Utsuro no Hako to Zero no Maria

cảnh 4: xỏ tai tuổi 15 (2/3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

11. CÔNG VIÊN – BAN NGÀY

Camera bắt đầu tập trung vào một sân bóng chày trong một cái công viên khá rộng. Có thể nghe thấy được âm thanh của những đứa trẻ chơi đùa ở đây, nhưng không có ai đang ở gần chỗ của DAIYA và KOKONE.

Chàng trai tóc đen đang đứng trên bục phát bóng, trong khi KOKONE đang chờ sẵn ở home base, lưng dựa vào tường. Cô vẫn đang đeo cặp kính của mình.

Cảnh vật đằng sau công viên ánh lên một sắc vàng nhờ những cánh đồng lúa mì.

DAIYA

Anh ném đây!

Quả bóng mà DAIYA ném đi theo một đường cong khá nhẹ nhàng và rất dễ để KOKONE bắt được. Trong khi vẫn đang căng thẳng, KOKONE chuẩn bị sẵn sàng và đưa găng tay ra đỡ. Quả bóng dội vào chiếc găng tay rồi rơi ra ngoài. KOKONE nhanh chóng nhặt nó lên rồi ném trả lại, nhưng cú ném của cô không đủ mạnh để đến được chỗ DAIYA.

Điều này cứ lặp đi lặp lại vài lần.

DAIYA

Em chơi tệ quá!

DAIYA cười sảng khoái trong khi đi nhặt quả bóng đã bay chệch hướng.

KOKONE

Uuh! Em xin lỗi!

KOKONE may mắn bắt được quả bóng lần này khi cầm cái găng tay bằng cả hai tay, nhưng rồi vẫn thất bại trong việc ném trả lại DAIYA.

KOKONE

Daiya à… chơi ném bóng với em chẳng phải là chán lắm sao?

DAIYA

Ừ, anh chả thể tập luyện nghiêm túc được nếu cứ chơi thế này.

DAIYA nhặt quả bóng đang lăn về phía mình lên.

DAIYA

Nhưng không sao!

KOKONE

Nhưng em không thể nào ném xa được… và cú ném của em lúc nào cũng chệch hướng.

KOKONE một lần nữa ném quả bóng đi ra ngoài, và DAIYA lại đuổi theo nó.

DAIYA

Em muốn ném thế nào cũng được.

DAIYA cúi xuống và nhặt quả bóng lên.

DAIYA

Vì anh sẽ luôn đuổi theo để nhặt nó lên.

DAIYA mỉm cười, những gì cậu nói là thật lòng. Dù vậy, KOKONE vẫn không muốn phải dựa dẫm vào DAIYA suốt đời, do đó cô chạy theo DAIYA để được DAIYA chỉ cho cách ném bóng chính xác.

KOKONE lắng nghe chăm chú khi DAIYA giải thích các kỹ thuật ném bóng và tư thế ném. Có vẻ như cậu đang thưởng thức những giây phút này.

KOKONE

Được rồi, em ném đây!

KOKONE ném vài phát, tư thế của cô đã cải thiện đôi chút. Và dần dần, kết quả cũng cải thiện theo.

KOKONE

Nè!

Quả bóng rơi thẳng vào găng tay của DAIYA.

DAIYA

Em làm được rồi.

DAIYA mìm cười.

KOKONE

Em làm được rồi.

KOKONE mỉm cười.

12. CÔNG VIÊN – MỘT ĐÊM MÙA ĐÔNG

Tóc DAIYA giờ đã nhuộm trắng, tai phải cũng đả xỏ vài lỗ. Cậu cứ quăng quả bóng và tường rất dữ dội. Mỗi lần quả bóng dội lại, nó lại tạo ra một tiếng bụp. Không ai ở đó để bắt quả bóng mà mình ném, DAIYA chỉ còn một mình.

Cánh đồng lúa mì cũng đã bị cắt trơ trọi.

DAIYA

… Hah… hah…

Cầm quả bóng lên và lại ném tiếp.

Vì đã dồn quả nhiều lực vào cú ném, quả bóng quay lên cao, đập vào hàng rào sau tường và dính ở đó luôn.

Cậu không thể lấy lại quả bóng.

DAIYA đứng đó lặng lẽ, cau có nhìn quả bóng.

KOKONE (ĐỘC THOẠI)

Sự trong trắng thật là

KOKONE (ĐỘC THOẠI)

đẹp đẽ

KOKONE (ĐỘC THOẠI)

dễ vỡ

KOKONE (ĐỘC THOẠI)

và không thể thay thế được.

Oomine Daiya – Thứ sáu 11/9, 22:50

Tôi đã đến giới hạn rồi.

Đầu tôi lúc này cứ như có một cái chuông báo động đang kêu ầm ĩ trong đó vậy.

Trên màn hình đang là Kirino Kokone, trước khi em ấy nhuộm tóc, và cái thằng Daiya ngây thơ trước kia.

Tôi đã chuẩn bị trước.

Tôi đã chuẩn bị để đón nhận những gì mà “Xỏ tai tuổi 15” sẽ chiếu cho tôi xem.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể chịu được, nỗi đau trong người tôi vẫn còn đó.

“-- Ah.”

Cảm xúc tiêu cực.

Cảm xúc tiêu cực.

-- Cảm xúc tiêu cực.

Có vẻ như những cảm xúc tiêu cực ấy đang đóng chặt tôi vào cái ghế này bằng những thanh kiếm sắc nhọn. Màu sắc của thế giới đã thay đổi, giờ chỉ còn một màu xám xịt bùn lầy mà người ta gọi là thực tại. Tôi có cảm giác như cả thế giới đang chống lại mình.

Tất cả những cảm xúc tiêu cực mà tôi đã quen chịu đựng, giờ chúng lại trỗi dậy và ăn dần ăn mòn cơ thể tôi một lần nữa.

Thế giới trong phim thật đẹp, đến nỗi mà cái sự khác biệt, sự dơ bẩn của thế giới hôm nay ngày càng lộ rõ.

Aah.

Tôi muốn ngất xỉu.

Tôi muốn thoát hỏi cái sự tra tấn này.

“Chủ nhân DAIYA.”

Ý thức đang dần mất đi của tôi được kèo về thực tại khi nghe thấy một người gọi tôi bằng cái tước hiệu thái quá đến mức kinh tởm ấy.

Cố gắng chống chịu lại cái sự mệt mỏi mà cái ‘rạp phim’ này đang bắt tôi phải chịu đựng, tôi gượng người dậy và quay mặt về phía giọng nói. Một người phụ nữ lạ mặt đang đứng gần lối ra vào của rạp phim. Dù tôi không thể nhận ra ngay cô ta là ai trong tình trạng yếu ớt hiện tại của mình, nhưng tôi nhanh chóng nhớ ra được. Gương mặt không quen lắm, nhưng trong đám [thuộc hạ] của tôi, chỉ những kẻ cuồng tín nhất mới gọi tôi là “chủ nhân”.

Tuy nhiên, đây không phải là đứa nữ sinh cấp hai tôi đã gặp ở Shinjuku; nó không phải là đứa duy nhất tôn sùng tôi. À tôi nhớ ra rồi. Người đang tiến lại gần tôi là một sinh viên đại học đã nhiều lần cố tự sát. Cũng giống như những kẻ cuồng tín khác, cô ta đã nhầm khi cho rằng tôi là một vị thánh khi tôi dùng ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’.

Mỉa mai thay, chỉ có một kẻ ô uế như vậy mới có thể làm tôi bình tĩnh lại trong lúc này.

Có lẽ là vì cô ta nhắc lại cho tôi về cái thực tại mà thôi đang phải trải qua, một thực tại hoàn toàn trước ngược với những thứ đang được chiếu trên bộ phim kia. Thật là tuyệt vời khi mà một con người tồi tệ như cô ta lại có thể giúp tôi bình tâm trở lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Cơn đau đầu và buồn nôn vẫn đang quấy rối tôi, tôi cần phải tập trung để nhớ lại nhiệm vụ mà tôi đã giao cho bọn chúng. Tôi nhớ là đã lệnh cho cô ta theo dõi Kazu.

Tôi cũng lệnh cho con nữ sinh cấp hai, kêu nó dọa sẽ bẻ gãy ngón tay của Mogi để ép Kazu đến đây. Đồng thời, tôi cũng lệnh cho cô sinh viên đại học bí mật bám theo con nữ sinh cấp hai để quan sát tình hình. Tôi đoán rằng Kazu sẽ bận xử lý vụ Mogi nên sẽ không phát hiện ra có thêm một [thuộc hạ] thứ hai đang theo dõi nó.

Cô sinh viên đại học tiến lại chỗ tôi, quỳ xuống như một nô lệ trung thành, nét mặt lộ rõ sự lo lắng.

Tôi liền rút ra kết luận:

“Kế hoạch thất bại rồi à?”

“Vâng.”

