Tháng Một đã khép lại, những ngày đầu tháng Hai đã tới. Cuộc sống thường nhật êm đềm dần trở nên sống động khi không khí ngày Valentine sắp tới len lỏi vào. Hai người họ, Sandai và Shino, với tư cách một cặp đôi đương nhiên cũng bị cuốn vào bầu không khí ấy rồi.
Trong giờ nghỉ trưa, Shino đưa Sandai hộp bento rồi nói,
“Anh biết ngày Valentine sắp đến rồi chứ?”
Gương mặt Shino đầu vẻ phấn khích. Sandai cũng hóng chẳng kém gì đâu, nhưng cậu giữ cho mặt mình không để lộ biểu cảm gì hết. Cậu muốn dùng hành động và lời nói để bộc lộ vào ngày ấy thôi.
“Valentine… Hai tuần nữa nhỉ?”
“Ừm.”
“Em sẽ tặng chocolate cho anh chứ?”
Dù đã biết trước câu trả lời nhưng Sandai vẫn hỏi. Shino mỉm cười quyến rũ rồi gật đầu.
“Đương nhiên rồi! Tự làm luôn đấy nha!”
“Ừ thì em giỏi làm đồ ngọt mà.”
“Cũng chỉ là một sở thích của em thôi. Mà nhân tiện… vì Valentine vào Chủ nhật… Nên em ở lại chỗ anh được không?”
—Ở qua đêm.
Sandai lập tức hiểu ra ngay ẩn ý sau những lời ấy. Shino đang muốn nói rằng, việc cô muốn làm không chỉ là ở lại qua đêm. Nhìn lại thì, kể từ hồi lần đầu ấy họ chưa từng làm thêm lần nào. Cậu thì không biết cách nào để mở lời, sợ rằng cậu sẽ bị xem là chỉ quan tâm chuyện thể xác thôi ấy.
Shino có lẽ cũng nhìn thấu điều đó, cô biết cậu đang lo lắng điều gì, thế nên cô mới trở thành người mở lời trước. Shino đã từng nói rằng muốn họ trở nên gần gũi hơn bao giờ hết. Và sau câu nói đó, Sandai cũng đã thu hết can đảm để cùng tiến xa hơn. Tuy nhiên, chỉ một lần ấy là không đủ để đạt được việc trở nên ‘gần gũi’ hơn ấy của Shino. Và vì thế họ cần tiếp tục có quan hệ tốt hơn nữa. Ít nhất là Shino nghĩ vậy, và Sandai chắc cũng chẳng khác gì.
“Vậy được.”
Shino mỉm cười vui vẻ khi thấy Sandai gật đầu. Tuy họ đã nhỏ giọng để không cho ai nghe thấy, nhưng bầu không khí ngọt ngào lan ra khắp lớp học khiến mọi người cau mày. Trong số những người nhìn họ, có một ánh mắt khác biệt. Đó là Takasago. Cô ấy đang nhìn họ với vẻ ngại ngần, đúng hơn thì là đang nhìn Shino.
Một lúc sau, Takasago rón rén lại gần họ, trông cứ như một con vật nhỏ ấy, và bắt chuyện với Shino.
“À, ừm…”
“Sao thế?”
“Tớ có chuyện này muốn nhờ…”
“Có chuyện muốn nhờ?”
Sandai ngồi nghe cạnh đó, cũng đoán được đại khái là về cái gì rồi. Takasago muốn xin lời khuyên về việc tự làm chocolate cho lớp trưởng, nên đến tìm Shino nhờ trợ giúp.
Hồi lễ hội trường, Sandai đã phát hiện ra việc Takasago nấu nướng tệ đến mức nào. Cô chỉ có thể suýt soát nướng bánh quy thành công, và hầu hết là nhờ sự chỉ dẫn của Shino.
Takasago chắc chắn muốn tặng lớp trưởng chocolate tự làm, nhưng lại không biết làm kiểu gì.
“Cậu muốn nhờ gì thế?”
“Cậu có thể dạy tớ… cách làm chocolate…”
“Cho Valentine?”
“Vâng!”
“Cậu muốn tặng cho lớp trưởng?”
“Vâng!”
