Nakaoka kéo Sandai vào một quán karaoke.
“Karaoke sao?”
“Cô bao. 30 phút karaoke chẳng là gì cả.”
“Ừm, vâng…”
Sau khi check in, họ vào phòng karaoke.
“Vào đi, ngồi đâu cũng được.”
“Em thích ngồi gần lối vào hơn…”
“Để cô ngồi gần lối vào đi. Cho tiện đi lại nữa.”
“Vậy cũng được ạ.”
Khi chọn chỗ ngồi, phụ nữ thường có xu hướng muốn chọn chỗ gần lối ra vào hơn phía tường. Không phải vấn đề tốt xấu hay gì, mà là do có người thấy thoải mái khi gần tường, cũng có người như Nakaoka, thích ngồi gần lối đi để dễ dàng di chuyển hơn. Nhân tiện thì Shino cũng giống Nakaoka, nhưng với cổ thì giống như đang không muốn để Sandai đi đâu thì đúng hơn.
“Mà sensei này, cô mà cũng đi karaoke cơ à?”
“Cô khá hay đi karaoke đấy chứ, để xả stress. Đi với Sasakura ấy.”
Sasakura là y tá trường thôi. Có vài lần họ đã thể hiện sự thân thiết của mình trong đợt lễ hội văn hóa, nên chắc hai người đó là bạn.
“Hai cô thân nhau thật đấy nhỉ?”
“Bọn cô bằng tuổi mà… còn là bạn cùng lớp cấp ba nữa. Dù sau này lên đại học khác nhau thì có lúc hơi xa cách chút.”
“Quả là trùng hợp khi được làm cùng chỗ bạn học cũ nhỉ.”
“Bọn cô đi làm vào thời điểm khác nhau, vô tình gặp nhau rồi nối lại tình bạn cũ. Trái đất này thế cũng nhỏ nhỉ. Nhưng dù sao thì… Hôm nay là cô khao mà, nên Fujiwara này, ít nhất thì cũng cảm ơn vì sự tốt bụng hiếm có này đi chứ nhỉ? Hm?”
Dù rất muốn bật lại, nhưng vì biết tính Nakaoka hẳn sẽ đáp lại bằng trò gì đó, nên Sandai kìm lại.
“À vâng, em cảm ơn.”
“Cô thích bọn trẻ biết bày tỏ sự cảm ơn đấy.”
Nói rồi, Nakaoka nhìn mặt Sandai chăm chú. Có hơi khác với biểu cảm mọi khi, đó là một vẻ mặt dịu dàng.
“C-Cô nhìn em chằm chằm thế…”
“Không có gì đâu.”
Nakaoka cười khúc khích, cuỗm lấy chiếc điều khiển rồi bắt đầu chọn bài này đến bài khác. Dường như cô không hề có ý định để Sandai hát mà chỉ muốn cậu nghe thôi.
Mà, miễn giết thời gian được thì Sandai không có vấn đề gì. Cậu cũng chẳng giỏi hát hò, nên ngồi nghe thôi là đủ lắm rồi.
Sandai ngồi nhâm nhi ly nước của mình, thoáng chốc 30 phút đã trôi qua.
“Vậy em xin phép.”
“Đi cẩn thận nhé.”
Sandai nhìn bóng lưng Nakaoka rời đi, cô trông cực kỳ thỏa mãn vì đã được hát đã đời. Nhân tiện thì, Nakaoka thực sự hát hay một cách đáng kinh ngạc đấy.
***
Tạm biệt Nakaoka, Sandai đến quán cà phê mà Shino làm việc. Vừa vào cậu đã chạm mắt với Mei, người có kiểu tóc xoắn trông như ốc quế.
“Chào mừng… Oh, là bạn trai của Shino-pi hửm?”
“Tôi mới nghe tiếng tặc lưỡi thì phải…?”
“Tôi không có làm thế nhé!”
“Thật không vậy?”
“…”
“…”
Một thoáng im lặng.
Cảm giác khó chịu họ dành cho nhau lộ ra rõ ràng, nhưng hai người chưa bao giờ trực tiếp cãi cọ.
“Chúng tôi có chỗ trống dành cho bạn trai ở đây!”
“Cảm ơn.”
“Khỏi cần đi.”
Khi Sandai yên vị vào chỗ, Mei mau lẹ đem trà cùng một đĩa bánh ngọt, thứ là đặc quyền cho bạn trai nhân viên quán đến.
