Ushiro no Seki no Gal ni Sukarete Shimatta. Mou Ore wa Dame Kamo Shirenai.

chương 03 (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sandai và Shino cũng ra về, hòa lẫn vào dòng người vội và rời trường.

Hôm nay họ vẫn phải đi làm, nhưng giờ vào làm thì vẫn vậy. Nói cách khác, họ còn tận vài tiếng đồng hồ rảnh rang, nên đã quyết định sẽ tận hưởng một buổi hẹn hò thoải mái.

Họ dạo quanh thị trấn, hay cố gắng kiếm bất kỳ phần quà nào lọt vào mắt họ trong mấy cái máy gắp thú.

“Sao anh cứ chỉ nhắm vào đồ ngọt thế chứ? Thôi nào, kiếm mấy con thú bông như đằng kia đi.”

“Lấy chúng cũng được thôi, nhưng em định để ở đâu? Mấy thứ như vậy thật ra khá chiếm diện tích đấy.”

“Cứ để chỗ anh là được mà, đúng không? Vì còn nhiều chỗ trống lắm mà.”

“Căn hộ của anh nhỏ không tưởng đấy. Nếu em cứ liên tục để đồ ở đó, thì kiểu gì cũng bừa bộn cho xem. Nói mới nhớ… Anh cảm thấy hình như đồ sinh hoạt hàng ngày của em ở nhà anh càng ngày càng nhiều thì phải.”

Sandai không hề có ý định nhắc đến chuyện này, nhưng dạo gần đây Shino bắt đầu để đồ lại nhà cậu.

Lúc đầu, cậu chỉ nghỉ rằng hay em ấy bỏ quên nhỉ? thôi, nhưng từ khi cô bắt đầu để lại những thứ rõ ràng là đồ sinh hoạt như dầu gội, dầu dường tóc, sữa tắm và vân vân, cậu đã nghĩ, đây chắc chắn không phải để quên rồi.

“Anh nhận ra rồi à…?”

“Ừ, nhận ra rồi đấy.”

“Vậy sao…”

Trông phản ứng của Shino thì có vẻ là cô cố tình làm vậy rồi, nhưng mà…

Dù Shino rất muốn ngủ lại, nhưng Sandai chỉ cho phép điều đó nếu ngày nào có bão hay sự cố gì đó thôi, chứ về cơ bản cậu không hề có ý định muốn để cô ở lại qua đêm.

Những gì cậu nghĩ tới là bố mẹ của Shino.

Cậu biết, Shino có thừa tự tin để bịa ra một cái cớ thuyết phục, và thực sự hôm bão ấy Shino đã dễ dàng qua cửa được.

Thế nhưng, Sandai thấy cách đó không ổn.

Dù nhận ra mình cũng chỉ đang kiếm cớ thôi, nhưng chính vì yêu Shino nên cậu mới không muốn coi thường chuyện đó. Thế nên, cậu mới muốn đến chào hỏi bố mẹ Shino trước khi họ đi chơi cùng nhau.

“Nói cho mà biết này, anh không định để em ở lại chỗ anh qua đêm thường xuyên như thế đâu.”

“Eh? Tại sao chứ?”

“Vì bố mẹ em sẽ lo lắng. Dù em có nói dối đi nữa, thì khi bị lộ mọi chuyện sẽ trở thành thảm họa mất.”

“Em nghĩ sẽ chẳng sao đâu mà.”

“Anh sẽ đến chào hỏi họ trước chuyến đi, nhưng lại không muốn bị phát hiện ra trước đó đâu, có nguy cơ thôi cũng không ổn. Anh muốn họ nghĩ mình là một người bạn trai tử tế, muốn nhận được sự chấp thuận từ họ và muốn họ ủng hộ cho mối quan hệ này cơ.

“Sao giống như kiểu anh nghĩ đến cả hôn nhân luôn rồi thế?”

Biểu cảm của Shino mang một nửa đùa cợt, nửa nghiêm túc.