Sandai nhìn về phía tường lớp thầm nghĩ
Biết ngay mà.
Cậu cũng có thể dễ dàng đoán được câu trả lời của Shino là gì.
“Ừm, vậy cũng được thôi, nhưng mà…”
“Cảm ơn cậu!”
“Nhưng nếu cậu làm ra thứ gì đó kỳ cục khiến cậu ta phải vào viện, thì sẽ là thảm họa trước cả khi mối quan hệ giữa hai người có tiến triển gì đấy. Tớ đã từng nói trước đây rồi, dù tớ không có bất cứ hứng thú gì với lớp trưởng hết, cũng không có nghĩa là tớ muốn chuyện giữa cậu ta và Mahiro-chan xôi hỏng bỏng không đâu.”
Shino sẽ đối xử rất tốt với những người đồng giới, miễn là họ không khiến cô ấy nổi cơn ghen, và cô còn giỏi chăm sóc người khác nữa chứ. Nên đương nhiên là đồng ý rồi.
Tuy nhiên, có một vấn đề.
Hình như mình biết vụ này sắp đi về đâu rồi.
“—Vậy cả Sandai cũng đến nữa nhé. Làm người nếm thử luôn.”
Sandai chỉ còn nước thở dài. Rồi thành ra thế này đây. Ký ức về hồi lễ hội trường thoáng qua tâm trí, khiến cậu nghĩ mình không thực sự muốn nếm thử bất cứ thứ gì Takasago làm nữa đâu.
Nhưng Shino thì quyết tâm rồi.
Nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận số phận, Sandai khẽ gật đầu. Và rồi chẳng hiểu sao hội bạn gyaru của Shino cũng tụ tập lại. Bị bao quanh bởi một đàn gyaru, Takasago ngạc nhiên, còn Shino thì tỏ vẻ không hài lòng lắm
“Nghe hay đấy! Tớ đến làm chocolate cùng nhé.”
“Ừm ừm.”
“Cơ mà tớ chẳng có ai để tặng cả.”
“Ừ thì, tớ có đấy.”
“Gì cơ!?”
“Mới hôm trước, một cậu chàng cũng năm nhất cứ lén lút nhìn tớ, nên tớ hỏi luôn, “Cậu thích tôi à?” còn cậu ta cúi mặt xấu hổ cơ.”
“Ai chà… Mà khoan, cậu ta thành bạn trai cậu luôn rồi á?”
“Ứng cử viên tiềm năng thôi. Mà, có người thích mình cũng đâu có tệ, nên chắc tớ sẽ tặng cậu ta chút chocolate vậy.”
“Hmm… Vậy ra cậu thích trai trẻ hơn mình hửm…”
“Nghe thì có vẻ không quan tâm đấy, nhưng lại thích ra mặt kìa, tính tặng chocolate tự làm luôn mà.”
“Im dùm cái!”
Sandai liếc nhìn lớp trưởng vẫn ngồi học tại bàn. Cậu ta hắt hơi rồi kiểu “có ai đang nhắc mình à?’
***
Trước ngày Valentine của năm nay là thứ Bảy, và dù vẫn phải đi học nhưng họ lại được nghỉ làm, thành ra lại có thời gian để làm chocolate. Sau giờ học, họ tách ra và hẹn gặp lại sau khi đã đem nguyên liệu đến.
Tuy nhiên, bằng một cách nào đó, thì điểm đến của họ lại là căn hộ của Sandai. Họ đã thống nhất như thế sau giờ học. Còn Sandai, thì bỗng thấy trước cửa nhà mình có một nhóm 5 cô gái khiến cậu toát mồ hôi hột.
“Tại sao mọi người lại đến đây?”
Sandai thì thầm với Shino. Shino thì bắt đầu nghịch tóc với vẻ hối lỗi.
“Thì tại, anh biết đấy, nói chuyện một hồi rồi, thành ra thế này đây?”
“Nói chuyện gì cơ chứ…?”
“Nhà em thì xa, với em cũng không muốn cả đám đến làm phiền Mahiro-chan, làm thế thì rắc rối cho cậu ấy lắm.”
“Nhà của mấy đứa bạn em thì sao?”
