Oomine Daiya – Thứ sáu 11/09 22:00
Otonashi Aya, chị gái của Otonashi Maria đã chết. Hoặc ít nhất đó là những gì ghi trên giấy tờ.
Tôi phát hiện ra việc này trước khi vụ ‘Trò Chơi Tiêu Khiển’ xảy ra. Để cải thiện khả năng sử dụng ‘chiếc hộp’ của mình, tôi đã dành một thời gian để lục lạo về gia cảnh của Otonashi Maria.
Otonashi Maria
Cô ta là con gái thứ hai của một nhân viên điều hành cấp cao ở một công ty tài chính lớn. Cô sống với gia đình của mình – cha là Michishige, mẹ là Yukari, và chị gái là Aya – một gia đình sống trong một khu giàu có của quận Hyougo. Khoảng cách tuổi tác giữa cha và mẹ Maria là khá lớn. Năm Maria 14 tuổi, cha cô đã ở lục tuần, trong khi mẹ chỉ mới 35. Bên cạnh đó, mẹ của Maria là vợ thứ ba của Michishige.
Dễ thấy một điều rằng, gia cảnh của Maria khá là… phức tạp. Điều này cũng đúng khi nói về mối quan hệ của Maria với chị gái mình. Mẹ ruột của Aya là vợ trước của Michishige, và Aya cũng chỉ lớn hơn Maria có ba tháng tuổi. Dó đó, hai chị em học cùng một khối.
Để tránh mọi người dị nghị về tình cảnh của gia đình, Michishige đã gửi hai đứa con gái của mình đến hai trường khác nhau, từ tiểu học cho đến trung học.
Theo những nguồn thông tin mà tôi tìm hiểu được, thì hai chị em hoàn toàn trái ngược nhau.
Aya, người chị lớn, thật sự nổi bật. Một cô gái thông mình sáng sủa, năng động, và cũng rất nổi tiếng. Không ai cảm thấy bất ngờ khi Aya chiếm được những vị trí quan trọng chủ tịch hội học sinh. Học sinh trong trường ai nấy đều biết đến Aya.
Em gái của cô, Maria, thì ngược lại, một cô gái khá trầm tính. Do Maria không có cái can đảm để tự đứng lên bảo vệ mình khi bị bạn bè trêu chọc hồi lúc còn học tiểu học, cô thường viện những lý do như đau đầu hay đau bụng để có thể nghỉ ở nhà hoặc trốn trong phòng y tế tại trường. Không cần phải nói, điểm số của Maria không hề cao.
Tuy nhiên, đứa hay gây rắc rồi lại không phải là đứa em thiếu hòa đồng Maria, mà lại là người chị tài năng Aya.
Đôi lúc, người quá nhiều tài năng cũng có thể gây họa, đặc biệt là khi người ấy nhận thức được sự siêu việt của mình và thích thể hiện chúng không hề kiêng dè.
Aya thậm chí còn giỏi hơn cả giáo viên của mình về kiến thức, và chẳng hề do dự để chỉnh sửa những sai sót của họ. Khi trong lớp có ai đó bị ăn hiếp, cô giải quyết một cách nhanh gọn và hiệu quả hơn bất kỳ một giáo viên nào có thể làm. Khi có một sự bất đồng với một giáo viên, cô thậm chí bác bỏ người giáo viên ấy mặc dù ông đúng ra phải là người giải quyết vấn đề.
Aya nhanh chóng thể hiện rằng mình sắc bén hơn bất cứ ai trong số giáo viên của mình, và sự chênh lệch về trình độ lớn đến mức ngay cả bạn học của cô cũng nhận ra được.
Bởi vậy, không thể nào mà học sinh trong lớp có thể kính trọng được những giáo viên bất tài như vậy. Aya đã phá nát uy tín của cả đội ngũ giáo viên, và rồi việc đó dẫn đến sự bất tuân của các bạn học của cô. Tình cảnh ngày càng trở nên xấu đi, dù ít ai để ý, cho đến khi những sự cố nghiêm trọng xảy ra.
Một vài bạn học của Aya có những hành động tự làm tổn thương đến bản thân, thậm chí còn có đứa định tự sát.
Ba giáo viên đã mất việc vì mối quan hệ của họ với Aya. Một người bị suy nhược, một thì đi tấn công một học sinh khác, còn một thì cuồng si Aya và cứ bám lấy cô.
Tuy nhiên, mặc dù tính cách trái ngược cũng như không được cùng một mẹ sinh ra, hai chị em lại khá thân thiết với nhau. Họ thường xuyên chuyện trò trên điện thoại, hoặc nắm tay nhau, chơi cùng nhau vào những ngày cuối tuần. Một người bạn của Aya đã nói với tôi:
“Hai người họ cực kỳ thân với nhau, hơn cả chị em hay bạn bè… song sinh chăng? Không, như thế vẫn chưa đúng. Mình nghĩ từ chính xác nhất để miêu tả mối quan hệ của họ là … tình nhân.”
Cuộc điều tra của tôi không thể tìm được một mặt tối nào trong mối quan hệ của hai chị em. Do tính “phức tạp” của gia đình Otonashi, tôi đã gặp phải một số vấn đề. Không có giấy tờ gì ghi lại về mẹ của Aya (người mà Michishige đã ly dị sau khi Maria được sinh ra) vì bà ta đã được nhận một khoảng tiền khá hậu hĩnh. Có vẻ như Michishige nhận thức được tình cảnh gia đình của mình, nên đã dùng các biện pháp để xử lý nó triệt để.
Dĩ nhiên, những gì mà tôi biết chỉ gói gọn trong những tài liệu mà tôi đọc được cũng như qua một số lời kể lại của vài người. Khó có thể biết được chi tiết cụ thể trừ phi chính bản thân dính dáng đế vụ việc. Tuy nhiên, sự thật là không có một khủng hoảng nào lớn trong gia đình cả, cũng giống như vụ việc của Miyasaki Ryuu và Asami Riko.
Nhưng gia đình Otonashi đã không còn nữa.
Tất cả đã chết trong một vụ tai nạn giao thông ngoại trừ Maria.
Chi tiết vụ tai nạn hiện vẫn còn là bí ẩn vì không có nhân chứng, hai chiếc xe đâm vào nhau, và tài xề của chiếc xe kia cũng chết ngay tại chỗ.
Ngoại trừ Maria hôm đó ở nhà, tất cả đều chết. Đó là một sự thật không thể thay đổi được.
Otonashi Maria chỉ còn lại một mình trên cõi đời này.
Không mở lòng được với bất kỳ ai ngoại trừ những người thân đã mất của mình, Maria thật sự cô độc trên cõi đời này.
Sau khi vấn đề tài sản của gia đình được giải quyết và Maria được giao cho em trai của Michishige là Kyohiko nuôi, Maria biến mất không để lại dấu vết.
Đó là gần như tất cả những gì mà tôi tìm hiểu được về Otonashi Maria.
Tôi không biết làm thế nào mà Maria lại biết đến cái phép màu bí ẩn là những ‘chiếc hộp’, tôi cũng chả biết tại sao cô ta lại muốn trở thành một người có thể ban phát điều ước cho người khác và rồi có được chiếc hộp “Hạnh phúc không trọn vẹn” của mình.
Tuy nói như vậy nhưng tôi khá chắc nó có liên quan đến bi kịch của gia đình cô.
Cái chết của họ đã thay đổi Maria, đã gieo vào trái tim cô cái ham muốn hy sinh bản thân vì người khác, và đã gián tiếp hình thành con người Maria như ngày hôm nay.