Cô biết câu trả lời, nhưng cô vẫn muốn cậu nói ra để chắc chắn; kiểu hỏi như này là cách mà Shino gián tiếp đạt được mục tiêu đó.

Nhưng về tình cảm của cậu, thì chẳng có gì lay chuyển được nữa rồi. Nên lúc này có bị hỏi như vậy cậu cũng chẳng chút bối rối.

“…Nếu được thì, anh cũng muốn tiến xa đến bước kết hôn với em. Em là duy nhất đối với anh, và anh cũng muốn mình như thế. Mà anh nghĩ, hôn nhân sẽ là thứ giúp tạo nên mối quan hệ như vậy.”

Trước tuyên bố thẳng thắn mà không hề xấu hổ của Sandai, Shino mỉm cười hài lòng.

“Phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình đấy nhé?”

“Được rồi.”

“Fufu, em thực sự hạnh phúc khi nghe anh nói vậy.”

“Nếu anh cứ liên tục lặp đi lặp lại như thế, thì chẳng phải em sẽ quen sao, và rồi sớm muộn gì em cũng thấy nhàm thôi?”

“Làm gì có chuyện đó chứ. Nó chỉ khiến em muốn nghe đi nghe lại thôi, mà nếu anh dừng lại thì em sẽ lo lắm đấy ~. Em sẽ luôn tự hỏi rằng anh có còn trân trọng em nữa không. Thế nên, nếu không trấn an em thường xuyên thì em ghét lắm đó nha.”

Điều quan trọng là phải diễn đạt bằng lời nói.

Thế nhưng, tần suất và thời điểm còn tùy mỗi người. Có những lúc, do thay đổi ngoại cảnh hay nội tâm cũng có thể gây ra rạn nứt/

Vậy nên Sandai mới muốn tìm hiểu xem Shino muốn nhiều đến mức nào? qua lời nói và cử chỉ của cô.

Từ phản ứng của Shino, dường như cũng chẳng có gì khác hồi trước là bao, nên cậu hiểu là cô vẫn muốn tình cảm với cậu như trước kia.

“Mà, anh không có quên mai là ngày gì đâu nhỉ? Ý em là, thi thoảng anh hay quên mấy việc quan trọng lắm.”

Ngày mai sẽ là ngày 24, Giáng sinh.

Đó sẽ là ngày mà họ sẽ luôn ở bên nhau như Sandai đã hứa với Shino trước đó, và cả cậu cũng đã xin được ngày nghỉ ở chỗ làm bán thời gian giống cô.

Komaki nhăn mặt nhìn cậu khi nghe cậu muốn nghỉ, nhưng đã nhượng bộ mà chấp nhận khi cậu nói cô biết lời hứa với bạn gái mình.

Thời điểm này do khối lượng công việc nên rất dễ thiếu nhân lực, nên Komaki hẳn sẽ muốn giữ lại càng nhiều nhân công càng tốt, nhưng dù vậy, Sandai vẫn ưu tiên Shino hơn.

Nhắc đến thì, lúc đó Hajime cũng ở đấy. Dù Hajime có phồng má lên nói “Tớ với bạn gái cậu, ai quan trọng hơn?”… thì chắc đó cũng chỉ là một trò đùa như thường lệ thôi, nên Sandai lơ đi luôn.

“…Mai là Giáng sinh. Chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau phải chứ?”

“Ừ.”

Mối quan hệ diễn ra càng lâu, thì con trai càng có xu hướng coi nhẹ những lời hứa. Họ sẽ lợi dụng những việc như kiêu: Như này là được rồi hay là Chắc hẳn cô ấy sẽ hiểu thôi.

Thế nhưng, Sandai có bản chất hơi khác so với người bình thường, nên cậu thực sự chẳng hề nghĩ như vậy.

Tính kém giao tiếp có ảnh hưởng khá lớn đến cậu, khiến những mối quan hệ của cậu càng lâu dài, thì cậu càng coi trọng những lời hứa.

Cậu muốn duy trì những mối quan hệ vất vả mới có được, và sẽ tự nhiên mà nghĩ đến việc không để người khác phải thất vọng.