“Em cũng có nhắc đến rồi, nhưng rồi có người bảo “Tớ muốn đến xem chỗ người bạn trai quý báu của Shino” và giờ thế đấy…”
Sandai được gọi là ‘người bạn trai quý báu của Shino’, có lẽ đây là một phần khiến Shino đồng ý.
Shino là kiểu người sẽ dễ bị lay động khi được khen. Mà giờ chuyện đã thế này rồi thì đành chịu.
Giờ mà cứ cố chấp phản đối sẽ khiến ấn tượng về cậu trở thành một người dễ nổi giận vô cớ thôi. Nên cậu sẽ cố chịu đựng.
“Whoa… Chỗ này, kiểu, tuyệt ghê nhỉ.”
“Sống sang chảnh quá ha Fujiwara?”
“Nhà tớ nhỏ như viên kẹo ấy, nên là tớ khá ghen tỵ với chỗ này à nha.”
“Bố cậu mà nghe thấy chắc phát khóc mất. Ông ấy đã quần quật bao lâu để được như bây giờ còn gì, dù chỉ là một căn nhà bình thường thôi.”
“Tớ đâu có trách ông ấy hay gì đâu ~! Năm nào tớ chả viết thiệp chúc mừng sinh nhật bố.”
“Cậu, là, học sinh mẫu giáo đấy à?”
“Sao lại nói thế? Tớ thật sự rất yêu bố mà?”
“Có vẻ như gia đình êm ấm ha.”
“Và hóa ra là, nhà cậu khá gần chỗ tớ đấy Fujiwara.
“Huh? Thật á? Ở đâu thế?”
“Thấy tòa tháp đằng kia không? Căn penthouse trên tầng cao nhất ấy.”
“…Không ngờ bạn mình lại giàu thế đấy.”
“Bất ngờ ghê.”
“An ninh cũng căng lắm, nên tớ nghĩ mời mấy cậu qua thì chỉ tổ mệt các cậu thôi nên tớ chả mời nữa, rồi mất luôn thời cơ để nói luôn.”
“Vấn đề giai cấp lớn đây. Một bên là quán đậu phụ, nhà bé như cục kẹo còn một bên là penthouse trên đỉnh tòa tháp…”
“Penthouse nghe tuyệt ghê ta…”
Mặc kệ Sandai và Shino, nhóm gyaru sôi nổi nói chuyện với nhau, khiến cả Takasago cũng bị cuốn vào bầu không khí sống động.
Trông thì có vẻ không hợp nhau, nhưng đến lúc nói chuyện thì thành ra vẫn ổn. Nhiều người có xu hướng tạo nên những bức tường vô hình xung quanh mình, nên khó hòa hợp được với mọi người mà.
Tuy nhiên thực tế lại khác. Ví dụ thì ngay đây, khi mà mọi người trở nên cởi mở hơn khi ở trong nhóm.
Mọi người, ngoại trừ Shino, từ lúc vào nhà Sandai bắt đầu tự tiện lục lọi xung quanh, cái gì cũng muốn hóng.
“Wow, rộng ghê. Sofa còn êm nữa.”
“Cậu giữ chỗ này sạch sẽ ghê nhỉ?”
“Con trai thường hay giấu mấy cuốn tạp chí khiêu dâm ở mấy khe này đấy… Hả, sao không có ta.”
“Ở đằng kia thì sao~?”
“Chỗ đó có không?”
“Nhân tiện thì đây là lần đầu tiên tớ vào phòng con trâi đấy… Oh, nhìn kìa, tớ từng thấy con thú bông này ở khu trò chơi rồi!”
Trước khi Sandai kịp tức giận vì bị lục lọi lung tung, Shino đã lên trước rồi.
“… Dừng lại đã nào.”
Nhỏ như một lời thì thầm, nhưng lại mang nặng cảm giác khó chịu và tức giận, và ai ai cũng cảm nhận được nên lập tức trở nên im lặng.
“Oh, nhớ ra rồi! Bọn mình đến đây làm chocolate mà nhỉ.”
“Ừ ha.”
“Đừng đi lục lọi xung quanh nhiều quá.”
“Phải đấy.”