Và thú vị thay, Maria đã được trao cho một cơ hội để thay đổi bản thân mình. Nhờ vòng lặp trong ‘Lớp học loại bỏ’, Maria đã có dư thời gian để làm việc này. Cô trở thành một bản sao của Aya, có lẽ Maria nghĩ rằng cô có thể hoàn thành mục tiêu của mình bằng cách biến thành người chị hoàn hảo của mình.
À, với những thông tin như vậy, đáng lẽ ra tôi phải hiểu được bản chất của ‘O’ sớm hơn.
À không, không hẳn. Liên kết một sinh vật quyền năng như ‘O’ với một thứ tầm thường như gia đình của Maria không phải là đơn giản.
Nếu ta càng hiểu nhiều về những thế lực siêu nhiên, thì những thế lực ấy càng mất đi sự bí ẩn của nó. Trừ phi ta tin tưởng một cách mù quáng và loại bỏ hết những ý định tìm hiểu bản chất của một chiếc hộp, ta sẽ không bao giờ thật sự làm chủ được nó. Ta không được phép tìm hiểu ý nghĩa của những điều bí ẩn.
Nói thế thôi, nhưng tôi cực kỳ ghét cái việc từ bỏ suy nghĩ thấu đáo để tìm hiểu vấn đề.
Việc ngừng suy nghĩ, trở nên thiếu hiểu biết, điều đó đi ngược với “ước muốn” của tôi. Do đó không đời nào tôi lại chấp nhận làm việc đó. Và do việc này ngăn cản tôi làm chủ hoàn toàn ‘chiếc hộp’ của mình, tôi đã phải đặt ra một số ràng buộc đối với khả năng của ‘chiếc hộp’. Nhưng cũng chính nhờ những ràng buộc này mà tôi đã có được một “chếc hộp” mà mình có thể kiểm soát được – “Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt”.
Thấu hiểu được ‘O’ chỉ còn là vấn đề về thời gian.
Từ trước đến giờ, ‘O’ chỉ đơn giản là chữ cái đầu tiên của “Otonashi”. Và do Otonashi dùng tên của chị gái mình, tôi tin rằng ý nghĩa thật sự của nó là:
"Otonashi Aya”
____________________________________________________________________________________________________
Otonashi, Yanagi Yuuri và tôi, cả ba người vẫn đang ngồi trong ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’, ‘chiếc hộp’ mang hình dáng một rạp chiếu phim đỏ thẫm.
Cái rạp này được thiết kế cứ như để loại bỏ toàn bộ những thứ dơ bẩn, xấu xa, và tôi bắt đầu cảm thấy áp lực nặng nề từ nó. Nó cứ dần dần hủy hoại ý chí của tôi và chậm rãi tiêu diệt ‘chiếc hộp’ mà tôi đang sở hữu.
Trong khi vẫn đang chịu đựng cái áp lực này, trong đầu tôi vẫn đang nghiền ngẫm một ý nghĩ.
--Lạ thật
Tôi nhìn quanh.
Chúng tôi đang đứng trên một cái sảnh hình tròn màu đỏ không dính một hạt bụi. Sảnh này liên kết với 4 rạp nhỏ. Trước mắt chúng tôi là một bảng tin điện tử số với dòng chữ: “Bộ phim ‘Lặp lại, khởi động lại, khởi động lại’ đã kết thúc”.
Từ đầu đến giờ, tôi đã bị ép xem ba bộ phim.
“Cận cảnh chia tay”
“60 feet và 6 inch cách biệt”
“Lặp lại, khởi động lại, khởi động lại”
Mỗi bộ phim đều xoay quanh quá khứ của tôi dưới góc nhìn của nhiều người khác nhau: Karino Miyuki, Usui Haruki, và Otonashi Maria. Mục đích của chúng là khơi lại những tội lỗi mà tôi gây ra nhằm đánh bại tôi về mặt tinh thần. Dựa vào số lượng của những rạp chiếu phim ở đây, rõ ràng là còn một bộ phim thứ tư nữa.
“Tựa đề của nó ‘Xỏ tai tuổi 15’, và dự kiến chiếu từ 22:30 đến 24:00. Sự thất bại của tôi là chắc chắn nếu như tôi không kịp làm gì trước nửa đêm.
Nhưng thật lạ thay.
Tôi nghĩ rằng cuộc đấu tay đôi này đáng lẽ ra đã phải kết thúc.
“Oomine, sao anh lại nhăn nhó vậy?”
Ai đó hỏi về vẻ mặt của tôi.
Đó là Otonashi Maria.
…Không, cô ta không còn là cô gái trầm tính nhút nhát nữa; Tôi không nên gọi Otonashi như vậy.
“Aya, tôi có một câu hỏi.” Tôi cố tình gọi cái tên lạ lẫm Aya, nhưng không hiểu vì sao nó lại có cảm giác rất thích hợp.
À, thảo nào. Khi tôi gặp Otonashi lần đầu tiên trong cái ‘Lớp học loại bỏ’, cô ta không phải ai khác mà chính là ‘Otonashi Aya’. Người con gái đứng trước mặt tôi lúc này đây chính là cái nhân dạng đã được tạo ra sau khi cô ta theo đuổi cái hình ảnh lý tưởng của ‘Otonashi Aya’ trong vô số những vòng lặp.
Tôi không có cái khả năng để gọi cô ta là “Maria” khi chúng tôi kẹt trong cái vòng lặp vô tận ấy. Maria là một cái tên đáng lẽ ra đã phải chìm vào quên lãng mà cô ấy đã vô tình nhắc đến. Con người với cái tên “Otonashi Maria” đã không còn tồn tại nữa, và Aya cũng không có ý định để cho con người ấy tiếp tục tồn tại.
Người duy nhất có thể gọi cái tên Maria, người đã thực hiện được cái kỳ tích ấy chỉ có thể là Kazu, một trong số ít những người có khả năng giữ lại ký ức xuyên suốt các vòng lặp.
Nói cách khác, Kazu đã ngăn cản kế hoạch của Otonashi Aya và thay đổi định mệnh.
Tôi, mặt khác, không thể nào làm được cái điều kỳ diệu ấy. Không có cách nào mà tôi có thể nhớ cái tên “Otonashi Mairia” xuyên suốt những vòng lặp ấy.
Do đó, cô gái này sẽ luôn luôn là ‘Otonashi Aya’ đối với tôi, ngay cả khi đó một cái tên mà cô ấy mượn của chị mình.
Không hề có phản ứng gì đặc biệt khi bị tôi gọi là Aya, cô ấy trả lời: “Anh muốn hỏi gì?”
Tôi miêu tả cái sự lạ lùng đang diễn ra trước mặt tôi: “Tại sao cái ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ vẫn chưa kết thúc?”
Aya nhướn mày lên.
“Anh nói cái gì vậy? Vì Hoshino vẫn chưa chấm dứt nó chứ sao. Đơn giản và dễ hiểu.”
“Cô không thấy tôi đang muốn nói gì sao? Tôi đang muốn hỏi tại sao nó vẫn chưa làm việc ấy. Ý chí của nó đã bị phá hủy cái giây phút mà cô từ bỏ cái thân phận ‘Otonashi Maria’. Chẳng phải đáng lẽ ra nó phải từ bỏ cuộc chiến này rồi hay sao. Tại sao cái rạp phim vẫn còn ở đây?”
Đúng vậy, sự hiện diện của Otonashi Aya ở đây chứng tỏ rằng trận chiến đáng lẽ ra đã phải chấm dứt.
Bởi vì điều đó có nghĩa là cái kịch bản để làm cho Kazu hoàn toàn tuyệt vọng đã thành công.
Nhưng tại sao ta vẫn ở đây? Tại sao nó vẫn chưa đầu hàng?
“Có vẻ như anh chẳng hiểu cái gì cả, Oomine. Anh không hề nhận ra được khả năng của Hoshino.”
