Áp lực thật đấy...
----------
Sandai cúi thấp đầu chào.
“Hân hạnh được gặp ạ. Cháu là Fujiwara Sandai, ừm, Shino… không, cháu là bạn trai của Yuizaki Shino-san ạ.”
“Vậy cháu là – Chú nghe chuyện từ Shino rồi. Chú là Daigo, bố con bé.”
Đây là dịp cực kỳ quan trọng khi mà áp lực cũng phải rất lớn, nhưng gương mặt sưng vù của bố Shino – Daigo, khiến cảm giác căng thẳng chẳng còn.
“Vâng ạ, rất vui được gặp chú ạ.”
“Rồi, giờ cháu ngồi đằng kia đi.” Daigo chỉ tay vào chiếc nệm ngồi.
Sandai cảm ơn và ngồi xuống, Shino cũng ngồi kế bên cậu.
“Ừm… Có hơi đột ngột nhưng mà, cháu xin phép hỏi cái này dược không ạ?” Sandai lo lắng, quyết định hỏi trước về việc đã khiến cậu thắc mắc nãy giờ.
“Hmm? Chuyện gì thế?”
“Ừm… không biết phải nói sao, nhưng mà, xung quanh đây có ong bắp cày, hay có ai mới bị ngã…”
Khi Sandai hỏi lòng vòng về gương mặt sưng húp của Daigo, “Pfft.” Hai người ngồi cạnh ông ấy quay đi phì cười.
Và rồi Shino nhìn Daigo với ánh mắt sắc lạnh.
Có vẻ là… có chuyện gì đó rồi.
Thế nhưng, đây không phải lúc mà Sandai có thể biết câu trả lời, nên cậu giữ im lặng.
“Có chút chuyện đã xảy ra. Cháu không cần bận tâm đâu.”
Dường như có áp lực vô hình nào đó toát ra từ Daigo khiến Sandai biết mình không nên hỏi thêm gì.
Chỉ một chút thôi, nhưng bầu không khí đã trở nên căng thẳng hơn.
Ngay sau đó, mẹ Shino cười gượng đứng dậy, rót trà rồi đặt trước mặt Sandai.
“Mời cháu.”
“Cháu cảm ơn ạ.”
“Đừng khách sáo. Mà, cháu giống hệt những gì cô nghe Shino kể đáy, Fujiwara-kun… Hẳn là cháu biết rồi, cô là mẹ Shino. Cô là Neko (子子), ghép bởi hai chữ
‘đứa trẻ’ (子). Cô khá thích tên mình, nên cứ tự nhiên mà gọi cô là Neko nhé?”
Một cái tên cực kỳ dễ hiểu, và cũng cực kỳ dễ nhớ. Cô ấy dường như cũng là kiểu người rất dịu dàng và tốt bụng nữa.
Tuy nhiên, cậu cũng cảm thấy tính cách một người không thể đánh giá qua ấn tượng đầu tiên được.
Khi sống cùng nhau, trẻ em rất dễ bị ảnh hưởng từ cha mẹ - khi xem xét quan điểm đấy, sẽ không hợp lí lắm nếu tính cách của Neko khác với Shino và Miki.
Cậu có cảm thấy Daigo khá giống Miki, cơ mà…
Nếu họ luôn phải xa nhà như gia đình Sandai thì sẽ khác, nhưng dù bận rộn, nhà Yuizaki luôn có khoảng thời gian riêng của gia đình. Thật khó tin nếu nói rằng ảnh hưởng của từng thành viên đến nhau là nhỏ… Nói cách khác, nếu nghĩ rằng Neko đang tỏ ra tốt bụng cũng không vô lí.
Tuy nhiên, tính cách của Neko thế nào không quan trọng. Nếu cô ấy không phản đối mối quan hệ giữa Sandai và Shino, thì chẳng việc gì phải tìm hiểu chi tiết cả.