Cũng bình thường thôi khi mà giờ Kazu đã có cái năng lực quái quỷ ấy. Tôi đã ra [mệnh lệnh] cho chúng trước khi nói chuyện với ‘O’, và từ khi biết được Kazu có khả năng tiêu diệt ‘chiếc hộp’, tôi đã từ bỏ hy vọng vào kế hoạch này.

Tuy nhiên, tôi không hề ngờ đến những lời tiếp theo mà mình nghe được.

“Nhưng đó không phải là tất cả; hắn đã nhìn thấu được kế hoạch của ngài!”

Không thể tiêu hóa được những gì mà cô ta nói, tôi cau mày hỏi lại. “Ý ngươi là sao? Nó còn biết gì nữa?”

“Hắn đã biết mục đích của ngài là xóa trí nhớ của Otonashi, thưa chủ nhân Daiya!”

“Cái gì?”

Sao chuyện này có thể xảy ra.

Dĩ nhiên là tôi không hề đề cập đến kế hoạch này ở nơi nào khác, nên không thể có chuyện nó bị lộ ra ngoài được.

“Nếu có người kể cho nó, thì đó chỉ có thể là ‘O’? … Không, không đúng, ả đã bảo là Kazu đã trở thành kẻ thù của ả. Vậy là chỉ còn -”

“Xin ngài thứ lỗi, nhưng Mogi Kasumi chính là người đã tiết lộ kế hoạch.”

“Mogi à?”

Mogi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây? Sao có thể như vậy được?

Tôi suy nghĩ về câu hỏi này một chút và nhanh chóng tím được câu trả lời. Tôi quay ra đằng sau và nhìn sang bên phải.

Nguồn gốc của thông tin bị lộ. Đứa mà tôi nghĩ đã chẳng còn làm gì được trong trò chơi này.

“Yanagi Yuuri.”

“Eh? Hả?” Nó nhìn tôi với ánh mắt mỏ to. Có vẻ như nó không biết gì, nhưng từ từ, tôi dần hiểu ra được là nó đang đóng kịch.

“Shindou đã chia sẻ năng lực cho cô đúng không? Mà không thèm hỏi qua ý tôi?” Tôi nói khi đã nắm được tình hình.

Yanagi thậm chí còn chẳng giả vờ không biết, thay vào đó nó còn nhoẻn miệng cười. “Ufufu,” nó cười khúc khích rồi sau đó lạnh lùng nhìn tôi. “Thật không may khi cậu phát hiện ra. Đúng vậy, cậu nói đúng. Và Kasumi-san là [thuộc hạ] duy nhất của tôi.” Nó thừa nhận điều này.

Cái thái độ khinh khỉnh của nó làm cô sinh viên đại học sau lưng tôi cau có với thái độ thù địch. Sau khi tôi ra hiệu để cô ta kiềm chế lại, tôi tiếp tục nói với Yanagi.

“Bộ cô quên rằng chiến thắng của tôi sẽ giúp cô tiến lại gần hơn Kazu sao?”

“Hả? Cậu nói cái gì vậy? Tôi đã từng nói điều này trước kia rồi, nhưng không đời nào tôi lại chịu khuất phục một kẻ đã từng giết tôi? Thật là buồn nôn khi cậu ghĩ rằng mình có thể kiểm soát một cô gái như tôi, bởi thế nhảy vào đống lửa mà chết giùm cái đi?”

Con nhỏ này.

Với sức mạnh của ‘chiếc hộp’ của mình, tôi có thể kích thích ‘Cái bóng tội lỗi’ và tra tấn nó bao nhiêu tùy thích; tôi có thể lệnh cho nó làm bất kỳ điều gì tôi muốn. Dù vậy, nó vẫn tìm được cách để chống lại tôi.

Tôi chờ cho nó nói tiếp, rồi sẽ dùng ‘Cái bóng tội lỗi’ để tra tấn tinh thần của nó.

Tuy nhiên –

“Đùa thôi,” Nó nhoẻn miệng cười và nói.

“Cái gì?”

“Chỉ là nói giỡn thôi, Oomine-san! Đừng có tức mà. Mọi thứ không phải như cậu nghĩ đâu – Tôi đang giúp đỡ cậu như tôi đã hứa mà.”

Tôi nhất định không thể tin lời nó, nhưng vẫn quyết định tạm hoãn lại việc dùng ‘Cái bóng tội lỗi’ và bắt đầu điều tra chủ ý của nó. “Cô nói rằng tiết lộ kế hoạch ra ngoài là giúp tôi sao?”

Nghe có vẻ như một cái cớ nhảm nhí.

Tuy nhiên, Yanagi trả lời “Đúng vậy!” với lòng tin chắc chắn.

Cái thái độ gì vậy?

Yanagi không có ngu. Nó thừa biết rằng tôi là [chủ nhân], và điều đó có nghĩa là tôi đang cầm một con dao mà kề ngay cổ nó. Sao nó có thể tự tin rằng tôi sẽ không dùng con dao đó.

“Hãy thử tưởng tượng xem Kazuki-san sẽ phản ứng ra sao khi cậu ấy biết cậu đang định xóa ký ức của Otonashi-san.”

Tôi cuối cùng đã hiểu nó muốn nói gì.

“Vậy ý cô là điều mà cô đã làm,” Tôi phỏng đoán, “là để dụ Kazu vào trong cái ‘Rạp phim phá hủy ước mơ này’?”

Yanagi chậm rãi gật đầu. “Đúng thế. Cậu cũng đồng ý rằng đó là lời đe dọa hết sức hiệu quả đúng không? Đâu cần phải làm một chuyện ác độc như bẻ gãy ngón tay của Kasumi-san đâu!”

Ban đầu, cái kế hoạch định dùng Mogi để gọi Kazu đến đây chỉ là kế hoạch giả, một cách để đối phó với ‘O’. Nhưng điều đó giờ đã trở nên vô nghĩa khi ‘O’ và Kazu giờ đã là kẻ thù. Cũng dễ hiểu thôi khi Yanagi nghĩ rằng đây là một kế hoạch thiếu hiệu quả.

“Otonashi-san, Kazuki sẽ đến đúng không?” Nó quay sang Aya để xin lời xác nhận.

Aya nãy giờ ngồi im không tham gia vào cuộc đối thoại, đã trả lời: “… Ừ, không còn nghi ngờ gì nữa.”

Điều mà Aya nói thì có thể tin được.

“Thấy chưa, tôi đã giúp cậu mà, Oomine-san!”

Nhờ Yanagi và Kazu sẽ đến đây.

Chúng tôi sẽ đối đầu trực tiếp với tôi.

Khỉ thật,… Tôi nghĩ thầm, cảm ơn mày vì đã đổ hết cái đống này lên đầu tao.

Không phải là tôi chưa từng nghĩ về việc dùng cách này. Tôi thừa biết việc đe dọa sẽ xóa ký ức của Otonashi sẽ làm cho Kazu đến đây.

Nhưng tại sao tôi phải chịu một rủi ro như vậy?

Nếu nó biết trước được ý định của tôi, nó sẽ chuẩn bị kế hoạch đáp trả tốt hơn – khả năng mà nó sẽ gây cản trờ cho kế hoạch của tôi sẽ tăng lên. Điều này càng trở nên nguy hại hơn khi mà giờ nó đã có cái năng lực phá hủy những ‘chiếc hộp’.

Nếu Yanagi muốn giúp tôi, nó đáng lẽ phải nghĩ ra một kế hoạch hoàn toàn không liên quan và nói cho Mogi biết.

Nhưng cũng nói thêm, tôi không ngờ là nó lại chấp nhận đi xa như vậy chỉ để tách được Kazu ra khỏi Otonashi…

“Kazu sẽ ghét cô vì chuyện này đó.”

“Dĩ nhiên là không rồi! Cậu đang nói cái gì vậy?” Nó thản nhiên đáp trả. “Rốt cuộc, tôi là người đã cố hết sức để không để cậu làm hại Kasumi, và trên hết, tôi đã tiết lộ cho Kazuki-kun kế hoạch của cậu, đúng không? Cậu ấy còn phải cảm ơn tôi đấy chứ, chứ ở đó mà ghét tôi.”

… Nó đang nói cái gì vậy? Nhưng giờ nghĩ kỹ lại… nó nói đúng.

Đứng trên quan điểm của Kazu, Yanagi đã tiết lộ kế hoạch của tôi cho nó, làm cho Kazu tin rằng Yanagi là đồng minh của mình. Việc nó cố gắng cứu Mogi cũng là đúng. Con nhỏ này đã thực hiện đúng cái vai mà Kazu đã giao cho nó.

Nó toan tính rất cẩn thận để giữ được vị trí tốt đẹp trong mắt Kazu.

