Nhậm Tư Đồ gần như là lạng lách đánh võng để lái xe về nhà. Tuy đường phố đã không còn ùn tắc như lúc chiều khi cô đến bệnh viện nhưng xe cộ vẫn còn đông nghìn nghịt, di chuyển hết sức khó khăn. Cộng thêm thỉnh thoảng lại phải dừng đèn đỏ, đúng là khiến cho người ta mất hết kiên nhẫn. Khi Nhậm Tư Đồ dừng lại chờ đèn đỏ thêm lần nữa thì điện thoại của cô bỗng đổ chuông.
Vừa nhìn thấy là Tôn Dao gọi tới thì Nhâm Tư Đồ lập tức bắt máy.
Đầu bên kia, Tôn Dao có vẻ rất hoảng loạn và bối rối. Qua sóng điện thoại, Nhâm Tư Đồ vẫn có thể nghe thấy tiếng thở gấp của cô. “Mình tiêu rồi. Tiêu thật rồi…”
Nhậm Tư Đồ cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, ôn hòa nói với Tôn Dao: “Cái gì mà tiêu với không tiêu? Ít nhất cậu cũng phải nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì chứ.”
“Anh ta đòi xét nghiệm ADN của Tầm Tầm. Lỡ như… lỡ như Tầm Tầm đúng là con của anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ cướp nó khỏi mình.”
Nhậm Tư Đồ nghe Tôn Dao nói thế thì trái tim lập tức thắt lại. Cô vừa phẫn nộ vừa bất lực. “Sao cậu lại có thể hồ đồ như thế? Rốt cuộc Tầm Tầm là con ai chính cậu cũng không rõ sao?”
Nếu hôm nay Tầm Tầm không xảy ra chuyện thì có lẽ Tôn Dao sẽ luôn mơ hồ như thế cả đời này.
Tôn Dao bị cô nói thế thì nhất thời không lên tiếng. Nhậm Tư Đồ thở dài một hơi, nhìn ra ngoài cửa kính xe, thấy đèn đỏ đã chuyển sang xanh thì vừa khởi động xe vừa cố gắng dịu giọng lại, tiếp tục an ủi Tôn Dao: “Bây giờ cậu suy nghĩ lung tung cũng chẳng có ích gì. Chờ mình đến bệnh viện, chúng ta gặp nhau rồi nói.”
Tôn Dao “ừ” một tiếng yếu ớt. Nhậm Tư Đồ cúp máy, chăm chú lái xe. Khi cô về tới nhà thì cô giúp việc đã đợi sẵn dưới lầu. Nhậm Tư Đồ dừng xe trong vạch đỗ ven đường, cô giúp việc nhận ra xe của cô, liền xách một cái túi to sang cho cô. “Đồ đạc của Tầm Tầm đều để sẵn ở trong này. Quần áo của nó, còn có cả Ipad, đồ chơi…”
Nhậm Tư Đồ vươn tay ra ngoài cửa sổ xe để lấy cái túi rồi nói: “Cảm ơn dì.” Sau đó cũng không nghĩ gì nhiều mà chỉ thuận miệng hỏi: “Thời Chung đã về nhà chưa?”
“Vẫn chưa thấy đâu.”
Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ của xe. Anh vẫn chưa về sao? Đừng nói là lại phải tăng ca, không thể về nhà ăn cơm nữa chứ?
Lúc này, trong đầu Nhậm Tư Đồ toàn lo lắng chuyện của Tầm Tầm nên cũng không còn hơi sức quản nhiều như vậy. Cô đành nói với cô giúp việc: “Có lẽ Thời Chung lại tăng ca nữa rồi. Một mình dì ăn cơm trước đi, đừng chờ bọn cháu.”
Sau đó, cô liền nâng cửa kính xe lên, vòng qua làn đường phía trước, quay lại con đường lúc nãy.
Khi Nhậm Tư Đồ chạy tới bệnh viện lần nữa thì trời đã hoàn toàn tối mịt. Lúc xuống xe, cô bất giác ngẩng lên nhìn bầu trời đêm không trăng không sao. Sẽ có bao nhiêu người bị mất phương hướng trong đêm đen mờ mịt này. Nhậm Tư Đồ không thể biết hết được. Cô thu lại ánh mắt, vội vàng cất bước đi vào khu phòng bệnh.
Tôn Dao đang ngồi trên hành lang ăn cơm hộp. Cho dù trời có sập xuống thì cũng phải lấp đầy cái bụng rồi tính sau. Từ xa, nhìn thấy Tôn Dao đang ăn từng miếng cơm, Nhậm Tư Đồ cảm thấy yên tâm được đôi chút. Cô nhìn ngó một lượt quanh hành lang, có vẻ như Từ Kính Nam đã đi khỏi, thảo nào mà Tôn Dao có thể yên tâm ngồi đó ăn cơm.
Khi Nhậm Tư Đồ đến gần thì phát hiện trên chiếc ghế bên cạnh Tôn Dao có để một chồng hộp thức ăn rất xinh xắn, nhìn thấy được cả thức ăn bên trong thông qua nắp hộp trong suốt.
