Ushiro no Seki no Gal ni Sukarete Shimatta. Mou Ore wa Dame Kamo Shirenai.

chương 05 (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi đặt phòng trọ suối nước nóng, Sandai đã nhắm đến một nơi còn phòng

trống, nhưng có vẻ như nó nằm khá sâu trong núi. Cậu không kiểm tra thông tin kỹ đến thế.

Qua những chuyến tàu, mỗi khi đổi chuyến, những toa tàu ngày càng ngắn dần và cũ hơn. Và rồi, chỉ còn Sandai và Shino là hành khách trên chuyến tàu một toa.

Shino thì lại chẳng hề phàn nàn gì hết. Dù sao nhà cô cũng ở nông thôn, nên dường như cô đã quen với cảnh này rồi.

Đoàn tàu vượt qua môt đường hầm dài. Ngay sau đó, khung cảnh xung quanh được bao phủ bởi màu trắng tinh khiết. Đó là tuyết.

“Wow, trắng xóa luôn này!”

“Kawabata Yasunari đã từng viết ‘Con tàu xuyên qua đường hầm đến xứ tuyết’, cảnh này hẳn là hợp với điều đó mà.”

“Kawabata…?”

“Ông là một là văn đại tài. Tên ông ấy cũng xuất hiện trong sách giáo khoa tiếng Nhật hiện đại mà.”

“Em không xem mấy cái đó đâu…”

“Hiểu rồi.”

Tàu bắt đầu giảm dần tốc độ. Có vẻ như ra khỏi hầm là đến ga luôn, nên một lúc sau con tàu dừng hẳn lại.

Nhìn tên ga, họ biết đây là nơi mình cần đến. Và rồi con tàu hoàn toàn trống trơn lại bắt đầu di chuyển, vừa lắc lư vừa tạo ra những tiếng cót két trên đường ray, đi sâu hơn vào núi.

“Chúng ta đến rồi.”

“Ừm.”

Khi nhìn lên, mặt trời đã lặn dược một nửa. Bóng tối mở ảo và sự tĩnh lặng bắt đầu tràn ra, màn đêm sẽ nhanh chóng kéo tới.

Vì họ không quen với nơi này, nên hai người quyết định sẽ đi thẳng đến nhà trọ mà không ghé qua đâu hết.

“Vậy thì, quý khách vui lòng viết tên, địa chỉ, số điện thoại và chữ ký để xác minh ạ.”

Sandai cần phải viết thông tin đăng ký ở quầy tiếp tân, nên cậu điền từng mục một, và cuối cùng là chữ ký cùng họ tên đầy đủ của cậu.

Việc thanh toán sẽ được tiến hành cùng lúc check-in, nhưng lần này Sandai đã bí mật thanh toán trước qua ngân hàng rồi, nên giờ không cần trả gì nữa.

“Chúc quý khách vui vẻ.”

Nhận lấy tấm bản đồ, Sandai và Shino dạo quanh nhà trọ, tìm phòng của họ cùng chiếc chìa khóa.

Có vẻ như nhà trọ này lớn hơn họ nghĩ. Có khu nhà chính, một tòa nhà phụ, và gì đó như một khu biệt thự đặc biệt nữa.

Có vẻ như khu biệt thự đó dược dành cho những người thượng lưu, và mỗi phòng đều có một bồn tắm lộ thiên riêng. Còn chi phí thì, ít nhất phải từ 100,000 yên.

“Thấp nhất là 100,000 cơ à… Kiểu người nào sẽ ở trong đó nhỉ.”

“Người giàu thôi nhỉ?”

“Ừ thì cũng đúng, nhưng người giàu cũng có kiểu này kiểu nọ mà. Có lẽ… Anh đoán em nghĩ là mình cũng muốn ở một nơi như thế nhỉ Shino?”

“Em nghĩ quan trọng không phải là có được những thứ xa xỉ bằng tiền hay không, mà là được ở bên người mình muốn ở cùng ấy.”