Nên là, thay vì chuyện đó, Sandai hứng thú với những gì Shino đã kể về mình hơn.
Giống những gì cô được nghe – từ những lời đó, có vẻ như Shino đã thành thật kể về cậu không thêm thắt, nhưng mà…”
“Nào nào Daigo-san, đừng ủ rũ thế chứ. Nếu có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh nào.”
Nghe Neko nói vậy, Daigo khoanh tay lại nhìn Sandai lần nữa.
“À, ừm, dường như là cháu muốn đi chơi với Shino một chuyến với tư cách là người yêu nhỉ?”
Shino nói mình đã kể hết mọi thứ, theo đúng nghĩa đen, là cả về mối quan hệ của họ và chuyến đi.
“Vâng. Cháu tin rằng nếu tự tiện đi như thế thì thật không phải, nên cháu nghĩ mình nên đến chào hỏi tử tế, và sau khi được chấp thuận thì mới đi.”
“Hiểu rồi.”
“Bọn con… Không được sao?”
“Tiền nong thì sao?”
“Cháu sẽ thanh toán cả. Cháu có đi làm bán thời gian, nhưng lí do cháu tìm việc là vì nghĩ rằng tiền bạc rất quan trọng nếu muốn tạo dựng nhiều kỷ niệm cùng Shino-san.”
“Đúng vậy. Cái gì cũng cần đến tiền hết… Hmm.”
Daigo vuốt cằm nhìn Sandai đánh giá.
Mặt ông đang trong trạng thái không được tốt cho lắm, nhưng Sandai vẫn cảm thấy có một vẻ cao cả nào đó, phải chăng là do trách nhiệm của một người cha?
Cơ mà, có lẽ người duy nhất thấy thế là Sandai, vì Miki đang nhìn ông cười khúc khích, còn Neko và Shino thì bày ra bộ mặt chán chường.
“Hmm… Ra vậy, chú hiểu là cháu đã tính trươc sồi. Hmm… Nhân tiện thì, bố mẹ cháu là người thế nào?”
Phụ huynh của bạn trai con gái mình có phải điều mà một người cha nên quan tâm không? Chẳng phải tìm hiểu xem cậu bạn trai đó như thế nào mới là quan trọng à?
Mà, đó cũng chẳng phải chuyện gì cần giấu diếm cả. Nếu ông ấy muốn biết, thì Sandai cứ thành thật trả lời thôi.
“Trước hết thì, cả bố và mẹ cháu đều không ở Nhật Bản.”
“Họ là người nước ngoài sao?”
“K-Không ạ, cả hai đều là người Nhật, họ đang làm việc ở nước ngoài.”
“…Vậy à. Thế thì, họ làm công việc như thế nào? Họ không phải người của tổ chức tội phạm buôn lậu hay gì đó đâu đúng chứ?”
Lối suy nghĩ khiến Sandai tự hỏi rằng liệu có phải Daigo xem phim quá nhiều rồi không, nhưng vì đó là bố Shino nên cậu không được phép làm ông ấy phật lòng.
“Cả bố và mẹ cháu đều là nhà nghiên cứu về núi lửa. Hai người họ đang hợp tác để nghiên cứu nữa, đại loại là thế.”
Khi Sandai nói vậy, Daigo, Neko, Miki và đến cả Shino đều nheo mắt, “Hmm?”
Người phá vỡ sự im lặng là Daigo.
“Bố mẹ là nhà nghiên cứu núi lửa, và họ là Fujiwara… Có khi nào, tên đầy đủ của bố cháu là Fujiwara Nidai không? Ông ấy sống ở Iceland đúng chứ?”
Cả họ tên lẫn nơi sống đều chính xác như những gì Daigo nói.
Tuy nhiên, đáng lẽ là không có bất kỳ mối liên kết nào giữa Daigo và Nidai cơ mà, sao ông ấy lại biết được.
“Fujiwara Nidai chắc chắn là bố cháu rồi. Chú biết ông ấy sao?”
