Vẫn đang để tạm ngưng, tính không đăng gì nữa, nhưng lỡ đăng không hết chương lại bị bảo không phải người, nên thôi đăng nốt phần còn lại rồi sủi tiếp vậy :3
----------
“Anh đã… nói gì lạ sao? Anh không bị coi là một đứa kỳ quặc đâu phải chứ?”
Shino đáp lại.
“Eh? À, bố em á? Không sao đâu.”
“Thật chứ?”
“Ừm. Bố là một người nghiêm túc, nên là, kiểu, ông ấy lo rằng liệu anh có phải người tốt hay đại loại vậy, nhưng mà… sau khi trực tiếp gặp mặt, em nghĩ bố đã hiểu anh không phải người đáng nghi, và rồi có lẽ đã bị choáng khi biết anh là con trai của một giáo sư nổi tiếng.”
“V-Vậy à.”
“Ừm ừm. Thực ra thì, đây chắc cũng là lần đầu tiên em biết bố anh làm việc gì đấy.”
“Anh chưa kể với em à?”
“Em chỉ nhớ hồi cho anh lời khuyên khi anh không biết phải trả lời tin nhắn thế nào thôi, nhưng hồi đó em cũng không hỏi gì thêm hết, và em nghĩ cũng chẳng cần phải hỏi.”
“…Em không tò mò về họ à?”
“Có chứ. Em cũng đã nghĩ đến việc chào hỏi họ nữa. Nhưng mà, người em yêu là anh, nên nghề nghiệp của bố anh là gì cũng chẳng liên quan mà đúng chứ?... Có lẽ cũng có người thấy hứng thú với chuyện như vậy đấy, nhưng anh nghĩ em có đủ khôn lỏi để quyết định người mình thích dựa trên thứ gì đó như vậy không?”
“Giờ em mới nói…”
“Nếu tình yêu của em mà có lí do này nọ thì não em chắc quá tải mất, nên em không có nghĩ gì thừa thãi đâu. Khônggg hề!”
Nghe như thể đang chối ấy, nhưng hoàn toàn không phải. Những lời ấy đơn giản là cô hiểu quá rõ bản thân mình thôi.
Cậu rất thường hay nghĩ này kia, và những lúc đó cậu sẽ nghĩ mình là một người tồi tệ khi nhìn vào Shino.
Nhiều lúc, cậu đột nhiên trở nên lo lắng, tự hỏi rằng có ổn không khi một người như mình làm bạn trai cô, hay không biết liệu có người nào khác ngoài kia xứng với Shino hơn không.
Thế nhưng, cậu sẽ không bao giờ nói ra những điều ấy.
Người đã tạo nên tình huống khiến họ hẹn hò, và người tỏ tình đều là Shino, nhưng giờ Sandai cũng toàn tâm yêu cô rồi.
Thế nên cậu không muốn buông ra, và cố loại bỏ mọi khả năng có thể dẫn đến chuyện đó.
Sandai thường cư xử như người trưởng thành, nhưng thật ra bên trong cậu chất chứa nhiều suy nghĩ, khác với một Shino luôn hành động theo cảm xúc.
Sandai cũng biết về mặt rắc rối đó của mình. Nhưng cậu chọn vờ như không biết.
Nếu thừa nhận, cậu có linh cảm sẽ không thể kiểm soát nổi bản thân nữa.
Con người là sinh vật có nhiều mặt khác nhau – Những lời Nakaoka nói hồi trước giờ mới thấm. Cậu cũng không phải ngoại lệ.
“Sao thế? Anh bị đau bụng à?”
“Không, nhưng mà… trông anh giống thế lắm à?”
“Ừm. Nếu phải so sánh thì… cái gì được nhỉ… kia, có một bức tượng đồng đang đặt tay lên cằm đúng không? Cái mà hình như trong tiết mỹ thuật cũng được học ấy.”
“Tượng Người suy tư của Rodin á?”
“Chính nó! Nếu anh đã nhớ ra thì, anh thử ngồi giống nó luôn đi.”
“Ví dụ em chọn có hơi bị ngẫu nhiên quá không thế?”
“Cứ thử đi.”
“Anh phải làm thế à?”
“Phải.”
Có lẽ là vậy rồi, nên Sandai miễn cưỡng đổi dáng ngồi y hệt bức tượng.
“Như này sao?”
“Em nhớ là bức tượng trong sách nhắm mắt lại cơ.”
Thậm chí Sandai cũng không nhớ chi tiết rằng bức tượng đó có nhắm mắt nữa.
Có lẽ số người nhớ được đến tận như thế cũng không nhiều.