“Vậy sao. Em nói cũng phải – mà dù sao thì, chỗ này yên tĩnh thật đấy nhỉ.”

Nhà trọ này đã ít người làm rồi, lại còn ít khách ở lại nữa. Thi thoảng họ có đi ngang qua người khác, nhưng về cơ bản là nơi này hoàn toàn tĩnh lặng.

“Anh không thích nơi đông đúc lắm, nên anh đã chọn một nơi có vẻ vắng, nhưng có vẻ là anh thực sự nên chọn chỗ nào đó sống động hơn chút nhỉ?”

“Em cũng ghét ở chỗ nhiều người mà. Tầm này là vừa phải rồi nhỉ. Vì là suối nước nóng, nên yên tĩnh như này tốt hơn đúng chứ?”

“Nếu là suối nước nóng thì yên tĩnh tốt hơn?”

“Suối nước nóng mà đông người nó sẽ, kiểu, chẳng khác gì mấy spa hay trung tâm chăm sóc sức khỏe cả. Vì là suối nước nóng, nên nếu có cảm giác thanh bình thì sẽ tốt hơn, đúng chứ?”

“Nghe em nói thì có vẻ đúng. Ừ, nơi vắng như này yên bình hơn thật, nên có lẽ là tốt hơn.”

Không lâu sau họ đã đến phòng đặt trước. Bên trong là những gì đã được nhắc tới khi đặt phòng, một căn phòng đôi bình thường.

Sandai đã hình dung sơ về kích thước căn phòng, nhưng nó còn nhỏ hơn cậu nghĩ nữa. Futon trải sẵn cho hai người chiếm đến nửa diện tích căn phòng, tạo cảm giác chật chội.

“Thay vì chọn chỗ rẻ, anh nghĩ chúng ta nên chọn phòng lớn hơn nhỉ.”

“Thế thì vào lần tới chúng ta đi nhé? Lần này là phần thưởng nên em đã để anh trả tiền, nhưng lần sau chúng ta sẽ chia đều, nên có thể ở một phòng lớn hơn chút.”

“Hây.” Shino bỏ túi xuống góc phòng rồi lập tức nằm rạp xuống tấm futon.

Chẳng rõ khi nào họ mới có thể đi chuyến nữa, nhưng ít nhất thì, việc đi tiếp đã khắc vào tâm trí Shino rồi.

Sandai không hề nói, “Lần sau anh cũng sẽ trả.” Vì cậu biết Shino là người ghét việc chỉ nhận mà không đáp lại gì, nên nói thế sẽ chỉ khiến cô khó chịu.”

Lí do lần này hoàn toàn là phần-thưởng-cho-việc-học-tập-chăm-chỉ, nên Shino đã để Sandai chiều mình.

Sandai không chắc rằng mối quan hệ của họ có phải cặp đôi đúng nghĩa không nữa, cơ mà có lẽ là không nhầm đâu.

Là người thì cũng có cái đúng cái sai chứ.

Với Sandai và Shino, những việc thế này là đúng đắn.

Chỉ vậy thôi.

“Hmm…?

Shino chầm chậm ngồi dậy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, có lẽ thấy thứ gì đó.

“Sao vậy?”

“Cửa hàng đằng kia, hình như mới sáng đèn thì phải. Họ có bán thứ gì như đồ lưu niệm ở đó không nhỉ?”

Sandai cũng nhìn ra cửa sổ, và lập tức thấy một cửa hàng tạp hóa cũ kỹ cạnh con đường ven sông gần đó. Có lẽ là đang mở cửa do có đèn sáng.

“Anh cảm giác rồi chúng ta sẽ lại thấy mấy cột vật tổ hay đại loại vậy thôi… Chúng ta có nên đến đó giờ luôn không?”

“Đi nào!”

Vì từ nhà trọ cũng có thể nhìn ra, nên chắc họ sẽ không bị lạc chỉ vì tối rồi đâu, nên hai người sửa soạn đến cửa hàng đó.