“Là nhà của bạn trai Shino mà. Đâu liên quan gì đến mình đâu, giữ kẽ chút đi.”
“Ừ, bọn mình không được tự tiện…”
Thấy không còn ai nhốn nháo, Shino nghĩ rằng mình cũng không cần làm căng thêm nữa.
Dù đang hành xử rất chuẩn mực, nhưng lần đầu đến nhà Sandai, Shino cũng có khác gì đâu. Nên cô làm gì có quyền chỉ trích họ thế… Mà, có nói cũng chẳng được gì, nên tốt nhất là giữ im lặng.
“Nào, lấy nguyên liệu ra đi.”
Nghe Shino giục, mọi người đều lấy đồ trong túi ra.
Hầu hết các nguyên liệu đều ổn, nhưng đến lượt Takasago thì ai cũng nhìn chằm chằm.
“Ừm, Mahiro-chan này?”
“Vâng!”
“Sao cậu lại đem nhiều hạt cacao thế?”
“Thì chocolate được làm từ cacao mà, nên là…”
Shino giật mình, 5 cô nàng kia cũng bối rối không kém.
Tuy nhiên, mỗi mình Sandai có linh cảm rằng Takasago sẽ đem thứ gì đó kỳ lạ đến nên chẳng hề bất ngờ, chỉ ngồi một chỗ nhìn ra.
“Uh, thì, cậu biết không, chúng ta có thể dùng thanh chocolate sẵn mà?”
“N-Nhưng thế thì sao tự làm chocolate được…?”
“Cậu phải làm tan chảy ra! Cho thanh chocolate vào bát rồi ngâm trong nước ấm là được.”
“…”
“Ví dụ nhé, nếu cậu để chocolate ở chỗ nóng thì sao?”
“Nó bị chảy ra…?”
“Ừ đúng rồi đấy.”
“Oh… Tớ hiểu rồi…”
Cuối cùng thì Takasago cũng nắm bắt được.
Nói chung là, làm chocolate không có nghĩa là phải chế ra từ nguyên liệu tươi, mà là làm chảy và trộn lại những gì đã làm sẵn.
“Takasago này, có lẽ nào, cậu còn, ngố hơn cả Shino…?”
“Ôi chà ~ Tớ còn không nghĩ đến việc làm từ hạt cacao đấy~”
“Cậu hẳn là giỏi khoa học nhỉ Takasago.”
“Ngố tự nhiên luôn?”
“Nhìn vẻ ngoài thì không phải thế, nhưng xem xét hành động thì, cậu khá là… ngố tàu đấy. Cậu cũng chẳng phải đang cố ra vẻ dễ thương, cơ mà vẫn ổn thôi.”
Sandai lại một lần nữa phải đồng cảm với Shino, khi cô ấy đã phải gồng gánh đến mức nào suốt thời gian qua.
***
Quả như Sandai nghĩ, vụ làm chocolate này cực kỳ khó nhằn.
Takasago vẫn mắc lỗi như mọi khi, và thậm chí nhóm gyaru vừa nhìn cô ấy vừa thở dài cũng chẳng giỏi mấy trong việc nấu nướng khi chính họ cũng khá lộn xộn nữa.
Shino, là người hỗ trợ công cuộc này lúc nào cũng phải chạy đôn chạy đáo.
“Ấy chết ~”
“Xin lỗi cậu, Yuizaki-san.”
“Bọn mình cũng chẳng nói gì Takasago được nữa rồi ha.”
“Không có ý gì xấu đâu ~”
Sandai cũng muốn giúp Shino nữa, nhưng cậu biết rằng tùy ý xen vào sẽ chẳng đạt được gì tốt đẹp đâu.
Nhiều khi, ta cần phải kiên nhẫn đợi người khá theo kịp – sandai thở dài. Nhưng Shino có vẻ như đã nghĩ ra gì đó, liền nhìn chằm chằm Sandai.
“…Hm? Sao thế?”
“K-Không có gì đâu.”
Nhưng đôi mắt lại như muốn nói “Nào, làm gì đó đi chứ.”
Tuy nhiên, nếu Sandai có hành động đi nữa thì cũng chỉ gây thêm rắc rối khiến Shino bận hơn thôi. Dù có bị nói thế nào đi nữa thì nước đi đúng nhất ở đây vẫn là ngồi im.
