Hơn một nghìn học sinh đang tập trung tại phòng thể chất, và chẳng có ai nghe bài phát biểu dài dòng văn tự của giáo viên về những quy định trong kỳ nghỉ đông cả.
Bài diễn văn trước kỳ nghỉ như này lúc nào cũng thế. Và Sandai nghe thấy nó cũng chẳng khác với lần trước kỳ nghỉ hè hay nghỉ xuân là bao.
Cơ mà, cảnh tượng tất cả học sinh tập trung tại buổi lễ bế giảng học kỳ này khá là đáng kinh ngạc. Dù chưa bao giờ thèm để ý trước đây, nhưng trường cậu thực sự cực kỳ đông học sinh.
“Hãy nhớ các em là học sinh của trường, và không được gây bất cứ rắc rối nào, phải cư xử đúng đắn, phù hợp để không làm xấu đi cái tên của trường chúng ta… ờ… nói cách khác…”
Khi bài phát biểu kết thúc, mục tiếp theo là trao giải cho những học sinh đã có đóng góp bằng việc đạt các thành tích bên ngoài trường học.
Sau đó, hiệu trưởng bước lên và làm một bài phát biểu cũng chẳng khác nào hồi nãy.
Chẳng có chuyện gì thú vị xảy ra cả, cứ thế, tiếng thì thầm râm ran nổi lên, chẳng ai chú ý đến bài phát biểu kia nữa.
Không chỉ học sinh, mà cả các giáo viên cũng bắt đầu thấy uể oải.
Nhiều giáo viên còn để lội ra bộ mặt chán chường. Và rõ ràng nhất là Nakaoka, khi cô đã lạc vào cõi mộng luôn rồi.
“Nakaoka-sensei, Nakaoka-sensei, tỉnh dậy đi.”
“…Fuheh?”
“Cô mới ngủ phải không?”
“…Ấy chết.”
“Tôi hiểu là cô buồn ngủ, nhưng phải cố tỉnh đi chứ.”
“…Zzzz.”
“Và cổ ngủ tiếp luôn rồi.”
“Mà, Nakaoka-sensei là kiểu người luôn làm việc theo ý của mình mà.”
“…Xin lỗi vì đã chen ngang, nhưng nói đến Nakaoka-sensei thì, tôi luôn có một thắc mắc. Về chuyến dã ngoại trong học kỳ ba, tôi cảm giác như chỉ có mình lớp của Nakaoka-sensei là chưa quyết định được điểm đến thôi, nhưng mà…”
“Eh? Không phải anh đang tưởng tượng đấy chứ? Nakaoka-sensei đúng là làm việc tùy ý thật, nhưng đối với những chuyện như vậy thì cổ rất đáng tin mà, nên là…”
“Vậy sao? Mà, nếu y tá trường Sasakura-sensei đây, người khá thân với Nakaoka-sensei nói vậy, thì chắc là vậy rồi. Cơ mà, nếu y tá của trường xinh đẹp thế này, thì hẳn là phải có nhiều học sinh muốn đến phòng y tế mỗi ngày lắm nhỉ?”
“Oh, thôi nào. Không có chuyện đó đâu. Fufu.”
Từ giáo viên đến học sinh, đâu đâu cũng chẳng thấy sự nghiêm túc, làm hiệu trưởng khá bối rối, nhưng gạt chuyện đó sang một bên, buổi bế giảng học kỳ đã kết thúc tốt đẹp.
Với những sự kiện mà có chữ lễ như thế này, nếu là một bộ phim thì có lẽ hội học sinh sẽ chiếm lấy phòng thể chất, hay bắt đầu một buổi biểu diễn, hoặc sẽ có mấy tên du côn phóng xe máy đánh nhau các thứ, nhưng đây là thực tế.
Tất nhiên là sẽ không có chuyện gì như thế rồi. Buổi lễ cứ thế mà kêt thúc, học sinh thì quay về lớp, và tiết chủ nhiệm cuối cùng của học kỳ hai cũng trôi qua.
“Chúng ta phải luôn nhớ mình là học sinh của trường, và cuốn sách hướng dẫn ở đây đã ghi đầy đủ chi tiết. Đây là thứ mà trường đã chuẩn bị, nên chúng ta phải tuân thủ trong kỳ nghỉ đông. Rõ chưa mọi người?”
“Cứ làm như chúng ta theo nổi thứ đó ấy anh bạn à.”
“Cứ đừng làm việc gì để bị đình chỉ là được.”
“Tất nhiên là sẽ chẳng ai làm việc gì để mình bị đình chỉ cả rồi! Ngoài những việc rõ ràng như thế, thì cuốn sách này cũng nhắc nhở những việc chúng ta có thể quên. Nó cũng có danh sách những nơi khiến chúng ta có nguy cơ dính phải rắc rối. Như kiểu: đừng đến những nơi nguy hiểm như một mình xuống phố khi trời đã khuya…”
“Rôi rồi…”
“Và với tư cách là lớp trưởng, tớ muốn nhắc điều cuối cùng. Những bạn phải đi học phụ đạo, nhớ nhất định mai phải đến. Giáo viên toán và vật lý đã nhờ tớ giúp trong lớp phụ đạo. Nên những bạn nào trượt mấy môn đó nên thấy mừng đi.”
“Thật luôn?”
“Ước gì mình cũng trượt… Nếu vậy mình sẽ có thể cùng học với Shihouin-kun… ừm… Cuối cùng cũng có thể trở thành bạn, vậy mà, mình ngốc thật!”
Vào ngày diễn ra buổi lễ kết thúc học kỳ, giờ tan trường cũng sẽ sớm hơn, đến trưa là học sinh được về hết cả rồi.