấy đã mất lòng tin vào thế giới này như thế nào rồi. Và điều đó làm trói buộc đôi tay của Kokone, mặc dù sau đó cậu ấy cũng sẽ hối hận khi người đó chết.”
Nhưng tại sao Haruaki lại hỏi Kokone câu này?
Có lẽ Haruaki đã đoán được tới một chừng mực nào đó câu trả lời của Kokone.
Có lẽ Haruaki đã hiểu được con người của Kokone và muốn xác nhận lại bằng câu hỏi này.
“Vì hay bị ăn hiếp, Kokone luôn coi người khác là kẻ thù. Điều đó làm cậu ấy không thể đưa ra những quyết định đúng được. Kiri đang chìm đắm trog nhũng cảm xúc tiêu cực, chán ghét số phận của mình và những người hay những thứ đã làm cậu ấy ra nông nỗi như ngày hôm nay. Kiri không thể thoát khỏi được, và do đó cậu ấy không thể làm được những gì mình muốn; những gì mình đáng lẽ phải làm. Với tớ --”
Haruaki dừng lại một chút.
“Đối với tớ, cậu ấy xem như đã không còn hy vọng gì nữa rồi.”
Tôi nhận ra điều này khi nghe những lời ấy từ Haruaki: cậu ta vẫn còn yêu Kokone.
Haruaki hiểu rất rõ về bóng tối đang vây lấy Kokone hơn tôi, mặc dù tôi đã nghe lại câu chuyện trực tiếp từ Kokone. Không thể nào mà Haruaki có thể có được cái nhìn sâu sắc như vậy nếu không còn tình cảm sâu đậm cho Kokone.
Haruaki tiếp tục với một giọng nói có vẻ như muốn từ bỏ.
“Nếu Kokone cứ không thể đặt bản thân mình lên trên hết, cậu ấy sẽ không thay đổi được.”
Tôi chắc rằng Haruaki vẫn hy vọng mọi chuyện sẽ thay đổi cho Kokone. Không phải vì cậu ta muốn hẹn hò với Kokone, mà vì cậu ta muốn quan hệ của Kokone và Daiya sẽ trở lại như cũ. Haruaki ước cho Kokone được hạnh phúc cùng người mình yêu và tự yêu chính bản thân mình.
Khi tôi đi đến kết luận này, một ý nghĩ mới xuất hiện trong đầu tôi.
--Đặt hạnh phúc của bản thân lên trên tất cả.
Haruaki nói rằng Kokone phải có khả năng làm điều này.
Nhưng liệu chính Haruaki có làm được không.
Có một giải pháp nào hay không?
Mối quan hệ của ba người nên trở thành như thế nào?
Thật là tốt nếu họ có thể quay ngược thời gian.
Nhưng ngay cả khi họ dùng ‘chiếc hộp’ để thực hiện ‘điều ước’ của mình, điều đó vẫn là không thể.
Điều họ cần làm là xây dựng một mối quan hệ mới lý tưởng, … hoặc ít nhất là một mối quan hệ ổn định.
Nhưng tôi vẫn không thể nào tìm ra một giải pháp, và tôi chắc họ cũng vậy.
Tôi không thể nhìn thấy một mục tiêu chung mà tất cả có thể cùng hướng tới, do đó không có điều gì mà tôi có thể làm được cả.
Nhưng có một điều tôi biết chắc, đó là nếu ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ của Daiya vẫn còn đó, họ không thể tiến tới phía trước được.
À, nhưng đó không phải là một lý do, tôi không định tự đánh lừa mình nữa đâu.
Tôi hành động tất cả là vì Maria, chứ không phải vì Daiya, Kokone hay Haruaki. Tôi sẽ không tiêu diệt ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ vì họ; tôi chỉ làm vì để cứu Maria.
Cứu họ là quá sức của tôi. Tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng kết quả của những nỗ lực của mình có thể làm họ hạnh phúc.
Tôi thật sự nguyện cầu cho một cái kết như vậy.
Tôi cầu nguyện, hy vọng rằng lời cầu nguyện của tôi sẽ dẫn đến một giải pháp mới.
“Tớ hy vọng rằng cậu sẽ chấp nhận điều đó, Haruaki à…”
“… Mmm?”
Có vẻ như Haruaki đã vô tình nghe thấy lời thì thầm của tôi.
“À không có gì.”
Tôi sắp sếp lại các suy nghĩ của mình.
Tôi bây giờ đã bình tĩnh lại.
Tôi nên tập trung vào những việc nằm trong tầm với của mình.
Đó là, đập nát cái ‘điều ước’ lệch lạc của Daiya.
Đúng – Tôi bây giờ là một thực thể có thể phá nát ‘điều ước’ của người khác.
“Haruaki, chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Tôi hỏi cậu ta sau khi đã xác định lại ưu tiên hàng đầu của mình.
“Ừm… Tớ nghĩ rằng lựa chọn an toàn nhất sẽ là chờ cho cái ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ kết thúc.”
“Có lẽ vậy.”
Không cả hai thằng tụi tôi đều không cảm thấy tự tin. Chúng tôi biết quá rõ là Daiya cũng sẽ nghĩ rằng tụi tôi sẽ chơi trò chờ đợi. Do đó, chắc chắn nó tìm cách tấn công bằng ‘chiếc hộp’ quỷ quyệt của nó nhằm tiêu diệt cái ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’.
Thời gian không còn nhiều, do đó nó có thể sử dụng những biện pháp liều lĩnh. Nó sẽ dùng “Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt” để săn lùng tôi bằng cách sử dụng hàng ngàn [thuộc hạ] mà nó đã dùng để truy lùng tôi và Maria.
Bị săn lùng bởi hàng ngàn người là một điều đáng sợ. Có cảm giác như đang bị cả thế giới bức hại vậy.
Nhưng [mệnh lệnh] tiếp theo của nó sẽ không đơn giản là một trò hù dọa chiến thuật nữa. Trong trường hợp xấu nhất, Daiya có thể ra [mệnh lệnh] giết luôn cái người mà nó tin là ‘chủ nhân’. Nó có thể cố giết tôi. Nó có thể sử dụng hàng ngàn [thuộc hạ] của nó cho một cuộc tấn công trực diện.
Không quá bất ngờ khi thấy tôi đang run vì lo sợ .
Người ta hay nói con chuột bì dồn vào thế bí nó sẽ cắn lại, nhưng Daiya lúc này không đơn giản là một con chuột. Nó là một con sư tử. Một sơ hở nhỏ là nó sẽ lật ngược tình thế và cắn chết tôi.
“Chúng ta nên làm gì đây…”
“Hm…. Tớ nghĩ lựa chọn duy nhất bây giờ là đi trốn. Daiya sẽ không tấn công ta được nếu nó không biết ta đang ở đâu, đúng không?” Haruaki nói. Cậu ta nói đúng. “Ý tớ là, tìm một người đang cố đi trốn trong vòng 2 tiếng đồng hồ, điều đó gần như không thể, dù cho có cả hàng ngàn đứa đi truy lùng. Dùng Internet không phải dễ, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn ngủi này… Và khi ta đi trốn, ta sẽ trốn cùng Kiri. Chúng ta không biết được khi nào Daiyan sẽ bắt đầu nghi ngờ Kiri là ‘chủ nhân’. … Ồ, nãy giờ tớ nói bừa, nhưng kế hoạch này hợp lý đấy chứ. Tớ nghĩ chúng ta cứ đi trốn ở chỗ mà Kiri đang trốn ấy, sẽ không sao đâu.”
Nói thêm một chút, Kokone đang trốn ở ký túc xá của câu lạc bộ bóng chày, tất cả là nhờ một người bạn cũng yêu thích bòng chày của Haruaki. Mới lúc nãy, Haruaki cũng đang ở đó.
Chúng tôi đưa Kokone đến đó khi nghe được chi tiết về ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ qua lời kể của Yuuri-san. Chúng tôi cho rằng bọn [thuộc hạ] sẽ khó mà tìm thấy Kokone nếu cậu ấy đang ẩn náu ở chỗ người quen thay vì đang trốn chạy. Daiya không hề biết về mối quan hệ này, chứ đừng nói đến chuyện biết đến cái ký túc.
Đúng vậy, trụ ở đó hai tiếng đồng hồ sẽ không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, trong trường hợp đó –
“Daiya sẽ không để ta trốn đâu.” Nó sẽ không để cho một tình huống như vậy xảy ra. “Nó sẽ làm gì đó để dụ ta ra. Nếu nó dùng Maria để đe dọa tớ, tớ không còn cách nào khác là phải chấp nhận làm theo những gì nó yêu cầu.”
“Ừ, đúng vậy…”
“…mm? Nhưng…” Một ý tưởng bất chợt nảy ra trong đầu tôi, “… đúng rồi, ta chỉ cần làm cho nó không đe dọa được ta…?”
Haruaki nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc. “Hm, ý cậu là sao? Đe dọa ta hay không là tùy thuộc vào Daiya mà, đúng chứ?”
“Ta chỉ cần làm thế này.”
Tôi lấy điện thoại của mình ra và tắt nó đi.
“Cậu chỉ có thể đe dọa ai đó nếu như cậu liên lạc được với người đó. Dù cậu có muốn ra lệnh cho ai đó làm gì, nếu không liên lạc được thì cũng bằng thừa.”
“Ừm. Nhưng mà nếu Daiya định làm hại Maria-chan thì sao, em ấy sẽ gặp nguy hiểm nếu Daiya không gọi được cậu. Cậu định nhắm mắt làm ngơ Maria à.”
“Nhưng Daiya đâu có định thật sự làm hại Maria. Đó chỉ là cái cớ để dụ tớ ra mà thôi. Nếu ngay từ đầu mà nó không đe dọa được tớ, thì việc hại Maria đâu có ý nghĩa gì.”
“… Tớ hiểu rồi.”
“Do đó, tớ sẽ trốn cùng cậu, rồi sắp xếp mọi việc để Daiya không thể nào liên hệ được chúng ta. Khi tớ hoàn tất…”
“…Daiyan sẽ không thể nào gọi ta ra được và ta cứ tiếp tục trốn và chờ đợi!... Er, nếu vậy thì cả tớ và Kiri đều phải tắt điện thoại à. Daiya có thể lợi dụng hai đứa tớ để liên hệ với cậu. Được rồi, để tớ e-mail cho Kiri bảo cậu ấy tắt điện thoại, rồi tớ cũng sẽ tắt luôn.”
Haruaki bắt đầu soạn e-mail.