“Vâng, cô giúp tôi đấy…”

Hành động của nó là để bảo vệ chính mình. Giờ Kazu đã biết tôi định xóa ký ức của Aya, nó sẽ nhận ra rằng Yanagi là một đối tượng rất có thể được dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’; phản ứng tự nhiên của nó sẽ là cố ngăn chặn điều đó – và nghĩ ra một cách để bảo vệ Yanagi.

Những gì mà Yanagi đã làm sẽ tăng khả năng mà nó được cứu lên.

“-- Ừ, chắc là cô nghĩ như vậy, Yanagi à, nhưng cô vừa tự đào mồ chôn mình đấy.”

“Hở?” Nó thốt ra một tiếng, tròn xoe mắt nhìn tôi. Tôi nắm lấy ‘Cái bóng tội lỗi’ của nó. “—Ah, AAAH!”

Nó đang được nếm trải cái cảm giác tội lỗi mà nó đã phạm phải trong ‘Trò chơi tiêu khiển’ – tội giết người.

“AAAAAAH! AAAAAAAAAAAAAAAAH!”

Không thể nào mà nó chịu được nỗi đau đó.

“Tôi cho rằng việc dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ trước mặt Kazu là điều cần thiết để tạo ra một tác động đủ mạnh cho nó, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã khác khi nó biết tôi định xóa ký ức của Otonashi và tôi thì biết là nó đang trên đường đến đây. Kazu sẽ biết chuyện gì đã xảy ra nếu Otonashi đã mất trí nhớ trước khi nó đến đây. Nhờ đó, chúng ta sẽ đánh bại được ý chí của nó.”

Yanagi quỵ xuống khỏi ghế mình đang ngồi.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHH!”

“Vui mừng lên nào, vì hành động của cô đã đem lại cho Kazu sự thất bại của nó. Giờ thì tuyệt vọng rồi cầu xin sự cứu rỗi của ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ đi.”

Tội lỗi của Yanagi là đã giết người.

Yanagi có thể rất xảo trá, nhưng bản chất thật của nó vẫn là người tốt. Một cô gái trong sáng, trái ngược với bọn tội phạm. Sẽ không thể nào nó chịu đựng được một tội lỗi nặng nề như vậy.

Ấy vậy mà –

“… … Tôi từ chối,” Nó nói làm tôi cũng bất ngờ. “Tôi từ chối. Làm thế đồng nghĩa với việc thất bại trong ‘Trò chơi tiêu khiển’. Tôi đúng là một con quái vật vì những gì mà mình đã làm, nhưng những hành động đó là không thể tránh khỏi. Không có cách nào khác mà tôi có thể sống sót. Nếu tôi không còn lựa chọn nào khác, thì đúng hay sai tôi cũng mặc kệ, miễn là tôi chấp nhận nó là được.”

“Đừng có nói nhăng nói cuội nữa, đồ sát nhân.”

“Im đi, tôi sẽ không để nỗ lực của mình trở thành vô nghĩa đâu. Kazuki-san đã đến thăm tôi mỗi ngày khi mà tôi tự nhốt mình trong nhà, và cậu ấy đã kiên nhẫn giải thích với tôi là tôi không còn cách nào khác. Cậu ấy đã thứ lỗi cho tôi. Bởi vậy không cần biết tôi đau đớn ra sao, tôi sẽ không đầu hàng tội lỗi của mình đâu… Tôi sẽ không đầu hàng.!”

“… Cô định nói như vậy đến khi nào nữa hả?”

Không cần biết nó nói gì, nó không chịu được lâu nữa đâu. Tôi chỉ cần chờ cho nó van xin tha thứ mà thôi.

Tuy nhiên.

“Dừng lại ngay đi, Oomine!” Aya la lên. “Tôi sẽ không dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ cho một người bị anh ép buộc đâu!”

Tôi thả ‘Cái bóng tội lỗi’ của Yanagi ra.

“Anh đừng có nghĩ đến chuyện làm điều đó lần nữa. Được rồi, tôi quyết định: Tôi sẽ tuyệt đối không dùng ‘chiếc hộp’ của mình cho người nào mà bị anh cưỡng ép!”

Cô ta hết sức nghiêm túc.

Và nhờ đó mà Yanagi thoát được nỗi đau..

“Uh…aah…aah…” Yanagi rên rỉ và cau có nhìn tôi với nước mắt chảy dọc xuống hai bên má. “…Uh…haha… cậu nghe chưa..? Em ấy sẽ không dùng ‘chiếc hộp’ theo ý cậu muốn… đáng đời lắm!”

Với một chút sức lực còn lại, Yanagi leo lên ghế và nằm đó bất động. Nó thì thầm “Kazuki-san…” – định tìm kiếm sự cảm thông của Kazu khi mà nó còn chưa tới đây à? Thôi kệ, bây giờ thì tôi đã hiểu: Yanagi đã báo cho Kazu kế hoạch của tôi vì nó muốn ngăn cản tôi.

“Tch, con khốn ngu xuẩn…”

Thật là đáng xấu hổ. Kế hoạch của tôi đáng lẽ đã thành công nếu tôi chinh phục được nó.

… Hay là vì Kazu mà Yanagi có thể chống chịu được sức mạnh của ‘chiếc hộp’ của tôi? Vì Kazu đã chiến đấu trong ‘Trò chơi tiêu khiển’ và đã kiên trì giúp đỡ Yanagi hồi phục vết thương tâm lý của mình?

Một làn sóng mệt mỏi bao trùm lấy tôi, tôi ngồi xuống cái ghế của mình.

Trong lúc đó, con nhỏ sinh viên đại học vẫn đang nửa đứng nửa ngồi ngay đó, và nhìn tôi với vẻ lo lắng.

Cô ta đang làm tôi khó chịu.

“Biến đi.”

“Hở?”

“Biến cho khuất mắt ta.”

Cô ta có vẻ không hài lòng, nhưng do tin vào tôi tuyệt đối, cô ta vẫn tuân lệnh, đừng dậy và rời khỏi rạp phim.

“—“

Từng cảnh một, bộ phim tiếp tục chiếu.

Chỉ một chút nữa thôi, tôi sẽ phải xem cảnh Rino dùng thuốc lá để đốt da của Kiri.

____________________________________________________________________________________

Okay, lợi thế của tôi đã mất vì con Yanagi. Cơn đau đầu và buồn nôn của tôi ngày càng tệ hơn, cơ thể tôi cũng yếu dần đi, nhưng tôi phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình để đưa ra giải pháp cho tình hình hiện tại.

Trong khi đang ôm đầu, tôi cô gắng nhớ lại kế hoạch của mình.

Tình hình đã trở nên xấu đi từ khi bộ phim ‘Làm lại, khởi động lại, khởi động lại’ kết thúc. Đã có 5 sự thay đổi mà tôi biết:

• ‘O’ không còn cùng phe với Kazu

• Kazu giờ đã có năng lực tiêu diệt ‘chiếc hộp’

• Tôi nhận ra rằng Kokone là ‘chủ nhân’ của cái rạp phim này.

• Kazu đang trên đường đến đây.

• Aya sẽ không dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ cho một người bị tôi ép buộc.

Với những thông tin này, tôi phải điều chỉnh chiến thuật của mình. Ban đầu, tôi nghĩ là chỉ cần phải đập tan ý chí của Kazu; khi mất hết ý chí, nó sẽ từ bỏ ‘Rạp phim phá hủy ước mơ này’.

Tôi đã lầm. Ngay cả khi tôi đánh bại Kazu, tôi vẫn sẽ thất bại vì Kiri sẽ vẫn giữ cái ‘rạp phim’ này.

Dù vậy, đập tan ý chí của Kazu là điều cần thiết; tôi chắc chắn phải vô hiệu hóa cái năng lực kinh khủng của nó.

Để giành được chiến thắng, tôi cần đạt được những điều kiện sau:

1. Đưa ‘chủ nhân’ của cái ‘rạp phim’ – Kirino Kokone – đến đây trước khi ngày 11 tháng 9 kết thúc và ép Kokone từ bỏ cái ‘rạp phim’ này

2. Đập tan ý chí của Hoshino Kazuki trước khi nó chạm được đến ngực tôi. Làm thế bằng cách cho Aya dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ và để cô ta mất trí nhớ ngay trước mặt Hoshino Kazuki.

Cái quái gì thế này? Làm sao mà tôi có thể thực hiện được những điều này?

Nói đơn giản thôi, làm sao mà tôi có thể đưa Kiri đến đây? Rồi kêu em ấy từ bỏ ‘chiếc hộp’ của mình? Sao tôi có thể thuyết phục được Kiri khi mà mục đích duy nhất của ‘chiếc hộp’ này là để tiêu diệt ‘chiếc hộp’ của tôi? Không có cánh này tôi có thể xoay chuyển niềm tin sắt đá của một người trong vòng một tiếng đồng hồ. Nếu vậy, tôi phải tìm cách tiêu diệt ‘chiếc hộp’ của Kiri bằng bạo lực.