Mặt này của Sandai là một trong những nét quyến rũ mà hầu hết những người hướng ngoại không có.

Nói trắng ra thì, mấy người hướng ngoại, những người có thể dễ dàng gây dựng các mối quan hệ, thường kết nối với rất nhiều người, nhưng nhìn vào mặt khác thì, điều đó khiến họ có thể dễ bỏ quên từng người một.

Thời gian và khả năng của con người là có hạn; miễn là những người đó vẫn tiếp tục hướng ngoại, dù có nhận thức được hay không, thì cũng không thể tránh khỏi việc bỏ rơi ai đó. Tất nhiên là, về cơ bản họ vẫn là những người vui vẻ và dễ gần, nên không phải họ là người xấu hay gì, cơ mà…

Bỏ chuyện so sánh người hướng ngoại với kẻ kém giao tiếp qua một bên, giờ cũng đến lúc họ phải đi làm rồi.

Và từ đây mọi chuyện lại diễn ra như thường lệ.

Vì tan ca sớm hơn, Sandai đến đón Shono, hai người dành thời gian cùng nhau ở căn hộ của cậu, và rồi đưa Shino đến tận ga tàu.

“Được rồi, mai gặp lại nhé.”

“Ừm. Em sẽ đi chuyến đầu á, nên đến đón nhé ~”

“Hiểu rồi. Anh sẽ dậy sớm đến chờ em ở đây vậy.”

“Ngủ quên mà đến muộn là em cáu đó nha?”

“Hôm nay anh đi ngủ sớm mà.”

Khi Shino nhảy lên tàu, cánh của đóng lại với tiếng pssh. Và ngay lập tức, “Ah!” Shino dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, và cô vội vàng gõ vào cửa sổ để thu hút sự chú ý của Sandai.

“~~~!”

Shino định nói gì với mình thế?

Sandai nghiêng đầu thắc mắc, còn Shino nhắm mắt lại hướng môi ra.

Cô muốn một nụ hôn.

Ah… nhắc mới nhớ, chưa có hôn tạm biệt nhỉ.

Sandai liền trao một nụ hôn qua cánh cửa.

Cảm giác lạnh lẽo khiến cậu dịu lại.

Khi mở mắt ra sau tầm 2 hay 3 giây, Sandai thấy Shino đang nhìn cậu mà cười.

“Gì thế? Hả? Sao em lại cười?”

Sandai chẳng hiểu tí gì cả. Nhưng, cậu ngay lập tức hiểu lí do mà Shino cười như thế. Đó là vì cô thấy Sandai áp môi vào kính cửa sổ.

Sandai xấu hổ đến mức mặt nóng bừng cả lên. Tuy nhiên, khi con tàu bắt đầu di chuyển, tách cậu khỏi Shino, cậu bắt đầu lấy lại được bình tĩnh.

Thế nhưng, chuyện chưa xong đâu, vì tấm hình Shino gửi vài phút sau khiến cậu phải xấu hổ thêm lần nữa.

Shino gửi cho Sandai tấm hình cậu đang áp môi vào kính cửa sổ.

Xem xong, cậu mới hiểu rằng gương mặt ấy chắc chắn có tác dụng gây cười cực mạnh, cơ mà… với cậu thì chẳng buồn cười gì hết.

Hơn nữa, dù không rõ liệu Sandai có biết hay không, nhưng Shino đã quyết định sẽ lưu lại và trân trọng tấm hình này, và mỗi khi cô đơn hay buồn bã, cô sẽ hôn tấm hình. Vì dù sao, đó cũng là hình ảnh người bạn trai quan trọng nhất của cô mà.

Còn với Sandai, người không biết chuyện đó, thì kia chỉ đơn giản là một tấm hình đáng xấu hổ thôi, nên cậu gửi hàng loạt tin nhắn ngắn để đẩy bức ảnh lên, từ đó khỏi phải thấy nó nữa.

>Anh lo gì thế nhỉ? Lol.

>Anh chỉ nghĩ đó là một gương mặt tệ hại thôi.