Nhưng ánh nhìn như muốn đâm xuyên qua cậu ấy vẫn khiến Sandai không chịu nổi, nên cậu ta quyết định ra ngoài một lúc.
“Anh mà cứ ở đây thì vướng đường mọi người lắm, nên anh ra ngoài chút đây.”
Nói với Shino xong, Sandai khoác áo vào. Dù cảm thấy ánh mắt của Shino, nhưng cậu vờ như không để ý.
“…Ảnh chuồn rồi.”
Để lại sau lưng lời thì thầm có chút bực bội của Shino, Sandai ra ngoài, làm một vòng quanh phố để giết thời gian.
Thời tiết không quá xấu, trời có mây nhưng vẫn nắng đẹp. Hơi ấm lan tỏa khắp người cậu.
Đang là giữa tháng Hai, nên dù vẫn đang trong mùa đông, không khí mùa xuân đã đến gần rồi. Những người xung quanh cậu dường như cũng có chung cảm nhận.
-Mai là Valentine rồi. Tặng chocolate ở chỗ làm phiền ghê á. Tặng bạn bè hay người yêu thì được, chứ tặng đồng nghiệp với sếp mệt ghê.
-Hiểu hiểu, nhưng nếu tỏ ra kiểu mình sẽ chẳng tặng ai cái gì ấy, họ sẽ bảo mình xấu tính ngay ha?
-Phải đấy.-Mà nhé! Cho dù có tặng để tránh khiến bầu không khí trở nên khó xử đi nữa, đến White Day mấy tên đó sẽ kiểu, “Ấy chết lỡ quên mất rồi” xong chẳng đáp lễ gì luôn. Còn nếu có tặng lại thì cũng chỉ là một thanh chocolate rẻ tiền chẳng đáng với những gì đã nhận thôi.
-Người ta bảo là đáp lễ gấp ba lần, nhưng từ xưa đến giờ chưa gặp ai thực sự làm thế cả.
-Đi đến đâu cũng nghe thấy chuyện Valentine… Một sự kiện quá tầm với thế này chẳng hợp tôi chút nào.
-Tôi cũng có đâu, mà thôi cứ tích cực lên. Nhìn vào mặt khác thì, bọn mình chẳng cần bận tâm đến việc đáp lễ White Day, nên gánh nặng kinh tế bằng 0 nhé.
-Cũng đúng, nhưng tôi không thích thế lắm, cảm giác như đang biện minh cho sự thiếu hấp dẫn của bản thân ấy.
-Nghiêm túc là tốt, nhưng nếu thi thoảng không làm vậy thì ông cũng chỉ tự làm đau mình thôi.
Ngồi xuống bậc thang gần trung tâm mua sắm gần đó, Sandai vừa ngáp vừa quan sát đám đông. Mai là Valentine, và những cuộc trò chuyện xung quanh cũng chỉ toàn về chủ đề ấy.
Ngồi không được một lúc, Sandai thấy cũng sắp đến giờ Shino và mọi người có vẻ sẽ làm xong chocolate rồi, nên cậu định quay về.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Trên màn hình hiện người gọi là bố cậu ấy, Nidai. Sandai nhấc máy.
“Alo ạ?”
“Lâu rồi mới gặp ha, xin lỗi nhé, dạo này bố có hơi bận.”
“Không sao ạ. Con mới thấy bố trên TV hôm trước nên cũng biết mà. Vậy… tự dưng lại gọi cho con có chuyện gì thế?”
“Chỉ hỏi thăm tình hình thôi. Hôm trước con kể là có một cô ‘bạn gái gyaru’ nhỉ? Từ lúc đó đến giờ ra sao rồi.”
“Vẫn bình thường thôi ạ, bọn con vẫn ổn.”
“Thế à. Được vậy thì tốt.”
“Chỉ thế thôi ạ?”
“Ừm, còn một chuyện nữa… Cô giáo của con, cô Nakaoka thế nào rồi?”
Nghe tên Nakaoka, Sandai thắc mắc, “Huh?”
“Cô Nakaoka sao…?”