“Ý cô là sao?”
“Ý tôi đơn giản là ý chí của Hoshino vẫn còn đó”. Aya nói một cách hết sức thản nhiên.
“Hah?”
Vậy là sao?
Mục đích của Kazu là đem lại cho Otonashi Maria một cuộc sống hàng ngày bình thường, không dính líu gì đến những ‘chiếc hộp’ nữa. Nhưng rõ ràng mục đích ấy đã không thể thực hiện được nữa, vì Aya đã quyết định xóa bỏ cái danh phận ‘Otonashi Maria’ và quyết định đi đến cái rạp phim này. Kazu phải biết rõ hơn ai hết, mục đích của nó đã thất bại hoàn toàn.
Vậy mà ý chí của nó vẫn còn đó?
“Vậy – ý cô là – nó vẫn nghĩ rằng nó sẽ cứu được cô?”
“Chính xác. Hoshino là một người bất thường. Anh ấy sẽ không bao giờ từ bỏ mục tiêu của mình, dù nó có thực hiện được hay không. Tôi bắt đầu tin rằng anh ấy không có khả năng đầu hàng.”
Không có khả năng đầu hàng…?
Thật là phi lý. Nhưng rõ ràng, ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ vẫn còn đây. Thêm vào đó, tôi không nghĩ Aya lại đánh giá sai về con người của Kazu.
Nói cách khác, điều Aya nói là đúng.
Nghĩa là…
“…Ah, mẹ nó!”
Mục đích của trận chiến này ngay từ đầu là tiêu diệt ý chí của nhau.
Kazu không thể hoàn thành mục đích của mình được nữa khi mà Aya đã quyết định từ bỏ nó. Nó đã thua, tôi tin là như vậy, không cần biết nó nghĩ gì.
Nhưng Kazu thua không có nghĩa là tôi sẽ thắng. Nếu tôi không tìm ra biện pháp nào cả, thì cả hai thằng sẽ đều thất bại. Nếu ý chí của nó vẫn còn đó và ‘chiếc hộp’ này không bị phá hủy, thì tôi sẽ phải xem bộ phim thứ tư, “Xỏ tai tuổi 15”. Sau đó, ‘chiếc hộp’ của tôi sẽ bị tiêu diệt dù có muốn hay không, và khi điều đó xảy ra, cái kế hoạch biến thế giới trở thành một nơi đạo đức hơn bằng cách tạo ra bọn “cẩu nhân” sẽ trở nên vô nghĩa.
Nếu cứ như vầy, tôi cũng sẽ thua.
Tại sao mọi việc lại ra nông nỗi này? Mọi thứ đều diễn ra đúng theo kế hoạch đã định sẵn, tôi thậm chí còn vô hiệu hóa cái bẫy mà Kazu giăng ra là Yanagi Yuuri, và đem được Otonashi Aya đến đây. Ấy vậy mà tôi vẫn bị dồn vào bước đường cùng. Tôi bất lực, dù vẫn chưa thua… Kazu là cái giống quái quỉ gì vậy? Một tay đấm bốc bất bại hay sao chứ.
Tôi đã bắt đầu hiểu tại sao ‘O’ nói rằng ả không thể nào đánh bại Kazu.
“Otonashi-san”. Yanagi Yuuri bất ngờ lên tiếng để gọi Aya.
Tôi lắng nghe thử xem liệu câu nói của nó có đem lại một giải pháp gì cho tình thế hiện tại hay không.
“Nãy giờ, em hết gọi Kazuki-kun bằng tên của cậu ấy rồi thì phải?”
Mặc dù cố lắng nghe, nhưng những gì con nhỏ này nói toàn là rác rưởi. Nghe mà chỉ thêm tức trong người.
“Ý mày là sao hả con điếm? Định đú theo Kazu khi mà nó và Aya đã đường ai nấy đi à? Mày phiền phức quá, im mẹ nó đi?”
“Eeeeh?! Sao ăn nói xấc xược quá vậy?! Ghê quá à! Nãy giờ cậu đối xử với tôi hơi quá đáng rồi đó.”
“Dĩ nhiên, cô đã hết thời rồi. Aya giờ đã là kẻ thù của Kazu, thành ra giá trị lợi dụng của cô nó trôi xuống cống hết rồi. Ngoan ngoãn mà im giùm cái đi.”
“Trời, bây giờ tôi nói cũng không cho à?!”
Tôi bỏ ngoài tai những sự phản đối của Yanagi vì trả lời chúng chỉ tổ tốn thời gian.
Dù vậy, nó nói đúng, Aya đã thay đổi cách mà cô ta gọi Kazu. Có lẽ là do bây giờ họ đã trở thành kẻ thù, Aya không thể gọi Kazu một cách thân thiện như xưa được nữa.
Kẻ thù.
Kẻ thù…
“À mà Aya, tôi muốn làm rõ điều này: Tôi có thể trông chờ vào sự giúp đỡ của cô chứ? Kazu sẽ không để cô yên đâu miễn là ý chí của nó vẫn còn. Do đó cô cần phải đánh bại nó.”
“Ừ, anh có thể tin tôi. Tôi sẽ không coi thường Kazu đâu. Dù anh ta không có vũ khí gì, tôi cũng không thể chủ quan được. Tôi vẫn xem anh ta là chướng ngại lớn nhất ngăn cản tôi hoàn thành mục tiêu của mình.”
“Ừm. Vậy tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng ta làm đồng minh cho đến khi Kazu bị đánh bại. Sao hả, đồng ý không?”
Aya ngập ngừng trong một lúc, rồi cũng mở miệng ra mà nói: “… Tôi căm ghét cái hộp của anh, ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’. Cách mà anh hy sinh những người khác đi ngược lại với nguyên tắc của tôi. Dù tôi đồng ý là chúng ta khá giống nhau, nhưng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cái phương pháp của anh.”
“…Vậy là cô không có ý định hợp tác với tôi?”
Nếu vậy, thì tôi thật sự bó tay.
Kazu vẫn không hề từ bỏ dù nó đang gặp tình thế rất ngặt nghèo. Nếu thật sự có cách để tiêu diệt ý chí của nó, thì cách đó chắc chắn phải có liên quan đến Aya.
“Không. Tôi vẫn sẽ giúp anh một tay.”
Không quá bất ngờ khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời ấy phát ra từ miệng Aya.
“Đánh bại anh ta hoàn toàn, đó là ưu tiên cao nhất. Ý tôi muốn nói là tôi không có cái nghĩa vụ để hỗ trợ anh, nhưng tôi vẫn làm để thực hiện mục tiêu của mình. Ví dụ, anh bị ràng buộc về thời gian, tôi thì không. Sự khác biệt đó có thể đánh bại anh đấy.
“Nếu vậy thì tôi cũng không có nghĩa vụ để giúp cô. Tôi vẫn sẽ phản bội cô nếu điều đó cần thiết.”
“Được thôi.”
“Okay, vậy ta nên bắt đầu càng sớm càng tốt. Tôi không nghĩ ra cách nào để hoàn toàn tiêu diệt ý chí của Kazu được cả, nhưng cô thì có, đúng không? Nói cho tôi nghe thử xem: cách hiệu quả nhất để đánh bại Kazu?”
“…” Aya vẫn im lặng.
Tôi đặt câu hỏi này vì hai lý do. Thứ nhất, cô ta có thể nghĩ ra một cách gì đó mà tôi không thể, do Aya hiểu quá rõ Kazu. Thứ hai là tôi muốn xác nhận lại rằng liệu Aya đã đoạn tuyệt hẳn với Kazu chưa.