>Là mặt của anh mà, phải chứ ~

>Anh không muốn nhìn thẳng vào sự kinh tởm của mình đâu.

Sandai ngắn gọn nói ra cảm nghĩ của mình, còn Shino thì liên tục gửi những sticker cười lớn. Đến nước này rồi thì Sandai nói gì cũng bị cười thôi, nên là-

>Ngủ ngon nhé.

-Cậu nhắn vậy, kết thúc cuộc trò chuyện.

Vì sau cùng, càng cố lấp lửng thì cô càng trêu thôi.“Cảm giác như em ấy càng lúc càng lấn lướt mình ấy nhỉ, chắc lúc nào đó phải lật lại thôi…”

Quyết định khi nào có cơ hội sẽ chụp một tấm ảnh dìm Shino, Sandai đi tắm rồi đi ngủ sớm mà không xem anime khuya như mọi khi, vì ngày mai cậu không được phép ngủ quên.

Sáng hôm sau.

Sandai tỉnh dậy khi mặt trời còn chưa ló dạng.

Cậu cảm giác hình như mình dậy hơi quá sớm, nhưng ít ra còn tốt hơn ngủ quên. Cậu thay đồ, chuẩn bị đầy đủ rồi từ tốn đi đến nhà ga. Trên đường đi, cậu nhớ ra mình còn chưa ăn sáng nên vào một cửa hàng tiện lợi gần đó mua chút bánh mì.

Nhìn giờ trên điện thoại, còn tận gần 2 tiếng nữa trước khi chuyến tàu chờ Shino đến, nên cậu giết thời gian ở một quán karaoke suốt một tiếng, và rồi lượn lờ xung quanh khu thương mại.

Có lẽ vì còn sớm, nên nhiều cửa hàng vẫn chưa mở bán.

Cũng có vài cửa hàng mới mọc lên mà cậu chẳng hề biết, khi ở đó là những tấm biển hiệu cậu chưa thấy bao giờ.

Thường thì cậu không hay để ý những chuyện này đâu, nhưng thành phố vẫn thay đổi từng chút một, và so với mấy tháng trước thì khác biệt thấy rõ.

Và rồi, đột nhiên cậu nghĩ: cuộc sống hẳn cũng như thành phố này. Ngày nào cũng có sự thay đổi, nhưng chỉ từng chút một nên ta khó mà nhận ra được.

Thay đổi không phải là xấu.

Đến cả bản thân Sandai, so với cậu hồi mới bắt đầu cùng Shino, cũng đã thay đổi đến một mức độ nào đó.

Còn những thay đổi ấy là tốt hay xấu, thì còn tùy thuộc vào bản thân cậu nữa.

“Ấy, đến giờ rồi nhỉ.”

Tầm giờ tàu của Shino cũng gần đến rồi, nên cậu hướng đến lối vào ga.

“Ư, lạnh thật…”

Sân ga vào mùa đông thường lạnh hơn nhiệt độ ngoài trời, nhưng tại sao chứ? Cậu thấy hơi thở của mình trắng xóa hơn mọi khi.

Cậu mua một chai trà ấm từ máy bán nước gần đó và nhâm nhi từng chút một. Không lâu sau chuyến tàu của Shino đến, cậu làm một hơi hết sạch rồi ném lon vào thùng rác.

Chưa đến giờ cao điểm, nên các toa tàu chẳng mấy đông đúc. Cậu ngay lập tức nhận ra Shino.

“Chào buổi sáng!” Shino đang tràn trề năng lượng. Nhìn cũng biết cô hóng ngày hôm nay đến nhường nào. “Sáng nay lạnh lắm, nên chúng ta nắm tay nhé.”

“Ừ.”

Tay trong tay, hai người họ bước đi chẳng chút vội vã.

Ngày 24 tháng 12, Giáng sinh, một ngày đáng quý mỗi năm chỉ có một lần, ngày mà khi đêm xuống, những cặp tình nhân sẽ thì thầm với nhau những lời yêu mặn nồng.

Truyện Chữ Hay