“Ừ. Mà mẹ là người hỏi đấy.”
Lo lắng về người giáo viên chủ nhiệm của con trai mình à? Bố mẹ Sandai đang làm việc ở nước ngoài, nên đương nhiên họ không thể tham dự họp phụ huynh các kiểu được. Nên là cũng chẳng có cơ hội nào để trực tiếp nói chuyện với Nakaoka hết.
“Con nghĩ là cô ấy ổn?”
“Vậy à. Để bố nói lại với mẹ… Xin lỗi vì đột ngột gọi cho con nhé. Giờ bố cũng cần làm việc rồi, nên ngắt máy đây.”
Dù nghe có vẻ hời hợt, nhưng Sandai cũng đã quen với kiểu nói chuyện này. Dù sao họ vẫn là bậc cha mẹ tốt, dù cảm quan về khoảng cách cá nhân cũng không ổn lắm, nhưng Sandai hiếm khi nào nghĩ rằng mình muốn được gần gũi hơn với họ. Cuộc sống cũng có người này người kia, và gia đình cậu cũng thế.
Nếu họ muốn thu hẹp khoảng cách, hoặc chính Sandai muốn, thì cậu cũng thoải mái mà nghe theo thôi.
Còn bây giờ…
Đến lúc xem thành quả của Shino và mấy cô bạn rồi, Sandai quay lại căn hộ của mình.
***
Vừa bước vào cửa, Sandai đã bị mùi hương cực cực cực kỳ ngọt xông tới, khiến cậu theo phản xạ đưa cánh tay lên che mũi.
Cậu có linh cảm xấu về việc này, linh tính mách bảo nên chạy đi ngay, nhưng đây là nhà cậu mà, chạy đi đâu nữa. Nên Sandai chuẩn bị tinh thần rồi ngó vào bếp.
Ở đó là Shino, Takasago và mấy cô gái khác nằm ườn ra mệt mỏi.
“Ugh…”
“Chỉ là làm chocolate thôi mà, tại sao…”
“Bọn mình cố hết sức rồi…”
“Mệt quá…”
“Nấu nướng có vẻ phức tạp hơn tớ nghĩ…”
“Heh…heh…”
Dù việc nấu chảy chocole rồi đóng khuôn lại nghe có vẻ đơn giản, nhưng nếu không có chút kinh nghiệm nào thì việc cho thêm gia vị và tạo kết cấu sẽ trở thành một thảm họa.
Sandai chỉ khẽ thở dài, Shino gượng dậy.
“Anh về rồi đấy à… tên bạn trai vô dụng này…”
Nghe giọng Shino có hơi cay. Sandai biết rằng cô ấy không thực sự tức giận đâu, nhưng vì không biết chuyện gì khiến cô cáu nên cậu chỉ biết cười gượng.
Rồi Shino đưa cho Sandai một chiếc đĩa đựng đầy chocolate.
“Gì đây?”
“Thành phẩm đấy. Bản an toàn nhé.”
Sandai thử một miếng vì bị Shino giục. Miếng nào cũng rất vừa miệng – không quá ngọt hay quá đắng. Ở đó còn một chiếc bánh chocolate giòn tan, ăn ngon hơn cả những chiếc bánh bán trong tiệm.
“…Ngon thật đấy.”
“Em dạy họ từ đầu đến cuối mà.”
“Từ đầu đến cuối… nên giờ ai cũng gục hả?”’
“Ừm.”
Shino cũng là một người khá bướng bỉnh, đúng hơn là hơi bị cứng đầu. Nên dường như là cô đã dạy cho bọn họ đến mức nào cô thấy chấp nhận được mới thôi.
“Còn mình phần gói lại thôi nhỉ, cùng nhau làm nhé?”
Vụ này thì Sandai giúp được. Cậu nghe theo chỉ dẫn của Shino và cẩn thận gói từng món một.
Sau khi xong hết việc thì trời cũng đã tối hẳn. Takasago cùng nhóm gal từng người một đem chocolate rời đi.
Còn lại Sandai và Shino dọn dẹp bãi chiến trường.
“Họ cứ thế mà về thôi, nhưng anh có điên không khi nghĩ mình nên giúp họ dọn nhỉ?”