“Của cậu đây.”
“Cảm ơn.”
“Bảo rồi mà, không cần cảm ơn đâu.”
“Rồi… rồi.”
“…”
“…”
Với Sandai, Mei là đồng nghiệp của bạn gái cậu.
Với Mei, Sandai là bạn trai của cô bạn làm chung thân thiết.
Dù không thực sự thân thiết, nhưng họ cũng không thể quá thù địch với đối phương được, vì như thế sẽ khiến Shino, người liên quan đến cả hai khó chịu. Nên là, có lẽ tốt hơn vẫn cần một vài câu từ tỏ sự quan tâm – họ nghĩ thế đấy. Nhưng họ đều chẳng biết phải làm sao, chẳng biết phải nói gì với người kia – bầu không khí kiểu kiểu đấy.
“Ừm… ừ thì…”
“Sao thế?”
“…”
“Nếu có gì muốn nói thì nên nói luôn đi.”
“Nói vậy chứ cậu không có gì cần nói với tôi à?”
“Có lẽ… hoặc không… cảm giác kiểu kiểu vậy.”
“…”
“…”
Cảm giác cấp thiết cần nói một thứ gì đó khiến não Sandai hoạt động hết công suất, và rồi cậu bắt gặp một cảnh khá đáng ngại từ phía cửa dành riêng cho nhân viên.
Qua khe cửa hẹp, là hàng loạt nữ nhân viên đang nhìn trộm họ.
-Cậu ta bị sao thế, nhìn chằm chằm vào nhỏ ốc quế kìa?
-Chờ chút, chẳng phải đó là bạn trai Shino sao?
-Mei… Có khi nào em ấy định cuỗm cậu ta đi không?
-Hình như Mei thích kiểu con trai hào nhoáng mà? Đổi gu rồi à?
-Shino đang trong phòng thay đồ, nhưng nếu lỡ bắt gặp cảnh này thì to chuyện đấy.
-Thật luôn… Là quản lý thì chị phải nói chuyện với Mei sau mới được!
-Whoa, Shino.
-Trên mặt em có gì à?
-Chuồn, chuồn lẹ thôi!
-Có chuyện gì vậy? Oh… Là Sandai và Mei-chan.
-Em không thấy bực à? Dáng vẻ của một người bạn gái đâu rồi?
-Mọi người đang nói gì thế? Thật đấy, em chẳng hiểu gì cả. Mà hình như hai người họ đang thấy hơi khó chịu với nhau thì phải. Nên là lâm vào tình thế khó xử này đây…
-Giờ em nói mới thấy, có vẻ đúng thật. Biết mà. Vì chị là quản lý đấy.
-Quản lý lật mặt như lật bánh tráng.
Khi Shino xuất hiện, những người ở cánh cửa ấy chạy tán loạn hết.
Chuyện quái gì trong đó vậy…?
Mà, gạt chuyện khó hiểu qua một bên, với sự xuất hiện của Shino, bầu không khí nặng nề giữa Sandai và Mei cũng biến mất.
Sandai thở dài nhẹ nhõm.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?”
“Chỉ là, ừm, có hơi khó xử một chút thôi…”
“Vậy à.”
“Shi-Shino-pi… ừm… tớ nghĩ là mình nên đối xử tốt với bạn trai của Shino-pi ấy…”
“Cậu không cần quá bận tâm đâu mà.”
“Huh? Tớ không cần ư?”
“Ừm, kiểu nhiều lúc ấy, tớ thấy có ai đó tỏ ra quan tâm thái quá, thì tớ sẽ cảm thấy ‘Có chuyện gì giữa họ với bạn trai của người khác vậy chứ?’ Nên nói thật thì tốt hơn cậu không cần cảm thấy bị áp lực chuyện này đâu.”
“Vậy sao… Mà, tớ cũng không muốn làm Shino-pi giận nên sẽ nghe theo vậy.”
Mei, một con người tự cao khi thấy Shino lại trở nên nao núng. Có lẽ là vẫn còn bị ám ảnh bởi lần bị Shino đe dọa trước đây. Dù tính cách có vẻ kiêu kỳ nhưng lại có mặt nhút nhát đến bất ngờ.
