Tầm hơn 9 giờ sáng, thành phố mới cho thấy vẻ náo nhiệt của nó.
Những khúc nhạc Giáng sinh được phát lên, đèn trang trí nhấp nháy dù vẫn còn sáng, có lẽ là để thu hút khách hàng dù chỉ một chút.
“Làm như này chẳng phải đang khiến tiền điện tăng một cách vô nghĩa sao.”
“Chẳng phải họ sẽ dùng, kiểu, bóng đèn tiết kiệm năng lượng cho việc như này à? Hình như quán của em cũng dùng thứ như thế á.”
“Ồ, vậy sao…”
“Phát hiện một nơi có vẻ vui! Nào, đến đó thôi. Có vẻ như họ cũng mới mở cửa luôn.”
Bị Shino kéo đi, họ đi vào một quán có dựng tấm biển: Giảm giá chỉ cho cặp đôi.
“Chào mừng quý khách.”
“Hai người ạ ~”
“Là một cặp đôi phải không ạ?”
“Vâng.”
“Vậy thì, quý khách vui lòng đến ghế đằng kia ạ. Khi nào quyết định xong thì hãy dùng chuông gọi nhân viên ạ.”
Ngồi xuống chỗ được chỉ, họ cầm menu lên.
Thực đơn hôm nay rõ ràng là đặc biệt cho mỗi ngày này; món nào cũng được viết thêm chữ Kiểu cặp đôi hết, và có những tấm hình minh họa riêng luôn. Mọi loại đồ uống đều đi kèm với ống hút trái tim, và đồ ăn nhẹ cũng thế, như kiểu bánh sandwich cắt thành chữ LOVE chẳng hạn.
“Cũng kỳ công đấy nhỉ… Chỗ em có làm mấy thứ như này không?”
“Em không nghĩ là có đâu. Vì là, kiểu, cơ bản khách của quán đều là nữ mà.”
“À…”
Chắc chắn tại quán mà Shino đang làm chỉ có thể thấy toàn khách nữ thôi.
Thi thoảng cũng có khách nam đấy, nhưng hầu hết bọn họ là bạn trai của nhân viên, đến đây với lí do giống Sandai thôi.
“Bọn em có tổ chức vài sự kiện để mình phụ nữ có thể tận hưởng, nhưng không làm mấy thứ như giảm giá cho cặp đôi đâu.”
“Không gian với bầu không khí chỉ dành cho phụ nữ là điểm nhấn, nên nếu các cặp đôi đến đây đông thì ý tưởng đó sẽ phí hoài mất nhỉ?”
“Quản lý cũng nói như thế á!”
“Quản lý à… Hình như anh có gặp trước kia rồi. Một người có vẻ hơi quá ngiêm túc phải không?”
“Cô ấy có hơi quá nghiêm túc, đúng thật, nhưng cô ấy cũng tốt lắm á… Cơ mà Mei-chan hình như không hợp với cô ấy lắm.
Có vẻ như là Ốc quế Chocolate a.k.a Mei đã có khoảng thời gian khó khăn với người quản lý này rồi, nhưng cậu cũng có thể tưởng tượng ra được người đó cằn nhằn về chuyện này chuyện nọ.
Một người quá nghiêm túc sẽ tạo ấn tượng khó gần, nhưng họ thường có tiêu chuẩn nhất định của mình. Với Sandai, cậu nghĩ đó cũng là một tính cách khá tốt, nên cũng chẳng gặp khó khăn mấy với những người như họ.
Dù sao thì, cách nhìn người của mỗi người mỗi khác.
Cả suy nghĩ và cảm nhận của mọi người cũng khác nhau, nên cứ phải nghĩ xem cái gì đúng cái gì sai chỉ tổ tốn thời gian thôi.
Nếu Sandai nghĩ về những chuyện như thế, thì có khi chẳng có chuyện cậu với Shino lại hẹn hò với nhau dược đâu: vì thế giới cả hai đang sống là hoàn toàn khác nhau.
Và cậu ghét điều đó.
“Nhắc đến Ốc quế thì, chuyện hôm trước ấy… độ hợp tác của nhỏ với anh khá tệ, nên chắc rằng anh không muốn ở một mình với nhỏ thêm lần nào nữa đâu.”
“Ốc quế hả… Mei-chan sẽ giận nếu nghe thấy đấy, nên đừng có nói trước mặt cậu ấy nhé? Nếu kiểu tóc đó mà bị đem ra trêu thì…”
“Thì sao?”