Tôi tự hỏi sao mình không nghĩ ra chuyện này sớm hơn. Nếu như vậy thì có lẽ mọi việc đã không ra nông nỗi này.
… Không, không hẳn.
Chiến lược này chỉ thành công khi tôi đi một mình, nhưng lúc trước tôi vẫn phải đang bảo vệ Maria. Tôi không thể nào úp đầu xuống cát được mà không làm Maria gặp nguy hiểm.
Mỉa mai thay, kế hoạch này lại thành công khi không có Maria, và vì tôi cũng đã bị dồn đến chân tường như Daiya.
“Được rồi, chúng ta đến chỗ Kokone càng sớm càng tốt trước khi bọn [thuộc hạ] tìm thấy ta.”
“Được rồi, đi thôi --” Haruaki bỗng dưng khựng lại.
“Haruaki?”
Haruaki đứng như trời trồng và nhìn vào điện thoại của mình.
“… Daiya gửi tin nhắn cho cậu à?”
Cậu ta lờ câu hỏi của tôi và chỉ vào màn hình điện thoại của mình với ánh mắt kinh ngạc. Haruaki bật cái app TV trên điện thoại của mình lên và nhìn chằm chằm vào màn hình.”
… Sao tự nhiên cậu ta lại muốn xem TV?
Haruaki có vẻ như không tìm thấy được thứ mà mình đang cần tìm, đành bật trình duyệt web lên và bắt đầu tìm kiếm.
“Chuyện gì vậy, Haruaki?”
“… Kiri gửi e-mail cho tớ và bảo hãy bật TV lên. Dù nó là gì, nó chỉ kéo dài có vài giây, và Kiri có vẻ rất bối rối.”
Haruaki lại chìm vào im lặng lần nữa, nhưng một lúc sau đó cậu ấy đã tìm ra được thứ mà mình cần tìm và ngẩng đầu lên.
“… Hoshii, có lẽ chúng ta hơi trễ rồi,” Haruaki vừa nói vừa đưa cái điện thoại của mình ra cho tôi xem.
Đó là một chương trình tin tức, chính xác hơn là dự báo thời tiết.
“—Hở…”
Tuy nhiên, có một thứ gì đó bất thường với chương trình dự báo thời tiết này. Một người phụ nữ khỏa thân, gầy gò, khoảng 50 tuổi, tóc nâu đang bò bằng cả 4 chi và sủa như chó. Dưới bộ ngực chảy xệ của người phụ nữ này có một dòng chữ được viết bằng bút lông, dù vậy, rất khó mà nhận ra được dòng chữ ghi gì với những gì mà người phụ nữ đó đang làm.
“Đến chỗ cái rạp phim đi!”
Dòng chữ chỉ hiện lên trong chốc lát, camera liền quay đi hướng khác và chương trình trở lại studio. Đoạn video đến đó cũng kết thúc.
“… Hoshii, liệu ta có thể phớt lờ Daiya khi mà cậu ta đã sẵn sàng đe dọa bằng TV? … Ta không thể đúng không?”
“Ừm… ta không thể.”
Giả dụ như Daiya ra lệnh cho một [thuộc hạ] của nó thông báo trên TV là Otonashi Maria sẽ bị giết nếu tôi không đến chỗ cái rạp phim. Trong trường hợp đó, nó sẽ không quan tâm liệu cái thông điệp ấy có đến được với tôi hay không, vì nó sẽ thực hiện lời đe dọa ấy với cái tư tưởng rằng tôi đã đọc được thông điệp này.
Tôi không thể chấp nhận rủi ro này.
Nếu cứ tiếp tục phớt lờ Daiya, nó có thể sẽ tiếp tục sử dụng những chiến thuật nguy hiểm hơn. Nó có thể ra lệnh cho những [thuộc hạ] của nó làm gì đó để phá hoại cuộc sống hằng ngày của tôi mãi mãi.
Ngay lúc này đây, tôi đang nghĩ về trường hợp xấu nhất: Daiya sẽ làm hại Maria.
Tôi đã hiểu được chiến thuật của nó, tôi không thể nào tiếp tục giả vờ như không biết nữa. Ngay cả những mối đe dọa dù không đến được với tôi vẫn có khả năng gây nguy hiểm.
“Tch!”
Bây giờ, không nhận tin nhắn của nó lại càng tệ hơn nữa. Do không còn ý nghĩa gì trong việc tắt điện thoại, tôi bật nó lên lại.
Cứ như có phép thuật, tôi ngay lập tức nhận được một cuộc gọi.
Tôi bật điện thoại và xem.
“Mogi Kasumi.”
“Tìm thấy mày rồiiii!”
Tôi vẫn chưa nghe máy.
Tiếng nhạc chuông vẫn đang reo lên, nhưng đồng thời có một âm thanh khác lạ cũng đang văng vẳng.
Xít xít xít.
Âm thanh của bánh xe.
Âm thanh của một chiếc xe lăn.
Oomine Daiya – Thứ sáu 11/09 22:12
Sao tôi lại phải bỏ hết trứng vào chung một cái giỏ chứ?
Tôi đánh giá rất cao Shindou Iroha, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nhiệm vụ của cô ta sẽ 100% thành công. Vì giới hạn thời gian mà tôi phải chịu, nếu chỉ dựa vào có một người và rồi người đó thất bại thì coi như tôi cũng tiêu đời.
Do đó, lên kế hoạch cho cuộc tấn công của Shindou không phải là thứ duy nhất tôi làm với đám [thuộc hạ] của mình. Trong khi Shindou đang làm cho Otonashi thấy rằng Kazu đã phản bội cô ta, tôi cũng dàn xếp cho một số kế hoạch khác.
Tôi đã gửi một thông điệp cho Kazu qua TV. Tôi đã ra [mệnh lệnh] cho 11 kẻ có tội mà tôi nghĩ rằng đủ nặng để trở thành ‘cẩu nhân’ để thực hiện việc này. Nhiệm vụ của chúng là ghi dòng chữ “Đến chỗ cái rạp phim đi!” trên cơ thể trần truồng của chúng và xuất hiện trên TV. Không có cách nào chắc được kế hoạch này sẽ thành công, nhưng tôi đoán là chắc một hai đứa sẽ làm được.
Khi Aya bước vào cái rạp này, tôi đã cho rằng kế hoạch ấy giờ trở nên vô nghĩa, nhưng bây giờ nó lại rất có ý nghĩa.
Kế hoạch này ngăn Kazu và đồng bọn không thể ngắt liên lạc với tôi.
Nó chỉ cần chờ để cho cái ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ kết thúc để đánh bại tôi, do đó chiến lược hiệu quả nhất là cứ trốn và ngắt mọi liên lạc. Nếu tôi có thể gây ra một vụ lùm xùm trên TV hay internet, thì khả năng lời đe dọa của tôi đến được chúng là khá cao, và do vậy chúng sẽ không dám ngắt liên lạc nữa.
‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ sẽ hiệu quả hơn nhiều khi tôi có thể liên lạc được đối thủ của mình.
Chúng tôi vẫn đang đứng ở sảnh; Xỏ tai tuổi 15 vẫn chưa bắt đầu. Do khả năng hành động của tôi sẽ bị hạn chế khi bộ phim bắt đầu, tôi phải bắt đầu lên kế hoạch trước.
17 phút nữa trước khi bộ phim bắt đầu, nhưng tôi chỉ có 12 phút vì tôi sẽ bị chuyển vào trong cái rạp 5 phút trước đó. Khỉ thật,… tôi có quá ít thời gian.
“Vậy, nói tóm lại,” Aya bắt đầu tóm tắt kế hoạch mà tôi vừa chỉ dẫn cho cô ta. “Chúng ta sẽ dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ cho Mogi Kasumi. Do cô ấy vẫn đang đau khổ vì sự tật nguyền của mình và tình yêu không được đền đáp với Hoshino Kazuki, Mogi sẽ không từ chối. Và khi đó tôi sẽ quên đi Hoshino Kazuki.”
Tôi gật đầu. Aya nói tiếp.
“Do Hoshino không hề muốn Mogi nhớ lại sự kiện ‘Lớp học loại bỏ’, và việc cơ thể Mogi bị liệt sẽ làm cô ấy trở thành một gánh nặng, ta có thể cho rằng Hoshino không hợp tác với cô ta. Nói cách khác, một khi đám [thuộc hạ] của anh liên hệ được với cô ta, anh có thể thực hiện kế hoạch này mà không sợ Hoshino xen vào. Thêm nữa, ta biết khá chắc là Mogi đang ở trong bệnh viện.”
Nói thật, tôi cũng chả quan tâm đến Mogi, miễn là Kazu đến đây là được. Nhưng dĩ nhiên tôi không nói ra điều đó.
“Kasumi-san…”
Cái con khốn kia lại xía vào. Đã bảo mày im rồi mà.
“… Cậu đang chửi tôi trong đầu đúng không? Nó hiện hết trên mặt cậu rồi! Tôi đọc biểu hiện gương mặt của người khác hay lắm đó.”
Tôi quyết định tham gia vào câu bình luận của nó.
“… Tôi hỏi cho biết thôi: Cô biết Mogi à?”
“Ừm, em ấy là tình địch, nhưng lại có cùng đối thủ với tôi. Hai đứa tôi lâu lâu vẫn chia sẻ thông tin ở bệnh viện mà. Ehehe!”
“Lập kế hoạch loại bỏ Otonashi à? Kế hoạch đó sao rồi? Có ý tưởng gì chưa? Định lợi dụng việc mọi người đều nghĩ Mogi không thể tự di chuyển được để làm chứng cứ ngoại phạm à?”
“Nè, cậu đừng có nghĩ xấu về tôi chứ!”
“Thôi bỏ qua chuyện đó đi, sao tự nhiên cô lại nhắc đến Mogi? Đang có ý nghĩ gì à?”
“Eh?... Không hẳn, không có gì…”
Thật là phí thời gian. Biết vậy lơ con nhỏ này luôn cho rồi.
“Được rồi.” Tôi sẽ dùng Mogi như thế nào đây…?
Nói thật, dùng Aya làm mồi nhử Kazu hiệu quả hơn nhiều so với dùng Mogi. Nói thì nghe có vẻ hiển nhiên, nhưng rõ ràng ra lệnh cho bọn [thuộc hạ] đe dọa Kazu bằng cách dùng Aya nó dễ hơn nhiều. Chúng có thể nói với Kazu điều này:
“Nếu mày không đến ‘Rạp phim phá hủy giấc mơ’ trước nửa đêm, tao sẽ giết Otonashi Maria.”