“Không sao đâu, em cũng thấy thế mà.”
“Vậy à?”
“Ừm, vậy đấy. Cứ thế mà làm thôi. Với lại, Mahiro-chan với mọi người còn phải nghĩ xem tặng cho những ai nữa.”
“Cổ thì chắc chắn là tặng cho lớp trưởng thôi. Mong là có tiến triển.”
“Nghĩ về chuyện đó thì – lớp trường chắc sẽ kiểu ‘Huh? Cậu làm cho tôi sao?’ trong lúc tỏ ra hơi ngờ nghệch một chút.”
“Em đang lấy cậu ta ra đùa đấy nhỉ…?”
“Ừ thì, em không ưa cậu ta.”
Shino thẳng thừng nói. Tuy nhiên điều đó cũng không có nghĩa cô ấy sẽ làm gì hết. Chỉ cần không liên quan đến Sandai, thì Shino sẽ không làm gì.
“Đó cũng là một điểm tốt của em đấy, không phân biệt đối xử với người khác chỉ vì ghét họ.”
“Anh nghĩ vậy sao?”
“Shino nghiêng đầu. Rõ ràng là cô ấy không nhận thức được điểm tốt của mình. Mà, cũng có nhiều người giỏi thấy được điểm tốt của người khác hơn mà. Shino là người như thế.
“Mà anh cũng không muốn em quá giả tạo với mọi người đâu nhé.”
“Dù không hiểu lắm nhưng em sẽ nghe. Nhân tiện thì… Em cũng làm sẵn chocolate cho ngày mai rồi. Đây này.”
Shino mở tủ lạnh ra, bên trong là một chiếc hộp lớn bằng cái nồi trông khá lạ. Shino bảo rằng đã tự mang đến đây.
Trong này… là chocolate à? Nhưng chocolate thường để trong hộp thế này à?”
Sandai tò mò với tay ra, nhưng đột nhiên Shino vỗ vào tay cậu.
“Là bất ngờ cho ngày mai nhé!”
“Ừ-Ừ…”
“Đừng có tự tiện mở xem nghe chưa?”
Là một thứ để mong chờ vào ngày Valentine. Mà cậu cũng chẳng phải đợi lâu, chỉ một ngày thôi mà. Sandai cũng đâu phải trẻ con nữa, một ngày thì có là gì đâu. Và rồi họ tiếp tục dọn dẹp.
Vì những sai lầm liên tục của Takasago và hội gal nên căn bếp bây giờ là một mớ hổ lốn. Đến tận hơn 8 giờ tối họ mới dọn dẹp xong.
Vì ngày mai Shino sẽ ở qua đêm, nên hôm nay Sandai đưa Shino về. Trên đường đi họ mới nhận ra mình chưa ăn tối nên đã ghé qua một nhà hàng gia đình gần đó.
“Chụt…Ừm, cái này thì để mai nhé!” Shino đang giữ lại câu “yêu anh nhiều” cho cả ngày mai, và dường như cô cũng đang kiềm chế không quá dính lấy cậu trong lúc này khi đứng trước quán đậu.
Shino thường vô thức thay đổi cảm xúc của mình trong những lúc thế này. Nghe thì có vẻ phức tạp nhưng hầu như ai cũng thế. Như lúc mong được ăn chiếc pudding cất trong tủ hay đọc một cuốn sách đã tò mò từ lâu một khi có thời gian ấy.
Nó đã trở thành thói quen hàng ngày một cách vô thức. Nói cách khác thì Sandai đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của Shino.
“Hm… oh, Shino về rồi đấy à? Fujiwara-kun đưa con về sao? Xin lỗi vì cứ làm phiền cháu nhé.”
Daigo từ sau cánh cửa tiệm bước ra. Dù là nửa đêm nhưng ông ấy vẫn đang mặc bộ đồ làm việc trông khá mỏng, cơ mà chẳng có vẻ gì là thấy lạnh cả.
Shino thoáng cau mày.
“S-Sao lại nhìn bố thế… Mọi khi về nhà nếu chỉ có bố hay Neko thì vẫn chào hỏi đàng hoàng cơ mà, sao hôm nay lại?”