Không cần hỏi cũng biết những hộp cơm này là của Từ Kính Nam sai người mang đến, nếu không Tôn Dao đã chẳng vứt chúng sang một bên, cắm đầu ăn hộp cơm bình dân trên tay mình.
Nhậm Tư Đồ bước vào phòng bệnh, thấy Tầm Tầm đang ngủ say thì nhẹ nhàng đặt túi đồ của nó lên sofa rồi ra ngoài, đến bên ngồi xuống ghế trống bên cạnh Tôn Dao.
Nhậm Tư Đồ vốn định chờ Tôn Dao ăn xong rồi mới nói nhưng Tôn Dao đã chậm rãi buông cái thìa trên tay xuống.
Cô quay qua nhìn Nhậm Tư Đồ. “Cậu giúp mình hỏi Thịnh Gia Ngôn xem nếu gã họ Từ kia định giành con với mình thật thì phiên tòa này phải cãi sao đây?”
Nhậm Tư Đồ nghĩ ngợi một lát rồi vỗ vai Tôn Dao tỏ vẻ an ủi. “Cậu cứ ăn cơm trước đi đã rồi lát nữa chúng ta hẹn Thịnh Gia Ngôn ra gặp mặt để nói chuyện tỉ mỉ.”
Nhưng Tôn Dao lại đậy nắp hộp cơm lại, tiện tay đặt lên trên hộp cơm mà Từ Kính Nam sai người mang tới. Cô buộc mình phải cố mà ăn chứ thật ra có biết mùi vị gì đâu. Hiện tại, cô không muốn ăn thêm một hạt cơm nào nữa. “Tư Đồ…”
Nhậm Tư Đồ lẳng lặng chờ nghe cô nói tiếp.
Tôn Dao do dự một chút, cuối cùng hít sâu một hơi rồi thẳng thắn nói ra mọi chuyện: “Thật ra trước đây mình vẫn chưa nói với cậu, lần đầu tiên của mình là với anh ta.”
Trong tình hình bây giờ, ngoại trừ gật đầu một cái rồi chờ nghe Tôn Dao nói tiếp thì Nhậm Tư Đồ không biết nên có phản ứng gì khác.
Vì thể, Tôn Dao tiếp tục kể lại trong sự im lặng của Nhậm Tư Đồ: “Nhưng không lâu sau, em trai anh ta đã…” Tôn Dao thở dài một hơi, không nói tiếp được nữa. Có những vết thương lòng mà cô không dám để lộ nó ra cho nên cô dừng lại đôi chút, sau đó lảng sang chuyện khác. “Dưới tình huống như vậy, mình hoàn toàn không ngờ được rằng đã có mang Tầm Tầm khi chỉ quan hệ với anh ta một lần duy nhất.”
“…”
“Tư Đồ, mình phải làm sao đây?”
Trong một ngày mà cô đã nói không biết bao nhiêu lần câu “mình phải làm sao đây”. Điều đó cho thấy cô bất lực tới nhường nào. Nhậm Tư Đồ nhíu chặt đôi mày, không dám kết luận quá vội vàng. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi chỉ biết nói: “Vậy thì phải xem xem cậu yêu anh ta tới cỡ nào, hoặc hận anh ta tới đâu.”
Tôn Dao cụp mắt xuống, im lặng. Trong lúc nhất thời, quả thật cô không thể đưa ra được câu trả lời chính xác cho vấn đề nan giải này. Hình như là yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu, yêu và hận đã hòa làm một, làm sao cô có thể tách bạch cho rõ ràng được?
Nhậm Tư Đồ cũng không buộc Tôn Dao phải cho ra kết luận ngay trong lúc này. Cô đứng dậy: “Mình đi xem thử Tầm Tầm đã tỉnh chưa.”
Tôn Dao không muốn ngồi trong cái hành lang im phăng phắc này nữa nên cũng đứng dậy, đi vào trong phòng bệnh với Nhậm Tư Đồ.
Tầm Tầm vẫn chưa tỉnh nhưng tư thế nằm ngửa khi nãy của cậu nhóc giờ đã đổi thành năm nghiêng. Tư thế này gần như là đè cả người lên cánh tay bị thương nên Nhậm Tư Đồ vội vàng nhón chân bước tới, định lật Tầm Tầm nằm ngửa lại. Nhưng không ngờ động tác của cô hơi mạnh, đã khiến cậu bé tỉnh lại. Tầm Tầm khịt mũi vài cái rồi từ từ mở mắt ra. Thấy Nhậm Tư Đồ đang đứng trước mặt mình thì cu cậu liền lầm bầm: “Con đói quá…”
Đúng là đồ tham ăn, không kêu đau cũng không khóc lóc mà vừa tỉnh lại, nhìn thấy cô là đã mở miệng đòi ăn.