Tôi có thể yêu cầu nó tới trước thời hạn 5 phút. Lời đe dọa như vậy sẽ hiệu quả hơn nhiều; Kazu sẽ không biết được tôi có thật sự định giết Aya không khi mà tôi đã bị dồn đến chân tường.
Nhưng nếu vậy thì tại sao tôi lại quyết định dùng Mogi? Sao tôi lại làm vậy trong khi tôi sẽ mất khá nhiều thời gian quý báu.
Dĩ nhiên, Aya tin rằng chúng tôi sẽ dùng Mogi làm chủ thể để Aya sử dụng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’. Nhưng thật ra còn một lý do nữa.
Như tôi nói, dùng Aya sẽ tạo ra một lời đe dọa rất hiệu quả.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nó quá hiệu quả.
Nếu tôi dùng Aya, chiến thắng của tôi gần như chắc chắn.
Và ‘O’ sẽ biết điều đó.
“Tôi có một ý tưởng để gọi Kazu đến đây,” tôi nói với Aya.
“Anh nói thử xem.”
“Tôi sẽ yêu cầu một [thuộc hạ] của mình bẽ gãy ngón tay của Mogi.”
“… Anh nói cái quá gì vậy?”
Đúng như tôi dự đoán, Aya nhăn mày lại.
“Ta sẽ ép nó đến đây bằng cách làm cho nó tin rằng ngón tay của Mogi đã bị bẻ gãy. Nó sẽ không thể nào chịu nổi cái âm thanh ngón tay của người con gái nó từng yêu bị bẻ như vậy. Đặc biệt là khi người con gái đó chỉ còn sử dụng được nửa trên cơ thể của mình, và đôi tay là cực kỳ quan trọng với cô ta!”
“Tôi sẽ không chấp nhận kế hoạch này!”
“Tôi nghĩ cô không thích Mogi? Mogi từng đâm cô một lần mà, đúng không?”
“Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa thì anh mới chịu hiểu? Cảm xúc cá nhân của tôi không quan trọng. Tôi sẽ không để người nào bị hại, không cần biết đó là người ai.”
Ồ, tôi cũng dự đoán được phản ứng này. Chọc giận Aya lúc này là điều không nên làm.
“…Okay. Tôi sẽ bỏ ý tưởng đó vậy.”
Tôi giả vờ thôi.
Aya không có cách nào kiểm tra được [mệnh lệnh] mà tôi đã trao cho bọn [thuộc hạ], do đó tôi nói gì với cô ta cũng được. Không cần thiết phải giữ lời, tôi sẽ bẻ tay Mogi cho dù Aya có đồng thuận hay không.
Những gì tôi nói vừa rồi là để đánh lừa ‘O’. Tôi cần ‘O’ phải tin rằng đây là con át chủ bài của tôi.
Vì Maria, Kazu có thể sẽ bỏ rơi cả Mogi ngay cả khi Mogi thật sự bị bẻ gãy ngón tay trước mặt nó. Hoshino Kazuki có thể làm bất cứ điều gì, không cần biết điều đó khó khăn ra sao, miễn là nó đã quyết định, thì nó sẽ làm.
Tôi chắc rằng ‘O’ cũng biết điều này. Và vì thế, ả sẽ không tin vào chiến thắng của tôi; ả sẽ vẫn cho rằng ả có thể tiếp tục quan sát mà không cần can thiệp vì có vẻ như kế hoạch của tôi sẽ thất bại.
Trên thực tế, tôi sẽ đe dọa Kazu với Aya, đó mới là kế hoạch thật sự của tôi. Nhưng điều mấu chốt ở đây là tôi phải làm cho ‘O’ tìn rằng tôi sẽ dùng Mogi Kasumi để đe dọa Kazu.
Liệu việc đánh lừa ‘O’ có khả thi hay không.
Và câu trả lời của tôi là:
--Có khả thi.
Có vẻ như ‘O’ có thể quan sát cả thế giới này. Tuy nhiên, ‘O’ đã từng nói rằng điều đó giống như việc quan sát thế giới thông qua ống kính của camera vệ tinh vậy. Nếu điều đó là đúng, thì ả không thể nào biết được chi tiết ý định thật sự của tôi. Đó là điểm yếu của ‘O’.
Do đó, kế hoạch của tôi là khả thi. Cũng giống như một ảo thuật gia đánh lạc hướng khán giả của mình trước khi thực hiện chiêu trò thực sự, tôi cũng sẽ giấu kín kế hoạch lợi dụng Aya bằng cách dùng Mogi.
Dĩ nhiên, tôi không thể nói chắc được ‘O’ hoạt động như thế nào, nên cũng chưa thể hoàn toàn an tâm được. Cần phải chuẩn bị để thay đổi kế hoạch ngay lập tức nến cần thiết.
Nhưng tôi đang ở trong giai đoạn hiểu được suy nghĩ của ‘O’. Dù đã bị năng lực thần thánh của ả làm kinh ngạc, giờ đây khi tôi đã biết được danh tính thật của ả, tôi có thể phân tích ‘O’ một cách chính xác hơn.
Bản chất của ‘O’ không phải thần thánh hay quỹ dữ, nhưng đơn thuần là một con người kỳ lạ. ‘O’ rất thông minh, nhưng vẫn không vượt qua được giới hạn của loài người. Không có gì thật sự đáng kinh ngạc cần phải lo. Tôi cá rằng tính cách của ‘O’ được tạo ra bằng cách bắt chước ‘Otonashi Aya’ thật sự nhờ vào đứa em gái.
Nếu là như vậy, tôi có thể dự đoán được hành động của ả với khả năng phân tích của mình.
Ví dụ, có một thứ mà tôi dám nói chắc. ‘O’ sẽ xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa trước nửa đêm.
“… Iroha!” Yanagi bất chợt thét lên. Tôi quay sang nó.
Shindou Iroha đang đứng trước cái bảng tin điện tử. Cô ta có vẻ đã kiệt sức, quần áo dính đầy sơn đỏ và gương mặt thì lem luốc.
“Ch-chuyện gì vậy Iroha? Đó là máu sao? Cậu không sao hết chứ?”
Yanagi lo lắng chạy đến bên Shindou.
“Máu giả thôi. Tớ không bị thương… nhưng tớ đoán rằng mình cũng đã chết rồi.”
“C-cậu nói vậy là sao?”
“ ‘Chiếc hộp’ của tớ đã bị tiêu diệt.”
Yanagi tròn xoe mắt trong sự bất ngờ, trong khi Aya cau mày khó chịu.
Tôi đang có một loạt câu hỏi trong đầu đây, nhưng có một thứ cần phải hỏi trước.
“Diễn trò dở quá đấy, ‘O’?”
Yayagi và Aya hướng gương mặt bất ngờ của họ về phía tôi.
“… Ồ?”
Nét mặt kiệt sức của Shindou dần biến mất và cô quay lại với vẻ ngoài dịu dàng xinh đẹp như bình thường.
Tôi phải công nhận rằng, cái vẻ mặt hiền dịu ấy và cái nét mặt của Kazu khi nó nó quăng tôi vào cái rạp phim này, chúng khá là giống nhau.
“Thiệt là, hơi đáng tiếc khi cậu không cho tôi đánh lừa mọi người thêm chút nào, Oomine-kun à! Cậu nói thử xem sao mà phát hiện ra tôi hay vậy?”
“… Ờ, do linh cảm thôi.”
Trên thực tế, tôi đang chờ sự xuất hiện của ả từ nãy đến giờ. Do tính cách của ả, ‘O’ sẽ muốn quan sát tôi và Kazu ở cự li gần.
Dĩ nhiên tôi không hề nói điều này cho ‘O’. Tôi không được cho ả nghĩ rằng tôi sẽ thắng, nên tôi phải tránh việc làm cho ả nghi ngờ.
‘O’ không có vẻ nghi ngờ điều gì. Có vẻ ả không thèm để ý.
“… ‘O’.” Aya cau mặt lại với ánh mặt hận thù.
“Lâu rồi không gặp,” ‘O’ nói.
“Ngươi cuối cùng đã quyết định tặng ta một ‘chiếc hộp’ mới ư?”
“Sao ta lại làm như vậy chứ? Ta thậm chí đã từng giải thích với ngươi là quan sát ngươi còn chán hơn quan sát cái máy hút bụi nữa mà. Ta không có ý định can thiệp vào đời sống của một người mà thật ra là một con robot ngu ngốc!”
Trong khi quan sát chúng, tôi tự hỏi: Đang nói cái quái gì vậy?
Sao ‘O’ lại xúc phạm Aya trong khi đã từng nói không có hứng thú gì với cô ta? ‘O’ không hành xử như vậy đối với những người khác. Sao điều này không làm Aya nghi ngờ?
Dòng suy nghĩ của tôi bị ngắt quãng khi ‘O’ chuyển sự tập trung của ả vào tôi lần nữa.
“Oomine-kun. Tôi muốn nói cho cậu một thứ. Cậu dành chút thời gian cho tôi được không?”
Thật là bất ngờ. ‘Bất ngờ’ vì tôi nghĩ rằng ‘O’ sẽ tiếp tục giữ vững lập trường trung lập của mình và tiếp tục quan sát trừ phi Kazu đang thất thế.
Tôi nhìn đồng hồ và suy ngẫm về sai sót trong tính toán của mình.
22:19
“Ta mong rằng những gì ngươi nói xứng đáng với thời gian mà ta bỏ ra. Chỉ còn 6 phút để nói chuyện thoải mái mà thôi. Nếu mà ngươi muốn nói vòng vo thì thôi đi, ta xin từ chối.”
Nếu tôi chấp nhận lắng nghe ‘O’, tôi sẽ không còn thời gian nữa trước khi bị chuyển vào trong rạp phim, và khi đó tôi sẽ không thể nào hành động tự do được nữa.
“Đây là một điều rất quan trọng!”
Đó là tất cả những gì tôi muốn nghe; không thể nào từ chối lời đề nghị của ả nữa.
“Được rồi.”
Tôi giờ cũng chẳng còn gì để làm ngoại trừ việc nhắc lại kế hoạch cho Aya lần nữa. Tôi đã ra [mệnh lệnh], bọn [thuộc hạ] và đám cuồng tín đang trên đường đến bệnh viện của Mogi.
“Xin lỗi, nhưng tôi mong hai người kia đi khỏi đây. Tôi chỉ muốn Oomine-kun nghe một mình mà thôi,” ‘O’ nói.