“Cậu ấy sẽ khóc nức nở luôn.”
“Vậy là sẽ khóc sao. Mà, kiểu tóc đó trông có vẻ cũng rất tốn thời gian để làm đấy, nên chắc hẳn nhỏ cũng không muốn bị trêu đâu.”
“Phải phải.”
Nếu chuyện liên quan đến Mei, thì Shino chẳng cho thấy chút ghen tỵ nào cả, có lẽ vì cô đã khẳng định được sẽ chẳng bao giờ có chuyện gì sai trái xảy ra.
Sandai không thích Mei đến thế, và Mei cũng tương tự, vả lại, còn có một bức tường rõ rệt ngăn cách giữa hai người.
Mà, gạt chuyện đó sang một bên, đã vào quán thì phải gọi món chứ, nên họ vừa nói chuyện vừa nhìn vào menu.
“Hmm… Em cũng không đói lắm, nên chắc sẽ gọi đồ uống thôi.”
“Anh cũng thế.”
“Thế thì đồ uống cả nhé. Muốn gọi một ly uống chung không? Hay chúng ta thích gì thì chọn đó? Dù là kiểu gì thì cũng có ống hút trái tim mà.”
“Ừ… Chúng ta gọi mỗi người một loại, rồi chia cho nhau uống nhé?”
“Được rồi, chốt vậy đi. Em sẽ gọi sữa dâu ~”
“Anh muốn gì đó mát mát, nên chắc gọi nước dứa vậy.”
Họ nhấn chuông báo nhân viên đến để gọi đồ. Vì không phải đồ ăn, nên những món họ đặt đến khá nhanh.
Shino đã gọi một ly siro sữa dâu, còn của Sandai là một ly nước ép với những lát dứa bên trong.
Và cả hai ly đều có ống hút đôi.
“…Cốc này lớn quá nhỉ. Lớn hơn anh nghĩ. Còn có cả nĩa nữa này.”
“Là để ăn dứa nhỉ? Chứ ngoài việc đó ra thì còn tác dụng gì nữa đâu.”
“Chắc vậy.”
“Mà, em nghĩ anh không bắt buộc phải ăn nó đâu. Tùy ai thích ăn thì ăn thôi mà. Bỏ chuyện đó qua một bên, xài ống hút uống cùng nhau nào.”
Vì Shino có vẻ háo hức muốn thử ống hút đôi nhanh, nên cậu cùng cô hút một ngậm sữa dâu mà Shino đã gọi.
Hơi bị ngọt quá nhỉ, sáng sớm mà uống thứ này có vẻ hơi quá, Sandai nhận xét về món sữa dâu, nhưng ngay sau đó cậu nhận ra Shino đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao thế?”
“Sữa dâu…”
“Có vấn đề gì à?”
“Em chẳng được chút nào hết á. Anh hút mạnh quá rồi.
Có vẻ như Sandai đã dùng hơi quá nhiều lực, nên chẳng chút sữa nào đến được chỗ Shino cả.
Thế mới nói, đến ống hút cũng phải biết cách dùng.
“Cẩn thận đấy nhé?”
“Được rồi.”
“Vậy thì, một lần nữa!”
Lần này phải cẩn thận, Sandai hút với lực vừa phải. Và rồi Shino hạnh phúc thưởng thức vị sữa dâu.
Từ đó, họ tiếp tục uống chung cả lu nước dứa của Sandai nữa. Có hơi chua quá, khiến Shino phải nhăn mặt kêu lên “Ưn~” nhưng vị khá đậm lại hợp với Sandai.
Còn về mấy miếng dứa, thì cậu chỉ ăn một nửa chỗ đó thôi. Hồi nãy đã không đói, mà chỗ nước ép giờ chiếm hết chỗ trong bụng cậu rồi.
“Hôm trước Miki có bảo muốn nuôi một con mèo, rắc rối thật đấy.”
“Một con mèo?”
“Ừm. Nhưng em đã nói rằng Miki không thể chăm sóc nó được đâu. Dù cho em có bảo là phải quý trọng nó vì đó là một mạng sống khác, thì con bé hẳn cũng chỉ chăm được mấy ngày đầu thôi, và rồi em với mẹ sẽ phải nuôi hết.”
“Mèo dễ thương mà, nên em ấy muốn một con cũng phải.”