Cái bàn di động ở đuôi giường đã để sẵn thức ăn, giống hệt mấy hộp cơm đặt bên cạnh Tôn Dao. Bốn cái hộp xếp thành một chồng, bên cạnh còn có một cái phích giữ canh cho nóng.
Có lẽ cũng là do Từ Kính Nam sai người chuẩn bị.
Nhậm Tư Đồ còn đang do dự là có nên tiếp nhận ý tốt của Từ Kính Nam hay ra ngoài mua bữa tối cho Tầm Tầm thì Tầm Tầm đã tinh mắt phát hiện ra chúng. “Đó là cái gì vậy?” Tầm Tầm tự ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mấy hộp cơm trên bàn, ra sức hít thật mạnh. “Thơm quá à…”
Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn Tôn Dao, thấy cô im lặng, không có vẻ gì là phản đối, liền đưa tay kéo cái bàn di động tới trước mặt Tầm Tầm, mở bốn cái hộp ra, bên trong đều là những món ăn nhẹ mà đầy đủ dinh dưỡng.
Tầm Tầm không chờ được nữa, vội vàng cầm đũa lên, vì thế mà động tới vết thương khiến cu cậu đau đến nỗi phải nghiến răng. Nhậm Tư Đồ hết cách với thằng nhóc, đành để nó ngồi ngay ngắn, không cho nhúc nhích lung tung nữa rồi ngồi xuống bên giường, đút cho nó ăn.
Tôn Dao đứng bên cạnh nhìn hai người một lát, sau đó không thể nhìn được nữa, quay người đi vào nhà vệ sinh như trốn chạy.
Nhậm Tư Đồ nhìn theo bóng dáng vội vã của Tôn Dao. Lúc này cô chỉ có thể đút cho Tầm Tầm ăn no, sau đó mới vào nhà vệ sinh xem Tôn Dao thế nào.
Nhậm Tư Đồ đẩy cửa nhà vệ sinh ra thì thấy Tôn Dao đang đứng trước lavabo rửa mặt. Khi Tôn Dao ngẩng lên, Nhậm Tư Đồ nhìn thấy nước chảy đầy trên mặt cô.
Về phần tại sao cô lại phải rửa mặt thì Nhậm Tư Đồ đã đoán được ngay khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô. Nhậm Tư Đồ cũng không nén được sự chua xót trong lòng. “Sao đang yên đang lành lại chạy vào đây mà khóc?”
Tôn Dao cười khổ. “Cậu chăm sóc Tầm Tầm chu đáo như thế càng chứng tỏ mình là một bà mẹ không ra gì. Nó đi theo cậu thì mới có thể sống cuộc sống vô tư, không lo không nghĩ. Mình thà rằng cả đời này nó đều lầm tưởng cậu là mẹ nó còn hơn là để một người bố không ra gì chạy đến làm đảo lộn cuộc sống của nó.”
Nhậm Tư Đồ há miệng ra định nói gì nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, rút một ít khăn giấy đưa cho Tôn Dao. “Cậu lau mặt đi. Không sao đâu, mọi việc rồi sẽ tốt cả thôi.”
Tôn Dao nhếch môi, nở một nụ cười cực kỳ gượng gạo, trong lòng thì có một giọng nói tự giễu đang càng lúc càng lớn dần: Mọi việc rồi sẽ tốt cả thôi… Tôn Dao, mày đã dùng câu nói này để tự lừa dối mình bao nhiêu năm rồi. Nếu nó thực sự có hiệu quả thì sao mày lại rơi vào tình cảnh như hôm nay chứ?
Tôn Dao lau mặt, mắt cũng dần hết đỏ. Lúc ấy, Nhậm Tư Đồ mới khoác vai cô, dẫn cô ra ngoài. Trước nay Tầm Tầm vốn có tính tò mò, hai người các cô vào trong nhà vệ sinh lâu như thế, Nhậm Tư Đồ sợ là Tầm Tầm sẽ bị sự tò mò thôi thúc và chạy vào đây thăm dò tình hình.
Nhưng không ngờ Nhậm Tư Đồ vừa định đẩy cửa nhà vệ sinh bước ra thì cửa đã bị ai đó từ bên ngoài kéo ra, ngay sau đó một dáng người cao lớn lập tức xông vào. Suýt nữa Nhậm Tư Đồ đã đâm sầm vào lòng người đó, khi ấy cô mới hoảng hốt ngẩng đầu lên. Người xông vào nhà vệ sinh không phải ai khác mà chính là Thời Chung. Nhậm Tư Đồ thở phào một hơi nhưng ngay tức khắc đã bị Thời Chung ôm chầm vào lòng.
Sức của anh rất mạnh, Nhậm Tư Đồ bị anh ôm nên gần như không thở nổi. Khó nhọc lắm cô mới đẩy anh ra được một chút. Thấy trong mắt anh tràn ngập vẻ lo lắng thì cô không khỏi quan sát anh kĩ hơn. “Sao anh lại đến đây?”
Thời Chung kéo lấy cánh tay cô, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân thật kĩ càng.