“Khoan đã, tại sao -”
“Xin lỗi,” tôi ngắt lời Aya, “nhưng không còn nhiều thời gian nữa. Xin đừng phản đối nữa.”
Aya tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cô ta không nói gì thêm.
Ngay khi Aya và Yanagi đã đi khỏi, tôi liền bắt đầu cuộc đối thoại với ‘O’. “Nói lẹ đi,” tôi bảo ‘O’ – người vẫn đang trong hình dạng của Shindou.
“Mm, tôi bắt đầu đây,” ‘O’ đồng ý, và đi thẳng vào vấn đề. “Kazuki-kun và tôi đã trở thành kẻ thù.”
Tin nghe như sét đáng ngang tai.
“---”
Tôi thật sự bất ngờ. Nói thật, tôi muốn biết chi tiết về vấn đề này, nhưng thời gian không còn nữa rồi.
Bỏ qua cảm giác khó chịu lúc này, tôi đặt một câu hỏi rất quan trọng đối với tôi.
“Nếu vậy thì ngươi có ở phe ta không?”
Tâm trí tôi bắt đầu loạn lên hết, nhưng tôi vẫn có thể suy nghĩ được những thứ đơn giản như thế này. Không có thời gian để xác nhận liệu điều mà ‘O’ nói có thật hay không; tôi không còn lựa chọn nào khác là phải tin rằng ả đang nói sự thật, và phải hỏi tiếp liệu điều đó có đem lại lợi thế cho tôi không.
“Tôi cũng sẽ không về phe cậu.”
“Sao lại không? Kazu đã trở thành kẻ thù chung của chúng ta đúng không?”
“Tôi không nghĩ rằng cách tiếp cận của cậu là đủ để đánh bại ý chí của Kazuki. Nói cách khác, tôi không thấy được cái lợi ích khi mà đừng về phe cậu.”
“Nhưng ngươi cũng sẽ không ngăn cản ta để cho nó thắng chứ?”
“Không, tôi sẽ không làm vậy! Ngược lại kìa, tôi sẽ nói cho cậu biết một điều có thể sẽ làm cậu hài lòng: Kế hoạch dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ ngay trước mắt Kazuki-kun sẽ là kế hoạch hiệu quả nhất mà cậu có thể thực hiện lúc này. Tôi hứa đấy.”
Cũng không có thời gian để xác nhận điều này. Tôi đành phải tin ‘O’ vậy.
“Thế để ta hỏi thể một câu; sao Kazu lại trở thành kẻ thù của ngươi khi nó là người mà ngươi luôn tỏ ra thích thú nhất?”
“Cậu nói cứ như thể Kazuki không thể trở thành kẻ thù của tôi dù cậu ta làm tôi thích thú vậy, nhưng thực tế nó là điều ngược lại! Cậu ta làm tôi thích thú vì chúng tôi là kẻ thù của nhau từ trước tới giờ rồi.”
“Đừng lãng phí thời gian nữa. Ta muốn biết tại sao Kazu và ngươi giờ lại chống lại nhau.”
“Chán cậu quá đấy, Oomine-kun à. Nếu cậu coi tôi là thực thể đã giữ cho Otonashi Maria vẫn là ‘Otonashi Aya’, thì cậu cũng có thể coi Kazuki-kun là thực thể có thể xóa mất cái danh phận ‘Otonashi Aya’ khỏi Otonashi Maria. Việc hai chúng tôi đối đầu nhau là hoàn toàn tự nhiên, đúng không nào?”
“Nghe thì đúng vậy. Nó cũng có thể tin là như thế. Nhưng… vậy thì sao? Đúng là Kazu rất đặc biệt, nhưng rốt cuộc nó cũng chỉ là con người. Hay ngươi nói là Kazu có siêu năng lực gì để có thể xóa bỏ ngươi, dù nó chỉ là một con người.”
“Đúng vậy. Kazuki-kun giờ đã có được năng lực để cưỡng đoạt và hủy diệt ‘chiếc hộp’ của người khác.”
Nãy giờ tôi vẫn nói liên tục, nhưng lúc này đây tôi như bị ép phải dừng lại.
“… năng lực hủy diệt ‘chiếc hộp’?”
Như thế chả phải gian lận sao.
Trong một lúc, tôi đã nghĩ rằng ả đang nói về ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’, nhưng không phải. Cái ‘rạp phim’ là dành riêng cho ‘chiếc hộp’ của tôi.
“Sao Kazu lại có năng lực như vậy?”
“Giống như tôi thôi, cậu ta có được nhờ ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’.”
“Ta không hiểu. Sao Kazu lại có năng lực đó từ - à không, ta phải chấp nhận điều này thôi, nhưng vẫn còn những thứ chưa rõ. ta không biết chính xác từ lúc nào mà Aya có được ‘chiếc hộp’ của cô ta, nhưng ta khá chắc là lúc đó Aya chưa quen Kazu. Làm sao mà Kazu có thể bị ảnh hưởng bởi ‘Hạnh phúc không trọn vẹn cơ chứ’?”
“Điều đó đâu có khó: nửa kia trái ngược với tôi luôn tồn tại ngay từ đầu, nhưng vị trí ấy bị bỏ trống vì Otonashi Maria không thể tưởng tượng ra thứ gì có thể chống lại tôi cả. Nhưng cái vai trò ấy thì vẫn ở đó, chỉ là chưa ai nhận thôi! Và cuối cùng, một người xứng đáng với vị trí đó đã xuất hiện: Hoshino Kazuki, con người lạ thường và cũng là ‘cứu tinh’ cho ai đó. Đúng vậy, chỉ là vấn đề chênh lệch thời gian một chút thôi.”
Tôi hiểu rồi. Năng lực của ‘chiếc hộp’ cho phép vi phạm luật nhân quả.
Dù vậy, vẫn có gì đó làm tôi khó chịu.
“Có một điều ta muốn biết.”
“Điều đó là gì.”
“Ngươi là cái quái gì?”
“Cái gì? Một câu hỏi thô kệch quá. Cách dùng từ của cậu quá mơ hồ để có thể có một câu trả lời chính xác được.”
“Ta biết ngươi được dựa trên Otonashi Aya thật sự. Ta cũng biết là ngươi bị ảnh hưởng của ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’. Tuy nhiên, ta không hiểu sao Kazu lại là nửa kia trái ngược của ngươi, và sao nó có thể xóa bỏ ngươi với năng lực đặc biệt của nó.”
“À, vậy cậu vẫn chưa hiểu hoàn toàn vấn đề? Cậu thấy đó, mục đích chính của ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ là để tôi tồn tại với cái tên ‘O’, vì đó là cách mà nó ban phát ‘điều ước’. Và do đó, tôi không thể nào tồn tại được nữa nếu 'Hạnh phúc không trọn vẹn' bị phá hủy.”
Sự thật này làm tôi kinh ngạc, nhưng tôi không có thời gian để cảm thấy bối rối nữa rồi. Tôi cố trả lời ‘O’, hoàn toàn dựa trên logic.
“Nếu nói vậy thì, ta cũng đã dùng 'Hạnh phúc không trọn vẹn' đúng không?”
“Tôi đoán là vậy. Rốt cuộc thì nếu 'Hạnh phúc không trọn vẹn' không còn, thì tôi cũng không thể tồn tại.”
“Nhưng nếu vậy thì đâu có đúng khi nói Aya mất trí nhớ mỗi lần cô ta dùng nó? Rốt cuộc, cô ta vẫn nhớ mọi thứ dù tôi đang dùng một ‘chiếc hộp’.”
“Ồ, cái đó không phải là nói xạo đâu. Cô ta chỉ mất trí nhớ khi chính bản thân cô ta sử dụng 'Hạnh phúc không trọn vẹn' mà thôi.”
“Một trường hợp ngoại lệ à.”
“Tôi tự hỏi… Cậu không nghĩ rằng những ‘chiếc hộp’ đều như thế ngay từ đầu sao? Có lẽ cậu nên suy nghĩ thêm về lý do tại sao cô ta mất trí nhớ đi.”
Khi nghe lời khuyên của ‘O’, tôi chợt nhớ lại đoạn đối thoại giữa ‘O’ và Aya lúc nãy.
Tại sao Aya lại không nhận ra được ‘O’ thật sự là thứ gì chứ? Đó là những gì tôi nghĩ lúc nãy.
Giờ thì tôi đã hiểu.
Câu trả lời là: vì nếu Aya biết, 'Hạnh phúc không trọn vẹn' sẽ không còn sử dụng được.
Aya phải không được nhận ra ‘O’ được tạo ra bởi 'Hạnh phúc không trọn vẹn' của chính mình, cũng như không được nhận ra rằng ‘O’ rất giống người chị ‘Otonashi Aya’ thật sự của mình. Cô ta không được phép tìm ra cái cách mà những ‘chiếc hộp’ ban phát điều ước. nếu Aya biết, 'Hạnh phúc không trọn vẹn' không chỉ còn là không trọn vẹn nữa, mà sẽ hoàn toàn hư hỏng.
Do đó, Aya phải quên đi sự thật đằng sau cái hệ thống này.
Aya và ‘O’ chỉ đơn thuần là các diễn viên bên trong một trò chơi mèo vờn chuột. Aya phải lấy được một ‘chiếc hộp’ mới từ kẻ thù của mình, để cô ta có thể làm cho ‘điều ước’ của mình hoàn hảo và không còn không trọn vẹn nữa.
Tuy nhiên, Aya sẽ không bao giờ kiếm được ‘chiếc hộp’ mà mình khao khát. Dĩ nhiên là không thể.
Nội cái việc chiến đấu chống lại ‘O’ cũng có nghĩa là chính cô ta cũng đang kẹt trong 'Hạnh phúc không trọn vẹn'.
“---”
Cái khỉ gì vậy?
Sao mọi thứ lại vô nghĩa như vậy? Giống như xây lâu đài cát rồi nó lại sập mỗi khi thủy triều lên vậy. Đó chính là thứ mà Aya đã làm bấy lâu nay. Cô ta vì thứ đó mà giết chết cả tính cách thật sự của mình, và dành cả một đời người trong sự đau đớn. Đó là thứ mà Aya đang hy sinh bản thân để cố gắng làm hay sao?
“…”
Vậy Kazu đã nhận ra được những cố gắng đó vô ích như thế nào chưa? Không, tôi không muốn nói ra, nhưng nó không đủ thông minh để phân tích Aya như vậy.
Nhưng nó chắc hẳn đã cảm nhận được một áp lực đang ẩn náu.
Nó chắn hẳn đã hiểu được sự thật ‘chiếc hộp’ của Aya bằng cảm tính.