Mà, Sandai cũng chẳng cần gì phải để ý đến nội tâm của Mei, nên bỏ qua chuyện đó mà tận hưởng phần đặc quyền cho bạn trai rồi về nhà cùng Shino thôi.
Trên đường đến ga, Shino nhìn chằm chằm mặt Sandai một lúc, và cậu ngay lập tức đoán được lí do – tóc cậu đã thay đổi một chút.
“…”
“Tại tóc anh hơi dài quá rồi.”
“Em hiểu mà. Trông được hơn trước luôn á. Cảm giác bây giờ sẽ ít người cố tiếp cận anh hơn cơ.”
Sandai thực sự không nhận ra sự khác biệt giữa kiểu tóc hiện tại và khi trước, nhưng có vẻ cậu đã thành công trong việc khiến Shino cảm thấy ‘những cô gái khác sẽ không thích kiểu này lắm’
Quả nhiên là lời khuyên của chuyên gia, anh ấy hiểu rõ sự nhạy cảm của con gái mà thường con trai khó nắm bắt nổi.
“Hehe.”
Shino cười vui vẻ rồi đan tay cậu. Sandai cũng nhẹ nhàng nắm lại như muốn cẩn thận không để cô bị đau.
“Hôm nay bọn mình làm gì được?”
“Hmm… Em nghe nói hôm nay càng về khuya càng lạnh… nên chắc về nhà sớm một chút đi.”
“Vậy à. Thế thì anh sẽ hộ tống em về nhé.”
“Cảm ơn anh nhiều! Oh, chờ chút, phải ghé qua hiệu thuốc cái đã trước khi tàu chạy.”
“Em cần mua gì à?”
“Ừm, vài món lặt vặt hàng ngày như kem dưỡng da các thứ, với… mấy thứ đồ vệ sinh của con gái nữa.”
Là con gái nên Shino chắc chắn cần những thứ đó rồi, nên chẳng có gì lạ cả. Nhưng với Sandai, nghe mấy thứ đó khiến cậu thấy xấu hổ một cách kỳ lạ. Dù mối quan hệ đã bước qua cả mức thân mật, nhưng vẫn có sự khó xử nhất định khi nói đến mấy chủ đề này.
“Đồ vệ sinh à. Ừ thì nó là cần thiết mà.”
“Ừm.”
Thái độ thẳng thắn của Shino có lẽ là từ niềm tin rằng Sandai sẽ không bao giờ ngại ngần né tránh những chủ đề này khi nói chuyện với cô. Và Sandai cũng mơ hồ cảm thấy như vậy, thế nên cậu nhận ra mình nên đối mặt một cách đàng hoàng.
“Nên là, anh đang nghĩ…”
“Sao thế?”
“Con gái cần nhiều chi phí sinh hoạt hơn so với con trai nhỉ? Như mấy thứ đồ em cần mua ấy? Chúng là đồ thiết yếu chỉ vì em là con gái.”
“…”
“Dù Shino có nói muốn tự dùng tiền của mình trong những buổi hẹn hò đi nữa, thì anh cũng sẽ cố chi nhiều hơn cho em. Ừ thì, con trai không có cần nhiều khoản phí lặt vặt đến thế.”
“Hmm?”
“S-Sao vậy? Anh không hề nói quá đâu, tầm đó thì anh vẫn lo được mà.”
Có một khoảng thời gian Sandai từng dùng tiền mua doujinshi, những bộ ảnh hay video, nhưng không lâu sau khi gặp Shino cậu đã xử hết chúng rồi, và sau trải nghiệm lần đầu, chỗ tài liệu trong PC cậu cũng dọn nốt. Dù không hẳn là dư dả, nhưng cậu đã có thể hạn chế đáng kể các loại chi phí của mình, nên cũng khá linh hoạt được về mặt kinh tế.
Sandai liếc nhìn Shino như muốn xem phản ứng của cô. Shino đặt ngón trỏ lên cằm, làm như thể đang suy nghĩ, nhưng câu trả lời dường như đã có rồi khi cô nở nụ cười dịu dàng.
“Ừm, phải ha. Thế, lần này anh trả nhiều hơn chút nhé?”
“Cứ để anh lo.”
“Nhưng mà, cũng đừng có bắt em không được chi chút nào đấy nha?”
“Được, vậy chia 7:3 thì sao? Nếu lẻ gì thì tính cho anh luôn nhé.”