Nhưng tôi không có cách nào để làm điều đó. Hoàn toàn không thể.

Bên cạnh đó, làm sao tôi có thể cho Aya dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ được cơ chứ’? Tôi phải đưa một người bạn của Kazu đến đây, và người đó phải có hứng thú trong việc sử dụng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’. Ngay cả khi tôi làm được điều này, tôi không nghĩ rằng người đó có thể đưa ra quyết định chấp nhận dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ trong thời gian ngắn được, và điều đó cho Kazu đủ cơ hội để phá hủy ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’. Bởi vì rốt cuộc, nó chỉ cần chạm vào ngực của tôi.

Không thể nào.

Trừ phi tôi điều khiển được hoạt động của Otonashi Aya, tôi không thể chiến thắng được.

“…”

Khoan đã.

À, nếu vậy, thì liệu đây có phải là giải pháp?

Chỉ có một điều kiện duy nhất tôi cần để giành chiến thắng.

Và đó là –

-- biến Otonashi Aya thành [thuộc hạ] của mình.

Chỉ có một cách duy nhất tôi có thể loại bỏ cái ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ – đó là dùng sức mạnh của Kazu để tiêu diệt nó. Tôi có thể dùng năng lực của mình để lệnh cho ai đó tự sát. Nếu tôi đe dọa sẽ làm Aya tự sát, Kazu sẽ không còn cách nào khác để tuân lệnh tôi và bóp nát ‘chiếc hộp’ của Kiri.

Tôi cũng có thể ép Aya dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ và đánh bại Kazu bằng cách xóa ký ức của Aya ngay trước mặt nó.

Nếu tôi biến Otonashi Aya thành [thuộc hạ] của mình, tôi có thể hoàn thành cả hai điều điện để giành chiến thắng.

Tuy nhiên.

“Làm sao mà tôi làm thế được…,” Tôi thì thầm, trong khi đang xem cảnh Kiri phải đau đớn chống chọi lại những kẻ đang tấn công mình trên màn hình.

“Dừng lại đi! S-sao em lại làm vậy với chị hả, Rino?!”

Otonashi Aya có một ý chí sắt đá. Không đời nào cô ta chấp nhận biến thành một [thuộc hạ] của tôi. Nội nghĩ về cái chuyện này thôi cũng là phí thời gian rồi.

“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!”

Ý chí của tôi dần mất đi, trái tim của tôi càng đau đớn hơn khi nghe thấy tiếng la của Kokone vang vọng.

Tôi cố gắng chạm vài cái khuyên tai của mình, nhưng không thành công. Tôi còn không đủ sức đưa tay lên đầu của mình.

Kết thúc.

Kết thúc.

Kết thúc.

Kết thúc.

Kết thúc.

Kết thúc đi mà! Mẹ nó!

“—Đủ…”

Đủ rồi.

Đến lúc bỏ cuộc rồi.

Đến lúc từ bỏ cái ý định tạo ra một thế giới lý tưởng bằng chính đôi bàn tay của mình rồi.

“… Liệu tôi có nên giết chúng?”

Hoshino Kazuki và Kirino Kokone.

Tôi có thể làm được, chỉ cần ra lệnh cho bọn [thuộc hạ].

Nếu làm vậy, tôi sẽ xóa bỏ được cả hai thứ: cái ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ và năng lực tiêu diệt ‘chiếc hộp’ của Kazu.

Tôi biết, lý trí của tôi sẽ sụp đổ nếu mình làm vậy. Tôi đã đến giới hạn rồi, lý trí của tôi chắc chắn sẽ không còn nữa.

Tuy nhiên, dù sao thì tôi cũng chẳng còn minh mẫn được lâu nữa. Tôi phải tìm một ai đó chấp nhận gánh nặng của mình trước khi quá trễ. Tôi phải trao năng lực của ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ cho một người có thể sử dụng nó đúng đắn.

Ngay cả Shindou cũng bị đánh bại. Cô ta là người đủ khả năng thực hiện mục tiêu của tôi – dù phương pháp khá cực đoan – nhưng bây giờ Shindou đã không còn khả năng sử dụng ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ nữa rồi.

Đám cuồng tín của tôi là hoàn toàn không được. Chúng chỉ hợp để tuân lệnh một người đứng đầu thôi, chứ không phải để ra lệnh. Tôi đã lướt qua những gương mặt của đám [thuộc hạ] của mình, nhưng không có ai phù hợp với mục đích của tôi cả.

Không có ai sẵn sàng hy sinh bản thân vì một thế giới tốt đẹp hơn cả.

Không có người nào.

Một người như vậy –

Một nguồn sáng hy vọng --

Một người có thể thừa hưởng mục tiêu của tôi. Một người như vậy –

“---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- có tồn tại.”

Chỉ một mà thôi.

Trên thực tế, chỉ có một người, thậm chí còn tối hơn cả tôi.

Người con gái đã tuyên bố rằng mình là một ‘chiếc hộp’ và từ bỏ mọi thứ vì mục đích của mình.

Otonahi Aya.

Giây phút tôi nhận ra điều này, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

Cứ như là ta quăng hết những mảnh ghép của trò chơi xếp hình xuống đất, rồi quan sát chúng tự sắp xếp lại với nhau một cách kỳ diệu. Nghe thì có vẻ điên rồ, nhưng tình hình của tôi lúc này đây tương tự như vậy.

Tôi đứng dậy. Mới đây thôi, tôi còn chẳng đủ sức để chạm vào khuyên tai của mình, nhưng tôi không quan tâm. Chống lại cái áp lực mà ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ đang đè lên tôi, tôi quay mặt qua đối diện với Aya.

Tôi cảm thấy thật tồi tệ, lo rằng mình sẽ nôn ra máu khi bắt đầu nói chuyện. Một cảm giác choáng váng đang gây ảnh hưởng đến khả năng giữ thăng bằng của mình, làm tôi đứng không vững.

Tuy nhiên, trước khi tôi kịp nhận ra, tôi bắt đầu mỉm cười.

“Aya, cô luôn muốn tìm một ‘chiếc hộp’ mới đúng không? Và cô đang đuổi theo ‘O’ và những ‘chủ nhân’ khác để có được một cái – tất cả là để hoàn thiện ‘điều ước’ của mình.”

Aya cau mày nhìn tôi.

“Đó cũng là lý do cô dành cả một đời người trong ‘Lớp học loại bỏ’ và ở cùng Kazu: vì nó nhận được sự chú ý từ ‘O’. Cô đã dành cả đời để hoàn thành mục tiêu của mình. Cô tồn tại chỉ vì mục tiêu đó.”

“Ừ, đúng thế. Ý anh là gì?”

Trên thực tế, những nỗ lực của Aya là vô nghĩa; Aya không thể nào lấy được một ‘chiếc hộp’ lý tưởng. Đó là tại sao cô ta không thể hiểu được bản chất của ‘O’ là gì và cứ tiếp tục chiến đấu với ả.

‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ vẫn cứ không trọn vẹn.

Nhưng là vì cô ta chỉ chiến đấu có một mình.

Nhưng nếu như Aya có thể chia sẻ gánh nặng cho ai đó.

Nếu như Aya tìn được một tâm hồn đồng điệu.

“Hãy vui lên đi.”

Nếu như có ai đó vô tình có một ‘chiếc hộp’ tương tự.

“Mong ước của cô sắp thành hiện thực.”

Aya nhận ra là tôi nói nghiêm túc, và chăm chú nhìn tôi.

“Ở đâu? ‘Chiếc hộp’ mà tôi đang tìm kiếm, nó đang ở đâu?”

‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ và ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’, chúng tương tự với nhau.

Chúng được tạo ra nhờ một niềm tin mạnh mẽ, nhưng cũng lại rất yếu ớt và dễ vỡ. Đồng thời, chúng cũng có thể được dùng cho gần như bất kỳ mục đích nào.

“Nó nằm ngay đây,” Tôi chỉ vào ngực mình mà nói. “ ‘ Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ là ‘chiếc hộp’ mà cô đang tìm kiếm.

Đúng vậy, với ‘chiếc hộp’ của tôi, Aya có thể thoát khỏi cái bãi cát lún với cái tên ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ kia.

Aya nãy giờ đã quan sát tôi với đôi mắt mở to. Xong rồi cô ta cúi mặt xuống và lắc đầu.

“Anh có nhận ra điều mà mình nói nó nhảm nhí cỡ nào không? ‘Chiếc hộp’ của anh không phải là thứ mà tôi đang tìm kiếm. Một ‘chiếc hộp’ để hy sinh người khác khác với lý tưởng của tôi; chính xác hơn là nó hoàn toàn trái ngược. Điều mà anh mới làm với Yanagi đã đủ chứng minh điều đó.”