Trong khi tôi khá chắc rằng Aya đã chấm dứt mọi quan hệ với Kazu, tôi vẫn nhớ mối quan hệ của họ sâu đậm đến thế nào. Tôi sẽ không bất ngờ khi cô ta vẫn còn tình cảm đối với Kazu ngay lúc này đây. Aya có thể đề nghị một kế hoạch nửa mùa nào đó vì vẫn còn chút vương vấn với Kazu. Nếu vậy, có Aya làm đồng minh sẽ chẳng có mấy tác dụng, và tôi chỉ còn cách lợi dụng cô ta càng nhiều càng tốt trong khi vẫn không để Kazu tiếp cận cô ta.
Tuy nhiên, Aya thẳng thừng trả lời:
“Tôi chỉ cần quên mọi thứ về Hoshino.”
Một câu trả lời đã chấm dứt mọi lo sợ của tôi về việc Aya vẫn còn có tình cảm với Kazu.
“Tôi có thể dễ dàng quên anh ấy nếu tôi dùng chiếc hộp ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ của mình cho một người bạn của anh ấy. Tất cả những gì tôi và anh ta đã xây dựng trong cái thế giới lặp lại ấy, tất cả sẽ biến mất. Đó là những gì mà ta cần làm.”
Kế hoạch này—
Kế hoạch này nhất định sẽ thành công.
Kazu vẫn chưa đầu hàng – vẫn tiếp tục hy vọng – vì nó biết nó là một người hết sức đặc biệt đối với Aya,
Nói cách khác, đó là tất cả những gì mà nó có; nếu mất đi, nó sẽ chẳng còn một tia hy vọng nào.
Do đó hai người chúng nó chỉ cần trở thành người lạ. Mối liên kết đặc biệt của hai người sẽ tan thành mây khói.
Tuy nhiên –
“Nhưng mà Aya…”
Đề nghị của cô ta làm tay tôi run run.
Làm sao cô ta có thể nói vậy mà không cảm thấy gì?
Kazu và Aya là một đội; hai người dựa dẫm vào nhau, và nhờ đó tạo ra một mối quan hệ mật thiết, một mối quan hệ đã biến họ thành những con người khác.
Dù vậy, Otonashi Aya đã đề nghị phá hủy cái mối quan hệ ấy mà không cần suy nghĩ.
“Aya, liệu cô có thật sự chấp nhận điều này không?” Tôi hỏi, nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng.
Aya chắc chắn sẽ đồng ý. Nếu không, cô ta đã không đề nghị ngay từ đầu rồi. Một siêu nhân như Aya sẽ chẳng cảm thấy gì ngay cả khi cô quên mất Kazu. Không thể nào tôi có thể sánh được với một con người siêu việt như Aya.
Tuy nhiên:
“Dĩ nhiên là không.”
“…Hả?”
Tôi đứng lặng người.
Tôi không ngờ Aya sẽ trả lời như vậy. Tôi sẽ không cảm thấy bất ngờ nếu cô ta trả lời rằng mình không quan tâm, nhưng tôi thật sự không ngờ câu trả lời này.
“Dĩ nhiên là tôi không muốn chấp nhận. Nếu mà tôi dễ dàng chấp nhận, thì tôi đã không cố tiếp tục ở bên cạnh Hoshino. Tôi sẽ tự dối mình nếu tôi chối bỏ tình cảm của mình dành cho anh ta. Nếu tôi phủ nhận điều đó, tôi sẽ không thể nào chống lại anh ta được.”
Aya nói một cách rõ ràng, cô sẽ bị tổn thương nếu quên đi Hoshino Kazuki.
Tuy nhiên nếu vậy thì tại sao…
“Nhưng…”
Tại sao cô ta có thể đưa ra một đề nghị như vậy?! Một đề nghị sẽ chà đạp lên chính tình cảm của bản thân mình.
“Hoshino đối với tôi ra sao, điều đó không quan trọng.”
“…Tại sao?!”
“Vì tôi sẽ không để tình cảm ngăn cản kế hoạch của mình.”
“---“ Tôi lặng người đi, vì những lời mà Aya nói đã thể hiện lòng tin sắt đá của mình.
“Tôi không quan tâm đến những thứ tình cảm ngăn cản tôi đạt được mục tiêu của mình. Ý chí của tôi không yếu đến mức đó, nó sẽ không bị xoay chuyển bởi những thứ như tình cảm riêng tư đâu.”
Quan sát cách hành xử siêu việt ấy của Aya – cái cách mà cô ta có thể xem xét chính cảm xúc của bản thân từ một góc nhìn hoàn toàn riêng biệt - ấy là đủ để thấy được một điều.
Cô ta đang nói sự thật.
“Tôi không phải là một con người. Tôi chỉ là một thực thể ban phát điều ước. Nói cách khác, tôi là một ‘chiếc hộp’.”
Dĩ nhiên, đó chỉ là một cách nói ẩn dụ, Aya vẫn là một con người. Aya chỉ muốn nói rằng cô ta đã quyết tâm để sống với một mục tiêu không phải của con người.
Và cô ta thực sự sống như vậy.
Đối với Aya, ý nghĩa duy nhất của cuộc sống là hoàn thành được mục tiêu của mình. Aya không để cho bất kỳ cảm xúc hay ham muốn nào ảnh hưởng đến cái mục tiêu ấy – kể cả khi những cảm xúc ấy liên quan đến những người thân thuộc nhất của mình.
--Một cỗ máy…Một con rối…Một ‘chiếc hộp’
Tôi cũng khao khát đạt được cái sự hoàn hảo ấy.
Tôi cũng muốn tìm cách để tạo ra một thế giới hoàn hảo.
Tuy nhiên sau khi thấy Aya đã vượt qua cả rào cản con người, liệu tôi có thể đạt được đến mức của Aya.
“
“
-Không thể nào.
Nếu như Aya nói rằng cô ta hoàn toàn không sao khi quên Kazu, thì điều đó đã dễ hơn cho tôi rồi. Đó là một thứ ngay cả tôi cũng có thể làm được nếu vững tâm.
Nhưng không phải, Aya đã phải cố gắng kìm nén những cảm xúc trào dâng trong lòng mình chỉ để có thể theo đuổi mục tiêu của mình.
Tôi không thể làm được như vậy.
Không đời nào.
Rốt cuộc, tôi cũng chỉ là một con người.
Tệ hơn nữa, tôi là –
Bỗng dưng, “Cái bóng tội lỗi” trong tôi bắt đầu lên cơn đau đớn.
“Argh!”
Tệ hơn nữa--! Tôi có thể sẽ mất đi cái khả năng chịu đựng nỗi đau gây ra bởi những “Cái bóng tội lỗi”, mặc dù tôi đã chấp nhận nỗi đau ấy để có thể kiểm soát người khác. “Cái bóng tội lỗi” rên rỉ, siết chặt cơ thể tôi những lúc nào tôi mất tập trung. Và việc này càng ngày càng trở nên tệ hơn.
Tôi tự nghiến răng lại. Chó chết thật. Cảm giác như đạn đang đâm xuyên qua những mạch máu trong cơ thể tôi. Tại sao nó lại đau đớn như thế này.
“Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt”, liệu nó có bị phá hủy khi tôi xem xong bộ phim tiếp theo?... Haha, liệu tôi có đủ sức để chịu đựng cho đến lúc bộ phim bắt đầu hay không cơ chứ, hay là trước đó tôi đã bị đánh bại hoàn toàn. Nỗi đau khôn xiết, và cảm giác ngồi đây chờ đợi sự thất bại tất yếu cũng đau đớn không kém.
Tại sao tôi lại yếu đuối như thế này.
Tại sao tôi lại được sinh ra chỉ là một người bình thường, không có khả năng tạo ra được những điều kỳ diệu.