“Em hiểu rồi. Mà, lẻ là sao?”
Sandai biết Shino khá là ngây thơ, nhưng không biết phần lẻ là gì thì lại nằm ở đẳng cấp khác rồi. Cậu suýt đờ người ra vì khó tin.
“S-Sao thế? Huh? Chả lẽ cái phần lẻ đó là thứ mà ai cũng biếtâf…?”
“À, ừ, phải đấy.”
“Oh, ra vậy. Anh biết em là một đứa ngốc mà, nên là, kiểu, em sẽ chẳng biết được mấy thứ đó đâu.”
“Phần lẻ nó kiểu… Một hóa đơn hết 1007 yên ấy, thì nó là cái 7 yên dư ra kia kìa.”
“Oh, ra vậy, em hiểu rồi. Một phần nhỏ lẻ ra ấy hả?”
“Phải rồi!”
“Đã hiểu. Em sẽ ghi nhớ!”
Shino tinh nghịch nói như đang đùa. Sandai không biết liệu cô có thực sự hiểu hay không, nhưng nếu cứ đào sâu thêm chỉ tổ khiến cô thấy khó chịu thôi. Nên cậu gạt luôn chuyện đó đi và họ cùng nhau vào hiệu thuốc gần đó.
Sandai mù tịt về những thứ mà Shino cần mua, nên cậu đảm nhận luôn trọng trách xách đồ. Thay vì chỉ đứng đợi, cậu cố gắng nhớ tên những mặt hàng mà Shino cho vào giỏ. Vì cậu nghĩ có lẽ sau này có thể cậu sẽ phải mua chúng giùm cô.
“Anh cũng nên ghi nhớ mấy thứ em mua nữa.”
“Huh? Làm gì?”
“Giả dụ như em thấy không khỏe nên cần anh giúp đi. Nếu không biết thì sao anh mua được chứ, mà gọi em hỏi thì em sẽ chẳng được nghỉ ngơi đâu đúng không?”
“Nếu thế thì em sẽ nhờ mẹ…”
“Nhưng Neko-san và Daigo-san còn phải bán hàng nữa, và có lúc họ sẽ bận việc quan trọng nên không thể thì sao.”
“Anh nói mới nhớ, cũng có vài lần hồi sơ trung như thế rồi. Nhưng mà, kiểu, mấy lần đó em cũng gắng gượng được mà.”
“Chỉ là sự ích kỷ của anh thôi, nhưng anh không muốn em phải chịu đựng đâu.”
“Em hiểu rồi… Vậy thì, chắc là anh nên nhớ đi ha?”
Sandai lúc đầu chỉ định nhớ qua qua thôi, nhưng vì không quen với chúng nên cậu phải nhìn kỹ để ghi nhớ. Cậu tập trung đến mức không bỏ qua chi tiết nào. Đột nhiên, mặt Shino đỏ bừng, cô kéo nhẹ gấu áo Sandai.
“Nhớ cũng được thôi, nhưng mà, nhìn chằm chằm như thế có hơi… Anh biết đấy.”
Nghe Shino nói xong, cậu liếc nhìn xung quanh, và Sandai nhận ra mình đang bị những nữ khách hàng xung quanh nhìn với ánh mắt kỳ lạ.
-Nhìn chằm chằm như thế… cô bạn gái bên cạnh cậu ta đỏ bừng mặt rồi kìa.
-Kiểu bạn trai chỉ để bạn gái mình dùng đồ mình chọn à…? Trông điềm tĩnh ngoan ngoãn thế mà lại lạ ghê ha.
-Một cô gái dễ thương như vậy vướng phải một cậu bạn trai có vấn đề… Tệ thật mà.
Cậu không hiểu lắm họ đang nói gì, nhưng có một điều chắc chắn – cậu đang không được coi như một người ‘bạn trai tốt’
“Sau khi mua anh chụp hình lại cũng được mà nhỉ?”
“Ừ-Ừ, ý hay đấy. Haha.”
Sandai bình tĩnh rút lui, coi như không biết chuyện gì. Dù bên trong thâm tâm vẫn khá bối rối, nhưng nếu để lộ ra thì càng khiến cậu trở nên đáng nghi thôi. Nên cậu khoác lên vẻ một cậu bạn trai điềm tĩnh đáng tin hết mức có thể.
