Vào hôm đi suối nước nóng, Sandai định sẽ dậy lúc 6 giờ sáng, nhưng phải 30 phút sau cậu mới xuống giường được.
Tối qua cậu thực sự không thể ngủ được, đến tận 3 giờ sáng mới có thể chợp mắt, nên có thể đó là nguyên nhân. Cậu biết rằng mình nên đi ngủ sớm hơn mọi hôm, nhưng vì là đêm trước khi đi nên cậu thấy phấn khích đến lạ.
Ngủ nướng thế này cũng không có vấn đề gì vì cậu còn thừa thời gian, nhưng vì ngủ ít nên cậu vẫn còn mơ màng.
Cậu muốn quay lại ngủ tiếp, nhưng nếu giờ mà làm thế thì lát khỏi dậy luôn mất.
Vệ sinh cá nhân xong, Sandai quàng chiếc khăn cashmere Shino tặng lên cổ, lấy túi du lịch đã chuẩn bị từ hôm qua và đi đến ga tàu, nơi họ hẹn gặp.
Đã có kha khá người ở đây rồi. Vẫn đang trong kỳ nghỉ, nên dường như nhiều người đang về thăm quê hay đại loại vậy.
Cơ mà vẫn còn sáng sớm, nên chưa đông cho lắm. Đến trưa có lẽ nhà ga sẽ chật kín người mất.
Cậu không muốn đến ga lúc đó. Quá đông đúc chỉ khiến tinh thần cậu mệt mỏi hơn thôi.
“Uống gì được nhỉ…”
Để chống lại cơn buồn ngủ, Sandai mua một lon cà phê trong máy bán hàng tự động. Dù sao thì, caffein chắc sẽ có tác dụng, và cậu cũng thích cà phê nữa.
Thứ đồng hành với cậu mỗi lúc nghỉ giải lao giữa giờ tự học cũng là cà phê luôn.
Tuy nhiên, cậu nghe nói rằng uống nhiều cà phê quá không tốt cho dạ dày, nên tốt hơn là không nên quá lạm dụng.
Khi nhâm nhi lon cà phê từng chút một, Sandai bắt đầu lấy điện thoại ra xem thông tin về vài bộ tiểu thuyết mới, vì từ giờ đến lúc Shino đến chẳng có gì để làm cả.
“Tháng sau… Có nhiều phết nhỉ. Ừ ha, cung đến mùa trao giải thưởng các kiểu nữa. Vài bộ nghe ảo thật đấy. ‘Em, người mà tôi đã gặp tại giao lộ của ngày mai và hôm qua. Khi tôi nghĩ em chỉ là môt cô gái xinh đẹp thích cosplay, thì hóa ra em lại là một ma pháp thiếu nữ, và chân dạng của em lại là một người đàn ông trung niên khiến tôi phát khóc.’ …Nghe cũng có vẻ ra gì đấy, nhưng mình không nghĩ là muốn xem qua đâu.”[note50560]
Cậu chẳng rõ đó là trò đùa của nhà xuất bản hay là một cái tên đã được quyết định một cách nghiêm túc nữa, nhưng chắc chắn rằng cậu sẽ bỏ qua bộ này.
“Hmm?”
Một tin nhắn gửi đến, là của Shino nói rằng: Em sắp đến rồi.
Sandai quay về màn hình chính rồi ngồi đợi Shino.
Shino xuất hiện từ chuyến tàu vài phút sau đó, trong bộ thường phục sáng màu với tâm hồn muốn được đi chơi, đem lại cảm giác tươi tắn.
Cô đội một chiếc mũ len, đi bốt và đôi tất chân màu đen làm tôn lên đôi chân dài thon thả của mình, và sau lưng cô là một chiếc ba lô hồng cho nữ để đi du lịch.
Có chút trẻ con, nhưng lại cũng mang nét trưởng thành.
“Meo.”
Shino làm động tác chào buổi sáng như một con mèo. Chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt cả, chỉ là cô tự dưng muốn làm thế thôi.
Chẳng cần phải nghĩ sâu xa rằng cần phải phản ứng lại thế nào, chỉ việc nương theo thôi.
“Meo.”
“Meo meo meo.”
“Meo meo meo meo. Hôm nay trông em cũng dễ thương lắm.”[note50559]
“Ừm! Em đã cố hết sức phối đồ đấy!”
“Rồi rồi giỏi lắm. Mà, như vậy cổ em sẽ lạnh đấy. Lại đây.” Sandai nói rồi mở khăn quàng ra, quấn một nửa quanh cổ Shino.
Shino nhận ra đây là chiếc khăn cô đã tặng cậu hồi Giáng sinh.
“Đây là quà Giáng sinh em tặng mà! Thấy anh dùng nó như vậy khiến em vui lắm… Vừa mịn lại vừa ấm này.”
“Dù sao thì tôi cũng đeo nó nãy giờ mà thưa Chúa tể.”
“Hmm, không tệ - từ đã, phải là Công chúa chứ!”
“Thành thật xin lỗi thưa Công chúa của tôi.”
Trong khi vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện, họ hướng đến con tàu sẽ đưa họ tới điểm du lịch.
Ban đầu hai người có phân vân đôi chút nên đi tàu siêu tốc hay tàu thường. Dù cách nào cũng đến được nơi cần đến, nhưng vì đây là chuyến đi họ đã mong ngóng từ lâu, nên cả hai đã chọn đi tàu thường để có thể dừng lại tham quan khi đến ga.
Đương nhiên, họ không thể đi hết tất cả mọi ga được, nên chỉ giới hạn tại những điểm họ thấy đáng chú ý, và sẽ đi dạo tầm 30 phút thôi.
Dù thời gian có hơi ngắn nhưng lại vui đến bất ngờ.
Mỗi nơi lại mang một đặc điểm khác nhau. Có nơi mang đậm tính phương Tây, có nơi lại có phong cách Nhật Bản, vân vân. Được trải nghiệm những điều đó khá vui.
Cơ mà, không có nghĩa là cái gì cũng khác, vì có một điều chung mà nơi nào cũng có.
Sẽ luôn có những đặc sản hay quà lưu niệm của địa phương, mà chẳng rõ là họ có muốn bán hay không nữa.
“Họ bán mấy bức tượng đất sét kỳ cục này.”
“Không phải tượng đất sét đâu, là cột vật tổ đấy.”
“Có người mua thứ này á?”
“Thế thì họ mới để bán chứ?”
“Hoàn toàn không có ai đâu, em nói thật đấy. Nhìn kỹ xem ngày sản xuất này.”
“…Là 5 năm trước.”
Người tạo ra thứ này sẽ nghĩ gì khi biết được thực tế rằng sản phẩm của họ đã được bày bán 5 năm rồi mà chẳng ai thèm mua nhỉ?
Họ sẽ buồn đến rơi nước mắt, hay sẽ chẳng quan tâm vì dù sao đây cũng chỉ là việc làm ăn…?
Với Sandai, cái nào nghe nhân văn hơn thì có lẽ sẽ tốt hơn, nên cậu mong là sẽ vào trường hợp đầu.
Khi họ vừa di chuyển vừa tham quan nhiều nơi khác nhau, quang cảnh xung quanh cũng dần trở nên vắng vẻ hơn.