>Có vẻ hôm nay em bị đổi ca nên được nghỉ á.
>Đang rảnh nên em đến thăm chỗ anh làm nhé?
Shino đột nhiên nhắn như vậy. Khi ấy Sandai đang xem tin tức trên điện thoại trong giờ nghỉ.
“Eh…”
Mồ hôi lạnh chảy đầy trán cậu…
Sandai đã thường xuyên chỉnh giờ làm của mình để Shino chắc chắn không đến được đây,
Thế nên, trước kia cậu đã bảo, “Nếu rảnh thì em có thể đến” dù ở đây có Hajime và Komaki có thể khiến Shino hiểu lầm nghiêm trọng.
Và tất cả những sự chuẩn bị của cậu, nhờ sai sót bên quán và phê của Shino đã trở thành vô nghĩa.
Thế nhưng, ngẫm lại mới thấy xác suất xảy ra chuyện này không hoàn toàn bằng không.
Sandai đã thật ngu ngốc khi xem nhẹ nó và nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra.
Cậu muốn vờ như mình chưa xem tin nhắn cơ, nhưng dù có làm thế thì Shino cũng sẽ đột ngột xuất hiện thôi.
Sandai vận động hết công suất não để tìm ra cách khiến Shino không đến nữa.
Nhưng dù cậu có nghĩ ra kế gì đi nữa, thì đến cuối cùng Shino cũng sẽ đến thôi.
Biện pháp duy nhất còn lại là giải thích tình hình cho Hajime và Komaki, cầu xin sự hợp tác của họ.
“Vậy bạn gái em dễ ghen đến thế sao? Nhìn trong ảnh thì em ấy không có vẻ như thế lắm.”
“Tớ đã nghe kể rằng Yuizaki-san có tính chiếm hữu cao rồi, nên không nghi ngờ gì nữa, cơ mà… cứ có cảm giác kiểu ‘cuối cùng cô ấy cũng đến à’ vậy.”
Sandai đã nói cho Hajime biết tính cách của Shino hồi trước rồi, nên Hajime nhanh chóng đồng ý giúp cậu. Thế nhưng, Sandai chưa bao giờ nói gì với Komaki hết, nên cô có vẻ hơi nghi hoặc.
Cơ mà, vì Sandai là một người thật thà luôn nghiêm túc trong công việc, nên Komaki cũng tin lời cậu.
Và thế là, có vẻ ba người họ sẽ hợp tác. Có lẽ, đây cũng là kết quả của việc gây dựng lòng tin.
Sandai một lần nữa cảm thấy rằng trung thực quan trọng đến thế nào, và cậu vẫn nên cố gắng ứng xử chân thành với mọi người nhất có thể.
***
Còn về cách đối phó với sự ghen tuông của Shino, điều quan trọng là họ không được gần gũi với nhau. Cực kì đơn giản, nhìn qua là thấy, và Shino sẽ ít có khả năng nghi ngờ linh tinh hơn.
Sandai, Hajime và Komaki đã thống nhất rằng: Không nói chuyện với nhau, trừ những điều tối thiểu liên quan đến công việc khi có Shino ở đây.
Cũng đã gần tới giờ Shino đến rồi.
Khi Sandai nhìn Hajime và Komaki, hai người họ gật đầu. Komaki sẽ ở trong văn phòng, còn Hajime, người phải làm việc bên cạnh Sandai, sẽ mang lại ấn tượng u ám cho người khác.
Không lâu sau, Shino tươi cười xuất hiện.
“Yoohoo.”
“Em đến rồi à.”
“Em đến rồi ~. Fufu, anh đang mặc đồ làm việc của thủy cung này. Phải chụp ảnh lại mới được.”
Lần đầu thấy Sandai trong bộ đồ làm việc khiến Shino có chút phấn khích. Cô bắt đầu lôi điện thoại ra chụp ảnh từ mọi góc.
“Anh vẫn đang trong giờ làm đấy, nên là đừng có quá… đấy nhé?”
“Em hiểu rồi, anh nói phải. Em sẽ yên lặng ngồi xem đến khi anh xong việc vậy… Hmm? Cô gái mặc đồng phục giống anh kia là ai thế?”
Để ý thấy Hajime đang lau dọn gần chỗ Sandai, Shino nheo mắt. Hajime nhìn lại Shino, nhưng rồi lập tức quay lại làm việc.
“Thủy cung này khá lớn, nên bọn anh làm theo cặp ấy mà.”
“Vậy sao?”
“Ừ. Với lại, đó không phải con gái đâu, con trai đấy.”
“Không thể nào! Ý em là, em chỉ thấy một cô gái ở đó thôi mà? Còn có mùi mỹ phẩm mới nữa cơ.”