Tôi đưa tay lên sờ cái khuyên tai của mình. Tôi muốn thay đổi. Tôi không muốn trở thành cái thằng ngu như trước đây. Tôi muốn tiếp tục chống lại cái thế giới rác rưởi này.
Nhưng,
Nhưng,
Nhưng, trên thực tế --
Ánh sáng. Bóng tối. Biển cả. Thế giới. Khách sạn. Bào thai. Nắm tay. Nước mặt. Chiến thắng. Thế giới. Da thịt. Lạnh lẽo. Lạnh lẽo. Găng tay bóng chày trên tay tôi. Tê dại. Sự khác biệt về tài năng. Ghen tị. Giấc mơ. Tỏ tình. Lo lắng. Thuốc lá. Cháy bỏng. Run sợ. Sợ hãi. Hận thù. Hận thù. Hận thù. Hận thù. Hận thù. Hận thù. Hận thù. Tội lỗi. Trừng phạt. Công lý. Tội lỗi cho Công lý. Xỏ tai.
Tôi thở hổn hển và chạm cái khuyên tai của mình một lần nữa.
Từ lúc nào mà tôi đã đục một lỗ trên tai của mình? Ý nghĩ ấy làm tôi nhớ lại cái người mà tôi ghét nhất. Miyuki Karino.
Rino không hề cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm. Nó còn chẳng nhận ra rằng nó đã làm ra một việc hết sức sai trái. Tôi đã phải làm cho nó sáng mắt ra. Tôi không thể kìm nén cái việc dạy cho nó một bài học vì những gì nó đã làm với Kiri; đó là cách duy nhất tôi có thể sống trên cái thế giới bất công này. Đó là lý do tôi đã làm những việc ấy. Tôi quyết định không bao giờ tha thứ cho nó cho đến khi nào nó chịu hối lỗi. Nhưng Rino không hề nhận thức được cái tội lỗi của mình; nó chỉ có thể đưa ra một lời xin lỗi giả tạo. Do đó, tôi không tha thứ cho nó, và cũng không định làm vậy. “Xin hãy cho em biết em phải làm gì!” Tại sao mày không tự thử nghĩ ra xem? “Em yêu anh. Em làm tất cả những điều này là do em luôn yêu anh, Dai-chan.” Đừng có xạo chó với tao. Mày định làm tao thông cảm cho mày à? À không. Mày đang đổ lỗi cho tao. Tao đã làm cho Kiri phải đau khổ, đó là điều mà mày đang muốn nói có đúng không, con khốn. Trước khi tôi kịp nhận ra mình đang làm gì, tôi đã bắt đầu đánh đập Rino. Tôi không thể tin được mình đang làm gì. Tấn công một người bạn thuở nhỏ, cảm giác của nó thật khó hiểu. Việc sử dụng bạo lực làm tâm trí tôi bị tách rời ra khỏi thực tế. Dù tôi có thể nhận ra rằng tôi đang đánh đập Rino, nhưng nó có vẻ như tôi không trực tiếp làm việc ấy. Cái thằng nó đang đánh Rino không phải tôi, nó là một thằng nào đó trong cơ thể tôi, đã trồi lên và chiếm lấy sự kiểm soát của cơ thể tôi. “Em xin lỗi, Em xin lỗi, Em xin lỗi,!” Mẹ nó, mày không xin lỗi khi đang bị đánh!
Không gì được giải quyết.
Không gì được giải quyết.
Không có giải pháp nào cho bất cứ việc gì.
Tôi hoàn toàn bất lực khi không có một ‘chiếc hộp’.
Tôi biết chứ. Tôi hoàn toàn nhận thức được cái cơn ác mộng mà Rino đã trải qua ngày hôm đó ở khách sạn. Tôi cũng biết Rino có tình cảm với tôi. Tôi cũng biết nó có rất nhiều ưu điểm: vui tươi, hòa đồng, ân cần, đồng cảm, luôn hài lòng với những điều tốt, và cảm thấy buồn bã khi điều xấu xảy ra. Tôi biết nó không phải là một người xấu. Nhưng, tôi không thể nào tha thứ cho nó. Không thể. Tôi không thể tha thứ. Đó là lý do mà mâu thuẫn xảy ra.Việc đánh đập nó là điều rất đáng nguyền rủa, nhưng tôi vẫn phải làm. Hậu quả là tôi đã hủy hoại hình ảnh Rino trong tâm trí tôi, và tôi cố gắng xóa nó khỏi đầu mình. Tôi đã quên rằng hai đứa từng là bạn thân từ nhỏ.
Và tôi dồn ép Rino.
Tôi nhuộm trắng tóc mình và bắt đầu xỏ tai. Tôi muốn trở thành một con người hoàn toàn khác với cái thằng “Oomine Daiya” trước đây. Nếu như sự hòa đồng của tôi là lý do đã làm tổn thương Kiri, thì tôi sẽ hủy hoại nó.
Tôi không cần ai phải nói với tôi rằng tôi chẳng phải là người đặc biệt gì.
Tôi không thể trở thành một người giống như Otonashi Aya.
Thứ duy nhất mà tôi khác với những kẻ bình thường khác là tôi nhìn nhận sự việc với một quan điểm trừu tượng hơn.
Và như thế cũng được rồi.
Như thế là quá được.
Tôi cuối cùng cũng đã đè nén được ‘Cái bóng tội lỗi’ xuống và bắt đầu kiểm soát lại được cơ thể.
“Sao vậy, Oomine?”
“C-cậu không sao chứ?”
Aya và Yanagi đang nói chuyện với tôi.
“… Không có gì.”
… Khỉ thật, sao tôi lại lo lắng thế này?
Tôi có thể vẫn còn điểm yếu, nhưng đâu có cần thiết để bi quan thế này.
Nếu tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình, tôi có thể đè nén nó xuống và cứ lơ nó đi. Tôi không cần phải đối mặt với cảm xúc của mình như Aya đã làm. Tôi luôn biết cách đẩy cảm xúc của mình sang một bên, và nhờ sự luyện tập, tôi có thể suy nghĩ một cách logic. Đó là một thứ vũ khí hết sức lợi hại, và tôi tự hào vì mình sở hữu nó.
Sau khi bình tâm lại, tôi bắt đầu nói.
“Aya, quay trở lại lời đề nghị của cô, tôi đồng ý là chúng ta nên dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ để đánh bại Kazu. Nhưng cô có kế hoạch gì cụ thể không?”
“Không, vẫn chưa. Tôi chỉ mới nghĩ ra ý tưởng, thế thôi.”
Tôi cũng nghĩ vậy. Otonashi Aya rất dở trong việc nghĩ ra những kế hoạch mang tính lừa lọc, chi phối người khác. Có vẻ như những nguyên tắc ngay thẳng của cô không cho phép cô thực hiện những đòn đánh lén. Yeah, ngay cả Aya cũng có điểm yếu; tại sao lại phải so sánh thế mạnh của tôi với cô ta làm chi.
“Anh có thể chia sẻ ý nghĩ của mình không, Oomine?”
“Tôi khá chắc là việc làm cô mất trí nhớ sẽ đánh bại được Kazu. Tuy nhiên, làm thế mà không cho nó biết thì đâu còn ý nghĩa gì nữa, đúng không?”
“Trước sau gì thì anh ấy cũng biết, đúng không?”
“Ừ thì có lẽ vậy, nhưng tôi không có thời gian. Tôi cần phải đối mặt với nó về việc cô mất trí nhớ.”
“Ừm, vậy cũng được. Nói cách khác –“
“Đúng vậy, chúng ta phải dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ ngay trước mắt nó.”
“Mặc dù việc chen vào một ‘chiếc hộp’ là khả thi, ta không thể nào thoát ra khỏi được. Tôi đang ở đây, nghĩa là chúng ta phải –“
“Gọi Kazu đến ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’. Tôi chen vào trước khi Aya kịp hoàn tất câu nói của mình.