***

Tóm lại là, không có cột vật tổ nào cả.

À, ừ thì, không cần thiết là bắt buộc phải có, và chỉ là Sandai hơi kỳ lạ khi nghĩ rằng chắc chắn ở đó có bán thôi, cơ mà…

“Anh nói là có khi chúng ta sẽ thấy cái tượng đất sét đó, nhưng có vẻ là không rồi nhỉ.”

“Nó không phải tượng đất sét, là cột vật tổ đấy,… Mà, chắc không phải đâu cũng có.”

Tuy nhiên, đây là một cửa hàng với khá nhiều kệ để trống.

Chẳng có vẻ gì là muốn kinh doanh, bà lão chủ cửa hàng ngồi trong gian có vẻ ngái ngủ, “…Ôi trời, có khách sao? Chào mừng.” và giờ mới nhận ra hai người họ.

Trông không giống như sở thích tuổi già hay giết thời gian lắm, và cũng chẳng có cảm giác là đang làm việc để kiếm sống luôn.

Mà, dù không có bất cứ động lực nào, Sandai cũng chẳng nghĩ xấu gì hết. Cậu không ghét bầu không khí thư giãn này.

Sống ở thành thị, cậu thường thấy người người bận rộn đi lại dưới phố. Và cậu cũng hiểu nhờ họ mà xã hộ này hoạt động.

Tuy nhiên, nó đem lại cảm giác vội vã, và Sandai không thích điều đó. Có câu – Đi đâu mà vội mà vàng? – Nhưng trong đầu Sandai thì nghĩ chính xác thế luôn.

Vậy nên, Sandai rất trân trọng quãng thời gian thoải mái bên cạnh Shino.

Cơ mà… dù thế đi nữa, cậu cũng có hơi không thoải mái khi có ít hàng quá.

Rõ ràng là Shino cũng giống Sandai, khi vẻ hơi bất mãn xuất hiện trên gương mặt cô.

Những lúc thế này, Sandai sẽ là người im lặng không nói gì và rời đi, nhưng Shino thì không, và cô bắt đầu nói chuyện với bà lão.

“Bà ơi, ở đây có gì cho chúng cháu xem không ạ?”

“Có thứ gì à… bà không có nhiều thứ người trẻ thích lắm… cơ mà, để xem nào… hừm… bà có cái này.”

Bà lão lục trong hộp các tông cạnh quầy và lấy ra bột bộ pháo hoa phủ bụi.

“Vì cũng hết mùa rồi, với bà cũng định vứt đi nữa, nên mấy đứa có thể lấy cái này. Bà sẽ đưa cả diêm và xô luôn, nên mấy đứa có thể ra chỗ bờ sông kia chơi. Khi nào xong cứ để cái xô lại trước của tiệm là được.”

“Bà tốt bụng quá ạ! Cháu cảm ơn!”

“…Cũng khuya rồi, chắc bà đóng cửa đây.”

Những người dám hành động sẽ gặt hái được thành quả, và Shino, không nhầm lẫn gì chính là kiều người đó.

…Mình chắc chắn không thể là thế được. Cơ mà, nghĩ một chút thì mình cũng giống pháo hoa đấy nhỉ?

Sandai nghĩ cũng chẳng sai mấy. Cách mà cậu hẹn hò với Shino, và cách Shino có được chỗ pháo hoa từ bà lào gần như chẳng khác gì nhau.

Tóm lại, Shino đã tự thân vận động để đạt được kết quả.

Nếu là vậy, chỗ pháo hoa này và Sandai cũng như nhau.

“Có pháo hoa rồi này ~”

“Tuyệt đấy nhỉ… Cảm ơn bà rất nhiều ạ.”

Khi Sandai khẽ cúi đầu, bà lão mỉm cười một chút rồi ra khóa cửa tiệm.

Tuyết chất đống bên ngoài, nên họ bước từng bước cẩn thận đến bờ sông.

***

“…Chắc là có cái được cái không nhỉ.”