“Không phải cứ dễ thương là được có một con đâu mà. À thì, mèo cũng là sinh vật sống, với lại, tốt hơn vẫn là nhận nuôi một chú mèo bị bỏ rơi và khiến nó hạnh phúc, nhưng anh nghĩ xem Miki đã nói gì?"
“Em ấy nói sao?”
“Con bé muốn một con mèo Ba Tư. Vì trông nó êm ái thật, thế đấy. Chẳng có lí do nào khác.”
“…Hẳn là phải tốn đến hàng trăm nghìn đấy.”
“Con bé sẽ hooooooàn toàn không chăm được cho nó, Miki ấy. Quá rõ ràng là con bé chỉ muốn chơi và vùi mặt vào bộ lông mượt mà kia thôi.”
Khi họ vẫn đang nhàn nhã tán chuyện với nhau, thì lượng khách hàng tới quán càng lúc càng tăng, và chỗ ngồi trong quán dần bị lấp đầy. Cả Sandai và Shino đều đã uống xong, nên họ thanh toán rồi rời quán vì nếu ngồi quá lâu sẽ có thể gây bất tiện cho người khác.
Sau đó, hai người họ đi chơi loanh quanh, nhưng không lâu sau đã thấm mệt nên kế hoạch đổi thành một buổi hẹn hò tại gia.
Đưa Shino về nhà, Sandai đột nhiên nhớ ra thứ gì đó và bắt đầu lục lọi tủ quần áo.
“…Anh đang làm gì thế?”
“Ừ thì, mùa đông mà, nên anh lấy cái này.”
Thứ Sandai lôi ra là kotatsu. Dù nó không cần thiết lắm vì vẫn có điều hòa nhiệt độ, nhưng kotatsu thực sự là thứ hợp với không khí mùa đông.
Nếu cậu nhận ra sớm hơn rồi lấy nó ra sáng nay hay hôm qua thì sẽ hoàn hảo, nhưng mà thôi kệ, giờ mới nhớ ra thì đành chịu thôi.
“Kotatsu! Cùng vào nào. Ấm áp quá đi ~”
Khi cậu bật kotatsu lên, Shino chui vào như một con rùa, chỉ để hở mặt ra ngoài.
Trước kia, Shino đã mắng Miki, bảo cô bé không được hành xử ở nhà Sandai như thể nhà mình, nhưng mà… với việc tự tiện để đồ đạc cá nhân của mình lại và vân vân, cảm giác như Shino đã mất đi quyền nói này nói nọ với Miki rồi.
Mà, có lẽ cô đang nghĩ vì là bạn gái cậu, nên cô là đặc biệt, và Sandai thì cũng chiều theo cô thôi.
Nếu có ngoại lệ nào thì, đó hẳn sẽ là PC của cậu. Trong đó chứa cũng kha khá các loại “tài liệu”, và vài game nữa, nên PC là thứ duy nhất cậu tuyệt đối không để cô chạm vào.
Hơn thế nữa, sở thích của Sandai gần đây toàn liên quan đến gyaru. Những diễn viên và nhân vật trông có vẻ giống Shino đã chiếm 80% thư mục trong máy cậu rồi.
Cũng có lúc cậu đã thấy rén… rùng mình với ý nghĩ lỡ như Shino phát hiện ra thì sao. Khi sở hữu nhiều thứ nội dung như vậy đến thế mà ngoài mặt vẫn tỏ ra lãnh đạm, cậu có thể bị hiểu nhầm là một tên biến thái ngầm mất.
Sendai muốn mình là một người bạn trai đáng mến cơ, và cậu có ý thức mạnh mẽ rằng mình nên như vậy.
“Vào trong kotatsu mới cảm nhận được đây đúng là mùa đông nhỉ ~”
“Em nói đúng.”
“Ah… Đúng rồi, chờ em chút.”
Shino bò ra cầm lấy túi, rồi lại trườn vào trong. Và rồi cô đặt một chiếc túi nhỏ mới lấy ra lên đùi Sandai.
“Gì thế?”
“Quà Giáng sinh đấy ~”
Tự hỏi liệu bên trong là gì, Sandai ngay lập tức mở nó ra. Đó là một chiếc khăn mang lại cảm giác khá sang trọng.
“Vì là len cashmere nên nó cực êm và mịn luôn á.”[note49961]
Dù không biết cashmere là gì, nhưng từ cảm nhận cậu cũng có thể đoán được đây là một món khá đắt đỏ.