Nói vậy chứ, cũng chẳng phải việc gì khó cả, nên Sandai cũng nghe theo mà nhắm mắt lại.
Ngay lập tức – chu – cậu được hôn vào môi.
“…Lừa anh hả?”
Sandai chầm chậm mở mắt, và thấy Shino làm dáng ‘ehe’.
“Nghĩ lại thì, làm gì có chuyện một người chẳng bao giờ chú ý đến sách giáo khoa như em lại nhớ được nó có mở mắt hay không, đúng chứ?”
Thật vậy, bên cạnh đó Sandai cũng có linh cảm Shino sẽ làm điều gì như vậy, nói cách khác, thâm tâm cậu cũng đã đoán trước được việc này rồi.
“Mặt anh đỏ lắm đấy! Vui không?”
Khi Sandai khẽ gật đầu, Shino mỉm cười như thể đã chờ phản ứng này từ lâu.
Mấy vụ như này thì cậu cũng đành chịu bị dắt mũi thôi, nhưng dù đều là lần đầu có người yêu mà nghệ thuật xoa dịu người khác lại khác biệt đến vậy?
Điều đó khiến Sandai chỉ muốn thở dài.
Tuy nhiên, đó đơn giản chỉ là cảm xúc từ phía Sandai thôi. Dưới góc nhìn của Shino thì cũng sẽ khác.
Luôn chiếm được thế chủ động với sự điềm tình, quyến rũ cô với những hành động khiến tim loạn nhịp – dưới góc nhìn của Shino thì Sandai là một chàng trai như thế đấy.
Nói tóm lại, tình cảm song phương là như thế.
“Con bé làm gì vậy… Shino. Bố nhớ rằng con hay nói ‘Con không thích bọn con trai’, cơ mà?”
“Miki nghĩ Onee-chan vẫn vậy á. Chỉ tại Onii-chan là ‘đặc biệt’ thôi.”
“Đây cũng là lần đầu tiên mẹ thấy Shino thân mật với một người con trai đến thế đấy.”
“…”
“Im lặng thế là sao hả, Daigo-san? Về bố của Fujiwara-kun sao? Em cũng ngạc nhiên đấy, nhưng anh có nghĩ là ‘con bé đã kiếm được bạn trai là con của một người tuyệt vời’ đúng chứ?”
“…Thật vậy.”
“Còn tốt hơn nhiều so với một tên du côn kì quặc nào đó xuất hiện rồi giới thiệu mình là ‘bạn trai’ trước mặt chúng ta. Em thấy nhẹ nhõm hẳn. Nếu là loại người chào hỏi kiểu ‘Cháu là bạn trai em ấy! Hân-hạnh-được-gặp~” thì chắc em sùi bọt mép ra chết mất.”
Anh cũng thế… nhưng mà cô đơn quá đi. Shino cũng không còn ăn đậu phụ nữa… Bố cô đơn quá.”
“Daigo-san, anh dừng cái kiểu nói chuyện kinh tởm đó đi được không?”
“Bố à, không sao đâu. Dù Onee-chan có thành người lớn đi nữa, Miki vẫn ở đây mà. Nên là, thêm tiền tiêu vặt nhé.”
Một lúc sau, không rõ nhà Yuikzaki đã họp cái gì, nhưng ba người kia đã quay lại.
“Ờm… Fujiwara-kun.” Daigo khoanh tay lại ngồi xuống rồi “Hừm.”
Sandai ngồi thẳng lưng lên theo phản xạ.
“Chú sẽ quay về vấn đề chính. Chúng ta đang nói về việc cháu đi chơi cùng với Shino, đúng không?”
“V-Vâng.”
“Hừm.”
Daigo vuốt cằm, rồi lần nữa, rồi lại lần nữa – rồi khi chuần bị định lần nữa thì bị Neko gõ vào đầu.
“Trời ạ! Sự kiên nhân của em cũng có giới hạn đấy! Cái thái độ gì với bạn trai của con gái lúc nãy thế!? Đã chốt từ hôm qua rồi, nên đừng có giả bộ nữa mà nói cho Fujiwara-kun đi!”
“Ấy…”
“’Ấy’ là sao!? Người phải thốt lên như thế là Fujiwara-kun đang phải ngồi chờ trong khi anh gây khó dễ đấy – Cô xin lỗi nhé Fujiwara-kun. Khi một lão già có tính trẻ con như này lại là bố của bạn gái mình.”
“K-Không, không sao đâu ạ…”
“Thật đấy trời ạ, cái lão già gàn dở này.”
