Mị không hiểu tiêu đề, không hiểu...
-------------
Việc bán thời gian của Sandai là dọn dẹp tại thủy cung, nhưng chủ yếu là lau dọn xung quanh khuôn viên thôi. Cậu không phải tự mình dọn bể hay gì, nhưng thường thì cậu sẽ được nhờ giúp đỡ.
Hôm nay là một trong những lần như thế. Cậu được giao một nhiệm vụ đặc biệt liên quan đến việc tháo nước một bể lớn. Vì hiện giờ đang là sau kỳ nghỉ Tết và nghỉ đông, nên lượng khách đến tham quan khá ít. Kế hoạch được lên từ tầm tuần trước, nhưng vì vài chuyện đột xuất nên một trong những nhân viên theo kế hoạch ban đầu phải nghỉ phép. Thế nên họ nhờ Sandai vào thế chỗ.
Vì thấy giờ cũng đang vắng khách, nên cả Sandai và Hajime đều không bận lắm, và cả hai người đều đồng ý không do dự.
“Vậy thì bắt đầu tháo nước nhé. Khi vừa mực nước thì sẽ dừng lại, đến lúc đó thì vào dùng lưới bắt cá lại nhé.”
“Em hiểu rồi.”
“Fujiwara-kun làm việc chăm chỉ mà không hề phàn nàn gì, còn nhanh nhẹn nữa chứ. Còn Saeki-kun thì… ừm, cậu ấy có hơi… ừ…”
Khi Sandai im lặng làm việc như một cái máy, nam nhân viên mới giao việc cho Sandai nhìn về hướng người ở bên góc.
Ở đó là Hajime với dáng ngồi nữ tính sắp khóc tới nơi. Cậu ta không quá năng động, và đã trượt ngã liên tục nhiều lần, có thể là do thiếu khả năng vận động.
“Ugh…”
“Cậu ổn chứ? Có đau chỗ nào không?” Sandai hỏi.
“Tớ ổn…”
Sandai đưa tay ra giúp Hajime đứng dậy. Cơ mà cậu ta lại suýt trượt ngã tiếp, nên Sandai phải mau chóng đỡ lấy.
“Cảm ơn nhé~! Eww~ Trơn quá đi~”
“Do lớp màng sinh học đấy.”
“Màng… sinh học?”
“Cụ thể thì là vi khuẩn.”
“Eek~ Tớ không thích vi khuẩn đâu.”
“Không phải vi khuẩn nào cũng xấu cả. Mà dù sao thì cẩn thận hơn đi nhé.”
“Ừm… Tớ đi thay đồ đây.”
"Heh-chu”, tiếng hắt hơi dễ thương từ Hajime, cậu ta lúng túng lê bước về phía phòng thay đồ. Sandai nhìn từ phía sau Hajime với vẻ mặt khó tả.
Bộ đồ của Hajime đang bám sát vào người cậu ta, làm lộ rõ nên những đường nét trên cơ thể, tạo nên một cảm giác nữ tính đến khó tả.
“…Saeki-kun thực sự trông giống con gái nhỉ. Mà nhân tiện, mỗi lúc Saeki-kun có mặt tại phòng thay đồ, mọi người đều thấy khó xử mà ra ngoài trước khi cậu ta thay đồ luôn.” Một nam nhân viên khác lẩm bẩm.
Cái cảm giác khó chịu đó không phải mình Sandai có, dường như xung qaunh cậu ai cũng cảm thấy thế. Sandai hiểu rõ mà, vì cậu cũng có những thứ mà mình nghi ngờ, nên cậu gật đầu đồng tình.
“À mà, Fujiwara-kun thân với Saeki-kun thật đấy nhỉ?”
“Mà, bọn em là bạn mà.”
“Anh phải hỏi đấy, Saeki-kun thực sự là con trai sao?”
“Cậu ấy tự nói thế, và em cũng nghĩ vậy, cơ mà…”
Sandai muốn tin những gì Hajime nói, nhưng tồn tại một lí do khác khiến cậu cần biết sự thật hơn. Mối quan hệ bạn bè hiện giờ là nhờ vào việc họ có cùng giới tính. Nếu như, vì lí do nào đó, Saeki không phải con trai… Thì sẽ có nhiều vấn đề phức tạp mọc lên. Nhưng Sandai cũng không muốn quá tọc mạch. Miễn là cậu không thấy gì thì sẽ không sao, như con mèo của Schrodinger ấy.
“Đến cả Fujiwara-kun cũng không biết thì chịu rồi.”
“Ừm, anh nói phải đấy.”
Sandai mơ hồ đáp lại, rồi tiếp tục việc lau dọn của mình. Vài phút sau, Hajime thay đồ xong xuất hiện.
“Tớ quay lại rồi nè~”
“Ừm. Vậy giờ tiếp tục dọn nhé.”
Sandai luôn để mắt đến Hajime nhằm tránh để cậu ngã lần nữa trong lúc họ làm việc. Việc dọn dẹp diễn ra suôn sẻ. Và như thường lệ, tại bất cứ nơi làm việc nào không quá bận bịu, những cuộc nói chuyện sẽ có xu hướng nhắc về chuyện cá nhân nhiều hơn.
“Chuyện của cậu với Yuizaki-san sao rồi?”
“Vẫn đang ổn thỏa.”
“Việc cậu hẹn hò được với người có sự ghen tuông mãnh liệt như thế mà không gặp vấn đề gì quả là ấn tượng đấy.”
“Có lẽ là do tớ chưa hề có kinh nghiệm trước đó. Hơn nữa, tớ luôn sẵn sàng thay đổi bản thân vì người khác. Đó là cô bạn gái đầu tiên của tớ mà, nên tớ muốn trân trọng cô ấy.”
“Tớ thấy hơi ghen tỵ với Yuizaki-san đấy.”
“…Cậu ghen tỵ với cô ấy á?”
“Ừ. Tớ cũng muốn có một người biết hòa hợp với mình cơ. Chẳng phải có được một người luôn sẵn sàng chấp nhận mọi thứ của bản thân nghe đáng ghen tỵ lắm sao?”
Dường như Hajime nhận thức được bản chất ích kỷ nào đó của bản thân.
Và quả thật là vậy.
Sandai nhớ lại nhiều thứ về Hajime. Cậu ấy luôn hành động theo ý thích, vì một lí do nào đó. Hajime dường như muốn một ai đó sẽ chấp nhận điểm ấy của cậu ta… có lẽ vậy.
Mà, dù cậu có đoán già đoán non gì đi nữa cũng chưa chắc đúng được.
Cuộc trò chuyện trôi qua, và hai người lại quay về với công việc mọi khi.
Bầu trời quang đãng không mây – cũng chẳng có dấu hiệu nào của một cơn bão sắp đến – và gió thì nhè nhẹ thổi.
Hôm nay là một ngày như vậy đó.