“Cảm ơn nhé, anh vui lắm.”
“Em mừng vì anh thích!”
“Vậy thì, đến lượt anh nhỉ. Chờ chút nhé.”
Sandai đưa bọc quà đã mua hồi trước cho Shino.
“Bên trong là gì vậy nhỉ ~” Shino mỉm cười mờ bọc ra, và rồi đóng băng tại chỗ.”…”[note49962]
“Anh nghĩ là sẽ hợp với em đấy.”
“C-Cái này cho em sao…?”
“Ừ.”
“Vậy có nghĩa là, ừm, a-a-anh muốn em mặc nó à?”
“Nghĩ mãi rồi anh cũng đã mua nó. Anh sẽ rất vui nếu em chịu mặc đấy.”
Sandai có nghĩ về việc Shino sẽ phản ứng thế nào với món quà là đồ lót này. Thế nhưng, đã quá muộn để có thể làm gì đó rồi.
Hơn nữa, dù cho đã có chuyện gì xảy ra, thì chính cậu, chứ không ai khác đã quyết định mua món này.
Đã đi xa đến nhường này rồi, nên Sandai giữ được bình tĩnh và chẳng chút xấu hổ.
“Awawawawa…”
Còn về Shino thì, cô lôi bộ đồ lót ra xem rồi bối rối. Thế nhưng, nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của Sandai, cô nuốt nước bọt.
“E-Em hiểu rồi… vậy là nó kiểu… ‘Anh sẵn sàng rồi, còn lại tùy thuộc vào em’ hả…”
“?”
“Em hiểu rồi mà! Và cỡ cũng có vẻ vừa nữa… Vậy thì… Em sẽ mặc nó khi chúng ta đến suối nước nóng nhé? Em cũng sẽ chuẩn bị tinh thần luôn."[note49963]
Không biết cô chuẩn bị tinh thần về chuyện gì, Sandai chỉ biết nghiêng đầu.
Nhưng còn giờ thì cô chẳng có vẻ gì sợ hãi cả.
Tốt thật.
Thế nhưng, cậu vẫn còn một gánh nặng trên vai nữa. Cậu cười gượng khi bây giờ vẫn còn quá sớm để thả lỏng.
Cậu vẫn còn một nỗi lo rất lớn.
“Trước khi chúng ta đến suối nước nóng, anh phải qua chào hỏi bố mẹ em đã.”
“…Đúng rồi nhỉ.”
“Chúng ta chỉ còn hai ngày thôi. Hay ngày mai anh nên đến luôn?”
“Em nghĩ tốt hơn không nên chọn ngày mai đâu. Vì em sẽ làm cả ngày, nên tận đêm muộn mới đến được đấy. Với lại, mai là Giáng sinh, và bố em nói cả nhà sẽ ăn ngoài, nên chọn lúc này sẽ không khôn ngoan lắm.”
“Vậy là… không nhỉ.”
“Mà, em nghĩ có thể đưa anh đi cùng đến đó rồi chào hỏi luôn…?”
“Nếu là một kế hoạch mà việc gặp anh đã có sẵn trong đó thì không sao, nhưng nếu anh chen vào khoảng thời gian vui vẻ của gia đình, thì anh cảm giác ấn tượng về mình sẽ tệ đi mất.”
“Em thì không phiền đâu, cả mẹ và Miki chắc cũng thế, nhưng mà… có lẽ là bố sẽ hơi khó chịu. Vậy thì, ngày 26 được không? Hôm đó chúng ta đi làm buổi chiều, nên sáng có thể đi nhanh được.”
“Có nhanh thế được không ấy?”
“Chúng ta chỉ cần hai tiếng thôi. Hy là anh định đi đâu đó với bố mẹ em nữa?”
“…Đột nhiên thu hẹp khoảng cách với người khác như thế với anh nghe có vẻ bất khả thi.”
“Vậy thì sáng hôm kia nhé. Em cũng sẽ giải thích trước với bố mẹ luôn… Anh có nhớ nhà em ở đâu không đấy?”
“Có chứ.”
Khi họ đang từng chút một bàn chuyện chào hỏi, thì ngày Giáng sinh đã trôi qua trong chốc lát. Một ngày kết thúc như thế đấy.
Họ chim chuột với nhau đến khi thỏa mãn thì thôi, và sau đó Sandai lại đưa Shino đến ga như mọi khi.