“Nhưng đó là do tôi là người dùng nó,” tôi phản bác lại, hướng sự tập trung của Aya và tôi một lần nữa. “Cô nói đúng; khi tôi dùng nó, ‘chiếc hộp’ này sẽ hy sinh nhưng người khác vì đó là cách mà tôi muốn thay đổi thế giới. Tuy nhiên, ‘chiếc hộp’ này có thể làm nhiều thứ hơn là chỉ đơn thuần tạo ra bọn ‘cẩu nhân’. Về bản chất, nó là một năng lực điều khiển người khác. Không, nói vậy thì tiêu cực quá. Nói theo kiểu của cô --”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt thể hiện ý chí mạnh mẽ của Aya và nói:

“—nó có năng lực soi đường dẫn lối cho người khác.”

Nét mặt của Aya liền thay đổi.

À, đúng như dự đoán. Aya đã bắt đầu thích thú với ‘chiếc hộp’ này.

“Nó có năng lực mà cô đang tìm kiếm,” Tôi nói với sự chắc chắn. “Năng lực dẫn dắt người khác đến với hạnh phúc.”

“Không thể nào – nhưng, nhưng…”

Dù cho vẫn đang cố gắng chối bỏ, Aya đã nhận ra rồi –

Đó là điều tôi nói là đúng.

Và đây là ‘chiếc hộp’ mà cô ta vẫn đang tìm kiếm.

Tôi bước lại chỗ Otonashi Aya.

Vào lúc này đây, cái cảm giác mệt mỏi gây ra bởi ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ vẫn đang đè nén tôi. Thêm vào đó, tôi cảm nhận được ‘Cái bóng tội lỗi’ đang ăn dần ăn mòn cơ thể tôi trong mỗi bước đi. Tôi vừa đi vừa chao đảo, cố gắng nắm lấy những cái ghế xung quanh để không ngã.

“—Hehe.”

Mặc dù cảm thấy rất tệ hại, nhưng tôi không thể kìm được cái sự vui sướng trong lòng mình được.

Bởi vì rốt cuộc, tôi đã tìm thấy câu trả lời.

Từ cái giây phút mà tôi có được ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’, tôi đã sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của mình để sử dụng nó. Tôi đã sẵn sàng để mất luôn lý trí hoặc chết một cái chết thảm thương.

Về mặt bản chất, ‘chiếc hộp’ này sẽ phải được truyền lại cho người khác.

Nhưng ai là người sẽ nối nghiệp tôi?

Có lẽ tôi đã biết câu trả lời từ lâu.

Chẳng phải tôi đã gọi Aya là nguồn sáng hy vọng của mình sao?

Dù tôi vẫn chưa biết là vì hai chúng tôi đã hợp tác cùng nhau trong ‘Lớp học loại bỏ’, hay là vì tôi cảm nhận được sự thần thánh của Aya, nhưng tôi chắc rằng một phần nào đó trong não tôi đã quyết định rằng ‘chiếc hộp’ này sẽ được truyền lại cho cô ta.

Nếu điều đó đúng, thì ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ thực tế là –

Một ‘chiếc hộp’ được tạo ra để truyền lại cho Otonashi Aya.

“…… Hah, hah…”

Tôi cuối cùng đã bước đến được chỗ mà Aya đang ngồi.

Dù vẻ mặt vẫn đang do dự, cô ta không hề có ý định bỏ chạy.

“Đứng lên đi, Aya.”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

“Đúng dậy và nhận lấy ‘chiếc hộp’ mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay đi!”

Một khoảng thời gian qua.

Tuy nhiên, Aya cuối cùng cũng đứng dậy.

Cô ta đứng lên, biết rõ là tôi sẽ làm gì tiếp theo. Ánh sáng của màn ảnh làm xuất hiện một cái bóng của Aya.

Tôi nhìn vào mắt cô ta.

Không còn sự do dự nữa.

Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận nó.

“Tốt lắm.”

Tôi là người phải đón nhận Aya trước.

“Cho tôi thấy tội lỗi của cô đi, Otonashi Aya!”

Tôi nói rồi bước lên cái bóng của Aya.

“—Ah.”

Tôi đứng lên cái bóng và thấy được tội lỗi.

Tội lỗi của Otonashi Aya,… à không, của Otonashi Maria.

Đó là,

Đó là –

“-

--

----

---------“

Tôi ngã quỵ xuống.

Và ngất đi một lúc.

Tôi có thét lên không? Không, tôi đoán là mình còn không đủ sức làm điều đó.

Tôi nhớ lại những gì mà mình vừa nhìn thấy.

Đó không phải là thứ kinh khủng nhất trong hàng ngàn tội lỗi tôi đã nhìn thấy, nó cũng không phải là thứ độc ác nhất. Nhưng sự kinh khủng và nỗi đau mà tôi phải chịu, đó là hai thứ không liên quan đến nhau. Nỗi đau mà tôi phải chịu, đó chính là nỗi đau mà chủ nhân của tội lỗi ấy phải chịu trước đây, và không liên quan đến sự khủng khiếp của tội lỗi ấy.

Vậy thì Aya đã phải chịu nỗi đau như thế này ư?

Một sự đau đớn giống như hàng ngàn con dao đâm xuyên qua tim tôi, hai con mắt bị đập nát, tay tôi bị bẻ gãy từng ngón, ruột gan tôi bị bỏ vào máy xay, móng tay tôi bị đóng chặt vào da thịt. và thêm vào đó toàn bộ cơ thể tôi bốc cháy. Tội lỗi của Aya có cảm giác như cơ thể tôi bị nung chảy ra.

Cái quái gì thế này?

Tay tôi run dữ dội, mắt tôi mở to trong cơn hoảng loạn.

Cô ta –

Cô ta đã phải chịu đựng nỗi đau này bấy lâu sao.

“…… Gh!”

Tôi cố gắng gượng dậy và nhìn Otonashi Aya.

Để biến Aya thành một [chủ nhân], tôi phải tạm thời biến cô ta thành [thuộc hạ] của mình, và do đó tôi phải nuốt chửng ‘Cái bóng tội lỗi’ của cô ta.

Và nếu tôi làm vậy, Aya sẽ phải sống lại tội lỗi của mình.

Nhưng liệu cô ta có chịu được nỗi đau ấy không?

Nhưng thôi kệ, tôi không định bỏ cuộc lúc này.

Tôi không được phép do dự.

“Chúng ta làm thôi.”

Tôi cầm lấy ‘Cái bóng tội lỗi’ của Aya mà tôi vừa có được, và rồi nuốt nó.

“---!”

Aya cứng người lại và ôm ngực.

Nhưng chỉ có thế.

Tôi không thể giấu sự kinh ngạc của mình .”….. Sao mà cô vẫn ổn vậy?”

Otonashi Aya đứng đó như không có vấn đề gì.

“Tôi không ổn chút nào.”

Nhìn kỹ hơn, tôi bát đầu thấy mồ hôi lạnh trên mặt Aya. Cô ta đang nghiến răng trong đau khổ. Nhưng đối với một người vừa ngất xỉu khi chạm vào tội lỗi của cô ta, tôi khó mà tìn được phản ứng của cô ta lại đơn giản như vậy.

“Làm sao mà cô vẫn có thể đứng đó được? Cô đúng ra không thể nào chịu nổi nỗi đau ấy chứ. Tôi vừa cảm nhận nó -- tôi biết.”

“Trừ phi tôi sai, nhưng ‘chiếc hộp’ của anh làm cho người khác nhớ lại tội lỗi của mình đúng không?” Aya nói. Cô ta vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, ý chí sắt đá hiện rõ trong đôi mắt ấy, dù mồ hôi đang chảy ròng ròng hai bên má của cô.

“Ừm, bởi thế không thể nào mà cô có thể chịu được cơn đau ấy khi mà nó ập đến quá bất ngờ.”

“Nó không bất ngờ chút nào.”

“Cái gì?”

Aya thả tay ra khỏi ngực và bắt đầu thở đều. Cô ta đã bình thường trở lại.

“Tôi phải chịu nỗi đau này 24/7. Tôi quen nó rồi.”

Cô ta đang nói gì vậy?

Nếu tôi tìn lời cô ta, thì điều đó cũng thật là lố bịch.

‘Chiếc hộp’ của tôi làm người ta nhớ lại tội lỗi của mình, hay cái cảm giác mà họ trải qua khi gây ra tội lỗi đó. Những kẻ tội đồ thường cố gắng loại bỏ ký ức ấy ra khỏi đầu để có thể sống trong yên bình.

Nhưng nếu như Aya không làm vậy thì sao? Nếu như cô ta chưa từng quên đi cái ký ức đấy trong một giây nào?

“Tôi luôn luôn ý thức được về tội lỗi của mình.”

Nếu là vậy, thì Aya sẽ quen với nỗi đau ghê gớm đó và nó dần sẽ trở thành một phần của cuộc sống hằng ngày của cô ta.

Nếu Aya luôn sống cùng nỗi đau đó, thì không có lý do gì mà cô ta sẽ thấy choáng ngợp khi phải đối mặt với nó.