Đó là điều kiện đầu tiên để đánh bại ý chí của Kazu.
“Nhưng làm thế nào mà ta làm điều đó được? Chẳng phải là kẻ thù của chúng ta sẽ có lợi thế nếu tiếp tục trốn ở đâu đó và chờ ‘chiếc hộp’ này hoàn tất. Hoshino chỉ cần chờ có 2 tiếng đồng hồ nữa thôi. Tôi không nghĩ anh ta sẽ mạo hiểm để đến đây.”
“Không thành vấn đề nếu tôi dùng ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’.”
“Ngoài ra, anh định dùng “Hạnh phúc không trọn vẹn” cho ai hả, Oomine?”
“Còn tùy vào việc Kazu sẽ làm gì sau đó, nhưng ngay lúc này đây, có ba người chúng ta ở đây. Chẳng phải điều đó có nghĩa là có một ứng viên hết sức sáng giá ở đây hay sao.” Tôi vừa nói vừa nhìn Yanagi.
“Huh?”
“Tin tuyệt với đúng không, Yanagi. Cô vừa có thêm một vai trò mới và đã có chút giá trị lại rồi đó!”
“Eh? Huh? Ah…” Yanagi lẩm bẩm, mặt tái mét khi nhận ra điều gì vừa mới xảy ra.
Aya bước tới đứng giữa tôi và Yanagi và có ý che chắn cho Yanagi.
“… Xin lỗi, nhưng tôi không có ý định dùng “Hạnh phúc không trọn vẹn” cho bất cứ ai không hề tìm kiếm sự giúp đỡ từ tôi. Ngay cả khi điều đó cần để đánh bại Hoshino.”
Thì ra là vậy. Dù đã quyết chí vững tâm, những nguyên tắc của cô ta vẫn còn đó. Aya thà chấp nhận hy sinh tính hiệu quả hơn là phải gây ảnh hướng đến những người khác.
…Không, điều này không phải là tôi không đoán trước được. Nếu như Aya hành động ngược lại, điều đó mới mâu thuẫn với mục tiêu làm mọi người hạnh phúc của cô ta.
“Okay. Vậy là tôi đành phải tìm người khác vậy.”
Tôi nhận ra rằng Aya sẽ không chấp nhận, do đó đành phải dùng những lời lẽ trống rỗng để lướt qua vấn đề này.
Aya gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
Nói thật, muốn làm cho Yanagi đồng ý sử dụng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ chỉ là trò con nít vì tôi đã hấp thụ ‘Cái bóng tội lỗi’ của cô ta. Yanagi đã bị một vết thương tâm lý khi tham gia ‘Trò chơi tiêu khiển’; tội lỗi của Yanagi còn nặng hơn rất nhiều người, do đó sát thêm chút muối vào vết thương ấy sẽ làm cô ta mong muốn được cứu rỗi.
Dĩ nhiên, Yanagi không phải là ứng viên duy nhất. Tôi có thể dùng bất kỳ người bạn nào của Kazu để đạt được mục đích.
Tuy nhiên, tôi không thể hy vọng mù quáng rằng ai đó sẽ xuất hiện ở đây. Do đó, Yanagi là vật hy sinh cần thiết.
Sau khi đi đến kết luận ấy, tôi chuyển sự tập trung của mình vào cuộc bàn luận hiện tại.
“Chúng ta sẽ đưa Kazu vào cái rạp phim này trước khi bộ phim cuối cùng kết thúc, và sau đó dùng ‘Hạnh phúc không trọn vẹn’ ngay trước mặt nó. Nhưng chúng ta sẽ làm điều này như thế nào đây?”
“Yeah, anh có nói rằng điều này không khó lắm. Anh thử nói rõ ra xem sao?”
“Làm thế nào à, ừm…”
Thử dọa giết Aya nếu nó không từ bỏ cái rạp phim được không? Tôi không biết liệu lời đe dọa có đáng tin hay không, nhưng nếu là Kazu, thì nếu có chuyện gì xảy ra liên quan đến Aya, chắc chắn nó sẽ nghe lời.
Tôi có thể dùng ‘Cái bóng của tội lỗi và sự trừng phạt’ để gửi lời đe dọa đến cho nó. Không phải là không thể, nhưng làm thế khi còn không nhiều thời gian là không dễ. Khỉ thật, nếu có sự hỗ trợ của ‘O’ thì –
-Ngươi có một điều ước nào không?
-Khoan chờ đã. Tôi quên mất một điều hết sức quan trọng. Tại sao Kazu lại có được cái ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ này được cơ chứ?
Rõ ràng là nó nhận được ‘chiếc hộp’ từ ‘O’. Nó đã yêu cầu ‘O’ giúp nó để đánh bại tôi.
‘O’ cùng phe với Kazu chứ không phải với tôi.
Tôi biết chắc là ‘O’ đã đưa cho Kazu một ‘chiếc hộp’. Trừ phi chúng đã trờ thành kẻ thù từ một lúc nào đó, tôi hoàn toàn có đủ lý do để tin rằng cả hai vẫn đang hợp tác.
Giả dụ như tôi thực hiện kế hoạch của mình là đe dọa Kazu rằng tôi sẽ giết Aya. Ngay cả khi tôi có thể đưa lời đe dọa đến cho nó, ‘O’ vẫn có thể cho nó biết rằng tất cả chỉ là giả dối nếu như ả không thích cái chiều hướng mà mọi chuyện đang diễn ra. Liệu tôi có thể bỏ qua cái kịch bản này không.
Không, không thể. Các viễn cảnh ấy là hoàn toàn có thể xảy ra.
Bởi vậy, tôi phải đánh lừa được ‘O’.
‘O’ Không phải toàn năng, nhưng có vẻ ả biết gần hết mọi việc đã xảy ra. Nếu như tôi lỡ nói ra kế hoạch của mình, có khả năng ‘O’ sẽ biết được. Tuy nhiên, ‘O’ không thể đọc được suy nghĩ của người khác. Tôi có thể giấu ý đồ của mình nếu cứ tiếp tục giữ im lặng; lúc đó ả chẳng khác gì người thường, sẽ không làm được gì cả.
Nói cách khác, tôi phải làm cho Kazu tự động đến đây trong khi vẫn để cho ‘O’ tin rằng mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ đối với Kazu và cùng lúc giấu kế hoạch thật sự của tôi không cho Aya biết.
… Các quái gì thế này? Sao lại phức tạp đến mức như vậy.
“Oomine, sao anh im lặng vậy. Anh đang gặp khó khăn để suy nghĩ ra kế hoạch à?”
Tôi ngước lên và nhìn Aya.
Vô cảm, một gương mặt đang che giấu cảm xúc thật của mình.
Bỗng dưng, tôi nhớ lại vài câu thoại trong bộ phim Lặp lại, Khởi động lại, Khởi động lại.
“Tôi biết rằng một điều ước như thế này nó sẽ dẫn đến điều gì. Nó dẫn đến,”
Sự tự diệt.
“Nhưng tôi sẽ làm gì nếu anh biết về những ‘chiếc hộp’ và lấy được một cái? Tôi sẽ không lấy nó khỏi anh. Tôi chống lại tất cả những ‘chủ nhân’ khác, nhưng có lẽ tôi sẽ không chống lại anh.”
“Có thể tôi sẽ hợp tác với anh lần nữa – Không, chắc không được nữa rồi. Tôi sẽ không hợp tác với anh nữa, tôi cũng chẳng muốn làm anh liên lụy. Mục đích của chúng ta vô tình giống nhau. Chúng ta đáng lẽ ra không bao giờ nên trở thành đồng đội. Đúng vậy, trên thực tế, chúng ta là--”
“Những linh hồn đồng điệu.”