“Chú nghĩ là tầm một tuần trước… có một chương trình về thiên tai trên TV. Tên của nhà nghiên cứu xuất hiện ở đó là như vậy. Chú cũng có thu lại vì nghĩ nó có thể giúp ích nếu thiên tai xảy ra, nhưng mà… Chờ chút… Để xem nào… Ừ, cái này.”
Bố Shino cầm điều khiển TV lên, và một bản nhạc nền nhẹ nhàng phát ra, theo đó một chương trình đặc biệt trông như phim tài liệu bắt đầu.
Mắt Sandai dán chặt vào chiếc màn hình xuất hiện trong chương trình.
Ở đó là một người đàn ông mặc áo choàng trắng, đeo kính gọng đen, không ai khác ngoài bố của Sandai.
“Sự nóng lên toàn cầu đang gia tăng. Lũ lụt và hạn hán liên tục xảy ra nhiều nơi trên thế giới. Và với Nhật Bản, một quốc gia luôn phải gánh chịu những thiên tai đó từ xa xưa thì chẳng lạ gì. Hôm nay, chúng tôi sẽ thảo luận về vấn đề ‘Chuyện gì sẽ xảy ra nếu núi lửa phun trào ở Nhật Bản.’ Khách mời của hôm nay sẽ giải thích tất cả cho chúng ta qua cuộc gọi này; xin giới thiệu nhà nghiên cứu núi lửa, Giáo sư Fujiwara Nidai.”
“Hân hạnh được gặp mọi người. Tôi là Fujiwara Nidai. Rất vui khi được có mặt ở đây.”
“Hân hạnh được gặp anh ở đây… Vì giáo sư Fujiwara đang sống ở Iceland, nên chúng tôi đang liên lạc qua cuộc gọi video trực tiếp.”
“Tôi ước mình có thể bay thẳng đến Nhật Bản, nhưng với lịch bay thì thật khó có thể đến được, nên chuyện thành ra như này. Tôi xin lỗi vì sự bất tiện này.”
“Không ạ, chính tôi mới là người nên nói vậy. Cảm ơn anh vì đã dành thời gian cho chúng tôi dù bận rộn như vậy.”
“Hy vọng là ít nhiều tôi có thể giúp ích cho mọi người.”
“Khách mời của chúng ta hôm nay là giáo sư Fujiwara Nidai, tốt nghiệp ngành khoa học tự nhiên ở Học viện Công nghệ Massachusetts hay MIT (Massachusetts Institute of Technology) và đã có bằng tiến sĩ. Hồi năm ngoái, anh đã được nhiều nguyên thủ quốc gia yêu cầu đóng góp ý kiến tại một diễn đàn quốc tế. Hiện tại, anh được cho là công dân Nhật Bản có tư cách gần nhất với giải Nobel…”
Sandai chưa bao giờ tưởng tượng được rằng bố cậu lại xuất hiện trên TV, nên vẫn có cảm giác gì đó không thực.
“Có lẽ nào người này là… bố cháu không, Fujiwara-kun?”
“Đúng… là vậy.”
“Ông ấy là kiểu người sẽ đặt được giải Nobel sao?”
“Cháu không nghĩ là đến mức đó… Cháu không biết chi tiết về công việc của bố mẹ, nhưng có lẽ họ đã nỗ lực rất nhiều…”
Sandai chưa bao giờ được nghe chi tiết về công việc của họ, dù là Nidai hay mẹ cậu đi nữa. Cậu chỉ mơ hồ biết được họ đều là học giả mà thôi.
Khi Sandai lảng mắt đi, Daigo đứng dậy không nói một lời, kéo Neko và Miki đi ra hành lang.
Có vẻ ba người họ sẽ có một cuộc họp gia đình mà không có mặt Shino rồi.
----------
Gia thế cậu này khủng vl :v
Note: Tự dưng tôi có hứng rush, còn giờ hết hứng rồi nên dừng nhé :3