Có lẽ Tôn Dao cũng đã đoán được anh ta đang ở bên ngoài nên khi nhìn thấy Từ Kính Nam, cô không còn nổi điên hay cáu kỉnh như lúc trước mà chỉ liếc nhìn anh ta rồi quay đầu, đi về phía bên kia của hành lang, coi như không thấy anh ta.
Từ Kính Nam lên tiếng gọi cô: “Đứng lại!”
Tôn Dao coi như không nghe thấy, bước chân cũng không chậm lại.
Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của cô, giọng nói thường ngày quen lạnh lùng ra lệnh của Từ Kính Nam cũng trở nên sa sút hơn vài phần: “Em không biết những lời khi nãy tôi nói với em là có ý gì ư? Từ Kính Diên cũng giống như em vậy, đều có nhóm máu O. Còn thằng bé thì giống tôi, có nhóm máu A.”
Cuối cùng, Tôn Dao phải dừng chân. Cô đứng đó, nghiến răng nghiến lợi một lát rồi bất ngờ quay ngoắt đầu lại, đi thẳng tới trước mặt Từ Kính Nam.
Thật ra Tôn Dao rất muốn xách cổ áo Từ Kính Nam lên, từ trên cao cúi xuống nhìn anh ta. “Tầm Tầm có nhóm máu A thì sao chứ? Tôi chưa bao giờ nói Tầm Tầm là do tôi sinh ra, nó chẳng qua chỉ là đứa trẻ do Nhậm Tư Đồ nhận nuôi mà thôi, mọi chuyện đều là do anh ăn no rửng mỡ nên liên tưởng bậy bạ.”
Quả thật Tôn Dao cũng đã làm như thế. Cô xách cổ áo gã đàn ông quen nhìn người khác bằng ánh mắt cao ngạo kia lên, muốn lôi anh ta ra khỏi xe lăn. Nhưng cô chẳng những không thể túm anh ta lên được mà ngược lại còn bị Từ Kính Nam nắm chặt cổ tay rồi bất ngờ kéo cô thấp xuống, chóp mũi anh ta gần như chạm vào chóp mũi cô.
Trong khoảng cách gần đến nỗi không thể gần hơn, Tôn Dao nghe người đàn ông này lên tiếng với giọng kiên định: “Tôi đã bảo bác sĩ lấy ADN của Tầm Tầm mang đi xét nghiệm rồi.”
Sắc mặt Tôn Dao lập tức trở nên căng thẳng. Người đàn ông này làm việc rất nhanh khiến cô luôn có cảm giác không thể nào đề phòng được anh ta.
Từ Kính Nam không hề bỏ lỡ sự chột dạ hiện lên trong ánh mắt cô. Lúc này, là một người thắng cuộc, lẽ ra anh ta nên mỉm cười nhưng Từ Kính Nam lại phát hiện ra rằng mình không thể cười nổi, bởi cả trái tim đã bị sự chua xót lấp kín. “Đến lúc đó sẽ biết lời em nói có phải là thật hay không?”
Gần như trong nháy mắt, lòng Tôn Dao cảm thấy lạnh căm. Cô vùng lên thoát khỏi gông cùm của Từ Kính Nam, sau đó vội vã bước đi mà không hề quay đầu lại. Nói chính xác hơn là trốn chạy không dám quay đầu lại.
Từ Kính Nam không giữ cô nữa mà chỉ nhìn theo bóng cô cho đến khi khuất hẳn sau chỗ ngoặt của hành lang. Không còn tiếng bước chân của cô, hành lang lập tức trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Từ Kính Nam ngồi tại nơi yên tĩnh ấy suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đẩy xe lăn vào trong phòng bệnh.
Tầm Tầm đã ngủ say, không còn rụt người vào trong chăn nữa. Trên đầu cậu bé bị khâu mấy mũi, cánh tay lộ ra ngoài chăn cũng đã được băng bó cẩn thận.
Xe lăn của Từ Kính Nam chậm rãi dừng lại bên chiếc giường. Đứa trẻ này đang gần ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới. Anh giơ tay định vuốt ve khuôn mặt của Tầm Tầm, cuối cùng vẫn cố kìm nén, rụt tay về, chỉ lẳng lặng nhìn nó ngủ.
Thật ra anh đã sớm biết sự tồn tại của đứa trẻ này. Bất luận là ngắm ảnh chụp hay nhìn từ xa ở ngoài đời thì anh đều cảm thấy mũi và miệng của nó rất giống Tôn Dao, còn chân mắt và chân mày thì giống Từ Kính Diên. Sự giống nhau này luôn khiến anh chìm vào vực sâu của tiếc hận, căm phẫn, thậm chí là đố kỵ, hết lần này đến lần khác.
Nhưng không ngờ đến hôm nay, câu chuyện lại diễn ra theo một chiều hướng khác…
Sao trước kia anh lại hoàn toàn không ý thức được rằng mắt và chân mày của đứa trẻ này giống Từ Kính Diên thì chẳng khác nào giống anh. Đây rốt cuộc là trò đùa mà ông trời đã bày ra, hay là cơ hội mà người ban cho anh lần nữa?
Từ Kính Nam âm thầm cười khổ.