“Tôi sẽ không được tha thứ. Đó là lý do tại sao –“

Nhưng mà, làm thế nào mà một con người có thể sống như vậy?

À… tôi hiểu rồi.

Đó là lý do tại sao.

“Đó là lý do tại sao – tôi không thể sống như một con người nữa.”

Đó là lý do tại sao cô ta trở thành ‘Otonashi Aya’.

Cô ta luôn ý thức được mình là một tội đồ. Bằng cách từ chối quên đi tội lỗi của mình, Aya tiếp tục đẩy bản thân mình tiến tới phía trước.

Một cách có đạo đức để mang theo tội lỗi cũng như chịu sự trừng phạt.

Và đó là thứ làm Aya mất đi con người và trở thành một ‘chiếc hộp’ – trở thành ‘Otonashi Aya’.

Bằng cách chủ động đè nén bản chất thật của mình, cô ta có thể tập trung vào một ‘điều ước’ duy nhất. Cô ta cống hiến hết mình vì một mục tiêu duy nhất.

Đem lại hạnh phúc cho tất cả những người khác.

Aya tạo ra những cảm giác tôn trọng, đố kỵ, hân hoan, tôn kính.

Cô hiện thân cho cái kết quả đáng buồn đang chờ đợi người ‘chủ nhân’ thật sự ở cuối con đường.

Nhưng đây chính là lý do mà không ai khác xứng đáng với năng lực của tôi hơn Aya.

Otonashi Aya.

Hãy tiếp tục sống vì ‘điều ước’ của chúng ta.

Xin lỗi Kazu, nhưng tao nhất định từ chối trả ‘Otonashi Maria’ lại cho mày.

Tao từ chối để cho mày hủy diệt ‘điều ước’ của tụi tao.

“Tôi trao cho cô sức mạnh của mình. Tôi sẽ gửi tất cả những ‘Cái bóng tội lỗi’ mà tôi có cho cô.”

Trao những ‘Cái bóng tội lỗi’ cho Aya không gây ra ảnh hưởng gì cho tôi. Tôi vẫn có thể điều khiển đám [thuộc hạ] của mình được.

Tuy nhiên, nhiệm vụ của tôi bây giờ đã khác.

Điều quan trọng nhất là phải loại bỏ được Hoshino Kazuki, kẻ có tầm ảnh hưởng lớn nhất lên Aya, và sở hữu năng lực phá hủy ‘chiếc hộp’. Tôi phải trợ giúp Aya để cô ta có thể tiếp tục sống vì ‘điều ước’ của chúng tôi.

“Cô đã sẵn sàng chưa?” Tôi hỏi, nhưng Aya lờ tôi, cô ta chỉ nhìn thẳng về phía trước.

“Tôi luôn thử tưởng tượng,” cô ta thì thầm, “làm thế nào để mình giúp người khác trở nên hạnh phúc; tôi phải cần một ‘chiếc hộp’ ra sao. Hạnh phúc không phải là thứ mà tôi có thể tạo ra rồi ép họ nhận được. Nó cũng không thể đạt được khi quăng họ vào một thiên đường để quên hết những lo âu và phiền muộn. Cuối cùng, tôi đi đến kết luận là hạnh phúc trọn vẹn chỉ có thể đạt được khi ta tự hình dung ra nó và tự hành động để hướng tới cái hạnh phúc lý tưởng đó.” Aya nắm chặt tay lại. “Cái tôi cần là một năng lực để soi đường dẫn lối cho người khác,” cô ta nói với vẻ đa cảm. “Tôi không ngờ rằng chỉ cần mình thay đổi quan điểm một chút là có thể nhận ra được cái điều đơn giản này.”

Cuối cùng, Aya nhìn tôi.

“Oomine. Tôi đã không nghĩ rằng hai ta đang đi cùng một hướng, nhưng tôi đã đổi ý. Anh đã dạy cho tôi thấy rằng những điều kỳ diệu này là có thể… à, vậy đó chính là tâm hồn đồng điệu đấy sao.”

“Tâm hồn đồng điệu… đúng vậy.” Tôi gật đầu và chuyển những ‘Cái bóng tội lỗi’ cho Aya.

Giờ nghĩ lại, một ý tưởng đã lóe lên khi tôi trao những ‘Cái bóng tội lỗi’ cho cho Shindou; rằng một người thật sự mạnh mẽ có thể không bị ảnh hưởng gì khi nhận lấy những ‘Cái bóng tội lỗi’ của người khác; nhưng đồng thời, người đó sẽ làm cho tôi mất đi sự tự tin, liệu mình có đủ tố chất để lãnh đạo hay không.

“… Hm.”

Otonashi Aya dễ dàng nuốt lấy 998 ‘Cái bóng tội lỗi’.

Và vì thế, cô ta đã trở thành [chủ nhân] và, như tôi ban đầu dự định, [thuộc hạ] thứ 999 của tôi.

“Oomine,” người chủ nhân mới của ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ nói với tôi: “Cảm ơn anh.”

Tuy nhiên, gương mặt robot của Aya không hề có một chút vui mừng nào.

_______________________________________________________________________________________-

Sau một hồi loạng choạng bước đi, tôi cũng đã về được chỗ ngồi của mình.

Cơn mệt mỏi lại tấn công tôi một lần nữa, gánh nặng đè lên hai vai, làm tôi không còn ý chí để di chuyển nữa.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn phải tiếp tục suy nghĩ.

Bây giờ thì Aya đã trở thành một [thuộc hạ], do đó chỉ còn một chướng ngại duy nhất cần vượt qua để tôi có thể đạt được chiến thắng.

Và đó là đưa Kiri – chủ nhân của ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ – đến đây.

Một khi Kiri đến đây, tôi sẽ đe dọa Kazu và bắt nó phải tiêu diệt ‘chiếc hộp’ này.

“Kokone, anh yêu em!”

Giọng nói của tôi vang vọng trong khán phòng.

Trên màn ảnh kia, tôi đang đứng trong lớp học, giàn dụa nước mắt và ôm lấy Kiri.

Tuy nhiên, Kiri chỉ đứng đó, hai thay buông thỏng xuống như một con rối vô hồn.

Con người trước đây của tôi cứ lặp lại một câu trong khi vẫn đang khóc.

“Kokone, anh yêu em!”

Và đó là cách mà tôi đã làm khổ Kiri.

Tôi làm khổ Kiri vì tôi đã bày tỏ cảm xúc chân thật của mình. Nước mắt cũng bắt đầu xuất hiện trong đôi mắt của em ấy.

Nhưng cái cảm xúc của tôi mà Kiri cảm nhận được, đó không phải là tình yêu; thay vào đó, nó giống như một sản phẩm của sự ám ảnh hơn.

Đừng bỏ anh khi mà anh yêu em nhiều thế này.

Đối với Kiri, những lời nói của tôi nghe có vẻ như… như một lời đe dọa ngăn cấm em ấy thay đổi, ép buộc em ấy vẫn phải giữ hình ảnh người con gái xấu xí và vô giá trị.

Tôi là một thằng tồi.

Tôi không thể nào cứ sống như vậy được.

Tôi phải thay đổi thế giới xung quanh chúng tôi.

Tôi phải sửa đổi cái bọn đã làm hại Kiri, cái bọn đã biến Kiri thành con người như ngày hôm nay. Không phải những kẻ xấu cần được loại bỏ - Rino và đám bạn của nó không xấu – mà chúng là những lũ ngu không chịu suy nghĩ. Chúng chỉ thấy được thứ ở ngay trước mắt mình, chứ không thấy đuộc hậu quả cuối cùng của những gì mà chúng làm. Tôi phải sửa đổi điều đó, và như thế thì những bi kịch như của Kiri mới không còn xảy ra nữa.

Kirino Kokone có thể sống như con người thật của mình.

Đúng chứ?

Vì một thế giới chính nghĩa.

Không có gì khác quan trọng hơn.

Hạnh phúc của tôi và hạnh phúc của Kiri là không hề liên quan.

“—À.”

Tôi biết rồi.

Tôi sẽ cho Kokone Kirino dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’.

Trái tim của em ấy đã tan vỡ sẵn rồi, do đó em ấy sẽ cần nó. Nếu tôi dùng Kiri cho mục đích này, trí nhớ của Aya sẽ bị xóa mất, đồng thời đập tan ý chí của Hoshino Kazuki.

Kế hoạch này có điểm nào bất hợp lý không? Không, không có đúng không?

Lúc mà tôi nghĩ rằng mình nên dùng Kiri, tôi cũng tìm ra một cách dễ dàng để đưa em ấy đến đây.

Dễ dàng thôi. Với tư cách là bạn thuở nhỏ cũng như bạn trai cũ của Kiri, việc tôi nghĩ ra một phương pháp để dụ em ấy đến đây là điều tự nhiên thôi. Tôi không ngờ mình không nghĩ ra cách này sớm hơn. Hay là do tôi tự kiềm chế bản thân lại mà không biết.