Đúng vậy, Hoshino Kazuki là như vậy.
Do đó, nó sẽ cố gắng để tiêu diệt 'Hạnh phúc không trọn vẹn' để cứu Maria khỏi cái hệ thống đáng nguyền rủa này. Và không cần phải nói, ‘Cái bóng của tội lỗi và trừng phạt’ cũng đang nằm chắn đường nó.
“Chính xác thì Kazu phá hủy ‘chiếc hộp’ như thế nào? Nó phá hủy cái của tôi ra sao?”
“Nếu Kazu-kun chạm vào ngực cậu, cậu ta có thể kéo ‘chiếc hộp’ ra và bóp nát nó. Cậu ta đã làm điều tương tự với ‘chiếc hộp’ của Shindou.”
“… Cái gì? Shindou đã bị đánh bại rồi sao? … Không, quan trọng hơn --”
--- Chạm vào là được sao? Hở?
Không tốt chút nào. Tôi đang cố gắng đưa nó đến đây. Tuy nhiên, nếu làm vậy, nó có thể hủy diệt ‘chiếc hộp’ của tôi chỉ bằng cách chạm vào người tôi.
“Mẹ nó, sao hết đường rồi thế này.”
Nếu tôi ngồi chờ ở đây, ‘chiếc hộp’ của tôi sẽ tự động bị tiêu diệt, nhưng nếu gọi nó đến đây, thì nó sẽ chạm vào người tôi và lôi ‘chiếc hộp’ ra rồi bóp nát nó. Cái cứt gì vậy? Sao bất công thế này.
Được rồi, tôi phải suy nghĩ cặn kẽ thêm tí nữa. Chẳng hạn, tôi có thể vòng tay qua cổ Aya và bắt cô ta làm con tin để ngăn nó lại gần tôi.
Tuy nhiên, điều đó là không thể. Tôi không quan tâm chuyện đạo đức, nhưng thực tế tôi không thể làm được; tôi lúc đó đang ở trong rạp phim. ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ sẽ tạo một áp lực ghê gớm lên cơ thể tôi khi tôi cố gắng làm một điều gì khác mà không chịu xem phim. Tôi không thể đe dọa Aya trong khi phải chịu đựng cái áp lực đó được.
Vậy tôi phải cho Aya dùng 'Hạnh phúc không trọn vẹn' và quên nó đi dù nó có đến đây hay không?
Nhưng cũng không được; mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy. Aya nói rằng cô ta không dùng ‘chiếc hộp’ cho ai mà người đó không cần, và các nguyên tắc của Aya là không thể xoay chuyển. Tôi không có đủ thời gian để gây áp lúc cho Yanagi hay Mogi đủ để họ muốn sử dụng một ‘chiếc hộp’. Kazu sẽ bóp nát chiếc hộp của tôi trước đó.
… Không, còn một điều phải lo nữa khi tôi biết rằng 'Hạnh phúc không trọn vẹn' là tương đương với một ‘chiếc hộp’ từ ‘O’.
“Một người đã từng dùng một ‘chiếc hộp’ thì có thể dùng 'Hạnh phúc không trọn vẹn' được không?”
‘O’ trả lời mà không thể hiện một phản ứng gì đặc biệt. “Không thể dùng cùng một ‘chiếc hộp’ hai lần, còn nếu dùng một cái khác thì được. Mà nếu là tôi thì tôi cũng không cho một người một ‘chiếc hộp’ hai lần.”
Nếu vì thì theo lý thuyết, Yanagi hay Mogi đều có thể dùng 'Hạnh phúc không trọn vẹn'. Nhưng làm thế nào mà tôi ép chúng dùng ---
“… Gh!”
Khả năng suy nghĩ của tôi bắt đầu bị hạn chế. Tôi đến giới hạn rồi. Đầu tôi bắt đầu đau vì một đống thông tin vẫn chưa được xử lý hết.
Tôi nhìn đồng hồ của mình. Còn một phút trước khi mình bị chuyển vào trong rạp.
“ ‘O’.”
Vẫn còn một chuyện tôi muốn xác nhận bằng bất cứ giá nào. Một thứ tôi đã muốn hỏi từ khi biết được bản chất của ‘O’.
“Sao?”
Tùy vào câu trả lời, tôi có thể mất luôn ý chí. Câu hỏi này có tính chắt đặc biệt quan trọng.
“ 'Hạnh phúc không trọn vẹn', nó có phải là một ‘chiếc hộp’ ngoại hay không?”
Có hai loại hộp: nội và ngoại. Loại hộp mà chủ nhân nhận được tùy thuộc vào liệu người đó có tin tưởng vào ‘điều ước’ của mình có thật sự thành hiện thực hay không.
Giả dụ như 'Hạnh phúc không trọn vẹn' là một ‘chiếc hộp’ nội, hay có nghĩa là chủ nhân của nó không tin vào ‘điều ước’ của mình. Dù năng lực của từng ‘chiếc hộp’ khác nhau, nhưng loại này thường không ảnh hưởng thế giới thật. Điều đó có nghĩa là tất cả những điều kỳ diệu và chiếc hộp đem lại từ đầu đến giờ - ‘Lớp học loại bỏ’, ‘Bảy đêm trong bùn’, ‘Trò chơi tiêu khiển’ – tất cả chỉ xay ra trong một thế giới giả tạo. Tất cả chỉ là mọt giấc mơ không hơn không kém đối với Aya.
Dĩ nhiên, ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ cũng tương tự.
Tôi không thể chấp nhận cái kết quả đáng nực cười như vậy, và tôi cũng sẽ không thể nào chịu đựng được điều đó.
Nếu ‘chiếc hộp’ của Aya không phải là hộp ngoại, mọi hành động của tôi sẽ trở nên vô nghĩa.
“Đúng vậy, và sức mạnh của nó cũng phải cấp 10 ấy chứ. Cô ta hoàn toàn tin rằng mình có thể làm cho người khác hạnh phúc với tất cả trái tim của mình. Cứ an tâm đi, nỗi lo của cậu là không cần thiết đâu.”
Có vẻ như ả nói sự thật.
À, thật là nhẹ nhõm. Những thứ tôi làm sẽ không còn vô nghĩa nữa.
Tất cả chúng – kế hoạch của tôi để nâng cao đạo đức của thế giới này, sự trừng phạt mà tôi đã gây ra cho những kẻ có tội, nỗi đau mà tôi đã phải gánh chịu bởi ‘Cái bóng tội lỗi’, những tổn thất mà tôi đã gây ra cho Shindou Iroha, việc tôi giết Kamiuchi Koudai, hay rất nhiều cảnh đời đã bị ảnh hưởng bởi ‘chiếc hộp’ của tôi; không có thứ gì sẽ trở nên vô nghĩa.
Tôi thật nhẹ nhõm.
Nói thật, với tư cách là một ‘chủ nhân’, tôi theo bản năng có thể nhận thức được ‘chiếc hộp’ của mình là một ‘chiệc hộp’ ngoại. Nhưng do tôi là con người không tin vào bản năng của mình, và đây là một vấn đề rất quan trọng, tôi cần phải có thêm thông tin.
Được rồi, còn một câu hỏi mang tính sống còn nữa; một câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi khi nghe về năng lực của Kazuki.
“Kazu là một thực thể phá hủy ‘chiếc hộp’ đúng không?’
“Đúng như vậy, đó là những điều tôi đã nói.”
“Chúng ta trở thành ‘chủ nhân’ vì bị cuốn hút bởi những ‘chiếc hộp’ và nhận lấy chúng. Nhưng một người mà tiêu diệt những ‘chiếc hộp’ thì hoàn toàn trái ngược.”
‘O’ lắng nghe tôi nói với một nụ cười nhẹ nhàng.
“Liệu một kẻ ghét những ‘chiếc hộp’ như vậy có thể nào trở thành một ‘chủ nhân’ được không?”
‘O’ trả lời đưa ra một câu trả lời ngắn gọn và chính xác.
“Không.”
_____________________________________________________________________________________________________________________
Sau cuộc trao đổi với ‘O’, tôi trải qua lần chuyển đổi thứ n và giờ đang ngồi trong rạp phim trước màn ảnh rộng một lần nữa.
Trong năm phút nữa, bộ phim cuối cùng, ‘Xỏ tai tuổi 15’ sẽ bắt đầu.
Xung quanh tôi là những con người nhưng thật ra chỉ là những cái bóng của họ. So với lượng khán giả của 3 bộ phim đầu, số gương mặt tôi nhận ra trong những con rối vô hồn này ở đây đã tăng lên. Sau lưng bên phải tôi là Yanagi Yuuri thật sự, và sau lưng bên trái là Otonashi Aya. Phiên bản của ‘O’ dưới hình dạng của Shindou đã không còn ở đây.
Thêm vào đó, sự bất thường của ‘chiếc hộp’ này, cái khoảng không tối như mực đã tiến đến gần tôi hơn, chỉ còn cách tôi hai hàng ghế. Bóng đen tuyệt đối – địa ngục.
Và cuối cùng, ngồi cạnh tôi –
“À.”
Dĩ nhiên.
Kazu không thể trở thành ‘chủ nhân’. Nó không thể tạo ra cái ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ này. Trên thực tế, nó không thể tạo ra một ‘chiếc hộp’ chỉ vì mục đích tiêu diệt ‘điều ước’ của tôi.
Vậy ai là ‘chủ nhân’ của ‘chiếc hộp’ này?
Người mà chỉ có thể nghĩ đến tôi –
Người mà có thể xin một ‘điều ước’ chỉ vì tôi –
Chỉ có một người có thể làm chuyện đó.
À, ngồi bên cạnh tôi là diễn viên chính trong bộ phim cuối cùng.
--Kokone Kirino.
Điều hòa nhiệt độ ở đây để thấp quá. Tôi có cảm giác như khí lạnh đang xuyên qua từng lỗ chân lông trên da thịt tôi. Tôi chạm vào khuyên tai của mình. Tôi đã xỏ rất nhiều lỗ trên người, nhưng nó vẫn chưa đủ. Vẫn chưa đủ những lỗ hổng trên người tôi.
Kokone.
Không cần biết trên người tôi có bao nhiêu lỗ hổng, em sẽ không bao giờ rời bỏ tôi. Chỉ cần nhìn thấy em như thế này. Hơi ấm mà em truyền cho tôi mỗi lần ta ôm nhau vẫn cứ dính lấy tôi. Hơi ấm dịu dàng ấy đang làm tôi điên đảo.