Rõ ràng Shino cảm thấy khó chịu vì quãng thời gian quý giá còn lại trong đêm trước Valentine bị cản trở rồi. Nhưng Daigo thì khó mà hiểu được.
Cơ mà càng lớn thì có càng nhiều chuyện cần lo nghĩ, nên những việc thế này cũng càng bớt được quan tâm hơn, nên Daigo không có lỗi gì cả.
Daigo đang mang vẻ mặt khá bất ngờ. Hồi đầu mới gặp, mặt ông ấy khá khó nhận diện vì những vết bầm, nhưng đến giờ mới thấy rõ ông khá điển trai. Sandai nhận thấy ông có nét giống Miki, không, đúng hơn là Miki khá giống ông ấy.
“Ugh! Bố có biết đọc bầu không khí không thế?”
“Bầu không khí? Bố thấy có người nói chuyện trước nhà mình, nên mới ra xem có ai… Vậy bố là người có lỗi à?”
“Đúng vậy!”
“Rồi rồi. Mà nhân tiện, Fujiwara-kun này, nếu chưa đến giờ tàu chạy thì cháu cứ vào nhà nghỉ ngơi đi. Lát nữa ta cho cháu ít atsuage mang về.”
“Atsuage làm gì chứ!”
Xen vào chuyện gia đình người khác thì không ổn lắm, nhưng nhà Yuizaki thật ra rất hòa thuận với nhau, nên lờ đi thì cũng không được. Sandai quyết định khiến họ bình tĩnh lại trước.
“Thôi nào, anh cũng thích atsuage mà.”
“Đấy, Fujiwara-kun cũng thích còn gì.”
“Anh ấy chỉ đang cố quan tâm đến bố thôi! Tự hiểu đi chứ!”
Mặc kệ nỗ lực của Sandai, Daigo đã không tận dụng tốt chiếc phao cứu sinh mà Sandai ném ra, còn Shino thì còn bực bội hơn nữa. Trong lúc Sandai bối rối không biết làm gì thì Neko xuất hiện véo tai Daigo.
“Anh đang làm cái gì thế?”
“Ne…Neko…”
“Sao lại cãi nhau với con gái trước mặt bạn trai con bé? Anh biết làm thế sẽ khiến Fujiwara-kun thấy khó chịu còn gì? Biết là anh muốn ở bên cạnh con bé, nhưng làm thế này sẽ khiến Fujiwara-kun có ấn tượng xấu đấy.”“…”
Bị Neko khiển trách, Daigo lủi thủi rút vào trong nhà. Shino vẫn đang lườm nguýt Daigo, dù không mang vẻ ghét bỏ gì.
“Xin lỗi cháu vì hồi nãy nhé.”
Neko xin lỗi, nên Sandai vội xua tay nói mình không để tâm. Neko quay sang liếc nhìn Shino, thấy cô ấy không quay về phía này liền thì thầm vào tai Sandai.
“Ngày mai Shino sẽ ngủ lại nhỉ? Daigo-san không biết đâu, nên cô sẽ đánh lạc hướng bố con bé cho nhé.”
“Huh…?”
“Chỉ một điều thôi. Hứa với cô một điều – nhớ dùng biện pháp bảo vệ đấy nhé.”
Mấy chuyện thế này mà để phụ huynh nói ra thì nó ngại một cách khó tả, thế nhưng ý nghĩa của những lời nói với Sandai đã rõ ràng.
Đến cái tuổi này thì có hứng thú với người khác giới là chuyện bình thường. Tuy nhiên họ vẫn còn là học sinh, nếu mang thai ngoài ý muốn thì sẽ là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng đối với cả Shino và Sandai. Lời nhắn đằng sau câu “dùng bảo vệ” kia là để chắc chắn rằng hai người họ có một mối quan hệ tình cảm lành mạnh và an toàn.
Sandai gật đầu đáp lại, có hơi đỏ mặt “Vâng” còn Neko thì mỉm cười.
Khi dáng hình Daigo khuất khỏi tầm mắt, Shino cuối cùng cũng quay lại, đầu hiện dấu ? to đùng vì chẳng hiểu gì cả.