Tôi ra [mệnh lệnh] cho một đứa cuồng tín: “Gửi một e-mail đến địa chỉ này --” Tôi nhớ lại email của Kiri, địa chỉ email mà tôi không thể nào quên được. “—và ghi nội dung như sau:”

Kiri sẽ không đến nếu tôi chỉ đơn giản gọi em ấy đến.

Tuy nhiên, Kiri sẽ đến nếu em ấy nghĩ rằng tôi đang van xin sự giúp đỡ, và tôi đã đến giới hạn của mình. Đó là bản chất của Kiri – em ấy sẽ chọn ưu tiên hạnh phúc của tôi chứ không phải hạnh phúc của bản thân mình.

Tôi xác định tin nhắn hiệu quả nhất để bày tỏ sự van xin của mình cho Kiri, và ra [mệnh lệnh] cho [thuộc hạ] của mình gửi đi. Cái tin nhắn kinh khủng ấy y hệt với những gì mà tôi đang nói trên phim. “Kokone, anh yêu em!”

Nhưng nói vậy thôi…

Đúng vậy.

Tôi cũng đã đến giới hạn rồi.

Hoshino Kazuki – Thứ sáu, 11/9, 23:02

“Maria đã trở thành một [thuộc hạ]?” Tôi nhắc lại lời mà Mogi-san vừa nói.

“Kasumi… vậy nghĩa là sao? S-sao Maria-chan…?” Haruaki vẫn đang quỳ dưới đất, nhưng ngẩng đầu lên và hỏi Mogi-san.

“T-tớ chỉ nhắc lại điều mà Yanagi-san đã nói cho tớ thôi, nên tớ cũng không biết gì hết…”

Sao chuyện này lại có thể xảy ra.

‘Chiếc hộp’ của Daiya không có tác dụng gì khi Iroha-san đứng lên bóng của tôi; và nếu Daiya đứng lên bóng của Maria, điều tương tự đáng lẽ phải xảy ra.

Trừ phi Maria tự nguyện đón nhận ‘chiếc hộp’ này.

“—“

Bỗng nhiên, điện thoại tôi reo lên, báo hiệu là có e-mail mới. Tôi lấy ra, và nó lại reo lên lần nữa.

“…C-cái gì thế này?”

Xét tới tình hình hiện tại, thì nhận liên tiếp nhiều e-mail không phải là dấu hiệu tốt.

Những địa chỉ e-mail này tôi đều không quen, tôi mở thử cái mail thứ 2 ra, nhưng nó chỉ có một ký tự “U”, và khi đó, lại một e-mail mới đến.

Thêm 6 e-mail nữa từ những địa chỉ lạ hoắc được gửi đến tôi. Chúng chỉ đều chứa có 1chữ cái, và nếu được sắp xếp tuần tự, nó sẽ thành một câu:

“Q”

“U”

“Ê”

“N”

“T”

“Ô”

“I”

“Đ”

“I”

Danh tính của chủ nhân thật sự của cái tin nhắn này, không ai khác.

“Maria…!”

Vậy đó là sự thật.

Sự thật rằng Maria đã trở thành một [thuộc hạ].

Không, nó còn tệ hơn.

“Maria đã ra [mệnh lệnh] cho ít nhất chín người…”

Maria đã trở thành một [chủ nhân].

“… Tại sao… sao mọi chuyện lại ra thế này…?”

Một e-mail nữa được gửi tới tôi trong khi vẫn đang bối rối. Người gửi lại là một địa chỉ lạ, nhưng lần này, nội dung e-mail có hơn một chữ cái.

“Xem tin thời sự đi.”

Nín thở, tôi bật app TV trên điện thoại lên.

Tôi ngay lập tức thấy được thứ mà Maria đang nói đến. Biên tập viên đọc đoạn tin sau:

“Tin nóng: Tamura Katsuya, một nạn nhân của hiện tượng ‘cẩu nhân’, đã trở lại bình thường. Đây là trường hợp hồi phục đầu tiên. Tuyên bố chính thức từ phía cảnh sát là họ đã đặt Katsuya-san vào vòng bảo vệ nghiêm ngặt, hiện nay y đã bình tĩnh và không có dấu hiệu gì hoảng loạn. Y cũng khai rằng mình không có ký ức gì trong giai đoạn biến thành ‘cẩu nhân’, và rằng chính y đã giết chết cha mẹ của mình, và sẵn sàng nhận mọi hình phạt. – Chúng tôi vừa nhận thêm được một tin. Ishikawa Yasumi, một ‘cẩu nhân’ khác, cũng đã bình thường trở lại và…”

Chuyện gì vậy? Sao Daiya lại thả bọn ‘cẩu nhân’ ra lúc này? Chẳng phải nó định làm cho mọi người trên thế giới này tự xem xét lại đạo đức của bản thân bằng cách tạo ra bọn ‘cẩu nhân’ sao? Thả chúng ra chẳng khác nào làm mọi nỗ lực của nó vô nghĩa.

Hay là Maria là người đã làm điều này?

Nhưng tại sao Daiya lại cho phép điều này?

Người bình thường sẽ nghĩ rằng Maria đã chiếm lấy ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’!

“… Chúa ơi.”

Điều này là sự thật ư?

Chẳng lẽ Maria tự nguyện chấp nhận ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ ư? Maria trở thành một [thuộc hạ] rồi sau đó thành [chủ nhân] chỉ để có thể sử dụng sức mạnh của ‘chiếc hộp’ này sao?

Nếu điều đó là đúng, thì tại sao?

“—Không, điều đó…”

Rõ như ban ngày.

Nếu điều đó là đúng, thì động cơ của Maria là quá rõ ràng.

‘Điều ước’ duy nhất của em ấy là làm cho người khác được hạnh phúc. Maria không quan tâm đến thứ gì khác. Do đó, điều mà em ấy đang làm cũng góp phần phục vụ cho mục tiêu cuối cùng.

Nói cách khác, Maria đã xác định rằng ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ có khả năng đem lại hạnh phúc cho người khác.

Tôi biết Maria đã luôn tìm kiếm một ‘chiếc hộp’

Và ‘chiếc hộp’ mà em ấy đã chọn là ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’. Năng lực để kiểm soát người khác.

“Cái… quái gì vậy…”

Tôi nghiến răng mình lại.

Chẳng phải điều này có nghĩa là Daiya là người hiểu rõ và cần Maria nhất sao?

Bước qua –

“Bước qua xác của anh đi.”

Tôi biết Maria sẽ định làm gì tiếp theo.

Không như Daiya, Maria sẽ không tạo ra một vụ lùm xùm. Em ấy sẽ tiếp cận từng người một, và can thiệp nếu cần thiết và dẫn dắt họ đến hạnh phúc.

Nhưng đó là một nhiệm vụ bất khả thi.

Lãng phí cả đời mình để phục vụ người khác.

Ấy vậy mà Maria vẫn vui vẻ cống hiến cả đời của mình cho hạnh phúc của người khác.

Em ấy chắc là đã rất vui khi đã tiến thêm một bước gần với mục tiêu của mình.

“Bước qua xác của anh đi.” Tôi nhắc lại lần nữa.

Maria chỉ hành động như vậy vì mình bị ám ảnh bởi ‘Otonashi Aya’.

Em ấy đã quên mất chính bản thân mình.

“Anh sẽ………”

Nếu vậy, câu trả lời của tôi sẽ là.

“Anh sẽ tiêu diệt……”

Tôi sẽ không để em ấy còn hy vọng gì với ‘Otonashi Aya’.

Thứ duy nhất mà ‘Otonashi Aya’ sẽ nhận được từ tôi là sự tuyệt vọng.

“Anh sẽ tiêu diệt ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ mà em đang bám lấy!”

Nó có phải là tia hy vọng mà em đã tìm kiếm bấy lâu nay hay không.

Anh đếch quan tâm.

Cứ khóc nếu như em muốn. Anh sẽ không nương tay đâu.

Tôi đã quyết định rồi.

Câu hỏi bây giờ là làm thế nào để thực hiện kế hoạch thôi.

Daiya có thể ra [mệnh lệnh] cho Maria. Nó có thể đe dọa tôi tùy ý nó muốn. Bằng cách đe dọa sẽ dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ cho Yuuri-san, nó có thể ép tôi làm bất cứ thứ gì. Nếu nó yêu cầu tôi tiêu diệt ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’, tôi sẽ phải làm theo. Nếu nó yêu cầu tôi để cho Maria đi, tôi cũng phải chấp nhận.

“Ngh…”

Vậy tôi có thể làm gì?

Daiya vẫn đang đứng giữa Maria và tôi. Trừ phi tôi tìm ra cách để chống lại nó, tôi sẽ thất bại trong việc cứu Maria.

--Một cách để chống lại nó. Một cách để chống lại nó…!

Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

Mắt tôi chuyển hướng sang Haruaki, người nãy giờ đã yêu cầu tôi đưa cậu ấy cùng Kokone đến chỗ ‘rạp phim’.

“Haruaki.”

Đúng vậy, rốt cuộc thì cậu ấy là điểm yếu duy nhất của Daiya.

“Hãy gặp Kokone.”

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng vì điều mà tôi sắp làm.

_______________________________________________________________________________

Mogi-san nói rằng cậu ấy muốn hỗ trợ tôi, nhưng chúng tôi không thể đưa cậu ấy đến ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ được, do đó chúng tôi nhanh chóng đưa cậu ấy về bệnh viện. Sau đó, tôi và Haruaki đi gặp Kokone.

Chúng tôi gọi trước cho Kokone, do đó cậu ấy đã chờ sẵn ở công viên gần ký túc xá.

Vừa gặp mặt, Kokone đã nhảy vào lòng tôi.

“Daiya vừa gửi cho tớ thêm một tin nhắn nữa,” cậu ấy nói với giọng run run, ‘nói rằng anh ấy còn yêu tớ.”

Kokone không ngẩng mặt lên.

Kokone đang run như cầy sấy, nhưng không cần thế tôi cũng biết là cậu ấy đang khóc.

“Đây là lần đầu tiên Daiya nói với tớ như vậy sau khi biết tớ đã thay đổi.”

Haruaki chỉ biết cắn môi khi nghe Kokone nói.

“Tớ đã quyết định rồi. Và tớ sẽ làm theo ý mình.” Cậu ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi với đôi mắt rơm rớm nước mắt. “Tớ sẽ cứu Daiya.”

Ý chí của Kokone không thể nào lay chuyển được rồi.

“Kokone…”

Nó chắc là đã nói rằng nó còn yêu Kokone thông qua e-mail. Rõ ràng đây là một cái bẫy, nhưng điều đó không ngăn được Kokone.

Tuy nhiên, điều đó vô tình đã trợ giúp kế hoạch của tôi.

“Cậu có sẵn sàng làm mọi thứ không?”

“Tớ sẵn sàng. Tớ sẽ dùng cả mạng sống của mình nếu cần thiết.”

Đó là câu trả lời mà tôi muốn nghe, để tôi có thể lợi dụng Kokone để chống lại Daiya.

“Kokone, Haruaki, chúng ta hãy đi đến ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ nào.”

Tôi sẽ lợi dụng tình yêu của Kokone dành cho Daiya, nhưng chỉ vì mục đích duy nhất là cứu Maria.

Nhưng Haruaki vẫn cười với tôi.

“Cậu đưa bọn tớ đi cùng sao? Cảm ơn nhiều lắm, Hoshii!” Cậu ây nói và nắm chặt tay tôi. Thật chặt.

“Đ-đau quá, Haruaki.”

Nhưng cậu ấy vẫn không thả tay tôi ra, mắt Haruaki vẫn nhìn tôi, và nước mắt bắt đầu chảy.

“Cảm ơn. Hoshii!”

Mặc dù đưa Kokone đi cùng không đảm bảo là Daiya có thể được cứu.

Trên thực tế, Haruaki sắp phải chứng kiến sự hủy diệt của Daiya. Ấy vậy mà cậu ta vẫn rơi những giọt nước mắt vui mừng, sai lầm khi tin rằng tôi đã đưa ra quyết định này vì Kokone và Daiya.

Cậu ta cuối cùng cũng thả tay tôi ra.

Tay tôi giờ nóng ran.

“À--”

Tim tôi cũng bắt đầu nóng lên, đến mức không chịu được.

Những giọt nước mắt mà họ rơi vì Daiya đang tấn công tôi.

Và chúng làm tôi nhận ra.

“Ugh…gh…”

Tôi nhìn vào đôi tay đang ấm lên của mình. Đôi tay này sở hữu sức mạnh bóp nát những ‘chiếc hộp’ và đập tan các ‘điều ước’.

Đôi tay này chứng tỏ rằng tôi đã không còn là con người nữa.

Cái ý định lợi dụng tình cảm người khác vì Maria cũng đã chứng tỏ tôi đã đi quá xa khỏi con đường đúng đắn.

Vì thứ mà tôi sắp làm ---

“AAAahh…”

Từ khi nào mà tôi đã đi quá xa như vậy? Không, chẳng phải ý định giết Iroha-san là đủ chứng minh là tôi không được bình thường rồi sao? Lúc đó thần kinh tôi cũng đã có vấn đề rồi.; tôi chỉ không nhận ra vì Iroha-san vô tình sống sót mà thôi.

Tôi muốn cầu nguyện cho Daiya. Tôi muốn cầu cho Daiya được hạnh phúc cùng Kokone và Haruaki. Tôi muốn khóc cùng họ. Tôi muốn cùng nhau chia sẻ cảm xúc và lên đường cứu Daiya.

Nhưng tôi không thể.

Tôi sẽ cứu Maria. Tôi không thể nào đặt họ lên trên Maria được. Không thể nào.

Tôi đã thay đổi hoàn toàn.

‘Chiếc hộp rỗng’ đã biến tôi thành con quái vật lúc này đây.

“Uh…uuuuuh…”

Nước mắt tôi bắt đầu rơi.

Nhưng những giọt nước mắt này không được đẹp như của Kokone hay Haruaki, nó rơi vì một người khác. Chùng là những giọt nước mắt kinh tởm và ích kỷ, rơi vì cái thứ mà tôi đã trở thành.

“Haruaki, Kokone.”

Tôi gửi những cảm xúc chân thật nhất của mình vào lời nói.

“Tớ rất yêu hai cậu.”

Đó là thứ duy nhất tôi có thể nói với toàn bộ sự chân thành và trung thực.

Haruaki ôm tôi và Kokone.

Kokone bắt đầu khóc to lên.

Tôi cảm thấy như mình đã gây ra một tội lỗi kinh khủng vì đã dám rơi những giọt nước mắt ghê tởm này. Nước mắt Kokone chảy xuống má tôi, sự thuần khiết của chúng lặng lẽ lên án tôi và làm tôi càng cảm thấy đau khổ hơn.

“Tớ yêu hai cậu, nhưng tớ cũng có thể phản bội hai cậu.”

Họ tròn xoe mắt nhìn tôi.

“Tớ xin lỗi. Nhưng không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra, tớ sẽ làm bất cứ thứ gì để cứu Maria. Tớ thậm chí có thể lợi dụng tình cảm của hai cậu để cứu em ấy. Tớ có thể không cứu được Daiya. Tớ có thể sẽ dồn nó vào chân tường. Nhưng tớ thật sự, thật sự muốn nghĩ rằng mình muốn cứu nó. Xin lỗi. Nhưng tớ không thể làm vậy từ tận đáy lòng mình được. Xin lỗi. Tớ xin lỗi vì tớ không thể cầu nguyện cho sự cứu rỗi của Daiya bằng cả trái tim mình được.” Nước mắt tôi không ngừng tuôn ra. “Xin hãy tha thứ cho tớ.”

Trong một lúc, chúng tôi đứng đó im lặng nhưng vẫn ôm nhau thành một vòng tròn.

Kokone là người đầu tiên lên tiếng.

“Không sao đâu,” Cậu ấy nói trong khi vẫn đang thút thít. “Tớ cũng không khác với cậu mấy. Tớ chỉ hành động vì Daiya. Tớ thậm chí không thể hành động vì chính bản thân mình, cho dù đó là điều mà Haruaki muốn.”

Cậu ấy đẩy nhẹ ngực tôi ra và mỉm cười với tôi.

“Tớ tha thứ cho cậu, Kazu-kun, bởi vậy xin cậu cũng hãy tha thứ cho tớ.”

Nhìn những giọt lệ của họ, tôi chỉ có thể nghĩ:

Như bốn bộ phim mà Daiya đang xem, tôi không thể tưởng tượng nổi câu chuyện này sẽ có một cái kết có hậu.

Tôi đã mắc sai lầm ở đâu?

Từ khi nào mà mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn được?

Nếu như tôi phạm sai lầm ngay từ đầu, thì liệu Daiya có đúng về việc thay đổi thế giới hay không?

Tôi không biết.

Tôi không biết, nhưng chúng tôi phải đi.

Tới cái trung tâm thương mại, nơi tọa lạc cánh cửa của ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’.

Đến chỗ Daiya.

Đến chỗ Maria.

Nhưng trước đó, tôi phải để lại một dấu ấn trên cơ thể mình, nhắc cho tôi rằng mình đã đi sai đường như thế nào.

Đúng thế, tôi sẽ để lại dấu ấn trên cái bộ phận đang sở hữu cái năng lực phá hủy ‘chiếc hộp’ kia. Tôi chọn bàn tay phải của mình.

Sau khi tôi làm xong –

Tôi sẽ đi xem đoạn kết của câu chuyện này.

Truyện Chữ Hay