Bị Neko gọi là lão già gàn dở, Daigo chỉ biết thu mình im ắng.
Rõ ràng, ông ấy đang cố trì hoàn không cần thiết một việc đã được quyết định.
Có lẽ, đây là lúc mà Sandai nên tức giận, nhưng rồi cậu nghĩ rằng có lẽ Daigo cũng có những ý nghĩ riêng với tư cách một người bố, nên Sandai không nói gì hết.
Thay vào đó, cậu còn muốn nói đỡ cho ông.
“Bị gọi là một lão già gàn dở thì… ừm, cháu chỉ nghĩ đến một người bố lúc nào cũng suy nghĩ cho con cái thôi. Như vậy không phải tuyệt lắm ạ?”
“Cảm ơn cháu vì đã nói thế. Xem kìa Daigo-san, nãy giờ anh toàn làm trò bắt nạt, mà Fujiwara-kun lại gọi anh là ‘người bố tuyệt vời’ kia kìa.”
Neko đột nhiên trở nên gắt gỏng, nhưng ngay từ đầu Sandai đã cảm thấy cô ấy đang tỏ ra nhẹ nhàng rồi, nên cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
Cảm xúc chân thực nhất của cậu bây giờ là, mình biết mà.
Cơ mà, khi nhìn thấy cảnh Neko không chút do dự phàn nàn chồng mình, cậu cảm thấy có gì đó giống Shino.
Và rồi, có lẽ chính vì cảm nhận được điều đó, nên cậu cyungx đã hiểu được.
Có lẽ… thứ khiến tâm trạng cô ấy tệ đi cũng giống Shino nhỉ?
Shino thi thoảng cũng nói này nói nọ Sandai, nhưng dù thế, cảm giác như tình yêu của cô vẫn được truyền tới.
Và Neko có lẽ cũng vậy.
Khả năng cao là cô ấy sẽ không cho phép bất cứ ai ngoại trừ bản thân nói xấu người mình yêu.
Nếu suy nghĩ như thế, thì khen Daigo là một lựa chọn chính xác.
Nếu cậu hùa theo cái lão già gàn dở kia, có khả năng mọi chuyện sẽ trở thành thảm họa mất.
“Vì Daigo-san dường như không thể nói được, nên cô sẽ nói thay nhé. Chúng ta không hề phản đối mối quan hệ của hai đứa, và cả chuyến đi chơi nữa; nếu có thể tự đi bằng tiền của mình, thì hai đứa làm gì cũng được.” Neko nói tiếp, “Câu trả lời của chúng ta là thế đấy.”
Sandai vỗ ngực nhẹ nhõm, thấy vậy, Shino khúc khích.
“Em đã nói là sẽ ổn mà, anh không cần lo đến thế đâu đúng chứ?”
“Có nói vậy thì vẫn lo chứ.”
“Thực ra, thi thoảng anh có hơi quá cứng nhắc, nhưng nếu lần đầu gặp mà như thế, em nghĩ anh sẽ phải tiếp tục như vậy suốt và rồi sẽ kiệt sức mất. Em nghĩ nếu tỏ ra như thế với người lâu lâu mới gặp một lần thì được.”
“…Từ, gượm đã, cách em nói ấy, nghĩa là anh sẽ gặp bố mẹ em thường xuyên à?”
“Vậy chứ sao? Ừm thì, anh không cần phải chuẩn bị trước mỗi khi đến nữa, nên mỗi khi đón có thể đưa em về tận nhà luôn đúng không?”
Chính xác là thế. Trừ thời điểm thi cuối kì ra, Sandai luôn tiễn Shino đến ga tàu, nhưng sau khi chào hỏi hôm nay, cậu biết mình có thể đưa cô về tận nhà mà không ngại gì nữa rồi.
Chẳng hiểu sao, cậu cảm thấy như mình vừa băng qua được một ngọn núi lớn ấy.
Dù vậy… Sandai đã từng nghĩ đến chuyện này hồi đưa Shino về đợt kiểm tra rồi, nhưng với cậu, bầu không khí của gia đình Yuizaki trông rực rỡ đến lạ.
Không phải quan hệ của Sandai và bố mẹ mình không tốt, và thi thoảng họ cũng sẽ liên lạc với nhau. Thế nhưng cảm giác lại chẳng dễ chịu như nhà Yuizaki.
Đương nhiên, Sandai biết rằng thế cũng đành chịu thôi. Nghĩ về công việc của bố mẹ, thì việc họ để cậu ở nhà, thậm chí không thường xuyên có mặt ở Nhật Bản cũng là điều hiển nhiên.