Không có cách nào mà tôi có thể xem hết bộ phim này.
Đầu tôi sắp vỡ ra rồi.
Tại sao –
Tại sao ----
Tại sao ------
Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?
‘Chiếc hộp’ mà tôi đang phải chống lại là của Kokone?
Tôi đang chiến đấu chống lại Kokone?
Không.
Chúng tôi không phải đang chiến đấu. Có điều gì đó không đúng ở đây.
Vậy tôi đang chiến đấu với ai?
Tôi đang chiến đấu với cái gì?
Làm sao mà chúng tôi có thể hạnh phúc được?
Sai rồi.
Nghĩ như vậy là sai lầm.
Tôi không chọn hạnh phúc.
Tôi đã chọn công lý.
Kết quả như thế này là không phải không đoán được.
Đây luôn là câu chuyện về sự thất bại của tôi.
À, trí óc của tôi sắp gục ngã rồi. Tôi sắp rơi vào vực thẳm của sự thất bại rồi. Nhưng không sao, tôi chỉ cần tìm kiếm, hành động theo những gì đúng đắn, cơ thể tôi sẽ tiếp tục tự chiến đấu.
Tôi biết tình hình lúc này là sao.
Đó chính là sự tuyệt vọng.
Nhưng đã rất lâu rồi, tôi đã từng chịu đựng sự tuyệt vọng còn lớn hơn thế này.
À.
Màn hình hiện lên một màu trắng, và ngay sau đó phát ra một ánh đỏ. Một cảnh quen thuộc xuất hiện trên màn hình – tận cùng của thế giới.
Chúng ta sắp được xem bộ phim tình cảm sến sủa của hai đứa học trò cấp 2. Một bộ phim xuất sắc! Chuẩn bị khăn giấy đi! Ai cũng thích cái của nợ này đúng không? Loại phim mà ai đó phải chịu đựng đau khổ, và người xem có thể cảm thấy tốt hơn bằng cách nhỏ vài giọt nước mắt thương hại. Sao không vừaa ăn bắp rang vừa thưởng thức luôn?
Mọi người có thể vỗ tay được không.
Bộp.
Bộp.
Bộp.
Bộp.
Bộp.
Bộp Bộp.
Hoshino Kazuki, Thứ sáu 11/9, 22:03
Mogi-san vẫn chưa thể tự điều khiển xe lăn của mình được.
Điều đó có nghĩa là cậu ấy không đến đây một mình, và cũng không phải là người nhắn cái tin “tìm thấy mày rồi.”
“Heh, haha! May mắn quá!”
Một cô gái với gương mặt ngây thơ đang đẩy xe lăn của Mogi-san.
Nhưng cái ấn tượng rằng người con gái này thật sự ngây thơ chỉ tồn tại trong tích tắc. Ban đầu tôi nghĩ vậy vì nhìn lướt qua mái tóc đen buộc lên cao và bộ đồng thục thủy thủ nữ sinh gọn gàng, nhưng khi tôi nhìn vào mắt con nhỏ này, cái vẻ ngây thơ ấy biến mất ngay lập tức.
Chúng tôi đang đứng trong một con hẻm vắng. Dưới ánh sáng của đèn đường, đôi mắt của con nhỏ này đang sáng lên đến mức người khác có thể nghĩ rằng chúng không mất khả năng phản xạ ánh sáng bình thường. Đôi mắt trông cứ như giấy bạc vậy.
Đôi mắt ấy rõ ràng bất thường.
“Tìm thấy m-à-y rồi. Hoshino Kazuki, Hoshino Kazuki, Hoshino Kazuki!” Con nhỏ la lên và quay vòng vòng trong vui sướng. Bỗng dưng, nó dừng lại và cau có nhìn tôi . “Kẻ thù của chủ nhân Daiya.”
Toi nhận ra ngay rằng đây là một đứa trong đám cuồng tín mà Yuuri-san đã nhắc tới.
“Mogi-san… chuyện gì đang xảy ra vậy…?”
Mogi-san mặt trắng bệnh. Cậu ấy vẫn đang mặt bộ pajama của mình, và có lẽ đã bị con nhỏ này bắt cóc.
“C-cô ta đột nhiên xuất hiện và bắt cóc tớ… tớ rất sợ … nhưng không thể nào tự vệ được…”
Đúng vậy, Mogi-san không thể chiến đấu trong tình trạng như bây giờ. Con nhỏ này, à không, Daiya đã bắt đầu sử dụng các chiến thuật hèn hạ.
“Tớ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trước khi kịp nhận ra thì đã bị cô ta kéo ra khỏi bệnh viện rồi, và cô ta còn lấy điện thoại mình để gọi cho cậu nữa, Hoshino-kun à. Chỉ lúc đó tớ mới biết tại sao cô ta lại bắt cóc mình.”
“Điện thoại của tớ chỉ mới reng đây thôi… nghĩa là chúng ta chỉ vô tình ở gần đây…”
Chúng tôi vô tình ở gần bệnh viện. Thật không may là một đứa [thuộc hạ] của Daiya lại tìm thấy tụi tôi nhanh như vậy, nhưng dù sao thì nếu Mogi-san gọi thỉ tôi cũng sẽ phải bắt máy mà thôi. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi con nhỏ nay tìm thấy chúng tôi.
Con bé bắt đầu sờ nắn bàn tay của Mogi-san và nói:
“Tao sẽ bẽ gãy nó.”
“Hở?”
Những gì nó vừa nói có vẻ như không dính dáng gì đến tình hình lúc này. Tôi chẳng hiểu nó đang nói gì nữa.
“Tao sẽ bẻ gãy ngón tay của nó. Xin lỗi nha.”
Mắt của Mogi-san mở to ra và nhìn con nhỏ kia.
Bị bất ngờ, tôi định hỏi vài câu để kéo dài thời gian.
“S-sao cô lại làm như vậy?”
“Ừm… vì ta nhận được [mệnh lệnh], từ chủ nhân Daiya.”
“Chờ đã!” Haruaki quyết định không đứng nhìn nữa mà bước tới. “Làm vậy thì ích gì?”
“Ích gì? Như tao đã nói, đây là một [mệnh lệnh].”
“Tôi không nói về điều đó! Tôi muốn hỏi mục đích là gì? Oomine Daiya muốn ra một yêu cầu gì đối với Hoshino Kazuki, đúng chứ?!”
“À, đúng đúng. Chính xác! Ta được giao nhiệm vụ ép Hoshino Kazuki phải đến chỗ ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’!” Con nhỏ trả lời cứ như chẳng quan tâm đến nhiệm vụ thực chất của nó là gì nữa.
Là một kẻ cuồng tín của Daiya, nó có lẽ không quan tâm về phương pháp hay kết quả của những [mệnh lệnh] mà Daiya giao cho nó. Nó chỉ cần biết làm theo [mệnh lệnh] một cách mù quáng mà không cần quan tâm phải trái đúng sai.
“Bộ cô thấy Kasumi vậy mà không có cảm giác gì sao? Sao cô có thể làm vậy chứ?” Haruaki rõ ràng đang cảm thấy áp lực từ những gì mà con nhỏ nói ra, bắt đầu mắng mỏ nó.
Sau khi nghe Haruaki nói, con nhỏ nghiêng người và xoay cổ sang một góc nhìn hợp lý, rồi nhìn gương mặt của Mogi-san. Mogi-san hét khẽ một tiếng khi gương mặt của con nhỏ kia áp sát vào mình.
“Tao thấy tội nghiệp cho nó,” con nhỏ thừa nhận, làm chúng tôi cũng bất ngờ. “Nhưng tao còn đáng thương hơn nè!”
“C-cái gì?!”
Con nhỏ ngẩng đầu lên và thì thầm “Tao bị nhiễm AIDS nè, tụi bay có biết không? Tao sắp chết tới nơi rồi. Mm, tao thật là đáng thương.” Nhưng giọng của con nhỏ không có sự thay đổi gì. “Thế thì sao? Nó cũng đáng thương, nhưng vậy thì sao?”
Chẳng có nghĩa lý gì. Đối với con nhỏ này, việc Mogi-san “Đáng thương” chỉ là một thứ chẳng có nghĩ lý gì.
Nó chỉ tin vào một thứ duy nhất: Daiya.
Nó điên rồi.
Haruaki cũng đứng đó như trời trồng, không nói nên lời trước sự điên loạn của con nhỏ đó.
Tôi tìn rằng con nhỏ này sẽ bẽ gãy ngón tay của Mogi-san mà không cần đắn đo suy nghĩ. Thậm chí còn chẳng cảm thấy gì về việc mà mình đang làm.
Tôi nhìn con nhỏ, và,
“…… Hah…”
Tôi thở dài một tiếng, rồi sau đó là một tràng cười.
“Whoa whoa!”
--Sao vậy, Daiya.
Mày làm thế mà mày chịu được ư? Chẳng phải mày căm thù cái bọn ngu dốt không chịu suy nghĩ sao? Chẳng phải con bé này là một ví dụ điển hình của những kẻ như thế sao?
“Có gì vui mà mày cười vậy…?” Con bé nhìn tôi với ánh mắt như tờ giấy bạc của nó và hỏi tôi.
Ánh mắt ấy có đáng sợ không?
Không đáng sợ đối với tôi.
Sự thật là ngược lại: nhờ ánh mắt ấy, tôi có thể xem con bé như một chướng ngại thông thường.
Chúng cho phép tôi xem con bé nhưng một chướng ngại.
Trở nên vô tâm, mù quáng tuân theo mệnh lệnh, và từ bỏ tất cả những suy nghĩ độc lập – “Eh? Ah” – điều đó làm cho nó có nhiều sơ hở.
Con bé thốt lên bất ngờ khi tôi lao vào nó. Tuy nhiên, nó không thể nào phản ứng kịp thời.
Tôi nhảy ra sau lưng và bóp cổ nó với hai tay của mình
“Ahgh!”
Nó bỏ tay ra khỏi cái xe lăn trong sự bất ngờ.
“Haruaki!”
Mặc dù cũng hết sức bất ngờ vì hành động của tôi, Haruaki liền làm theo hiệu lệnh. Cậu ta nhanh chóng cầm lấy cái xe lăn và đẩy ra xa.
Con bé ho sặc sụa, tôi nắm cổ áo nó và đè nó xuống đất.
Mắt nó đã mất đi vẻ long lanh như giấy bạc và bây giờ đang tròn xoe nhìn tôi. Sự sợ hãi đang hiện rõ trên gương mặt của nó.
Nhưng thế thì sao?