***
Khi họ đến hàng đậu phụ của Shino, đèn đã tắt hết rồi. Dù Daigo và Neko có ra ngoài làm việc thì hẳn phải còn Miki chứ… Thấy Sandai thắc mắc, Shino giải thích:
“Bố mẹ với Miki hôm nay ra ngoài ăn tối, nhưng giờ vẫn chưa về cơ.”
Gia định Yuizaki, ngoại trừ Shino đã ra ngoài đi ăn tối. Có lẽ do vướng giờ làm nên Shino không đi theo, và có lẽ là vì Sandai nữa. Nói cách khác là cô còn ưu tiên thời gian cùng bạn trai mình hơn cơ. Sandai không chắc về Daigo, nhưng cậu cảm giác Neko sẽ nghĩ thế.
“Đợi ở đây thì chán lắm, nên là, ừm, muốn đợi trong phòng em không…? Được chứ?”
“Được thôi, có sao đâu. Vậy thì xin phép.”
“Yay! Đường này, đường này nào!”
Tim Sandai đập nhanh hơn đôi chút. Cậu đã quen với nhà Yuizaki nhờ việc thường đưa Shino về nhà, nhưng đây là lần đầu tiên cậu vào phòng Shino. Mọi khi, mỗi lần đưa Shino về nhà thường luôn có ai đó xung quanh – không Daigo, Neko thì Miki. Dù có đến nhà cậu cũng chưa vào phòng Shino lần nào để tránh gây ấn tượng xấu.
Tuy nhiên, tình cờ thay, hôm nay lại xuất hiện cơ hội ấy.
Bình tĩnh… Chẳng có gì phải lo lắng cả.
Phòng Shino sẽ trông thế nào đây? Sandai đi theo Shino với sự hứng thú. Phòng cô ở trên tầng 2.
“Phòng em đây!”
Vừa bước vào phòng, Sandai đã thấy mùi hương của Shino. Vị ngọt nhẹ có lẽ đến từ kem dưỡng và dầu gội thường ngày. Căn phòng được trang trí đem lại cảm giác ấm áp, và gọn gàng hơn cậu nghĩ. Trên bàn khá nhiều đồ đạc, nhưng không đến nỗi bừa bộn.
Có một chiếc giỏ nhỏ đựng đồ đan, và giá sách toàn sách dạy nấu ăn, làm bánh và thêu thùa.
“Ngồi đi!”
Shino đặt một tấm nệm hình con vật dễ thương xuống đất rồi vỗ vào nó. Khi Sandai ngồi xuống, cậu không muốn ngồi thằng lên mặt con vật nên chỉ ngồi nửa tấm nệm thôi.
Đột nhiên Shino thốt lên “Oh!” rồi rời phòng, quay lại với một tờ báo. Sau đó, cô lấy ra từ trong ngăn kéo một lọ sơn móng tay rồi dùng tăm bông quẹt lên tờ báo.
“…Em đang làm gì thế?”
“Em nhận được lọ sơn này là hàng mẫu. Cơ mà, vì em để không dùng đến nên nó cứng ra hết rồi, giờ phải vứt thôi.”
Dù là một nàng gyaru nhưng Shino không quan tâm đến việc làm móng. Một trong những lí do là việc nấu nướng, cùng với đó là cô thường làm việc nhà nữa, và cô sợ việc làm móng sẽ ảnh hưởng đến nhiều việc như rửa bát hay giặt giũ.
Nếu cẩn thận được thì ổn thôi, nhưng tính cách Shino cũng có vài mặt bất cẩn, nên cô mới lựa chọn như thế. Đương nhiên đây cũng chỉ là thói quen của cô thôi. Vào những ngày đi hẹn hò mà không có việc gì, cô vẫn sẽ trang trí móng tay của mình.
Cũng đến gần đây Sandai mới bắt đầu nhận ra sự thay đổi thói quen này, cụ thể là sau kỳ nghỉ đông.
“Cứng thật đấy…”
“Xử chỗ này mệt đấy nhỉ.”
“Ừm, mà em còn vài chai nữa cần xử cơ. Giúp em nhé?”
“Rồi, rồi.”
Lấy chỗ sơn móng tay từ Shino, Sandai bắt đầu giúp việc xử lí theo những gì cậu thấy Shino làm. Công việc đơn điệu ấy cứ thế tiếp tục, và sau một hồi cũng xong.