Cậu có thể đơn giản bảo họ rằng, cậu muốn họ trân trọng quãng thời gian bên gia đình hơn, nhưng công việc của họ có liên quan đến thiên tai. Nếu nó là việc có thể cứu nhiều người trên thế giới, thì sao cậu có thể mạnh mẽ nói ra được chứ.
Đến cả cái máy chơi game trước kia cậu xin mua để chơi với bạn, giờ cậu mới nghĩ đó không phải lí do duy nhất.
Sâu thẳm tâm can, cậu cũng có cảm giác muốn được bố mẹ nuông chiều.
“…Đây, đây.”
Khi Sandai hơi cúi đầu xuống, Shino với tay ra xoa đầu cậu.
“…Tự nhiên làm gì thế?”
“Vì chẳng hiểu sao trông anh như thể muốn được chiều chuộng ấy.”
Những lúc như thế này, “Làm gì có,” Sandai thường sẽ chối như vậy. Thế nhưng, tinh thần của cậu giờ đang hơi khác mọi khi.
“Như thể muốn được chiều chuộng… không… không phải vậy đây.”
“Eh?... Phản ứng này hiếm nha.”
“Anh thi thoảng cũng như này mà.”
“Một cậu nhóc lớn xác sao? Goo-goo ga-ga.”
“…Goo-goo ga-ga.”
“Ơ-ơ này~”
“Đùa thôi. Chỉ là, ừm, anh không thực sự hiểu gia đình là như thế nào… Dù không thể diễn tả bằng lời, nhưng mà, anh đã nghĩ ‘tuyệt thật đấy’ khi nhìn thấy gia đình em…” Sandai nói, nở nụ cười cay đắng, còn Shino mở to mắt.
Và rồi, cô xoa đầu Sandai lần nữa.
“…Đây, đây.”
Sandai không biết Shino đang nghĩ gì nữa. Thường thì ít nhất cậu cũng đoán ra được, nhưng chỉ lúc này thôi, cậu không thể biết gì hết.
Tuy nhiên, cảm giác duy nhất cậu có lúc này là sự ấm áp.
…Mình thảm hại thật đấy nhỉ.
Sandai nghĩ rằng mình đã luôn là người giúp đỡ người khác.
Cậu có thể hiểu và xử lí nhiều việc đến một mức dộ nào đó, cậu cũng có thể hoàn thành nhiều việc một cách hoàn hảo, nên cậu đã nghĩ rằng mình là người phù hợp với Shino, người có cảm xúc mãnh liệt và rất nhiều khuyết điểm khác.
Nên cậu đã không nhận ra.
Rằng Shino cũng muốn hỗ trợ cho cậu, như cách cậu làm cho cô.
“…Anh bình tĩnh lại chưa?”
Có lẽ lí do khiến Shino nói chuyện dịu dàng như vậy, là kết quả của việc chăm sóc cho cô em gái Miki từ khi còn nhỏ.
Vị trí của họ giờ hoàn toàn ngược với lúc bình thường, nhìn như thế này, không ngờ Shino cũng có lúc trông trưởng thành hơn cả Sandai.
Dù sao thì, một sự kiện lớn, là đến chào hỏi bố mẹ cô đã kết thúc mà không gặp vấn đề gì.
Việc còn lại chỉ là chờ đến ngày đi thôi.
“Cái bầu không khí gì thế kia…”
“Nhìn giống kiểu ‘thế giới riêng’ ấy. Nó bắt mọi người xung quanh phải ăn cả đống đường, nên Miki bắt đầu thấy nôn nao rồi.”
“Cứ như trong phim ấy nhỉ?”
“…Có hơi lạc đề một chút, nhưng là một người bố, bố muốn bạn trai Shino phải biết phàn nàn một chút. Khi đó thì bố có thể nổi điên – Ái ái ái, đau đấy! Đừng kéo tai anh mà!”
“Đừng có cố gây phiền phức cho người yêu con anh nữa. Con cái rồi cũng phải rời xa bố mẹ thôi, nên phải hỗ trợ chúng chứ. Hôm qua anh cứ lải nhải, ‘Không được, con không được’, rồi Shino tức giận mà khóc… còn anh thì được gì, Daigo-san?”
“…Được Shino cho một đấm vào mặt.”
“Rồi mặt sưng lên như kia kìa.”
“…Ừm thì, tại anh thấy cô đơn.”
“Dù con gái chúng ta có rời đi thì em vẫn ở đây còn gì!? Giờ em cũng muốn đấm vào cái bản mặt anh rồi đó.”
----------
Hết chương 4.