Bị Shino nhìn chằm chằm vào mặt, Hajime quay lại khẽ nói, “Xin chào”, có lẽ thấy rằng không thể lờ cô đi được.
Cùng với cách hành xử khác với mọi khi, là tông giọng trầm hơn hẳn của Hajime. Cậu ta đang cố toát ra sự u ám.
“Cậu là con gái đúng không?”
“C-Chuyện gì thế?”
“Tôi chỉ đang tự hỏi tại sao cậu lại giả trai trong khi là con gái thôi.”
“Tôi là con trai.”
“Có mùi hương khá thơm từ cậu mà. Đó là dầu gội mới của Anna Sui hay Jill ấy, phải chứ?”
“Eh? Ah… Tôi có chị ở nhà nữa, v-với tôi cũng dùng nó luôn.”
Shino đang liên tục tấn công Hajime.
Sandai rất rất muốn đến cứu Hajime nhưng… cậu không biết nếu dám làm vậy thì Shino sẽ phản ứng ra sao nữa, nên việc cậu có thể làm bây giờ là giao mọi việc cho Hajime thôi.
Trông cậy cả vào cậu đấy Saeki, Sandai thầm nhủ rồi bắt đầu làm việc của mình.
“Ờm, hình như cậu rất thân với Fujiwara-kun nhỉ. Lẽ nào là, bạn gái cậu ấy sao?”
“Đúng vậy.”
“Tôi khá ghen tỵ với Fujiwara-kun đấy. Bạn gái cậu ấy là một siêu mỹ nhân, và tôi chắc là cậu ấy không bao giờ để mắt đến người con gái nào khác đâu.”
“Cậu nghĩ vậy sao?”
“Ừm.”
“Hiểu rồi. Xin lỗi vì làm gián đoạn công việc của cậu nhé.”
“Không có gì đâu.”
“Cuối cùng, tôi có một việc muốn nói… Đừng có tiếp cận Sandai một cách kỳ quặc đấy nhé?”
“T-Tính cách của tôi đã như này rồi, và tôi cũng không nói chuyện với Fujiwara-kun nhiều đến thế. Tôi không thấy thoải mái cho lắm. Vậy thì, tôi còn việc phải làm, nên là…”
Sandai đã đứng kha khá xa Shino và Hajime để làm việc, nên không thể nghe được hai người họ nói chuyện gì.
Cơ mà, dường như Hajime đã qua cửa trót lọt rồi. Shino rời khỏi chỗ Hajime, và rồi bắt đầu vừa mỉm cười vừa ngắm Sandai từ xa.
Có lẽ Komaki không muốn bỏ lỡ dịp này dù có sao đi nữa, nên thi thoảng cô lại xuất hiện rồi đi ngang qua Shino ở hành lang.
Dù Komaki không hề đến nói chuyện với Sandai, nhưng mỗi khi đi qua Shino, chẳng hiểu sao Komaki lại bày ra những biểu cảm kì lạ.
Dù vậy, có vẻ điều đó vẫn mang lại kết quả, khi nửa chừng Shino bắt đầu nhìn nhận Komaki chỉ là một người kì lạ với gương mặt kì lạ thôi, dù lúc đầu Shino cũng lườm Komaki kha khá đấy.
***
“Haaaah~ Mệt quá đi.”
“Chị cũng mệt nữa. Yuizaki-san xinh hơn trong ảnh nhiều, nhưng áp lực cũng ghê gớm thật đấy.”
“Em hiểu mà, em cũng bị lườm nữa.”
“Dường như em ấy rất yêu Fujiwara-kun nhỉ?”
“Chắc vậy.”
Sau khi tan ca và quay lại phòng nhân viên, Sandai cúi đầu trước Hajime và Komaki lần nữa.
“Chị đã giúp em rất nhiều đấy ạ, Komaki-san, cảm ơn chị nhiều lắm.”
“Đừng bận tâm mà.”
“Cả cậu nữa Saeki, cảm ơn.”
“Không có gì.”
Sandai quẹt thẻ, rồi nhanh chóng vào nhà vệ sinh thay đồ. Khi cậu ra đến cửa, thì thấy Shino đang đứng đợ ở đó.
Shino nhướng mày nhìn chằm chằm Sandai suốt 5 giây, rồi nhanh chóng quay về phía trước.
“Anh vất vả rồi. Chúng ta đi ăn gì đó rồi về nhé. Hôm nay em đãi.”
“Chắc chứ?”
“Chắc luôn.”
“…Vậy sao. Thế thì hôm nay anh xin phép nhận lời nhé.”
Cậu đã an toàn vượt qua tình thế hiểm nghèo.
Sandai tin là vậy, và cảm giác nhẹ nhõm trào dâng. May thật đấy.[note50506]