Shino vò tờ báo lại rồi ném vào thùng rác.
“Đã xong!”
“Lọ nhựa thì để riêng, lọ thủy tinh để riêng. Đừng có ném vào chỗ rác dễ cháy đấy nhé.”
“Cái đó thì em biết mà…”
Có lẽ vì bị đối xử quá giống một đứa trẻ, Shino thoáng bĩu môi rồi dùng gối đánh yêu Sandai.
“Nào, nào!”
“Mmm~”
“Đừng có dỗi chứ.”
“Em có giận đâu. Em chỉ muốn đánh khẽ anh thôi mà!”
“Anh thì thấy em dồn hơi nhiều lực đấy-“
Sandai cố né những đòn tấn công, nhưng Shino vấp chân ngã trong khi bám vào người cậu.
“Eek!”
“Ouch…”
Cảm nhận được sức nặng trên bụng mình, Sandai mở mắt nhìn. Và cậu chạm mắt với Shino đang ngồi lên người cậu.
Dường như cô cũng biết tại mình nên mới thế này, nên vẻ hỗi lỗi xuất hiện trên gương mặt cô. Tuy nhiên, thay vì nói xin lỗi, cô mím môi rồi từ từ cúi xuống, đặt cả hai tay lên má Sandai.
*Chuuu* - và đặt lên một nụ hôn nhẹ nhàng.
Ý nghĩa của hành động này thì quá rõ “Em không cố ý đâu mà, nên đừng giận nhé.”
Đáp lại, Sandai biết mình cũng phải dùng hành động để bày tỏ cảm xúc của mình. Cậu dướn người lên hôn Shino
“Mmm…”
“…”
“Không chỉ một lần thôi đâu nhé?”
“Được rồi.”
Họ tiếp tục hôn nhau, lại lần nữa rồi lần nữa. Sau khi truyền đạt hết những cảm xúc, họ dần điều chỉnh lại nhịp thở rồi cười với nhau.
Một tiếng *cạch* phát ra từ cánh cửa khiến họ mất nhịp. Khi ấy là sau tầm 5 nụ hôn, cả Sandai và Shino đều nhìn ra cửa nơi âm thanh phát ra, để rồi thấy mình đang bị quan sát bởi Miki, Neko và Daigo đang nhìn qua khe cửa. Có vẻ như họ đã về nhà mà Sandai và Shino không nhận ra.
-Này, mấy đứa thấy chúng ta rồi đấy.
-Tại bố làm ồn đấy.
-Thật sự luôn, chẳng thể dựa vào Daigo-san nữa rồi.
-Này, tất cả là lỗi tại anh à?
-Ừ, phải đấy.
-Ehh…
-Cơ mà, Shino tuyệt ghê ha. Ngồi lên người Fujiwara-kun rồi hôn cậu ta như thế.
-Thì, chị hai rất thích anh ấy mà.
-Này, chờ chút, có vẻ Shino đang lại đây kìa.
Nhận ra mình đang bị quan sát, Shino phóng vù đến cánh cửa rồi đóng sầm một cái.
“…Họ thấy hết rồi.”
Khẽ lẩm bẩm, Sandai cúi đầu xuống khi Shino lại gần.
“Em xin lỗi…”
Cảm thấy có trách nhiệm vì gia đình mình đã phá hỏng bầu không khí, giọng Shino có hơi run.
Chẳng phải lỗi của Shino, cũng chẳng phải do Miki, Neko hay Daigo luôn. Nếu phải trách thì trách việc căn thời điểm không đúng lúc thôi. Dù nghĩ một chút là thấy rõ, nhưng Shino không giỏi việc suy luận logic lắm nên nước mắt sắp chực trào ra rồi. Nên Sandai khẽ ôm lấy Shino từ đằng sau.
“Không sao mà.”
Khẽ xoa đầu cô, Sandai dường như đã cải thiện tâm trạng Shino lên đôi chút.
Chăm sóc sức khỏe tinh thần cũng là một trách nhiệm của bạn trai mà.
Sandai chẳng thấy phiền gì cả. Trái lại, cậu còn có cảm giác thỏa mãn. Được giúp ích cho ai đó cậu quan tâm khiến cậu thấy bản thân được công nhận.
Và cậu tự nghĩ,
Mình thực sự thích Shino nhiều đấy nhỉ?
----------
Hết chương 1