Mày đem cái sợ hãi ấy đi cho chó ăn là vừa rồi.
“Mày biết không, cuồng tín không hẳn là xấu, nhưng …”
Tôi đưa tay ra trước ngực nó, ngừng một chút, rồi đâm mạnh vào như một thanh kiếm.
“GHA!”
“Mày cũng cần phải có suy nghĩ của riêng mình.”
Tôi lấy ra một bản sao của ‘Cái bóng tội lỗi và sự trừng phạt’.
“Ah…”
Con bé nhìn vật thể mà tôi đang cầm trên tay, một ‘chiếc hộp’ màu đen thô kệch nhìn giống như một hạt đậu.
“Đ-đừng mà! Liên kết của tao! Liên kết của tao với chủ nhân Daiya đang mất đi!” Con bé la lên thảm thiết.
Tôi cười khinh bỉ.
“Cái thứ như vậy chưa bao giờ tồn tại! Im giùm cái đi?”
Tôi không cần phải nhẹ tay với những kẻ đang đứng giữa tôi với Maria.
Bóp nát.
Nó dễ vỡ đến mức buồn cười; cứ như là đập một con bọ vậy.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!”
Con nhỏ ngất xỉu, cũng giống như Iroha-san khi tôi bóp nát ‘chiếc hộp’ của chị ấy.
“… Hah.”
Một cảm giác trống rỗng.
Tôi đã làm một việc mà tôi có thể làm. Chỉ có thế thôi.
Tôi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo mình rồi nhìn con nhỏ đang nằm đó. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng Haruaki đang chằm chằm nhìn tôi với hai con mắt mở thao láo.
“… Sao vậy, Haruaki?”
“… À, ừm… Tớ chỉ hơi bất ngờ vì những gì cậu vừa làm thôi.”
“À, bây giờ tớ có khả năng rút những ‘chiếc hộp’ ra và bóp nát chúng.”
“O-ồ, tớ hiểu rồi…”
Dù đã nghe lời giải thích của tôi, Haruaki vẫn tỏ ra lo ngại.
“…? Có chuyện gì khác nữa à?”
“À, ừm… cậu không hề nhẹ tay nhỉ?”
“Nhẹ tay? Tại sao tớ phải làm vậy? Con nhỏ này suýt nữa thì bẻ gãy ngón tay của Mogi-san rồi, đúng không? Nó không hề do dự, và cậu biết điều đó mà, đúng chứ Haruaki?”
“Ờ-ờ. Điều cậu làm là rất đúng.”
Đúng.
Dĩ nhiên, điều đó là đúng.
Và tôi tự hỏi tại sao Haruaki vẫn cảm thấy bất an như vậy.
Dù sao đi nữa, Mogi-san là ưu tiên hiện thời của tôi. Tôi ngồi xuống và cười với cậu ấy.
“Cậu không sao chứ?”
“C-cảm ơn cậu.”
Dù tôi nói rất nhẹ hàng, Mogi-san cũng có vẻ đang bất an như Haruaki vậy.
“…”
… Được rồi, tôi thừa nhận. Hành vi của mình đúng là hơi kỳ lạ.
Trong khi tôi đang cố tự bào chữa cho hành vi của mình trong im lăng và tự thuyết phục bản thân rằng không có chỗ cho việc nương tay, tôi tiếp tục nhìn Mogi-san và nhận thấy một thứ.
“Ừm? Mogi-san? Có gì trong túi áo cậu vậy?”
“Uh,” Cậu ấy thốt ra một tiếng và rồi quay mặt đi.
Phản ứng vậy là sao chứ?
Cái gì…? Trước khi tôi kịp hỏi thêm, Haruaki vỗ vào lưng tôi.
“Chúng ta gặp rắc rối rồi, Hoshii! Tiếng la hồi nãy đã đánh thức người dân ở đây!”
Tôi nhìn quanh và thấy những ánh đèn của những ngôi nhả ở đây đã được bật lên, kèm theo đó là âm thanh lục đục của người dân.
Dĩ nhiên, có lẽ gần đây ít phương tiện qua lại, nhưng nó không phải là khu bỏ hoang như chỗ mà tôi đã xử lý Iroha-san. Điều này làm tôi lần nữa nhận thấy sự bất cẩn của con nhỏ khi nãy, nó định gây án ở một chỗ như thế này đây.
“Chúng ta phải làm gì đây? Tớ không muốn phí thời gian giải thích chuyện gì vừa xảy ra!”
“Dù tớ cảm thấy lo cho con nhỏ này, nhưng chúng ta nên đi thôi. Cứ đặt nó dựa vào tường đỡ đi; nếu chúng ta để nó nằm như vậy, họ sẽ nghĩ rằng chúng ta đã tấn công nó. Cứ để cảnh sát xử lý nó.”
Tôi gật đầu, và chúng tôi quyết định làm theo đề nghị của Haruaki.
_____________________________________________________________________________________________________________________
Sau khi đã thoát khỏi chỗ đó, chúng tôi hướng đến nơi mà Kokone đang ẩn náu.
Tuy nhiên, chúng tôi gặp phải một vấn đề. Mogi-san.
Cậu ấy không biết gì vì tình hình hiện tại. Nhưng tôi cũng không thể kể cho Mogi-san về những ‘chiếc hộp’ và làm cậu ấy liên lụy.
Mặt khác, chúng tôi cũng không thể đưa cậu ấy về bệnh viện được, vì Daiya có thể ra lệnh cho một đứa khác đến bắt cậu ấy.
Liệu chúng tôi có nên giải thích sơ sơ chuyện gì đang xảy ra không? Và liệu kéo Mogi-san dính dáng vào vấn đề này có nên hay không khi mà cậu ấy còn chẳng tự di chuyển được?
“Mogi-san, cậu muốn làm gì bây giờ?” Câu hỏi thoát ra khỏi miệng tôi, vì tôi không thể nào tự quyết định được. Nhưng tôi biết là Mogi-san cũng không thể ra một quyết định nào được khi mà mình hoàn toàn nằm trong bóng tối.
Haruaki tiếp tục đẩy chiếc xe lăn, và Mogi-san im lặng trong vài giây, trước khi cậu ấy mở miệng trả lời tôi với vẻ bứt rứt.
“Điều gì… có lợi nhất cho cậu lúc này?”
Nghe có vẻ như một câu hỏi hết sức hợp lý, nhưng có gì đó làm tôi thấy bất an.
Điều mà cậu ấy vừa nói không tự nhiên tí nào. Bình thường thì phải hỏi xem chuyện gì đang xảy ra đã, hoặc là tỏ ra bối rối chứ?
“Tớ xin lỗi, Mogi-san!”
“Eh? Ah!”
Thứ mà cậu ấy đang cố giấu diếm làm tôi khó chịu.
Tôi đút tay mình vào túi áo của Mogi-san và cảm thấy một vật cứng đang nằm trong đó. Cậu ấy đỏ mặt và cố chống cự, không biết là do bất ngờ hay là cảm thấy xấu hổ khi bị tôi đụng vào. Nhưng sự chống cự của cậu ấy quá yếu ớt, tôi dễ dàng lấy vật ấy ra khỏi túi áo.
Nó là…
“Một khẩu súng điện…?”
Tại sao? Tại sao Mogi-san lại có một thứ vũ khí như thế này? Liệu cậu ấy có đủ thời gian để lấy nó khi bị con nhỏ hồi nãy bắt cóc không kia chứ? Mà sao một khẩu súng điện lại nằm trong bệnh việc được cơ?
Câu trả lời hợp lý nhất là:
Mogi-san đã chuẩn bị sẵn khẩu súng điện.
Nói cách khác.
Cậu ấy biết rằng mình sẽ bị một kẻ cuồng tín của Daiya tấn công.
“…”
Hơn thế nữa, tôi nhận ra một điều khi mà chạm vào người cậu ấy.
Một thứ rất dễ nhận ra khi mà tôi đã có được ‘Chiếc hộp rỗng’.
--Mogi-san là một ‘chủ nhân’ của một ‘chiếc hộp’.
--Mogi-san là một [thuộc hạ].
Nếu cậu ấy biết mình sẽ bị tấn công, sao lại không dùng ngay khẩu súng điện? Nếu thế thì khẩu súng định dùng cho ai?
Mogi-san đã nhận [mệnh lệnh] gì từ Daiya?
Nếu nó đã đưa cho cậu ấy một [mệnh lệnh], thì đối tượng mà nó muốn nhắm tới là ai…?
“Tớ không muốn nói ra điều này,” Mogi-san thì thầm. “Tớ không muốn nói ra rằng tớ đã nhớ lại về những ‘chiếc hộp’. Bởi vì --”
Cậu ấy yếu ớt siết lấy tay tôi.
“Vì tớ cũng nhớ ra rằng mình đã từ bỏ cậu.”
“Eh?”
Tôi không hề ngờ đến chuyện này. Tôi đã nghĩ rằng với tư cách là một [thuộc hạ], cậu ấy được ra lệnh tấn công tôi, nhưng giờ tôi nghĩ lại, Daiya cũng chẳng rảnh để làm một chuyện thiếu hiệu quả như vậy.
Vậy lý do mà Mogi-san thấy không thoải mái là…
“Tớ đã nhớ lại chuyện của ‘Lớp học loại bỏ’,” Cậu ấy nói với giọng buồn bã.
… vì cậu ấy không muốn cho tôi biết rằng những ký ức về những ngày đen tối ấy đã quay lại.
“Nhưng tớ quên gần hết những chi tiết cụ thể, chắc là do ký ức của tớ đã bị xáo trộn quá nhiều bên trong ‘chiếc hộp’ đó.”
Đó là một điều may mắn. Nếu toàn bộ ký ức quay trở về với Mogi-san, cậu ấy thậm chí có thể không dám nói chuyện với tôi.
“Nhưng tớ chắc là mình đã gây ra vô vàn rắc rối cho Otonashi-san và cậu. Tớ biết điều đó. Và còn một thứ mà tớ nhớ ra nữa.”
Cậu ấy buông tay tôi ra.
Mogi-san nở nụ cười tươi sáng nhất có thể của mình, và nói:
“Cậu rõ ràng đã chối từ tớ.”
Đúng vậy.
Cuộc tình của chúng tôi tới đó là kết thúc, một lần và mãi mãi.
Nó đã kết thúc.
Tôi đã dành cả đời người để chấm dứt nó.
Quyết định cuối cùng là tuyệt đối và không thay đổi được.
Ấy vậy mà tôi vẫn giữ một tấm ảnh của Mogi-san đang tươi cười trong điện thoại của mình. Thật là một sai lầm.