“… Thật là hoài niệm”. Tôi lẩm bẩm trong miệng, và rồi tự cảm thấy sai lầm khi đã nói ra.
Những ký ức về những gì mà Aya đã nói với tôi trong bộ phim ấy… không, đúng hơn là chúng diễn ra ở trong những cái vòng lặp vô tận ấy. Những câu nói ấy thật khó hiểu đối với tôi.
Otonashi là gì đối với tôi?
Đối với Kazu, ‘Otonashi Aya’ là kè thù của nó. Nó muốn đưa Aya – à không, trong ngữ cảnh này, có lẽ tôi nên gọi cô ta là Maria. Kazu muốn đưa Maria về với cuộc sống hằng ngày thông thường, và vì ‘Otonashi Aya’ chính là cái lý do mà Maria tự gọi mình là một ‘chiếc hộp’ và từ bỏ cuộc sống như một người bình thường, Aya chính là chướng ngại lớn nhất ngăn cản mục tiêu của Kazu.
Tuy nhiên, đối với tôi, đó là điều ngược lại. Tôi không muốn cô ta vẫn là “Otonashi Maria”.
“…”
Tôi không muốn ư?
Tại sao?
Vì mục tiêu của Aya và tôi giống nhau? Vì chúng tôi đang hợp tác? Vì chúng tôi đã từng hợp tác trong ‘Lớp học loại bỏ?... Tôi cảm giác như mình vẫn còn đang quên mất một điều gì đó. Những lý do ở trên không có vẻ đúng.
Tôi cần cô ta vì một lý do đơn giản hơn nhiều, điều đó phải liên quan đến mục tiêu của tôi.
Tôi không nhất thiết phải là người trực tiếp hoàn thành mục tiêu của mình. Trong tương lai gần, tôi sẽ sớm sụp đổ khi phải chịu đựng gánh nặng của những tội lỗi mà tôi đang mang, và tôi sẽ không thể hoàn thành mục tiêu của mình được. Nhưng không sao. Miễn là còn những người tiếp tục kế thừa ý chí của tôi như Shindou, thế giới này chắc chắn sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Tôi không quan tâm nếu tôi chết. Tôi không quan tâm nếu tôi bị mọi người khinh miệt và đối xử như rác rưởi.
Nhưng nếu như vậy-
À… Tôi hiểu rồi. Tôi biết Otonashi Aya có ý nghĩa gì đối với tôi rồi.
Otonashi Aya là tia sáng hy vọng của tôi.
Nếu Aya có thể hoàn thành ước muốn của mình và tạo ra một thế giới mà ai nấy đều hạnh phúc, thì mục tiêu của tôi cũng sẽ được hoàn thành. Nếu điều ước của cô ta thành hiện thực, thì điều ước của tôi cũng vậy.
Cách mà Aya sống cuộc sống của mình làm cho tôi tin rằng điều ước của cô ta có thể thành hiện thực, dù rằng nó vô cùng khó thực hiện, khó hơn cả điều ước của tôi.
Sự khác biệt của cô ấy.
Sự thanh cao của cô ấy.
Sự chính trực của cô ấy.
Sự thanh liêm của cô ấy.
Aya là một thực thể siêu việt có thể cứu được “điều ước” của tôi.
Không, không chỉ “điều ước” của tôi.
Aya có thể cứu tất cả các ‘chủ nhân’ của các điều ước.
Cô ta sẽ là ngọn đèn hy vọng cho tất cả mọi người.
Đó là lý do cô ta có cùng cái tên với ‘O’. Một thực thể có thể ban phát ‘điều ước’ cho mọi người.
Aya là một thứ vĩ đại cần được bảo vệ.
Do đó tôi không thể nào chấp nhận thất bại ở đây.
Tôi không thể tha thứ cho Hoshino Kazuki vì nó đã chà đạp lên ‘điều ước’ của chúng tôi chỉ vì một lý do tầm thường là muốn được ở cùng ‘Maria’. Thật là ích kỷ.
Chúng ta phải nghiền nát Kazu.
“Tôi vừa nghĩ ra một kế hoạch.”
Tôi phải đánh lừa Aya, ‘O’ và bất kỳ ai mà tôi cần, và sẽ ném Kazu vào vực thẳm tuyệt vọng.
“Hãy lợi dụng Mogi Kasumi.”
Kazu.
Tao sẽ không cho mày lấy lại được Maria lần thứ 0 đâu.
Hoshino Kazuki, Thứ sáu 11/9, 22:03
Làm sao tôi có thể mô tả cái cảm giác mâu thuẫn lúc này đây?
Không gì thay đổi trong tôi, nhưng tôi rõ ràng đã thay đổi.
Tất cả những gì xảy ra là bây giờ tôi đã hiểu rõ hơn về bản thân mình; nói vui thì tôi đã tự đọc hướng dẫn sử dụng của mình. Nhưng bấy nhiêu là đủ thay đổi thế giới của tôi rồi. Toàn thân tôi cảm thấy mới lạ, cứ như ai vừa đổ menthol vào máu của tôi vậy. Trí óc tôi trở nên minh mẫn hơn qua từng phút và mọi suy nghĩ mờ mịt đã sáng tỏ hẳn ra.
Làn sương mù trước mắt tôi đã tan biến.
Bây giờ tôi đã có thể tập trung vào việc cứu Maria.
Đó là sự thay đổi trong tôi khi tôi có được ‘Chiếc Hộp Rỗng’
“Uwa, cô gái ấy bị sao vậy?”
Đó là lời đầu tiên mà Haruaki nói khi cậu ta bước vào đường hầm, mặt cậu ta trắng bệch. Chúng tôi đang ở chỗ một cái đường ray chạy dọc bờ sông ở ngoại ô thành phố. Mắt của Haruaki dán chặt lên Iroha-san. Chị ấy đã ngất đi và đang dựa người vào bức tường chứa đầy những hình ảnh grafiti mà nhiều người hay gọi là “nghệ thuật đường phố”.”
“Đừng nói với tớ là cậu giết chị ấy nha… Hoshii?”
“Chị ấy còn sống!”
“Nh-nhưng có quá trời máu…?”
Trên tường cũng như trên mặt đất dính đầy thứ chất lỏng màu đỏ, trên quần áo và mặt của Iroha cũng vậy.
“Máu giả thôi.”
“G-giả? Thật chứ?”
Haruaki ngồi xuống, chạm vào thứ chất lỏng ấy thử và đưa lên mũi ngửi. Lúc đầu, cậu ta nhăn mặt, nhưng sau một hồi cậu ta nhận ra rằng tôi đang nói sự thật và gật đầu vài cái.”
“Y-yeah, đây không phải máu. Nhưng mà, sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Sao chị ấy lại bất tỉnh như vậy?”
Haruaki kiểm tra nét mặt, rồi đến hơi thở và nhịp đập của Iroha. Từ chỗ tôi đứng, khó có thể thấy được gương mặt của chị ấy vì nguồn sáng duy nhất ở đây là một cái bóng đèn yếu ớt.
Tôi đã làm gì với Iroha-san? Giải thích điều này sẽ khá tốn thời gian, do đó tôi chỉ trả lời ý đầu trong câu hỏi của Haruaki.
“Daiya và Iroha-san lừa tờ phản bội Maria trong lúc Maria đang ở đây. Tớ đã trúng kế của họ, và giờ thì Maria đang ở chỗ cái ‘rạp phim’!”
Vậy là Maria-chan đã biết về ‘chiếc hộp’ của Daiya?”
“Đúng vậy.”
Haruaki biết được điều này nghiêm trọng thế nào, cậu ta đứng dậy, cau mày và nhìn tôi.