Vì bộ pháo hoa đã bám đầy bụi, nên có lẽ chúng đã cũ và vài cây đã hỏng.

Nhìn sơ qua thì cũng phải đến nửa chỗ pháo là không cháy được.

“Lúc đốt thì nó sáng lên, nhưng đây là loại pháo hoa gì thế?”

“Là pháo bắn đấy!”

“Eh? Vậy á?”

Shino mới châm một quả pháo bắn. Thấy ngòi nổ dần ngắn lại, Sandai nhanh chóng giật lấy rồi đặt xuống đất.

Họ lui ra, và ngay sau đó quả pháo hoa bay thẳng lên trời rồi bùm, tạo thành hình một cánh hoa nhỏ.

“Ồ..”

“Trời ạ…”

“Nhỏ thật nhỉ. Thứ ở lễ hội trông lớn hơn nhiều.”

“Nếu cái thứ đó mà có trong bộ pháo hoa bán bình thường thì nguy hiểm lắm.”

“Vậy sao… Không còn cái nào giống thế nữa, chỉ còn chút pháo hoa sáng thôi này.”

“Rồi, chắc chúng ta đốt hết chỗ này rồi về nhỉ.”

“Anh nói phải.”Họ ngồi xuống đốt từng que pháo, tiếng tạch tạch vang lên, tạo thành những quả cầu lửa nhỏ, bắn ra những tia lửa.

Pháo sáng thì sẽ cháy ngay lập tức. Họ tiếp tục đốt, và cuối cùng chỉ còn lại mỗi người một que.

Rồi, Shino đột nhiên dí que pháo của mình vào que của Sandai. Hai chùm pháo dính vào nhau nở ra như quả bóng, lớn hơn một chút rồi hòa lại làm một.

“Nó lớn hơn một chút rồi này.”

“Chỉ một chút thôi.”

Nói đến pháo hoa, là nghĩ đến hình ảnh mùa hè hoặc mùa thu. Sandai chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ chơi pháo hoa giữa trời đông tuyết này.

Cơ mà, không tệ chút nào.

Dù hơi lạnh nhưng không khí rất thoáng đãng, nên trông còn đẹp hơn cả pháo hoa bắn ở lễ hội hè hay thu.

“Ah… hết rồi.”

Chùm pháo cuối cùng rơi xuống, làm tan chảy một chút tuyết rồi biến mất hoàn toàn. Vậy là họ đã chơi hết chỗ pháo hoa cháy được.

“…Xong rồi, giờ dọn dẹp về thôi.”

“Vâng.”

Họ dọn hết đống lộn xộn sau khi chơi pháo hoa, đem cái xô để lại trước cửa hàng như được dặn rồi quay về nhà trọ.

“Uwh, lạnh quá. Em vào ngâm nước nóng đây.”

Má Shino đỏ rực hết lên rồi, cô run rẩy, rõ ràng là đang thấy lạnh.

Nếu cứ thé này Shino sẽ bị cảm mất. Nên tốt hơn là nhanh chóng vào suối nước nóng. Quay về nhà trọ, họ lập tức về phòng thay đồ.

Lúc ấy, một âm thanh nứt gãy kì lạ vang lên. Và nó phát ra từ hướng phòng cùa hai người…

“Tiếng gì thế nhỉ?”

“Ai biết.”

Họ nghiêng đầu thắc mắc rồi quay về phòng, và, cả hai sửng sốt. Ở đó là, một cái lỗ to đùng trên trần phòng, và trong phòng thì toàn tuyết là tuyết.

Dường như âm thanh hồi nãy là do vụ sập trần này, chắc là do tuyết rơi quá nặng, và phòng của Sandai và Shino phải chịu hậu quả nặng nề nhất.

Nhìn cảnh tượng thảm khốc trước mắt, họ chỉ biết đứng đơ ra nhìn chằm chằm.

“…”

“…”

“…Làm gì giờ?”

“…Làm gì được nhỉ?”

Truyện Chữ Hay