“Nhưng điều đó không làm thay đổi gì cả, Hoshino-kun à. Cậu vẫn là và sẽ luôn là niềm tin và hy vọng của tớ.”
Mogi-san rất vui vẻ khi nói chuyện với tôi.
Cậu ấy có thể chấp nhận điều đó sao? Nhưng đó không phải là cái cớ để tôi lảng tránh sự việc; tôi nợ Mogi-san rất nhiều và cậu ấy xứng đáng được nghe những gì tôi phải nói.
Nhưng chính Mogi-san là người đã bỏ qua chuyện này.
“Ừm, nhưng lúc này không phải là lúc để nói chuyện về tớ, đúng không?”
“Ờ, nhưng mà --”
“Oomine-kun đang định làm Otonashi-san mất trí nhớ!”
“--!”
Thứ mà tôi định nói với Mogi-san, tất cả đều biến mất.
Tôi thực sự thấy có lỗi, nhưng cậu ấy nói đúng - tôi có một ưu tiên cao hơn vào lúc này.”
Việc Maria mất trí nhớ sẽ là một đòn chí mạng.
Mục đích của tôi không phải chỉ là tiêu diệt ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ – mà là thuyết phục Maria tự nguyện từ bỏ ‘chiếc hộp’ của mình.
Nhưng như vậy thì hoàn toàn không có cách nào thuyết phục Maria nếu em ấy mất trí nhớ. Trong mắt Maria, tôi chỉ còn là một người xa lạ. Với ý chí sắt đá của mình, sẽ rất khó để Maria bị tôi thuyết phục ngay lúc này đây – chứ đừng nói đến chuyện khi em ấy không còn trí nhớ.
Để Maria mất trí nhớ cũng đồng nghĩa với việc tôi mất hết hy vọng.
Nhưng Daiya định làm như thế nào? … À không, điều đó rất dễ. Chỉ cần dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ cho ai đó. Maria đã từng đề cập đến chuyện mình có thể tự xóa trí nhớ dùng phương pháp ấy.
“Tch, Daiya…!”
Không tệ tí nào! Không cần biết mình bị dồn ép ra sao, nó vẫn có thể tấn công được điểm yếu duy nhất của tôi.
“Mogi-san,” Tôi gọi cậu ấy khi mình đang nghiến răng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải thu thập thêm thông tin. “Sao cậu biết điều này?”
“Cậu chắc cũng đã nhận ra rằng tớ đang sở hữu một ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ đúng không.”
“Ừm.”
“Tớ nhận được một [mệnh lệnh] hồi nãy.”
“Nó nói gì?”
“Tớ được yêu cầu chuẩn bị để một [thuộc hạ] khác tấn công. Và tớ cũng được yêu cầu liên lạc trước với cậu.”
Nói vậy thì khẩu súng điện đúng là để dùng để chống lại con nhỏ kia. Cậu ấy đã kiềm chế và không dùng nó ngay vì bị con nhỏ kia lấy điện thoại và vì cậu ấy biết nó sẽ cố gắng liên lạc với tôi.
“Cậu muốn liên lạc với tớ để kể về kế hoạch mà Daiya định làm là xóa ký ức của Maria, đúng không?”
“Đúng vậy!”
Được rồi, tôi hiểu rồi. Nhưng mà…
“Khoan đã, sao Daiya lại làm như vậy? Bộ nó muốn tớ biết về kế hoạch của nó ư?”
“Eh?”
Phản ứng của Mogi-san đã làm sáng tỏ mọi thứ.
Đúng rồi. Dĩ nhiên là Daiya sẽ không làm chuyện đó.
[Mệnh lệnh] là từ một [chủ nhân] khác.
Nhưng ngoại trừ Daiya, chỉ còn một người có năng lực của [chủ nhân] là Iroha-san. Tôi không nghĩ là nó trao năng lực đó cho ai khác. Ngoài ra, Iroha-san cũng đã nói chị ấy là [chủ nhân] duy nhất.
“Nhưng--”
Có thể có một người khác đã được Iroha-san bí mật trao năng lực này cho. Người mà chị ấy tin tưởng, người mà đủ lý trí để ngăn cản chị ấy trong những lúc cần thiết.
Tên của người đó là –
“Yuuri-san.”
Gương mặt của Mogi-san thể hiện sự bất ngờ.
“… Hả?”
Tôi khá tự tin về lý luận của mình, nhưng có vẻ như mình đã sai.
“Tớ nói … sai à?”
“À không phải!”
“Hở?”
“Sao cậu lại gọi tớ bằng họ, trong khi lại gọi Yuuri-san bằng tên khi nói chuyện với chị ấy?”
“…”
Hở?
“Cậu thấy khó chịu vì điều đó à?”
“Đ-đúng vậy!” Mogi-san than phiền trong khi đang đỏ mặt.
Cỏ vẻ như tôi đã sai khi nghĩ là mình sai.
“…Ừm…”
À mà bỏ qua chuyện này đi. Người đã ra [mệnh lệnh] cho Mogi-san là Yuuri-san chứ không ai khác. Chị ấy muốn cho tôi biết những gì đang xảy ra trong ‘rạp phim’ thông qua Mogi-san.
Điều này chứng tỏ việc tôi cài Yuuri-san và trong đó là chính xác.
Tuy nhiên.
Cài Yuuri-san vào đó cũng gây ra một vấn đề. Daiya có thề dùng Yuuri-san để xóa ký ức của Maria về tôi.
“Hoshii, giờ thì sao? Tình hình đã thay đổi rồi. Đi trốn như ban đầu tớ đề nghị bây giờ đã vô nghĩa rồi, đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Tớ không nghĩ chúng ta có thể tiếp tục làng tránh lời đe dọa của Daiya bằng cách đi trốn được nữa.”
“Ừ.”
“Và những [mệnh lệnh] của nó đang có chiều hướng táo bạo và tiêu cực hơn. Nó đã dùng tới cả phương tiện truyền thông cơ mà.”
Haruaki im lặng, có lẽ đang nghĩ về người phụ nữ ‘cẩu nhân’ đã xuất hiện trên TV.
“Cái đám cuồng tín của nó cũng khá nguy hiểm, dù chúng ta có thể đánh bại con nhỏ lúc nãy, nhưng cũng không thể coi thường chúng. Tớ không nghĩ là bọn chúng lại tin vào Daiya mù quáng như vậy. Chỉ sợ tụi nó sẽ tấn công chúng ta mà không cần được ra lệnh ấy chứ, nếu như tụi nó biết Daiya sắp mất hết năng lực của mình.”
“Ugh, vậy ta phải làm sao đây?”
Chỉ có một giải pháp.
“Tớ phải tới ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’.”
Dĩ nhiên, tôi vẫn muốn ngồi ngoài này chờ hơn.
Tuy nhiên, tôi phải đến ‘rạp phim’ thôi.
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ dùng ‘Chiếc hộp rỗng’ của mình để tiêu diệt ‘Cái bóng’ của nó. Nói cách khác, tôi sẽ dùng năng lực phá hủy ‘chiếc hộp’ của mình ngay trước mắt Maria.
Tôi không hề muốn phô diễn cái năng lực này trước mặt Maria.
Ý tôi là, liệu tôi có thể thuyết phục Maria từ bỏ ‘chiếc hộp’ của mình khi mà em ấy biết rằng tôi có thể phá vỡ nó một cách dễ dàng. Chẳng khác nào thuyết phục người khác nhưng lại dùng các biện pháp đe dọa hay ép buộc vậy; giống như cầm con dao rồi bảo người khác “tự cắt mình bằng dao đi. Ồ, nhưng tôi sẽ không làm gì anh đâu!”
Tôi biết Maria đã từ bỏ tôi mãi mãi, nhưng làm thế càng làm leo thang vấn đề.
Nói vậy thôi, nhưng tôi không còn cách nào khác.
Nếu chỉ ngồi đây mà chờ đợi, Maria sẽ bất trí nhớ, và sự thất bại của tôi là không thể tránh khỏi.
Tôi nhìn vào lòng bàn tay của mình.
Một đôi tay bình thường, nhỏ hơn của Haruaki.
Nhưng cái sức mạnh khủng khiếp có thể tiêu diệt mọi ‘điều ước’ đang ẩn chứa trong nó.
“Với đôi tay này, tớ sẽ đánh bại Daiya,” Tôi nắm chặt bàn tay lại rồi nói.
Haruaki nhìn tôi nãy giờ và gật đầu. “Tớ hiểu rồi, cậu sẽ đến chỗ Daiyan.”
Nói xong, Haruaki đừng nhìn ra khoảng không xa xôi, suy nghĩ về một điều gì đó.
“Tớ có một yêu cầu,” Cậu ấy nói trong khi nhìn tôi với ánh mắt quả quyết. “Cho tớ và Kiri đi với cậu.”
Haruaki cúi đầu xuống.
Không, còn hơn thế nữa. Cậu ta quỳ xuống trước mặt tôi.
“H-Haruaki…”
“Làm ơn!” Cậu ta la lên trong khi đầu gục sát đất. “Tớ muốn cứu Daiyan, và nếu có ai đó có thể làm được, thì đó chỉ có thể là Kiri. Mối quan hệ của họ đã tan vỡ rồi. Họ chỉ làm khổ nhau thôi, tớ biết. Nhưng… nhưng tớ vẫn nghĩ rằng chỉ có Kiri mới cứu được Daiya.” Haruaki ngẩng mặt lên, rơm rớm nước mắt. “Tớ muốn giúp để hai người họ có thể sống cùng nhau! Ngay cả khi mọi chuyện kết thúc không trong bi kịch, tớ vẫn muốn theo nó đến cùng.”
Sự nghiêm trọng trong lời thỉnh cầu của Haruaki đã đủ để nói lên tất cả.
Tuy nhiên, tôi vẫn do dự.
Tôi đang nghĩ về những bất lợi nếu đem họ theo cùng. Maria dù sao vẫn là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Tôi ghê tởm sự lạnh lùng của mình, nhưng tất cả là do, tôi là ‘Hiệp sĩ’ của Maria.
“Hoshino-kun…”
Lúc đầu, tôi nghĩ Mogi-san định trách mắng tôi.
Nhưng có một thứ gì đó rất lạ; cậu ấy mặt tái xanh.
“… Chuyện gì vậy?”
“Tớ vừa, vừa nhận được một tin nhắn từ Yuuri-san,” Mogi-san tiếp tục nói.
“Otonashi-san đã trở thành một [thuộc hạ].”