“Sao lúc nãy cậu không gọi cho tớ? Bộ cậu không tin vào tớ sao?” Cậu ta hỏi với giọng đe dọa. Chiều cao của Haruaki cho phép cậu ấy trở nên rất đáng sợ thì dồn ép tôi thế này.
“Tớ tin cậu chứ! Nhưng lúc nãy tớ không gọi vì bị ép đến đây một mình.” Ngay khi tôi nói, tôi cũng nhận ra rằng đó không phải là lý do duy nhất. “… Không, thậm chí nếu không bị ép, tớ cũng sẽ không gọi cậu.”
“Nhưng tại sao?!” Haruaki thét lên, cảm thấy bất mãn khi cậu ta không giúp được tôi trong lúc cần thiết.
Thật là một người bạn tốt và đáng tin cậy.
Tôi rất mừng vì chúng tôi đã trở thành bạn.
“Ngược lại thì đúng hơn, tớ vẫn luôn dựa dẫm vào cậu.:
“Hở?”
“Thật mà- Tớ vẫn luôn dựa dẫm vào cậu từ đầu đến giờ…”
Nếu như tôi không tin Haruaki, tôi đã không lôi cậu ta vào chuyện này rồi, và tôi cũng không phải tự trách mình khi tiết lộ cho cậu ta về những ‘chiếc hộp’.
“…N-nếu cậu tin tớ, thì tại sao cậu không…?”
“Cậu đang ở cùng Kokone đúng không? Tớ muốn cậu tiếp tục bảo vệ cậu ấy! Cậu biết lý do mà, đúng không?”
“À…” Haruaki gãi má của mình trong bối rối. “Đúng vậy… Chúng ta nghĩ rằng Daiya sẽ tấn công Kiri tiếp theo.”
“Đúng vậy, có khả năng rất cao là đây chỉ là một cái bẫy mà Daiya giăng ra để đánh lạc hướng của ta thôi.”
Đúng. Chúng tôi nghĩ rằng Daiya sẽ nhắm vào Kokone, và do đó Kokone sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn Maria hay tôi.
Chúng tôi có lý do để nghĩ như vậy.
Chúng tôi đã nghĩ rằng đến một lúc nào đó Daiya sẽ nhận ra việc tôi không phải là chủ nhân của ‘Rạp phim phá hủy ước mơ’, và do đó sẽ tấn công ‘chủ nhân’ của nó khi điều đó xảy ra.
Khi đó, nó sẽ tấn công Kokone trước khi tấn công Maria.
Nhưng chuyện ấy đã không xảy ra.
“Vậy là Daiyan vẫn chưa nhận ra ‘chủ nhân’ thật sự của chiếc hộp này?”
“Có lẽ là vậy.”
‘Rạp phim phá hủy ước mơ’ tồn tại vì một mục đích duy nhất: phá hủy ‘chiếc hộp’ của Daiya.
Daiya có lẽ đã hiểu được bản chất của cái rạp phim khi mà Yuuri-san bước vào trong đó, bởi vì các rạp phim vẫn chỉ chiếu quá khứ của Daiya mà thôi.
Vậy tại sao nó không nhận ra rằng tôi không phải là ‘chủ nhân’?
Dĩ nhiên là tôi có thể có được một chiếc hộp. Thật sự mà nói, tôi cũng đã tính đến chuyện nhờ đến ‘O’ để đánh bại Daiya với một ‘chiếc hộp’ nếu mọi chuyện đã đi quá xa. Nhưng dù tôi có tính đến chuyện đó, đó cũng chỉ là dành cho trường hợp xấu nhất mà thôi.
Ngay cả khi tôi có được một cái, tôi cũng không thể nào ước ra một thứ giống vậy được. ‘Chiếc hộp’ của tôi không thể nào là ‘Rạp phim phá hủy giấc mơ’ được. Tôi không thể nào chọn một ‘chiếc hộp’ chỉ để cứu Daiya.
Chỉ có những ai chỉ nghĩ về Daiya từ tận đáy lòng mình mà không nghĩ về ai khác mới có thể tạo ra một chiếc hộp như vậy.
Chỉ có ai gắn bó với Daiya đến mức mù quáng mới có thể làm được điều đó.
Không thể nào mà tôi làm được điều ấy. Tôi và Daiya là bạn, và tôi quý trọng cái tình bạn ấy, nhưng tình cảm của tôi đối với Daiya là không đủ mạnh để có thể làm cho tôi quên hết mọi thứ khác trên thế giới. Tôi không có khả năng có được ‘chiếc hộp’ chỉ dành cho Daiya và không ai khác.
Nếu như Daiya tự đối mặt với những câu hỏi về ‘chủ nhân’ thật sự của cái rạp phim là ai thay vì cứ lảng tránh vấn đề thì có lẽ nó đã nhận ra được điều đó.
Nhưng nó đã không thể.
Tại sao?
Vì ‘chiếc hộp’ đã làm nó lầm đường lạc lối.
Nếu Daiya không thể nhận ra được ‘chủ nhân’ thật sự của cái rạp phim, thì rõ ràng phương pháp của nó còn thiếu sót. Nếu không thể nhận ra người dành cho mình tình cảm mãnh liệt như vậy, thì rõ ràng nó đã sai lầm. Vì Daiya đang cố trở thành một người vô cảm, nó sẽ cố ý loại bỏ người ấy ra khỏi tâm trí của mình. Daiya đóng chặt trí não của mình, và do đó cũng làm nó trở nên mù quáng.
Vậy mà nó dám nói mục tiêu cuối cùng của nó là cái thứ của nợ ấy.
Nó nói rằng mình muốn sửa sai cho cái thế giới này ngay cả khi phải hy sinh cả mạng sống của mình.
“… hehe…”
Thật nực cười.
Thật ngu xuẩn.
Một con người như nó sẽ chẳng thể hoàn thành được việc gì đáng nói cả.
Một thằng mù muốn dẫn đường? Tôi cá là nó lòng vòng một hồi cũng đi sai đường mà thôi – Daiya đang làm mọi thứ trở nên tệ đi.
Và vì lý do đó mà nó chiếm Maria của tôi?
Nó nghĩ nó là ai chứ?
“…”
Tôi nhìn Iroha-san, nằm bất tỉnh và quần áo dính đầy các vết đỏ.
Chị ấy cũng sai nốt. Chị ấy đã cố gắng tách Maria ra khỏi tôi.
Và do đó chị ấy đã gặp sự trừng phạt thích đáng.
Tôi nói với Haruaki rằng Iroha-san vẫn còn sống – điều đó là sự thật – nhưng tôi cũng đã lấy mất mục đích sống của chị ấy. Iroha-san sẽ không thể nào hồi phục được.
Nhưng thế thì sao?
‘……hehehe…”
Yeah, tôi sẽ làm giống Daiya.
Sự tuyệt vọng của nó còn phải lớn hơn của Iroha-san, do ‘điều ước’ của nó xuất phát từ chính bản thân mình. Nó sẽ không thể nào hồi phục khi biết rằng ‘điều ước’ của mình sẽ không bao giờ thành hiện thực. Và trên hết, Daiya phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Kamiuchi Koudai. Một thực tại tàn độc đang chờ đợi nó, Daiya không thể nào trốn thoát được nữa.
Nhưng tôi sẽ vẫn nghiến nát nó.
Tôi đếch quan tâm về cái ‘điều ước’ mù quáng của nó. Đó là hoàn toàn là lỗi của nó nếu ‘chiếc hộp’ của nó bị phá hủy. Thằng điên, gieo nhân nào thì mày nhặt quả nấy đúng không?
Bởi thế.
Trả Maria lại cho tao, thằng mù khốn nạn.